On Sat, Oct 29, 2022 at 9:36 PM Dang Chi Binh <dcbinh33@gmail.com> wrote:
Xin chào người em cùng họ Đặng.
Bằng Phong ơi ! Đã lâu tâm trạng của anh được những phút giây lạ kỳ, khi
viết mail: Vừa hân hạnh vui mừng biết ơn, vừa buồn trách trong
lòng.. Chỉ vì tuổi già, một mắt mà đọc Bài viết tuyệt vời " Cái giá
phải trả" của em. Anh xin tóm lược: Hôm nay A/C tham dự Lễ giỗ
cụ Ngô tại nhà thờ lớn St Gregory(Cách nhà 20 miles) Tử 2-4 PM. Về đến nhà. 6-7
PM cơm nước. Khi lên phòng khách Mở computer thấy Bài của em. Dài như thế.
(Mắt nhìn không rõ chữ, 90 tuổi) Anh phải đọc đến 2 lần. Xin tóm gọn:Thú
thực: Anh hơi lúng túng: Anh vào lục tìm trong đống thư độc giả (hơn 700)
Khắp nơi cả trong nước. ca ngợi Thép Đen. Có mấy ý hay. giống nhau:Như
của nhà văn Thăng Long ( Vũ Huy Quang 74 tuổi, chết 2017 CA).
"Cái giá phải trả"đến với người đọc, giống như bát cơm đến
với người đói, người ấy ngấu nghiến ăn ngay, và chỉ biết cám ơn.
Anh đã đọc say mê.. Ý tưởng sâu sắc , Xin cám ơn em và anh không ngờ, em
của anh tuyệt vời. Em còn làm nhiều việc lớn hơn nữa cho dân tộc . Cho
anh thăm hỏi Bình Phong Hoa Hồng.dcb.
1 AM 30/10/22. Xin cảm thông cho ông già, một mắt nhé !
HỒI ÂM THƯ CỦA
THÉP ĐEN ĐẶNG CHÍ BÌNH.
Bằng Phong Đặng văn Âu.
Thưa anh Thép Đen Đặng Chí Bình quý
mến,
Đọc thư anh viết, em vô cùng cảm
động. Năm nay, anh đã 90 tuổi, mắt đã mờ, chân đã chậm. Một năm bị ngã hai ba
lần, vô ra bệnh viện thường xuyên. Mỗi lần điện thoại cho em, anh đều than sức
khỏe suy giảm. Tuy kém tuổi anh, tuy không bị giam hãm trong lao tù, nhưng bản
thân em cũng cảm thấy mầu thời gian đã tàn phá cơ thể mình. Em khuyên anh, động
viên anh, nhưng kỳ thực em cũng động viên chính mình: “Mặc kệ! Trời cho sống
ngày nào hay ngày đó. Hãy sống hết mình để tạ ơn Trời đã sinh ra mình.”
Mỗi lần nhận bài viết của em, anh
thường dành rất nhiều thời gian đọc đi đọc lại hai ba lần vì quá tâm đắc với
nỗi lòng của thằng em luôn luôn tha thiết đến chuyện nước nhà, mặc dù mắt mũi
kèm nhèm. Anh thường xuyên hoặc gọi điện thoại hoặc gửi Email chia sẻ tâm tư
của thằng em, làm cho thằng em này hết sức cảm động là vì thế!
Thưa anh Thép Đen Đặng Chí Bình,
Có lẽ anh chẳng sung sướng gì vì
được người đời vinh danh là “người tù kiệt xuất”, phải không anh? Khi nhảy ra
khỏi lòng phi cơ, cánh dù mở rộng, em tin chắc rằng trong lòng anh đang có nỗi
khát khao: “Cầu xin Chúa cho con hoàn thành sứ mạng, để tiêu diệt loài quỷ
đỏ đang dầy xéo quê hương.” Nhưng anh nào biết anh đang tham gia vào cuộc
chiến không thể thắng? Anh đâu có biết chung quanh nhà lãnh đạo đầy lòng yêu
nước và nhân ái là một “một bọn lai căng và một lũ bội tình”? Nếu biết
Miền Nam sẽ thua, thì đời nào anh chịu xả thân để phí đời trai, phải không anh?
Khi đang ở trong nhà tù của địch ở
Miền Bắc, nghe tin Tổng thống Ngô Đình Diệm bị bọn phản tướng hạ sát, anh đã
ngã quỵ, không còn tha thiết sống nữa. Anh toan tự quyên sinh mấy lần, nhưng
anh không chết, vì Chúa chưa cho anh chết! Vâng! Anh phải sống! Anh phải sống!
Sống để làm chứng nhân cho một giai đoạn lịch sử đau buồn.
Khác với tâm trạng của anh khi nhảy
dù xuống đất địch, em thấy Miền Nam sẽ thua. Thấy thua nhưng hàng ngày vẫn ra
phi cơ thi hành phi vụ chạm mặt với tử thần! Anh sẽ hỏi tại sao em biết trước
Miền Nam sẽ thua?
Dưới đây là câu trả lời của em:
Thứ nhất, sau khi giết hai anh em
ông Diệm, cái gọi là Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng dưới sự lãnh đạo của Dương
văn Minh lập tức cho mở lại các tiệm “dancing” để các ông Tướng nhảy đầm thâu
đêm suốt sáng.
Thứ hai, Việt Cộng thi hành
sách lược của Mao Trạch Đông “lấy nông
thôn bao vây thành thị” để thôn tính Miền Nam, mà Dương văn Minh ra lệnh
hủy 16 ngàn Ấp Chiến Lược, mạng lưới phòng thủ bảo vệ nông thôn, thì rõ ràng
Dương văn Minh là công cụ của Việt Cộng.
Thứ ba, song song với việc phá hệ
thống phòng thủ của Miền Nam, Trí Quang liên tục xách động quần chúng biểu tình
tại thủ đô và các thành phố dưới danh nghĩa đấu tranh vì Đạo Pháp là có ý đồ dâng
Miền Nam cho Việt Cộng. Chỉ có người nào vô tư, thây kệ đất nước ra sao thì ra,
mới không thấy Dương văn Minh là tên phản quốc, Trí Quang là tên phản Đạo. Còn
em thấy được điều đó, nhưng chỉ là một con tép riu trong cái cỗ máy khổng lồ,
thì em làm được gì?
Việc làm bán nước của Dương văn Minh
là quá rõ ràng mà không ông Tướng nào trong cái gọi là “Hội Đồng Quân Nhân Cách
Mạng” lên tiếng ngăn chặn, xin hỏi họ có xứng đáng mang trên vai cặp lon Tướng
để chỉ huy cấp dưới chống quân giặc hay không?
Việc làm của Trí Quang có tính cách
phá hoại nền tảng đạo lý của đấng Chí Tôn mà không có một trí thức Phật giáo
nào lên tiếng can ngăn, xin hỏi người theo Đạo Phật có thực sự là Phật tử hay
không?
Thích Tâm Châu tỏ dấu không đồng ý
với đường lối đấu tranh bạo động của Trí Quang, liền có một đĩa máu, một cây
dao và bức thư hăm dọa mạng sống đặt trên đầu giường. Qua hành động sắt máu của
Trí Quang đối với người đồng đạo – từng là Chủ tịch Ủy ban Liên phái bảo
vệ Phật giáo – ta phải hiểu ngay rằng nếu Tổng thống Ngô Đình Diệm là
Phật tử đi nữa, mà có quyết tâm chống lại sự xâm lăng của Việt Cộng, thì Trí
Quang – tay sai của Việt Cộng – cũng lật đổ. Nói tóm lại, cái trò
đổ tội Tổng thống Ngô Đình Diệm là độc tài gia đình trị và cái trò đấu tranh
bảo vệ Đạo Pháp của mấy tên Việt Cộng đội lốt thầy Chùa là lếu láo. Các Tướng
lãnh và trí thức Phật giáo không có phản ứng, vì tất cả đều ngu và hèn.
Nếu thấy anh em nhà ông Diệm thực sự là có tội, tại sao các ông Tướng đảo chánh
không đưa họ ra tòa để luận tội? Tại sao không có ông Tướng dám nhận mình đã ra
tay giết hai tên “tội đồ” để quần chúng suy tôn anh hùng, mà anh Tướng nào cũng
chối mình không phải là người ra lệnh giết anh em ông Diệm? Vì thế, họ mới bị
Tổng thống Lyndon B. Johnson mắng là một lũ côn đồ mà không biết nhục. Còn
tự xưng mình là Phật tử, tại sao không có cái tinh thần vô úy và đức từ bi của
Phật để lên tiếng chống lại cái việc đem Thầy Chùa đi thiêu là man rợ? Các ông
Sư tranh đấu đã Nướng Thầy Quảng Đức, chứ đâu phải là tự thiêu?
Anh Thép Đen ở trong tù, không biết
sự xáo trộn ở Miền Nam. Thời bấy giờ Sư và Tướng là những Sứ Quân giống như
thời Đinh Bộ Lĩnh. Tinh thần chiến đấu của anh quân nhân đều sa sút vì các vụ
đảo chánh, chỉnh lý xảy ra liên tục và bọn Việt Cộng đội lốt Phật giáo luân
phiên làm loạn.
Tướng lãnh bất lực, trao Chính quyền
cho dân sự. Cụ Phan Khắc Sửu, một trí thức từng ở tù ở Côn Đảo làm Quốc trưởng
và bác sĩ Phan Huy Quát từng tham gia Chính phủ Trần Trọng Kim, từng giữ các
chức Bộ trưởng Quốc phòng, Bộ trưởng Giáo dục đảm nhiệm chức Thủ tướng. Người
dân tỏ ra hy vọng, vì tin tưởng hai nhà chính trị lão thành sẽ ổn định tình
hình, để các ông Tướng dồn sức lực vào cuộc diệt Cộng. Thế nhưng, chẳng bao lâu
cuộc khủng hoảng giữa hai ông chính trị gia lão thành xảy ra, phải trao quyền
hành lại cho Quân Đội… Khi dân chúng Sài Gòn nghe tin trên đài phát thanh Thủ
tướng Phan Huy Quát trao lại quyền lãnh đạo đất nước cho Quân Đội, thì sự ê chề
càng lớn lao hơn. Tại sao anh Thép Đen biết không? Tại vì mấy ông Tướng đảo
chánh năm 1963 đã làm cho Miền Nam tan hoang. Nay quyền hành trở lại vào tay
các ông Tướng thì tình trạng đã nát càng thêm nát mà thôi. Lại thêm có tin Quân
Đội đề cử một ông Tướng trẻ Không Quân Nguyễn Cao Kỳ – một tay chơi khét
tiếng, không có một chút kinh nghiệm chính trị – làm Thủ tướng. Các ông
chính trị gia phòng trà (salon) có dịp kháo nhau: “Nguyễn Cao Kỳ giỏi lắm giữ
chức Thủ tướng ba bảy hăm mốt ngày là xuống giống như Nguyễn Khánh mà
thôi".
Không ngờ anh Tướng Không Quân nổi
tiếng ăn chơi lại trụ được hơn hai năm và thể hiện được nhiều kỳ tích. Thứ
nhất, chấm dứt việc làm loạn của những ông Sư chuyên viên xách động quần chúng
biểu tình. Thứ hai, dẹp các đại gian thương Ba Tàu trong Chợ Lớn. Thứ ba, hữu
sản hóa dân nghèo sống bằng nghề lái xe taxi.
Nhưng phải kể đến kỳ tích lớn lao
hơn của Nguyễn Cao Kỳ là dẹp cuộc Biến Động Miền Trung do ông Tướng Nguyễn
Chánh Thi từng tham gia đảo chánh năm 1960 với hai tên sĩ quan tay sai của Pháp
là Trần Đình Lan và Vương văn Đông, thì năm 1966 vì nghe lời xúi giục của Trí
Quang, âm mưu lật đổ Chính quyền Trung Ương và đòi lập Miền Trung làm Khu Tự
Trị. Tướng Bắc Kỳ Nguyễn cao Kỳ khôn khéo lựa chọn ba ông Tướng gốc Miền Trung
là Nguyễn văn Chuân, Huỳnh văn Cao, Tôn Thất Đính ra Huế dẹp loạn để khỏi bị
Trí Quang (miệng lưỡi Việt Cộng) đổ cho cái tội Bắc Kỳ chống Trung Kỳ! Ba ông
Tướng Bộ binh đều thất bại. Tệ hơn nữa, Tướng Tôn Thất Đính nhảy sang phe làm
loạn để chống Chính quyền Trung Ương. Thử hỏi một người được Tổng thống Ngô
Đình Diệm tin tưởng, cùng một lúc giao phó ba chức vụ: Tư Lệnh Vùng III Chiến
thuật, Tổng trấn Sài Gòn Gia Định, Tư lệnh Biệt Khu Thủ Đô. Đường binh nghiệp
của Tôn Thất Đính lên nhanh là nhờ sự tiến cử của Đỗ Mậu. Ông Đỗ Mậu nguyên là
lính Khố Xanh của Triều Nguyễn, được quan Tổng Đốc Ngô Đình Khôi biệt phái sang
kéo xe cho Thượng thư Bộ Lại Ngô Đình Diệm. Đỗ Mậu người Quảng Bình, cùng quê
với Tổng thống Ngô Đình Diệm, từng phục vụ Thượng thư Ngô Đình Diệm một cách
trung thành, nên được ông Diệm khi về nước tin dùng, xem là kẻ tâm phúc của
mình, giao cho Đỗ Mậu làm Giám đốc An ninh Quân Đội kiêm nhiệm chức lãnh đạo
Quân Ủy Trung Ương của đảng Cần Lao. Tổng thống Diệm đều chấp thuận những quân
nhân do Đỗ Mậu tiến cử. Không ngờ Đỗ Mậu là tên phản bội. Chính Đỗ Mậu là người
đi móc nối với các sĩ quan nắm giữ vai trò chủ yếu từng được Đỗ Mậu tiến cử để
làm cuộc đảo chánh năm 1963 lật đổ chế độ.
Sau khi dẹp yên cuộc nổi loạn ở Miền
Trung, Thủ tướng Nguyễn Cao Kỳ tổ chức bầu cử Quốc Hội Lập hiến, khai sinh nền
Đệ Nhị Cộng Hòa. Qua năm 1967, cuộc Tổng Tuyển cử bầu Tổng thống và lưỡng viện
Quốc Hội. Nhờ đạt được thành tích chấm dứt các cuộc biểu tình của bọn Việt Cộng
đội lốt Phật giáo, dẹp bọn gian thương Chợ Lớn khuấy đảo thị trường, giải quyết
cuộc Biến Động Miền Trung một cách khôn ngoan, không gây đổ máu, tinh thần binh
sĩ bắt đầu vững tin vào sự lãnh đạo của Nguyễn Cao Kỳ. Các Tướng lãnh Tư lệnh
Vùng, các Tướng Tư lệnh Quân Binh Chủng đều ủng hộ Tướng Kỳ đại diện Quân Đội
ra tranh chức Tổng thống.
Nhưng trong “khoảnh khắc sự thông
minh đi vắng”, Tướng Nguyễn Cao Kỳ đã nhường cho Tướng Nguyễn văn Thiệu đại
diện Quân Đội tranh chức Tổng thống. Ở đây em xin giải thích cho anh Thép Đen
hiểu ý nghĩa của mấy chữ “khoảnh khắc sự thông minh đi vắng” là gì.
Nhà bác học thông thái bậc nhất thế
giới – Albert Einstein – yêu cầu người thợ mộc đục hai cái lỗ:
một lớn một nhỏ nơi cửa phòng làm việc để con mèo mẹ to xác hơn chui vào lỗ
lớn, con mèo con chui vào lỗ nhỏ để chơi đùa với ông. Người thợ mộc nói chỉ cần
đục một lỗ lớn là đủ, đâu cần gì tới hai lỗ. Einstein vò đầu, bứt tai suy nghĩ
một lúc lâu mới hiểu mình yêu cầu ông thợ mộc đục hai lỗ là thừa, vì chỉ cần
một lỗ đủ lớn cho con mèo mẹ và mèo con chui qua là được. Nhà bác học cực kỳ
thông minh, nhưng đôi lúc trở nên ngu, cho đến khi ông thợ mộc giải thích thì
mới hiểu. Ông Nguyễn Cao Kỳ là người đã gặt hái được những thành quả vượt bực trong
hai năm làm Thủ tướng, được anh em Tướng lãnh tín nhiệm cử mình làm đại diện
Quân Đội, nhưng tự động nhường cho ông Nguyễn văn Thiệu và chấp nhận vị trí
Phó, là vì trong phút chốc trở nên ngu (xin lỗi). Anh Thép Đen đã hiểu tại sao
em bảo ông Kỳ nhường chức Tổng thống cho Tướng Nguyễn văn Thiệu để lãnh đạo
Quốc gia là ngu chưa? Tại vì ông Thiệu là một người có máu phản thì làm sao có
cái tâm vì đất nước để lãnh đạo?!
Thứ nhất, ông Thiệu được Tổng thống
Diệm tín cẩn, giao cho làm Tư Lệnh Sư Đoàn 5 Bộ Binh đóng gần Sài Gòn là có mục
đích bảo vệ Thu Đô khi có đảo chánh. Nhưng năm 1963, ông Thiệu kéo quân về Sài
Gòn thay vì dẹp đảo chánh, thì ông Thiệu trở mặt theo phe phản loạn. Thứ hai,
ông Thiệu đã tuyên thệ vào đảng Đại Việt, nhưng sau đó phản đảng Đại Việt, ra
lập riêng đảng Dân Chủ. Được ông Kỳ nhường cho chức Tổng thống, qua năm 1971
thì phản, bằng cách loại ông Kỳ ra khỏi chức Phó Tổng thống. Âm thầm mời cụ
Trần văn Hương đứng Phó, mà còn có thủ đoạn buộc ứng cử viên nào muốn ra tranh
cử Tổng thống thì phải được 150 đại biểu dân cử giới thiệu, trong khi đó ông
Thiệu đã bỏ tiền ra mua hầu hết các vị dân cử ủng hộ mình. Cuối cùng, Tổng
thống Nguyễn văn Thiệu độc cử và tỷ lệ số phiếu quần chúng ủng hộ 99%. Hành
động “độc cử” của Tổng thống Thiệu là tạo cơ hội cho bọn nhà báo phản chiến của
Mỹ áp lực Quốc Hội Mỹ ngưng viện trợ cho nhà độc tài!
Mặc dầu ông William Colby –
Trưởng lưới CIA ở Việt Nam – vào tận căn cứ Tân Sơn Nhất yêu cầu Tướng
Kỳ thay đổi quyết định nhường cho Tướng Nguyễn văn Thiệu, nhưng ông Kỳ vẫn
không chịu, vì lỡ mang tính “quân tử Tàu”. Cụ Phan Khắc Sửu, Chủ tịch Quốc Hội
lúc bấy giờ yêu cầu Thủ tướng Kỳ tổ chức lại cuộc bầu cử Tổng thống, vì Quốc
Hội sẽ không chấp nhận chuẩn y, nếu ông Thiệu làm Tổng thống. Tướng Kỳ vẫn
“ngoan cố” nhất định không làm theo yêu sách của Quốc Hội. Tướng Kỳ còn phái
Tướng Nguyễn Ngọc Loan vào ngồi tại “Chuồng Cu” của Quóc Hội để giám sát anh
Dân Biểu nào bỏ phiếu không chuẩn y cho Tướng Thiệu làm Tổng thống, thì bắt đi
lính!
Những sự kiện này rất nhiều Dân biểu
Quốc Hội Lập Hiến lúc bấy giờ, nay còn sống, đều biết. Chẳng hiểu có sử gia nào
của Miền Nam ghi lại những sự kiện này, nhưng đó là sự thật mà rất nhiều người
không biết. Em không phải là sử gia, nhưng biết sự kiện này thì viết để anh
Thép Đen còn ngồi trong tù vào thời gian đó có sự hiểu biết về chuyện bội phản
ở Miền Nam.
Người khai sinh ra nền Đệ nhất Cộng
Hòa đã ra lệnh cho Đại tá Nguyễn văn Y – Tư lệnh Cảnh sát Quốc gia – đốt
hồ sơ Dương văn Minh thông đồng với Việt Cộng, để rồi bị chính Dương văn Minh
giết. Người khai sinh ra nền Đệ Nhị Việt Nam trao quyền lãnh đạo đất nước cho
Tướng Nguyễn văn Thiệu, một người có quá khứ phản bội, để rồi bị cuối cùng bị
Tổng thống Nguyễn văn Thiệu dùng thủ đoạn ma mảnh đá văng ra khỏi chính trường.
Trong lịch sử Việt Nam chưa có một
vị vua nào có lòng yêu nước thương dân mà bị chết thảm bởi những tên phản phúc
như Tổng thống Ngô Đình Diệm. Và trong lịch sử Việt Nam cũng chưa hề có một
nhân vật nào được anh em Quân Đội chọn lên làm vua (Tổng thống) mà nhường ngôi
cho người khác như Tướng Nguyễn Cao Kỳ. Đứng trước hai sự kiện lạ lùng như thế,
em chỉ còn có một cách giải thích: Nước Việt Nam bị quả báo do các bậc tiền bối
đã tiêu diệt nòi giống Chàm, nên người lãnh đạo quốc gia bị rơi vào “khoảnh
khắc thông minh đi vắng” (tức là ngu). Nếu không phải thế, tại sao một vị Linh
mục tại Nhà Thờ Công giáo Santander ở Tây Ban Nha chưa từng đặt chân đến Việt
Nam, chưa từng đọc lịch sử Việt Nam mà có thể nói với đoàn du lịch của Giáo sư
Lê Tuyên vào năm 1957 rằng nước Việt Nam đã mất vào tay người Chàm? Anh thử
nghĩ xem trong lịch sử Việt Nam có một hôn quân bạo chúa nào như Hồ Chí Minh mà
lại được đem vào chùa ngồi ngang với Phật để thiện nam tín nữ vào sì sụp lạy
không? Phật giáo bị Việt Cộng làm nhục thấy rõ. Tại sao Phật giáo không đứng
lên biểu tình, tự thiêu để phản đối như năm 1963? Có bao giờ trí thức Việt Nam
ngu tới mức không thấy gần một triệu dân Miền Bắc phải rời bỏ quê cha đất tổ để
đến sống trong cảnh màn trời chiếu đất, mà vẫn nhắm mắt nhắm mũi làm tay sai
cho kẻ thù xâm lăng nước mình không? Vậy có đúng là oan hồn người Chàm đã làm
cho cấp lãnh đạo đến dân đen đều ngu là để trả thù hay không?
Thưa anh Thép Đen Đặng Chí Bình quý
mến,
Em viết theo những gì em nghiệm suy
để chứng minh “cái thấy” của em là nòi giống rồi đây sẽ không còn. Em không
viết để tâng bốc người này, hạ bệ người kia giống như nhà trí thức Tiến sĩ Lưu
Nguyễn Đạt gán ghép cho em. Em cũng chẳng phải là người hùng giống như nhà trí
thức Tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng – Bộ trưởng Kế Hoạch trong Chính quyền Tổng thống
Nguyễn văn Thiệu, tác giả hai bộ sách đồ sộ – phong cho em. Em viết với mục
đích để mai sau những nhà nhân chủng học đỡ mất công tìm tòi vì sao nòi giống
Việt Nam anh hùng mà bị diệt chủng. Nhà trí thức Tiến sĩ Mai Thanh Triết bảo em
chê trí thức Việt Nam ngu là vơ đũa cả nắm, sẽ không thuyết phục được ai.
Không! Em không ngu đến nỗi nghĩ rằng mình có thể thuyết phục người khác. Năm
1954 gần một triệu người Bắc bỏ cửa nhà, bỏ quê cha đất tổ, bỏ công danh sự
nghiệp di cư vào Miền Nam, chấp nhận sống trong cảnh màn trời chiếu đất, vì quá
sức kinh hãi sự man rợ của quân quỷ sứ cộng sản trong cái gọi là đấu tố Cải
Cách Ruộng Đất, mà không thể mở mắt bọn trí thức ở Miền Nam, nên mới “ăn cơm
Quốc Gia, thờ ma Cộng Sản”. Huống hồ em chỉ là tên lính quèn, vô danh tiểu tốt,
làm sao có thể làm được chuyện đội đá vá trời làm công việc thuyết phục người
khác? Em chưa mắc bệnh hoang tưởng đâu, anh Thép Đen ạ.
Tới tuổi ngoài 80 mà em còn xông
xáo, vì bên tai em luôn luôn nghe lời di huấn của Tổng thống Ngô Đình Diệm với
mấy chữ “nối chí tôi” và nghe câu trả lời của Tổng thống Ngô Đình
Diệm với Thiếu tá Nguyễn Hữu Duệ: “Chết là cùng, việc gì mà sợ?”.
Lại thêm, Hai Bà Trưng là phận nữ nhi còn biết “Giận người tham bạo”
mà đứng lên trả thù nhà đền nợ nước, huống chi mình là “đấng nam nhi”, lại
không biết giận bọn Việt Cộng đang tiến hành cuộc súc vật hóa đồng bào mình?
Trong mắt em, Chúa Jesus Christ là một lãnh tụ cách mạng. Cách mạng tư tưởng!
Mà em tuy là một chiến sĩ chuyên nghề đánh giặc, nhưng tâm hồn rất lãng mạng
yêu nghệ thuật, thì phải dấn thân vào cuộc cách mạng thôi! Nếu không có chất
lãng mạng trong người, thì trở thành vô cảm, bình an trước nỗi đau của giống
nòi! Sống trong sự thờ ơ, vô cảm, đâu còn là con người nữa hả anh Thép Đen. Bởi
thế, em chống Cộng không phải mưu cầu lợi danh cá nhân để được nổi tiếng. Em
chống Cộng là vì không chấp nhận bọn ma quỷ dùng bạo lực để tước đoạt quyền Làm
Người của dân tộc mình!
Tổng thống Ngô Đình Diệm là tấm
gương sáng của lòng ái quốc. Em ngưỡng mộ người ái quốc, người vì nước vì dân,
nên nguyện thể hiện cách sống đứng thẳng, cho xứng đáng với công ơn cha mẹ sinh
thành. Sở dĩ em thấy được nòi giống Việt Nam sẽ tận diệt, bởi vì người dân Việt
không có cái “GIẬN CHÍNH KHÍ” như Hai Bà Trưng, mà chỉ có cái “GIẬN NỘ KHÍ” như
người đàn bà bị mất gà chửi vung tàng táng, Phật cũng bì chửi, Chúa cũng bị
chửi, không cần biết phải trái! Chẳng còn chút gì là đạo nghĩa ở đời. Đó là lý
do vì sao cô giáo Trần thị Lam làm bài thơ “Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu
lớn” và cô Hân Phan chê dân Việt Nam là Hèn!
Vấn nạn của đồng bào ta là không
biết NHỤC!
Hiện nay, nền văn minh của nước Mỹ
đang xuống cấp giống như tình trạng Việt Nam. Chẳng cần phải là nhà tiên tri,
nếu nước Mỹ vẫn tiếp tục tình huống xuống cấp, nước Mỹ cũng sẽ sụp đổ giống như
Việt Nam Cộng Hòa vào năm 1975: “Một nền văn minh của Mỹ cũng sẽ bị đánh bại
bởi một chủ nghĩa man rợ”. (Dương Thu Hương).
Anh Thép Đen cố gắng sống để đọc
những sự kiện lịch sử mà chỉ có cái thằng lính anh nhận làm nghĩa đệ này mới
dám viết mà thôi. Dám viết để chứng minh những gì mình được Thiên Chúa mặc
khải. Chẳng bao giờ em có ý tưởng xúc phạm các bậc tiền bối, trong đó Ông Bà
Cha Mẹ mình!
Luật Nhân Quả của Thượng Đế rất
nghiêm khắc và mầu nhiệm. Không có ai đủ khả năng lách luật của Thượng Đế được.
Có vay ắt có trả. Chẳng ai quỵt được! Nếu kẻ nào nhận mình là Phật tử mà không
hiểu Luật Nhân Quả là không phải Phật tử. Hoa Kỳ giết Tổng thống Ngô Đình Diệm.
Ba tuần sau Tổng thống John F. Kennedy bị giết là quả báo nhãn tiền đấy! Vì mất
niềm tin nơi Thượng Đế, Hoa Kỳ tham lợi bắt tay với Trung Cộng, bỏ rơi Việt Nam
Cộng Hòa, không giữ lời nguyện “In God We Trust”, mà chạy theo “In
Dollar We Trust” thì ngày nay bị rơi vào tình trạng y chang như Việt Nam
Cộng Hòa là tất yếu!
Em sẽ còn viết nhiều thư tâm tình
với anh Thép Đen để anh biết một số sự kiện lịch sử mà không sử gia nào nói
đến.
Bằng
Phong Đặng văn Âu, Ngày 1 tháng 11 năm 2022.
Địa
chỉ nhà: 10200 Bolsa Avenue, Westminster, CA.92683
Địa
chỉ Email: bangphongdva033@gmail.com
Telephone:
714 – 276 – 5600