VIẾT CHO NGƯỜI ĐÃ CHẾT
THƯ NGỎ GỬI CHÚ EM
NGUYỄN PHÚ TRỌNG
Bằng Phong Đặng văn Âu
Chào chú em Nguyễn Phú Trọng,
Hồ Chí Minh sinh sau Đức Trần Hưng Đạo những 7 thế kỷ, nhưng khi viếng đền Kiếp Bạc thờ Ngài, Hồ Chí Minh dám cợt nhã xưng hô “bác bác, tôi tôi” như thể bạn cùng trang lứa và hỗn hào coi mình tài ba hơn cả bậc tiền bối bằng hai câu thơ: “Bác đưa một nước qua nô lệ, Tôi dắt năm Châu đến đại đồng”, trong khi Hồ Chí Minh chỉ là tay sai của Quốc tế Cộng sản thì “dắt năm Châu tới đại đồng” thế quái nào được? Hồ Chí Minh đẻ ra một bầy con cũng nổ sảng như tạc đạn: Một tập đoàn vừa ngu, vừa dốt mà dám tự xung là “Đỉnh cao trí tuệ loại người” thì chỉ có cộng sản chuyên nghề bốc phét không biết ngượng mới dám nói mà thôi!
Chú Trọng sinh ngày 14 tháng 4 năm 1944, kém tôi 4 tuổi. Tôi coi chú như chú em là hợp lẽ, đúng không? Dù chú là Tổng Bí thư của một đảng, nhưng là đảng của chú là đảng tội ác có tổ chức, đã bị nhân loại kết tội diệt chủng thì nào có danh giá gì? Còn tôi là một công dân lương thiện của một cường quốc số #1 thế giới, sống ngoài vòng cương tỏa của đảng, không mưu cầu một điều gì lợi lộc cho bản thân, thì mắc mớ gì mà tôi phải lễ phép thưa gửi “Ngài Tổng Bí thư” để bị thiên hạ chê cười? Tôi rất ghét hình thức xã giao của bọn giả hình, làm bộ khúm núm để xin xỏ. Tôi nói rõ: Đây là một bức thư để đánh thức chú và đảng cộng sản, trước khi quá muộn! Chứ không phải là Kiến Nghị để xin xỏ cái gì cả đâu nhé! Nghe hay không nghe là tùy ý chú có bản lĩnh hay không mà thôi! Chẳng lẽ tôi thấy sai mà không nói?
Mặc dầu được làm công dân của một quốc gia văn minh, đời sống vật chất đầy đủ, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn luôn đau đáu với nỗi trầm luân của đồng vào Việt Nam dưới chế độ cộng sản. Đồng bào Việt Nam là nạn nhân của một lời nguyền, chú cũng là nạn nhân như tôi, chú bị thừa hưởng di sản của ông Hồ, người tạo ra bộ máy cai trị để xóa bỏ nòi giống dân Việt.
Sự tồn tại của nòi giống Việt trên quả địa cầu là kỳ tích của một nòi giống hết sức đặc biệt trong nhân loại. Bởi vì nòi giống Việt đã bị nòi giống Hán dùng đủ mọi cách để đồng hóa, nhưng bất thành. Bao nhiêu lần, dưới các triều đại kế tiếp của nhà Hán như Nguyên, Minh, Thanh đưa đại quân sang xâm lăng nước Việt nhỏ bé, đều bị đánh bại và bị đuổi về nguyên quán. Cho đến thế kỷ 20, vì trả món nợ cho tổ tiên mà con cháu mới gặp phải tai họa cộng sản cưỡng bức cả nước phải sống trong dối trá để được yên thân!
Theo lời tường thuật của Giáo sư Lê Tuyên của trường Đại học Huế, do một Linh mục Dòng Tên tại một Nhà Thờ ở Tây Ban Nha tiết lộ nước Việt Nam đã bị mất vào tay những oan hồn của dân tộc bị tổ tiên ta tiêu diệt. Là con cháu, chúng ta tri ân tổ tiên đã có công mở nước và dựng nước, nhưng theo quy luật nhân quả của Vũ Trụ, tổ tiên chúng ta vẫn là kẻ phạm tội với Tạo Hóa. “Đời cha ăn mặn, đời con khát nước” là một định luật rất hiển nhiên, khoa học mà tổ tiên truyền thừa cho con cháu. Vậy con cháu phải trả nợ cho tổ tiên cũng là lẽ tất nhiên. Dân ta bị một lời nguyền, khiến cho kẻ nào càng học cao, học rộng, thì càng ngu để không nhìn thấy tai họa trước mắt, nhằm dẫn dắt người dân vượt qua cái đầm lầy lúc nhúc những con ác thú khủng khiếp. Vốn là một dân tộc thông minh, đã có quốc gia với nền văn hóa ngăn nắp, thứ tự trên dưới phân minh, chứ đâu phải còn sống tăm tối vào thời kỳ còn ăn lông ở lỗ, hà cớ gì cả nước lại ùn ùn đi theo một cái đạo chủ trương “Vô Gia đình – Vô Tổ Quốc – Vô Tôn Giáo”? Vậy có phải là dân ta bị quỷ ám, nên hóa ra ngu đần hay không? Con quỷ đó chính là đảng cộng sản đang đè nặng trên toàn bộ dân tộc.
Những oan hồn dùng con quỷ cộng sản làm công cụ để trả mối thù bị diệt chủng, khiến cho nòi giống Việt lâm vào cảnh ngộ anh em cùng một nhà, cùng máu mủ phản bội nhau, chém giết nhau không thương tiếc, làm bật gốc truyền thống văn hóa lâu đời, biến xã hội thành một thứ địa ngục giữa trần gian. Chú Trọng đừng vu cho tôi thuộc bọn phản động nước ngoài nói xấu chế độ. Thực tế đã diễn ra hằng ngày trên đất nước đấy thôi! Và những lời ai oán thoát ra từ cửa miệng của những người cộng sản, chứ nào phải tôi bị thua trận, nên cay cú nói điêu?
Những nhà cách mạng chân chính như Cụ Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh tìm đủ mọi cách đưa thanh niên ra nước ngoài học tập để trở về đất nước giải phóng xứ sở. Riêng Hồ Chí Minh gửi cán bộ sang Trung Cộng học cách thức chửi cha mắng mẹ để về nước đấu tố cha mẹ, anh em là chuyện có thật hay tôi phịa ra hả chú Trọng? Chính Lê Duẩn nói “Ta đánh Pháp, đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, cho Trung Cộng”, chứ đâu phải ai nói? Những câu khẩu hiệu “Thà mất nước hơn mất đảng” hoặc “Còn đảng, còn mình” phát xuất từ người cộng sản, chứ đâu phải bọn phản động chụp mũ cho cộng sản? Với cái não trạng nô lệ, tay sai như thế mà đảng nói yêu nước thương nòi, ai mà tin nổi? Thậm chí, hôm nay đảng cộng sản đang tôn thờ Hồ Chí Minh, mà trong thâm tâm đảng chưa chắc đã biết Hồ Chí Minh là người Tàu hay người Việt, nữa là! Đảng cộng sản cưỡng bức người dân phải dối lòng để sống còn. Dù đang nắm chức vụ cao cấp trong đảng mà nói một lời nói thật là bị bay đầu, thì còn ai dám nói thật?
Nói chung, một chế độ xây dựng trên sự lừa dối, điêu ngoa, tai ngược, coi trí thức không bằng cục phân, cưỡng bức người dân thành súc vật là do Hồ Chí Minh dựng lên và những người thừa kế dù có gan bằng trời cũng không dám sửa sai! Nói theo ngôn ngữ thời nay, dùng bộ đĩa cứng có sức chứa cả trăm “gigabytes data” cũng không chứa đủ tội ác của cộng sản. Nước khắp bốn đại dương cũng không thể rửa sạch bàn tay vấy máu đồng bào của cộng sản. Bởi vì, Hồ Chí Minh đã nhồi nhét vào óc đệ tử chất độc vô thần, nên xã hội ngày nay trở nên vô pháp, vô thiên. Cõi vô hình là có thật, sự báo thù là có thật, chú Trọng ạ! Nếu không tin, chú Trọng cứ hỏi cựu Phó Thủ tướng Trần Phương, nhà nghiên cứu về ngoại cảm, tất biết. Ngày nay, nhiều trẻ em thông minh một cách kỳ lạ, chú Trọng phải hiểu đấy là do khí thiêng sông núi tích tụ vào các em, chú đừng nhận vơ đấy là thành tích giáo dục của đảng. Tôi xin kể chú nghe một mẩu chuyện có tính cách siêu hình, thần bí đã xảy ra cho cá nhân tôi:
Vào một buổi khuya chừng 2 giờ sáng, năm 1972, tôi mơ thấy bố tôi hiện về và nói: “Ngày mai, con phải thi hành một phi vụ hết sức nguy hiểm, hãy cẩn thận, kẻo mất mạng như chơi”. Nghe vậy, tôi quỳ xuống, ôm chân bố tôi và năn nỉ: “Xin Thầy hãy cứu con! Vợ con còn trẻ, con con còn dại! Nhỡ con có mệnh hệ nào, ai giúp đỡ vợ con, con con?”. Bố tôi cúi xuống đỡ tôi đứng dậy và nói: “Được rồi! Thầy sẽ cố sức giúp con!” Rồi bố tôi biến mất. Sau đó, tôi ngủ tiếp và quên hẳn giấc mơ... Sáng ra, tôi thi hành phi vụ thả dù tiếp tế đạn 105 ly cho chiến trường Bình Long. Theo nguyên tắc, người phi công phải giữ cái bọt nước của đồng hồ phi cụ (turn and bank indicator) nằm chính giữa (giống như dụng cụ của người thợ mộc) bằng cách dùng hai chân điều khiển bàn đạp (pedals) thì kiện hàng mới rơi đúng mục tiêu. Nếu không, kiện hàng sẽ rơi ra ngoài vòng đai của đồn, rớt vào tay địch. Nhưng chẳng hiểu do một lực vô hình nào đó, hai bàn chân tôi rời bàn đạp và tôi nghe một tiếng nổ chát chúa do một viên đạn phòng không 37 ly từ dưới đất bắn lên, làm nát một bàn đạp. Phòng lái mịt mù khói. Theo phản ứng tự nhiên, tôi bật nút hai động cơ phản lực (JATO), kéo máy bay lên cao. Thật hú vía! Nếu phi cơ của tôi bay trên mục tiêu sớm chừng nửa giây đồng hồ, có lẽ viên đạn phòng không 37 ly làm nổ tung kiện hàng đạn pháo binh 105 ly, thì tan xác của tất cả các đoàn viên ngay! Tôi nghĩ có lẽ bố tôi đã cầu khẩn Chư Thiên cho tôi thoát nạn?
Làm cái nghề giữa không trung, khoan nói tới đạn phòng không hay hỏa tiễn tầm nhiệt bắn trúng, chỉ cần rời khỏi mặt đất, động cơ bị hỏng bất tử, phi cơ sẽ rơi tự do như hòn đá, là tan xác. Chẳng bù với nghề thủy thủ, nhỡ động cơ chết máy, con tàu vẫn còn nổi lênh đênh trên mặt nước để chờ cấp cứu. Chọn cái nghề phi hành làm việc trên trời là chọn sự may rủi có xác suất (probability) tử vong rất cao. Vì trót mang thân thế hẹn tang bồng, thì sự sống chết đâu còn nghĩa lý gì đối với người phi công nữa? Nên phàm đã là phi công, ai nấy đều coi cái chết tựa lông hồng, thì phải chấp nhận sống cho xứng đáng với cái mỹ danh “hiệp sĩ không gian”! Suốt 13 năm quân ngũ, rất nhiều phen chạm mặt với tử thần, nhưng tôi thoát chết, có lẽ nhờ Hồng Ân Thiên Chúa. Được sống còn sau một cuộc chiến kinh hoàng, tôi cảm thấy mình có sứ mạng phải trả nợ Ơn Trên, bằng cách chống lại bất cứ sự gian trá, lừa đảo bất cứ từ đâu đến, không nhất thiết phải từ phía cộng sản, để giữ tiếng thơm cho nòi giống. Tôi quan niệm rằng sự lừa đảo, gian trá làm mất phẩm giá dân tộc, thì coi như dân tộc vứt đi. Sở dĩ, người Nhật được thế giới kính nể là vị họ có tinh thần tự ái dân tộc rất cao. Chẳng hiểu có phải người Việt Nam bị lời nguyền rủa của oan hồn kẻ khuất mặt hay sao đó, mà Việt Nam – một dân tộc hết sức kiên cường – lại có một số phần tử làm chuyện tồi bại, khiến cho nòi giống bị ô danh? Tôi phải nói với chú Trọng điều này để chú lấy lại danh dự dân tộc giùm tôi. Tôi không chủ tâm chọc giận chú! Người Nhật đâu có tài giỏi, thông minh hơn dân tộc mình mà được cả thế giới kính trọng, là vì họ biết giữ thể diện làm con cháu Thái Dương Thần Nữ, đó chú. Bởi thế, Cha Ông của chúng ta mới căn dặn con cháu: “Đói cho sạch, rách cho thơm” là thế. Nếu chú đọc câu thơ của thi sĩ Bùi Minh Quốc “Quay mặt vào đâu, cũng phải ghìm cơn mửa”, mà chú không cảm thấy nhục, thì chú ngồi trên cái chức Tổng Bí Thư để làm gì?
Chú Trọng có biết các phi trường quốc tế ở Nhật, ở Thái Lan người treo biểu ngữ cản báo khác du lịch: “Côi chừng người Việt Nam ăn cắp!” Chú có cảm thấy nhục cho nòi giống không?
Chú Nguyễn Phú Trọng ạ! Đêm qua, tôi mơ thấy bà Nguyễn thị Năm – Chủ hãng Cát Hanh Long – hiện về báo mộng. Bà cho biết bà Nguyễn Phương Hằng đang lên án sự lừa bịp của cái tên Thần Y Võ Hoàng Yên và đám nghệ sĩ đang làm xôn xao dư luận hiện nay, chính là bà Nguyễn thị Năm tái sinh để dạy cho Hồ Chí Minh và đám đệ tử phải trả giá vì đã giết oan bà. Tôi hỏi bà Nguyễn thị Năm tại sao bà không báo mộng trực tiếp cho ông Nguyễn Phú Trọng, mà bà lại chọn tôi? Bà nói: “Tôi dùng anh để thông báo cho đảng cộng sản trước. Nếu đảng cộng sản không đáp ứng, tôi sẽ báo cho Nguyễn Phú Trọng. Lúc bấy giờ không còn là mộng bình thường, mà sẽ là ác mộng”. Rồi bà Cát Hanh Long Nguyễn thị Năm biến mất!
Sau giấc mơ thấy bà Cát Hanh Long Nguyễn thị Năm hiện về, tôi nằm trằn trọc cho đến sáng, không chợp mắt được. Tôi nghĩ rằng bà Nguyễn thị Năm chọn tôi vì bà biết tính khí của tôi rất giống bà Nguyễn Phương Hằng, vì tôi đã từng viết bài “Chết Là Cùng” để nói với các nhà đấu tranh dân chủ trong nước, đấu tranh ôn hòa với cộng sản chẳng đi đến đâu! Tôi khuyên chú hãy nghe lời tôi, hãy dành thời giờ để bật “Youtube” lên nghe bà Nguyễn Phương Hằng đang dùng Võ Hoàng Yên để lên án chế độ. Lời nói đanh thép của bà là một bản cáo trạng buộc tội chế độ đã làm cho tàn, cho mạt nòi giống Việt Nam trước con mắt thế giới lâu quá rồi. Bà Hằng là một người phụ nữ, lâu nay sống yên lặng bên chồng, bên con và chỉ biết mang tiền đi làm từ thiện. Nếu không có sự lừa đảo của Võ Hoàng Yên, nào ai biết bà Nguyễn Phương Hằng là ai? Bây giờ, tự nhiên xuất hiện một người phụ nữ đẹp như tiên giáng thế, thông minh cực kỳ, nói năng trôi chảy, hùng biện hơn tất cả những nhà hùng biện mà tôi từng ngưỡng mộ, thì không phải là chuyện ngẫu nhiên đâu. Trời xui đất khiến, bỗng nhiên bà Hằng trở thành vị nữ anh hùng vì bà dám nói lời chân thật mà cả nước đang muốn nói.
Lẽ ra là nhà lãnh đạo, chú phải ra lệnh cơ quan điều tra về sự lừa đảo của tên Võ Hoàng Yên từ lâu. Nhưng Công An của chú chỉ theo dõi, lùng sục phần tử phản động chống đảng mà thôi. Còn sự lừa đảo trong xã hội xảy ra hằng ngày như cơm bữa, chẳng thể nào làm việc cho xuể, phải không? Nếu cái đảng của chú để cho cái đảng “Mackeno” (mặc kệ nó) thắng thế, thì đất nước bị ngoại bang xâm chiếm, chẳng còn ai là người quan tâm. Từ ngày cướp chính quyền cho đến nay, đảng chưa bao giờ tổ chức cuộc bầu cử tự do cho dân được lựa chọn người tài đức, thì tình hình đất nước phải sa sút thôi. Bà Nguyễn Phương Hằng mới “livestream” chưa bao lâu mà cả hàng triệu người xem và đều ủng hộ bà, là vì những gì bà ấy nói là những gì người dân mong muốn được nói. Bà Nguyễn Phương Hằng trở thành phát ngôn viên chính thức của quần chúng nhân dân đang khao khát được sống thật!
Khi nhìn cái cảnh bà Nguyễn Phương Hằng nâng ly rượu mời “quần hào” cùng uống để chia sẻ nỗi niềm với bà, tôi liên tưởng đến nhân vật Tiêu Phong hay Kiều Phong trong “Thiên Long Bát Bộ”, truyện kiếm hiệp của Kim Dung. Kiều Phong dõng dạc tuyên bố: “Ai là bạn, là kẻ thù của ta hãy tới đây cạn ly rượu này, rồi sau đó tỷ thí tài năng”. Trời đất ơi! Hào sảng, khí khái xiết bao! Đâu phải tự nhiên mà phát sinh ra một vị nữ anh hùng có tác phong như Kiều Phong? Chú Nguyễn Phú Trọng là nam nhi, đang là nhân vật quyền hành nhất nước! Đâu khó khăn gì để trở thành hào sảng, khí phách như bà Nguyễn Phương Hằng?
Chú Trọng hãy tin tôi đi! Cơ trời đã định, chú càng cố sức gìn giữ sự tồn tại của đang, chú sẽ bị những sợi dây thừng vô hình trói buộc chú! Tỷ phú Huỳnh Uy Dũng dựng lên Đại Nam Quốc Tự, đưa tượng Hồ Chí Minh vào thờ, chẳng phải là sự tình cờ đâu. Trời xui đất khiến đấy! Trời đang chuẩn bị cho những bước tới, báo trước việc gì sẽ xảy ra. Làm thế nào chú dám triệt hạ một người xây Chùa, đem tượng Chủ tịch Hồ Chí Minh vào Chùa để thờ?
Chú Nguyễn Phú Trọng thân mến,
Chú phải hành động để chứng tỏ mình là nam nhi, không thể kém khí phách hơn bà Nguyễn Phương Hằng! Hãy dẹp cái đảng cộng sản đi! Chú dùng Công An buộc bà Nguyễn Phương Hằng im tiếng thì chú sẽ mang tiếng xấu! Chắc hẳn chú biết chuyện Lê Đức Thọ sau khi chết, chôn ở nghĩa trang Mai Dịch, mà sáng nào cũng có người bí mật đặt một gói cứt trên mộ phần, mặc dầu nghĩa trang được lính canh gác rất kỹ? Vậy chú có muốn bị đặt một gói cứt trên mộ phần mỗi ngày sau khi qua đời hay không? Đây là cơ hội bằng vàng để chú làm lịch sử! Chú đừng bắt chước Tập Cận Bình dở trò “Diệt Hổ Đả Ruồi” bằng cái trò “Đốt Củi Trong Lò” để che mắt thiên hạ. Một chế độ “vừa đá bóng, vừa thổi còi” không cách gì diệt được tham nhũng đâu! Bởi vì “Absolute power, corrupts absolutely” là một định luật bất di bất dịch. Dân chúng ngày nay nhờ có Internet, chú không thể lừa dối họ mãi được đâu. Chẳng qua chú sử dụng Luật Rừng khiến người dân phải sống như súc vật đấy thôi! Chú hãy nghĩ xem, danh giá gì được lãnh đạo một bầy súc vật? Hãy trả quyền làm NGƯỜI cho dân!
Ước chi Trời cho tôi được ở vào địa vị của chú! Tôi sẽ làm cho toàn dân công kênh tôi, cảm phục tôi, thì sung sướng biết mấy! Nghe lời tôi đi chúTrọng! Tôi bảo đảm với chú rằng những người Việt tài năng sống ở Hải ngoại sẽ vô cùng hân hoan trở về kiến thiết xứ sở. Con Rồng Việt Nam sẽ bay cao trên vòm trời thế giới. Nghĩ đến viễn tượng đó, chú không cảm thấy vui sướng và tự hào hay sao? Sự xuất hiện của bà Nguyễn Phương Hằng là tín hiệu của Trời Đất khiến tòan dân Việt Nam vùng lên để thoát kiếp súc vật đó, chú Trọng! Chú cứ kiểm tra để biết hàng triệu người đang ủng hộ bà Nguyễn Phương Hằng, ắt chú biết lòng dân đang sục sôi.
Tôi đề nghị chú Trọng mở tất cả những link của bà Nguyễn Phương Hằng để nghe bà nói, để nhớ đến câu thơ của Cụ Nguyễn Công Trứ “Đã mang tiếng sống trong Trời Đất, Phải có danh gì với Núi Sông”. Chữ danh ở đây là danh thơm tiếng tốt đấy chú! Thú thực với chú, rất nhiều khi tôi không dám nhận mình là người Việt Nam, vì quá xấu hổ bởi những phần tử vô lại làm nhục giống nòi. Dưới đây là một trong những buổi nói chuyện của bà Nguyễn Phương Hằng, chú nên mời cả Bộ Chính Trị đến cùng nghe để biết Việt Nam có một vị nữ anh hùng, vừa đẹp vừa thông minh, vừa có trái tim nhân ái, vừa có cái gan của người chiến sĩ.
https://www.youtube.com/watch?v=Pe9drnsnfdQ&t=426s
Các Cụ nhà ta vẫn thường dạy: “Nói phải, củ cải cũng phải nghe”. Những gì tôi nói với chú là những lời nói phải, chú nên nghe đi! Hãy cởi trói vĩnh viễn cho dân đi! Chú không thể nào kìm hãm được lòng dân đang sục sôi đâu! Đừng đợi tới lúc bà Cát Hanh Long Nguyễn thị Năm về báo cơn ác mộng, thì không còn kịp nữa đâu! Tôi nói thật tình dấy!
Bằng Phong Đặng văn Âu
Telephone: 1 – 714 – 276 – 5600
Email Address: bangphongdva033@gmail.com
Tái bút: Tôi sẵn sàng đợi điện thoại của chú để nhắc nhở chú: “Trước sau, chỉ có một lần chết thôi nghe chú Trọng. Hãy sống cho xứng đáng với phẩm giá CON NGƯỜI!