NÓI PHẢI CỦ CẢI CŨNG PHẢI NGHE.
Bằng Phong
Đặng văn Âu.
Năm 1976, những anh em cựu Quân nhân
Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa tại Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và vùng phụ cận họp nhau để
bàn bạc chuyện lập Hội Cựu Quân Nhân tại nhà anh Lê Quyền. Lúc bây giờ, mọi
người đều ngồi xuống sàn nhà, kể cả Tướng Hoàng Cơ Minh, vì không có đủ bàn
ghế, nhưng ai nấy đều vui vẻ. Trong phần cá nhân phát biểu, đến lượt tôi, tôi
nói như sau: “Tuy chúng ta bị lâm vào cảnh mất nước, nên mất tất cả từ cấp
bậc, nhà cửa, có người mất cả vợ con. Nhưng có một điều quý giá không bao giờ
để mất. Đó là khẩu hiệu “Tổ Quốc – Danh Dự – Trách Nhiệm”, tiêu chí mà chúng ta
phải luôn luôn cố gắng gìn giữ. Ta thua trận, chứ ta không thua giặc về cốt
cách. Do đó, đặc tính quang minh chính đại, thẳng thắn, lương thiện và tình
huynh đệ chi binh đùm bọc lẫn nhau phải giữ cho kỳ được. Xin hỏi anh em, điều
tôi vừa nêu, các anh em nghĩ rằng tôi nói đúng hay là nói sai?”
Mọi người đồng thanh đáp: “Đúng!
Đúng! Chúng tôi hoàn toàn đồng ý!”. Một anh còn nói lớn: “Người ta có
thể đuổi chúng ta ra khỏi Quân Đội, nhưng không một ai có thể lấy Quân Đội ra
khỏi chúng ta”. Một tràng pháo tay hoan hô anh bạn vừa phát biểu làm cho
không khí buổi họp trở nên hào hứng một cách lạ thường.
Ông bà ta thường dạy con cháu nhiều
câu tục ngữ, ca dao về cách đối nhân xử thế rất hay. Chẳng hạn câu “Nói
phải, củ cải cũng phải nghe!” Câu phát biểu của tôi về bảo vệ cốt cách
của người lính VNCH là quá chí lý, rồi được anh bạn phụ họa thêm thì đố ai
trong phòng họp có thể phản bác. Với tiêu chí tôi đã đề ra trong buổi họp, tôi
phải theo đuổi cho tới chết. Cho nên, mỗi khi viết bài đóng góp ý kiến về một
vấn đề gì đó, tôi đều ghi tên thật, bút hiệu, địa chỉ nhà, địa chỉ Email và số
điện thoại để chứng tỏ mình được may mắn sống trong xứ sở tự do, được pháp luật
bảo vệ thì phải biết sống làm sao cho xứng đáng với cốt cách người lính Việt
Nam Cộng Hòa, khiến cho kẻ thù phải nể phục. Tiếc rằng có một số quân nhân
thường lấy câu nói bất hủ của Đại tướng năm sao Douglas MacArthur “người
lính già không bao giờ chết” để tự hào về đời binh nghiệp của mình, nhưng họ
không hiểu và không sống xứng đáng với ý nghĩa đích thực của câu nói bất hủ ấy.
Ai sinh ra ở đời đều phải chết.
Nhưng tại sao người lính già không chết? Tại vì người lính biết giữ cốt cách
như trung thành với lý tưởng “bảo vệ tổ quốc”, dù gục ngã trước súng địch, thì
sẽ có người lính khác đứng lên tiếp nối từ thế hệ của mình đến nhiều thế hệ mai
sau. Cho nên, nếu hiểu sâu sắc câu nói của Đại tướng MacArthur, thì “Người Lính
Già” không được phép làm tổn thương thanh danh Người Lính VNCH có truyền thống
văn hóa, văn minh: Cứu khốn, Phò nguy!
1/ Tôi có nhiều dịp bàn cãi với Phó
Đề đốc Hoàng Cơ Minh về công cuộc đấu tranh lật đổ bạo quyền Hà Nội. Tôi đồng ý
với Phó Đề đốc Minh chỉ có con đường duy nhất là dùng bạo lực để lật đổ bạo
quyền cộng sản Hà Nội. Bởi vì thực chất của bọn cộng sản là kẻ cướp, thì đấu
tranh bằng chính trị ôn hòa như Thánh Gandhi chủ trương là không hiệu quả. Hiện
giờ, chưa đủ sức dùng vũ lực, chúng ta hãy lo việc xây dựng thế hệ tiếp nối
bằng cách giảng giải cho họ hiểu vì sao chúng ta đã chiến đấu để chống lại luận
điệu bôi nhọ của kẻ thù chụp cho chúng ta cái mũ “Ngụy Quân” hoặc “Lính đánh
thuê”. Chúng ta phải học tấm gương của Do Thái để bảo vệ bản sắc nòi giống. Năm
1954, gián điệp Việt Cộng trà trộn trong đoàn người di cư. Năm 1975, Việt Cộng vẫn
sẽ lặp lại như thế. Cho nên công tác xây dựng Cộng Đồng chống sự xâm nhập của
Việt Cộng là ưu tiên số 1. Đồng thời, hãy đem kinh nghiệm cộng sản để đào luyện
cán bộ đủ trình độ lý luận chính trị, chờ thời cơ thuận tiện mới bắt đầu phát
động quần chúng. Nên nhớ rằng kẻ thù đánh phá ta trên nhiều mặt trận như tâm lý
chiến, tình báo, gián điệp, văn hóa, tuyên truyền, thì mình phải lo củng cố hậu
phương thật vững, trước khi ra tay hành động. Có thể mất nhiều thế hệ cũng đành
phải chịu, chứ không thể nóng lòng, sẽ làm hỏng đại cuộc. Phó Đề đốc Hoàng Cơ
Minh chê tôi chỉ giỏi nói lý thuyết, không dám can đảm dấn thân. Tôi cảm thấy
bị xúc phạm vì ông đánh giá tôi là một thằng hèn, nên tôi hơi lớn tiếng đáp
trả: “Anh muốn làm cuộc cách mạng bạo lực cứu nước một cách nóng vội như lập
đoàn hát cải lương để sớm nổi tiếng, thì trước sau gì anh cũng sẽ trở thành
thảo khấu”. Kể từ buổi đó, chúng tôi chia tay nhau.
Trong khi mọi người hào hứng với Đại
hội Đồng Tâm, Chính Nghĩa của ông Minh, ông Liễu, tôi lấy ý “Vịnh Cái Pháo” của
Nguyễn Hữu Chỉnh làm tựa đề “Kêu lắm, lại càng tan xác lắm”
để viết bài dự đoán tương lai của Mặt Trận, nhưng ông Chủ nhiệm Văn Nghệ Tiền
Phong Nguyễn Thanh Hoàng không đăng, vì cho rằng tôi bi quan làm nản lòng chiến
sĩ! Giá như Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh chỉ là "Cái Củ Cải” thôi, để biết
nghe lời nói phải của tôi, thì ông đâu có lên đường về Khu Chiến để chết một
cách lãng xẹt và lưu lại tiếng xấu cho dòng họ Hoàng Cơ? Nếu ông Minh nghe lời
can ngăn của tôi, thì đâu đến nỗi bị băng đảng Việt Tân lợi dụng “Chiến hữu Chủ
tịch” đã mất mạng đến 14 năm sau mới công bố? Nếu ông Hoàng Cơ Minh biết
nghe lời can ngăn của tôi, thì người nghệ sĩ tài hoa Nam Lộc, tác giả bài nhạc “Người
Di Tản Buồn” đâu có dính tới tổ chức “Voice” do Trịnh Hội, Hoàng Tứ Duy (con
trai Hoàng Cơ Định) làm tiền đồng bào “vô tổ quốc” của mình ở Thái Lan, để mai
mốt đi tù cả đám?
2/ Nếu Tướng Hoàng Cơ Minh chỉ là
“Cái Củ Cải” biết nghe lời tôi, thì làm gì có cái gọi là “Tập Thể Chiến Sĩ”?
Được tin mấy ông Tướng trên San Jose đẩy Giáo sư Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh –
Cựu Tư Lệnh Không Quân – ra làm Chủ tịch Tập Thể Chiến sĩ, tôi gọi điện thoại
cho ông và khuyên ông đừng nhận lời, vì đó là âm mưu của bọn Việt Tân muốn gom
tất cả các cựu Quân Nhân vào trong cái rọ, giống như Việt Cộng bày ra cái gọi
là “Mặt Trận Tổ Quốc” làm kiểng. Giáo sư Vinh từng hợp tác với tôi trong báo Lý
Tưởng do tôi phụ trách, nên tôi biết Giáo sư Vinh ưa khoe thành tích bản thân,
chứ không phải là nhà hoạt động (activist) có khả năng lãnh đạo quần chúng. Nếu
tôi nói thẳng Giáo sư Vinh được cụ Diệm cho đi Mỹ học, rồi ở lại luôn không về
nước (tức là đào ngũ), thì bẽ mặt ông quá! Cho nên, để tránh chạm tự ái của
ông, tôi nêu lý do ông đã rời Quân Đội khá lâu, ông không hiểu cá tính của anh
em quân nhân thời của tôi, thì khó lòng tâm phục khẩu phục họ. Nhưng ông vẫn
cam tâm làm công cụ cho đảng Việt Tân để biến Tập Thể Chiến Sĩ thành “Đại Đội
Chung Sự” chỉ làm cái việc kéo cờ lên, hạ cờ xuống, phủ cờ, xếp cờ, chứ không
làm nổi một tờ báo để đấu tranh với kẻ thù trên mặt trận tư tưởng. Nguyễn Gia
Kiểng viết cuốn “Tổ Quốc Ăn Năn” miệt thị Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa, Tập thể
Chiến sĩ không hề có tiếng nói phản bác. Rồi đến Việt Cộng dụ dỗ các nhà văn tị
nạn bằng chiến dịch tuyên truyền “Hợp Lưu”, “Giao Điểm”, Tập Thể cũng im re.
Giá như Giáo sư Toàn Phong chỉ là “Cái Củ Cải” biết nghe lời can ngăn của tôi
thì ông đâu đến nỗi bị những anh em trong Tập Thể miệt thị ông về cái việc ông đưa
bà Phiến Đan lên làm Phụ tá Chủ tịch mà không thông qua ý kiến của Ban Chấp
Hành? Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh là phi công chưa được xác định hành quân mà một
bước leo lên làm Tư Lệnh Không Quân lúc mới 30 tuổi là một thành tích hiếm có
ai đạt được. Với cuốn “Đời Phi Công” đầy tính lãng mạn, chẳng có tư tưởng gì
cao siêu, mà được trao giải thưởng Văn Chương Toàn Quốc cũng là một vinh dự
hiếm hoi. Là một Giáo sư Đại Học được nhiều bằng khen, danh giá đầy mình, tại
sao ông lại khuất thân làm tay sai cho bọn Việt Tân? Thương tội cho ông Cựu Tư
Lệnh của tôi quá sức nông nổi, mà trở thành ô danh!
3/ Tôi bày tỏ sự hâm mộ của tôi với
Thị trưởng Tạ Đức Trí: “Chú biết với sức học của Trí, nếu đi làm ở ngoài như
Boeing, IBM hay Lockheed … lương tháng cả chục ngàn Mỹ Kim. Nhưng Trí ra ứng cử
Thị trưởng, lương tháng không bao nhiêu, là một sự hy sinh to tát. Khi làm Thị
trưởng, Trí nên nhớ Việt Cộng sẽ có một triệu cách để cám dỗ mình làm công cụ
cho chúng. Trí phải luôn luôn cảnh giác. Bạn Tạ Đức Trí nhã nhặn cam kết nghe
theo lời dặn dò của tôi. Thế mà Tạ Đức Trí trao bằng tưởng lục cho một đạo diễn
Việt Cộng – Ngô Thanh Vân – một người chẳng có công trạng gì với thành phố
Westminster. Là một nhân viên công quyền, nếu cử tri thắc mắc, ông Thị trưởng
phải có bổn phận trả lời một cách thẳng thắn và hợp lý, chứ không thể im lặng
hay ngụy biện.
Ngoài ra, trong vụ xây Đài Tưởng
Niệm vinh danh Thủy Quân Lục Chiến Tái Chiếm Cổ Thành Quảng Trị là không ổn.
Bởi vì tái chiếm Cổ Thành Quảng Trị gồm có Không Quân, Nhảy Dù, Bộ Binh, Pháo
Binh, Biệt Động Quân, chứ không riêng gì Thủy Quân Lục Chiến. Nhưng Ủy Ban vẫn
không thèm nghe sự góp ý nghiêm chỉnh, xây dựng. Ủy Ban vẫn giữ lập
trường, tức là có ý đồ chia rẽ Quân Đội như Việt Cộng mong muốn. Tôi từ tốn lên
tiếng góp ý xây dựng, lập tức có những phần tử làm tay sai cho Ủy Ban nhảy vào
chửi bới rất hạ cấp. Tôi khinh bỉ, không thèm đếm xỉa đến những đứa vô giáo
dục.
Phải chi quý vị Dân cử là những “Cái
Củ Cải” biết nghe lời phải trái, thì đỡ cho cư dân biết mấy!
4/ Được dịp coi mấy cái Youtube của
Người Lính Mỹ Gốc Việt Sean Lê, tôi thích quá. Một người Việt trẻ tuổi đẹp
trai, nói tiếng Việt lưu loát, sau khi làm nghĩa vụ quân sự với đất nước cưu
mang gia đình mình xong, trở về đời sống dân sự, Sean Lê chọn ngành truyền
thông, ủng hộ Tổng thống Donald Trump, tôi mừng rỡ nghĩ rằng đây là hạt giống
tốt cho sự trường tồn của nòi giống Việt Nam.
Trong buổi gặp gỡ đầu tiên với Sean
Lê, tôi nói: “Tuy cháu gọi tôi là bác, nhưng chúng ta hãy xem nhau là chiến hữu
cho dễ tâm sự. Dù bác xuất thân từ trường Quân Sự Việt Nam, nhưng đã thụ huấn ở
Hoa Kỳ hai lượt, nên bác cũng biết hai Quân Đội đều đào tạo khóa sinh theo cái
“motto” mang ý nghĩa tương tự nhau: “Duty, Honor, Country”. Bây
giờ cháu bước sang lãnh vực truyền thông, ngoài việc thi hành châm ngôn “Fair,
Balance, Accuracy”, cháu còn phải có đủ lập luận để chống lại bọn nhà báo Việt bất
lương làm tay sai tuyên truyền cho Việt Cộng. Là nạn nhân cộng sản, chúng ta
không thể chấp nhận bọn tay sai Việt Cộng lợi dụng quyền tự do ngôn luận để ca
ngợi Hồ Chí Minh, tên tội đồ dân tộc. Tôi khuyên Sean Lê đừng bao giờ đánh đu
với tinh để hoen ố thanh danh của mình, thanh danh của bố mẹ mình đã khổ công
nuôi nấng mình.
Sean Lê cam kết sẽ tuân thủ những
điều tôi khuyên. Tôi tin tưởng lời cam kết của Sean, vì đây là một chàng trai
từng được đào luyện trong Quân Đội. Nhưng tiếc thay! Xem cái Clip Sean Lê đi
Thái Lan làm phóng sự với Nam Lộc và cái Clip phỏng vấn Nam Lộc, tôi hoàn toàn
thất vọng. Nỗi thất vọng của tôi giống như khi nghe ông Đại Úy Trinh Sát Nguyễn
Tường Tuấn từng bị tù trong trại Tập Trung Việt Cộng, từng trốn trại, từng vượt
biển tìm tự do mà lại cám ơn Hồ Chí Minh đã chiếm Miền Nam, để cho gia đình anh
có nhà cao cửa rộng, xe đẹp và con cái học trường danh tiếng. Có hôm tôi cảnh
báo Sean Lê đừng đánh đu với tinh mà thân bại danh liệt. Nhiều dư luận viên
thuộc phường vô lại tới tấp viết Email mạt sát tôi trên diễn đàn. Không sao!
Tôi chỉ muốn bảo vệ thanh danh Người Lính Mỹ gốc Việt để còn có những Người
Lính Mỹ gốc Việt khác nối bước Sean Lê thành những người tử tế, đừng vì đồng
tiền bất chính làm hỏng tương lai. Hôm nay, tôi xem cái Youtube của cô Rachel,
tôi lo lắng cho Sean Lê, vì những nạn nhân hứa sẽ truy tố Sean Lê làm truyền
thông mà không tôn trọng sự thật. Ôi thôi rồi! Sean Lê chẳng còn mặt mũi nào
tiếp tục làm truyền thông. Tiếc cho Sean Lê quá!
Tôi tự hỏi tại sao Phó Đề đốc Hoàng
Cơ Minh, Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Xuân Vinh, Thị trưởng Tạ Đức Trí và Người Lính
Mỹ gốc Việt Sean Lê không là những “Cái Củ Cải” để biết lắng nghe lời góp ý,
khuyên răn hợp tình hợp lý để làm người tử tế? Bất cứ ai sống trên cõi đời này,
dù không có căn bản học vấn, cũng đều biết giá trị của con người là ở chỗ thật
thà, lương thiện, công tâm, đạo đức, chứ đâu phải đồng tiền bất chính, lưu
manh, lươn lẹo để có tài sản kếch sù, nhà cao cửa rộng là được người ta trọng
vọng?
Quý vị nào đọc bài viết này, có thể
vui lòng dành chút thời giờ quý báu để trả lời cho tôi biết tại sao một nòi
giống có tới bốn ngàn năm văn hiến, can đảm chống ngoại xâm, mà ngày nay có
những phần tử làm điếm nhục tổ tiên, nòi giống như thế này được không? Sean Lê
hãy kiên nhẫn ngồi xem những kẻ bất hạnh “vô tổ quốc” ở Thái Lan nói về Sean Lê
để tự đánh giá mình có xứng đáng một Người Lính Mỹ gốc Việt được đào tạo trong
một Quân Đội tân tiến, văn minh nhất trên thế giới? Đây là cái Youtube:
https://www.youtube.com/watch?v=KxupEmYGuKU
Bằng
Phong Đặng văn Âu. Ngày 3 tháng 6 năm 2023.
Địa
chỉ nhà: 10200 Bolsa Avenue, Westminster, CA.92683.
Địa
chỉ Email: bangphongdva033@gmail.com
Telephone: 714 – 276 - 5600