Search This Blog

Tuesday, June 14, 2022

BÀI THỨ HAI - KHÔNG CÒN LÀ MỐI NGUY CƠ - BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

                                                           Bài Thứ Hai

KHÔNG CÒN LÀ MỐI NGUY CƠ.

Bằng Phong Đặng văn Âu

https://khongquanc130.blogspot.com/2022/06/bai-thu-hai-khong-con-la-moi-nguy-co.html

Lời mở đầu : Nhận thấy Họa Diệt Chủng nòi giống Việt Nam không còn là nguy cơ, mà nó đang trên đà hiện thực, người viết xin dẫn chứng những sự kiện để giải thích tại sao mình quan niệm như thế. Người viết dành quyền phản biện cho quý vị thức giả. Bài viết sẽ thực hiện nhiều kỳ, kính mong quý độc giả quan tâm vui lòng kiên nhẫn theo dõi.

_______________________________________________________________                       _

Ý thức rằng không ai có thể quay trở về quá khứ để thay đổi lịch sử, tôi chỉ làm công việc phân tích để tìm hiểu tại vì sao một dân tộc thông minh, dũng cảm mà trở nên ngu độn và hèn nhát. Cô giáo Trần thị Lam làm bài thơ “Đất Nước Mình Ngộ Quá Phải Không Anh” và nữ doanh gia Hân Phan viết bài “Người Việt Nam Hèn Hạ” không có nghĩa là hai cô có ý miệt thị, chê bai dân tộc mình. Hai người phụ nữ trẻ cảm thấy mình là nạn nhân của một thời đại quái đản mà viết ra thành lời.

Dân tộc Việt Nam đang mắc phải căn bệnh rất trầm trọng. Không thể ra sau vườn kiếm mớ lá vào xông mà khỏi bệnh. Cần phải mổ xẻ để tìm căn nguyên thì mới mong chữa lành khối u được. Và một khi phải dùng dao kéo để mổ xẻ, ắt gây đau đớn. Người viết không phải là thầy thuốc, chỉ làm việc định bệnh mà thôi. Còn muốn được lành bệnh hay không là do quyết định của con bệnh.

Có một độc giả viết Email chất vấn người viết như sau:

  Ông bảo rằng vua chúa triều Nguyễn phạm tội diệt chủng dân Chàm, con cháu Nhà Nguyễn chịu tội quả báo thì còn nghe được. Những người họ Trần, họ Lê, họ Phạm … mắc mớ gì phải chịu chung số phận?

Tôi xin thưa:

  Luật Nhân Quả, có biệt nghiệp và cộng nghiệp. Thí dụ, một người chưa tới số chết, nhưng đi trên chiếc tàu mà người điều khiển con tàu tới số chết, phạm vào lỗi lầm kỹ thuật, khiến cho những hành khách trên tàu cùng bị chết theo. Đó gọi là cộng nghiệp. Nhà lãnh đạo Đất Nước cũng giống như người cầm lái con tàu.

Tôi không vô lễ, vô ơn đối với các bậc tiền bối. Chẳng qua vì lời nguyền rủa của những người vô tội bị chết oan, mà dân mình mới ra nông nỗi này. Chủ nghĩa cộng sản là một tôn giáo (đạo) của ma quỷ. Nó trở nên thích hợp cho những oan hồn sử dụng để báo thù. Trong Kinh Thánh cũng có nói đến Thiên thần Lucifer chống Chúa Trời, bị Thiên thần Michael đánh bại và bị đặt tên là Satan. Cộng sản chính là con quỷ Satan đã nhập vào thân xác Việt Nam để hủy diệt nòi giống Việt Nam. Người Cha đẻ của chế độ Cộng Hòa Việt Nam đã bị giết chết, vì không có kính chiếu yêu giống như Tề Thiên Đại Thánh sở hữu, để biết trong đám cận thần đứa nào là người, đứa nào là ma.

Hãy cho rằng những trí thức Việt Nam quá khát khao độc lập, tự do, hạnh phúc, nên họ không nhìn thấy Hồ Chí Minh là một tên cờ gian bạc lận, đạo đức giả, bày trò kháng chiến chống Thực dân Pháp là bịp. Nhưng sau cái gọi là Cải Cách Ruộng Đất long trời khiến hàng trăm ngàn người dân vô tội bị đấu tố một cách nhục nhã, bị giết hại một cách tàn bạo, tại sao lại có bọn người mang danh nghĩa trí thức ở Miền Nam được tự do sung sướng, ăn trên ngồi trước vẫn không thấy sự bất nhân bất nghĩa của quân cộng sản khát máu, mà lại âm thầm làm tay sai cho quỷ sứ? Vậy chỉ còn câu trả lời xác đáng nhất là bọn trí thức, bọn Tướng lãnh phản bội ấy bị ma ám, quỷ hành mà thôi!

Năm 1954, hai phe Cộng sản và Tư bản cắt đôi nước Việt Nam ra làm hai mảnh. Cựu Hoàng Bảo Đại mời ông Ngô Đình Diệm từ Hoa Kỳ sang Paris để giao trọng trách lãnh đạo Miền Nam. Cựu Hoàng chọn ông Ngô Đình Diệm là đúng, vì biết ông Diệm là một người hết lòng yêu nước Việt Nam. Khi mới ngoài 30 tuổi, ông Diệm từ chức Thượng Thư Bộ Lại (Thủ tướng) vì Thực dân Pháp không thỏa mãn yêu sách của ông, đủ chứng tỏ ông không tham quyền cố vị. Mấy ai có hành động bất khuất, không ham chức tước, không ham quyền hành như ông Diệm? Thấy tình hình quá khó khăn, ông Diệm ban đầu từ chối vì tự nghĩ không thể đảm đương nhiệm vụ. Cuối cùng, Cựu Hoàng đã phải kêu gọi tình thần ái quốc, trách nhiệm đối với các bậc Tiên Đế thì ông Diệm mới nhận lời. Bọn Việt Cộng tuyên truyền ông Diệm là tay sai của Hoa Kỳ, mà trong đó có bọn trí thức ngu đần ở Miền Nam cũng phụ họa theo.

Nếu nước Việt Nam nằm vào vị trí trong một góc khuất của thế giới, như Tân Cương, Tây Tạng thì không việc gì Hoa Kỳ phải nhảy vào can thiệp. Theo thuyết Domino, Hoa Kỳ cho rằng nếu quân cờ Domino Miền Nam đổ, thì sẽ kéo những quân cờ khác như Thái Lan, Nam Dương, Mã Lai, Tân Gia Ba … đổ theo. Đáng lý ra, trí thức Miền Nam phải vui mừng vì nhờ vị trí đặc biệt của nước mình, nên được Hoa Kỳ giúp đỡ để có phương tiện tài chánh, quân sự nhằm trả thù cho những đồng chí của mình bị cộng sản thủ tiêu và nhằm chống làn Sóng Đỏ đang ập tới. Trái lại, họ chia rẽ nhau và chống đối nhau còn quyết liệt hơn cả chống lại kẻ thù của dân tộc. Tại sao giai cấp trí thức được chế độ Miền Nam trọng vọng, ưu đãi không thấy rằng nếu Việt Cộng chiếm được Miền Nam thì số phận của họ chẳng khác gì các địa chủ ở Miền Bắc bị Việt Cộng đem ra đấu tố, tàn sát? Chỉ có hai chữ “quỷ ám” thì mới lột tả nổi sự ngu độn của trí thức mà thôi!

Có một số bạn đọc tỏ ra bất bình vì tôi thường chê bai giai cấp trí thức. Không! Tôi rất kính trọng người trí thức, vì tôi cho rằng họ được trời ban cho trí thông minh để học hành đỗ đạt. Bằng cấp là thước đo trình độ nhận thức để biết cái đúng, cái sai hơn người kém học vấn. Không ai gọi người lao động, người nông dân chân lấm tay bùn là trí thức cả. Người trí thức là sự kết tụ của khí thiêng sông núi. Họ phải tự nhận thấy họ có trách nhiệm và bổn phận hướng dẫn tư tưởng quần chúng để đưa dân tộc lên một tầng cao Văn Hóa. Những sinh viên đã dấn thân tham gia vào các đảng cách mạng như Đại Việt, Quốc Dân Đảng vừa chống Pháp vừa chống Cộng, đều là những người yêu nước, có lý tưởng dân tộc. Tại sao họ không lợi dụng việc Hoa Kỳ giúp phương tiện tài chánh, quân sự cho Miền Nam là cơ hội bằng vàng để trả thù cho những đồng chí bị Việt Cộng thủ tiêu, mà lại chia rẽ nhau và chống lại chính quyền ông Diệm một cách quyết liệt. Chẳng lẽ họ không hiểu “Đoàn kết thì sống, chia rẽ thì chết” hay sao?

Ông Ngô Đình Diệm về nước lãnh một bãi rác khổng lồ. Những đầu nậu của ổ điếm Bình Khang, sòng bạc Kim Chung và sòng bạc Đại Thế Giới là dân dao búa lũng đoạn nền hành chánh do Thực dân Pháp để lại. Công An và Cảnh sát là hai cơ quan giữ gìn an ninh, trật tự xã hội đa phần là tay sai Thực dân Pháp hoặc là đàn em của đầu nậu tứ chiếng giang hồ như Năm Lửa, Bảy Viễn.

Mặc dầu biết Trung tướng Nguyễn văn Hinh một người Việt Nam mang Quốc tịch Pháp   làm Tổng Tham Mưu trưởng Quân Đội Quốc Gia do Pháp thành lập, nhưng ông Diệm vẫn mời giữ nguyên chức vụ cũ để xây dựng Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa. Ông Tướng Hinh từ chối và trả lời một câu rất ngạo mạn: “Tôi không biết ông là ai!”. Ông Tướng Hinh bỏ nước Việt Nam, trở về Pháp, gia nhập Quân Đội Pháp và được Pháp ban đầu gắn cho cái lon Trung tá. Những sĩ quan Việt Nam trước kia phục vụ dưới quyền Tướng Hinh, giữ chức vụ cao nhất là Tiểu Đoàn trưởng (nhưng vẫn còn làm phụ tá cho sĩ quan Pháp), như các ông Dương văn Minh, Lê văn Kim, Trần văn Đôn, Phạm Xuân Chiểu, Thái Quang Hoàng, Dương văn Đức, Tôn Thất Đính, Nguyễn văn Thiệu, Trần Thiện Khiêm, Nguyễn Khánh v… v… theo phò Thủ tướng Ngô Đình Diệm, được ông Diệm thăng  cấp để nắm giữ những chức vụ chỉ huy như Sư Đoàn, Quân Khu và để xây dựng Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa. Nói chung, do hoàn cảnh lịch sử, các vị này chưa ai đủ khả năng để nắm giữ Đại Đơn Vị và chưa có thành tích trận địa chiến nào đáng kể. Họ được giữ chức vụ lớn là do nhu cầu thời thế.

Tuy mang danh là sĩ quan Quân Đội Quốc Gia, nhưng có thể nói rằng khi các vị trở thành Chỉ huy Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa, chưa chắc đã có vị nào từng đọc bài “Hịch Tướng Sĩ” của Đức Trần Hưng Đạo. Tôi từng có dịp lái máy bay chở các vị đi họp, đi thị sát mặt trận. Tôi thường nghe họ trao đổi giữa nhau bằng tiếng Pháp. Với cái thái độ coi thường tiếng Mẹ Đẻ, thì tinh thần Quốc Gia đâu có, để chống lại chủ nghĩa “Vô Tổ Quốc” của cộng sản? Nhất là khi thấy Tướng Tôn Thất Đính lúc nào cũng cầm cây gậy chỉ huy (bâton de commandement) trên tay có vẻ hách, giống như các ông quan Tây mà hồi nhỏ tôi từng chứng kiến.

Cán bộ hành chánh cũng do Thực dân Pháp đào tạo, nên phần lớn là công chức “cạo giấy”, chứ chẳng có một chút gì tinh thần Quốc Gia và hiểu biết gì về thủ đoạn tàn ác chủ nghĩa cộng sản để có thể tranh luận tay đôi với Việt Cộng, mặc dầu cán bộ Việt Cộng chỉ là những con vẹt, nói thao thao bất tuyệt, nhưng toàn là ngụy biện. Những quan Đốc Phủ sứ vẫn với tác phong “tối sâm-banh, sáng sữa bò”, thì ông Diệm có muốn làm cuộc cách mạng chống Cộng sản cũng khó lòng thực hiện. Bà Ngô Đình Nhu – Dân biểu Quốc Hội – làm Luật Gia đình nhằm mục đích nâng cao phẩm giá người phụ nữ Miền Nam, cũng bị xuyên tạc. Với dân trí thấp kém do bị đô hộ lâu ngày, làm sao ông Ngô Đình Nhu có thể thực hiện chủ thuyết “Cần Lao Nhân Vị”?

Tuy bị Giáo phái Cao Đài, Hòa Hảo chống đối và đảng phái chính trị như Đại Việt và Quốc Dân Đảng bất hợp tác, chúng ta phải cảm phục Thủ tướng Ngô Đình Diệm đã mang lại sự ổn định. Guồng máy Chính quyền từ Hành Chánh đến Quân Đội không có nạn tham nhũng, vì cái uy và sự sống thanh bạch của ông Diệm đã làm cho các quan chức không dám lộng hành. Năm 1959,  Tổng thống Diệm sang thăm Hoa Kỳ được Tổng thống Dwight Eisenhower và Ngoại trưởng Foster Dulles ra tận phi trường đón tiếp với nghi lễ ngoại giao rất trịnh trọng. Ông Diệm là nhà lãnh đạo Á Châu duy nhất được Lưỡng Viện Quốc Hội Hoa Kỳ mời đọc diễn văn. Báo chí Mỹ cũng ca ngợi và so sánh tài năng và uy tín của Tổng thống Ngô Đình Diệm ngang hàng với Thủ tướng Nehru của Ấn Độ. Từ một đống rác, Saigon trở thành Hòn Ngọc Viễn Đông, khiến cho các nước chung quanh như Mã Lai, Tân Gia Ba, Thái Lan mơ ước.

Năm 1960, có hai biến cố quan trọng. Thứ nhất, Trung Ương Đảng Lao Động (Cộng sản) ra Nghị quyết thay đổi chủ trương đấu tranh chính trị chống chính quyền Ngô Đình Diệm bằng đấu tranh quân sự. Việt Cộng thành lập Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam và chính thức ra mắt vào ngày 20 tháng 12 tại Tây Ninh. Thứ hai, Tổng thống John Kennedy đắc cử vào tòa Bạch Ốc.

Chính sách của Mỹ dưới thời đảng Cộng Hòa ở tòa Bạch Ốc cũng bị thay đổi. Cố vấn chính trị về Đông Dương của Tổng thống John Kennedy là Averell Harriman có vợ người Pháp, chủ trương trung lập hóa nước Lào giống như đề nghị của Tổng thống Pháp Charles De Gaulle. Tổng thống Ngô Đình Diệm không đồng ý, vì như thế là giúp Hà Nội đưa quân qua ngã Lào để xâm lăng Miền Nam. Cùng năm đó, Trung tá Vương văn Đông – một sĩ quan tay sai của Pháp – làm cuộc đảo chánh ngày 11 tháng 11 với sự tham dự của Đại tá Nguyễn Chánh Thi – Tư lệnh Lữ đoàn Nhảy Dù – một người rất được Tổng thống Diệm tin cậy. Phía dân sự có Hoàng Cơ Thụy – anh của Tướng Hoàng Cơ Minh – và một số đảng viên Quốc Dân Đảng tham gia. Nhà văn Nhất Linh cũng bị đàn em cung khai có dính líu đến cuộc đảo chánh. Năm 1963, Nhất Linh đòi hỏi không đối chất với đàn em trước tòa. Yêu sách của Nhất Linh không được chính quyền chấp thuận và ông quyết định tự tử với bức thư tuyệt mạng “Đời tôi để lịch sử xử, tôi không chịu để ai xử tôi cả. Sự bắt bớ và xử tội tất cả các phần tử đối lập quốc gia là một tội nặng sẽ làm cho nước mất về tay cộng sản. Tôi chống đối sự đó và tự hủy mình cũng như hòa thượng Thích Quảng Đức tự thiêu để cảnh cáo những người trà đạp mọi thứ tự do. Ngày 7-7-63”.

Người Mỹ dùng Miền Nam làm tiền đồn ngăn làn sóng Đỏ Cộng sản, đồng thời đòi hỏi lãnh đạo Miền Nam thiết lập một chế độ dân chủ là phi lý. Việt Nam nhiều năm sống dưới nền quân chủ chuyên chính và nền đô hộ của Thực dân, người dân chưa hề có ý niệm về dân chủ thì không một lãnh tụ nào có thể kiến tạo nền dân chủ. Miền Nam đang đứng trước nguy cơ xâm lăng của một bầy dã thú được huấn luyện để trở thành người máy không tim, không óc. Bằng cớ là những Tướng lãnh Việt Cộng như Văn Tiến Dũng, Nguyễn Chí Thanh, Trần Độ, Trần văn Trà … đêu ngu, vì không thấy mình là công cụ của một lũ người man rợ đi tiêu diệt nền văn minh như nhà văn Dương Thu Hương nhận ra ngay sau khi bước chân vào một hiệu bán sách của Sài Gòn. Tướng Trần Độ, Trần văn Trà khi bị Đảng thất sủng, thì mới biết mình ngu!

Người Mỹ quan niệm rằng chỉ cần Chính quyền cho mỗi gia đình người dân Việt Nam một cái nhà, cái máy truyền hình, cái tủ lạnh, cái xe máy thì tự nhiên hết cộng sản. Đó là một quan niệm hoàn toàn sai lầm. Biết bao trí thức ở Miền Nam được địa vị cao, ở dinh thự của chính phủ, xe hơi có tài xế lái mà vẫn ngấm ngầm làm việc cho cộng sản đấy thôi! Miền Nam muốn chống Cộng hữu hiệu thì cần phải có một chính quyền mạnh về tình báo, phản gián và tuyên truyền. Tình báo, phản gián bí mật cài người vào các tổ chức quần chúng nhằm dập tắt kịp thời hành động phản phúc của những phần tử nằm vùng. Một hệ thống kiểm soát báo chí gắt gao để tìm ra tên ký giả nào chớm có tư tưởng phản động, ngầm ca ngợi kẻ thù là tóm ngay. 

Nhờ có một nhà nước độc tài của Tưởng Giới Thạch mà Đài Loan được giữ vững và có chế độ dân chủ. Nhờ có Phác Chính Hi độc tài mà Nam Triều Tiên mới trở thành nước Đại Hàn tân tiến, giàu mạnh và dân chủ tự do. Nhờ Lý Quang Diệu độc tài, dùng kỷ luật sắt dạy cho người hiểu thế nào là dân chủ, thì Tân Gia Ba chỉ là một đảo quốc nhỏ mà không thèm ngửa tay xin viện trợ của thế giới. Miền Nam thua trận là vì Tổng thống Ngô Đình Diệm muốn xây dựng một nền dân chủ kiểu Tây phương, thì Việt Cộng mới có thể lợi dụng để cài người vào bộ máy chính quyền.

Để có một nền dân chủ thực sự, vấn đề giáo dục phải đặt lên hàng đầu. Miền Nam có một nền giáo dục nhân bản, khai phóng rất đáng ca ngợi. Nhưng đó cũng là cái chết của Miền Nam. Tại sao ư? Tại vì Miền Nam đang đối đầu với cuộc chiến chống ý thức hệ cộng sản, mà chương trình giáo dục không hề dạy cho học sinh, sinh viên những tiểu xảo, thủ đoạn tàn ác của cộng sản là hoàn toàn khiếm khuyết. Lại thêm hễ người nào có bằng cấp cao là được tuyển vào dạy học, mà không hề có cuộc sưu tra quan điểm, lập trường của đương sự thì càng nguy hiểm hơn. Cái thứ phản động như Hoàng Phủ Ngọc Tường mà cho nó đi dạy học thì nó chỉ tiêm thuốc độc vào đầu óc học sinh ngây thơ. Đa số học sinh Miền Nam cố gắng học hành chăm chỉ để kiếm cơm, để có địa vị xã hội, không ý thức vai trò tượng lai của mình là khai dân trí, chấn dân khí. Đặc biệt họ né tránh vấn đề chính trị, trong khi Việt Cộng vận dụng chính trị tối đa để ngu dân. Tổng thống Diệm đề cao Giáo dục, nhưng không ra lệnh cho Bộ Giáo dục dạy cho học trò hiểu cộng sản là loài quỷ sứ không tim không óc. Vì thế,  Đại Học Huế là một hang ổ Việt Cộng nằm vùng dưới sự chỉ đạo của bác sĩ Lê Khắc Quyến, Bí thư Chi bộ Thuận Hóa.

Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng do Dương văn Minh đứng đầu lật đổ “chế độ độc tài Ngô Đình Diệm” là bất chính. Tại sao ư? Nếu kết tội anh em ông Diệm là độc tài, tại sao Quân Đội không đưa anh em ông Diệm ra tòa án xử như một Quốc gia thượng tôn luật pháp? Nếu bảo rằng ông Diệm là tội đồ, tại sao không có ông Tướng nào đứng ra tuyên bố “tôi là người xử bắn anh em ông Diệm” để được quần chúng tôn vinh là người hùng? Cho nên, Tổng thống Lyndon Johnson mới dám gọi bọn Tướng lãnh Miền Nam là một lũ côn đồ (gang of thugs)! Thế có đau không, hỡi những quân nhân phục vụ dưới sự chỉ huy của các ông Tướng? 

Dù là một sĩ quan cấp nhỏ, tôi khinh các ông Tướng vì không ông nào đứng lên chống cái việc Dương văn Minh hủy bỏ quốc sách Ấp Chiến Lược. Quốc sách Ấp Chiến Lược rất hữu hiệu, vì nó đã phá vỡ chủ trương “lấy nông thôn bao vây thành thị của cộng sản”. Vậy cuộc đảo chánh lật đổ nền Đệ Nhất Cộng Hòa năm 1963 phế bỏ Quốc Sách chống Cộng hữu hiệu mà gọi là “Cách Mạng”, thì chính danh hay phi nghĩa?

Ông Ngô Đình Nhu đã tiên đoán trong sách “Chính Đề Việt Nam” do ông viết rằng nếu chế độ này mà sụp đổ thì chừng 9 hoặc 10 năm sau Miền Nam sẽ rơi vào tay cộng sản Bắc Việt. Ông Nhu tiên đoán đúng, vì bọn Tướng phản bội ít học, không được tình yêu nước hun đúc, không có tầm nhìn để thấy nguy cơ cộng sản trước mắt, nhưng lại có súng trong tay thì chỉ đảo chính, chỉnh lý nhau liên tục để tranh quyền đoạt lợi mà thôi!

Cộng sản Hà Nội khinh bỉ trí thức, coi trí thức không bằng cục cứt. Ở Miền Nam, có một bọn trí thức được trọng vọng, được ưu đãi, được hưởng đặc quyền đặc lợi, lại tự động biến mình thành cục cứt đi làm tay sai cho cộng sản. Sau khi nền Đệ Nhất Cộng Hòa bị bọn Việt Cộng giả danh Phật giáo lật đổ, anh em ông Diệm không còn, các cuộc đấu tranh của những anh đội lốt Thầy Tu vẫn tiếp tục tranh đấu, mà không một nhà trí thức Phật giáo nào lên tiếng phản đối, thì có phải trí thức Phật giáo đồng lõa với quân cướp nước, đúng không? Mời các nhà trí thức Phật giáo hãy lên tiếng biện minh cuộc đấu tranh của Trí Quang là thực sự bảo vệ Đạo Pháp cho mọi người xem.

Cuộc chiến đấu gan dạ, dũng cảm của quân và dân Việt Nam Cộng Hòa để có đời sống Tự Do, Cơm No, Áo Ấm là hoàn toàn có chính nghĩa. Nhưng vì lời nguyền rủa của một dân tộc bị tổ tiên Việt Nam xóa sổ, khiến cho hàng Tướng lãnh chỉ huy Quân Đội trở nên ươn hèn, bất xứng ; hàng lãnh đạo tôn giáo phá đạo của mình; lãnh tụ đảng phái chia rẽ; xôi thịt; giai cấp trí thức trở thành khoa bảng, không đóng vai trò kẻ sĩ cần thiết cho trí tuệ dân tộc. Xin bạn đọc đừng nghĩ rằng tôi vạch áo cho người xem lưng. Cái lưng của Miền Nam như thế nào, ngày nay ai cũng thấy, nhưng ngại ngùng không dám nói ra thôi! Tôi dám nói vì tôi nhìn thấy căn bệnh Việt Nam là do bị quỷ ám. Nhà ái quốc Ngô Đình Diệm bị giết chết một cách man rợ. Tên tội đồ Hồ Chí Minh được đúc tượng đem vào Chúa thờ. Tôi tin rằng đó là lời nguyền rủa của oan hồn người Chàm lên dân tộc Việt Nam ta.

Xin bạn đọc theo dõi bài viết tới.

Bằng Phong Đặng văn Âu

Email Address: bangphongdva033@gmail.com

Telephone: 714 – 276 – 5600

Westminster, ngày 14 tháng 6 năm 2022