Search This Blog

Tuesday, October 17, 2023

VIẾT CHO NGUYỄN THANH TÚ - THƯ THỨ HAI

 

THƯ THỨ HAI

VIẾT CHO NGUYỄN THANH TÚ,

CON TRAI KÝ GIẢ ĐẠM PHONG.

Bằng Phong Đặng văn Âu.

https://khongquanc130.blogspot.com/2023/10/viet-cho-nguyen-thanh-tu-thu-thu-hai.html

Cháu Nguyễn Thanh Tú thân mến,

Thư trước chú viết cho Tú là để bày tỏ lòng ngưỡng mộ của chú đối với ký giả Đạm Phong và để chứng minh cho mọi người thấy Luật Nhân Quả là có thật, chứ không phải mê tín, dị đoan. Chỉ có bọn vô thần, không tin vào Luật Nhân Quả mới dám làm điều tán tận lương tâm, vô giáo dục mà thôi.

Mỹ giết anh em Tổng thống Ngô Đình Diệm. Chẳng bao lâu sau, Tổng thống John Kennedy bị giết tại Dallas, rồi đến Robert Kennedy – em trai Tổng thống John Kennedy – bị giết năm 1968 tại Los Angeles.

Hoàng Cơ Minh làm Kháng Chiến Bịp, bị bố cháu tố giác, sợ mất mối làm ăn, nên Hoàng Cơ Minh sai côn đồ giết bố cháu năm 1982. Năm 1987, chính tay Hoàng Cơ Định giết Hoàng Cơ Minh như chú giải thich trong thư trước.

Chú đưa ra hai sự kiện nêu trên để chứng minh cho những ai thấy hậu quả, thì đừng làm điều thất đức. Đồng thời chú nêu cao tinh thần bất khuất của bố cháu trước bạo lực, tiền tài để cho những bọn bồi bút hãy cúi mặt xuống, đừng nhi nhô. Nếu bố cháu hèn, cứ nhận mấy chục ngàn đô-la đó để nuôi vợ con, thì ngày nay Tú đâu có bị “Cộng Đồng” xỉ vả, vì lột mặt nạ Việt Tân? Nhưng sống ở đời mà ai nấy mang chứng tham, hèn, ngu thì nòi giống sẽ bị tận diệt ngay!

Hội Văn Bút là định chế duy nhất còn tồn tại giống như thời Việt Nam Cộng Hòa. Thế mà, cái định chế đó cũng tự làm mất uy tín vì thiếu phẩm chất của người làm công tác văn hóa. Nhà văn, nhà thơ thì đông, nhưng ngày nay chỉ có nhà văn Lão Móc Nguyễn văn Nghiêm và Kiêm Ái Lê văn Ấn dám đụng đến băng đảng Việt Tân mà thôi. Vậy những nhà văn, nhà báo của cái phe gọi là Quốc gia trốn đâu mất cả rồi? Chú không phải là nhà văn, chỉ là một anh lính quèn, mang cấp bậc Thiếu tá lái tàu bay, đơn độc hài tội cái bọn treo đầu dê bán thịt chó. Vì bị tước khí giới, nên chú đành phải lấy ngòi bút dùng đỡ. Còn hầu hết những nhân vật mang danh “chiến hữu” đều nằm im, sống chết mặc mày! Tuy chú ít học, nhưng dám nói trí thức Việt Nam ngu và hèn, vì họ không thấy việc làm của anh em nhà Hoàng Cơ Minh là đưa đến họa diệt chủng.

Thiếu tá Không Quân Vũ Ngô Khánh Truật, hiện sống ở Minnesota, từng viết Email hỏi chú: “Anh Âu, Trung tướng Trần văn Minh có 64 ngàn đệ tử, tại sao giờ này chỉ có mỗi một mình anh tả xung hữu đột, để chịu vô số lời chửi bới của lũ mất dạy?”. Làm sao chú có thể trả lời câu hỏi khó đó, hả cháu Tú? Ai còn quan tâm đến sự tồn vong của nòi giống, thì tự dấn thân chống lại bọn cường hào ác bá mà thôi. Ai thúc hối được ai?

Chú là cựu đảng viên Đại Việt Cách Mạng, cũng là người đảng viên duy nhất công khai tuyên bố: “Hai đảng Cách Mạng có bề dày Chống Cộng, nhưng ngày nay là hai cái xác chết rồi, mà chưa chôn!”. Sở dĩ chú dám nói Sự Thật, bởi vì chú nghĩ, chỉ có Sự Thật mới chống nổi bọn dối trá, lừa bịp, lưu manh. Nói Sự Thật không có nghĩa là hỗn láo với các bậc trưởng thượng.

Ông Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Xuân Vinh – Nguyên Tư Lệnh Không Quân VNCH – từng ca ngợi chú trong cuốn truyện “Theo Ánh Tinh Cầu”. Nhưng khi viết Tuyên Cáo, ông Vinh  mạt sát Tướng Nguyễn Cao Kỳ là thành phần không có căn bản học vấn (vì chỉ có bằng Tú Tài), thì chú trách ông vụng về, thiếu suy nghĩ vì phần lớn Tướng lĩnh, sĩ quan VNCH chỉ có bằng Tú Tài. Sự mạt sát của Giáo sư sẽ làm cho anh em dưới quyền ông Chủ tịch buồn. Thay vì cám ơn chú đã nhắc nhở, ông Vinh phát tán một Email đi khắp thế giới như thế này: “Đặng văn Âu là một tên côn đồ, một thằng đểu cáng”. Nếu ông chửi nhằm một cái thằng vô giáo dục, chắc chắn ông Nguyên Tư Lệnh sẽ bị đáp trả nặng nề. Bởi vì xuất thân trong gia đình có giáo dục đàng hoàng, chú vẫn một mực “kính thưa Giáo sư”, chứ không bao giờ dùng bất cứ một chữ thậm xưng nào, để người đọc thấy mình có nhân cách.

Ông Đại tá của Quân lực VNCH thứ hai là Đại tá Hoàng Cơ Lân – Chỉ Huy trưởng Trường Quân Y – tự nhiên viết Email chửi chú là “thằng Đặng văn Âu nói phét, Đại Học Saigon làm gì có Chứng chỉ “Math Géné”? Chú không thèm giải thích, bởi vì một ông bác sĩ Đại tá Quân Y mà ngu và thô lỗ đến thế, thì mình không thể giáo hóa ông ta được!

Thư vừa rồi, chú kể cho cháu biết về nhân cách của hai ông Đại tá của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa từng nắm chức vụ cao, mà tệ hại như thế, thì chú trách móc làm gì cái đám đầu đường xó chợ, vô giáo dục trong Cộng Đồng lâu nay hỗn hào với chú?

Vấn đề của người Việt Nam Cộng Hòa hôm nay, chủ yếu là PHẢI RÈN NHÂN CÁCH, chứ không phải là vấn đề đấu tranh Dân Chủ, Nhân Quyền. Bởi vì người Việt thất trận đến sống tại các nước tự do có đầy đủ Dân chủ, Nhân quyền, nhưng bị xuống cấp về NHÂN CÁCH. Tại sao ông Đại tá Tư Lệnh KQ, Giáo sư Đại Học lại có thể vô cớ dùng ngôn ngữ của bọn vô giáo dục? Tại sao một Đại tá Chỉ Huy trưởng Trường Quân Y lại dám nói ai bầu cho “thằng Trump” là BỰA? Mạng lưới Nhân Quyền là công cụ vủa Việt Tân, để đưa những nhà tranh đấu “cuội” sang đây để làm công tác tuyên truyền cho Việt Cộng. Nhà thơ Trần Khải Thanh Thủy đã phong cho đảng Việt Tân là đảng Việt Tanh, mà đảng Việt Tân đâu dám cãi?

Cuộc đấu tranh giữa Người Quốc Gia chống lại Việt Cộng là cuộc đấu tranh giữa Con Người có Giáo Dục với Con Người vô giáo dục (đem cha mẹ ra đấu tố, phản bội Tổ Quốc)? Nếu cuộc đấu tranh này toàn là cái thứ người như hai ông Đại tá vừa nêu trên đứng ra lãnh đạo, mà may mắn đánh bại Việt Cộng, thì đất nước Việt Nam còn ra cái quái gì nữa? Muốn có tự do dân chủ, trước hết người dân phải có giáo dục, ý thức trách nhiệm của mình đối với nòi giống, có lòng dũng cảm và lương thiện, chứ không phải là một thứ mánh mung, cơ hội mà xã hội có dân chủ.

Bố cháu bị bọn khủng bố bắn chết, tại sao không có một nhà báo nào, một ông Chống Cộng nào cất tiếng lên án bọn khủng bố? Khi nhà báo Mỹ A.C. Thompson làm phim về cái chết của 5 nhà báo, tại sao không một ông/bà chủ báo Việt Nam nào tiếp tay với ông A.C. Thompson và với cháu để tìm ra Sự Thật? Tại sao “Mạng Lưới Nhân Quyền” chỉ sốt sắng lo Nhân quyền cho các nhà “đấu tranh dân chủ trong nước” mà không nghĩ tới nhân quyền của Đạm Phong, của Lê Triết?

Khi những thành viên của Tập Thể Chiến Sĩ lên tiếng về việc ông Chủ tịch Nguyễn Xuân Vinh tự động bổ nhiệm bà Phiến Đan làm Phụ tá Chủ tịch, mà không thông qua ý kiến của Ban Chấp Hành, bằng những từ ngữ cáo buộc rất nặng nề, như là: “Ông Chủ tịch lạm quyền, dùng tiền của Tập Thể đưa người đẹp đi ‘nghỉ mát’ tại Hawaii”. Chú tự hỏi: “Tại sao các ông thành viên trong Tập Thể  không đợi ông Chủ tịch trở về, rồi phê bình trong nội bộ để xây dựng lẫn nhau? Tại sao vạch áo cho người xem lưng”? Trong cuộc đấu đá giữa mấy ông thành viên trong Tập Thể Chiến Sĩ, chú giữ im lặng, không có ý kiến, để không bị mang tiếng thừa cơ đánh bồi thêm. Đấy là Nhân Cách của Người Lính Việt Nam Cộng Hòa đó cháu (tức là không duồng gió bẻ măng).

Một hôm, chú đọc một bài của ông Đại tá Việt Cộng Bùi Tín đăng trên mạng Đàn Chim Việt chửi chú là một người mắc bệnh tâm thần, huênh hoang, xấc láo, vì chú viết bài tường thuật cuộc trao đổi giữa chú với bác sĩ Nguyễn Khắc Viện đăng trên diễn đàn. Bác sĩ Nguyễn Khắc Viện suốt đời phục vụ Cộng sản chán chê, rồi mới thấy: “Vô sản không đáng sợ bằng vô học”. Chú chê bác sĩ Viện ngu, vì có thân phụ bị đấu tố cho đến chết, mà vẫn nhắm mắt theo Cộng sản. Người có học vị cao mà đi phò kẻ giết cha mình là ngoài cái tội ngu, còn mang thêm tội bất hiếu.

Ông Bùi Tín tưởng chú là một anh sĩ quan quèn, chả là cái thá gì, mà có thể quen biết với học giả Nguyễn Khắc Viện để tranh luận. Ông Bùi Tín không ngờ ông Viện là anh ruột của bà chị dâu của chú. Mặc dầu bị ông Bùi Tín mạt sát nặng nề, chú đã viết một bức thư hồi âm với lời lẽ rất lịch sự, rất có văn hóa để chứng minh những nhà trí thức như Giáo sư Nguyễn Mạnh Tường, Trần Đức Thảo đi theo phục vụ Hồ Chí Minh là ngu vì bị “quỷ ám”. Nhà báo “lão thành” Việt Cộng Bùi Tín không thể có lý lẽ để phản bác lập luận của chú, bèn viết thư nhìn nhận hai họ Bùi và họ Đặng đều là chỗ thân tình, lúc các Cụ cùng làm quan dưới triều đình Nhà Nguyễn ở Huế. Việt Cộng là thế! Khi bị đánh bại, Việt Cộng thường tỏ ra nhũn nhặn, hèn hạ, nhưng khi chúng nắm quyền lực trong tay, mình có lạy lục chúng sát đất, chúng cũng không buông tha.

Năm 2015, nhà văn Uyên Thao ở Miền Đông sang California tổ chức cuộc ra mắt sách. Bùi Tín sau khi họp với những nhà “trí thức” VNCH, trong đó có Tiến sĩ Ngô Nhân Dụng, ở Long Beach xong, đến dự. Nhà báo Đinh Quang Anh Thái làm MC tự động mời nhà báo Bùi Tín lên phát biểu, dù không có trong chương trình. Ông Bùi Tín đọc bài thơ “Đất Nước Mình Ngộ Quá Phải Không Anh?” của cô giáo Trần Thị Lam, nhưng ông Bùi Tín đổi chữ Ngộ của tác giả thành chữ “Lạ” . Trong Hội trường có chừng 200 người tham dự, nhưng không một ai có ý kiến, khi ông Tín tự ý đổi chữ của tác giả. Chú xin phép Ban Tổ chức có ý kiến. MC Đinh Quang Anh Thái cho phép chú chỉ được phát biểu trong 3 phút, trong khi đó nhà báo Việt Cộng nói tràng giang đại hải bao lâu cũng được. Cháu Tú có thấy một sĩ quan VNCH từng chiến đấu bảo vệ Miền Nam, nhưng ông MC Đinh Quang Anh Thái đối xử với chú không bằng một nhà báo Việt Cộng?

Bước lên bục thuyết trình, chú kính chào khán giả và nhìn thẳng vào mặt ông Bùi Tín, giới thiệu: “Tôi xin giới thiệu với nhà báo Bùi Tín, tôi là Bằng Phong Đặng văn Âu, người từng tranh biện với ông trên diễn đàn. Mặc dầu ông dùng những từ ngữ rất khiếm nhã, chê tôi mắc bệnh tâm thần, hỗn láo với bậc trưởng thượng. Nhưng tôi đã trả lời ông hết sức lịch sự, nhã nhặn và có văn hóa. Ông Bùi Tín có biết tại sao không? Tại vì tôi muốn cho độc giả trên diễn đàn thấy rằng Sĩ quan Quân Lực VNCH có văn hóa, có giáo dục hơn “lính của Cụ Hồ”. Lúc bấy giờ, bà Đỗ Thị Thuấn đang quay phim, ngừng quay và vỗ tay rất to trước câu nói của chú. Các khách trong thính phòng cũng đồng loạt vỗ tay theo. Cháu Tú có thấy không? Sự ứng xử có văn hóa là cách thức đề cao Quân Lực mà mình từng tự hào phục vụ. Chứ không nhất thiết thét lớn “Mẹ Việt Nam ơi! Chúng con hãy còn đây!” của mấy ông sĩ quan sau khi chấm dứt nghi thức chào cờ, hát Quốc Ca, cúi đầu tưởng niệm trong các lần “Đại Hội” có nhảy đầm, rồi ai về nhà nấy một cách thoải mái, vô tư, tự mãn.

Khi hai ông thầy dạy Triết là Giáo sư Lý Chánh Trung và Nguyễn văn Trung nói rằng “Miền Bắc có chủ nghĩa xã hội để làm động lực giải phóng Miền Nam, thì Miền Nam cũng cần xây dựng một ý thức hệ (chủ nghĩa) để chống lại”. Chú liền viết một bức thư cho hai Giáo sư đại ý như sau: “Chủ nghĩa hay ý thức hệ giống như tôn giáo. Nếu đem ý thức hệ ứng dụng vào chính trị, thì sẽ đẻ ra Nhà Nước độc tài. Bởi vì, ý thức hệ hay tôn giáo là nhất nguyên, thì không có chỗ cho nền dân chủ. Tư bản không phải là chủ nghĩa (Ism), mà nó là chủ thuyết (theory). Bởi vậy, Tư Bản không có giáo điều như Cộng sản.” Cho đến nay vẫn có những nhà trí thức dùng Chủ nghĩa Tư Bản là sai, nhưng xài đi xài lại nhiều lần thành thói quen, nên không nhận ra mình sai. Chú thường dùng cách viết thư trao đổi với người này, người kia là để học hỏi hoặc để “khai dân trí”, chứ không phải sợ tốn tiền tem như một số kẻ vô học cố tình bêu rếu.

Khi Giáo sư Nguyễn Huệ Chi lập ra trang Web Bauxitevn để cho những nhà trí thức trong nước có chỗ lên tiếng phản biện giáo điều cộng sản và lấy tấm hình của Đại tướng Võ Nguyên Giáp làm ICON. Chú là người duy nhất viết thư cho ông Giáo sư Nguyễn Huệ Chi hãy lấy tấm hình của nhà Cách mạng Phan Chu Trinh làm ICON, bởi vì nhà Cách mạng Phan Chu Trinh dạy: “Khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh”. Nghĩa là nhiệm vụ của nhà trí thức là khai mở trí tuệ cho dân, rồi đến dạy cho dân khí phách để chống lại cường quyền, sau đó mới tính tới chuyện lo quốc kế dân sinh. Do sự góp ý của chú, Bauxitevn đã thay tấm hình Võ Nguyên Giáp bằng tấm hình của nhà Cách Mạng Phan Chu Trinh như cháu thấy. Vậy muốn Chống Cộng hữu hiệu, dân tộc Việt Nam cần có những người trí tuệ, dũng cảm góp ý; chứ không phải cái lũ lừa đảo, vô học, vô giáo dục mà bày đặt góp ý. Triết lý của Đức Phật rất cao siêu, khó có ai thấu hiểu tường tận. Nhưng chỉ cần lấy ba chữ “Bi – Trí – Dũng” để làm kim chỉ nam, thì cũng đủ trở thành chiến sĩ Chống Cộng đích thực. Sở dĩ, tên Việt Cộng đội lốt nhà sư Trí Quang có thể lật đổ Chính quyền Tổng thống Ngô Đình Diệm là vì trí thức Phật giáo không hành trì ba chữ “Bi – Trí – Dũng”!

Cộng sản tiêu diệt tôn giáo. Tại sao người Phật giáo lại a-dua theo Trí Quang lật đổ chế độ hữu thần để dâng cho Việt Cộng? Vậy có phải vì không có Trí (tức là ngu), chứ còn gì nữa? Sở dĩ Cộng Đồng Việt Nam bị rơi vào tình trạng cá mè một lứa, hỗn hào, vô giáo dục là vì Trí thức, Tướng lĩnh mắc phải chứng bệnh: “Tham, Hèn, Ngu”! Chú sẽ chứng minh bằng sự kiện cho Tú thấy, chứ chú không miệt thị Tướng lĩnh, Trí thức ngu như cái bọn lưu manh ưa buộc tội cho Chú.

Một quân nhân cấp thấp, cũng có thể thấy cái việc Tướng Hoàng Cơ Minh kéo nhau sang Thái Lan lập chiến khu là một trò hề. Bởi vì đấu tranh chống kẻ thù bằng vũ lực thì phải giữ bí mật tối đa. Đâu thể nào có một màn trình diễn quay phim, quảng cáo trên báo như bán “Sữa Ong Chúa” vậy? Lẽ ra phải ít nhất có một ông Tướng hay một trí thức có uy tín trong Cộng Đồng can ngăn mới phải. Khi chú biết ông Nguyễn Thanh Hoàng – Chủ nhiệm báo Văn Nghệ Tiền Phong – bỏ tiền ra cho ông Hoàng Xuân Yên (bút hiệu Hoàng Xuyên) đi theo ông Hoàng Cơ Minh về Thái Lan làm phóng sự. Chú nói: “Anh hãy coi chừng, kẻo bị độc giả sẽ kết tội anh toa rập với ông Minh đánh lừa đồng bào”. Ông Hoàng nói: “Đại Việt các anh khi thấy ai làm được cái gì thì đố kỵ”. Chú nói: “Anh Hoàng nghĩ như thế là không hiểu cái tâm của tôi. Tôi luôn luôn mong mỏi bất cứ ai làm được công cuộc giải phóng dân tộc, là tôi ủng hộ hết mình. Nhưng cách làm của Tướng Minh hoàn toàn sai nguyên tắc tổ chức đấu tranh vũ lực. Tôi bảo đảm với anh rằng Mặt Trận của ông Minh sẽ không đi đến đâu, mà còn có hại cho đại cuộc”. Ông Nguyễn Thanh Hoàng là người đa nghi chẳng kém gì Tổng thống Nguyễn văn Thiệu, nhưng hình như ông cũng bị “quỷ ám” nên không nhận ra Mặt Trận kháng chiến của Tướng Minh chỉ nặng hình thức trình diễn. Ông Lê Triết – bạn đồng chí của chú trong Đại Việt – Tổng Thư ký tòa soạn Văn Nghệ Tiền Phong, cũng không nhìn ra tương lai của Mặt Trận. Nhà báo Lê Triết đã hết lòng ủng hộ Mặt Trận. Tới khi Mặt Trận rơi mặt nạ, ông Hoàng và Lê Triết chống Mặt Trận Hoàng Cơ Minh kịch liệt và bắt đầu thân thiện với chú trở lại. Kết quả đưa đến, ký giả Lê Triết đã bị thanh toán cả hai vợ chồng. Đâu có đoàn thể Chống Cộng nào có thù oán gì với Lê Triết và đâu có đảng nào có tiền để thuê sát thủ để giết Lê Triết? Chắc chắn cái chết của ký giả Lê Triết xuất phát từ bàn tay của Mặt Trận. Tiếc rằng ký giả Lê Triết không có một cậu con trai như cháu Nguyễn Thanh Tú để đi tìm công lý cho cha. Cho nên cái chết của ký giả Lê Triết bị chìm vào quên lãng.

Có nhiều nhân vật tên tuổi đoạn giao với chú, vì chú nói cho họ biết Mặt Trận của Hoàng Cơ Minh là dỏm, nhưng họ không tin. Chẳng hạn, Luật sư Nguyễn văn Chức, người mà chú quen biết từ năm 1963 ở Sài Gòn đã giận chú, khi ông còn mặn nồng với Mặt Trận. Khi sự tan rã giữa Tướng Minh và Đại tá Phạm văn Liễu xảy ra, Luật sư Chức còn bào chữa rằng sự tan rã đó là cơn sốt vỡ da, giống như một chàng trai bước qua ngưỡng cửa trưởng thành vỡ tiếng. Về sau, Luật sư Chức mới nhận ra trò ma giáo của Mặt Trận, ông đã đánh Mặt Trận tơi bời, nhưng dùng bút hiệu để đánh, chứ không ra mặt. Còn ông Cao Thế Dung ban đầu cũng theo Mặt Trận hết mình, nhưng rút cục cũng theo Luật sư Nguyễn văn Chức đánh Mặt Trận túi bụi, đến nỗi Hoàng Cơ Định đâm đơn kiện những người “đánh Mặt Trận” phải ra tòa về tội phỉ báng. Trong một bài viết trước, chú đề cập đến vụ ông Hoàng Cơ Định kiện các nhà báo ra tòa, chú viết nhầm nhà báo Dương Phục – Chủ đài phát thanh Houston – thay vì nhà sử học Chánh Đạo Vũ Ngự Chiêu. Nay xin có lời xin lỗi nhà báo Dương Phục. Nhà báo Cao Thế Dung viết bài chống Mặt Trận, lấy bút hiệu là Lê Bằng Phong để cho Mặt Trận nghi ngờ chú là tác giả bài viết. Khi viết tham luận, chú luôn luôn ghi rõ họ và tên của mình kèm theo bút hiệu. Chẳng bao giờ chú dùng nặc danh để đánh phá ai.

Đại tá Không Quân Vũ Thượng Văn – xuất thân từ trường bay Salon của Pháp – hiện ở Austin, Texas cũng tuyệt giao với chú, vì chú nói Mặt Trận của ông Minh sẽ làm mất niềm tin của đồng bào. Chú phải nói cho ông biết, vì chú không muốn người đàn anh của mình bị sa vào vũng lầy của sự lừa đảo. Những sĩ quan Không Quân khác thấy Đại tá Vũ Thượng Văn là người có uy tín tham gia Mặt Trận, thì nhắm mắt đi theo. Chú không chống Việt Tân vì vấn đề “conflict of interest”. Chú nhận thấy sự nguy hại của Mặt Trận (Việt Tân) là làm mất Niềm Tin của đồng bào và Việt Tân luôn luôn dùng biện pháp bôi nhọ bất cứ ai lật tẩy chúng, giống hệt cách của Việt Cộng làm. Chẳng hạn, khi cháu phanh phui sự khuất tất của VOICE, thì họ chụp mũ cháu mắc bệnh tâm thần để cho tiếng nói của cháu cất lên, không đáng tin cậy. Đó là kỹ thuật của Việt Công để thi hành Nghị Quyết 36. Cho nên, ngày nay không một ai có thể đứng ra thành lập một tổ chức Chống Cộng đàng hoàng, chỉ có Việt Tân dành quyền độc diễn trên sân khấu chính trị của người Việt tị nạn cộng sản.  Ngay cả đảng viên Đại Việt hay Quốc Dân Đảng cũng phải “nằm yên” , vì sợ các “dư lợn viên” Việt Tân bôi bẩn.

Có một số người hỏi: “Vậy chúng ta không có cách gì để trong sạch hóa Cộng Đồng hay sao?” Chú trả lời: “Không! Bởi vì muốn chống Việt Cộng hay Việt Tân một cách hiệu quả, người Quốc gia cần có lãnh đạo, có uy tín, có lý luận để giảng cho đồng bào hiểu sự tai hại của băng đảng Việt Tân và đặc biệt có tài chính dồi dào! Ngày nay Cộng Đồng bị rơi vào cuộc khủng hoảng lãnh đạo, vì chẳng ai chịu nghe ai. Giống như một bầy sư tử mà không có con đầu đàn, thì trở thành đàn cừu ngoan ngoãn. Lại thêm, người dấn thân cứu nước thì vắng ngắt giống như lá Mùa Thu. Các chiến sĩ trong các Hội đoàn Quân Đội bị ông Đại tá đào ngũ lãnh đạo, thì hoạt động của các Hội Quân Nhân giống như Hội Ái Hữu, chỉ lo việc quan hôn tang tế, nặng phần trình diễn hơn là thực chất, rất sợ đụng chạm đến vấn đề chính trị, mặc dầu mang danh nghĩa “tị nạn chính trị”. Hàng cha chú tồi như thế thì bó đuốc đã bị tắt ngấm từ lâu, đâu còn chút lửa nào để trao lại cho “hậu duệ”? Những bạn trẻ Việt Nam ở Hải Ngoại rất thành công về mọi mặt, nhưng họ xa lánh Cộng Đồng, vì họ thấy sự chia rẽ và chửi bới nhau chí chóe! Chỉ còn lại các cán bộ trẻ Việt Tân hoạt động, vì được lợi nhuận.

Cháu Nguyễn Thanh Tú thân mến,

Cháu đã đơn thương độc mã hành động, nhưng cháu đã làm cho Đỗ Hoàng Điềm – Chủ tịch đảng Việt Tân – phải thú nhận hữu thệ trước Tòa Án, danh từ “Đông Tiến” là do Việt Cộng đặt. Nội một sự kiện đó thôi là đủ để cho Việt Tân không thể trách ai chụp mũ họ là Việt Cộng! Cũng như nhờ có ký giả A.C. Thompson làm cuốn phim “Terror In Little Saigon” thì ông Tổng Tuyên Huấn Nguyễn Xuân Nghĩa – cháu Tổng Bí thư Nguyễn văn Linh – tiết lộ cho biết Mặt Trận có toán sát thủ K-9. Trong cuộc họp của Mặt Trận lên kế hoạch thủ tiêu nhà báo Đỗ Ngọc Yến, nhờ ông Nguyễn Xuân Nghĩa can thiệp, nên ông Đỗ Ngọc Yến mới không chết. Sự can thiệp của ông Nghĩa là có chủ đích khiến Đỗ Ngọc Yến phải mang ơn, mà ngoan ngoãn thi hành sự chỉ đạo của ông Nghĩa, chứ chẳng phải vì lòng từ tâm. Đó là cách “trồng người” của Hồ Chí Minh dạy đảng viên, đấy cháu Tú! Cho nên, muốn chống Cộng, thì phải biết mánh của Việt Cộng! Cộng sản là vua đạo đức giả. Mấy ông Bác sĩ Trần Xuân Ninh, Trần Đức Tường, Nguyễn Trọng Đạt, Đặng Vũ Chấn thì làm gì đủ sức để hiểu được âm mưu của Việt Cộng đang điều khiển Việt Tân?

Nếu Cộng Đồng thực sự Chống Cộng, họ phải cám ơn cháu Tú mới phải. Nhưng Cộng Đồng không ý thức việc làm của cháu là lột mặt nạ Việt Tân mà chẳng ai làm được, thì cái việc họ ủng hộ cháu hay chống đối cháu chẳng có giá trị gì. Chú khuyên cháu cứ thấy việc làm nào là phải, là đúng với lương tâm con người thì cứ làm. Đi tìm chân lý cho cha không quan trọng bằng lật mặt nạ những tên đạo đức giả, phá nát Cộng Đồng, mới là to tát. Sở dĩ Cộng Đồng giống như nồi cám heo, là vì những gương mặt “danh giá”, có địa vị cao trong xã hội như hai ông Đại tá bị xuống cấp về giáo dục và đạo đức. Trước sự kiện thờ ơ, vô cảm của Cộng Đồng, lại thêm hằng năm có những Cụ già mặc áo dài, đội khăn đóng thắp hương, sì sụp lạy trước bàn thờ Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh và những ông Sĩ quan mặc đại bạch phục, đeo dây biểu chương trên vai, đeo huy chương và lon lá nghiêm chỉnh chào kính trước ảnh của Phó Đề đốc, người ra lệnh côn đồ giết bố cháu, thì cháu coi khinh Cộng Đồng cũng là phải thôi! Bất cứ ai có cha bị quân khủng bố giết, mà thấy Cộng Đồng làm ngơ, lại còn sì sụp lạy đầu đảng Tướng Cướp, đều có quyền coi rẻ Cộng Đồng. Chỉ có hạng người không có trái tim, thì mới không chia sẻ nỗi đau mất cha của cháu thôi!

Năm 2016, ký gia A.C. Thompson làm cuốn phim “Terror In Little Saigon” là cốt ý mở lại hồ sơ của tội ác. Cộng Đồng tỉnh bơ với thái độ thờ ơ, vô cảm. Còn đảng Việt Tân thì đổ tội cho ký giả A.C. Thompson được Việt Cộng mua chuộc để chia rẽ Cộng Đồng, trong khi đó chính Việt Tân là cái đảng chia rẽ Cộng Đồng hơn ai hết. Thành thử Cộng Đồng là hai chữ đã bị Việt Tân dùng để làm cái bung xung cho mục đích của họ. Chú rất mong có một nhân vật tử tế, có nhân cách, có danh tính, lên tiếng phản bác những bài nhận định của chú. Nhưng chẳng thấy có ai, chú chỉ thấy bọn vô lại nhi nhô, thì đó là dấu hiệu suy tàn của một nòi giống từng có quá khứ anh hùng và có văn hóa.

Trong nước có hai người phụ nữ Việt Nam làm thơ chê dân Việt Nam ngu muội và hèn hạ, dù đang bị sống dưới chế độ độc tài toàn trị. Chú đánh giá hai người phụ nữ đó rất cao, có kiến thức và có khí phách. Ở Hải ngoại có tự do, nhưng để cho một ông Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh lập ra một đảng cướp dưới danh nghĩa Kháng Chiến Phục Quốc mà nổi đình, nổi đám, là tại vì “Cộng Đồng” thiếu trí tuệ và không có khí phách! Chữ “Cộng Đồng” là từ ngữ mông lung, bị Việt Tân xài, giống như Việt Cộng dùng mấy chữ “Tập thể lãnh đạo, cá nhân phụ trách” để cho không có ai chịu trách nhiệm điều khiển Quốc gia. Bởi vì không có sử gia nào nói lên sự lừa đảo của anh em Hoàng Cơ Minh, thì chú phải viết thư cho Tú, là để giúp cho nhà nhân chủng học mai sau đỡ mất công đi tìm hiểu nguyên nhân vì sao nói giống Việt Nam không còn. Mục đích của chú chỉ có thế, chứ không phải bêu riếu Cộng Đồng.

Một giống dân muốn tồn tại thì phải biết nhục, biết đau nỗi đau của những kẻ bất hạnh (như cháu bị mồ côi cha do quân khủng bố giết), có lòng tự trọng, có nhân cách, có kiến thức, có khí phách và đoàn kết. Sống ở nước tự do, có luật pháp mà người tị nạn đã im lặng trước việc làm tàn bạo, phi pháp của một tổ chức lừa đảo, nhưng nhân danh lý tưởng cao đẹp, để đi ăn cướp và để làm tay sai cho Việt Cộng, thì cái gọi là “Cộng Đồng” đó đâu có xứng đáng gì mà phải bận tâm? Bọn chúng chửi chú bôi nhọ Cộng Đồng là một hình thức chụp mũ tồi tệ, nhưng chú không thèm trả lời, vì chú khinh.

Năm 1942, thi sĩ Vũ Hoàng Chương làm bài thơ Tha Phương, có bốn câu thơ tiên tri:

“Lũ chúng ta lạc loài năm bảy đứa,

Bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh.

Biển cùng tận, sá gì phương hướng nữa?

Thuyền ơi thuyề, theo gió hãy lênh đênh!”

Bốn câu thơ của thi sĩ họ Vũ tả rất đúng tình trạng của Cộng Đồng ta hôm nay. Giống như chiếc thuyền không có người cầm lái, mặc kệ trôi dạt về đâu cũng được, cần gì phương hướng! Sống qua ngày chờ qua đời mà thôi!

Thư tới, chú sẽ giải thích cho Tú thấy Luật Nhân Quả đã tác động lên dân tộc chúng ta. Một nòi giống thông minh, anh hùng, từng đánh bại nhiều kẻ thù ngoại nhập, nhưng không thể đánh bại được bọn nội thù. Kẻ nội thù sẽ diệt nòi giống Việt Nam, mà phải tinh mắt mới thấy!

Thân chúc Tú dồi dào sức khỏe để giúp Cộng Đồng diệt những con sâu làm rầu nồi canh.

Bằng Phong Đặng văn Âu, Ngày 17 tháng 10 năm 2023.

10200 Bolsa Avenue, Westminster, CA.92683. Telephone: 714 – 276 – 5600.

Địa chỉ Email: bangphongdva033@gmail.com