THƯ GỬI TIẾN SĨ NGUYỄN ANH TUẤN
Bằng
Phong Đặng văn Âu
Anh Nguyễn Anh Tuấn
thân mến,
Xin cám ơn anh đã gửi
cho cái “audio clip” cuộc nói chuyện của anh với Lạc Việt về lịch sử chính trị
và tôn giáo của nước Mỹ. Tôi đã nghe hết bài nói chuyện của anh và muốn trao
đổi thêm với anh về những tổ phụ Hoa Kỳ đã thiết lập nền tự do dân chủ của nước
Mỹ. Anh theo đuổi khoa Chính trị học nhiều năm, đỗ bằng Tiến sĩ, dành nhiều năm
nghiên cứu lịch sử chính trị, tôn giáo của Mỹ và dạy học. Tất nhiên, anh nắm
vững vấn đề của nước Mỹ hơn nhiều người.
Xin lỗi anh về sự hồi
âm chậm trễ, vì phải viết thư cho Tiến sĩ Mai Thanh Truyết. Bức thư của tôi
viết cho Tiến sĩ Mai Thanh Truyết vừa gửi lên diễn đàn không bao lâu, đã có
nhiều độc giả gọi cho tôi tới tấp. Họ nói nhờ đọc bức thư của tôi mà họ có thêm
kiến thức để phân biệt giữa chủ nghĩa và chủ thuyết. Thực ra, tôi đã giải nghĩa
hai chữ chủ thuyết và chủ nghĩa từ hơn 20 năm trước, nhưng có lẽ họ chưa đọc
nên họ mới nói thế.
Tôi cũng đã nhận thư
hồi âm của Tiến sĩ Mai Thanh Truyết. Anh Truyết trách tôi đã vơ đũa cả nắm, khi
viết “trí thức Việt Nam ngu”. Anh Truyết trách như vậy là không hiểu dụng ý của
tôi. Nhờ vơ đũa cả nắm thì mới có một vị Tiến sĩ trong nắm đũa đó lên tiếng, để
tôi đem những sự kiện ngu xuẩn của trí thức Miền Nam nhằm chứng minh cho độc
giả hiểu vì sao một nền văn minh, nhân bản đã bị một chế độ man rợ đánh bại.
(nhận định của nhà văn Dương Thu Hương).
Thưa anh Nguyễn Anh
Tuấn,
Tôi, một quân nhân nhà
nghề (militaire de carrière, career military), chuyên ngành lái máy bay quân
sự. Tất nhiên kiến thức của tôi hạn hẹp về lịch sử chính trị và tôn giáo. Hôm
nay, trước tình trạng suy đồi của nước Mỹ, tôi cũng xin mạo muội lạm bàn với
anh đôi điều, chứ không dám “đánh trống qua cửa nhà sấm”.
Thuở học lịch sử ở trường,
ông thầy dạy rằng nước Mỹ là nơi lưu đày của những thành phần bất hảo từ Âu
Châu, những thành phần cơ hội đi đào vàng mà trở nên giàu có. Người Mỹ đã đi
săn người tại các bộ lạc Phi Châu để đem về làm nô lệ. Tôi hỏi thầy: “Thưa
thầy, theo lời thầy dạy, nước Mỹ được dựng lên bởi thành phần bất hảo, cơ hội.
Tại sao họ có thể trở thành cường quốc số #1 thế giới, lãnh đạo khối Tự Do
chống lại chủ nghĩa vô thần cộng sản mau chóng đến thế?” Anh Tuấn biết
đó, cái lối giáo dục của Việt Nam, khi thấy học trò đặt câu hỏi, thì người thầy
tỏ ra khó chịu, coi người học trò là loại rắn mắt. Vì thế, đa số học trò Việt
Nam ngoan ngoãn học thuộc bài để thi đậu, lấy mảnh bằng đi kiếm việc, nên thầy
dạy sao biết vậy, không có tinh thần phản biện để tìm hiểu nguyên ủy của vấn
đề. Có lẽ bị Thực dân đô hộ, người dân bị trị quen thói nghe lệnh. Dần dần sự
ngoan ngoãn trở thành quán tính. Cho nên bốn ngàn tuổi không lớn được là vậy!
Vốn yêu thích môn lịch
sử, tôi tự tìm hiểu lịch sử các nước trên thế giới qua sách báo ngoại quốc. Nhờ
đọc sách, tôi được biết những người Âu Châu bị lưu đày sang Tân Thế Giới không
phải là thành phần bất hảo, mà là những người bị tù vì có tư tưởng yêu chuộng
tự do, chống lại Giáo quyền Vatican. Có hai yếu tố, tôi nghĩ, khiến cho nước Mỹ
mau chóng trở thành cường quốc số 1 trên thế giới. Đó là:
Thứ nhất, những nhà
lập quốc của nước Mỹ có Đức Tin mạnh mẽ vào Thượng Đế, nên họ chọn câu “In God
We Trust” (Tin tưởng vào Thượng Đế) làm phương châm. Vì có Niềm Tin vào Thượng
Đế, những nhà lãnh đạo khai quốc lấy lời dạy của Thiên Chúa trong Kinh Thánh
làm nền tảng để xây dựng một xã hội công bằng, bác ái, vị tha. Hiến Pháp của Mỹ
là một triết lý trị quốc tương đối toàn hảo. Khi nào tìm thấy khoản nào không
hợp thời, thì họ làm Tu Chính Án. Họ thực sự là những nhà lãnh đạo có lý tưởng,
chứ không phải là loại chính trị gia giả hình, khoa trương cái lý tưởng cao
đẹp, nhưng tồi bại trong cách hành xử, bóc lột kẻ yếu. Đạo Phật cũng dạy cho
loài người từ bi, yêu thương chúng sinh như Đạo Chúa. Nhưng các vị cao tăng của
Đạo Phật đã biến Đạo Phật trở nên bi quan, yếm thế bởi câu “đời là bể khổ”. Các
nhà sư Phật giáo thường tìm nơi thanh vắng để tu tâm dưỡng tính. Thành thử, Đạo
Phật xuất thế, xa rời quần chúng, không màng tới chuyện chính trị. Do đó, các
Quốc gia Phật giáo thường cam phận, khó lòng chống lại chủ nghĩa cộng sản. Bằng
chứng là Đức Đạt Lai Lạt Ma phải sống lưu vong, nương nhờ ở quốc gia không cộng
sản.
Thứ hai, sau khi chiến
thắng giành độc lập từ Đế quốc Anh, những cận thần đề nghị Đại tướng George
Washington lên ngôi vua để ngang hàng với vua nước Anh. Ngài Washington từ
chối, vì Ngài muốn xây dựng một chế độ Dân Chủ trên đất nước này. Ngài trở
thành Tổng thống đầu tiên của nước Mỹ. Sau đó, lại có người đề nghị Ngài làm
Tổng thống mãn đời, Ngài cũng từ chối. Ngài bảo rằng dù một người là thiên tài
đi nữa, nhưng sau hai nhiệm kỳ thì đã hết sáng kiến. Hãy để cho người khác lãnh
đạo Đất Nước. Kể từ đó, những Tổng thống kế thừa chỉ làm hai nhiệm kỳ. Cho đến
khi Tổng thống Franklin Roosevelt viện cớ Đệ Nhị Thế Chiến chưa chấm dứt để ứng
cử tới bốn nhiệm kỳ. Nhưng Tổng thống Roosevelt qua đời trước khi nhiệm kỳ thứ
tư chấm dứt. Phó Tổng thống Harry Truman lên thay. Vì sự kiện phá lệ của Tổng
thống Franklin Roosevelt, Quốc Hội mới làm Tu Chính Án giới hạn nhiệm kỳ Tổng
thống tối đa là 8 năm. (Nếu không có Tu Chính Án giới hạn hai nhiệm kỳ, có lẽ
Barack Hussein Obama có đầy đủ mánh khóe để làm Tổng thống Mỹ trọn đời?).
Hành động không tham
quyền cố vị của Tổng thống George Washington đã tạo cho Hoa Kỳ thành đất nước
của cơ hội (Land of Opportunity hay Promised Land) đồng đều để cho mọi người
thi thố tài năng. Tấm gương của Tổng thống Washington đã trở thành truyền
thống, làm cho những nhà lãnh đạo kế thừa noi theo để lưu lại tiếng thơm trong
lịch sử.
Còn nước Việt Nam ta
thì sao? Tôi hy vọng những nhận định về Đất Nước của tôi không làm phật lòng
các vị trong Hoàng tộc Nhà Nguyễn. Hãy xét từ thời nước ta mang Quốc hiệu Việt
Nam.
Chúa Nguyễn Phúc Ánh
là người có công lớn đối với dòng họ Nguyễn Phúc. Nhưng đối với dân tộc Việt
Nam, chúng ta cần xét lại. Chúa Nguyễn Hoàng có công mở mang bờ cõi, nhưng dần
dần mất lòng dân. Nhờ đó, anh em Nhà Tây Sơn mới có thể dấy lên được vì đông đảo quần chúng tham gia. Với mục đích giành lại quyền cai trị cho dòng họ Nguyễn
Phúc, Chúa Nguyễn Phúc Ánh đã sang cầu viện vua Thái Lan để đánh nhau với quân
lính Nhà Tây Sơn. Chúa Nguyễn Phúc Ánh cũng gửi Hoàng tử Cảnh theo Giám mục Bá
Đa Lộc sang Pháp cầu viện. Nếu Hoàng Đế Quang Trung Nguyễn Huệ không chết sớm,
có lẽ giấc mộng tranh bá đồ vương của Chúa Nguyễn Phúc Ánh sẽ không thành? Các
sử gia dưới triều Tây Sơn sẽ kết tội Chúa Nguyễn Phúc Ánh rước voi về giày mồ,
giống như lịch sử đã kết tội “mãi quốc cầu vinh” cho vua Lê Chiêu Thống.
Theo tôi, thứ nhất vua
Gia Long (Chúa Nguyễn Phúc Ánh) sau khi đánh bại Nhà Tây Sơn, thì đào mả Nguyễn
Huệ, đốt xương cốt ra tro, rồi trộn vào thuốc súng để bắn đi và lấy cái sọ làm
chậu để hàng ngày đái vào đó, là hành động trả thù nhỏ nhen của kẻ tiểu nhân,
không xứng đáng với khí độ của bậc quân vương. Thứ hai, Nguyễn văn Thuyên, con
trai của Nguyễn văn Thành, làm bài thơ như lịch sử đã ghi dưới đây:
“Ái
Châu nghe nói lắm người hay
Ao ước cầu hiền đã bấy nay
Ngọc phác Kinh Sơn tài sẵn đó
Ngựa kỳ Ký Bắc biết lâu thay
Mùi hương hang tối xa nghìn dặm
Tiếng phượng gò cao suốt chín mây
Sơn tể phen này dù gặp gỡ
Giúp nhau xoay đổi hội cơ này.
Vì
bài thơ này mà cha con Nguyễn Văn Thành bị bắt. Sách “Đại Nam thực lục chính
biên đệ nhất kỷ” có đoạn chép: Vua nói: “Trẫm đãi Văn Thành không bạc, nay hắn
tự mình làm nên tội thì phép công của triều đình trẫm không thể làm của riêng
được”. Vua bèn sai bắt Nguyễn Văn Thành và con trai giam ở nhà quan Thị lang.
Bầy tôi họp để xét hỏi Văn Thành. Hỏi: “Có làm phản không? Có muốn lật ngôi
không?”. Thành nói: “Không”.
Vài
ngày sau, Thống chế Hoàng Công Lý nói với Văn Thành rằng: “Án đã xong rồi, vua
bắt bầy tôi chết, bầy tôi không chết không phải là trung”. Nguyễn Văn Thành
lặng im uống thuốc độc chết. Vua triệu Hoàng Công Lý hỏi rằng: “Văn Thành khi
chết có nói gì không?”, Công Lý nói: “Bẩm không”. Vua giận nói rằng: “Văn Thành
không biện bạch mà chết, sự nhơ bẩn càng rõ rệt”. Đúng lúc đó, có quân lính lại
nhặt được tờ di chiếu trần tình của Nguyễn Văn Thành trước lúc chết ở nhà, quân
đem dâng. Vua cầm tờ trình đọc, rồi khóc to đưa lên cho bầy tôi xem mà dụ rằng:
“Văn Thành từ lúc nhỏ theo trẫm có công lao to. Nay, trẫm không bảo hộ được, ấy
là trẫm kém đức”.
Cái
khóc và câu nói của vua Gia Long, tôi nghĩ, là cái khóc giả dối, giống như Lưu
Bị vờ khóc trước mặt Tào Tháo. Chỉ vì hai câu cuối của bài thơ của Nguyễn văn
Thuyên – con trai của Nguyễn văn Thành – mà vua kết tội người đã dày công
khuyển mã giúp mình lên ngôi Hoàng Đế thì thật quá đáng. Sự trả thù
ti tiện của vua Gia Long đối với vua Quang Trung, sự hành hình tàn ác với nữ
Tướng Bùi thị Xuân đang mang thai bằng voi giày, ngựa xé và ép cha con ông
Nguyễn văn Thành đến chỗ chết, thì con cháu của vua phải nhận lấy hậu quả đau
thương mà thôi.
Tôi
nói vua Gia Long chỉ quan tâm đến dòng họ Nguyễn Phúc, chứ không đặt nặng dòng
giống Việt Nam lên hàng đầu là ở điểm này: Vua dùng luật của Nhà Thanh (dòng
giống Mãn Châu cai trị dòng giống Hán) là cốt yếu giữ ngai vàng cho dòng họ
Nguyễn Phúc. Tại sao vua Gia Long không dùng bộ luật Hồng Đức dưới triều Lê
Thánh Tông để áp dụng trong việc cai trị dân? Nếu áp dụng câu hát “Gia
tài của Mẹ để lại cho con một bọn lai căng, một lũ bội tình” của Trịnh
Công Sơn, thì rõ ràng sự lai căng và sự bội bạc đã khởi đi từ vị vua sáng lập
Nhà Nguyễn.
Nối
ngôi vua Gia Long là vua Minh Mạng, cũng là người có đầu óc hẹp hòi, ti tiện
như vua cha. Dù vua Gia Long tiếc thương và hối hận đã xử oan ông Nguyễn văn
Thành có công giúp mình lên ngôi vua, nhưng vua Minh Mạng vẫn quyết diệt bà con
dòng họ Nguyễn văn Thành để trừ hậu họa, vì sợ hậu duệ của ông Nguyễn văn Thành
nổi lên làm phản. Cái việc vua Minh Mạng dùng dây xích để trói lăng Tả Quân Lê
văn Duyệt (đã chết), cũng là hành động trả thù ti tiện. Đến đời vua Tự Đức thì
mới mở khóa để giải oan cho Tả Quân Lê văn Duyệt. Ngoài ra, vua Minh Mạng chủ
trương tiêu diệt nòi giống Chàm một cách có hệ thống, thì không sao tránh khỏi
nghiệp báo “đời cha ăn mặn, đời con khát nước”. Khi đọc mẩu chuyện
của Giáo sư Lê Tuyên tường thuật cuộc viếng thăm Nhà Thờ Công Giáo Santander ở
Tây Ban Nha thì tôi càng cho rằng sự suy nghĩ của tôi về Luật Nhân Quả càng
đúng. Từ năm 1957, vị Linh Mục tại Nhà Thờ Santander đã nói với phái đoàn của
Giáo sư Lê Tuyên rằng nước Việt Nam đã mất vào tay người Chàm, mặc dầu vị Linh
Mục ở Nhà Thờ Santander chưa hề đọc lịch sử Việt Nam và chưa hề đặt chân đến
Việt Nam.
Tôi
không phải là nhà nghiên cứu tâm linh, nhưng tôi tin vào Luật Nhân Quả. Hoa Kỳ
là Quốc Gia tân lập, mau chóng trở thành Quốc Gia hùng cường số một trên thế
giới, là nhờ những tổ phụ dựng lên Nước Mỹ có đức tin tôn giáo: Tin đấng Cứu
Thế thì mới có một nền chính trị đạo đức vì nhân dân. Tổng thống Ngô Đình Diệm
cũng muốn noi gương các tổ phụ Hoa Kỳ để thiết kế một nền Dân chủ theo triết
thuyết Cần Lao Nhân Vị, nhưng thất bại vì ông Diệm bị thừa hưởng một gia tài
gồm một bọn lai căng (chủ nghĩa cộng sản) và một lũ bội tình (phản quốc, ăn cơm
quốc gia thờ ma cộng sản). Tôi tin rằng oan hồn người Chàm đã và đang dùng cộng
sản làm âm binh để trả thù nòi giống Việt Nam cho đến khi nào nòi giống Việt
Nam bị tận diệt thì mới thôi.
Quốc
gia duy nhất có đủ sức mạnh chống lại tham vọng thống trị hoàn cầu của Trung
Cộng là Hoa Kỳ. Hiện nay bọn chính trị gia Hoa Kỳ “ăn cơm Tư Bản thờ ma cộng
sản”, chống Thiên Chúa (Antichrist) đang tàn phá nước Mỹ để giúp Trung Cộng
hoàn thành giấc mộng bá chủ thế giới. Trung Cộng thành công, thì nước Việt Nam
ta nhất định một lần nữa trở thành Giao Chỉ Quận một cách công khai. Những cái
đứa Việt Nam làm truyền thông hiện nay chống lại những nhà ái quốc của nước Mỹ
đều là âm binh, tay sai của quỷ sứ.
Từ
bài nói chuyện của anh về các tổ phụ Hoa Kỳ dựng lên nước Mỹ, thì tôi liên
tưởng đến câu “cha nào, con nấy” (Tel père, tel fils) để bàn bạc với anh về các
vua triều Nguyễn. Trong các nước Dân chủ, người dân đẻ ra Chính quyền, nên mới
có câu “nhân dân nào, chính quyền đó”. Còn trong chế độ Quân chủ, vua là cha mẹ
dân, có lẽ phải thay bằng câu “vua nào, dân nấy” thì mới đúng? Khai sinh ra Nhà
Nguyễn là vua Gia Long với những cá tính ti tiện và ác độc như tôi tường trình
ở trên, thì dân mình là sản phẩm của vua mà thôi!
Xin
giới thiệu với độc giả bài nói chuyện của Tiến sĩ Nguyễn Tuấn Anh
để tường:
https://www.youtube.com/watch?v=8EZ9aEYugyY
Bằng Phong Đặng văn Âu. Ngày 10 tháng 10 năm 2022
10200 Bolsa Avenue, Westminster, CA.92683. Telephone: 714 – 276
– 5600
Email Address: bangphongdva033@gmail.com