Search This Blog

Thursday, January 20, 2022

GIỖ CỤ LÊ ĐÌNH KÌNH - PHẠM ĐỊNH TRỌNG

Giỗ cụ Lê Đình Kình: Nghĩ về vòng xoáy tội ác — Vòng xoáy đau thương. Phạm Đình Trọng 15 tháng Chạp năm Kỷ Hợi – 15 tháng Chạp năm Tân Sửu (9.1.2020 – 17.1.2022) 1. Ra đời từ nạn đói năm 1945, không một hạt gạo, không một xu dính túi, nhà nước cộng sản của Hồ Chí Minh được người đàn bà goá bụa Nguyễn Thị Năm, chủ doanh nghiệp Cát Hanh Long mở lượng hải hà nghiêng nhà, nghiêng cửa dốc của cải, tiền bạc cả đời tần tảo, nhạy bén kinh doanh tích lũy của mẹ goá con côi ra nuôi nấng, chăm bẵm từ người đứng đầu nhà nước cộng sản đến người lính để nhà nước cộng sản làm cuộc kháng chiến chống Pháp giữ chính quyền. Cuộc chiến tranh chống Pháp chỉ là cuộc chiến tranh giữ chính quyền cộng sản cũng như cuộc chiến tranh Nam – Bắc chỉ để áp đặt chính quyền cộng sản trên cả nước chứ không vì độc lập của nước, không vì tự do của dân. Cho đến nay nhà nước cộng sản Việt Nam vẫn bị cột chặt vào nước cộng sản đàn anh trong thế giới cộng sản thì làm gì có độc lập thực sự. Cho đến nay người dân vẫn không có những quyền tự do đương nhiên của con người, không có những quyền tự do đương nhiên của công dân thì làm gì có tự do. Nuôi chính phủ, nuôi quân, nuôi cả cuộc kháng chiến đầu tiên của nhà nước cộng sản. Khi cuộc kháng chiến cuồn cuộn thế tiến công đến thắng lợi, chính quyền cộng sản được củng cố vững mạnh, nhà nước cộng sản liền vu cho người đàn bà nuôi nhà nước cộng sản từ thuở trứng nước là địa chủ, lôi người đàn bà ân nhân, lôi người đàn bà là Thánh sống cứu sinh của chính quyền cộng sản ra bắn trong cánh rừng âm u của bầy thú thời hồng hoang. Ngày 9 tháng bảy năm 1953 tiếng súng tội ác của nhà nước cộng sản bắn chết người đàn bà tài năng, giỏi làm giầu chính đáng và rộng lớn lòng yêu nước thương nòi Nguyễn Thị Năm. Người dân đều biết CB là bút danh quen thuộc của ông Hồ Chí Minh trong nhiều bài viết đăng trên tờ báo đảng của ông. Mười hai ngày sau khi bắn bà Thánh Cát Hanh Long Nguyễn Thị Năm, ngày 21 tháng bảy năm 1953, trên báo đảng lại có bài viết của CB: Địa Chủ Ác Ghê, bịa đặt, vu khống cho người đàn bà tài hiền, lòng Phật những tội do bộ máy vu khống chuyên nghiệp của đảng tạo ra. Địa Chủ Ác Ghê là những ngụm máu phun vào người đàn bà có tấm lòng Phật Nguyễn Thị Năm: Mụ địa chủ Cát-Hanh-Long cùng hai đứa con và mấy tên lâu la đã: – Giết chết 14 nông dân. – Tra tấn đánh đập hằng chục nông dân, nay còn tàn tật. – Làm chết 32 gia đình gồm có 200 người – năm 1944, chúng đưa 37 gia đình về đồn điền phá rừng khai ruộng cho chúng. Chúng bắt làm nhiều và cho ăn đói. Ít tháng sau, vì cực khổ quá, 32 gia đình đã chết hết, không còn một người. – Chúng đã hãm chết hơn 30 nông dân – Năm 1945, chúng đưa 65 nông dân bị nạn đói ở Thái Bình về làm đồn điền. Cũng vì chúng cho ăn đói bắt làm nhiều. Ít hôm sau, hơn 30 người đã chết ở xóm Chùa Hang. – Năm 1944-45, chúng đưa 20 trẻ em mồ côi về nuôi. Chúng bắt các em ở dưới hầm, cho ăn đói mặc rách, bắt làm quá sức lại đánh đập không ngớt. Chỉ mấy tháng, 15 em đã bỏ mạng. Thế là ba mẹ con địa chủ Cát-Hanh-Long, đã trực tiếp, gián tiếp giết ngót 260 đồng bào ! Còn những cảnh chúng tra tấn nông dân thiếu tô thiếu nợ, thì tàn nhẫn không kém gì thực dân Pháp. Thí dụ: – Trời rét, chúng bắt nông dân cởi trần, rồi dội nước lạnh vào người. Hoặc bắt đội thùng nước lạnh có lỗ thủng, nước rỏ từng giọt vào đầu, vào vai, đau buốt tận óc tận ruột. – Chúng trói chặt nông dân, treo lên xà nhà, kéo lên kéo xuống. – Chúng đóng gióng trâu vào mồm nông dân, làm cho gẫy răng hộc máu. Bơm nước vào bụng, rồi giẫm lên bụng cho hộc nước ra. – Chúng đổ nước cà, nước mắm vào mũi nông dân, làm cho nôn sặc lên. – Chúng lấy nến đốt vào mình nông dân, làm cho cháy da bỏng thịt. – Đó là chưa kể tội phản cách mạng của chúng. Trước kia mẹ con chúng đã thông đồng với Pháp và Nhật để bắt bớ cán bộ. Sau Cách mạng tháng Tám, chúng đã thông đồng với giặc Pháp và Việt gian bù nhìn để phá hoại kháng chiến . . . Địa Chủ Ác Ghê là sự vu khống vô cùng đê tiện, hèn hạ như giọng điệu của đám dư luận viên hạ đẳng ngày nay. 2. Phát động cuộc chiến tranh Nam – Bắc bằng nghị quyết trung ương 15/1959 nhằm áp đặt thể chế cộng sản trên cả nước, nhà nước cộng sản lại vét sức dân, vét máu dân làm cuộc nội chiến đẫm máu. Anh thanh niên nông dân Lê Đình Kình hăng hái nhập ngũ cầm súng đi vào cuộc nội chiến. Từ mặt trận cuộc nội chiến trở về đồng ruộng, người lính xuất ngũ Lê Đình Kình liền được trao trách nhiệm lo cho màu xanh cánh đồng, lo cho cuộc sống người dân làng xã. Lần lượt đảng viên Lê Đình Kình gánh vác: Chủ nhiệm hợp tác xã nông nghiệp toàn xã Đồng Tâm. Trưởng công an xã. Chủ tịch Uỷ ban Nhân dân xã. Bí thư đảng uỷ xã. Từ đó, cuộc sống người dân Đồng Tâm là cuộc sống gia đình đảng viên Lê Đình Kình. Sự được, mất của mùa màng Đồng Tâm là niềm vui, nỗi buồn của lương tâm Lê Đình Kình. Sự tồn tại của mảnh đất Đồng Tâm là sự tồn tại của cuộc đời, sự nghiệp con người Lê Đình Kình. Sau gần suốt cuộc đời gắn bó máu thịt với mảnh đất Đồng Tâm, trí nhớ minh mẫn và văn bản nhà nước về mảnh đất Đồng Tâm có đầy đủ trong tay, lão nông Lê Đình Kình thuộc địa phả Đồng Tâm như gia phả nhà mình. Biến động của đất nước, đất sống của Đồng Tâm cứ hao hụt là nỗi lo, nỗi bận tâm Lê Đình Kình. Năm 1961 Đồng Tâm phải cắt 300 ha trong 406,3 ha đất cánh đồng Sênh cho quân đội làm trường bắn của sư đoàn 308, nay là trường bắn quốc gia Miếu Môn. Năm 1981, sân bay đã chiến Miếu Môn được qui hoạch. 47,3 ha đất phía Đông đồng Sênh lại nằm trong 208 ha đất sân bay Miếu Môn. Một lần nữa Đồng Tâm lại phải cắt đất đồng Sênh giao cho bộ Quốc phòng. Dân Đồng Tâm chỉ còn 59 ha đất Tây đồng Sênh. Đất sống của Đồng Tâm hao hụt hàng trăm ha, xót xa lắm nhưng nhà nước thu hồi đất đúng pháp luật thì phải chấp hành. 59 ha đất phía Tây đồng Sênh còn lại của tổ tiên người dân Đồng Tâm kéo địa giới Đồng Tâm vào tới chân dãy núi Găng, giáp đường Hồ Chí Minh đã xác định hình hài, tầm vóc Đồng Tâm, đã xác định vị thế chiến lược Đồng Tâm trong thế chiến lược của đất nước. 59 ha đất đồng Sênh còn lại của lịch sử, của sự sống Đồng Tâm, đầm đìa mồ hôi, đầm đìa khát vọng người dân Đồng Tâm càng vô cùng quí giá đến thiêng liêng. Nhưng qua thời bần cố nông lộng hành. Qua thời bộ máy vu khống chuyện nghiệp tạo dựng lên những bần cố nông vu khống, đấu tố, buộc tội và giết hại bà Thánh Nguyễn Thị Năm lại đến thời tư bản hoang dã lộng hành. Quyền lực đồng tiền của tư bản hoang dã kết cấu với quyền lực nhà nước cộng sản sử dụng bộ máy vu khống chuyên nghiệp vu khống, buộc tội và sử dụng bạo lực nhà nước cướp đất dân. Cho đến nay không có bất cứ một văn bản hợp pháp nào của nhà nước thu hồi 59 ha đất Tây đồng Sênh của dân Đồng Tâm. Nhưng lòng tham của tư bản hoang dã mang tên doanh nghiệp quân đội Viettel đã nhòm ngó mảnh đất Tây đồng Sênh thì dân Đồng Tâm phải mất đất Tây đồng Sênh. Như dân Văn Giang, Hưng Yên phải mất 500 ha đất bờ sôi ruộng mật, như dân Dương Nội, Hà Đông phải mất mảnh đất sống cho tư bản hoang dã chiếm làm đất kinh doanh thu lợi nhuận tư bản. Bộ máy vu khống chuyên nghiệp liền lu loa hô biến 59 ha đất Tây đồng Sênh của dân Đồng Tâm thành đất quốc phòng. Làm kinh tế là hoạt động sản xuất kinh doanh tư bản. Quân đội làm kinh tế đã biến những tướng tá quân đội ở những đơn vị làm kinh tế thành những nhà tư bản thời tích luỹ tư bản, thời tư bản hoang dã, lòng dạ và tâm địa chỉ vì lợi nhuận. Biến người lính ở những đơn vị làm kinh tế thành những lao động không công cho những tướng tá kinh doanh tư bản. Như những nô lệ da đen lao động không công cho những tư bản da trắng thời nước Mỹ làm công nghiệp hoá. Quân đội làm kinh tế biến nhiều tướng tá thành tư bản hoang dã, hối hả săn tìm lợi nhuận. Lợi nhuận bất chính đã dẫn dắt nhiều ông tướng vào con đường phạm pháp, tù tội, từ thượng tướng thứ trưởng bộ Quốc phòng đến trung tướng tư lệnh Cảnh sát biển. Quân đội làm kinh tế làm hư hỏng quân đội, tàn phá sức mạnh quốc phòng của đất nước và biến quan hệ quân dân cá nước thành quan hệ đối kháng. Đối kháng giữa tư bản hoang dã cướp đất phi pháp với người dân giữ đất hợp pháp, chính đáng. Lão nông, đảng viên Lê Đình Kình quyết giữ chính đáng 59 ha đất Tây đồng Sênh cho người dân Đồng Tâm đã phải đối đầu với sức mạnh đồng tiền của tư bản hoang dã, đối đầu sức mạnh chính trị lực lượng vũ trang của đảng, đối đầu sức mạnh bạo lực nhà nước chuyên chính vô sản và người nông dân giữ đất chính đáng Lê Đình Kình phải nhận cái chết rùng rợn, man rợ hơn cả cái chết đau đớn của bà Thánh Nguyễn Thị Năm. Bà Thánh Nguyễn Thị Năm bị toà án bần cố nông tuyên án tử hình và bị đội du kích xã xử bắn ban ngày trong cánh rừng chiến khu Việt Bắc. Không có bản án nào buộc tội công dân Lê Đình Kình. Không có một hình thức kỉ luật nào kết tội đảng viên Lê Đình Kình. Đang là công dân lương thiện, đang là đảng viên trong sạch, giữa đêm bình yên rạng sáng 9.1.2020 đúng ngày rằm tháng chạp Kỷ Hợi, lão nông Lê Đình Kình bị cả một trung đoàn cảnh sát cơ động với xe bọc thép súng lớn, xe vũ khí điện tử, với ba ngàn quân tinh nhuệ vây kín quanh nhà và đội đặc nhiệm cảnh sát còn đảng còn mình, coi dân có tiếng nói khác biệt với đảng là thù địch, sôi sục sắt máu, phá cửa xông vào tận giường ngủ kề súng vào sát đầu, sát ngực dân xả đạn. Công dân lương thiện, đảng viên trong sạch Lê Đình Kình không những bị bắn vỡ sọ, thủng ngực, toác đầu gối mà còn bị mang xác đi phanh thây từ cổ tới tận cùng bụng. Chỉ những kẻ lòng lang dạ thú không còn một chút tính người mới hành xử với con người, với đồng loại man rợ như vậy. Giết bà Thánh Cát Hanh Long Nguyễn Thị Năm rồi CB Hồ Chí Minh viết trên tờ báo đảng của ông vu khống người đàn bà mở lượng hải hà nuôi nấng đảng cộng sản thành địa chủ giết người! Tung cả một trung đoàn công an tinh nhuệ trong đêm đánh úp thôn Hoành bé nhỏ, bình yên, tung lực lượng đặc nhiệm phá cửa xông vào tận giường ngủ bắn nát tim, vỡ sọ đảng viên lão thành cách mạng 59 tuổi đảng rồi tướng phát ngôn bộ Công an Tô Ân Xô lên báo vu cho công dân lương thiện, đảng viên trong sạch Lê Đình Kình là “Địa chủ cường hào mới”. Tướng Xô đơm đặt: “Sự nổi lên của đối tượng cầm đầu, nhất là ông Lê Đình Kình trong bối cảnh dòng họ Lê Đình có ảnh hưởng lớn tại thôn Hoành, có khả năng chi phối, tác động kết quả bầu cử ở cơ sở, là một loại cường hào địa chủ mới”. Địa chủ thì phải làm chủ nhiều đất hơn người dân trong làng xã. Cường hào thì phải có sức mạnh quyền uy và sức mạnh bạo lực đàn áp, khống chế người khác. Đảng viên Lê Đình Kình chỉ có lòng tin ngây thơ, son sắt vào đảng của ông và tình yêu máu thịt với con người và mảnh đất Đồng Tâm. 3. Từ đội du kích thi hành bản án tử hình xử bắn bà Thánh Nguyễn Thị Năm giữa ban ngày trong cánh rừng vắng đến đội đặc nhiệm cảnh sát trong đội hình trung đoàn cảnh sát cơ động giữa đêm xông vào tận giường ngủ hành quyết không cần có bản án, xả súng giết rồi phanh thây công dân thánh thiện, đảng viên trong sạch Lê Đình Kình đã tạo ra vòng xoáy tội ác ngày càng ghê tởm, tội ác đã được đẩy lên cao tới tận cùng man rợ! Trong nhà nước cộng sản, quyền lực cộng sản cứ ngạo nghễ ngự trị trên vòng xoáy tội ác và người dân cứ mãi mãi chìm sâu trong vòng xoáy thăm thẳm đau thương, oan trái và oán hờn. Phạm Đình Trọng 16-1-2022

Wednesday, January 19, 2022

THƯ GỬI ĐẠI TÁ PHẠM ĐÌNH TRỌNG

 

THƯ GỬI ĐẠI TÁ PHẠM ĐÌNH TRỌNG,

NGƯỜI BỘ ĐỘI SAO VÀNG PHẢN TỈNH.

Bằng Phong Đặng văn Âu.

Quận Cam, Thủ đô Người Việt Tị Nạn Cộng Sản,

Ngày 19 tháng 1 năm 2022.

Anh Phạm Đình Trọng thân mến,

Anh sinh ra ở Miền Bắc, lớn lên và học hành dưới mái trường Cộng sản, bị nhồi sọ vào đầu óc lý tưởng “Chống Mỹ Cứu Nước”. Nếu tôi lớn lên ở Miền Bắc, bị bọn cộng sản nhồi sọ, có lẽ tôi cũng lên đường cầm súng “giải phóng Miền Nam” như anh. May mắn thay! Tôi sinh ra ở Nghệ An, nhưng lớn lên ở phía Nam vỹ tuyến 17, học hành dưới mái trường Tự do, có nền giáo dục nhân bản, khai phóng, chống lại chủ nghĩa cộng sản.

Anh gia nhập Bộ Đội Cụ Hồ. Tôi gia nhập Không Quân Việt Nam Cộng Hòa. Anh đã vượt tuyến vào Nam chiến đấu dưới chiêu bài “giải phóng Dân Tộc”, mang quân hàm Đại tá. Rất có thể, nhiều lần anh chĩa súng lên trời bắn vào tàu bay của tôi. Chuyện anh em cùng một nòi giống mà phải cầm súng chém giết nhau là một điều đau buồn và đáng xấu hổ, chỉ vì cái chủ nghĩa cộng sản chó đẻ. Hôm nay tiếng súng đã ngưng, nhưng bọn đầu nậu cộng sản giương cao ngọn cờ giải phóng dân tộc lại là một bọn xâm lăng tàn bạo nhất, khủng khiếp nhất trong lịch sử, thì chúng mình là những người yêu dân tộc, yêu giang sơn phải có bổn phận và nghĩa vụ chiến đấu chống lại bọn đầu nậu ấy để giành lại quyền làm Người cho dân tộc trong Cộng đồng nhân loại.

Tháng 4 năm 1975, vì biết không thể nào sống dưới chế độ cộng sản, tôi đành thoát thân ra ngoại quốc với hoài bão sẽ quay lại quang phục quê hương khi có hoàn cảnh, giống như lời thề của Tướng MacArthur: “I shall return”. Khi nghe Tổng thống Donald Trump lên án chủ nghĩa cộng sản và theo dõi việc làm của ông Trump như phục hưng nền kinh tế, hiện đại hóa vũ khí và cương quyết không để cho Trung Cộng lợi dụng, làm ung thối nền chính trị dân chủ của Mỹ, tôi rất phấn khởi và dốc lòng ủng hộ Tổng thống Donald Trump. Bởi vì chỉ có nước Mỹ mới đủ sức mạnh triệt hạ nổi tham vọng bành trướng của Trung Cộng. Triệt hạ được chủ nghĩa cộng sản của Tàu thì nước mình sẽ thoát khỏi ách đô hộ của Trung Cộng. Giống như Liên Xô sụp đổ thì các nước trong Khối Đông Âu mới có tự do, dân chủ.

Tuy không phải là nhà văn như anh, nhưng tôi đã bước vào trường văn trận bút để chống lại thủ đoạn “trường kỳ mai phục” của Việt Cộng bằng sự tuyên truyền láo khoét ở Hải ngoại. Từ hơn 15 năm trước, nhờ đọc những bài viết của anh hài tội đảng cộng sản, tôi bắt đầu liên lạc với anh qua email và qua điện thoại. Bởi vì tôi nghĩ rằng dù anh từng chiến đấu dưới lá cờ đỏ sao vàng, nhưng anh là người yêu nước, đã nhìn ra cái ác, cái bất lương, cái phản quốc của chủ nghĩa cộng sản. Giống như nhà văn Dương Thu Hương đã nhìn ra “Một chế độ man rợ đã đánh bại nền văn minh”. Dù trước đây, người Miền Bắc và người Miền Nam ở hai phía thù nghịch do hoàn cảnh lịch sử, nhưng nếu là người yêu chuộng lý tưởng tự do, dân chủ, thì phải đoàn kết với nhau để thanh toán bọn cầm quyền làm tay sai cho Trung Cộng. Đó là lý do tôi tìm gặp anh qua thư từ, qua điện thoại. Đó là lý do tôi thường nhắc lại câu nói của nhà văn Dương Thu Hương.

Tôi rất biết trong hàng ngũ cộng sản vẫn có người yêu nước giống như Phan Huy, nhưng cái bộ máy cộng sản không cho phép bất cứ ai được quyền yêu nước. Chẳng hiểu tại sao sự liên lạc giữa anh và tôi bỗng nhiên bị gián đoạn. Tôi đoán chừng đảng cấm anh liên lạc với thành phần “phản động” như tôi, giống như đảng đã cấm anh Hà Sĩ Phu liên lạc với tôi.

Sáng nay thức dậy, đọc bài “Giỗ Cụ Lê Đình Kình” của anh, thấy anh nhắc đến tội ác của Hồ Chí Minh, tôi muốn viết cho anh bức thư này.

Dù chưa biết kết quả xét nghiệm DNA (hoặc ADN) của Hồ Chí Minh, nhưng tôi vẫn quả quyết Hồ Chí Minh không phải là người Việt Nam. Hắn là thằng Tàu Cộng. Bởi vì không lý nào một người Việt Nam đứng ra lãnh đạo cuộc kháng chiến “thần thánh” để giải phóng dân tộc khỏi ách đô hộ của Thực dân Pháp, lại đưa cả nước trở thành nô lệ Tàu, kẻ thù truyền kiếp của dân ta. Sở dĩ Hồ Chí Minh thành công là vì nó lôi kéo được những thằng Việt gian như thằng Trường Chinh Đặng Xuân Khu, thằng Phạm văn Đồng, thằng Võ Nguyên Giáp làm tay sai, khiến cho hầu hết người Việt Nam trở nên ngu theo đi làm tay sai cho Việt Cộng. Giống như thi sĩ Tản Đà viết: “Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn, cho nên quân nó dễ làm quan”. Xin lỗi, tôi phải dùng chữ “thằng” đối với bọn bán nước cầu vinh, nhưng ai chống lại chúng nó, đều bị chúng nó quy vào tội phản động. Dưới đây là bài viết của anh mà tôi đã đưa vào “Blog” của tôi:

https://khongquanc130.blogspot.com/2022/01/gio-cu-le-inh-kinh-pham-inh-trong.html

Nhà văn Phạm Đình Trọng thân mến,

Mao Trạch Đông đã đào tạo được một thằng Hồ Chí Minh dựng lên một bộ máy cai trị tàn bạo, thâm độc hơn bất cứ quân xâm lược nào từng đô hộ nước Việt Nam ta. Cái tài của Hồ Chí Minh là đẻ ra những thằng lãnh đạo (tôi gọi là đầu nậu) kế thừa, có tổ tiên là người Việt, nhưng lại phản bội người Việt hơn bất cứ giống dân nào khác từng đô hộ dân ta. Thằng Hồ Chí Minh nhất định là một thằng Tàu thì mới dám nham nhở, hỗn láo xưng hô “bác bác, tôi tôi” đối với Đức Thánh Trần Hưng Đạo khi đề thơ tại đền thờ Ngài ở núi Kiếp Bạc. Nó là cái thằng bị phụ nữ Việt tố cáo tội dâm ô, trụy lạc. Nó là thằng phản phúc đối với toàn thể dân ta, chứ không riêng gì đối với bà Nguyễn thị Năm. Thế mà bọn tay chân của hắn đã cất công vận động Liên Hiệp Quốc phong cho hắn cái chức “Danh nhân Văn Hóa Thế Giới” trong dịp 100 năm sinh nhật của hắn. May mà có một vị nhân sĩ ở Paris đã ráo riết vận động Liên Hiệp Quốc đừng phong Thánh cho một tên tội đồ của nhân loại!

Không thành công trong cuộc vận động Liên Hiệp Quốc phong cho Hồ Chí Minh chức “Danh nhân Văn Hóa Thế Giới”, bọn đầu nậu Việt Cộng cưỡng bức toàn dân phải học tập tư tưởng Hồ Chí Minh, noi gương đạo đức Hồ Chí Minh. Chắc chắn bọn đầu nậu Việt Cộng muốn biến toàn dân thành những tên ma cô, đồ tễ như Hồ Chí Minh, chứ còn nghi ngờ gì nữa? Tôi nghĩ anh phong Thánh cho bà Nguyễn thị Năm là đúng. Vì anh muốn phong Thánh cho toàn thể người Việt Nam yêu nước đã trót lầm lỡ ban ơn cho Hồ Chí Minh và băng đảng cộng sản hoàn thành cuộc “cách mạng nô lệ hóa dân tộc Việt Nam”. Bọn đầu nậu Việt Cộng tin rằng với bộ máy cai trị sắt máu bằng Công An thì sẽ bền vững đời đời. Cho nên, chúng tha hồ cướp bóc, vơ vét tài sản của dân, bất chấp tiếng khóc than ai oán của nhân dân đến cỡ nào. Vì nhìn thấy những sự kiện đã và đang xảy ra trong thực tế, tôi đã viết người Việt Nam không còn một lựa chọn nào khác, ngoài sự lựa chọn liều chết chống lại bọn đầu nậu Việt Cộng để nòi giống tồn tại, giống như các nhà lãnh đạo quân sự thời xưa đã đi vào cửa tử để tìm ra sinh lộ. Các nhà tranh đấu cho tự do dân chủ trong nước không đồng ý với tôi kêu gọi sự liều chết!

Khốn thay! Bọn đầu nậu Việt Cộng đã “thuần hóa” toàn dân, khiến cho đại đa số cam phận làm đàn cừu. Mới đây, tôi theo dõi những “video clip” của một người phụ nữ đẹp, tỷ phú tên là Nguyễn Phương Hằng đứng ra tố cáo tên đại bịp thần y Võ Hoàng Yên. Dù người phụ nữ đó tự xưng ít học, nhưng tôi lại nhận thấy bà cực kỳ thông minh, vì bà đã sáng tạo ra một đường lối tranh đấu khôn ngoan mà bọn Công An khó lòng đối phó. Bọn Việt Cộng thường nói đến chiến thuật diện và điểm, giống như dùng Trí Quang tranh đấu bình đẳng tôn giáo chỉ là diện, mà điểm là giật sập chế độ dân chủ của Việt Nam Cộng Hòa.

Bà Nguyễn Phương Hằng mạt sát tên đại bịp Võ Hoàng Yên chỉ là diện, còn Hồ Chí Minh mới là điểm, vì Hồ Chí Minh là cái đứa làm cho xã hội Việt Nam và con người Việt Nam bệ rạc, xuống cấp về đạo đức một cách thê thảm như ngày nay. Bà Hằng tuyên bố một cách hùng hồn giống như các bậc anh hùng trong nhân loại: “Con người trước sau gì cũng phải một lần chết, nhưng đã sống thì phải sống cho ra CON NGƯỜI”. Từ trước đến nay chưa ai dám động đến bọn báo chí, công cụ dối trá, lừa bịp của đảng cộng sản như bà Nguyễn Phương Hằng, khiến cho tôi tưởng chừng như bà Cát Hanh Long Nguyễn thị Năm tái sinh để hài tội Hồ Chí Minh vậy. Nếu anh Phạm Đình Trọng chịu khó dành thời giờ lắng nghe những lời nói đanh thép của bà Nguyễn Phương Hằng, thì anh cũng sẽ có cảm tưởng như tôi: “Ước chi tất cả những người Việt Nam từ trong nước ra Hải ngoại đều có cái dũng khí và yêu nước như bà Nguyễn Phương Hằng, nòi giống Việt Nam sẽ được cả thế giới ngưỡng mộ và kính trọng”.

Vì vị trí đặc biệt của nước Việt Nam trên con đường bành trướng của Trung Cộng, nhiều quốc gia trên thế giới đã tạo cơ hội cho bọn đầu nậu Việt Cộng “Thoát Trung”, nhưng bọn chúng trót tình nguyện làm kiếp ký sinh bám vào Trung Cộng, thì nguy cơ dòng giống sẽ bị diệt chủng rất cao. Vậy chỉ còn có một cách duy nhất là các nhà trí thức tên tuổi trong nước công khai hiệp lực với bà Nguyễn Phương Hằng để vận động toàn dân Việt Nam dám chết như bà Nguyễn Phương Hằng. Ngoài ra, không còn có giải pháp nào khác!

Bằng Phong Đặng văn Âu.

Telephone: 714 – 276 – 5600

Email Address: bangphongdva033@gmail.com

Tuesday, January 11, 2022

CHIA RẼ THÌ CHẾT

“CHIA RẼ THÌ CHẾT”! 

 Bằng Phong Đặng văn Âu. 
Thành phố Westminster, Quận Cam, Ngày 7 tháng Giêng, năm 2022. 

Thân mến gửi Thiếu tướng Lương Xuân Việt, 
Cùng tất cả Quân Nhân Hoa Kỳ gốc Việt thuộc các Quân Binh Chủng, 

Tôi đang bị con “Virus Trung Cộng” tấn công, nhưng gắng gượng ngồi dậy để viết cho các bạn thư tâm huyết này, vì sợ rằng mình có mệnh hệ nào, thì vô cùng tiếc nuối vì không trao truyền cho các bạn kinh nghiệm quý báu của mình về một loại kẻ thù cực kỳ nguy hiểm. Là quân nhân, tôi tin tưởng rằng các bạn và tôi có cùng quan điểm sống: thẳng thắn, lương thiện, trọng danh dự, phi chính trị đảng phái và luôn luôn đặt quyền lợi Tổ Quốc – Dân Tộc lên trên hết, tôi viết bức thư này gửi đến các bạn như một lời trăng trối của một người lính đã già, trước khi về cõi vĩnh hằng. 

Thông thường, khi tiếng súng trên chiến trường chấm dứt, hòa bình lập lại, mọi người lo làm ăn, nuôi sống gia đình, giáo dục con cái, tái xây dựng đất nước hoang tàn vì bom đạn. Nhưng nước Việt Nam ở thế kỷ 20 không như thế. Cuộc chiến giữa ta và Việt Cộng chưa chấm dứt, vì Việt Cộng vẫn coi nhân dân ta là kẻ thù. Bất cứ ai bày tỏ lòng yêu nước, ai có tư tưởng chống lại tham vọng bành trướng của Trung Cộng đều bị đánh đập, tra tấn và bỏ tù nhiều năm. Trên đất nước Việt Nam đang có một cuộc chiến tranh khốc liệt. Đó là cuộc chiến chống kẻ nội thù của dân tộc Việt Nam! Bạn hỏi tôi nội thù là ai ư? Nội thù đó là “những tên cầm đầu đảng cộng sản việt nam”. 

Tôi chỉ cần đưa ra một thí dụ là các bạn thấy ngay. Thực dân Pháp cai trị Việt Nam. Nhưng nhà văn Nhất Linh có thể làm tờ báo Ngày Nay và lập Nhóm Tự Lực Văn Đoàn. Nhà văn hóa Phạm Quỳnh có thể làm báo Phong Hóa. Còn Đảng Việt Cộng coi dân như súc vật, không một ai được quyền nói lên tiếng nói của lẽ phải, của lương tri. Đối với Việt Cộng, luật pháp chỉ là trò hề, nằm trong tay bọn Công An và Tòa Án, chúng muốn bỏ tù ai là bỏ tù. Vậy, nếu ai muốn nòi giống Việt Nam còn, thì phải chống Cộng.

Những chữ như “Chống Cộng cực đoan”, “Chống Cộng quá khích” là do Việt Cộng và bọn Việt gian áp đặt cho ai không chấp nhận chủ nghĩa cộng sản. Sau Thế giới Đại chiến II, có ba Quốc gia bị chia đôi: một nửa thuộc phe Tự do, do Hoa Kỳ lãnh đạo; một nửa theo phe Cộng sản, do Liên Xô và Trung Cộng lãnh đạo. Đó là Đức Quốc, Triều Tiên (Korea) và Việt Nam. Đức Quốc thống nhất trong hòa bình, nhân dân được hưởng chế độ tự do dân chủ. Triều Tiên vẫn còn bị chia đôi, nhưng Nam Triều Tiên (Đại Hàn) vẫn còn chế độ tự do dân chủ và thịnh vượng hơn Bắc Hàn. Riêng Việt Nam, bọn Cộng sản Hà Nội – tay sai Liên Xô và Trung Cộng – đã thành công trong cuộc xâm lược Miền Nam núp dưới chiêu bài “giải phóng dân tộc”. Ngày 30 tháng Tư năm 1975, quân xâm lăng Bắc Việt riêu rao bằng mỹ từ “thống nhất” đất nước. 

Nếu bảo rằng Việt Cộng giải phóng đồng bào ta thoát khỏi ách đô hộ Đế quốc Mỹ, tại sao có tình trạng nếu cây cột đèn mà biết đi, cũng bỏ nước ra đi? Nước ta từng bị nạn ngoại xâm, nhưng dân ta không lìa bỏ quê hương. Chỉ đến khi bọn giặc Hồ xâm lăng, thì hàng triệu người phải liều mạng đi tìm đường sống. Dân cả nước trở thành ăn mày, van xin tình nhân loại để được cứu tế. Đó là một nỗi nhục mà bất cứ người Việt Nam nào trốn chạy khỏi địa ngục cộng sản, thì không bao giờ được phép quên! Tại sao Miền Nam được một quốc gia Hoa Kỳ giàu mạnh nhất thế giới, rồi cuối cùng thua trận? Tại vì Hoa Kỳ quyết định giúp Miền Nam ngăn chặn cộng sản mà không nghiên cứu tâm lý của người Việt Nam. Trong 9 năm đánh Pháp, cộng sản núp dưới cái vỏ bọc Việt Minh, nhiều thành phần dân tộc Việt Nam tin tưởng Việt Minh đánh Pháp để giành độc lập, mặc dầu cộng sản đã phóng tay phát động quần chúng bằng cuộc đấu tố long trời lở đất từ năm 1952. Quân đội Quốc gia Việt Nam do Pháp thành lập vào năm 1950. Đa số quân nhân đều bị động viên (bị bắt đi lính), chiến đấu dưới sự chỉ huy của quân Pháp và không hề có ý tưởng bảo vệ nền tự do cho bản thân và cho gia đình mình. Trong khi ấy, thanh niên tình nguyện gia nhập Bộ Đội Việt Minh thì tin tưởng rằng mình đang chiến đấu chống ngoại xâm. 

Xin kể mẩu chuyện này để quý bạn hiểu: Năm 1953, Không Quân Pháp tuyển mộ một số thanh niên Việt Nam sang Pháp để huấn luyện phi công và chuyên viên kỹ thuật. Khi Việt Minh chiến thắng trận Điện Biên Phủ, những thanh niên Việt Nam đang được Pháp huấn luyện tỏ ra sung sướng, reo hò giống như chính họ đang chiến thắng Quân đội Pháp. Ông Ngô Đình Diệm miễn cưỡng nhận lời làm Thủ tướng do Vua Bảo Đại khẩn thiết yêu cầu. Tôi dùng chữ “miễn cưỡng” vì ông Diệm biết rằng tình thế rất khó khăn do lòng dân ly tán và do Thực dân Pháp không có cảm tình với ông. Qua năm 1955, Thực dân Pháp mới hoàn toàn trao trả chủ quyền Quốc gia cho Thủ tướng Ngô Đình Diệm và từ đó, ông Diệm thành lập Quân đội Việt Nam Cộng Hòa, thoát thai từ Quân đội Quốc gia do Thực dân Pháp thành lập. “Bộ đội Cụ Hồ” (lính trong hàng ngũ Việt Minh tự hào với cái danh xưng ấy) đa số thuộc thành phần bần cố nông, tuy kém về mặt văn hóa, nhưng quả cảm do bị tuyên truyền và có kinh nghiệm chiến đấu trong 9 năm đánh Pháp. Phải vô tư nhìn nhận lính của Hồ Chí Minh thiện chiến hơn, liều mạng hơn vì bị nhồi sọ lòng ái quốc hơn lính Việt Nam Cộng Hòa. Do hoàn cảnh lịch sử “Trịnh Nguyễn phân tranh” nên trong thâm tâm người Việt đã có mầm chia rẽ “Người đàng trong” thuộc Chúa Nguyễn; “người đàng ngoài” thuộc Chúa Trịnh. Những chữ “người đàng trong, người đàng ngoài” mới nghe qua, chẳng thấy gì khác lạ, nhưng tự thâm sâu là đã có mầm rẻ rúng nhau. Tiếp theo, Thực dân Pháp xâm chiếm Việt Nam thi hành chính sách phân hóa Bắc Kỳ, Trung Kỳ, Nam Kỳ thì mới có thể kéo dài sự đô hộ. Bắc Kỳ thì tự hào về chốn ngàn năm văn vật. Trung Kỳ phong kiến, nghèo đói, bảo hoàng hơn vua. Nam Kỳ cởi mở phóng khoáng, trù phú văn minh, hãnh diện được làm dân Tây. 

Chừng ấy đặc tính là đủ để cho bọn cộng sản khai thác, nhằm đào sâu hố chia rẽ. Mao Trạch Đông hiểu bản chất dân tộc Việt Nam. Tuy mang đặc tính chia rẽ, nhưng có tinh thần chống ngoại bang rất cao. Dù bị Tàu đô hộ ngót 1 ngàn năm, nhưng dân Việt Nam vẫn kiên cường đứng lên đánh đuổi quân thù ra khỏi bờ cõi. Cho nên, phen này Mao Trạch Đông dùng một tên Tàu giả Hồ Chí Minh lãnh đạo cuộc kháng chiến trên danh nghĩa là đánh đuổi Thực dân Pháp giành độc lập, nhưng kỳ thực là sai Hồ Chí Minh làm nghĩa vụ thôn tính Việt Nam cho nước Tàu. Chính Hồ Chí Minh là kẻ thay Trung Cộng để dựng lên một guồng máy cai trị hoàn toàn lệ thuộc Tàu. 

Từ hơn 30 năm trước, những đảng viên Việt Cộng trong nước đã thấy rõ bọn cầm quyền là một lũ tay sai của Trung Cộng. Vì vậy những đảng viên này đã lên tiếng kêu gọi “Thoát Trung”. Hồ Chí Minh là tên đại điếm. Bề ngoài, hắn lớn tiếng hô hào: “Đoàn kết! Đoàn kết! Đại Đoàn kết! Thành công! Thành công! Đại Thành công!”, nhưng trong bí mật hắn ra lệnh bộ hạ của hắn thủ tiêu những người yêu nước đánh giặc Pháp như nhà cách mạng Trương Tử Anh, Lý Đông A, Nguyễn Bình và vô số đảng viên Quốc Dân đảng. Lãnh tụ Phật giáo Hòa Hảo – Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ – cũng bị thủ tiêu. Ngay như Tổng Bí thư Cộng sản Trần Phú, Lê Hồng Phong cũng có tin đồn Hồ Chí Minh ra lệnh thủ tiêu. Uy tín của nhà cách mạng Phan Bội Châu quá lớn, Hồ Chí Minh không thể sai thuộc hạ thủ tiêu Cụ, nên hắn điểm chỉ có Mật thám Pháp bắt Cụ để nhận tiền thưởng. Cụ Phan bị giam lỏng tại Kinh thành Huế cho đến chết. 

Năm 1954 Hoa Kỳ áp dụng chủ thuyết “Domino”, dùng Miền Nam làm căn cứ ngăn chặn làn sóng cộng sản. Nhưng hoàn cảnh Miền Nam lúc bấy giờ chưa thể xây dựng chế độ Dân chủ Nhân bản, bởi vì nhân dân Miền Nam chưa ý thức cái giá của Tự do Dân chủ. Đồng thời phải đối diện với một kẻ thù có bộ máy giết người bằng tất cả thủ đoạn tàn ác, sắt máu, Miền Nam không có một bộ máy tương xứng gồm các cán bộ liều thân sống chết để đối đầu với cộng sản. 

Tôi có thể khẳng định với các bạn rằng nếu chưa diệt sạch cộng sản, thì không một Quốc gia nào có thể kiến tạo một xã hội dân chủ, công bằng, văn minh. Nếu áp dụng lời dạy của Cụ Nguyễn Trãi: “Đem đại nghĩa thắng hung tàn; lấy chí nhân thay cường bạo” đối với Cộng sản là hoàn toàn sai. Cộng sản còn nguy hiểm hơn bất kỳ con “virus” nào, bởi vì nó có thể là cha mẹ, vợ chồng, anh em, bà con của ta, lúc nào cũng rình rập tấn công ta lúc ta sơ hở. Không có cách gì cảm hóa con “virus” cộng sản, vì nó không có trái tim! Tôi không nói quá đâu! Thực tế đã diễn ra từ năm 1930 – năm đảng Cộng sản Đông Dương thành lập – cho tới ngày nay, cái ác và cái độc hại cộng sản càng tinh vi hơn. Ngay cả cùng chí hướng cộng sản với nhau, từng nằm gai nếm mật với nhau, nhưng nếu khám phá thấy chiếc ghế cầm quyền của chúng có nguy cơ lung lay, lập tức chúng diệt một cách không thương tiếc. Cái chết của Nguyễn Bá Thanh là một bằng chứng! 

Khí giới của Chủ nghĩa cộng sản là tuyên truyền và khủng bố. Tuyên truyền của cộng sản là nói dối ngoài trí tưởng tượng thông thường của con người. Chủ nghĩa cộng sản là cái Đạo của bọn bất lương, rao giảng những điều huyễn hoặc, nhưng cưỡng bức người nghe phải tin theo. Ai không tin, chúng sẽ dùng đủ mọi phương cách khủng bố để hủy diệt. Hoa Kỳ văn minh, tiến bộ, nhưng không hiểu bản chất của cộng sản – nhất là cộng sản Việt Nam – nên không chịu dùng lực lượng quân sự hùng hậu để đập nát đầu con rắn độc tại Bắc Bộ Phủ. Hoa Kỳ có hai vị danh tướng hiểu rõ bản chất cộng sản. Đó là George Patton và Douglas MacArthur. Sau khi đánh bại Đức Quốc Xã, Tướng George Patton đề nghị Tổng thống Harry Truman cho phép ông dùng quân Đức, đánh thẳng sang Moscow, tiêu diệt chủ nghĩa cộng sản ở Liên Xô, nhưng không được chấp thuận. Còn Tướng Douglas MacArthur sau khi đánh bại chí nguyện quân Trung Cộng và quân Bắc Triều Tiên, cũng đề nghị Tổng thống Harry Truman cho phép ông đánh thẳng vào Lục địa Trung Hoa, tiêu diệt Mao Trạch Đông và đưa Tưởng Giới Thạch từ Đài Loan trở về Hoa Lục. Tổng thống Truman cũng không chấp thuận, vì không có viễn kiến như hai vị danh tướng kia. Nếu đề nghị của hai danh tướng được chấp thuận, thì nước Việt Nam tránh được tai họa cộng sản và nước Mỹ không bị sa lầy trong cuộc chiến tranh Việt Nam bẩn thỉu. 

Dù Hồ Chí Minh có thực sự là Nguyễn Sinh Cung, con trai Cụ Nguyễn Sinh Sắc, chứ không phải là Thiếu tá Hồ Quang thuộc Đệ Bát Lộ Quân như Trung Cộng tiết lộ, nhưng qua việc làm của hắn ta từ ngày dựng Đảng Cộng sản năm 1930, nhân dân đã thấy bộ mặt thật của Hồ Chí Minh là một viên Thái Thú Tàu nguy hiểm, độc hại nhất suốt dòng lịch sử Bắc thuộc. Hồ Chí Minh được Tình báo Liên Xô và Trung Cộng dạy kỹ thuật đấu tranh và cung cấp vũ khí để đánh đuổi Thực Dân Pháp, rồi dâng toàn thể đất nước Việt Nam cho Quốc tế Cộng sản. Nhiệm vụ của Hồ Chí Minh là xóa sổ nòi giống Việt Nam. Bởi vì hắn nhồi vào đầu óc từ đứa con nít đến người già bằng cách sai tên đầy tớ Tố Hữu làm những câu thơ như: “Bên kia biên giới là nhà, bên này biên giới đều là anh em”. Hoặc “Giết! Giết nữa! Bàn tay không phút nghỉ!” là bằng chứng Hồ Chí Minh cương quyết “Đánh Mỹ cho tới người Việt Nam cuối cùng” theo mệnh lệnh của Mao Trạch Đông. Hồ Chí Minh đã thiết lập một bộ máy cai trị làm cho toàn dân thành những tên nô lệ “ăn muối đá mà điên say chiến đấu” cho công cuộc bán nước của hắn. Trí thức là thành phần dân tộc được khí thiêng sông núi hun đúc, thì Hồ Chí Minh dùng thí nghiệm của nhà khoa học Nga Ivan Pavlov dạy chó để uốn nắn tư tưởng. Hồ Chí Minh đã thành công biến cả xã hội Miền Bắc thành Trại Súc Vật (Animal Farm) như tác giả George Orwell mô tả. Những tên đồ đệ do Hồ Chí Minh đào tạo như Trường Chinh, Lê Duẩn, Nguyễn văn Linh, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng đều là những tên tay sai đắc lực của Trung Cộng. 

Năm 1954 Việt Cộng cài gián điệp của chúng trà trộn trong đoàn người di cư vào Miền Nam tìm tự do. Năm 1975, Việt Cộng vẫn sử dụng chiến lược cũ, cài gián điệp và những tên nằm vùng trà trộn vào đoàn người tị nạn cộng sản để làm cho Cộng Đồng Việt Nam tan nát. Nhất là những tên trong Nhóm Ấn Quang từng lớn tiếng đuổi Mỹ “Yankee Goes Home” đầy dẫy ở Mỹ và chống chính sách MAGA của Tổng thống Donald Trump! Tổ chức Phục quốc của nhà yêu nước Trần văn Bá và các đồng chí ở Pháp đều bị Việt Cộng giăng bẫy, mà lên đường về nước để hy sinh một cách oan uổng. Mặt Trận Kháng Chiến của Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh cũng do Việt Cộng giàn dựng. Nếu không có những Thanh Niên Người Việt Tự Do từ Thái Lan sang Hoa Kỳ hoạt động, thì sẽ không có Mặt Trận Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh. Tôi có thể nói với các bạn rằng hai đảng có bề dày Chống Cộng như Việt Nam Quốc Dân Đảng, Đại Việt đều không có một ai đủ cơ trí để chống lại thủ đoạn tình báo, gián điệp của Việt Cộng. Cuối năm 2003, Thiếu tướng Nguyễn Cao Kỳ gặp gỡ Đại sứ Bùi Diễm, Trung Tướng Ngô Quang Trưởng, Giáo sư Nguyễn Ngọc Linh, Trung tá Vũ Đức Vinh (Tổng Cục trưởng Cục Truyền Thanh trong Nội các Nguyễn Cao Kỳ) và tôi. Ông Kỳ cho biết có ông Thứ trưởng Bộ Ngoại giao Việt Cộng – Nguyễn Đình Bin – đề nghị ông về nước để thuyết phục những thành phần bảo thủ trong Đảng hiểu rằng Hoa Kỳ không phải là một Đồng Minh xấu, nếu chúng ta tỏ ra xứng đáng. Ông Kỳ thường lo ngại nếu Việt Cộng không biết sử dụng Hoa Kỳ là một đối tác (counterpart) để quân bình mối bang giao với Trung Cộng, thì nguy cơ rất cao Việt Nam sẽ trở thành Giao Chỉ Quận như dưới thời kỳ Bắc thuộc. Chính vì mối ưu tư đó mà ông Kỳ dám hy sinh tên tuổi của mình. Các nhân vật nêu trên đều tán đồng ông Kỳ làm sứ giả du thuyết Việt Cộng thay đổi quan điểm. Riêng tôi là không đồng ý. Tôi lập luận rằng Tổng thống Nguyễn văn Thiệu và Tổng thống “một ngày” Dương văn Minh đã nhiều lần bắn tiếng với Việt Cộng, muốn về Việt Nam để đóng góp công sức tái xây dựng đất nước, nhưng Việt Cộng không chấp thuận. Thậm chí Tổng thống Thiệu còn nhờ ông Đỗ Văn – Cựu bỉnh bút của Đài BBC – vận động với Chính quyền Việt Cộng cho ông về nước. Nhưng Việt Cộng vẫn không chấp thuận. Các bạn có thể kiểm chứng sự kiện này với ông Đỗ Văn hiện ở Luân Đôn, Anh Quốc. Tôi nói với Tướng Kỳ rằng sở dĩ Việt Cộng ngỏ lời mời ông, vì ông nổi tiếng là một người Chống Cộng quyết liệt. Nay ông chấp nhận lời mời của Việt Cộng, bộ máy tuyên truyền của Việt Cộng sẽ rêu rao một đứa con hư đã trở về nhà. Nhưng Tướng Kỳ tự tin ông là Con Phật, định mệnh đã an bài cho ông cái sứ mạng cứu dân tộc Việt Nam! Thuyết phục Tướng Kỳ không được, tôi đành nói: “Cái đó tùy ông, một khi ông đã tin tưởng vào định mệnh thì tôi còn biết nói gì hơn? Nhưng tôi bảo đảm với ông rằng ông sẽ thất bại. Bởi vì đảng cộng sản do Hồ Chí Minh lập ra là để biến dân Việt Nam thành người Hán và đất nước Việt Nam trở thành một Châu Quận của Trung Cộng”. Tuy tôi bất đồng chính kiến với Tướng Kỳ, nhưng tôi rất kính trọng ông, vì tôi biết ông là một người hết sức yêu nước, thanh liêm và coi thường công danh sự nghiệp của mình. Tôi sẽ nói về con người thật của Tướng Kỳ trong một bài viết tới. 

Cùng các bạn Quân nhân Hoa Kỳ gốc Việt thân mến, 

Các chính trị gia Hoa Kỳ đã phạm một tội trọng đối với gia đình của 58 ngàn quân nhân Mỹ hy sinh ở Việt Nam và phạm trọng tội đối với dân tộc Việt Nam vì không dứt khoát chiến thắng một cuộc chiến không đáng để thua. Tiến sĩ Peter Navarro viết cuốn sách “Death By China” (Chết dưới bàn tay Trung Cộng) là hậu quả mà nhân dân Hoa Kỳ đang hứng chịu. Nguyên nhân cái chết của Hoa Kỳ hiện nay là thua trận chiến tranh Việt Nam. Là phi công được Không Quân Hoa Kỳ huấn luyện, được Hoa Kỳ cho tị nạn và trở thành công dân, tôi mang ơn, nhưng tôi vô cùng oán hận lãnh đạo Hoa Kỳ đã buộc người lính Mỹ đánh nhau với kẻ thù mà phải bị trói hai tay sau lưng. Hoa Kỳ thi hành giải pháp “Việt Nam hóa” (vietnamization) chiến tranh mà cho Không Quân Việt Nam những phi cơ huấn luyện T38 và T37 cải biên thành phi cơ chiến đấu F-5 và A-37 bay khoảng 1 giờ trên trời là hết xăng, làm sao lấy lại Hoàng Sa, Trường Sa bị Trung Cộng xâm chiếm? Tôi oán hận Kissinger và Tổng thống Nixon là vì cái đểu của họ. Và cái đểu của cấp lãnh đạo Hoa Kỳ trong chiến tranh Việt Nam đã làm cho nước Mỹ ngày nay có một vị Tổng thống đắc cử nhờ vào sự gian lận. Nước Mỹ sẽ suy tàn vì những hành vi phản quốc của những chính trị gia trong ba ngành Hành Pháp, Tư Pháp, Lập Pháp và bọn làm Truyền thông bất lương. Cả thế giới, bạn cũng như thù đều khinh bỉ chính quyền của Joe Biden. 

Các bạn quân nhân Hoa Kỳ gốc Việt đang phục vụ dưới sự lãnh đạo bất xứng của hàng Tướng lãnh, các bạn có nhận ra không? Tổng thống “ăn gian” ra lệnh rút khỏi chiến trường Afghanistan cấp tốc, bỏ lại đằng sau những công dân Mỹ làm việc cho Chính phủ và hơn 80 tỷ đô-la vũ khí tối tân cho Taliban là một hành vi phản quốc. Các Tướng lãnh Mỹ hèn, nên mới cúi đầu thi hành mệnh lệnh phi lý của Joe Biden. Đại tướng Mark Milley – Chủ tịch Tham Mưu Liên Quân – và Đại Tướng Lloyd Austin – Bộ trưởng Quốc phòng – là hai tên tội phạm trong vụ rút quân ra khỏi Afghanistan mà cho đến nay vẫn còn tại chức, thì cũng giống Đại tướng Dương văn Minh sau đảo chánh 1963 đã dẹp bỏ Ấp Chiến Lược vậy thôi! Nikita Khrushchev đã nói: “Cứ ném sợi dây thòng lọng cho bọn Tư bản Mỹ, trước sau gì chúng nó cũng tự thắt cổ nhau mà chết”. Đó là một câu nói rất thật, chứ không phải cường điệu. Bỏ rơi Việt Nam Cộng Hòa, mở cửa bắt tay với Trung Cộng, nước Mỹ đã cho Trung Cộng hưởng quy chế tối huệ quốc (most favored nation), nên Trung Cộng giàu lên thì mới có tiền hối lộ quan chức Hoa Kỳ để lũng đoạn nền kinh tế và đạo đức đảng Dân Chủ và cơ quan An Ninh không bảo vệ cẩn mật khí giới Quốc phòng để cho Trung Cộng đánh cắp, cũng là một cái tội rất lớn đối với thế giới. Các bạn có thấy bọn chính trị gia Mỹ đang siết cổ nhau, khiến cho thằng dân bị lè lưỡi vì nạn lạm phát phi mã không? Bọn ủng hộ đảng Dân Chủ có hài lòng không, khi thấy bọn di dân bất hợp tràn vào đất nước gây bạo loạn? 

Nhân dịp xem cái Video Clip của Phố Bolsa, tôi được nghe Tướng hồi hưu Lương Xuân Việt sẽ đưa ba người người con về nước Việt Nam để cho các con biết về quê hương gốc. Tôi xin nói thẳng: Việt Nam ngày nay không còn là quê hương của dòng giống Lạc Hồng. Nước Việt Nam đang bị cai trị bởi bọn Thái Thú Trung Cộng, bởi vì dân thì làm nô lệ như súc vật và đất thì thuộc đặc khu của Trung Cộng. Hồ Chí Minh là tên bán nước, nhân cách tồi bại mà đảng cầm quyền cưỡng bức toàn dân từ già đến trẻ phải học tập tư tưởng Hồ Chí Minh và noi gương đạo đức Hồ Chí Minh thì còn gì là nòi giống Việt Nam? Tội ác của Hồ Chí Minh đã do chính những người cộng sản như Trần Đĩnh viết ra, chứ không phải do tôi ngụy tạo. Các bạn hãy tìm đọc để biết Hồ Chí Minh là người tàn ác và thâm độc không khác gì Stalin hay Mao Trạch Đông. 

Xin các bạn hãy mở đường link: https://khongquanc130.blogspot.com/2022/01/thoi-ai-ho-chi-minh.html để biết thực trạng Việt Nam ngày nay. Thiếu tướng Lương Xuân Việt tuy đã về hưu, nhưng ông là niềm hãnh diện của Cộng Đồng Người Việt Tị Nạn Cộng Sản và vẫn được các quân nhân Hoa Kỳ gốc Việt tại ngũ kính trọng. Mỗi một việc làm, mỗi một lời tuyên bố của Tướng Việt rất có ảnh hưởng đến thanh danh người Việt yêu nước. Nên nhớ rằng Việt Cộng có cả triệu cách mua chuộc khiến cho chúng ta vô tình phản lại nòi giống mà không hề hay biết mình vô ý thức. Cứ hỏi nữ tài tử Kiều Chinh (một người ở Miền Nam) bằng cách nào bà đã “vận động” ông Thị trưởng Thành phố Westminster Trí Tạ trao bằng tưởng lục cho nữ cán bộ Tuyên vận Ngô Thanh Vân của Việt Cộng, thì ông Thiếu tướng Việt sẽ hiểu thủ đoạn của Việt Cộng tinh vi đến mức nào! Việt Cộng là quân bán nước. Không có một việc làm nào của chúng là vì nước, vì dân. Đừng ngây thơ tin vào những trò bịp bợm của chúng mà làm ô danh dòng họ và ô danh nòi giống Việt Nam. 

Giữa cộng sản và tự do không bao giờ có thể chung sống hòa bình với nhau. Trước năm 1975, ông Đạo Dừa từng nuôi con mèo và con chuột sống thân thiện với nhau để chứng minh người Việt Quốc gia và người Việt Cộng sản cũng có thể sống hòa bình với nhau. Sau năm 1975, ông Đạo Dừa đã bị chết trong nhà tù Việt Cộng! Năm 1969, Dân biểu Hồ Hữu Tường đề nghị Quốc Hội Việt Nam Cộng Hòa thành lập phái đoàn ra Hà Nội để phúng điếu Hồ Chí Minh. Sau năm 1975, Việt Cộng bày tỏ lòng biết ơn của chúng đối với “thiện chí” của ông Hồ Hữu Tường bằng cách giam ông vào Trại Tập Trung cho đến chết vì đói! Đó là những sự kiện có thật! Tôi không phịa! 

Việt Cộng chỉ làm bộ tử tế, lương thiện, nhưng chúng luôn luôn âm mưu hãm hại người yêu nước. Giữa cộng sản và tự do chỉ có thể giải quyết bằng chiến tranh một còn một mất mà thôi. Đừng bao giờ hy vọng bọn Cộng sản có ngày hoàn lương. Nhất là cộng sản Tàu! Bọn Việt Cộng đã thề “Thà mất nước (vào tay Trung Cộng), còn hơn mất đảng” thì dù Đức Chúa Trời Jesus Christ hay Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đem lời giáo hóa chúng, cũng không làm chúng lay chuyển. Đã có những người Việt Nam làm tay sai một cách đắc lực cho Việt Cộng. Cuối đời, biết mình bị lừa, tỏ ra ân hận, nhưng đã quá muộn. Dù đang ốm, tôi cố gắng ngồi dậy để viết những lời tâm huyết này. Xin các quân nhân Hoa Kỳ gốc Việt từng coi nhẹ mạng sống của mình trên chiến trường, hãy tỏ ra can đảm, sáng suốt, đừng để mình bị Việt Cộng cám dỗ mà rơi cái bẫy của bọn chúng. Chỉ có Hoa Kỳ là quốc gia duy nhất trên thế giới đủ khả năng phá vỡ mưu toan thống trị loài người của Trung Cộng. 

Ngày xưa, nhà Văn hóa Phạm Quỳnh nói: “Truyện Kiều còn, tiếng ta còn. Tiếng ta còn, nước ta còn”. Ngày nay, tôi khẳng định với các bạn rằng “Hoa Kỳ còn, nền văn minh thế giới còn. Nếu nền văn minh của Hoa Kỳ bị bọn nội thù đánh bại để nhường vai trò bá chủ thiên hạ cho bọn Trung Cộng man rợ thì nền văn minh nhân loại sẽ biến mất. Lúc đó, nước Việt Nam đương nhiên chính thức trở thành một Châu Quận của Trung Cộng, chứ chẳng còn úp mở gì cả! Tổ tiên ta dạy: “Đoàn kết thì sống; chia rẽ thì chết” Đảng Cộng sản Việt Nam chủ trương chia rẽ dân tộc, bất cứ ai bày tỏ lòng yêu nước đều bị Đảng quy tội phản động! Nếu các bạn quân nhân Hoa Kỳ gốc Việt còn thương tưởng nòi giống mình thì hãy đoàn kết nhau để làm tấm gương cho thế hệ mai sau nhằm bảo tồn nòi giống. Nếu được như vậy, người lính già Việt Nam Cộng Hòa này sẽ vô cùng mãn nguyện khi nhắm mắt lìa đời. 

Thân ái, Bằng Phong Đặng văn Âu 10200 Bolsa Avenue Westminster, California 92683 

Telephone: 714 – 276 – 5600 Email Address: bangphongdva033@gmail.com

Friday, January 7, 2022

THỜI ĐẠI HỒ CHÍ MINH

 

THỜI ĐẠI GÌ ĐÂY ?

THỜI ĐẠI HỒ CHÍ MINH


Đỗ Duy Ngọc

Chúng ta đang sống thời đại gì đây ?Có lẽ trong lịch sử của dân tộc, đây là một thời kỳ khó đặt tên.

 Ngành giáo dục thì có Bộ Trưởng ngọng và câm. Có Cô Giáo quỳ, Cô Giáo giẻ lau, Cô Giáo đéo, Cô Giáo câm, Cô Giáo đi hầu rượu như gái bia ôm. Có Thầy Giáo ấu dâm, Giáo Viên bán chỗ dạy, Giáo Viên ăn chận tiền Giáo Viên, Lãnh Đạo ngủ với Cô Giáo để cho biên chế. Có Sinh Viên ngủ với Thầy để xin điểm, có Học Sinh bóp cổ Cô Giáo, Học Trò đâm Thầy lủng ruột.

 Bộ Y Tế thì có Thứ Trưởng ký nhập đủ loại thuốc gây tai hoạ khôn lường. Có Lãnh Đạo tiếp tay nhập thuốc giả bán giá cao . Có bệnh nhân 4 người một giường, có người cấp cứu sắp chết phải đóng tiền mới khám. Có Bác Sĩ, Y Tá bị dí chạy quanh, bị đấm đá túi bụi. Có viện phí thì tăng mà phẩm lượng lại giảm. Có bệnh viện vào nằm không xem TV cũng đóng tiền, không dùng nước nóng cũng trả tiền, đêm không được bật đèn. Bệnh nhân bị xem như những con thú trong chuồng, bị đối xử nhẫn tâm, là đối tượng để tận dụng làm giàu .

 Bộ Giao Thông Vận Tải làm đường chưa xài đã lún , chưa chạy đã nát, giá thực hiện cao nhất Thế Giới mà phẩm lượng thấp nhất trái đất. Cầu làm cốt tre, đường lót bằng mút. Cầu chưa đi đã sập, đường chưa chạy đã lắm ổ voi. BOT nơi nào cũng có, thu giá trên trời, đặt không đúng chỗ, làm một đoạn thu cả đường. Thu tiền quá niên hạn quy định. Bộ Trưởng phớt lờ dư luận, xem thường ý kiến nhân dân.

Bộ Tài Nguyên Môi Trường đào hết tài nguyên đem bán. Biển ô nhiễm vì Formosa, lãnh đạo tìm mọi cách bênh vực, làm đủ trò chối tội. Cấu kết với doanh nghiệp bán đất, bán rừng. Ao hồ, sông ngòi khô hạn, ô nhiễm, lãnh đạo bình chân như vại, quẩn quanh không lối thoát. Các thành phố lớn khí độc nằm trong khí thở, nhân dân sống chung với ô nhiễm môi trường, cái mầm bệnh về hô hấp lúc nào cũng chực chờ xâm nhập lá phổi của người dân .

 Bộ Tài Chính suốt ngày tìm đủ cách để rút ruột người dân vô tội vạ. Thuế môi trường, thuế tài sản, hàng trăm thứ thuế dội lên đầu dân, xứ nghèo mà mua gì cũng đắt vì thuế quá cao. Chính sưu thuế làm dân nghèo đi. Thuế cao mà an sinh xã hội thì quá tệ lậu, người già, trẻ em chẳng được quyền lợi ưu tiên nào trong đời sống. Thuế cản trở doanh nghiệp, thuế khiến dân không lối thoát.

 Lãnh Đạo từ trung ương đến địa phương chạy theo thu lợi bằng mọi cách. Họ làm giàu một cách nhẹ nhàng, dễ dàng và nhanh chóng khiến các đại gia của các nước tư bản phải thèm thuồng .
Thứ gì họ cũng ăn, đặc biệt là ở lãnh vực đất đai. Vì lợi nhuận quá lớn đưa đến mỗi địa phương là một Lãnh Chúa, bỏ ngoài tai những quyết định của trung ương, trên bảo dưới chẳng cần nghe. Tìm đủ mọi cách để lừa dối kiếm lời. Sửa luôn quy hoạch của trung ương để cướp đất dân, bỏ túi hàng ngàn tỷ. Bắt tay những doanh nghiệp bán đất, bán rừng, bán biển, bán đảo, đuổi dân đi, khiến dân trở thành kẻ tha phương cầu thực. Di tích, đền đài, kiến trúc lâu năm đều được quy thành tiền, có giá là đập là xoá để xây dựng mới, vừa bán đất có tiền vừa được chia chác từ dự án mới. Lãnh đạo cấu kết với nhau, bắt tay với những doanh nghiệp ma đầu tạo ra những nhóm lợi ích chia nhau lợi tức bất kể đạo lý, thần linh, lịch sử, ký ức những thứ theo họ nghĩ là không sinh lợi. Họ bán rẻ đất nước này, họ không cần quan tâm dân sẽ sống như thế nào mà chỉ nghĩ họ thu lợi được bao nhiêu. Càng lúc họ càng phi nhân tính , quay cuồng với đồng tiền mà quên hết và vứt bỏ hết mọi giá trị để làm một con người. Họ tha hoá, trụy lạc trong cách sống, tìm đủ mọi cách để hưởng lạc. Họ mua sắm, xây dựng nhà cửa nguy nga, sân vườn như Vua Chúa. Họ gởi tiền ra nước ngoài, mua những khu đất lớn, những lâu đài, những chuỗi nhà hàng, siêu thị. Con cái sinh hoạt, vui chơi như những trẻ dòng dõi hoàng gia. Và lúc cần, họ rời đất nước trở thành những đại gia định cư ở xứ người. Họ trang bị cho mình nhiều bằng cấp, nhiều học hàm, học vị nhưng mở miệng toàn nói ngu, nói ngược với ý kiến nhân dân nên chẳng bao giờ được lòng dân.

Thời mà miếng ăn bỏ vào mồm cứ sợ là thuốc độc, bệnh uống viên thuốc cứ nghi là thuốc giả.Thời mà ở đâu cũng có thể bị đe doạ, ở trong nhà sợ kẻ cướp, ra đường sợ lũ giật dọc, sợ cây rơi, điện giật, sập hố, sẵn sàng bị giết chỉ bởi một lời nói, một ánh nhìn .

 Thời mà trong sinh hoạt chẳng biết tin ai , chẳng biết tin vào cái gì? Thời mà những lời rao giảng đạo đức, những lời dạy dỗ, những tuyên ngôn trở thành như những câu thoại của một vở kịch hài. Thời mà người ta ngang nhiên chiếm đất công . Một bên là hàng ngàn người lũ lượt chen nhau để làm thủ tục lên máy bay, máy bay không còn chỗ đậu, đường băng kẹt như xa lộ kẹt xe. Một bên là bãi cỏ xanh biếc mênh mông hàng trăm héc ta, dành cho một vài kẻ thừa tiền nhởn nhơ giải trí. Thế mà dư luận, ý kiến của cả xã hội chẳng làm gì được, cả chính phủ cũng chỉ đưa mắt nhìn .

 Thời mà kẻ cướp vào nhà ta không dám hé môi, nếu phản ứng có thể bị cướp giết, nếu đánh trả ta trở thành tội phạm, phải đi tù. Nếu chống trả gây hậu quả cho kẻ cướp, ta có thể bị kết án tử hình. Thế luật pháp đứng về phía nào ? Luật pháp bảo vệ ai ?

Xã hội chứa toàn mầm ác, con người đối xử với nhau tệ hơn thú vật. Trọng vật chất hơn con người. Suốt ngày các phương tiện truyền thông quảng cáo một lối sống chú trọng bề ngoài, đề cao lối sống vật chất, thiếu tình người. Các chương trình giải trí nhảm nhí, thiếu văn hoá, chỉ toàn là kiểu làm trò của các anh hề.

Văn hoá vỡ nát, phong tục bị bôi bẩn, lịch sử bị bóp méo, truyền thống bị đánh mất.

Mọi giá trị tinh thần bị đảo lộn, ông thằng bị đánh tráo. Con người dựa sức mạnh vào đồng tiền, dùng đồng tiền chi phối và lèo lái luật pháp, đứng trên luật pháp. Nén bạc đâm toạc tờ giấy .

 Nền nếp gia phong bị đảo lộn, những khuôn phép bị bẻ gãy, người lương thiện hoang mang và gánh chịu thiệt thòi. Trẻ con bị nhồi nhét vào đầu một lối sống thực dụng hoang dã , ích kỷ, chỉ biết thu vén cho bản thân và vô cảm với mọi thứ chung quanh. Chúng bị nhồi vào đầu những kiến thức vô bổ trong khi thiếu trang bị kỹ năng sống và sáng tạo. Một thế hệ nói và làm như một con vẹt. Một thế hệ chỉ biết cúi đầu thiếu ý thức phản kháng. Chúng như một cơ thể thiếu sức đề kháng nên cái xấu dễ xâm nhập và tung hoành.

Con người mất lòng tin nên chạy theo thần linh, ma quỷ. Họ mê tín đến độ cuồng si, họ tin vào Thế Giới ảo vọng một cách cực đoan. Họ không còn lòng tin vào cuộc sống nên dễ bị dẫn vào con đường tà đạo, tin vào quỷ ma. Ngay những người chăn dắt linh hồn cũng trở thành kẻ buôn thần bán thánh, đội lốt Thầy Tu, mượn áo Nhà Dòng để làm điều bất chính. Chùa Đình xây lên to lớn, bề thế để kiếm lời. Nó không còn là chỗ tu hành linh thiêng mà trở thành nơi kinh doanh Thần Phật. Cả xã hội nhốn nháo vì đồng tiền, cả đất nước sôi sục vì lợi lộc. Không còn chỗ để nói chuyện nhân từ, không còn thời gian để bàn chuyện lễ giáo. Người ta kinh doanh cả chuyện làm từ thiện, người ta cướp cả chén cơm của người già và bình sữa của em bé, viên thuốc của người bệnh. Ngang nhiên ăn cướp và ngang nhiên hưởng thụ, luật pháp ngoảnh mặt làm ngơ . Họ xô đẩy, chen lấn nhau để sống nên bỏ mặc văn minh, đánh rơi văn hoá .

 Tôi không bôi đen xã hội, tôi không bêu xấu thời tôi đang sống, nhưng đau đớn thay nó là sự thật, một sự thật tàn nhẫn không kể hết được, tôi chỉ là người ghi chép lại. Những điều này báo chí, dư luận nói nhiều rồi. Nhưng tôi vẫn tin rẳng xã hội vẫn còn có những ánh sáng le lói để ta còn chút tin. Vẫn còn một ít người tốt để ta còn trông cậy. Thế nhưng ánh sáng không diệt hết đêm đen, người tốt thành cô đơn trong Thế Giới hỗn loạn này. Nhưng rồi phải có lòng tin để sống. Tin rồi cái thiện sẽ thắng cái ác. Người tốt sẽ diệt kẻ xấu. Kẻ bán nước phải bị nêu tên, người yêu nước phải được ca ngợi.

Nhưng giờ đây, ta gọi thời ta đang sống đây là thời kỳ gì nhỉ ? Lưu Quang Vũ đã có lần gọi là thời kỳ đồ đểu.. Nhưng bây giờ, cái đểu đó, cái đốn mạt đó đã tiến xa lắm rồi, gọi là thời kỳ đồ đểu e là còn nhẹ quá chăng ?./.

Đỗ Duy Ngọc