Search This Blog

Saturday, December 4, 2021

DÂN VIỆT NGU SI VÀ HÈN HẠ

 

DÂN VIỆT NGU SI VÀ HÈN HẠ

Bằng Phong Đặng văn Âu

BÀI SỐ 2 Tiếp theo

Một hôm tôi được Thiếu tá Nguyễn Hữu Luận, một điều hành viên (navigator) trong Phi đoàn, gọi điện thoại rủ ra quán nhậu lai rai chơi. Tôi tới, nhìn quanh gian phòng để tìm bạn, thấy anh Nguyễn Hữu Luận đứng lên vẫy. Tại bàn nhậu đã có Đại tá Nhảy Dù Nguyễn Đình Vinh, Kinh tế gia Nguyễn Xuân Nghĩa (một nhân vật cao cấp trong Mặt trận Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh) và một anh bạn trẻ mà tôi không nhớ tên. Mặc dầu, trước đó tôi đã viết thư hỏi ông Nguyễn Xuân Nghĩa “Ông Là Ai” để được biết đích xác ông là Quốc gia hay Việt Cộng. Ông Nghĩa không trả lời. Tôi biết ông căm ghét tôi lắm. Nhưng theo phép lịch sự, tôi vẫn chào hỏi ông tử tế.

Tôi đã gặp ông Nguyễn Xuân Nghĩa một lần tại Houston, khi anh em trí thức trẻ tổ chức buổi nói chuyện cho Đại sứ Bùi Diễm và ông Nguyễn Xuân Nghĩa diễn thuyết. Hôm nay, tại bàn nhậu, tôi mới có dịp gặp lại ông Nguyễn Xuân Nghĩa diện đối diện. Tôi yên lặng ngồi nghe và quan sát đối tượng. Tôi nhận thấy Nguyễn Xuân Nghĩa tỏ ra rất ân cần với Đại tá Nguyễn Đình Vinh, như là đi lấy ly cho Đại tá, lau cái ly rất cẩn thận, tự tay lấy đá và rót rượu cho Đại tá. Chứng kiến cử chỉ của kinh tế gia Nguyễn Xuân Nghĩa, tôi mới thấy rõ những gì Đại tá Phạm văn Liễu mô tả về Nguyễn Xuân Nghĩa khéo nịnh bợ ông Hoàng Cơ Minh để lấy lòng, là chính xác.

Anh Nguyễn hữu Luận ngỏ lời mời mọi người đi tham dự buổi nói chuyện của Tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng tuần tới tại nhà hàng Paracels về trận hải chiến tại Hoàng Sa do Hội Hải quân tổ chức. Tất nhiên, tôi nhận lời vì tôi muốn gặp lại anh Hưng. Từ ngày rời Thủ đô Washington, tôi chưa gặp lại anh Hưng lần nào. Anh Hưng là một trí thức rất vui tính, bặt thiệp, lúc nào cũng tỏ ra niềm nở với mọi người. Tôi hân hạnh quen biết anh qua một người bạn ở Washington. Trái lại, kinh tế gia Nghĩa từ chối không đi. Ông Nghĩa bắt đầu mở máy chê anh Hưng thậm tệ về đủ mọi phương diện. Tôi hơi lấy làm lạ, bởi vì trước đây ông Nghĩa là người đứng ra giới thiệu và ca ngợi anh Hưng không tiếc lời trong buổi ra mắt sách của anh Hưng tại Westminster, Quận Cam. Lúc đó, tôi mới thấy rõ chân tướng con người hai mặt của Nguyễn Xuân Nghĩa từng giữ chức Tổng Vụ Tuyên Huấn của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh: Khi cần lợi ích cho mình thì ca tụng đối tượng lên tận mây xanh. Khi không cần nữa thì đạp đối tượng xuống bùn đen không thương tiếc.

Tôi đến Nhà hàng Paracels thì đã thấy anh Nguyễn hữu Luận chờ trước cửa và được biết anh đã mua sẵn vé cho tôi rồi. Trên vé có ghi số bàn, khách cứ tự động tới bàn ghi đúng số của mình, khỏi cần ai hướng dẫn. Tại bàn đã có mặt nhà báo Đinh Quang Anh Thái và bà chủ báo Việt Báo (nhà văn Nhã Ca, tác giả sách “Dãi Khăn Sô Cho Huế) và nhạc sĩ Cung Tiến. Từ bàn bên cạnh, anh Hưng thoáng thấy tôi, anh vội bước sang bắt tay tôi và luôn miệng nói: “Chào người hùng! Chào người hùng!”. Phép xã giao bặt thiệp, lịch sự, khiêm tốn, vồn vã của anh Hưng, khiến cho nhiều người quý mến anh là phải. Tôi đáp với vẻ bông lơn: “Tôi, một thằng lính thua trận, mà hùng cái quái gì, hả anh? Anh thương thì anh nói vậy”. Có một sự trùng hợp khá lạ: Trung tá Nguyễn Quốc Hưng, Không Đoàn trưởng đầu tiên Không Đoàn phi cơ F-5E và anh Nguyễn Tiến Hưng, Bộ trưởng Kế hoạch trong Chính phủ Tổng thống Thiệu, cùng là Tiến sĩ, cùng họ Nguyễn, cùng tên Hưng, chỉ khác chữ lót, đều gọi tôi là “người hùng”. Có lẽ hai anh đọc thấy tôi viết mạnh bạo chăng? Không lẽ hai anh châm biếm mình vì tháo chạy khi địch quân sắp tràn ngập căn cứ?

Anh Hưng tự tay rót rượu chát vào ly của tôi, nâng ly chào mừng cuộc tái ngộ. Tôi khá cảm động trước sự niềm nở, ân cần của anh Hưng đối với một người lính vô danh tiểu tốt như tôi. Nhà văn Nhã Ca và nhà báo Đinh Quang Anh Thái lẳng lặng bỏ qua ngồi bàn khác. Tiến sĩ, nhạc sĩ Cung Tiến giữ thái độ thầm lặng, e dè. Tôi thấy vậy, gợi chuyện cho vui, vì dù sao anh Cung Tiến cũng là Không Quân với mình. Sau khi trao đổi nhau vài mẩu chuyện có tính cách thời sự, tôi nói: “Sở dĩ chúng ta mất nước, Cộng Đồng tỵ nạn Cộng sản chia rẽ, vì bị quả báo, khiến cho người có bằng cấp càng cao càng ngu. Hai ông Tiến sĩ nhìn nhau, không nói lời nào, có lẽ họ không ngờ một anh võ biền dám nói trước mặt họ một câu như thế. Đoán được thái độ của hai anh, tôi nói: “Tôi sẽ chứng minh khi có dịp, để hai anh đừng nghĩ tôi rằng tôi hồ đồ, phát biểu vì say rượu”.

Thưa quý độc giả,

Hôm nay, tôi viết bài này để giữ lời hứa với Tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng và Tiến sĩ Cung Tiến để chứng minh “các nhà khoa bảng Việt Nam có bằng cấp càng cao càng ngu” bằng sự kiện thực tế, chứ không phải vì mình không có học vị như người ta, rồi cay cú đả phá cho hả tức. Nhớ lời dạy: “Không thầy, đố mày làm nên”, tôi luôn luôn kính trọng các vị thầy đã trao truyền kiến thức cho mình. Tôi chỉ đề cập đến những vị có bằng cấp to và giữ địa vị lãnh đạo Đất Nước mà không nhìn xa trông rộng và không có cái dũng như Cụ Chu văn An dưới thời Quân chủ chuyên chế mà dám dâng sớ xin vua chém đầu bảy nịnh thần.

Cuộc đời tôi do Thượng Đế định đoạt. Tôi tin như thế! Sau khi đỗ Tú Tài II ở Huế, vào Saigon ở với người anh và ghi tên vào Đại học Khoa học. Thú thực, tôi chẳng biết mình nên chọn nghề gì cho tương lai. Mẹ tôi mong muốn tôi theo học ngành Y khoa để nối nghiệp bố. Nhưng tôi ghét học “gạo”, sở trường của tôi là Toán, không thích môn Vạn vật. Cho nên cùng một lúc tôi ghi tên học hai chứng chỉ: Lý Hóa Sinh (PCB) và Toán học Đại cương (Math G). Bạn học PCB của tôi bấy giờ, nay là bác sĩ Lại Quốc Kỳ (con trai Cụ Lại Tư, Chủ tịch Quốc hội Đệ nhất Cộng Hòa) hiện ở San Jose. Bạn hoc Math G của tôi là Hà Tường Cát (về sau là nhà báo làm cho Người Việt) đã qua đời. Anh Cát hỏi tôi “bạn giỏi Toán như thế, tại sao bỏ đi Không Quân?”. Tôi trả lời: "Tại cái số Trời định!”

Một hôm đang khi thực tập trong phòng thí nghiệm, một người bạn yêu cầu tôi đưa vào Tân Sơn Nhất xin đơn gia nhập Không Quân. Thấy bạn điền đơn, tôi cũng làm theo, mà không hề nghĩ rằng một ngày nào đó mình trở thành phi công. Tôi nhớ có một lần nào đó đọc thấy lời “quảng cáo” kêu gọi thanh niên gia nhập Không Quân như sau: “Không Quân là một ngành học uyên bác, một kiếp sống hải hồ và một cuộc đời ngang dọc”. Còn trong cuốn Đời Phi Công, nhà văn Toàn Phong thuật buổi tiệc của giới thượng lưu, mỗi người khách tự giới thiệu nào là bác sĩ, dược sĩ, kỹ sư … Tới phiên tác giả Toàn Phong tự giới thiệu: “Tôi là người phi công của Đất Nước”. Cách tự giới thiệu của Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh quá tuyệt vời! Đó là cách nói khiêm tốn, nhưng hàm chứa sự tự tin, không việc gì phải mặc cảm với những anh có bằng cấp. Vốn từng say sưa khi đọc “Vol de Nuit”, “Le Petit Prince” của Saint-Exupéry, làm sao tôi không mong muốn trở thành người phi công của Đất Nước cho được?

Tôi cám ơn Quân Đội đã rèn luyện cho tôi có thể chất khỏe mạnh và tinh thần yêu nước nồng nàn. Nhờ làm phi công, tôi có nhiều dịp từ trên cao nhìn xuống, thấy quê hương mình thật sự là gấm vóc. Cảnh trí của núi rừng và biển khơi, màu sắc đổi thay lúc ban sáng khác với lúc hoàng hôn, là hai bức tranh tuyệt vời ghi đậm trong ký ức của tôi đến nỗi nếu có kiếp sau, tôi vẫn muốn làm một phi công của Đất Nước. Đôi lúc tôi gần như ngất lịm trước vẻ đẹp của quê hương mình.

Từng thi hành những phi vụ chở quan tài của chiến sĩ, tôi thấy thương những góa phụ và thù ghét chiến tranh vô cùng. Lắm lúc tôi tự hỏi nếu mình là người nằm trong quan tài đó thì vợ con mình sẽ ra sao? Không ai ngờ một người có bề ngoài vũ biền như tôi, mà bên trong là một tâm hồn đa cảm. Tôi đã nhiều lần quay mặt đi để giấu đôi mắt đỏ hoe, vì quá thương xót người góa phụ bên quan tài chồng. Tôi từng ước mong rằng nếu mình có nhiều tiền, tôi sẽ dựng tượng Người Mẹ Lính, tượng Người Vợ Lính để tỏ lòng biết ơn họ. Cứ mỗi lần thấy Mẹ tôi thắp nhang đứng giữa Trời cầu xin cho con bình an trong mỗi phi vụ, lòng tôi quặn thắt: “nhỡ khi mình không về?”

Thế nào là “người phi công của Đất Nước”? Đó là người phi công được nhạc sĩ Văn Cao mô tả trong bài Không Quân Hành Khúc: “Đi không ai tìm xác rơi … và chiến công về đây dù thân vùi quên lấp chìm”. Đó là niềm tự hào của người Chiến sĩ vô danh! Một khi người phi công đã theo đuổi lý tưởng như thế, thì đâu còn màng đến công danh sự nghiệp cho riêng mình? Nếu người phi công nào khi hát lên khúc ca ấy, mà lòng rưng rưng tự hào thì không bao giờ quên bổn phận và nghĩa vụ cao quý của mình đối với Non Sông. Tôi luôn luôn cám ơn Thượng Đế đã sắp đặt cho đời tôi trở thành phi công để bay đến điểm hẹn của lịch sử Đất Nước. Trong lòng tôi luôn có niềm tự hào đó, nhưng không bao giờ tôi mặc lại bộ đồ bay đi dự cuộc họp mặt với anh em. Đành “đập cổ kính ra tìm thấy bóng, xếp tàn y lại để dành hơi”! Phải nuốt hận, mới đứng lên được!

Thưa quý bạn đọc,

Tôi sắp sửa viết lên điều suy nghĩ chân thật của tôi, có thể khiến cho quý vị khoa bảng không hài lòng. Nhưng xin quý vị hãy xem đây là một báo cáo để mai sau các nhà sử học, nhân chủng học đỡ mất thời gian tìm hiểu tại sao tộc Việt cuối cùng của Bách Việt không còn nữa. Dưới chế độ cộng sản, những nhà sử học như Phan Huy Lê, Trần Quốc Vượng, Dương Trung Quốc không dám viết sự thật. Ở Hải ngoại tự do, ông Tướng Đỗ Mậu, nguyên lính Khố Xanh, Phó Thủ tướng đặc trách Văn Hóa thời Đệ Nhị Cộng Hòa viết cuốn “Việt Nam Máu Lửa Quê Hương Tôi” chỉ ca ngợi cuộc đấu tranh Phật giáo do Thầy Chùa Trí Quang xách động và mạt sát dòng họ Ngô Đình, nhưng không một sử gia nào lên tiếng phản bác. “Sử gia” Trần Gia Phụng còn phụ họa, đánh tiếp Tổng thống Ngô Đình Diệm. Ông lính Khố Xanh Đỗ Mậu, quê Quảng Bình, được Tổng thống Diệm tín cẩn, cho làm Giám đốc An Ninh Quân Đội kiêm Quân Ủy trưởng đảng Cần Lao, chính là người đi móc nối các Tướng lãnh để đảo chính lãnh tụ của mình. Ông lính Khố Xanh Đỗ Mậu làm Phó Thủ tướng đặc trách Văn Hóa, thì còn gì là Văn Hóa? Sự phản bội, trình độ học vấn của ông lính Khố Xanh mà viết sử, thì cô giáo Trần thị Lam đâu cần đặt câu hỏi “Đất nước sẽ về đâu?”.

Có hai vị Trung tá QLVNCH đọc không sót một bài nào tôi viết, thân ái mở lời khuyên tôi: “Bạn nên dìm “Cái Tôi” của bạn xuống, người đọc sẽ thích hơn”. Tôi đáp: “Tôi chỉ là thằng Giặc Lái (Việt Cộng châm biếm phi công VNCH) thì có đáng cái mẹ gì mà khoe tên tuổi? Chẳng qua tôi là “người trong cuộc, biết chuyện trong kẹt” thì viết ra thôi. Tôi công khai viết lên những điều sử gia không viết vì lý do này hay lý do khác. Tôi ghi xuống cuối mỗi bài viết địa chỉ nhà, địa chỉ Email, số điện thoại là để cho độc giả tin tưởng người viết có tinh thần trách nhiệm. Tôi chỉ mong có người nổi giận, cái giận Chính Khí, để cứu nước. Tôi không quan tâm đến bọn tiểu nhân chửi bới thuộc loại mất gà. Tôi không viết theo đơn đặt hàng hay chiều theo thị hiếu quần chúng để nổi danh, mặc dầu tôi có khả năng làm điều đó. Bằng cớ là tôi đã viết thay cho người phụ nữ Việt Nam trong hoàn cảnh éo le của lịch sử qua bài “Hồi Âm Dòng Đời” rất được độc giả ái mộ. Nhiều độc giả thuộc thành phần trí thức, khoa bảng gọi điện thoại, gửi email động viên tôi hãy giữ vững lập trường. Dù không ai động viên, tôi vẫn giữ lập trường, bởi vì tôi coi việc bóc trần sự dối trá của cộng sản và sự lừa đảo của bọn con buôn chính trị, tôn giáo, là một nghĩa vụ thiêng liêng!

Cả thế giới đã xác định chủ nghĩa cộng sản là một tai họa của nhân loại. Tôi khẳng định chủ nghĩa cộng sản do Hồ Chí Minh mang về không hề có chủ đích đem lại “độc lập, tự do, hạnh phúc” cho dân tộc Việt Nam như Việt Cộng riêu rao. Chủ đích của Hồ Chí Minh là từng bước dâng toàn cõi nước Việt cho Trung Cộng và biến dân Việt thành súc vật. Chủ đích của Hồ Chí Minh bỗng nhiên trở thành công cụ cho lời nguyền rủa trước khi chết của những oan hồn đã bị tổ tiên ta chém bay đầu. Tôi tin lời tường thuật của Giáo sư Lê Tuyên về vị Linh mục tại Nhà Thờ Santander, Tây Ban Nha đã nói: “Nước Việt Nam đã bị dân tộc Chàm lấy lại”. Tôi tin rằng dân tộc mình bị nguyền rủa, bởi vì không lý do gì một dân tộc thông minh, có truyền thống chống ngoại xâm, mà trở nên ngu si, hèn nhát, chia rẽ nhau, phản bội nhau, tàn ác với nhau, mạt sát nhau, chửi bới nhau khủng khiếp ngoài trí tưởng tượng của con người.

Karl Marx, cha đẻ chủ nghĩa cộng sản, tác giả hai bộ sách nổi tiếng: Tuyên Ngôn Cộng Sản và Chủ nghĩa Tư Bản. Nhưng nếu không có Lenin, sách của Marx chỉ là một thứ tài liệu bám đầy bụi trong thư viện. Chính Lenin là người biết sử dụng sách của Marx để phát triển chủ nghĩa cộng sản, gây nên tai họa cho loài người. Lenin luôn luôn nhấn mạnh nhiều lần: “Tổ chức! Tổ Chức! Không có tổ chức là không có gì cả”. Tổ chức do Lenin lập ra với mục đích cướp chính quyền bằng bạo lực để thống trị loài người bằng cách biến CON NGƯỜI thành SÚC VẬT. Mao Trạch Đông dạy thuộc cấp phải luôn luôn ghi nhớ nằm lòng câu: “Quyền lực phát xuất từ họng súng”. Kỹ thuật huấn luyện cán bộ của Lenin tinh vi và tàn bạo gấp vạn lần đảng cướp Mafia. Tinh vi ở chỗ uốn nắn bộ óc con người thành cái máy không tim không óc, chỉ biết thi hành mệnh lệnh và kỹ thuật nói dối siêu phàm đi kèm với khủng bố để gieo rắc sự sợ hãi. Chính sử gia Trần trọng Kim cũng nói cộng sản là một thứ tôn giáo. Nhưng Cụ không biết nó là tôn giáo của quỷ sứ, nên Cụ từ chối ông Đại sứ người Nhật đề nghị giúp Việt Nam tiêu diệt toàn bộ băng đảng Hồ Chí Minh.

Năm 1945, dân chúng phấn khởi kéo nhau tham dự ngày Độc Lập. Theo sử liệu, lúc bấy giờ đảng viên cộng sản có chừng 5 ngàn người, trong khi đảng viên Đại Việt và Quốc Dân đảng nhiều gấp 10 lần. Nhưng từ trong đám đông cuộc biểu tình, cán bộ cộng sản bất chợt tung cờ đỏ sao vàng ra và hoan hô Hồ Chí Minh vang trời. Thế là quần chúng hoan hô theo. Hồ Chí Minh đã áp dụng thành công câu nói “quý hồ tinh, bất quý hồ đa” (có cán bộ tinh ròng, chuyên nghiệp hơn là có cán bộ đông đảo mà ô hợp). Những nhà ái quốc Việt Nam như Nguyễn Thái Học, Trương Tử Anh, Lý Đông A vì yêu nước mà lập tổ chức chống Pháp. Trong khi Hồ Chí Minh được Cộng sản Quốc tế dạy cách vận động quần chúng và kỹ thuật đấu tranh sắt máu “Giết! Giết nữa bàn tay không phút nghỉ”, thì cướp chính quyền dễ dàng thôi. Để báo thù, oan hồn người Chàm dùng đảng cộng sản tiêu diệt chủng tộc Việt là đúng nhất. Người Tàu có câu: “Quân tử nuôi chí trả thù 10 năm cũng chưa muộn”. Còn oan hồn người Chàm thì: “Một trăm năm trả thù vẫn còn kịp!”

Nếu lần theo dấu lịch sử, độc giả sẽ thấy cái ngu của vua quan Nhà Nguyễn thời Tự Đức chống lại chương trình canh tân của ông Nguyễn Trường Tộ, nước ta mới bị Thực dân Pháp đô hộ. Thậm chí, nếu Thực dân Anh đô hộ thì nước ta không bị tai họa cộng sản. Bằng cớ là không một thuộc địa nào của Anh bị cộng sản hóa. Cái xui xẻo của dân tộc ta là ở chỗ đó. Có một số độc giả yêu quý tôi, khuyên: “Tôi đồng ý với những luận điểm của anh nêu lên, nhưng một khi anh chê các vị Tiến sĩ ngu, thì họ thù ghét anh là phải rồi”. Tôi cũng hiểu điều ấy lắm chứ! Mấy ai ngu mà chịu nhận mình ngu? Do đó, tôi mới bảo rằng các nhà trí thức Việt Nam trở nên ngu vì họ bị ma đưa lối quỷ đưa đường, tức là cả dân tộc ta bị nguyền rủa bởi dân tộc Chàm, khiến cho những nhà trí thức không thấy cộng sản là tai họa khủng khiếp. Đem luật Nhân Quả để bào chữa, tôi hy vọng các nhà thông thái Việt Nam thông cảm, mà không quở trách.

Bác sĩ Nguyễn Khắc Viện không những chỉ là người thầy thuốc giỏi, ông còn là một học giả thông thạo chữ Hán, chữ Pháp, chữ Anh. Vào khoảng thập niên 80, sau khi nhìn thấy Đỗ Mười đánh tư sản mại bản, ông Viện tuyên bố: “Vô sản không đáng sợ bằng vô học. Việt Nam cần làm một cuộc cách mạng mới!”. Từ Mỹ, tôi gọi điện thoại về hỏi ông: “Tại sao Cụ thân sinh anh bị cộng sản đấu tố cho tới chết, mà anh lại đi theo cộng sản để rồi bây giờ mới than thở?” Ông bảo: “Tại vì mình ngây thơ cậu ạ!” Tôi nói: “Không! Anh không ngây thơ!” Ông lặp lại câu trả lời với  hai chữ “ngây thơ” nhiều lần. Cuối cùng tôi phát cáu, nói: “Không! Anh không ngây thơ! Anh ngu!” Trước đây, tôi thuật lại cuộc đối thoại giữa bác sĩ Viện và tôi để cho độc giả thấy cái ngu của người trí thức. Có độc giả viết lên diễn đàn: “Đặng văn Âu là thằng nói phét! Sức mấy mà nó có thể nói chuyện được với bác sĩ Nguyễn Khắc Viện?”. Độc giả ấy chửi tôi, cho rằng tôi nổ, vì không biết bác sĩ Nguyễn Khắc Viện là anh ruột của bà chị dâu tôi, nên tôi mới có thể nói chuyện điện thoại với một người danh tiếng như bác sĩ Nguyễn Khắc Viện.

Kỹ sư Hầm Mỏ (Ingénieur des mines) Hồ đắc Liên tốt nghiệp ở Pháp, về nước tham gia Mặt trận Việt Minh chiến đấu chống Pháp. Sau một thời gian nằm gai nếm mật, ông mới khám Việt Minh là cộng sản trá hình, lấy làm tức giận, chửi thề: “Đánh xong giặc Pháp, ta sẽ xử tội chúng mày”. Nhưng ông Liên không thể giữ được lời hứa, vì bộ máy tổ chức đảng cộng sản khủng khiếp quá chừng! Trong cuộc kháng chiến chống Pháp, tất cả những nhà trí thức Việt Nam đều cay đắng, hận thù cộng sản bầm gan tím ruột khi biết sự thật, nhưng chẳng làm gì được. Hồ chí Minh là một tên đại gian hùng. Sau khi cướp Chính quyền từ chính phủ Trần Trọng Kim, hắn thành lập Chính phủ Liên Hiệp gồm những nhà trí thức như Cụ Huỳnh Thúc Kháng, Thượng thư Đặng văn Hướng (thân sinh Hùm Xám Đặng văn Việt), văn hào Nhất Linh Nguyễn Tường Tam, nhưng chỉ là bù nhìn, còn thực quyền nằm trong tay đảng viên Cộng Sản. Để che mắt thế giới, Hồ Chí Minh viết Tuyên Ngôn dựa theo Tuyên Ngôn Độc Lập của Hoa Kỳ và có hai đảng đối lập cuội:Đảng Dân Chủ do ông Huỳnh văn Tiểng (?, nếu tôi nhớ không lầm) đứng đầu và Đảng Xã Hội do ông Nguyễn Xiển làm Chủ tịch. Nguyễn Xiển còn có câu nói bất hủ: “Bác Hồ muốn gì thì tôi làm theo ý Bác!” (trí thức Việt Nam là thế đấy!) Năm 1988, hai đảng cuội tuyên bố giải tán. Để tỏ ra đoàn kết tôn giáo, Hồ Chí Minh làm câu vè “Cây xanh thì lá cũng xanh, Lương sao Giáo vậy, ai đành bỏ ai?” (từ khi mới mười tuổi, tôi đã nghe cán bộ tuyên truyền cộng sản tụng câu vè này để dụ tín đồ Công giáo). Là một người vô thần, nhưng Hồ Chí Minh đã nài nỉ Đức Cha Lê Hữu Từ để xin rửa tội. Thử hỏi có vị lãnh tụ Quốc gia nào ma giáo bằng Hồ Chí Minh không? Một người hiền lương, đạo đức như Tổng thống Ngô Đình Diệm làm sao địch lại?

Ở Huế, có bốn dòng họ danh tiếng, thuộc vào hàng tứ trụ triều đình Nhà Nguyễn như Nguyễn Khoa, Hồ Đắc, Thân Trọng, Hà Thúc, đều có người ở phe này, phe kia. Chẳng hạn trong Không Quân VNCH có Đại tá Nguyễn Khoa Điềm, trong Bộ Chính trị Cộng sản cũng có Nguyễn Khoa Điềm. May mắn cho Đại tá Điềm thoát ra kịp vào năm 1975. Còn Đại tá Nguyễn Khoa Dánh chết thảm trong Trại Tập trung Việt Cộng! Tôi chỉ đưa ra trường hợp hai nhà trí thức bác sĩ Nguyễn Khắc Viện và kỹ sư Hồ đắc Liên để minh chứng cái ngu của trí thức Việt Nam. Họ là những người thật sự yêu nước, đạo đức, nhưng họ ngu vì bị quỷ ám!

Nếu ai đã từng đọc “Từ triều đình Huế đến chiến khu Việt Bắc” của Luật sư Phạm Khắc Hòe, Đổng lý Ngự Tiền của vua Bảo Đại, người viết câu tuyên bố bất hủ cho Vua Bảo Đại “Thà làm dân một nước độc lập, còn hơn làm vua một nước nô lệ” thì mới thấy Việt Cộng chuẩn bị cấy người để phản dân hại nước từ lâu. Trần Huy Liệu, đảng viên cao cấp của Quốc Dân đảng bị Pháp bỏ tù ở Côn Sơn, rồi tuyên thệ vào đảng Cộng sản, là người đứng ra nhận ấn kiếm của Vua Bảo Đại, là người viết chuyện giả tưởng Lê văn Tám đốt kho xăng Nhà Bè để tuyên truyền đấy!

Theo những anh Không Quân Quốc gia Việt Nam sang du học bên Pháp cho biết, khi hay tin Việt Minh chiến thắng Điện Biên Phủ, tất cả đều reo hò một cách sung sướng, làm cho các sĩ quan huấn luyện người Pháp rất buồn. Điều đó chứng tỏ họ chẳng biết một tí gì về cộng sản. Tại sao? Tại vì người có bằng cấp danh tiếng như triết gia Trần Đức Thảo, Tiến sĩ Nguyễn Mạnh Tường, Thạc sĩ Hoàng Xuân Nhị còn chưa biết cộng sản, làm sao những thanh niên mới lớn biết được, mặc dù họ đang được đưa sang Pháp đào tạo để đánh nhau với cộng sản?

Nếu ông Ngô Đình Diệm biết được trí thức Việt Nam ngu một cách triệt để và phản phúc, thì ông không bao giờ vâng lời Hoàng đế Bảo Đại về nước xây dựng nền Cộng Hòa. Ông Diệm cho người sang Pháp, sang Mỹ tìm nhân tài về giúp nước. Ông Diệm còn cho các nhà sư Phật giáo đi du học để về phát huy Phật giáo. Nhưng trí thức không những ngu, mà còn vô ơn, phản phúc và hèn hạ nữa. Cái việc đấu tranh của bọn Việt Cộng đội lốt Phật giáo là rõ như ban ngày, xin hỏi có một trí thức Phật giáo nào, hay lãnh đạo chính trị nào mang danh nghĩa Phật giáo công khai vạch mặt những tên Việt Cộng đội lốt Thầy Chùa cho dân ngu biết không?

Với một hàng ngũ trí thức ngu muội, hèn nhát, không một nhà lãnh đạo nhân từ nào có thể xây dựng được một Quốc gia Dân chủ. Dù có mười nhà lãnh đạo như Tổng thống Ngô Đình Diệm đi nữa, Miền Nam vẫn bị Việt Cộng xâm lăng. Phải là một nhà lãnh đạo độc tài, nhưng yêu nước, không ngần ngại dùng biện pháp trừng trị mạnh bạo đối với bọn người chưa hiểu thế nào là dân chủ, bọn giả hình lưu manh lợi dụng dân chủ để mưu đồ lợi ích riêng, bọn mãi quốc cầu vinh thì mới xây dựng thế chế dân chủ được. Tưởng Giới Thạch sau khi chạy ra Đài Loan đã thi hành một chế độ độc tài thắt lưng buộc bụng nghiêm khắc thì mới tồn tại tới ngày nay. Tôi đã từng đi công tác Đài Loan và tôi đã chứng kiến cuộc sống của sĩ quan Không Quân Đài Loan rất đạm bạc. Phác Chính Hy cũng là nhà độc tài, bản thân sống khắc khổ thì Đại Hàn mới văn minh tiến bộ như ngày nay. Lý Quang Diệu đã ra lệnh cho Cảnh sát dùng roi phạt tại chỗ bọn không tuân hành luật pháp thì Singapore mới sạch sẽ như ngày nay. Nhà văn Dương Thu Hương đã khóc thương cho một chế độ văn minh đã bị một chế độ man rợ đánh bại. Tôi rất thích câu trả lời cuộc phỏng vấn của bà: “Tôi phải về nước để ỉa lên mặt những thằng lãnh đạo cộng sản”. Bởi vì, với cộng sản chỉ ỉa lên mặt chúng, chứ không thể nào đem tình yêu Quốc gia – Dân tộc để nói chuyện phải trái với chúng! Cũng giống như đối với mấy thằng bác sĩ, kỹ sư, luật sư, nhà báo, lên Youtube của thằng Hoàng Bách và cái đám Sáng Tỏ rất đáng cho người Chống Cộng ỉa lên mặt lắm!

Nếu Hồ Chí Minh được như Phác Chính Hi, Lý Quang Diệu … thiết lập một bộ máy cai tri độc tài để chuẩn bị cho đất nước tiến tới nền dân chủ văn minh, thì ngày nay xã hội Việt Nam đâu có bầy nhầy như đống rác! Giải quyết vấn đề Việt Nam hiện nay không phải là dân chủ, mà là những nhà trí thức ở Hải ngoại, có ăn, có học, có ý thức biết rõ khả năng của mình với tinh thần trách nhiệm cao thì mới có thể bảo tồn nòi giống đang bị Việt Cộng hủy hoại. Phải xây dựng cho thế hệ trẻ lòng yêu nước và trách nhiệm với nòi giống để chuẩn bị cho tương lai, thì mới mong nòi giống Việt tồn tại.

Những ai từng học Math G tại Saigon vào thời của tôi, đều biết Giáo sư Monavon. Trong lúc được gặp ông tại nhà anh tôi, tôi hỏi ông đánh giá thế nào về sinh viên Việt Nam? Ông trả lời “Les étudiants Vietnamiens sont très bons!” Lúc bấy giờ tôi khá tự hào vì nghe một ông thầy người Pháp khen sinh viên Việt Nam. Nhưng sau khi trải nghiệm thực tế, tôi mới hiểu ý của Thầy Monavon là sinh viên Việt Nam chỉ học giỏi, chăm chỉ, nhưng suốt đời chi là sinh viên, thầy dạy thế nào thì làm theo thế ấy, nghĩa là nặng phần sách vở, chứ không có tầm nhìn để lãnh đạo quần chúng.

Nếu kể ra những loại trí thức như Dương Quỳnh Hoa, Ngô Bá Thành, Trương Như Tảng, Chu Phạm Ngọc Sơn, Châu Tâm Luân, Lý Chánh Trung … thì nhiều vô kể. Tướng Moshe Dayan nói phải cho nhân dân Việt Nam nếm mùi cộng sản, rồi họ mới biết đoàn kết nhau để tiêu diệt cộng sản. Nhưng câu nói của Tướng Moshe Dayan chỉ có thể áp dụng cho dân tộc nào khác. Còn đối với dân tộc Việt Nam, dù chiếc quan tài đặt chình ình giữa nhà, chẳng ai thèm nhỏ một giọt lệ. Bằng cớ là Việt cộng đã chiếm toàn bộ Đất Nước, hàng triệu người liều chết vượt biển, vượt biên đi tìm tự do. Nhưng sau khi đến được đất tự do, sống đầy đủ vật chất là quên ngay.

Tổng Bí thư Trường Chinh Đặng Xuân Khu luôn luôn nhắc nhở đảng viên: “Đảng ta cướp chính quyền bằng bạo lực, thì đảng ta phải dùng bạo lực để giữ chính quyền”. Sau này đảng cộng sản còn quyết tâm hơn: “Thà mất nước, hơn mất đảng” hoặc “Còn đảng, còn mình”. Vì vậy, đảng cộng sản triệt để ra tay tiêu diệt mọi mầm mống chống đối từ trong trứng nước, không phải chỉ ở Quốc Nội, mà còn áp dụng cả ở Hải ngoại. Trong nước, mọi đoàn thể quần chúng đều bị nhốt trong cái gọi là Mặt Trận Tổ Quốc. Ngoài nước thì dùng bọn Việt Tân để thi hành Nghị quyết 36.

Có người hỏi tôi Việt Cộng kết tội Việt Tân là phản động, là tổ chức khủng bố, mà bảo Việt Tân là tay sai Việt Cộng là nghĩa làm sao? Người đặt hỏi đó là chưa hiểu tí gì về thủ đoạn Việt Cộng. Đó là cách Việt Cộng tạo “uy tín” (credit) cho Việt Tân để Hải ngoại tưởng rằng Việt Tân chống Việt Cộng. Không! Việt Tân có thể làm những công tác có lợi cho Việt Cộng mà Việt Cộng không thể làm được. Ví dụ Việt Cộng không thể ra mặt nói như Luật sư Trần Kiều Ngọc “Em không Chống Cộng, em chỉ chống Cái Ác”. Việt Cộng không thể ra mặt nói “Đòi lật đổ Chính quyền Việt Nam là sai, chỉ xin nhân quyền thôi” như Tổng Giám đốc Trúc Hồ của SBTN. Hơn nữa, tổ chức Kháng Chiến hô hào rầm rộ, chắc chắn Việt Cộng cho người xâm nhập. Chính cụ Phạm Ngọc Lũy, Chủ tịch Ủy ban Yểm trợ Kháng Chiến tiết lộ trong hồi ký của ông: “Mặt trận đã kết nạp cán bộ một cách bừa bãi, không sưu tra lý lịch chu đáo, đã để cho Việt Cộng xâm nhập phân hóa nội bộ”. Chính Cụ Lũy viết: “Từ khi có Nguyễn Xuân Nghĩa tham gia tổ chức, thì nội bộ Mặt Trận bị phân hóa, vì Nguyễn Xuân Nghĩa thường viết thư nặc danh gửi cho người này, người kia trong Mặt Trận”. Nhà báo Kiêm Ái đã viết thẳng thừng: “Việt Tân là em Việt Cộng”!

Việt Cộng hoạt động ở Hải ngoại có tình báo phản gián, ắt nắm rõ những hoạt động phi pháp của Mặt Trận, thì chúng dễ dàng “blackmail” để sai khiến. Trước năm 1975, Việt Cộng đã sử dụng “blackmail” để nhân viên Dân sự và Quân sự trong Chính quyền Việt Nam Cộng Hòa sa lưới, rồi làm công tác cho chúng. Cứ đọc những bài tham luận chính trị của ông Lý Thái Hùng – Tổng Bí thư đảng Việt Tân – thì biết ngay ý đồ của đảng Việt Tân đang thuyết phục quần chúng chấp nhận chủ trương hòa giải hòa hợp bịp bợm với Việt Cộng. Huống chi, ông Đỗ Hoàng Điềm – Chủ tịch băng đảng Việt Tân – khẳng định trước Tòa Án Hoa Kỳ rằng Đông Tiến I, II, III là của Việt Cộng, thì còn nghi ngờ gì nữa?

Vũ khí của Việt Cộng là tình báo, phản gián, tuyên truyền, blackmail. Đáng lý ra Tướng Nguyễn Khắc Bình, người đứng đầu ngành Tình Báo Phản Gián của Việt Nam Cộng Hòa, ngầm yêu cầu thuộc cấp cũ của ông dùng chuyên môn của họ để theo dõi hoạt động của bọn Việt Cộng và bọn tay sai Việt Cộng phá hoại Cộng Đồng mới phải. Nhưng năm 2015, Tướng Nguyễn Khắc Bình tháp tùng  Đỗ Hoàng Điềm xuống Quận Cam họp báo giải độc về vụ “Terror In Little Saigon” thì phòng tuyến Chống Cộng ở Hải ngoại bị vỡ là đương nhiên. Tôi còn biết Tiến sĩ Đoàn Viết Hoạt từ Miền Đông sang để cố vấn cho ông Chủ tịch đảng Việt Tân họp báo. Căn cứ trên quan điểm của Tiến sĩ Đoàn Viết Hoạt có chủ trương “hòa giải hòa hợp” giống Việt Tân, ông Hoạt mà sang Quận Cam để “coach” cho Đỗ Hoàng Điềm thì tôi phải đặt dấu hỏi Đoàn Viết Hoạt đi tỵ nạn chính trị thật hay là được Việt Cộng gửi sang Mỹ để tăng cường cho băng đảng Việt Tân?

Tôi xin lặp lại: Việt Tân nguy hiểm hơn Việt Cộng, vì họ có thể gây cảm tình với các nhà văn bằng cách giúp tổ chức ra mắt sách, vào họp với Hội đoàn Quân đội hoặc Cộng Đồng để gây chia rẽ, để có thể làm từ thiện, để tặng quà thương phế binh VNCH … Bác sĩ Trần văn Tích ở bên Đức ca ngợi đoàn viên Việt Tân tử tế, vì họ cho mượn hệ thống âm thanh để tổ chức biểu tình và sau đó còn được mấy bà vợ các ông Việt Tân cho ăn bát cháo nóng ấm lòng. Sự gây cảm tình của Việt Tân là có ý đồ, chứ không tử tế gì với đoàn thể Chống Cộng. Cho nên, Kinh Kha Võ Đại Tôn tham dự Đại Hội Trẻ do Việt Tân tổ chức để Luật sư Trần Kiều Ngọc tuyên bố “em không Chống Cộng, em chỉ chống Cái Ác”, thì các nhà hoạt động Chống Cộng hình thức đều im tiếng, vì trót mang ơn Việt Tân mất rồi!

Tôi xin nói thẳng: “Hai đảng chính trị tên tuổi có bề dày kinh nghiệm thủ đoạn Việt Cộng là Đại Việt và Quốc Dân đảng, ngày nay cũng chỉ Chống Cộng hình thức mà thôi!” Nếu lãnh đạo hai đảng ấy không đồng ý với nhận định của tôi, cứ việc lên tiếng, tôi sẽ chứng minh.

Đảng Việt Cộng đã thề bảo vệ sự tồn tại của đảng bằng câu: “Thà mất nước vào tay Trung Cộng, còn hơn mất đảng”. Ai cũng đồng ý đảng Việt Cộng chỉ sụp đổ, khi nào Trung Cộng bị sụp mà thôi. Tổng thống Donald Trump thấy được Nước Mỹ sẽ chết dưới tay Trung Cộng, nên ông đã có biện pháp ngăn chặn sự lợi dụng của Trung Cộng bằng cách chấm dứt cho Trung Cộng hưởng quy chế tối huệ quốc; đóng cửa các Viện Khổng Tử “brainwash” thanh niên Mỹ; tân trang vũ khí và thành lập một Quân chủng mới (Space Force), ngăn chặn bọn buôn người, buôn ma túy qua biên giới phía Nam; tăng cường lực lượng Cảnh sát để bảo đảm an ninh nội địa; biến nước Mỹ từ một quốc gia nhập cảng nhiên liệu thành một quốc gia sản xuất … Dù bị đảng Dân Chủ đánh phá kịch liệt bằng những ngón đòn bẩn thỉu, Tổng thống Donald Trump vẫn mang lại những thắng lợi to lớn cho nước Mỹ hơn bất cứ vị Tổng thống tiền nhiệm nào khác.

Tại Việt Nam, một người đàn bà buôn thúng bán mẹt buồn bã, tuyệt vọng khi nghe tin Tổng thống Donald Trump bị đảng Dân Chủ cướp Chính quyền bằng gian lận. Tại sao đảng Việt Tân trong dịp này không dùng cán bộ vận động quần chúng tỵ nạn công khai ủng hộ Phong trào “Make America Great Again” để chứng tỏ đảng mình quan tâm đến sự tồn tại của nòi giống?

Bằng chứng đảng Con Lừa phản quốc đang âm mưu thủ tiêu nền dân chủ của nước Mỹ quá rõ ràng. Giống như Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam tay sai bọn xâm lăng Bắc Việt quá rõ ràng. Hiện tình nước Việt Nam ngày nay ra sao, thì tương lai nước Mỹ cũng sẽ như Việt Nam, nếu đảng Con Lừa thành công đẩy nước Mỹ vào chủ nghĩa cộng sản thành công. Chính vì vậy, tôi bắt chước câu nói của nhà văn Dương Thu Hương để “Ỉa lên mặt những thằng tỵ nạn cộng sản bợ đít bọn Con Lừa”.

Các vị khoa bảng luôn luôn được dân Việt Nam kính trọng, coi như là thành phần trí thức, mà không kết hợp thành một Khối Sức Mạnh công khai để đại diện chính thức cho Cộng Đồng tỵ nạn cộng sản nhằm chống lại bọn truyền thông thổ tả, thì câu nói của tôi trước mặt nhị vị Tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng và Cung Tiến: “Dân Việt có học vị càng cao, càng ngu và hèn” là chính xác.

Không nhớ ai nói câu: “Chỉ có loài cầm thú mới quay lưng lại trước nỗi bất hạnh của đồng loại để chi lo chăm chút cho bộ lông của mình”, tôi xin nói: “Người trí thức mà thờ ơ, vô trách nhiệm với nòi giống, thì chắc chắn nòi giống sẽ bị hủy diệt”.

Cám ơn bạn đọc đã chịu khó đọc bài viết khá dài. Hẹn quý vị bài tiếp theo.

Bằng Phong Đặng văn Âu

Telephone: 714 – 276 – 5600

Email Address: bangphongdva033@gmail.com

 

 

CÔ HÂN PHAN

 



Người việt nam hèn hạ.
Ảnh  tác giả trên trang blog cá nhân.(blog hanwonders)

Bài viết này sẽ không có một chữ 
việt nam nào được viết hoa.

Bởi chúng ta có xứng đáng được trân trọng như vậy không? Không hề.

Cách đây đã lâu, tôi đọc “người trung quốc xấu xí” của ông Bá Dương (ĐàiLoan), chưa bàn tới hay/ dở/ đúng/ sai của nội dung cuốn sách gây tranh cãi ầm ĩ đó, tôi chỉ nhớ lại cảm giác giật mình của tôi khi đó. Khi tôi đọc lướt qua vài trang sách. Tôi như vỡ ra một niềm cảm khái mà từ lâu nó cứ âm ỉ trong lòng. Tôi biết thế giới đã từng có những cuốn “Người Mỹ xấu xí”, “Người Nhật Bản xấu xí”, rồi mới đến cuốn của ông Bá Dương. Tôi vừa đọc, vừa tự hỏi, tại sao người việt nam chúng ta không có một cuốn như thế này? Tại sao chúng ta cứ tự ru ngủ mình trong cái điệp khúc dân tộc việt nam là “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” & nhìn đâu cũng thấy anh hùng, liệt sĩ… Nếu thực sự chúng ta có những tố chất đó, nếu thực sự chúng ta là những người như thế, sao kết quả chúng ta hiện nay lại là một đất nước như thế này?

Một đất nước mà hơn phân nửa các cô cậu tú tài đi thi cử nhân khoe rằng mình có quay cóp một cách hoàn toàn không có chút tự trọng (đó là được hỏi, còn báo chí không cần hỏi vẫn có những hình ảnh phao thi trắng cả trường thi! Vậy thì thi cái gì? Thi xem ai quay cóp giỏi hơn chăng?). Trong đó còn có cả những đứa trẻ bảo rằng năm nay không thi thì năm sau thi, chứ làm bài mà phỉ báng “thần tượng Su-Ju” của nó là nó không thi! Mặc cho bao nhiêu tâm sức, kỳ vọng của gia đình, nhà trường, xã hội – những nền tảng đã cho nó có được cuộc sống và kiến thức để mà tiếp cận được với Su-Ju danh giá của nó. Thế mà nó vẫn được rất nhiều đứa trẻ khác tung hô! Chính là những đứa trẻ sẵn lòng khóc lóc, quỳ gối, hôn ghế… trước thần tượng. Một dân tộc gì đã sản sinh và nuôi dạy ra một thế hệ kế thừa như thế?


Con nít nó học cha anh mà ra, chúng ta đã nuôi dạy trẻ con thành ra như thế sao? Đừng ai đổ thừa cho ai. Vì trường học đổ cho cha mẹ, cha mẹ đổ cho xã hội, xã hội đổ cho cha mẹ & nhà trường. Tóm lại, đừng đổ nữa. Hãy biết hốt về mình đi! Tất cả chúng ta là người lớn, chúng ta đều có lỗi.

Bởi người lớn có hơn gì? Một xã hội mà người ta đang sẵn lòng thuốc chết nhau đi từng ngày bởi tiền bạc bất kể lương tri. Làm quan thì chỉ lo vơ vét, tham nhũng, quỳ gối trước ngoại bang để duy trì sự thống trị trước nhân dân. Gần 40 năm thống nhất, việt nam có hơn gì thời chiến ngoài đống xe máy chạy đầy đường & trong túi ai cũng có một cái điện thoại di động? Dù nhà ở không có, đất đai không có, bảo hiểm không có, tương lai cho con cái không có,… nhưng bia rượu chảy tràn lan mỗi ngày trong quán nhậu. Người ta được ru giấc suốt 40 năm bằng niềm ước mơ cháy bỏng “cơm no, áo ấm”. Hạnh phúc chỉ thế thôi! Muốn hạnh phúc hơn thì hãy làm giàu, làm giàu, làm giàu! “Doanh nhân là chiến sĩ thời bình”. Cứt! Tôi ỉa vào cái khẩu hiệu sặc mùi con buôn, đầy phân chợ trời đó! Tiếng súng không còn nổ ngoài đường. Một cuộc chiến khác đậm chất mafia, côn đồ, đảo Sicily chắc còn phải chào thua nhà cầm quyền việt nam trước khả năng dùng “luật im lặng” của họ với dân mình. Cuộc chiến đó là rình mò, là theo dõi, là cấm cản, là kiểm duyệt, là vu cáo, là bắt bớ, là dùi cui, là tù đày, là chết không lý do, là bị bịt miệng tại tòa, là con cháu theo lời lãnh đạo cầm gậy gộc ra ngoài đồng ức hiếp ông bà cha mẹ chòm xóm của mình vì họ đang giữ đất. Trong khi họ giữ đất cho ai? Những đứa thanh niên đó nó đang nghĩ gì khi quay lưng lại với dân tộc mình? Đơn giản thôi. Nó tin rằng nếu trung thành với cái thể chế mà nó đang phục vụ, thể chế đó sẽ cho nó công việc ổn định, đặc quyền, đặc lợi hơn người. Vậy là nó nhắm mắt làm theo, coi nhân dân là cỏ rác, cũng vì lợi ích cá nhân & gia đình nó – nếu nó có nghĩ tới. Chứ ngoài ra, liệu còn cái lý tưởng cao đẹp nào có thể tin vào lúc này? Đừng nói với tôi là “lý tưởng Hồ Chí Minh” hay “lý tưởng cộng sản” nhé! Hỏi những đứa mặc áo xanh cán bộ Đoàn thử xem, nó nói có trôi chảy không? Tôi đã thử rồi, rốt cuộc là ngồi im nghe tôi nói huyên thuyên toàn những điều mà trường học gọi là “phản động”.

Cuộc chiến này được khoác lên chiếc áo bảo vệ hòa bình, tự do, hạnh phúc. Còn bên trong là để bảo vệ quyền lợi, quyền lực cho một nhóm người gắn kết với nhau bằng những chiếc răng cùng gặm vào xương máu người nghèo, người thất học, người bán buôn lương thiện hàng ngày. Những người mỗi ngày chỉ biết tạ ơn trời phật đã cho chúng con một ngày yên ổn làm ăn, không bị cán bộ thuế đến nhũng nhiễu, không bị CSGT thổi phạt kiếm ăn, không bị đội dân phòng rượt đuổi, không bị ông chủ đẩy vào toa-lét để sờ soạng, không bị cắt tiền tăng ca, không bị cho ăn cơm thiu ngộ độc, không bị bệnh đột ngột phải vào bệnh viện nằm gầm giường chờ chết,..
Thế là cái dân tộc đầy sợ sệt, bất an đó cuống cuồng kiếm tiền, cuống cuồng vơ chỗ này, cấu chỗ kia để lo cho cái thân mình. Họ còn biết làm gì nữa?

Và khi họ chăm chắm vào tiền và sự yên ổn cho mình, họ để mặc cho một bọn ác khác lên ngôi, bọn này là sản phẩm của công thức: Bên trên, chúng nhìn thấy cách hành xử của một chính quyền côn đồ, có tiền là ra luật + Bên cạnh, chúng nhìn thấy những con người thờ ơ với người khác, chỉ còn biết nghĩ tới mình + Bên dưới, chúng nhận ra một đám người khổ sở, sợ sệt, yếu ớt = Chúng chợt nhận ra chúng có khả năng luồn cúi bên trên, tránh né bên cạnh & ức hiếp bên dưới.
Sao mà tôi sợ bọn người đó như thế?!

Bọn đó tập trung vào các cơ quan công quyền, làm quản lý, làm công an, làm công chức,… làm “đầy tớ” của nhân dân!

Bọn công bộc đó đã cùng nhau đẩy những cụ già bỏ quê bỏ xứ, lên Sài gòn ngồi vạ vật dầm mưa dãi nắng suốt ngày đêm, ngày này qua tháng nọ để kêu oan.

Bọn công bộc đó đã đẩy 2 mẹ con người phụ nữ nọ phải dùng đến cách phản kháng cuối cùng mà họ có là khỏa thân ở giữa đường để đòi lại công bằng. Vì trong tay họ còn có gì để chống lại chúng ngoài phẩm cách của người đàn bà vốn được coi là thiêng liêng? Họ dùng đến cách đó, và cuối cùng bị chúng lôi kéo dọc đường và nỗi oan của họ có ai thèm đoái tới?
Bọn công bộc đó đã đẩy đến đỉnh điểm hôm nay, một người mẹ uất ức tự thiêu trước cổng 1 cơ quan công quyền vì không còn sức để chịu đựng chúng…

Tôi sợ bọn chúng vì bọn chúng đông quá, đông như kiến cỏ. Chúng nhan nhản khắp nơi, ngày ngày bóp chết mọi ước mơ, triệt tiêu mọi khao khát, thêm sự dốt nát của chúng vào nữa là hoàn hảo để tạo ra một nền kinh tế xã hội thụt lùi đến chóng mặt, quay cuồng trong dối trá và danh lợi. Đáng sợ hơn, cuộc sống ấm êm no đủ của chúng nhờ vào tính cơ hội – thu vén lại là sự thèm khát của những tầng lớp khác. Khiến cho những con thiêu thân non trẻ khác lao vào như một cơ hội ngàn vàng.

Bọn này tiếp tay cho bọn con buôn cũng lưu manh không kém. Thế là chúng ta ăn thức ăn có độc mỗi ngày, con cháu chúng ta uống sữa độc mỗi ngày, chúng ta đi trên những con đường hiểm họa mỗi ngày, chúng ta tiêu dùng những gì chúng mang tới, chúng ban phát, với giá mà chúng ấn định, với mức thuế mà chúng muốn,… không còn một lựa chọn nào khác. Không biết làm gì khác, không có phản ứng gì khác! Vì chúng ta lương thiện.

Kẻ không lương thiện có những phản ứng tàn độc hơn, hoặc biến hẳn sang một trạng thái sống khác, như một sự kết tinh cao cấp hơn của một xã hội đương nhiên sẽ sản sinh ra nó.
Tôi nghĩ đến bọn này khi tôi đọc tin về tên bác sĩ lợi dụng lúc mẹ của bệnh nhi đi lấy giấy xét nghiệm, hắn hãm hiếp đứa bé mới 3 tuổi.

Tôi đọc tin ông bà chủ đánh trẻ làm công đến thương tật.

Tôi đọc tin một gã thanh niên có học chặt chém bạn gái mình thành từng khúc chỉ vì một chiếc xe máy và chút ít tài sản.

Tôi đọc tin bọn chủ & lơ xe vứt xác hành khách bị lèn chết giữa đường mà cả xe không ai phản ứng.

Tôi đọc tin nữ sinh phải ngủ với thầy giáo để được điểm tốt.

Tôi đọc tin người đi đường bị cướp, may mắn giật lại được túi tiền, nhưng túi rách, tiền bay ra, xung quanh thiên hạ xúm lại nhặt, nhưng không phải nhặt giúp, mà nhặt hết đi không chừa lại đồng nào. Thay vì bị 1 đứa cướp, anh ta bị cả con đường đè ra mà cướp!

… còn rất nhiều tin.

Một dân tộc gì mà độc ác và hèn hạ thế?

Dĩ nhiên không chỉ có mình tôi biết đau đớn vì những điều đó.

Chúng ta có cả một thứ to tát mà tôi tạm gọi là “nền văn chương than khóc”.

Trong những tác phẩm thi ca xuất bản từ khoảng 20 năm trở lại đây, tôi không dám nói mình đọc nhiều hay nghe nhiều, nhưng tôi cố gắng đọc, nghe, cố gắng tìm tòi, cố gắng tìm kiếm một tác phẩm nó xứng đáng làm cho tôi thấy dân tộc việt nam của tôi thực sự là “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” một cách đúng nghĩa. Vì hãy quên những hình tượng cách mạng cao đẹp trong văn chương hay cả âm nhạc của miền Bắc thời chiến tranh đi! Đó không phải là văn chương, nó là thuốc pháo, tìm cách dẫn dắt, thôi thúc người ta chém giết & chết. Không hơn không kém.

Các bạn có tìm kiếm giống tôi không? Và các bạn có tìm thấy không? Hay đầy rẫy xung quanh chúng ta chỉ có 3 loại:

. Loại mờ nhạt, rẻ tiền, xúc cảm vu vơ, vụn vặt, vô thưởng vô phạt.

. Loại có trăn trở, có suy tư, nhưng toàn đau đáu những nồi niềm xưa cũ, tương lai chả biết phải vứt đi đâu và vứt cho ai?

. Loại mạnh mẽ hơn, trực diện hơn, nhưng tầm vóc tác phẩm chỉ ở mức gẩy lên 1 tiếng đàn, rồi thôi! 

Tinh thần chúng ta đang được nuôi dưỡng bằng những thứ chỉ đến mức đó thôi.

Còn những thứ hổ lốn lai căng phát trên TV, bán ngoài sạp báo mỗi ngày, tôi không dám kể tới, vì đó là nỗi kinh hoàng mà nếu phân tích thêm, chỉ muốn vứt cái đầu mình đi, không cần suy nghĩ nữa làm gì cho mệt óc.

Vậy cái gì đã gây nên nông nỗi?

Tôi không muốn tạo ra sự hiểu lầm là cái gì cũng do lỗi cộng sản.

Nhiều người rất cực đoan, nói ra cái gì sai, họ cũng đổ vấy hết cho cộng sản.

Nhưng cộng sản tệ đến thế mà cai trị được chúng ta đến ngày giờ này, thì chúng ta cũng tệ không kém!

Nghe nói cụ Tản Đà có câu:

Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn!

Cho nên quân ấy mới làm quan.

Những gì độc ác, bẩn thỉu của cộng sản, những người khác đã nói đầy cả ra rồi, tôi nghĩ mình cũng không cần nhắc lại.

Tôi chỉ nghĩ đến một điều, cái gì đã làm cộng sản tồn tại lâu như thế?

Ngoài sự cấu kết quyền lực – quyền lợi để cùng bảo vệ lẫn nhau, cộng sản đã làm gì để chúng ta thành ra một dân tộc việt nam hèn hạ tự trên xuống dưới, từ già tới trẻ như ngày hôm nay? Ngoài sự mafia, côn đồ, trấn áp bằng sợ hãi, giáo dục một cách ngu dân ra, chúng còn làm gì nữa?

Ai từng học luật đều biết, khi quy phạm pháp luật không điều chỉnh được, thì hành vi con người sẽ phải điều chỉnh bởi quy phạm đạo đức. Pháp luật không theo con người lên giường, vào toa-lét, xuống bếp. Nhưng đạo đức theo ta khắp nơi, tận trong ngõ ngách tâm hồn. Pháp luật cũng không ép tạo ra đạo đức. Chính sự vô thần vô thánh, không thừa nhận đức tin mà cộng sản triệt để nhồi nhét từ khi họ nắm được dân tộc này đã hun đúc ra những con người sẵn sàng bán thịt thối cho người ta ăn, đút sữa độc vào miệng con nít, chém mẹ ruột, giết con đẻ,… Vì những người này họ không sợ, hoặc họ tin rằng họ sẽ tránh được sự trừng trị của pháp luật. Khi pháp luật không trị được mà người ta không sợ luân hồi, không sợ quả báo, không sợ bị đày xuống địa ngục,… thì họ còn sợ gì nữa? Việc gì mà họ không dám làm?

Còn những kẻ yếu không có niềm tin là có Phật, có Chúa, có Thánh Allah luôn soi sáng mình, giúp đỡ mình, ngự trị trong mình, thì họ còn biết dựa vào đâu để tìm lại niềm lạc quan mà sống? Mà tranh đấu để tự tìm lấy giá trị sống thiêng liêng mà đấng tạo hóa đã ban cho mỗi chúng ta?

Tôi có cảm giác như mình đang sống giữa một bầy đàn hỗn loạn nhưng hoang vu, hỗn loạn về vật chất – nhưng hoang vu về tinh thần. Bạn có thấy như thế không?

Giữa sự hỗn loạn và hoang vu ấy, cái ác sẽ luôn luôn ngự trị, kẻ có sức mạnh sẽ luôn trấn áp chúng ta. Chúng ta - những kẻ được đến trường nhưng thật ra thất học, những kẻ nghĩ mình lương thiện nhưng thật ra không có lương tri, những kẻ đủ ăn mặc nhưng thật sự chưa hề nếm mùi vị hạnh phúc, những kẻ đọc sách – nghe nhạc mỗi ngày nhưng không biết đó chẳng phải là nghệ thuật đích thực – một nền nghệ thuật có thể soi sáng tâm hồn ta chứ không phải ru ta ngủ trong quên lãng. Những kẻ hoang mang không biết tin ai, không hiểu nên làm gì cho đúng.
Lúc đó, lúc hỗn loạn và hoang vu đó, anh cộng sản xuất hiện và nói: Đời chúng mày chỉ cần độc lập – tự do – hạnh phúc.

Chúng ta tưởng thế là hay ho lắm! Dù nền độc lập này có mang lại tự do không? Có hạnh phúc không? Hay chúng ta đang cúi đầu nô dịch cho ai đây? Chúng ta thực chất đang sống thế nào đây? Và đang để lại cho con cháu chúng ta di sản gì?

Chúng ta đeo bám theo họ, quên cả chính bản thân mình, một con người, cần phải sống sao cho đúng nghĩa, đúng phẩm cách, hành động đúng theo những gì mà một con người có lương tri cần phải hành động. 

Bạn có đang tự hào vì mình là người việt nam không? Hỡi những con người ấu trĩ mang trong mình một đinh ninh sắt đá là tôi rất tự hào vì tôi là người việt nam “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” đã từng đấu tranh thắng Mỹ, các bạn không thấy điều đó nó hết thời rồi à? Ta thắng Mỹ để có một xã hội phồn vinh, một dân tộc được tôn trọng. Chứ còn thắng Tàu, thắng Pháp, thắng Mỹ, thắng khắp nơi… Mà ngày nay những kẻ ta từng thắng đó, nó coi chúng ta còn không hơn con chó thì cái chiến thắng đó nhắc tới làm chi cho thêm nhục?

Mặt phải, chúng ta ra rả trên báo mỗi ngày là “Mỹ đã đến biển Đông”, “bà Hillary dọa TQ không nên gây hấn”... để mong lòng dân yên ổn. Mặt trái, chúng ta tổ chức ngày hội gặp gỡ những lớp cán bộ đã từng được Tàu đào tạo để cám ơn họ đã “dạy dỗ” cả đám chóp bu việt nam. “Đĩ” chưa từng thấy! Chưa có cái chính quyền nào mà “đĩ” như chính quyền việt nam hiện tại. Dựa hơi mà cũng không biết dựa hẳn bên nào cho trót. Lá mặt lá trái như thế bảo sao quốc tế nó không khinh?

Còn dân việt nam thì sao? Dám cầm súng đánh TQ hay đánh bất cứ thằng nào xâm lược việt nam nữa không? Mà cầm súng để làm gì? Kết quả của gần 40 năm độc lập, ai cũng thấy cả rồi, không cần nói nữa.

Và cả bọn hèn hạ chúng ta đang ôm lấy nhau, hồi hộp chờ đợi hồi chuông báo tử.

*

 *         *

Bổ sung:

Sau khi bài này được upload, tôi nhận được khá nhiều comments và cả message. Không biết phải đánh giá như thế nào về những comments hỏi ngược lại tôi với một thái độ khinh khỉnh, qua nhiều câu chữ khác nhau, nhưng đại khái cùng 1 ý: "Vậy bạn có hèn không?". He he...
Tôi chỉ muốn nhấn mạnh lại 1 điều, suốt cả bài viết, tôi không gọi những người hèn là "các bạn", tôi gọi là "chúng ta". Như vậy có dễ hiểu hơn chưa nhỉ?

Tôi không thích tự nhận hay gán ghép. Tôi chỉ nói lên những suy nghĩ của mình, còn đánh giá tôi hay đánh giá chính mình, các bạn cứ tự làm lấy. Thiết nghĩ, đâu cần phải tranh luận chuyện ai hèn, ai không hèn ở đây! Biết hay không biết mới là quan trọng. Mà cái sự khổ sở để đi từ cái "không biết/ chưa biết" đến cái "biết" nó sẽ là một quá trình gian nan mà mỗi người phải tự thân trải nghiệm. Không ai giúp ai được đâu. Và tôi hiểu, cái "biết" của tôi nó cũng chỉ giới hạn trong tầm nhân sinh quan nhỏ bé của cá nhân tôi mà thôi. Còn bạn, hãy tiếp tục giữ lấy niềm lạc quan của bạn. Con cừu vẫn có được niềm hạnh phúc mỗi ngày được gặm cỏ non, uống nước suối, ngắm bầu trời xanh, chờ đến ngày xẻ thịt mà! Đúng không? Hạnh phúc vẫn khắp quanh ta! Những con cừu không biết "tự sướng", không biết "thủ dâm tinh thần" thì quả thực là ngu còn hơn... cừu! He he...

*

*           *

Bổ sung tiếp:


“... Ông bảo xã hội nào cũng có những điều bẩn thỉu. Tôi công nhận điều ấy. Nhưng xã hội bẩn thỉu nhất ông có biết là xã hội nào không? Là xã hội mà thằng ăn cắp không cho rằng nó phạm pháp, nó đang làm điều xấu, người lương thiện thì run sợ, thằng bất lương lại coi việc nó làm là bình thường và kẻ vô liêm sỉ như ông thì vênh vang tự đắc: ta là số đông. Chính là xã hội này đây...” (trích comment của khongnoibiet).

TỰ DO PHẢI TRANH ĐẤU BẰNG XƯƠNG MÁU VÀ CẢ TINH MẠNG