THƯ
VIẾT CHO NHỮNG THẰNG NGU
BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU
Thành
Phố Westminster, Quận Cam, Tiểu bang California, Hoa Kỳ.
Ngày
15 tháng 8 năm 2019
Này
Nguyễn Đắc Xuân,
Hôm
nay ngày rằm tháng 7 Âm lịch, là ngày Vía Vu Lan, đồng thời là ngày 15 tháng 8 Dương
lịch, ngày sinh nhật của tao. Tao chọn ngày này viết thư cho mày để báo hiếu Mẹ
tao.
Như
mày đã từng gặp Mẹ tao. Đó là một người phụ nữ hiền lành, nhưng cương nghị. Góa
chồng từ lúc còn trẻ, bà vẫn thủ tiết thờ chồng, nuôi con, giống như Mẹ của nhà
thơ Phùng Quán và dạy tao phải sống như bà Mẹ của Phùng Quán dặn con bà: “Sự sống là quý giá, nhưng trên đời có sự quý giá hơn. Đó
là lòng tự trọng”.
Nếu
những gì tao sắp sửa viết cho mày hôm nay, khiến ai bất bình, mà dùng bạo lực để
thanh toán tao, tao sẽ không ân hận, mà còn tự
hào, vì tao đã sống theo lời Mẹ dạy.
Sáng
nay, tao lên phòng tập thể dục. Bạn tao hỏi: “Anh có biết hiện giờ ở Huế đang
có sự bàn cãi nhau về việc thành lập môn “Trịnh Công Sơn Học” để giảng dạy tại
các trường Đại Học?”. Tao trả lời không biết, nhưng tao không lấy làm lạ, vì Hồ
Chí Minh bị thế giới văn minh kết tội diệt chủng như Hitler, Staline, Mao Trạch
Đông mà Việt Cộng phong là Danh Nhân Văn Hóa Thế giới và được Đảng của mày đưa
vào Chùa ngồi ngang hàng với Đức Thích Ca để cho dân chúng sì sụp lạy đấy thôi!
Trước
đây mấy năm, tao viết cho mày vài bức thư để mở cái ngu cho mày, nhưng mày
không chịu học, lại còn huyênh hoang trả lời mày đi làm lịch sử. Tao giận quá,
mới nói với mày rằng Trường Chinh Đặng Xuân Khu, Võ Nguyên Giáp, Phạm văn Đồng chẳng
có đứa nào học lịch sử, nên mới chạy theo phục vụ Hồ Chí Minh, một kẻ đòi kết
nghĩa anh em môi hở răng lạnh với quân thù truyền kiếp của dân tộc. Cái thứ
tình nguyện đi làm tay sai cho kẻ thù không đội trời chung, mà cứ tưởng bở,
vênh váo cái mặt mo. Mày còn bày đặt thách thức để xem mày hay tao, ai đến đích
trước. Mày là thằng ngu, sống sung sướng ở Miền Nam, được hưởng mọi ân huệ của
Miền Nam, mày chạy theo Việt Cộng để đến cái đích địa ngục trần gian, mắc mớ gì
tao chạy đua với mày?
Phải
chi mày lớn lên thời 1945, khí thế toàn dân nổi lên chống Thực dân Pháp rần rần,
mà vì trình độ hiểu biết non nớt, mày đi theo cộng sản, tao còn hiểu được. Đằng
này, năm 1959, tao dúi cho mày cuốn sách “Trăm Hoa Đua Nở Trên Đất Bắc” do cụ
Hoàng văn Chí biên soạn, để mày thấy những người trí thức lên rừng đi theo Cách
Mạng, đến khi Đảng nắm chính quyền trong tay, thì cái đám trí thức đó đều bị bỏ
đói, tù đày chi vì cái tội xin Đảng cho phép tự do sáng tác. Cái thứ như thằng
Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan và mày… là loại tép riu, Đảng coi
chúng mày như xia là cái chắc! Tại vì chúng mày là một lũ ngu, đưa sách cho đọc
mà trí óc vẫn tăm tối.
Một
hôm, đọc thấy cái Kiến Nghị của ông Tướng Đồng Sĩ Nguyên cùng một lô Tướng lãnh
và Lão Thành Cách Mạng đồng kính gửi Quốc Hội để xin cải tổ Luật Nhà Đất, tao
viết cho Đồng Sĩ Nguyên một email để nói với ông ta vốn làm Dân biểu mấy khóa,
mà không hiểu Quốc Hội Việt Cộng là cái chậu kiểng của Đảng để trưng bày cho có
vẻ Dân Chủ hay sao mà rủ rê những thứ “Bình Vôi” đưa tên vào Kiến Nghị để xin xỏ.
Sau đó, tao gọi điện thoại cho ông Tướng Đồng Sĩ Nguyên – người được mệnh danh
là kiến trúc sư của Đường Mòn Hồ Chí Minh – tao tự xưng là người đồng hương Quảng
Bình để trách ông ta dâng Kiến Nghị là chuyện vớ vẩn. (Nên nhớ tao có thể nói
giọng Quảng Bình). Tướng Đồng Sĩ Nguyên thật thà đáp: “Mình phải phản ánh với Đảng,
để Đảng biết những lão thành còn quan tâm đến việc nước. Không lẽ im lặng thì bọn
đàn em sẽ chê cười!” Mấy anh cộng sản
sao mà hay xưng “Mình” đến thế?!
Tao
cũng viết bài phê phán Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh sống gần 100 tuổi mà còn nói điều
gian dối. Ông khen ngợi cộng sản thời đại Hồ Chí Minh được dân yêu, dân quý,
dân kính trọng; còn ngày nay (thời của Nguyễn Tấn Dũng) cộng sản bỗng trở nên
tha hóa, đạo lý suy đồi, là cường điệu. Ngoài bài viết tao gửi lên Diễn Đàn,
tao viết riêng cho Cụ Vĩnh một email và nhờ ông Nguyễn Huệ Chi chuyển giùm. Nội
dung email của tao như sau: “Cụ đã ở tuổi gần đất xa trời, nói cái gì thì phải
nói cho đúng, để hậu thế không chê cười. Cụ bảo rằng cộng sản thời đại Hồ Chí
Minh được dân yêu, dân quý, dân kính trọng là không đúng với sự thật. Nếu dân
yêu, dân quý thì không đời nào gần một triệu dân Miền Bắc bỏ chạy vào Miền Nam
sinh sống năm 1954! Hơn nữa, từ ngày Đảng lên nắm chính quyền, có bao giờ Đảng
đã mở cuộc tự do trưng cầu dân ý đâu, mà biết được lòng dân?” Giáo sư Nguyễn Huệ
Chỉ báo cho tao biết đã chuyển email của trao cho Cụ Vĩnh rồi! Cụ Vĩnh im lặng,
làm cho tao khinh những ông già lòe cái danh xưng Lão Thành Cách Mạng, mà hành xử
không quang minh.
Nhiều
vị trí thức, Tướng lãnh viết email cho tao nhìn nhận sự phê bình của tao là
đúng, nhưng họ nói tao ở nước ngoài, không hiểu hoàn cảnh của họ ở trong nước.
Giá như tao viết bằng giọng văn nhẹ nhàng hơn, thì sẽ thuyết phục họ hơn. Tao
trả lời thẳng thừng: “Các Cụ ở vào hàng cha chú, đàn anh; tôi thuộc hàng hậu bối.
Tôi đâu cần phải dùng lời ngon ngọt để dỗ dành các Cụ phải làm bổn phận công
dân khi quân giặc đến nhà!” Tao còn hỏi ngày xưa các Cụ lên đường đánh Pháp, đuổi
Mỹ, có bao giờ các Cụ ngồi ký Kiến Nghị gửi cho Pháp, cho Mỹ không?
Mày
biết tao không bao giờ nói hay viết lời thô lỗ, văng tục đối với bất cứ ai. Tao
chỉ nói thằng, nói thật. Hễ dốt thì tao nói dốt; hễ ngu thì tao nói ngu! Ví dụ,
cái câu “CÒN ĐẢNG CÒN MÌNH” là cực kỳ
ngu; cái câu “THÀ MẤT NƯỚC, CÒN HƠN MẤT ĐẢNG” là cực kỳ dốt. Bởi vì khi nước đã mất, thì đảng
còn thế quái nào được nữa?
Khi
Lê Hiếu Đằng tỏ ra bất mãn chế độ, viết lời kêu gọi các đảng viên hãy đứng lên
chia tay đảng tập thể (trong khi bản thân hắn còn ở trong Đảng), tao cũng viết
bài chê Lê Hiếu Đằng và những thằng sinh viên sống ở Miền Nam đi theo Việt Cộng
đều ngu và hèn, vì không có cái dũng để thú nhận sự sai lầm, ngu dốt của mình,
khi đã nhìn ra Đảng là phường bán nước buôn dân. Cái chiêu bài “Chống Mỹ Cứu Nước”
của Việt Cộng mà những thứ Thượng tọa, Linh mục, Trí thức chạy theo là một lũ
ngu. Bằng cớ ngày hôm nay Đảng của mày đang nhận vũ khí của Mỹ đấy thôi!
Ngày
trước, tụi bay ăn sung mặc sướng, đi lại tự do thì đòi chống Nhu Diệm, Thiệu Kỳ.
Ngày nay Việt Cộng bán nước rõ ràng, tao không thấy thằng nào tỏ ra một chút hối
hận vì trót ngu. Đào Hiếu là một học sinh ở Quy Nhơn mới lớn, đọc sách của mấy thằng
trí thức nửa mùa, làm dáng, giả vờ tả khuynh, nên mới lầm đường lạc lối đi theo
Việt Cộng. Nhưng ít ra Đào Hiếu còn biết viết cuốn “LẠC ĐƯỜNG” để chuộc tội với
đồng bào.
Bạn
tao, Tiến sĩ Hà Sĩ Phu Nguyễn Xuân Tụ, khi đọc bài của tao chê cái bọn Lê Hiếu
Đằng, Huỳnh Tấn Mẫn là hạng ngu dốt, phản bội Miền Nam, viết email khuyên tao:
“Nên vặn âm thanh vừa đủ nghe (tone down volume) để kéo người phản tỉnh về với
mình”. Tao trả lời: “Anh là người trí thức nói năng nhẹ nhàng, nhưng anh từng
nói Việt Cộng là loài ký sinh bám vào lòng yêu nước. Vậy ký sinh làm gì có tay để
cho anh dắt tay nhau đi dưới những tấm bảng chỉ
đường của trí tuệ? Do đó, anh có dắt
được thằng nào đâu? Còn tôi là dân vũ biền, thấy anh nói nhẹ không xong, thì
tôi phải nói nặng để may ra vỡ óc chúng nó, thì phúc cho Đất Nước”. Rút cục nói
nhẹ, nói nặng, nói hợp lý đến mấy, chúng vẫn không chịu nghe. Có lẽ phải dùng
roi đét vào đít chúng mới được?
Này
Nguyễn Đắc Xuân,
Có
lẽ cái dân Việt Nam bị quỷ ám hay sao đó mày ạ! Bởi vậy mới có cái bọn mang
danh trí thức mà ngu thậm tệ. Trong nước, dưới sự độc tài toàn trị của Việt Cộng,
tất cả mọi người giả vờ ngu để sống, thì tao còn hiểu được. Ở ngoài này tự do,
thế mà có những thằng trí thức lận lưng cái bằng Tiến Sĩ (thiệt hay giả, không
biết) mà vẫn viết sách bào chữa cho tên giặc Trí Quang. Nhất Hạnh là thằng điếm,
đặt điều nói dối Mỹ dội bom làm chết 300 ngàn dân Bến Tre, lập ra dòng tu Tiếp
Hiện để ngủ với gái, mà vẫn có đứa đi theo, chắp tay sùng bái rất kính cẩn lạy,
mới kỳ. Rồi có một anh Tướng Hải Quân làm Kháng Chiến dỏm, bịp bợm có chứng cớ rành
rành ra đó, mà vẫn còn có những thằng chạy theo xưng tụng, hàng năm làm lễ tưởng
niệm tuyên dương anh hùng thì mới khiếp!
Mày
có thấy thằng lãnh đạo Việt Cộng nào không ngu trong việc bảo vệ chủ quyền Quốc
gia, làm cho dân giàu nước mạnh để chỉ cho tao thấy không? Riêng tao, tao thấy
toàn một lũ Mán từ rừng về, chóa mắt trước sự giàu sang của Miền Nam, học lối sống
của Miền Nam, thế mà dám xưng “Đỉnh Cao Trí Tuệ Loài Người” để ngày hôm nay một
ông Tổng Bí thư Đảng kiêm Chủ tịch Nước bị dân xem là thằng Lú tư thông với
Trung Cộng để hãm hại dân mình!
Do
đó, mày được gọi là “Nhà Huế Học” và thằng Trịnh Công Sơn được chọn làm môn học
ở Đại Học thì chẳng có gì lấy làm lạ! Hai đứa bay đều là bạn tao. Mày là đứa
ngu, chạy theo bợ “Thầy Trí Quang” mà không biết khi “Cách Mạng” thành công thì
“Thầy Trí Quang” sẽ bị ném vào thùng rác. Còn thằng Trịnh Công Sơn là một tay
cơ hội để được “sáng say, chiều xỉn” thôi!
Trước
ngày 30 tháng 4 năm 1975, tao khuyên Trịnh Cộng Sơn tìm đường ra nước ngoài
lánh nạn đi. Bởi vì Việt Cộng không coi nó có công với Cách Mạng nhờ những bài
hát phản chiến, mà Việt Cộng sẽ hài tội nó sống dưới cái dù của Đại tá Lưu Kim
Cương, rồi sau đó sống dưới cái dù của Tổng trưởng Dân Vận Chiêu Hồi Hoàng Đức
Nhã. Quả nhiên, tao nói không sai. Sau năm 1975, nếu không có sự can thiệp của
Anh Sáu Dân (bí danh của Thủ tướng Võ văn Kiệt) thì thằng Sơn đã bị thằng Hoàng
Phủ Ngọc Phan đày đọa cho đến chết!
Nói
tóm lại, những thằng những con mang danh trí thức ở Miền Nam Tự Do phản bội Miền
Nam, Việt Cộng chỉ dùng trong giai đoạn xâm lược Miền Nam thôi. Sau đó, bọn đó
đều bị phế thải, bởi vì Việt Cộng coi Trí Thức Không Bằng Cục Phân.
Bên
này Cộng Đồng Người Việt Tị Nạn đang sôi nổi về ông Tỷ phú Hiểu Chưa cũng tị nạn,
nhưng trở cờ làm tay sai Việt Cộng, bày đặt hỗn láo, xấc xược, rồi cũng chỉ được
Việt Cộng xài một thời gian thôi. Bởi vì với Việt Cộng, tỷ phú không thuộc phe
chúng nó thì cũng bị chúng coi như cục phân! Vắt chanh bỏ vỏ là ngón nghề của
Việt Cộng mà!
Nguyễn
Đắc Xuân à!
Tao
khuyên mày nên nói một lời sám hối trước khi về cõi để vợ mày không nỡ đổ một rổ
lòng lợn thối lên đầu mày, khi mày hớn hở mang về khoe Đảng chia khẩu phần.
Bằng Phong Đặng văn Âu
Email Address: bangphongdva033@gmail.com
Telephone: 714 – 276 – 5600