DÂN VIỆT NGU
SI VÀ HÈN HẠ
Bằng Phong
Đặng văn Âu
BÀI SỐ 3 Tiếp
theo
Không phải cô giáo Trần thị Lam ở Hà
Tĩnh là người đầu tiên viết “Bốn nghìn tuổi mà dân không chịu lớn” với
ẩn ý chê dân Việt Nam ngu thâm canh cố đế. Nhà thơ Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu cũng
đã từng than: “Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn”. Thi sĩ Tản Đà
trách thằng dân ngu là không đúng. Phải trách thằng trí thức ngu thì mới đúng!
Bởi vì thằng trí thức có ăn, có học mà không chịu dạy cho dân hiểu cộng sản,
lại còn đi theo cộng sản, mới là … đại ngu!
Bắt chước các cụ tiên đoán thời tiết
qua câu: “Ráng vàng thì nắng, ráng trắng thì mưa”, tôi cũng đoán rằng nếu một
dân tộc có bốn ngàn năm không chịu lớn, thì cái dân tộc đó chắc chắn sẽ bị diệt
chủng. Vừa rồi tôi viết bài “Dân Việt Ngu Si và Hèn Hạ” thì đâu có gì
mới mẻ, so với Trần thị Lam hay thi sĩ Tản Đà, mà mấy thằng Việt Cộng chửi tôi
vong bản, hỗn láo với tổ tiên? Việt Cộng là tay sai Nga Tàu, nhưng mồm chúng
lúc nào cũng chửi Việt Nam Cộng Hòa là vọng ngoại, là Ngụy Quân, Ngụy Quyền. Vì
bản chất mất dạy của Việt Cộng phải là như thế! Chúng ta đang sống trong thời
đại của lũ hàng tôm hàng cá lên ngôi thì phải đành chịu thôi!
Nhà hiền triết Pascal nhận định: “Con
người chỉ là cây sậy, nhưng cây sậy có tư tưởng” (L’homme n’est qu’un
roseau, mais un roseau pensant). Chẳng biết mọi người nghĩ gì về thân phận của
dân tộc mình. Riêng tôi luôn thắc mắc tại sao dân tộc mình ra nông nỗi này. Mặc
dầu tự biết mình chỉ là cây sậy yếu ớt, nhưng tôi thấy được cái nguyên nhân:
Dân Việt đang bị đọa!
Tôi từng kể rằng khi bay những phi
vụ bao vùng trong đêm mà không có mục tiêu tác xạ, có thời giờ cô quạnh giữa
không gian (vì cả phi hành đoàn đều ngủ say), đầu óc tôi cứ miên man suy nghĩ
tại sao các nhà lãnh đạo không thấy nguy cơ Miền Nam rơi vào tay Việt Cộng?
Thậm chí, tôi còn tự hỏi chẳng lẽ Tổng thống Nguyễn văn Thiệu là hóa thân của
ông vua Chàm có nhiệm vụ báo thù cho dân tộc ông, như mấy cụ già kháo nhau?
Năm 2015, anh Lê Đào – cựu
học sinh Quốc học – đứng ra tổ chức cuộc hội ngộ lớp “55 – 58” từ các
nơi xa về Quận Cam dự. Mặc dầu không ai cần đến sự giúp đỡ, tôi tình nguyện làm
phận sự lái xe đưa rước các bạn từ bến xe Đò Hoàng về địa điểm hội tụ tại góc
đường Euclid @ McFadden. Sau khi các anh đến đầy đủ, tay bắt mặt mừng xong, một
người hỏi tôi:
– “Chúng tôi thường theo dõi những bài viết của
bạn. Theo bạn, chúng ta có hy vọng một ngày nào đó có thể trở về quê nhà?”.
– Còn gay go lắm, thưa các anh. Có lẽ món nợ
đối với dân tộc Chàm do tổ tiên chúng mình gây ra, trả chưa hết! Tôi đáp.
Ngay sau câu trả lời của tôi, anh
Hương An Võ văn Dật nói:
– Giáo sư Lê Tuyên có viết một bài về nước Việt
ta mất vào tay Chàm trong Tập san Đại Học Sư Phạm Huế của chúng tôi. Lúc nào về
lại San Jose, tôi sẽ gửi cho bạn cuốn Tập san đó.
Đúng như lời anh Dật hứa, tôi đã
nhận cuốn Tập san ba ngày sau, trong đó có bài viết của Giáo sư Lê Tuyên kể vị
Linh Mục tại Nhà thờ Santander tiết lộ rằng nước Việt Nam mình đã mất vào tay
người Chàm. Bài viết của giáo sư Lê Tuyên càng củng cố mối thắc mắc của tôi từ
hồi đánh nhau với quân thù trên chiến trường.
Xin bạn đọc đừng cho rằng tôi mê tín
dị đoan, tin nhảm. Tôi xin hỏi các bạn hãy giải thích thế nào về sự ngu si của
trí thức. Ngu si chứ không phải ngu dốt! Ngu si, nghĩa là vừa ngu vừa si. Một
khi đã rơi vào trạng thái “Si” như si tình hay nghiện thuốc phiện, thì không
cách gì gỡ ra được! Còn nếu ngu dốt thì ta có thể dạy để mở trí ra! Hãy cho
rằng năm 1945, trí thức đi theo Việt Minh vì tinh thần yêu nước, vì căm thù
Thực dân Pháp, vì khao khát giành độc lập và cộng sản chưa ló mòi. Nhưng sau
năm 1954, gần cả triệu người dân Bắc phải bỏ lại mồ mả tổ tiên, cha mẹ già, tài
sản của một đời tạo dựng, bồng bế nhau vào Nam tìm tự do, mà chưa đủ để cho
người trí thức mở mắt để giáo dục quần chúng là ngu chứ còn gì nữa? Tình báo
Hoa Kỳ đã lấy được tài liệu về trí thức dưới chế độ cộng sản ở Miền Bắc bị đày
đọa, bị trừng trị tàn nhẫn để trao cho Cụ Hoàng văn Chí hoàn thành cuốn “Trăm
Hoa Đua Nở Trên Đất Bắc” mà trí thức Miền Nam vẫn hoạt động cho Việt Cộng là
nghĩa làm sao? Ai có thể giải thích cho tôi hiểu vì sao nhà văn Nhất Linh,
người khai sinh Tự Lực Văn Đoàn, Lãnh tụ Đại Việt Quốc Dân Đảng, Bộ trưởng
Ngoại giao trong Chính phủ Liên hiệp của Hồ Chí Minh, rồi bỏ chức vì thấy bộ
mặt thật của Hồ Chí Minh, về Miền Nam sinh sống tự do, nhưng tại sao ông không
dùng uy tín của mình để giảng dạy cho những nhà trí thức khác hiểu Hồ Chí Minh
là một tên đại bịp? Tại sao ông lên Đà Lạt vào rừng kiếm hoa lan để hưởng nhàn,
trong khi đất nước đang đối diện hiểm họa cộng sản xâm lăng? Tại sao ông tham
gia cuộc đảo chánh của hai tên tay sai Thực dân Pháp Vương văn Đông và Trần
Đình Lan để làm cuộc đảo chánh năm 1960? Chẳng lẽ ông muốn Thực dân Pháp quay
lại đô hộ Việt Nam thêm nữa hay sao? Tại sao ông không thấy Ngài Quảng Đức bị
thiêu sống?
Tại sao trí thức không thấy Hoa Kỳ
đánh bại Nhật bản, rồi trợ giúp nước Nhật có nền kinh tế đứng vào hàng thứ hai
sau Mỹ và nhân dân Nhật được hưởng nền văn minh, tự do như thế giới Tây phương?
Đành rằng Hoa Kỳ dùng Miền Nam để làm tiền đồn ngăn chặn làn sóng đỏ vì chủ
thuyết Domino, nhưng tại sao trí thức Việt Nam không biết lợi dụng cơ hội đó để
chống lại chủ nghĩa cộng sản? Tại sao trí thức không giảng dạy cho dân hiểu Hoa
Kỳ không phải là Đế quốc như Việt Cộng tuyên truyền? Nếu trí thức không thể trả
lời những câu hỏi vừa nêu, thì cô giáo Trần thị Lam bảo dân tộc ta không chịu
lớn, là không đúng à?
Tục ngữ có câu “Chưa thấy quan tài,
chưa đổ lệ!”. Sau 30 Tháng Tư, hàng trăm ngàn quân cán chính Miền Nam bị đày
vào trại Tập trung, hàng triệu người liều chết ào ra biển đi tìm tự do, chưa
phải là cái quan tài vĩ đại nằm chình ình trước mắt đó sao? Đáng lý ra những
người từng lãnh đạo đất nước, những nhà trí thức phải ngồi lại với nhau để
thiết kế một chiến lược nhằm bảo vệ phòng tuyến cuối cùng tại Hải ngoại mới
phải. Trái lại các ông chỉ đua nhau viết Hồi ký để bào chữa cho mình và oán
trách Mỹ. Tôi từng nghe lời than vãn của một số ông tai to mặt lớn như sau: “Thằng
Mỹ nó đểu lắm!”. Nghe vậy, tôi chỉ im lặng, nhưng trong lòng xem thường các
ông, vì nhận thấy các ông không biết rằng chẳng Quốc gia nào phải có bổn phận
yêu thương dân tộc của quốc gia khác. Họ chẳng học được gì qua câu nói của Thủ
tướng Winston Churchill: “Không có bạn muôn đời và chẳng có kẻ thù truyền
kiếp”. Câu nói ấy là để dạy cho những nhà lãnh đạo Quốc gia phải thương
yêu dân mình, đừng bao giờ trông cậy vào nước khác. Hợp tác nhau là vì tương
quan lợi ích. Bằng cớ là Nga và Mỹ đồng minh với nhau để đánh Đức Quốc Xã,
nhưng khi chiến tranh chấm dứt là kẻ thù của nhau vì xung đột quyền lợi.
Thực tiễn đã cho mọi người Việt Nam
thấy rõ Hồ Chí Minh lập ra đảng cộng sản có mục đích tiêu diệt nòi giống Việt
Nam. Chẳng qua trí thức Việt Nam ngu, nên không thấy dã tâm của Hồ Chí Minh. Bố
tôi bị bác sĩ Lê Đình Thám dụ dỗ gia nhập đảng cộng sản. Bố tôi từ chối, vì
đảng cộng sản vô thần, chủ trương vô sản chuyên chính, tham gia làm sao được?
Chỉ giản dị vậy thôi! Đâu cần phải thông thái mới thấy? Bằng cấp đầy mình lại
đâm đầu theo Hồ Chí MInh là nghĩa làm sao? Vậy, cái ngu của tầng lớp trí thức
kéo theo cái ngu của cả một dân tộc, không đúng à?
Hồ Chí Minh không hề giấu diếm ý đồ
của nó. Trí thức là bộ óc của dân tộc để dẫn dắt quần chúng tiến tới nền văn
minh. Nhà cách mạng Phan Chu Trinh nhắc nhở sứ mệnh của người trí thức là “khai
dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh” giống như công thức toán học. Hồ
Chí Minh đưa ra khẩu hiệu “đào tận gốc, trốc tận rễ” mà trí thức
cứ nhắm mắt đâm đầu vào thì không ngu là gì? Trong nước, khi Giáo sư
Nguyễn Huệ Chi tập hợp một nhóm trí thức lập trang mạng Bauxite để lên tiếng về
việc Bộ Chính trị cho phép Trung Cộng khai thác “bauxite” ở Tây nguyên, nhưng
lại treo tấm hình Đại tướng Võ Nguyên Giáp làm biểu tượng (Icon). Tôi liền viết
thư khuyên ông nên lấy tấm hình ấy xuống, thay bằng tấm hình của Cụ Phan Chu
Trinh, thì mới đúng tiêu chí của trí thức. Võ Nguyên Giáp là tay sai Hồ Chí
Minh, người có tội với dân tộc Việt Nam vì theo lệnh Nga Tàu, xua quân xâm lăng
Miền Nam, làm chết hàng triệu thanh niên. Một thời gian sau, trang mạng
Bauxitevn đặt tấm hình Cụ Phan Chu Trinh lên cho đến nay vẫn còn treo. Giáo sư
Nguyễn Huệ Chi đang còn sống ở Hà Nội làm chứng cho lời đề nghị của tôi với
ông. Thử hỏi có nhà trí thức nào ở Hải ngoại quan tâm đến vai trò trí thức như
tôi?
Việt Cộng đã xâm chiếm toàn bộ lãnh
thổ Việt Nam. Nhưng chúng chưa dừng lại tại đó. Chúng cài cán bộ bám sát làn
sóng vượt biên, vượt biển đi tìm tự do để phá nát phòng tuyến cuối cùng của
người Quốc gia, giống như chúng đã làm vào năm 1954 theo chân đoàn di cư từ
Miền Bắc. Chiến lược, sách lược của Việt Cộng không hề thay đổi. Tôi đã chứng
minh tổ chức của anh Trần văn Bá ở Pháp và Mặt trận Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh
là do âm mưu của Việt Cộng dàn dựng. Nguyên tắc thành lập tổ chức của ông Hoàng
Cơ Minh hoàn toàn sai. Tôi đã nói thẳng với ông Minh rằng “anh làm kháng chiến
cái kiểu mì ăn liền như thế, trước sau gì anh cũng trở thành thảo khấu”. Xin
hỏi có vị Tướng lãnh nào, nhà trí thức nào lên tiếng can ngăn ông Hoàng Cơ
Minh? Tại sao? Quý vị sợ à? Hay quý vị không đủ trí tuệ để thấy Mặt trận Hoàng
Cơ Minh lừa bịp là giết chết niềm tin vào lý tưởng phục quốc? Niềm tin mất, thì
lấy đâu ra sức mạnh đấu tranh?
Người anh thúc bá của tôi, Đặng văn
Đệ, bạn thân với Đại tá Phạm văn Liễu từ hồi cùng học trường Quân sự Lục quân
Yên Bái do Đại Việt thành lập. Anh đưa tôi đến gặp Đại tá Liễu, đương kim Chủ
tịch Mặt Trận đặc trách Hải ngoại. Tôi giữ phận đàn em, yên lặng ngồi nghe ông
Liễu “thuyết pháp” về con đường cách mạng. Một lúc khá lâu, tôi cất tiếng hỏi:
“Anh nói xong chưa?” Ông gật đầu và hỏi tôi: “Chú thấy thế nào? Chú có muốn gia
nhập Mặt Trận không?”. Tôi đáp: “Anh là bạn thân của ông anh em, anh hãy coi em
như thằng em của anh, anh cho em được phép thực tình nói rất thật cảm nghĩ của
em”. Lý do tôi phải rào đón như vậy, vì ông Liễu là Đại tá từng chỉ huy Thủy
Quân Lục Chiến, còn tôi chỉ là Thiếu tá lái máy bay, thì sợ ông chê mình chẳng
biết gì về chiến thuật, chiến lược. Xong, tôi nói tiếp: “Không những anh từng
chỉ huy Thủy Quân Lục Chiến, anh còn là Tổng Giám đốc Cảnh sát Quốc gia. Anh
phải biết dù mình đang ở Hoa Kỳ, nhưng gián điệp cộng sản luôn luôn theo dõi
hoạt động của những phần tử chống Cộng. Vậy tiên quyết của tổ chức đấu tranh
chống Việt Cộng bằng bạo lực là vấn đề bí mật và an ninh nội bộ. Chưa gì mà Mặt
Trận đã phát động quần chúng. Anh nên nhớ rằng quần chúng là lửa rơm, hăng hái
ủng hộ vì cảm tính, nhưng cũng chóng tàn vì không đủ kiên nhẫn để chờ đợi sự
thành công. Mặt Trận muốn giữ lửa thì phải phịa ra thành quả, tức là nói dối.
Anh là người rất hùng biện thu hút quần chúng ào ào đổ tiền yểm trợ. Bao nhiêu
tiền thu được, anh giao nạp cho Hoàng Cơ Định. Anh nên nhớ rằng kẻ nào cầm
tiền, kẻ đó có thực quyền. Anh chỉ là con rối mà anh không hay. Em bảo đảm rằng
Mặt Trận sẽ tan vỡ vào một ngày không xa, vì tranh chấp giữa thực quyền và hư
quyền. Anh thuộc loại hư quyền, anh em nhà Hoàng Cơ Minh có thực quyền, vì
Hoàng Cơ Định nắm giữ hầu bao, phát tiền cho cán bộ, trong khi anh chỉ có nước
bọt. Rừng không thể có hai chúa tể sơn lâm! Anh hữu dõng, nhưng vô mưu.”
Ông Đại tá nghe thằng em phi công,
một kẻ “ăn cơm dưới đất, làm việc trên trời”, phân tích bằng lý lẽ như thế làm
sao anh cãi. Nhưng vì tự ái, ông vỗ vai tôi trấn an: “Chú yên chí, anh em họ là
người tử tế, đều hy sinh vì đại cuộc, không thể nào có chuyện tranh chấp quyền
lực như chú lo!”. Tôi đáp gọn: “Anh hãy chờ xem!” Quả nhiên, Mặt Trận tan vỡ
sau đó. Một hôm, Đại tá Liễu đến nhà Nghị sĩ Nguyễn văn Chức, gọi tôi lại. Tôi
đến, lễ phép chào hai anh, không hề tỏ ra thái độ “I told you so” để chạm tự ái
hai người đàn anh. Tôi quen biết Luật sư Chức từ năm 1962, vì ông là anh rể của
người bạn thân của tôi. Khi biết anh Chức tham gia Mặt Trận một cách hăng say,
tôi đã nói với anh Chức hãy coi chừng. Nhưng anh không tin, mà còn giận tôi,
không thèm “giao du” với tôi nữa. Có lẽ Luật sư Chức đánh giá tôi là loại vũ
biền, lính tráng giống như Khố Xanh, Khố Đỏ thì chẳng biết gì? Cái quan niệm
khó lòng gột rửa của mấy người có bằng cấp thường coi rẻ nhận thức của bọn lính
tráng.
Đại tá Vũ Thượng Văn, Xứ Bộ trưởng
Xứ Bộ 109 của Mặt Trận HCM, đặc trách ba Tiểu bang Texas, Oklahoma, Arkansas,
cuối tuần nào cũng đi sinh hoạt cơ sở. Ông được anh em Không Quân xem như là
một nhà trí thức sáng giá, nên ông đã kết nạp nhiều anh em Không Quân. Ông cũng
tính kết nạp tôi, vì có thời kỳ ông là cấp chỉ huy của tôi tại Bộ Chỉ huy Hành
Quân Không Quân. Nhưng tôi đã nói với Đại tá Văn như những gì tôi đã nói với
Đại tá Phạm văn Liễu. Đại tá Vũ Thượng Văn có vẻ giận, vì không thuyết phục
được thằng đàn em. Trung tá Đàm Thượng Vũ, Chỉ huy trưởng Phi đoàn F-5 gia nhập
Mặt Trận vì tin theo Đại tá Vũ Thượng Văn.
Tôi thuật lại điều này là để chứng
minh với độc giả rằng những bậc đàn anh trí thức tầm cỡ như Trần Đức Thảo,
Nguyễn Mạnh Tường, Tạ Quang Bửu … hay cấp chỉ huy Quân sự như Đại tá Phạm văn
Liễu, Đại tá Vũ Thượng Văn dễ lôi kéo đàn em đi theo, vì cái danh và cái uy tín
của họ. Khi những con chim đầu đàn lao vào núi đá, thì đàn em cứ thế nhắm mắt
lao theo. Tôi không hề có ác cảm với giới trí thức. Trái lại, tôi rất kính
trọng họ, vì họ là bộ óc của dân tộc. Một khi bộ óc u tối vì bị quỷ ám thì thân
thể dù lực lưỡng đến mấy cũng trở nên vô dụng. Trong cuộc họp kết hợp Đại Việt
tại nhà anh Nguyễn Quang Vĩnh ở San José, trước mặt các đàn anh lãnh tụ, tôi
nói các anh không đủ lòng yêu nước để vượt qua sự đố kỵ, nên đã chia rẽ nhau.
Điều đó không có nghĩa rằng tôi hỗn hào, vô phép với bậc trưởng thượng. Tôi chỉ
nói lên Sự Thật! Dám nhìn nhận Sự Thật thì mới trông mong giải quyết vấn đề dân
tộc.
Giáo sư Dân biểu Nguyễn Lý Tưởng
thường gửi lên Diễn đàn đường “link” các buổi nói chuyện của ông trên làn sóng
phát thanh với chủ đề “Vấn Đề Việt Nam”. Tôi thường xuyên mở nghe để học hỏi.
Nhưng có lẽ Giáo sư Nguyễn Lý Tưởng là nhà chính trị, hơn là nhà cách mạng mà
ông đang là thủ lĩnh Đại Việt Cách Mạng. Nay tôi, với tư cách lính tráng, tôi
nói Sự Thật: “Không những dân Việt ngu, mà còn không biết nhục!” Khi đảm
trách Giai phẩm Lý Tưởng, tôi đã bàn với Ban Chấp hành của Hội, Ban Biên tập
của tờ báo rằng chúng ta phải đăng bài “Vàng Rơi Không Tiếc” của nhà văn Đào Vũ
Anh Hùng tố giác Mặt Trận Hoàng Cơ Minh lừa bịp. Anh Hùng đã gửi bài tới các
báo khắp nước Mỹ, nhưng không một tờ báo nào dám đăng. Tôi bảo rằng tờ Lý Tưởng
đã lấy câu “Không Bỏ Anh Em, Không Bỏ Bạn Bè” làm tiêu chí, thì không
thể nào từ chối không đăng bài của anh Hùng. Tất cả thành viên đều đồng ý.
Nhưng khi tờ báo phát hành, người
của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh làm dữ. Bí thư Thành bộ Mặt Trận ở Houston là Đặng
Quốc Việt gửi văn thư đến Hội yêu cầu thu hồi tờ báo, dùng điện thoại hăm
dọa tinh thần anh Hội trưởng Trần văn Nghiêm và lục soát nhà riêng của anh Phạm
Đăng Cường. Anh Hội trưởng đã khóc trong cuộc họp để lấy quyết định nên hay
không nên thu hồi tờ báo theo sự đòi hỏi của Mặt Trận. Tôi nói: “Ở xứ sở tự do,
sinh hoạt dân chủ là đối thoại. Tại sao Mặt Trận không trả lời thắc mắc của anh
Đào Vũ Anh Hùng, mà lại hăm dọa là nghĩa làm sao? Nếu các bạn đồng ý thu hồi tờ
báo, đồng bào sẽ khinh Không Quân hèn, các anh tính sao?” Rút cục, anh em
chấp nhận ý kiến của tôi. Tôi quá đỗi tiếc thương Phạm Đăng Cường – một người
bạn yêu Giai phẩm Lý Tưởng hết mình – uất ức vì bị chụp mũ cộng sản mà quyên
sinh! Tôi tự ý xuất bản tờ Thần Phong để hài tội sự côn đồ của Mặt Trận Hoàng
Cơ Minh.
Đặng viết Nghị có bí danh Đặng Quốc
Việt – Thành bộ trưởng Mặt Trận HCM – chỉ là một anh Trung úy
quèn bên Hải Quân, thế mà những ông “phi công danh tiếng muôn đời” từng chinh
Nam phạt Bắc lại co vòi vì một sự hăm dọa của đám giặc cỏ, thì ai có thể tưởng
tượng nổi? Tôi khá khen các chiến sĩ Không Quân cho tới nay mỗi lần họp nhau
đều hát bài Không Quân Hành Khúc một cách hùng hồn! Ít nhất bản thân tôi đã
sống với tiêu chí “Không Bỏ Anh Em, Không Bỏ Bạn Bè”, thì ai nói gì mặc ai, tôi
không thẹn với vong hồn của phi công Phạm Đăng Cường!
Ở Thành phố Houston, Tiểu bang Texas
có các Hội đoàn Quân đội như Hải Quân, Gia đình Mũ Đỏ, Thủy Quân Lục Chiến v…v…
Nhưng có lẽ các Hội chỉ là Ái Hữu, nên chẳng quan tâm đến sự trịch thượng của
Mặt Trận đối với đoàn thể bạn? Qua đó, tôi hiểu được vì sao các tờ báo, đài
phát thanh dửng dưng trước cái chết của ký giả Đạm Phong bị quân khủng bố giết
một cách dã man. Không một tờ báo nào đăng một phân ưu chia buồn với gia đình
ký giả Đạm Phong để bày tỏ lòng lân tuất. Về cái chết của nhà báo Lê Triết và
vợ, tờ báo Washington Post phỏng vấn Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích nghĩ gì về cái
chết thương tâm đó. Nhà văn hóa Nguyễn Ngọc Bích trả lời một cách lạnh lùng:
“Lê Triết là nhà báo thuộc loại ruồi nhặng (gadfly), nên ai cũng ghét”. Đó là
câu trả lời của người làm văn hóa trước cái chết thương tâm của một ký giả!
Nhà văn Minh Đức Hoài Trinh và Trung
tá Không Quân Trần Tam Tiệp (bút hiệu Đạo Cù) đã tranh đấu hết mình để giữ Văn
Bút Việt Nam thành lập từ hồi Việt Nam Cộng Hòa cho Người Việt Tị Nạn, mà Việt
Cộng không giành được. Ít ai thấy nỗ lực của hai nhà văn trên mặt trận Văn Hóa.
Chừng 10 năm sau (không nhớ rõ), cuộc tranh chấp trong nội bộ xảy ra. Văn Bút
Quốc tế phải ra tay can thiệp thì hai phe mới giảng hòa được với nhau. Chẳng
hay các chiến sĩ văn hóa có cảm thấy nhục hay không? Lợi dụng sự chia rẽ của
Văn Bút, Việt Cộng cho ra đời Nhóm Giao Điểm, Hợp Lưu, Về Nguồn mà chẳng có nhà
văn nào bận tâm.
Nguyễn Gia Kiểng chủ trương “Hòa
Giải, Hòa Hợp Dân Tộc”, viết “Tổ Quốc An Năn” chửi anh hùng Nguyễn Huệ, đánh
giá Tổng thống Nguyễn văn Thiệu, Phó Tổng thống Nguyễn Cao Kỳ là con cháu cô Tư
Hồng (me Tây), nhưng vẫn được những người có chức, có danh một thời viết lời ca
tụng lên tận mấy xanh, mà không biết nhục. Sau này, ông Nguyễn Gia Thưởng tố
cáo Nguyễn Gia Kiểng đạo văn với bằng chứng rõ ràng. Không thấy người “trí
thức” nào từng đặt bút viết lời ca tụng trên sách “Tổ Quốc Ăn Năn” yêu cầu
Nguyễn Gia Kiểng phải trả lời sự tố giác của ông Nguyễn Gia Thưởng, tôi mới
viết “Email” yêu cầu Nguyễn Gia Kiểng minh xác. Nguyễn Gia Kiểng trả lời một
câu hết sức vô nghĩa: “Nguyễn Gia Thưởng chỉ là nhân viên làm việc cho tôi
trước đây”. Tư cách nhà tranh đấu như thế, làm sao tôi không đánh giá thấp
thành phần trí thức?
Chẳng cần phải là nhà tiên tri để
trả lời câu hỏi “Đất Nước minh rồi sẽ ra sao?” của cô giáo Trần thị Lam, tôi
cũng có thể khẳng định rằng dân tộc Việt Nam rồi sẽ không còn! Ai cũng thấy rõ
Việt Cộng chủ trương súc vật hóa dân tộc mình qua quyết định “cởi trói văn nghệ
sĩ” của Tổng Bí thư Nguyễn văn Linh. Ở Hải ngoại, bọn làm Kháng Chiến Bịp làm
tay sai Việt Cộng vẫn ngang nhiên sinh hoạt trong Cộng Đồng, lãnh đạo Tập thể
Chiến sĩ thì nịnh bợ một anh tỷ phú mạt sát Quân lực Việt Nam Cộng Hòa mà chỉ
trơ mắt ngó, đám trẻ mệnh danh “hậu duệ” tỏ ra khinh bỉ bậc cha anh đứng đắn
khuyên nên xét lại công trình “Xây Tượng Đài”.
Mới đây Văn Bút lại xảy ra vụ lùm
xùm. Ông cựu Chủ tịch Văn Bút bị đặt cho cái ngoại danh “Dê Thành Lợn”, dù tôi
không phải là nhà văn, mà cũng cảm thấy nhục cho nòi giống.
Trên phương diện Quân sự, Không Quân
luôn luôn là lực lượng tiên phong để dọn bãi đáp cho lực lượng bạn nhảy vào
chiến trường. Ngày nay Không Quân có ông Thiếu tá Nguyễn Kim Huờn cam kết sẽ
chia tay băng đảng Kháng Chiến lừa đảo, rồi trốn biệt tăm ; có ông Trung tá
Nguyễn văn Ức cười nói nham nhở với anh tỷ phú chửi VNCH; có một Hội gồm nhiều
anh hùng chinh Nam phạt Bắc, mà chỉ bị một anh Trung úy quèn hăm dọa thì lập
tức co vòi, trốn xuống hầm.
Trên phương diện Văn Hóa, Hội Văn
Bút trở thành “Hội Văng Bút”.
Tại sao một nòi giống có lịch sử oai
hùng trong quá khứ, mà ngày nay lại trở nên tồi bại như thế? Tôi viết bài “Dân Việt Ngu Si và Hèn Hạ” với ước
mong trong cõi dân gian có được những người nổi CƠN GIẬN CHÍNH KHÍ” như Hai Bà Trưng, như Trần Bình Trọng để cứu
vãn thanh danh nòi giống Việt. Đối với cái bọn “dẫn nhiều hơn đi” chửi bới thô
tục, độc địa như chị đàn bà mất gà thì làm sao cứu nước đây? Chẳng lẽ tới đây
là “Chấm dứt chương trình của ban Tùng Lâm” hay sao? Dưới sự áp bức ghê gớm của
Việt Cộng còn có Trần Huỳnh Duy Thức, cô giáo Trần thị Lam, doanh gia Hân Phan.
Tại sao ở Hải ngoại được tự do, lại không thấy nhân vật trí thức nào nổi lên
chống lại bọn lừa đảo, bịp bợm vậy?
Hẹn bạn đọc bài viết tiếp theo nếu
tôi chưa nghe được LỜI CHÍNH KHÍ!
Bằng Phong Đặng văn Âu.
Telephone: 714 – 276 – 5600.
Email Address: bangphongdva033@gmail.com