Search This Blog

Monday, April 17, 2023

GỬI NHÀ VĂN LÃO MÓC - BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

 

Thưa nhà báo Lão Móc,

Khi ông Nguyễn Thanh Hoàng, Chủ nhiệm kiêm Chủ Bút tờ Văn Nghệ Tiền Phong, mua vé máy bay cho ông Hoàng Xuân Yên (ký giả Hoàng Xuyên) đi theo đoàn Kháng Chiến Quân HCM sang Bangkok Thái Lan, tôi có nói với ông Hoàng như sau: “Anh phải thận trọng. Đừng quảng cáo cho Mặt Trận Hoàng Cơ Minh quá sớm, để rồi mất uy tín với độc giả”. Ông Hoàng là người có tính rất đa nghi, mà lại dễ tin theo cái việc ông Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh làm Kháng Chiến kiểu “mì ăn liền” thì quá lạ! Ông Hoàng nói: “Tại các anh là Đại Việt. Hễ ai không là Đại Việt mà làm chuyện cứu nước, thì các anh chống”. Câu nói của ông Hoàng khá coi thường và xúc phạm khả năng nhận thức của tôi. Tôi đáp: “Được rồi! Anh cứ chờ đó đi! Mai kia sự việc đổ bể thì anh phải xin lỗi tôi vì câu nói của anh vừa rồi”!

Tuy tôi là một phi công, ăn cơm dưới đất làm việc trên trời, nhưng là quân nhân, tôi cũng có trình độ hiểu biết sơ đẳng về quân sự. Đòi lật đổ Việt Cộng mà thành lập tổ chức giống như lập đoàn hát Cải lương, đặt bảng hiệu xong, mới đi tìm đào kép, thì trước sau gì cũng rơi mặt nạ. Tôi đã can ngăn ông Minh, trước khi ông tiến hành thành lập Mặt Trận, nhưng ông ta không thèm nghe lời.

Nhiều ông sĩ quan cấp trên của tôi đi theo Mặt Trận là vì họ để trái tim trên bộ óc, nên không còn có trí phán đoán, chứ không phải họ dốt! Nhiều anh KQ giận tôi vì tôi nói cho họ biết Sự Thật!

Tôi đã nhiều lần dùng hai chữ “Quỷ Ám” để mô tả sự ngây thơ của các bậc đàn anh từ Dân sự đến Quân đội, để tránh dùng chữ “Dốt” chạm tự ái của họ. Khi được hãng từ Washington DC đổi về Houston, TX, tôi đến thăm vợ chồng Thượng Nghị Sĩ Nguyễn văn Chức, vì chúng tôi từng quen biết nhau ở Saigon trước năm 1975. Biết anh Chức tham gia Mặt Trận HCM, tôi đã nói thẳng cho anh Chức biết trước sau gì Mặt Trận cũng vỡ vì một cánh rừng không thể có hai Chúa Tể Sơn Lâm. Ý tôi muốn ám chỉ Hoàng Cơ Minh và Phạm văn Liễu là Chúa Tể Mặt Trận.

Anh Phạm văn Liễu ra trước đám đông, quảng cáo Mặt Trận như một nhà hùng biện. Còn Lãnh tụ Hoàng Cơ Minh nói trước đám đông, thì giống như con gà rù. Một ngày nào đó anh Phạm văn Liễu nhận ra mình đi bán cháo phổi không công, còn tiền quyên góp được bao nhiêu thì đem nộp cho Hoàng Cơ Định. Do đó, việc cơm không lành canh không ngọt chắc chắn phải xảy ra. Anh Chức vẫn không tin lập luận của tôi.

Tới khi Mặt Trận bể ra làm đôi, anh Nguyễn văn Chức với tài Luật sư đã bênh vực như sau: “Mặt trận bể làm đôi, giống như một thiếu niên qua cơn sốt vỡ da, òa tiếng để trở thành thanh niên”. Tôi trêu anh Chức: “Đúng là Luật sư có tài ngụy biện!” Anh Chức giận tôi lắm. Về sau, anh Chức ngượng ngùng khen tôi: “Cậu giỏi thật!”. Chữ “Cậu” mà anh Chức dùng cũng giống như Tiến sĩ Nguyễn văn Canh lúc nào cũng gọi tôi là “Chú” để chứng tỏ họ là bậc tiền bối!

Tôi không phản đối cách gọi trịch thượng của họ, nhưng tự nói thầm trong bụng: “Các anh là những Ông Bình Vôi! Chỉ hơn tôi cái tuổi tác mà làm tàng!”

Khi ông Nguyễn Thanh Hoàng được Tòa Án San Jose xử thắng vụ kiện của Hoàng Cơ Định, ghé qua Houston mời tôi đi ăn và nhìn nhận tôi nói đúng: “Băng đảng Hoàng Cơ Minh là một bầy thảo khấu!”. Có một vài ông Việt Nam đọc bài tôi hài tội Hoàng Cơ Minh, bày đặt bào chữa: “Dù sao Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh đã lên đường về Khu Chiến, đã hy sinh vì công cuộc Chống Cộng. Đừng nhắc tới nữa, làm mất tình đoàn kết!”. Tôi giảng cho ông độc giả đó hiểu: “Hoàng Cơ Minh về Khu Chiến là để thoát lưới Pháp luật, chứ chẳng phải anh hùng như mọi người tưởng! Không ai về Khu Chiến mà ồn ào, rầm rộ để ai cũng biết. Nếu băng đảng Việt Tân biết hối lỗi, công bố cái chết của Hoàng Cơ Minh từ năm 1987, chứ không ngâm tôm để tiếp tục quyên tiền đồng bào, cho đến năm 2001, mới sang Đức Quốc tuyên bố thì chẳng ai trách móc! Còn nói chuyện đoàn kết ư? Hỏi ai có thể đoàn kết với một bọn người lừa đảo, lưu manh như thế?” Nếu ông độc giả vô tư viết Email can gián tôi như thế, vì anh ta bận vùi đầu trong sách vở, học để kiếm cơm, chẳng hiểu ất giáp gì về trò Kháng Chiến Bịp của băng đảng Hoàng Cơ Minh, thì tôi thông cảm. Còn nếu anh độc giả đó là cán bộ HCM thì tôi khinh, vì cách bào chữa đó là ngụy biện và ngu.

Hoàn cảnh Việt Tân hôm nay cũng giống như Việt Cộng bây giờ. Việt Tân muốn xuống lưng cọp, nhưng Việt Cộng không cho phép, vì trót làm chuyện khuất tất, nên đã bị Việt Cộng nắm đầu. Cũng giống như Nguyễn Phú Trọng có muốn xuống lưng cọp cũng không dám xuống, vì bị Tình Báo Hoa Nam nắm đầu từ thời Hồ Chí Minh.

Hoàng Cơ Định tuy có bằng Tiến sĩ, nhưng thuộc loại dốt đặc cán mai. Hãy đọc câu viết của anh ta chê cái nghèo của Đạm Phong thì đủ rõ: “Nghèo, phải đi giao báo, có tới 10 đứa con thì... làm sao có tiền mà mua vé máy bay qua Thái Lan để điều tra”. Vấn đề đặt ra là khi Mặt Trận bị tố cáo lừa bịp, thì Hoàng Cơ Định phải chứng minh Mặt Trận không lừa bịp, chứ sao chê ký giả Đạm Phong nghèo và đông con là cái nghĩa lý gì? Bộ nghèo thì không có quyền lên tiếng tố cáo sự lừa đảo của bọn làm Kháng Chiến Bịp hay sao?

Tôi có thể nói mà không sợ sai lầm: “Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh và bè đảng đều là một lũ vừa ngu vừa dốt”. Vừa ngu vừa dốt ở chỗ đến được xứ sở tự do, không lo làm ăn đàng hoàng tử tế như bao nhiêu người tị nạn khác, lại bày trò Kháng Chiến Bịp để lấy tiền bỏ túi riêng, để ngày nay bị Việt Cộng nắm đầu và bị đồng bào nguyền rủa. Đơn giản là anh em dòng họ Hoàng Cơ Minh không biết nhục! Và những đứa cam tâm làm dư luận viên, vì không có lý lẽ gì chính đáng để bào chữa cho hành động côn đồ của Kháng Chiến, thì đổi tên cha mẹ đặt và núp trong bóng tối.

Có một điều hết sức lạ mà tôi không thể nào hiểu. Đó là anh em chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa rất can đảm, rất anh hùng trong chiến trận, mà khi qua tới Mỹ, một viên Trung Úy Hải Quân tên là Đặng viết Nghị (Bí danh Đặng Quốc Việt) làm Thành Bộ trưởng Mặt Trận ở Houston gửi văn thư đến Hội KQ Houston, đòi tịch thu số báo Lý Tưởng đăng bài “Vàng Rơi Không Tiếc” của nhà văn Đào Vũ Anh Hùng và gọi điện thoại hăm dọa. Mặt Trận Hoàng Cơ Minh kết tội Lý Tưởng KQ đăng bài “Vàng Rơi Không Tiếc” là tiếp tay cho Việt Cộng để đánh phá người Quốc gia. (Cái lũ đi làm Kháng Chiến Bịp mà dám tự xưng là Quốc gia à?) Chúng nó cũng mang thân phận tị nạn như bao người thì chúng lấy quyền gì để đàn áp người ta? Thế mà những Hội đoàn Quân Đội và anh em chiến hữu KQ đều xép ve, im thin thít. Nghĩ có buồn không? Chỉ có một mình Bằng Phong Đặng văn Âu phản kháng và tự động bỏ tiền túi phát hành một số báo (không có quảng cáo) lấy tên Thần Phong (Kamikazé) để hài tội đám giặc cỏ Hoàng Cơ Minh. (đính kèm trong Email cái attach file này).

Chỉ vì tôi lấy câu “KHÔNG BỎ ANH EM, KHÔNG BỎ BẠN BÈ” làm phương châm cho tờ báo Lý Tưởng, thì tôi phải sống với phương châm mà tôi đã đề ra. Anh em KQ có lìa bỏ tôi thì cứ việc lìa bỏ. Tôi cam kết sẽ không bao giờ bỏ anh em. Tôi phải sống như những gì tôi đã giương cao, để những gì tôi viết sau đó là khả tín, chứ tôi không màng danh lợi, chẳng sợ thằng Tây nào. Những đứa chạy theo danh lợi trong hoàn cảnh nước mất nhà tan là những đứa ngu. vô liêm sỉ và không biết nhục giống như thương nữ bất tri vong quốc hận. Những đứa trong hang ổ Việt Tân hỗn láo với tôi, tôi không thèm trả lời, vì tới giờ phút này mà còn bám Việt Tân để hít phân là cái thứ tồi bại, đáng khinh!

Tôi rất quý mến những nhà báo, nhà văn tiếp tay Nguyễn Thanh Tú đi tìm Công Lý cho Cha. Những nhà văn, nhà báo khác, tuy nổi tiếng nhưng không dám ra mặt bênh vực Nguyễn Thanh Tú là những kẻ chỉ lo sợ mình bị Việt Tân mạt sát, bôi nhọ. Vì cố giữ danh phận nhà văn, nên họ trở thành vô cảm, vô tư! Gần đây, trên Diễn Đàn có Email mạt sát Nguyễn Thanh Tú “chửi” Cộng Đồng là một sự nhận vơ trơ trẽn. Nếu thực sự có Cộng Đồng, thì Nguyễn Thanh Tú đâu cần phải về Việt Nam để tìm Công Lý cho cha? Nếu thật sự có Cộng Đồng thì Việt Cộng làm sao dám mời mấy vị dân cử, doanh thương hợp tác với Việt Cộng công khai?

Thưa Nhà báo Lão Móc,

Tôi chẳng phải nhà văn, nhà báo gì ráo. Tôi dùng bàn phím thay cây bút để lên tiếng nhằm chứng tỏ Người Lính Già này đích thực là Người Lính Việt Nam Cộng Hòa, sống chết với lời dạy của chí sĩ Ngô Đình Diệm: “Tôi tiến, anh em tiến theo tôi. Tôi lùi anh em hãy giết tôi. Tôi chết, anh em hãy nối chí tôi”. Không bao giờ tôi sợ hãi đám giặc cỏ Hoàng Cơ Minh để lùi bước. Tôi khinh cả tập đoàn anh em Nhà Hoàng Cơ vì không tỏ ra ăn năn hối hận khi chiếc mặt nạ lừa đảo đã rơi xuống, thì cái đám “dư luận viên” tôi coi ra gì? Được sống tại đất nước tự do, được dịp làm người tử tế, có tư cách, mà không chịu làm, thì thà chúng tự xưng là con gà, con qué. còn có giá trên thị trường mua bán hơn.

Bill Clinton, Barack Hussein, Donald Trump từng đặt chân lên nước Việt Nam cũng đã nói những lời vuốt ve Việt Cộng một cách ngoại giao, để kéo Việt Nam làm Đồng Minh nhằm ngăn chặn sự bành trướng của Trung Cộng. Nguyễn Thanh Tú đến Việt Nam để tìm Công Lý cho cha thì không thể mạt sát Việt Cộng như người Chống Cộng ở ngoài này. Nếu ngày xưa Cộng Đồng Việt Nam phản ứng thích đáng trước cái chết của ký giả Đạm Phong, thì Nguyễn Thanh Tú về Việt Nam làm gì? Đức Mục Kiền Liên xuống địa ngục tìm Mẹ, được khen là người con hiếu thảo đấy thôi! Nguyễn Thanh Tú về Việt Nam để tiếp xúc với những “Kháng Chiến Quân HCM” bị Việt Cộng bắt và được Việt Cộng cho ra khỏi tù là việc tìm manh mối để hoàn thanh cuộc điều tra là chính đáng chứ sao? Ngay cả việc Nguyễn Thanh Tú phải trả tiền cho Việt Cộng để mua tin tức cũng là quyền của Nguyễn Thanh Tú.

Tôi chân thành cám ơn những nhà báo VN đã tiếp tay với Nguyễn Thanh Tú đi tìm Công Lý cho Cha thì chúng ta mới được biết Đỗ Hoàng Điềm thú nhận hữu thệ trước Tòa những chữ Đông Tiến I, Đông Tiến II ... là do Việt Cộng đặt.

Chú cám ơn cháu Nguyễn Thanh Tú đã giúp chú biết Đông Tiến I, Đông Tiến II là chữ của Việt Cộng mà lâu chú tưởng là của băng đảng Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh đặt ra để đi xin tiền đồng bào.

Bằng Phong Đặng văn Âu, Telephone: 714 - 276 - 5600.

 

No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.