TRẢ
LỜI EMAIL CỦA CHIẾN HỮU NGÔ NGỌC HIẾU
Bằng
Phong Đặng văn Âu.
Nhờ sự tiến bộ của khoa học, ngày
nay quả đất hình như nhỏ lại. Một bài viết đưa lên mạng ngày hôm trước, thì
ngày hôm sau đã nhận được thư độc giả hồi âm để bày tỏ quan điểm đồng tình hay
phản đối.
Sáng nay thức dậy, tôi nhận được
Email của chiến hữu Ngô Ngọc Hiếu từ Anh Quốc. Dù chưa từng gặp gỡ, chưa một
lần giao tiếp, nhưng tôi được biết anh là một người nhiệt tình yêu nước. Khi
Mặt Trận Hoàng Cơ Minh ra đời, anh Hiếu tích cực tham gia. Anh đã dành hết thời
gian để phục vụ Mặt Trận. Chẳng những anh Hiếu dốc hết tiền bạc làm ra từ sức
lao động để đóng góp cho Mặt Trận, anh còn mượn tiền của con anh để đóng góp.
Khi biết Mặt Trận của Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh là một tổ chức lừa đảo, anh Hiếu
đã thất vọng ê chề. Chẳng phải chỉ có một mình anh Hiếu mang nỗi đau đó, mà vô
số người Việt yêu nước đều là nạn nhân của anh em dòng họ Hoàng Cơ Minh. Có
những bà cụ già, như Cụ Bà Đức Thụ ở vùng Hoa Thịnh Đốn đã ngoài 70 tuổi, ngồi
gói từng cái chả giò, chiên từng cái chả giò mang ra tiệm bán để đóng góp cho
Mặt Trận. Cụ Bà Đức Thụ là bạn đồng chí với Bà Cả Tề trong Việt Nam Quốc Dân
Đảng. Nếu ai quan tâm đến lịch sử đấu tranh của dân tộc thời cận đại, đều nghe
danh Bà Cả Tề. Có những bà Cụ già cởi cả vòng ngọc kỷ niệm ngày cưới mang trên
tay, đi bán để đóng góp cho Mặt Trận.
Dưới đây là Email của anh Ngô Ngọc
Hiếu từ Luân Đôn:
|
3:49 AM (1 hour ago) |
Error! Filename not
specified.Reply Error! Filename not
specified. |
||
|
Kính chuyển tiếp
đến quý vị để tưởng và rộng đường dư luận. Riêng cá nhân tôi, rất ủng hộ nếu
không muốn nói là đồng cảm với ý kiến hoạch định đường lối hoạt động cho Tập
Thể Chiến Sĩ VNCH nếu được bầu làm Chủ tịch của ông Bằng Phong Đặng văn Âu. Vì
từ lâu nay, tôi đọc được nhiều bài viết của ông Bằng Phong Đặng văn Âu và rất
tâm đắc những lập luận chống cộng rất sâu sắc. Mặc dù, tôi không hài lòng khi
đọc những lời ông Bằng Phong Đặng văn Âu đổ tội cho tiền nhân “diệt chủng” dân
tộc Chàm! Dẫu thế, tôi vẫn yểm trợ tinh thần chống việt cộng, việt tân và việt
gian rất mãnh liệt của ông Bằng Phong Đặng văn Âu.
Thiển nghĩ, cho
dù tiền nhân có tội với dân tộc Chàm đi chăng nữa, thì cũng không đủ để so sánh
tội ác của việt cộng đối với dân tộc Việt. Thay vì, lan man về tiền nhân, khi
chúng ta đang nổ lực vạch trần tội ác của việt cộng! Vậy có phải chúng ta lạc
đề không, và tội ác của giặc Tàu đối với dân tộc Việt thì sao?
Trân trọng,
Ngô Ngọc
Hiếu
Sent from my iPad
----------------------------------------------------------------------------------------------
Năm 1976, tôi đã tiếp xúc một số
nhân vật ở quanh vùng Hoa Thịnh Đốn để thành lập một Ủy Ban Tranh Đấu Nhân
Quyền cho Việt Nam. Về phía Tôn giáo có Thượng tọa Giác Đức và Linh mục Trần
Duy Nhất. Về phía dân sự có Cụ Hà Thúc Ký – Chủ tịch đảng Đại Việt Cách Mạng –
Nghị sĩ Đoàn văn Cầu, Dân biểu Nguyễn văn Kim, Cụ bà Đức Thụ, Bộ trưởng Tài
chánh Châu Kim Nhân, Cụ Chử Ngọc Liễng (Đồng lý Văn phòng Bộ Lao Động), Bà Lê
thị Anh (Đại diện Phật giáo Hòa Hảo), Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích, Tham vụ Ngoại
giao Đỗ Đức Hậu (hiện ở Quận Cam, California), Tham vụ Ngoại giao Lê Chí Thảo
(hiện ở Virginia), sinh viên tranh đấu Ngô Vương Toại. Về phía Quân đội có
Trung tướng Phạm Quốc Thuần, Trung tướng Nguyễn Bảo Trị, Phó Đề đốc Hoàng Cơ
Minh, Đại tá Nguyễn Hợp Đoàn (Tỉnh trưởng Tuyên Đức), Trung tá TQLC Nguyễn văn
Phán và cá nhân tôi.
Vào thời buổi ấy, tổ chức một cuộc
họp tại Appartment của tôi trên đường 50, Arlington, VA., gồm nhiều nhân vật
tai mắt không phải là chuyện dễ. Tôi trình bày lý do tại sao cần phải có một
tiếng nói của người Việt Tị nạn để nói thay cho đồng bào trong nước, với Hoa Kỳ
và Quốc tế. Tôi đề nghị hai nơi để làm cuộc biểu tình: Trước Tòa Bạch Ốc ở
Washington DC và trước trụ sở Liên Hiệp Quốc ở New York. Mỗi người đều giữ một
chức vụ. Riêng tôi không giữ chức vụ nào để tránh tiếng bày ra Tổ chức Nhân
Quyền để có danh. Tôi tình nguyện làm chiến sĩ vô danh.
Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh nhận thấy
tôi thuyết trình lưu loát, đề nghị tôi làm Phát ngôn viên của Tổ chức. Tôi
khước từ, vẫn giữ lập trường chiến sĩ vô danh. Sau cuộc họp, Phó Đề đốc Minh tỏ
ra “kết” tôi, đến vỗ vai, nói với vẻ cấp chỉ huy ngày nào: “Cậu được lắm!
Tưởng cậu chỉ biết lái tàu bay thôi. Không ngờ cậu ‘khá’ đến vậy!”
Kể từ ngày đó trở đi, Phó Đề đốc
Hoàng Cơ Minh và tôi coi nhau như anh em, thường lui tới nhà tôi để bàn bạc
chuyện đấu tranh và ăn mì gói. Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh đánh giá tôi cao, vì có
sự hiểu biết về cộng sản “khá” sâu sắc. Một hôm, anh Minh nói: “Âu à! Anh
nghĩ mình chỉ tranh đấu nhân quyền như thế này thì không đi đến đâu. Chúng ta
phải thành lập một tổ chức đấu tranh bằng vũ lực.”. Tôi đáp: “Nhất định
rồi! Với cộng sản, chỉ có vũ lực mà thôi. Nhưng theo tôi, trước hết mình phải
cố lo bảo vệ phòng tuyến tại Mỹ trước. Còn chuyện vũ lực lật đổ bạo quyền sẽ
tính sau. Hai việc mà chúng ta phải làm trước tiên là:
1/ Đi tìm những anh em sĩ quan trong
ngành Tình báo, Phản gián để thành lập một mạng lưới Tình báo theo dõi bọn Việt
Cộng trà trộn trong đoàn người tị nạn và thành viên của tổ chức “Người Việt Yêu
Nước” (cơ sở ngoại vi của Việt Cộng).
2/ Phải có một tờ báo để hướng
dẫn quần chúng và hun đúc tinh thần yêu nước Chống Cộng. Phải đặc biết chú ý
đến mặt trận thông tin, tuyên truyền hết sức quan trọng.
Ngoài ra chúng mình cần có một đảng
bí mật giống như “Hắc Long Đảng” của Nhật để “tính sổ” những tên Việt Cộng nằm
vùng. Vì có những cựu quân nhân Hoa Kỳ từng chiến đấu ở Việt Nam, ngày nay làm
việc cho FBI, rất ủng hộ chúng ta.
Sau khi sinh hoạt với ông Minh nhiều
ngày, tôi nhận ra ông Tướng này chỉ thích sớm làm lãnh tụ, ưa đốt giai đoạn,
bất chấp mọi nguyên tắc đấu tranh cách mạng bạo lực. Sau mấy ngày tranh luận
gay gắt, ông Minh chê tôi là người chỉ lý thuyết suông, không dám dấn thân hy
sinh. Tôi đáp trả: “Nếu anh muốn đấu tranh theo cái kiểu mì ăn liền, anh cứ
tiến hành. Nhưng trước sau gì anh cũng trở thành thảo khấu. Anh nên nhớ rằng
tôi cũng là người lính tác chiến, chứ không phải là loại lính văn phòng. Anh
bảo tôi chết nhát là hoàn toàn sai”. Chúng tôi đi đến chỗ “anh đi đường anh,
tôi đường tôi”. Tôi biết việc anh Minh kết hợp với Nhóm Thanh Niên Người
Việt Tự Do (sinh viên du học Nhật) và đảng Phục Hưng của Trung tá Hải Quân Trần
văn Sơn để thành lập Mặt Trận. Trung tá Trần văn Sơn, người Huế, là đệ tử trung
thành của Thích Đôn Hậu, có tư tưởng chống Tổng thống Ngô Đình Diệm. Trần văn
Sơn đắc cử vào Quốc Hội thời Đệ Nhị Cộng Hòa, là nhờ phiếu của đám Phật tử Ấn
Quang thân Cộng. Trung tá Trần văn Sơn viết những bài chính luận lấy bút hiệu
là Trần Bình Nam. Anh Minh kết hợp chưa biết rõ quan điểm, lập trường của đối
tượng như thế nào thì phải tan. Lại chọn Nguyễn Xuân Nghĩa – cháu ruột Mười Cúc,
Tổng Bí thư Việt Cộng – làm Tổng Tuyên Huấn, thì khác nào đưa lưng cho đối thủ
đâm?
Hoàng Cơ Minh làm Kháng Chiến, tôi
bị mất nhiều bạn bè, anh em. Vì tôi phân tích cho họ thấy quy tắc thành lập Mặt
Trận sai từ đầu thì thế nào Mặt Trận sẽ tan vỡ (chưa biết ngày nào), nhưng chắc
chắn tan vỡ. Không ai làm Kháng Chiến giống như lập đoàn hát Cải Lương đi tìm
đào kép không chuyên, để lưu diễn ở các tỉnh lẻ. Nhưng đồng bào và chiến hữu
của mình giống như “thằn lằn say thuốc Lào”, không có cách gì mở mắt họ. Những
anh em tù nhân chính trị sang Hoa Kỳ theo diện HO. sau này, không chứng kiến
hành vi thảo khấu, côn đồ của đoàn viên Mặt Trận lúc mới bùng phát, nên anh em
không biết sự hống hách kiêu binh của Mặt Trận. Lại thêm Mặt Trận dùng tiền của
bá tánh, giúp đỡ tài chánh cho một ít anh em HO có tinh thần Chống Cộng để dùng
về sau. Có một số anh em HO thấy Việt Tân làm nhiều điều sai, cũng cứ cố gắng
bênh vực, vì nghĩ tới “ân tình” (của người phúc ta) ngày mới sang Mỹ.
Năm 1988, tôi mời anh em trong Ban
Chấp hành Hội Không Quân Houston, TX. và Ban Biên tập báo Lý Tưởng để lấy quyết
định đăng bài “Vàng Rơi Không Tiếc” của nhà văn Không Quân Đào Vũ Anh
Hùng. Tờ báo vừa phát hành, Bí thư Thành bộ Mặt Trận là một Trung Úy Hải Quân
Đặng viết Nghị (Bí danh là Đặng Quốc Việt) gửi văn thư đến Hội, yêu cầu Hội
phải thu hồi tờ báo Lý Tưởng, vì đăng bài báo của anh Hùng là tiếp tay cho Việt
Cộng! Khiếp chưa? Hội Không Quân có Cựu Tư Lệnh KQ Huỳnh Hữu Hiền, có Đại tá
Không Đoàn trưởng Đặng Duy Lạc, mà bị một anh Trung Úy quèn Hải Quân hăm dọa,
thì mới thấy bọn cán bộ Hoàng Cơ Minh hống hách đến dường nào! Mặc dầu
Hoàng Cơ Minh đã chết bên Thái Lan từ năm 1987, nhưng tới năm 1988 Mặt Trận vẫn
chưa ngừng thói côn đồ! Mặt Trận cho đoàn viên gọi điện thoại khủng bố tinh
thần các sĩ quan có dính líu đến tờ Lý Tưởng. Anh Hội Trưởng họp anh em và khóc
thê thảm trong buổi họp, vì vợ con anh bị những cú điện thoại của kẻ “vô danh”
hăm dọa. Thâm tâm tôi, thật quá ngao ngán. Những anh em đồng đội của mình toàn
là những anh hùng chinh Nam phạt Bắc, nhưng chỉ có cái đám thảo khấu dọa một
tí, là đã teo lại ngay. Trong một buổi nhậu với mấy anh phi công Khu Trục, có
một anh phi công F-5 trẻ nhất trong đám, nâng cao ly rượu và nói: “Nào! Cánh
gió Siêu thanh (tức là phi cơ F-5) hãy mừng nhau trăm năm hạnh phúc!” Rồi
anh phi công trẻ ấy nói tiếp: “Xin lỗi anh Âu lái máy bay Vận tải chỉ thả
trái sáng và buôn lậu, chúng tôi có thói quen chúc nhau trăm năm hạnh phúc
trong mỗi buổi nhậu, anh đừng buồn nhé!”. Nghe anh bạn trẻ trêu, tôi chỉ
cười, vì đã quen với sự “hãnh tiến” của mấy ông thần Khu Trục rồi! Nhưng khi
đụng phải sự khủng bố của đám thảo khấu Mặt Trận, tất cả “Cánh Gió Siêu Thanh”
dzọt đâu mất tiêu! Chỉ còn một mình thằng phi công Vận Tải đứng lại đương đầu.
Tôi còn tự bỏ tiền túi xuất bản một tờ báo (không có quảng cáo) lấy tên Thần
Phong để hài tội Mặt Trận Côn Đồ. Một người từng vào sinh ra tử như tôi, sức
mấy mà tôi sợ cái đám thảo khấu!?
Tôi thuật lại chuyện này để anh Ngô
Ngọc Hiếu thấy cái tác hại của Mặt Trận Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh đi lừa bịp
Niềm Tin của đồng bào, đã gây nên sự chia rẽ sâu sắc giữa anh em đến thế nào.
Tới ngày hôm nay, thằng lái tàu bay Vận Tải tiếp tục chiến đấu một mình, vì
không thể phản lại lý tưởng “Tôi
là người phi công của Đất Nước” do
Giáo sư Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh tự giới thiệu ông với quan khách. Đó là tâm
nguyện của tôi, chết là cùng, việc gì phải sợ cái lũ tà ma ngoại đạo? Đã mang
tiếng là Người Phi Công của Đất Nước thì phải sống cho xứng với danh xưng, để
mai sau con cháu không bị người đời chê cười, chế nhạo.
Anh Ngô Ngọc Hiếu thân mến,
Trong vũ trụ có âm, có dương, có thế
giới hữu hình, có thế giới vô hình. Tại vì chúng ta là người trần mắt thịt nên
không nhìn thấy sự trả thù của những oan hồn bị giết chết một cách tàn
bạo Hãy tin vào lời dạy “đời cha ăn mặn, đời con khát nước”, “gieo gì, gặt nấy”, “gieo gió, gặt bão”.
Làm sao anh có thể giải thích một dân tộc anh hùng, can đảm mà ngày nay cô giáo
Trần Thị Lam viết bài thơ “Bốn
ngàn tuổi mà dân ta không chịu lớn” và cô Hân Phan sinh năm 1979
trong chế độ cộng sản, viết bài “Người
việt nam hèn hạ” thì chúng ta phải tự hỏi vì sao người Việt Nam
ra nông nỗi này. Dưới đây là cái Clip, anh Hiếu nên mở ra để nghe:
https://www.youtube.com/watch?v=6hn_QiZcGec.
Tôi tin rằng oan hồn của một chủng
tộc bị giết oan, đã sử dụng Hồ Chính Minh và Hoàng Cơ Minh làm công cụ để báo
thù. Thử tự hỏi: “Tại sao Hoàng Cơ Minh lập ra cái “Mặt Trận Quốc Gia Thống
Nhất Giải Phóng Việt Nam” mà lại bắt chước hình dáng Hồ Chí Minh từ sự để râu,
mặc quần áo bà-ba đen, quấn khăn rằn, đi dép Bình Trị Thiên” là nghĩa lý gì?
Tại sao cái tổ chức phường tuồng giống như lập đoàn hát Cải Lương rẻ tiền mà
hàng hàng lớp lớp người trí thức, quân nhân cao cấp đi theo, rồi thất vọng để
cho người Việt ở Hải ngoại ngày nay trở nên vô cảm, lạnh lùng, sống chết mặc
bay, cho đến nỗi không một ai có thể gây lại Niềm Tin? Tại sao Đại tướng Nguyễn
Khánh đã từng là Quốc trưởng nước Việt Nam Cộng Hòa mà lại nhận cái chức Quốc
trưởng do ông Nguyễn Hữu Chánh phong cho? Chẳng lẽ ông Khánh không biết nhục
hay sao? Nước Việt Nam Cộng Hòa đã mất, thì đâu còn nước nữa để mà làm Quốc
Trưởng? Tại sao Trung tướng Linh Quang Viên lại để cho ông Nguyễn Hữu Chánh gắn
lon Đại Tướng, mà hai ông Tướng không thấy hành vi vô ý thức của mình là một sự
sỉ nhục Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa? Còn những ông Tướng khác thì hoàn toàn im
lặng trước sự kỳ quái của cái đám thảo khấu làm Kháng Chiến Bịp là nghĩa làm
sao? Không phải họ bị “Quỷ Ám”
(haunted) hay sao?
Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh là phi công
chưa hề được xác định hành quân, lên làm Tư Lệnh Không Quân lúc mới 30 tuổi,
được Tổng thống Ngô Đình Diệm cho đi học có trả lương. Đỗ bằng Tiến sĩ Toán
xong, không về nước để phục vụ xứ sở đang cần thầy, ông Vinh ở lại Mỹ, dạy Đại
Học, danh tiếng vang rền thì cần quái gì cái chức Chủ tịch Tập Thể Chiến Sĩ
được tôi báo cho biết đó là Ngoại Vi của Hoàng Cơ Định, nhưng ông vẫn muối mặt
nhận? Đâu còn cách gì để giải thích hành vi bất xứng của các ông Tướng, ông
Tiến sĩ Giáo sư Đại Học kiêm Nhà Văn Nguyễn Xuân Vinh làm Ngoại vi để Hoàng Cơ
Định giật dây, ngoài hai chữ “Quỷ
Ám”, hả anh Hiếu? Nếu tôi được anh em bầu làm Chủ tịch Tập Thể Chiến
sĩ, tôi sẽ biến Tập Thể thành một lực lượng tranh đấu hiệu quả ngay, chứ đâu có
trở thành Đại Đội Chung Sự chỉ làm cái việc kéo cờ lên, hạ cờ xuống, phủ cờ xếp
cờ, bị ông vua viết phiếm Sức Mấy Đinh Từ Thức viết bài chế giễu, bêu rếu?
Ký giả Đạm Phong bị quân khủng bố
giết. Không một bạn đồng nghiệp nào gửi một lời chia buồn. Giải thích thế nào
về những nhà báo trở nên vô cảm, hèn hạ trong một đất nước tôn trọng quyền tự
do ngôn luận như vậy, ngoài hai chữ “Quỷ
Ám”? Mạng lưới Nhân Quyền chỉ lo trao
giải thưởng cho những nhà tranh đấu trong nước, còn nhà báo Đạm Phong, Lê Triết
đều bị bắn chết thì không đáng để quan tâm?
Băng đảng Hoàng Cơ Minh sẵn tiền của
bá tánh, bỏ ra thuê những đứa vô liêm sỉ làm dư luận viên, chửi rủa một cách
thô tục bất cứ ai – đàn ông hay phụ nữ – cất tiếng bênh vực lẽ phải. Diễn Đàn
là cái nơi cốt để những người tâm huyết, có kiến thức trao đổi kinh nghiệm và
tìm đường lối cứu nước cứu dân. Ngày nay có cái đám Việt Cộng nằm vùng và Việt
Tân làm dư luận viên, chửi cả Chúa, cả Phật để cho không một ai còn có bộ mặt
sạch sẽ để lãnh đạo quần chúng. Trí thức càng không dám ra mặt vì sợ đám quỷ
sứ!
Trong lịch sử Việt Nam đâu có thời
kỳ nào tồi tệ như ngày nay với các chứng bệnh như: Ngu, Hèn, không biết nhục,
chia rẽ, đố kỵ, ganh ghét, phản phúc. Lòng tự ái cá nhân thì to, lòng tự ái dân
tộc hoàn toàn không có. Bởi thế mới đi đến nạn chia rẽ. Mà chia rẽ là chết! là
diệt chủng, chứ còn gì nữa?
Trong nước, chế độ cộng sản chủ
trương “tập thể lãnh đạo, cá nhân phụ trách”, thì ngày nay mới có
tình trạng chẳng có thằng “Bí thư Thứ nhất” nào chịu trách nhiệm với đất nước.
Ở Hải Ngoại, băng đảng Hoàng Cơ Minh phá hoại Chính Nghĩa Quốc Gia đến thế, mà
chẳng ai làm gì được chúng. Xã hội trở thành cá đối bằng đầu, cá mè một lứa,
không ai chịu đứng với ai để loại trừ những phần tử vô lại, vô giáo dục thì nòi
giống sẽ bị tiêu diệt thôi! Đó là quy luật, anh Hiếu à!
Theo tôi thấy, viễn ảnh họa diệt
chủng ắt phải đến, bởi vì một dân tộc có bốn ngàn tuổi, nhưng không chịu lớn
thì bắt buộc phải trở thành quái thai. Không có ai thấy ra điều đó như tôi
thấy, thì không đồng ý với tôi là đương nhiên. Chỉ còn một giải pháp duy nhất
là Chiến Tranh Thế Giới III xảy ra, thì mới có thể đánh thức Người Việt Nam dậy
nổi. Tôi không tin có ai chữa được chứng bệnh ung thư thâm căn của người Việt
Nam hiện nay, ngoài Ông Trời. Quả báo là chuyện có thật. Cho nên gia tài của Mẹ
để lại cho con là một bọn lai căng và một lũ bội tình. Vọng ngoại và phản bội
nhau thì nòi giống phải tiêu thôi!
Nếu có ai đó chỉ cho tôi một chút
tia sáng cuối đường hầm để tôi hy vọng, tôi xin cám ơn.
Bằng Phong Đặng văn Âu. Ngày 30
tháng 6 năm 2023. Tel: 714 – 276 – 5600.