Search This Blog

Thursday, April 30, 2020


NƯỚC MỸ ĐANG BỊ QUỶ ÁM
BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU
Hiền triết Pascal viết: “L’homme n’est qu’un roseau; mais un roseau pensant”. (Con người là một cây sậy, nhưng cây sậy có tư tưởng). Tôi cũng chỉ là cây sậy, xin mạo muội trình bày đôi điều suy nghĩ riêng về tình hình thế giới ngày hôm nay.
Từ thuở hồng hoang, con người là một động vật hoang dã giống như bao động vật khác. Nhưng Thượng Đế ban cho con người một đặc ân: tiếng nói (ngôn ngữ) và khối óc (trí tuệ). Nhờ đó, loài người dần dần tiến bộ từ thời ăn lông ở lỗ đến nền văn minh ngày nay. Trí tuệ khiến cho con người tự hỏi do đâu mà ta có mặt trên hành tinh này? Ta là ai? Để giải đáp thắc mắc đó, tôn giáo, triết học nẩy sinh.
Loài người đã noi theo lời dạy của Đức Phật, Đức Chúa để xây dựng chế độ Dân Chủ, Tự Do.
Đức Phật dạy điều gì? Đức Phật dạy: “Ta là Phật đã thành, chúng sinh là Phật chưa thành!” Điều đó là ý niệm dân chủ, nếu chúng sinh biết sống tinh tấn, tuân theo Pháp (lời dạy) của Phật, thì chúng sinh cũng sẽ thành Phật như Ngài.
Đức Chúa dạy điều gì? Đức Chúa dạy: “Mọi người đều bình đẳng trước nhan Thiên Chúa”, nghĩa là bất luận vua chúa hay dân đen, giàu hay nghèo, sang hay hèn đều bình đẳng như nhau. Đó là ý niệm công bằng xã hội.
Đức Phật dạy Từ Bi, Đức Chúa dạy Bác Ái. Nhờ lòng Từ Bi và Bác Ái, Phật hay Chúa không cưỡng bách ai phải đi theo các Ngài. Phật và Chúa đều dạy như nhau: “Ai tin ta, thì hãy theo ta”. Phật hay Chúa không hề ép buộc ai theo mình, các Ngài dành cho tín đồ cái quyền lựa chọn. Đó là quyền Tự Do.
Đức Phật xác minh: Từ Bi, nhưng phải trau dồi trí tuệ để biết điều gì là đúng, điều gì là sai. Khi đã biết rõ cái sai thì người con Phật phải có cái dũng để chống lại. Vì vậy, Phật giáo nhấn mạnh ba điều cơ bản để cho người Phật tử tuân theo: Bi – Trí – Dũng.
Với tấm lòng bác ái, Chúa dạy tín đồ của Ngài: “Hãy đem yêu thương vào nơi oán thù, đem ánh sáng (trí tuệ) vào nơi tối tăm; đem thứ tha vào nơi lăng nhục”.
Đức Phật dạy :“Bát Chánh Đạo”, Đức Chúa dạy: “Mười điều răn” dành cho tín đồ của mình noi theo để xây dựng bản thân, gia đình, xã hội, quốc gia.
Tôn giáo là nhất nguyên. Nếu đem tôn giáo vào đời sống chính trị để xây dựng xã hội thì nó trở nên chuyên chính, độc tài. Cho nên nhà soạn thảo Hiến Pháp Mỹ Thomas Jefferson nêu lên quy tắc “Separation of Church and State” (Sự tách biệt giữa Tôn giáo và Nhà Nước) để nền Cộng hòa của nước Mỹ bảo đảm tính dân chủ đa nguyên.
Hiền triết Rabelais viết: “Science sans conscience n’est que ruine de l’âme” (Khoa học mà không có lương tri chỉ là sự huy hoại tâm hồn”. Như đã nói ở trên, con người từ thuở hồng hoang sinh hoạt theo bản năng như dã thú, chưa có ý niệm về lương tri. Chính tôn giáo dạy cho con người có lương tri.
Nhà cách mạng Lý Đông A viết: “Yêu thương là huyết tính loài người”. Đúng thế! Bỏ tình yêu thương ra, con người sẽ độc ác hơn dã thú.
Chủ nghĩa cộng sản là một tôn giáo, vì nó cũng đề ra nhân sinh quan, vũ trụ quan như tôn giáo, nhưng nó xây dựng trên lòng căm thù và đấu tranh giai cấp. Nó tin vào thuyết tiến hóa “con người từ vượn mà ra” của Darwin. Khác với lời Phật hay Chúa dạy “ai tin ta thì theo ta”. Còn đối với cộng sản, ai nghi ngờ đặt câu hỏi tại sao cái tiến trình “từ vượn lên người” không tiếp diễn là bị nó tiêu diệt ngay. Cho nên Cộng sản là tôn giáo của Ác Quỷ vì bản chất tàn bạo và điêu ngoa, dối trá. Cộng sản vẽ ra một thiên đường ảo vọng, như không còn cảnh tượng người bóc lột người hay tài sản được chia đều cho tất cả. Nhưng khi nó cướp được quyền thống trị thì cái thiên đường của cộng sản trở thành hỏa ngục. Trong chế độ cộng sản, chỉ có người nào chịu chấp nhận làm súc vật thì được sống. Nếu ai đòi hỏi quyền làm người đều bị chúng triệt tiêu.
Hoa Kỳ có hai vị Tướng hiểu rõ bản chất dối trá và man rợ của cộng sản hơn cả. Đó là Tướng George Patton và Tướng Douglas McAthur.
1/ Tướng Patton: Sau khi giải phóng Berlin xong, ông đề nghị đánh rốc sang Liên bang Xô viết để giải thoát người dân Nga thoát khỏi nanh vuốt loài Quỷ Đỏ. Tổng thống Harry Truman không chấp thuận, vì sợ quân Mỹ bị sa lầy giống như Hoàng đế Napoléon trong trận đánh Waterloo.
2/ Tướng McArthur: Sau khi đánh đuổi quân cộng sản Triều tiên và chí nguyện quân Tầu Cộng về Bắc Vỹ tuyến 38, Tướng McArthur đề nghị dùng bom nguyên tử chiến thuật đánh tan các Lộ Quân của Mao Trạch Đông và đưa Tưởng Giới Thạch từ Đài Loan trở về Hoa lục. Nhưng Tổng thống Harry Truman không chấp thuận. Ông lập luận rằng con gấu Bắc cực (Nga Sô) cần phải có con sư tử Á châu (Trung Cộng) chế ngự. Chính vì chiến lược dùng Trung Cộng chế ngự Liên Xô, Mỹ đã vờ cho hai nhà khoa học nguyên tử người Mỹ gốc Hoa đào thoát về Bắc Kinh để giúp Mao Trạch Đông thủ đắc vũ khí nguyên tử. Nếu Tổng thống Truman có viễn kiến về hiểm họa cộng sản cho loài người giống như hai vị Tướng của của mình, thì Hoa Kỳ không bị tổn thất nặng nề về nhân mạng và tài chánh trong hai cuộc chiến ở Triều Tiên và Việt Nam.
Không phải Tướng Patton và Tướng McAthur hiếu sát. Nhưng hai ông biết rằng đối với cộng sản, chỉ có sức mạnh của vũ lực để thanh toán nó. Đừng bao giờ hy vọng đem tình yêu thương hay đem ánh sáng văn minh để có thể cảm hóa nó làm người.
Con Virus cộng sản nguy hiểm gấp triệu lần con Virus Vũ Hán, vì nó có thể biến đổi “gen” tùy theo môi trường và tùy theo điều kiện. Cộng sản là quỷ, nó có khả năng mê hoặc trí thông minh con người (như Bill Gates) để làm vật sai khiến của nó. Đạo lý của Virus Cộng sản là “Cứu cánh biện minh phương tiện”. Cứu cánh của nó là biến con người thành súc vật. Để đạt mục tiêu, nó không từ chối sử dụng bất cứ phương tiện nào, dù tồi bại, dơ bẩn, tàn ác đến đâu. Thế mà Hoa Kỳ có sức mạnh nhưng không chịu tiêu diệt con virus nguy hiểm đó, lại cho nó sỗng chuồng và nuôi dưỡng nó lớn mạnh.
Sau năm 1975, Hoa Kỳ tổ chức nhiều cuộc hội thảo gồm các Tướng lãnh và học giả người Mỹ và người Việt Nam để tìm hiểu vì sao cường quốc số #1 thế giới đã bị một quốc gia chậm tiến, lạc hậu như Việt Nam đánh bại. Tôi không thấy có vị Tướng lãnh hay học giả nào nói lên sự thật. Nay tôi xin mạo muội trình bày nhận định của tôi:
1/ Mỹ hứa giúp Pháp ném bom Điện Biên Phủ, rồi thất hứa vì sợ Trung Cộng nhảy vào là một quyết định sai lầm. Nếu Trung Cộng xen vào can thiệp thì đây là cái cớ để dùng biện pháp của Tướng McAthur nhằm thanh toán Trung Cộng.
2/ Thực dân Pháp vốn không ưa Mỹ, nay bị mất mặt vì thua trận Điện Biên Phủ, nên căm thù Đồng Minh thất hứa. Do đó, Thực dân Pháp trút sự căm thù Mỹ lên chính quyền Thủ tướng Ngô Đình Diệm bằng cách ủng hộ Giáo phái Bình Xuyên, Cao Đài và những sĩ quan Việt Nam được Pháp đào tạo như Trần Đình Lan, Vương văn Đông để đảo chánh chính quyền Việt Nam Cộng Hòa đang non trẻ vào năm 1960.
3/ Mỹ giao trách nhiệm cho Việt Nam Cộng Hòa làm nhiệm vụ tiền đồn canh giữ phòng tuyến tự do là phi lý. Bởi vì Việt Nam Cộng Hòa vừa mới ra khỏi ách đô hộ của Thực dân, lòng người còn ly tán (có kẻ reo hò Việt Minh thắng Pháp trận Điện Biên Phủ), thì làm sao đủ sức để chống lại toàn khối Cộng Sản Nga Tàu? Đã thế, Hoa Kỳ chỉ trang bị cho Việt Nam Cộng Hòa những vũ khí cổ lỗ được sử dụng từ thời Đệ nhất Thế chiến thì dù lính thiện chiến đến thế nào cũng không thể cầm cự nổi quân xâm lăng cộng sản được Nga Tàu tận tình viện trợ. Lại thêm, báo chí Mỹ khen ngợi lính Việt Cộng dũng mãnh như sư tử và miệt thị lính Việt Nam Cộng Hòa nhát như thỏ đế bằng cái câu: “Theirs lions, ours rabbits” (hình như đăng trên trang bìa báo Times hay Newsweek gì đó! Tôi quên mất tên).
4/ Nếu Hoa Kỳ nhận thấy Quân đôi Việt Nam Cộng Hòa bất lực, muốn đem đại quân của mình sang giúp, mà Tổng thống Ngô Đình Diệm phản đối, thì thiếu gì cách áp lực buộc Tổng thống Ngô Đình Diệm từ chức? Tại sao lại nhẫn tâm giết một nhà lãnh đạo mà không bao lâu trước đó Hoa Kỳ từng so sánh ông với Tổng thống Ramon Magsaysay của Phi Luật Tân hay Thủ tướng Nehru của Ấn Độ và mời ông đọc diễn văn trước Lưỡng viện Quốc Hội? Một vinh dự chỉ dành cho nhân vật tên tuổi Winston Churchill, Thủ tướng Anh quốc!
Tổng thống Ngô Đình Diệm khước từ yêu cầu của Mỹ đưa đại quân vào Việt Nam là đúng. Vì Quân đội Mỹ bách chiến bách thắng là nhờ vào hỏa lực hùng hậu. Nhưng đại quân Mỹ không thể thắng trong trận giặc mệnh danh “chiến tranh nhân dân”. Chiến tranh nhân dân là một mỹ từ cộng sản dùng để tuyên truyền làm cho người ta tưởng cuộc chiến tranh Việt Nam là do nhân dân tự phát động. Kỳ thực, chiến tranh nhân dân là một cuộc chiến tranh bẩn thỉu (dirty war), vì cộng sản dùng đàn bà, con nít làm bia chắn đạn trong các trận tấn công đồn bót. Nếu Mỹ dùng đại quân đánh vào Miền Bắc để giải phóng người dân ngoài đó thoát khỏi chế độ cộng sản thì Mỹ không bị thua trận một cách nhục nhã. Đảng Dân chủ Mỹ thời John Kennedy không có nhà lãnh đạo đởm lược và không có sự hiểu biết về “Chiến tranh Nhân Dân” của Mao Trạch Đông!
Chắc chắn tình báo Mỹ biết có Việt cộng nằm vùng trong Phật giáo. Nhưng Mỹ vẫn sử dụng Phật giáo để vu cho chính quyền Tổng thống Ngô Đình Diệm đàn áp tín ngưỡng là một thủ đoạn không lương thiện. Do đó, sau cái chết của gia đình Tổng thống Ngô Đình Diệm, Việt Cộng lợi dụng Phật giáo chống phá liên tục ở hậu phương, xâm nhập cán bộ tình báo vào chính quyền do các Tướng lãnh thay nhau đảo chánh, chỉnh lý, khiến cho Mỹ nản chí, bèn tính kế rút chân ra khỏi Việt Nam.
Khi nghe Đại sứ Henry Cabot Lodge tuyên bố tại Singapore: “Cuộc chiến này sẽ không có kẻ thắng người bại”, tôi rất nản. Tôi xin lỗi phải nói câu này: “Đó là một câu tuyên bố hết sức ngớ ngẩn!” Dù lúc bấy giờ mới chỉ là sĩ quan cấp úy, tôi đã thấy trước Quốc gia mình sẽ thua trận vì cái quan điểm bất phân thắng bại của đại cường. Nguyên tắc lãnh đạo chiến tranh là đã đánh thì phải thắng; nếu nhắm chừng không thắng thì không đánh! Đừng nói đến chuyện nhân đạo, vì chiến tranh là chiến tranh!
Thay vì coi Việt Nam Cộng Hòa là Đồng Minh, Đại sứ Mỹ hành xử giống như quan Toàn Quyền Thực dân, không thèm cứu xét lời đề nghị của lãnh đạo VNCH yêu cầu Mỹ giữ an ninh cho Miền Nam và yểm trợ Không quân cho Quân đội Miền Nam mở cuộc hành quân Bắc Tiến. Dẫu cuộc Bắc Tiến thất bại đi nữa, thì Quân đội VNCH xứng đáng ghi danh vào Quân sử Thế giới là những chiến sĩ  đại diện Thế giới Tự do tấn công vào thành trì Quốc tế Cộng sản cho nhân loại. Mỹ đẩy võ sĩ lên võ đài mà trói tay võ sĩ thì làm sao thắng địch thủ? Giới hạn cung cấp phương tiện chiến đấu cho Đồng Minh là hành động rất vô đạo đức, coi thường sinh mạng chiến sĩ.
5/ Vì không dứt khoát giành chiến thắng trên chiến trường, nội tình nước Mỹ trở nên rối loạn, cộng sản Nga Tàu lợi dụng tình thế, bơm tiền cho các phong trào phản chiến, gây bạo động trên đường phố. Chán ngán chiến tranh, phong trào Hippy chủ trương sống thác loạn với câu khẩu hiệu “Make Love Not War” là kết quả của chủ trương “Chiến tranh bất phân thắng bại” của Hoa Kỳ. Chưa bao giờ nước Mỹ bị lâm vào tình trạng phân hóa trầm trọng đến như thế. Chia rẽ là môi trường thuận lợi cho chủ nghĩa cộng sản sinh sôi. Tổng thống Lyndon Johnson không ra tranh cử. Đảng Cộng Hòa dưới sự lãnh đạo của Richard Nixon hứa hẹn với cử tri sẽ chấm dứt chiến tranh trong danh dự. Thắng cử, Nixon thi hành chính sách “Việt Nam hóa chiến tranh”.
Chủ trương “Việt Nam hóa chiến tranh” là một hành động rất đểu. Bởi vì một mình Việt Nam Cộng Hòa làm sao có thể chống lại cả khối Cộng sản Quốc tế? Viện trợ cho Không Quân VNCH loại máy bay huấn luận T-37, T-38 thành A-37, F-5 thì làm sao đủ xăng, bom đạn để bảo về Hoàng Sa, Trường Sa? Nếu lãnh đạo VNCH có cái dũng khí như Đại tá Hồ Ngọc Cẩn công khai tuyên bố trước quốc dân cái đểu, cài hèn của Đồng Minh cho toàn thế giới biết; rồi thề sống chết với toàn dân cùng tử chiến chống quân thù đến giọt máu cuối cùng, vì trước sau gì cũng chết trong nhục nhã, thì đâu đến nỗi có một lớp người ngửa tay đi ăn xin tình thương cùng khắp với một lớp người bị cộng sản đối xử như súc vật trong Trại Tập trung ?!
Năm 1954, Ngoại trưởng Foster Dulles dưới thời Tổng thống Eisenhower từ chối bắt tay Chu Ân Lai tại Genève. Tháng 7 năm 1971, Cố vấn Kissinger bí mật sang Bắc Kinh dàn xếp cuộc gặp gỡ của Richard Nixon với Mao Trạch Đông, là dấu hiệu cho thấy vận mạng nước Việt Nam đã an bài. Đồng thời, vận mệnh của Hoa Kỳ cũng đã an bài, vì con cháu Chúa lại bắt tay thân thiện với Quỷ sứ, thì ngày nay Hoa Kỳ lãnh hậu quả Virus Vũ Hán là điều đương nhiên! Ngày 30 Tháng Tư năm 1975 không phải chỉ là mối nhục cho riêng Việt Nam Cộng Hòa, mà còn là mối nhục cho cả Thế giới Tự Do!
Richard Nixon, Henry Kissinger tưởng rằng bỏ rơi Việt Nam thì có thể sống chung hòa bình với Trung Cộng để tha hồ làm giàu tại một thị trường có 1 tỉ 400 triệu miệng ăn lúc nào cũng đói khát. Nixon nghĩ rằng nước Mỹ từng dội bom nguyên tử xuống đất Nhật, sau đó giúp Nhật giải trừ chế độ quân phiệt, vực dậy nền kinh tế vào hàng thứ hai trên thế giới và trở thành đồng minh gắn bó, thì Hoa Kỳ cũng có thể giải trừ chế độ cộng sản của Mao Trạch Đông bằng cách làm cho Trung Cộng trở nên giàu mạnh, rồi hai bên cũng sẽ trở thành đồng minh để chống Liên Xô. Quan điểm đó hoàn toàn sai lầm, bởi vì chủ nghĩa cộng sản là một thứ cặn bã của loài người, của quỷ sứ, nó không có khả năng biết xấu hổ để có thể đem lòng từ bi, đức bác ái mà cảm hóa nó. Đối với cộng sản, chỉ có một cách duy nhất là: “Một mất, Một còn”. Hy vọng sống chung hòa bình với nó là ảo tưởng!
Trung Cộng có kế hoạch đánh Mỹ từ năm 1954 trên chiến trường Việt Nam bằng thân xác người Việt Nam. Sau năm 1975, Trung Cộng chuẩn bị đánh Mỹ ngay trên đất Hoa Kỳ bằng cái quyền tự do ngôn luận của chế độ dân chủ của Hoa Kỳ.
Nếu độc giả còn nhớ có lần Tổng thống Ronald Reagan gọi Liên Xô là Đế quốc Ma Quỷ (Evil Empire) thì lập tức Washington Post, New York Times liền lớn tiếng yêu cầu Ronald Reagan xin lỗi, vì gọi như thế là xúc phạm. Nhắc đến điều này, tôi muốn nói rằng vì chiến tranh Việt Nam dây dưa, cộng sản đã dùng chiêu bài phản chiến để cài vào nền giáo dục Hoa Kỳ nhằm đào tạo một đội ngũ báo chí “liberal”. Danh từ “liberal” là để che giấu hai chữ “cộng sản” thối tha. Truyền thông “liberal” là bộ máy tuyên truyền sự dối trá, là khí giới của cộng sản, vì nó bất chấp Sự Thật và Lương Tri.
Năm 2008, trong bài diễn văn nhượng bộ Barack Hussein Obama đại diện đảng Dân chủ ra tranh cử Tổng thống, bà Hillary Clinton từng khóc một cách tức tối vì truyền thông ủng hộ Obama, làm cho bà thua. Theo cụ Joseph Kennedy, thân sinh của cố Tổng thống John Kennedy, điều kiện để có thể làm Tổng thống thì phải có rất nhiều tiền. Obama chỉ là “Community leader”, mới đắc cử Thượng Nghị sĩ, tiếng tăm chưa có, nhưng được nhà tài phiệt Geroge Soros thân Cộng vận động tài chánh, nên quỹ tranh cử của Obama lên đến 2 tỉ đô-la. Một số tiền lớn chưa từng ứng cử viên Tổng thống nào có từ trước. Có nhiều tiền thì dễ dàng mua truyền thông quảng cáo để cử tri cứ thế dồn phiếu thôi.
Khi tranh cử, Obama hứa sẽ đi vận động khắp 57 Tiểu bang mà truyền thông không hề chê Obama dốt vì nước Mỹ làm gì có 57 Tiểu bang? Khi làm Tổng thống, Obama ngồi họp với các Bộ trưởng trong Nội các, gác hai chân lên bàn, truyền thông không chê Obama vô văn hóa, Obama cúi rạp người trước các vua Ả Rập, Hoàng đế Nhật, chui cửa đuôi máy bay khi đến triều kiến Tập Cận Bình làm nhục quốc thể, nhưng truyền thông không có một lời bình phẩm thì làm sao chúng ta không coi khinh cái thứ truyền thông tôi tớ đó cho được?
Obama ủng hộ khẩu hiệu “Black Life Matters”, nhưng không bị truyền thông kết tội Obama kỳ thị chủng tộc.
Obama cấm không được dùng chữ “Merry Christmas” vào dịp lễ Giáng sinh mà chỉ được nói “Happy Holliday”, nhưng truyền thông không cáo buộc Obama ngăn cấm quyền tự do tín ngưỡng. Obama cấm không được dùng chữ “quân khủng bố Hồi giáo’, mà chỉ được nói “Hồi giáo quá khích”, nhưng truyền thông không chê Obama đứng về phía quân khủng bố. Trong khi mọi người đứng nghiêm chỉnh chào quốc kỳ, Obama chắp hai tay trước hạ bộ và mặt đảo quanh nhìn trời, nhưng truyền thông không phê phán Obama coi thường nghi lễ quốc gia.
Obama biết Hillary Clinton sử dụng “private server” mà chối, nhưng truyền thông không buộc Obama cái tội nói dối và tiếp tay cho kẻ làm nguy hại an ninh Quốc phòng. Truyền thông được Mỹ gọi là “Đệ tứ quyền” trở nên thiên vị, bất lương đến như thế thì chúng ta phải tin rằng họ đã bị Trung Cộng bỏ tiền ra mua chuộc là đúng! Barack Obama mới lên làm Tổng thống, chưa có một thành tích gì đáng kể, mà được trao giải thưởng Nobel Hòa Bình thì phải tự hỏi tại sao Thụy Điển lại có thể “tử tế” đến thế, trong khi Tổng thống Ronald Reagan có công dẹp Liên bang Xô Viết lại không được? Có phải “phù thủy Trung Cộng” đứng đàng sau để tạo uy tín cho con cờ của mình sử dụng sau này? Các sự kiện tạo tiếng tăm cho Barack Obama là một quá trình rất công phu của Trung cộng; chứ không bao giờ là chuyện ngẫu nhiên. Cũng như sự đánh phá Tổng thống Donald Trump liên tục cũng phải do một thế lực “thù địch chỉ đạo”.
Sau cuộc bầu cử Tổng thống năm 2016, chúng ta mới biết có “Nhà Nước Ngầm” (Deep States) gồm những phần tử bí mật thực hiện kế hoạch của Obama để đưa bà Hillary Clinton lên làm Tổng thống nhằm tiếp tục dự án đẩy nước Mỹ đi vào con đường Xã hội Chủ Nghĩa. Sự chuẩn bị chu đáo mọi mặt từ trí thức, truyền thông, tư pháp đến an ninh, quốc phòng mà rút cục bị ông tỉ phú chưa từng dấn thân vào trường chính trị đánh bại thì chúng nó căm giận, nên phải dốc toàn lực để truất phế ông Trump là vậy!
Là nạn nhân cộng sản, tôi hết sức ghê tởm cộng sản lừa đảo, nên sớm thấy nước Mỹ bị quỷ ám giống Việt Nam. Không quỷ ám làm sao được, trong khi thế giới kết án cộng sản phạm tội diệt chủng, hễ quốc gia nào dính tới xã hội chủ nghĩa đều nghèo đói, bất công, tham nhũng, độc tài mà bọn nhà giàu ủng hộ tiền cho bọn chính trị gia lưu manh lôi kéo quần chúng đi theo cái chế độ chống lại nền văn minh loài người?
Chắc chắn Giáo sư kinh tế Peter Navarro đã suy gẫm và nghiên cứu mối thảm họa Trung Cộng sẽ gieo rắc cho tương lai Hoa Kỳ từ nhiều năm thì mới xuất bản cuốn sách “Death By China” vào năm 2011. Tại sao giới Đại học, Tư bản, Truyền thông không thèm đếm xỉa đến vận mạng quốc gia mình? Làm sao có câu trả lời, ngoài việc kết luận rằng thành phần gọi là “tinh hoa” (élite) của Mỹ đã bị quỷ ám giống như trí thức Việt Nam?
Giam đốc FBI, Tiến sĩ Christopher Wray, cho biết gián điệp Trung Cộng có mặt trên khắp 50 Tiểu bang và những trường Đại học danh tiếng ở Mỹ đều được Trung Cộng tài trợ (đút tiền hối lộ) để đào tạo cho Trung Cộng ba trăm ngàn sinh viên mỗi năm để tiến hành chiến lược thống trị loài người bằng bá đạo.
Không những đảng Dân Chủ, bọn truyền thông thổ tả bị Trung Cộng dùng tiền thao túng để hạ bệ ngôi vị lãnh đạo nền văn minh nhân loại, bọn Cộng Hòa cũng bị quỷ ám như John McCain, Mitt Romney, Jeff Session… để chống vị Tổng thống nhìn thấy rõ âm mưu gian ác của Trung Cộng và thề tiêu diệt tham vọng của nó. Nếu người nào còn một chút lương tri, thì phải biết xiết tay nhau đoàn kết ủng hộ Tổng thống để chống lại cuộc chiến bằng bom sinh học của Trung Cộng vừa tung ra khắp nơi trên thế giới. Trái lại, Tổng thống Donald Trump mới gọi tên con vi khuẩn “Wuhan Virus” liền bị bọn Dân Chủ và truyền thông thổ tả kết tội ông kỳ thị chủng tộc và yêu cầu ông phải xin lỗi Cộng đồng người Hoa!
Trung Cộng không những lũng đoạn nội tình chính trị nước Mỹ mà thôi. Chúng còn khuynh đảo các định chế thế giới do Hoa Kỳ lập ra như Liên Hiệp Quốc, Ngân hàng Thế giới và World Health Organization bằng trò hối lộ rất tinh vi. Nói tóm lại, Trung Cộng đang tấn công Hoa Kỳ trên hai mặt trận nội công – ngoại kích.
Năm 1954, Hoàng Đế Bảo Đại đem tinh thần trách nhiệm của thần dân, yêu cầu ông Ngô Đình Diệm về nước để cứu phần đất còn lại cho Tổ Quốc Việt Nam thoát khỏi nanh vuốt của Quỷ Cộng Sản. Ông Ngô Đình Diệm bước đến bàn thờ cầu xin Đức Mẹ trợ giúp, rồi mới nhận lời. Chẳng may nước Việt Nam bị mắc nạn nghiệp chướng quá nặng nề, nên Ngài không thể hoàn thành sứ mệnh vác Thánh Giá. Nước Việt Nam đành rơi vào sự thống trị của Việt Cộng trong hỏa ngục Đỏ.
Năm 2016, Thiên Chúa sai nhà tỷ phú Donald J. Trump làm nhiệm vụ cứu nước Mỹ đang bị thế lực đồng tiền của Trung Cộng sai khiến làm cho lương tri con cái Chúa không còn. (Có người tin rằng ông Donald Trump là hậu thân của Tướng George Patton tái sinh để tiêu diệt cộng sản). Chẳng hay nạn dịch Vũ Hán có đủ cường độ để thức tỉnh lương tri loài người chống lại con quỷ cộng sản? Hay số phận của Tổng thống Donald Trump cũng như số phận Tổng thống Ngô Đình Diệm, thì loài người sẽ không thoát khỏi ách thống tri của Quỷ Cộng sản trong hỏa ngục Đỏ?
Chiếc mặt nạ của con quỷ Tập Cận Bình đã rơi xuống, dù bộ máy tuyên truyền Trung Cộng ra sức đổ lỗi cho Hoa Kỳ gây ra Virus ở Vũ Hán. Chúng ta đã thấy nhiều quốc gia đòi kiện Trung Cộng phải bồi thường thiệt hại. Đó chỉ là màn chiến tranh tâm lý, bởi vì nếu Trung Cộng bất tuân, thì lấy ai đủ sức mạnh để chế tài? Ngày xưa tám quốc gia Tây phương có thể xé nước Tàu ra làm nhiều mảnh, vì triều đình nhà Thanh suy yếu. Ngày nay, Trung Cộng ngồi trên kho vũ khí nguyên tử, thì không đời nào chúng nằm yên chịu chết. Tôi đoán rằng sẽ có hai kịch bản xảy ra:
1/ Nếu Thượng Đế ra tay cứu giúp, nội bộ cộng sản Tàu nhận thấy tham vọng “Một vành đai, một con đường” của Tập Cận Bình đưa nước Trung Hoa đến sự hủy diệt nhân loại, họ tự động đứng lên làm cuộc cách mạng dân chủ trong hòa bình như Liên Xô trong thế kỷ trước.
2/ Trường hợp (1) khó xảy ra, vì bộ máy của chế độ độc tài toàn trị cộng sản không có chuyện ai tin ai để mưu đồ đại sự. Trung Cộng tin rằng chúng có 1 tỷ 400 triệu dân thì dù chiến tranh nguyên tử xảy ra, dù chúng bị hy sinh 1 tỷ dân, thì chúng vẫn còn 400 triệu. Rất có thể Trung Cộng sử dụng nước liều vì lâm vào đường cùng, nên tấn công Việt Nam hay Đài Loan, bởi vì Trung Cộng tin rằng chúng sẽ chiến thắng, vì những bọn quỷ ảm được chúng cấy từ nhiều năm nay sẽ làm nội ứng. Tổng thống Donald Trump đang có lực lượng quân sự mạnh nhất hoàn cầu, chắc chắn không thể ngồi yên để cho Trung Cộng tự do hoành hành. Thế là Đại chiến Thế giới xảy ra.
Chẳng ai làm được gì trong tình thế này. Tôi chỉ biết cầu nguyện Trời Phật ra tay giúp Tổng thống Donald Trump tiêu diệt con quỷ cộng sản để mang lại hòa bình cho nhân loại.
Bằng Phong Đặng văn Âu,
Viết để nhớ Ngày 30 Tháng Tư.
Telephone: 714 – 276 – 5600 ;