https://khongquanc130.blogspot.com/2023/10/viet-cho-nguyen-thanh-tu-thu-thu-ba.html
THƯ THỨ BA
VIẾT CHO NGUYỄN THANH TÚ,
CON TRAI KÝ GIẢ ĐẠM PHONG.
Bằng Phong Đặng văn Âu.
Cháu Nguyễn Thanh Tú thương mến,
Chú không rõ tâm tư của những phi công bay loại phi cơ Hỏa Long (Fire Dragon) như chú, nghĩ gì khi họ trút hàng vạn viên đạn xuống đầu địch quân để giải cứu đồn binh bạn bị tấn công? Riêng chú, tay vừa bóp cò, nhưng trong đầu óc, chú cứ miên man với ý tưởng, chẳng biết những viên đạn vô tình mà mình rót xuống có giết chết tên “quân xâm lược” nào là bà con, anh em mình từ ngoài Bắc đi làm nghĩa vụ Quốc tế? Tại sao mình bị sa vào cuộc chiến huynh đệ tương tàn một cách phi lý như thế này? Cuộc chiến này đâu phải do dân tộc mình gây nên? Đây là cuộc chiến của hai thế lực Đỏ và Trắng dùng quê hương mình làm bãi chiến trường và mình chỉ là con chốt thí. Nếu những nhà lãnh đạo đất nước mình tinh khôn như Thái Lan, Nhật Bản chẳng hạn, thì chúng ta đâu phải bị lâm vào cảnh ngộ huynh đệ tương tàn? Vậy có phải nghiệp chướng của giống nòi giống như lời dạy “đời cha ăn mặn, đời con khát nước” của Tổ Tiên ?
Có một vị bác sĩ – bạn đồng nghiệp của bố chú – dụ dỗ, thuyết phục bố chú gia nhập đảng cộng sản. Bố chú hỏi: “Chủ nghĩa cộng sản chủ trương ‘Vô Gia đình – Vô Tổ Quốc – Vô Tôn Giáo’, tại sao anh rủ tôi gia nhập là nghĩa lý gì? Nếu thành công trong cuộc đánh đuổi Thực dân Pháp ra khỏi nước, thì chúng ta còn lại gì để phụng sự?” Bố chú cũng là người hết sức yêu nước, rất khao khát độc lập và tự do, nhưng bằng cái gọi là “common sense”, ông thấy được chủ nghĩa cộng sản là tai họa cho dân tộc. Giá như, những nhà thông thái như Giáo sư Nguyễn Mạnh Tường, Trần Đức Thảo cũng có cái “common sense” như bố chú, thì cái chủ nghĩa cộng sản đâu có thể nào phát triển trên đất nước mình? Bố chú là người khỏe mạnh, thích săn bắn và chơi quần vợt (tennis), không mắc chứng bệnh gì mà qua đời lúc mới 53 tuổi. Về sau lớn lên chú mới hiểu cộng sản sợ bố chú tiết lộ với mật thám Pháp biết người đồng nghiệp của bố chú là cộng sản, nên họ phải thanh toán. Có lẽ ký giả Đạm Phong – bố cháu – cũng thấy Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam của Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh sẽ là một tai họa cho Cộng Đồng, nên bố cháu đã phanh phui Sự Thật, mà đành chết trước họng súng của quân khủng bố?
Vì chung cảnh ngộ mồ côi cha như cháu, nên chú rất đồng cảm với cháu, bất chấp bọn ma quỷ dùng những lời bẩn thỉu, vu khống, thóa mạ danh dự của mình. Ngay cả khi chú đăng bức thư “Vàng Rơi Không Tiếc” của nhà văn Đào Vũ Anh Hùng lên tờ báo Lý Tưởng để phơi bày Sự Thật về tổ chức Kháng Chiến Ma, chú còn không sợ những dọa bắn, dọa giết của đám giặc cỏ kia, huống hồ cái đám vô lại, vô giáo dục làm dơ bẩn cộng đồng mạng? Nếu chú sợ hãi, không dám chết cho Lý Tưởng, thì mang danh làm Người Lính Việt Nam Cộng Hòa làm gì cho nhục? Chết vì Lý Tưởng là cái chết xứng đáng! Không phải chú là loại anh hùng rơm, dám chơi mà không dám chịu. Chú là người được Bà Mẹ dạy chú giống như Bà Mẹ của thi sĩ Phùng Quán dạy: “Bút giấy tôi ai cướp giật đi, tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá”. Chú rất tiếc những nhà thơ nổi tiếng, như Trang Châu (Y sĩ Tiền Tuyến) hay Trần Trung Đạo làm câu thơ “Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười” chẳng hạn, được sống trên đất nước tự do, nhưng không có khí tiết như nhà thơ Phùng Quán!
Những bà mẹ của các Kháng Chiến quân nhẹ dạ đi theo Hoàng Cơ Minh, về rừng rồi bị Hoàng Cơ Minh thanh toán, như Phạm Hoàng Tùng viết trong cuốn “Hành Trình Người Đi Cứu Nước”, đang khóc ròng, tại sao nhà thơ Trần Trung Đạo không cảm thương những bà mẹ đó? Nhà thơ phải nói lên nỗi đau, nỗi nhục của dân tộc, chứ đâu phải là cung văn trong các buổi lên đồng? Theo chú nhận xét, những người Việt mang danh nghĩa tị nạn, nhưng dửng dưng, vô cảm trước cái chết vì Sự Thật của bố cháu, thì nòi giống Việt Nam rồi cũng như dân tộc Chàm mà thôi!
Chú trích đăng lại câu trả lời phỏng vấn của cháu cho báo chí:
– Tên tôi là Nguyễn Thanh Tú. Tôi là một nhân vật trong phim Terror in Little Saigon. Mặt Trận (MT) cứ việc tha hồ phủ nhận rằng không hề biết có đơn vị K-9. Tôi có thể nói với quý vị rằng gia đình tôi ngày nào cũng liên tiếp phải nhận những lời hăm dọa từ MT...
...Cha tôi, Nguyễn Đạm Phong (NĐP), đã dành số báo Tự Do cuối cùng của ông để phơi bày sự gian lận của các lãnh đạo MT. Điều trớ trêu là, nhiều người quay lưng với cảnh sát của thành phố Houston, và cơ quan FBI khi cha tôi bị ám sát vào năm 1982, rất có thể giờ đây đồng ý là quan điểm của bố tôi đúng. Vấn đề là, ông đã đúng, nhưng ông đi trước mọi người những 33 năm. Tôi là nhân chứng cho “sự thực” còn sống, chứ không phải là những lời đồn đãi. Tôi từng tham dự những buổi gặp gỡ thành viên MT với bố tôi và chứng kiến những chiến thuật họ sử dụng, từ mua chuộc đến hăm dọa.
Khi được báo Người Việt hỏi:
– Bây giờ nếu thủ phạm ra nhận tội, ông có tha thứ cho họ không?
NTT đã trả lời như sau:
– Vâng, chỉ cần biết như vậy là đủ thỏa mãn rồi. Họ chắc cũng có gia đình, và họ phải sống với lương tâm của họ. Tôi tin là sớm muộn gì cũng có người đến khi họ gần đất xa trời, họ ăn năn hối lỗi, rồi họ sẽ nói ra thôi.”
Khi được hỏi: “Ông còn có điều gì muốn nói nữa không?
NTT đã trả lời:
– Tôi mong ước những người đồng nghiệp của bố tôi sau này, những nhà báo trẻ, dám can đảm nói lên sự thật. Đừng để cho những nhà báo bị giết chết oan ức. Tôi nói ra những điều này không phải chỉ là vì bố tôi, mà nó liên quan đến tiếng nói của 5 nhà báo đã bị ám sát, trong đó bố tôi chỉ là một.
Chú nhận thấy những câu trả lời báo chí của cháu toát ra tấm lòng nhân hậu. Bởi vì người giết bố cháu chỉ là công cụ. Nhưng thủ phạm chính là Mặt Trận làm điều phi nghĩa, nên phải bịt miệng người công chính. Đặc biệt, cháu không thù hận “công cụ”, vì người ấy cũng có gia đình vợ con và phải sống trong sự cắn rứt lương tâm. Điều cháu đang làm là mong mỏi trong tương lai sẽ có những người trẻ làm báo hãy trông vào tấm gương của bố cháu để làm tốt cho xã hội. Hoàng Đế Napoleon của Pháp đã nói một câu như vầy: “Người dân bị chìm đắm trong đau khổ, không phải vì tội ác của kẻ xấu gây ra, mà vì sự im lặng của những người tốt”. Nếu người có học vấn mà hiểu được bổn phận và trách nhiệm của mình với dòng giống, thì không bao giờ im lặng một cách hèn nhát trước sự kiện bố cháu bị quân khủng bố nhân danh Chống Cộng giết người vô tội. Nếu ông Hoàng Cơ Minh là tên cướp vào cửa tiệm bắn chết bố cháu đang đứng bán hàng, thì chẳng có vấn đề to tát. Đằng này, ông Minh cũng là người tị nạn như bao nhiêu người khác, nhân danh Kháng Chiến Phục Quốc, dùng tiền của bá tánh mua chuộc nhà báo, nhưng không được thì sai thủ hạ đi bắn, là hoàn toàn giết chết lý tưởng quang phục quê hương. Chú đơn độc đứng ra bênh vực sự liêm khiết và can đảm của nhà báo Đạm Phong là đúng với đạo làm người, dù bị ruồi nhặng quấy rầy. Đơn độc chưa chắc đã sai, đa số chưa chắc đã đúng. Giống như nhà triết học, toán học, thiên văn học Galileo tuyên bố “trái đất quay xung quanh mặt trời” mà bị Tòa Án Dị giáo buộc tội ông, vì ủng hộ học thuyết Copernicus. Cuối cùng Galileo đúng đó thôi! Chú không dám tự ví mình ngang hàng với Galileo, nhưng phàm sống ở đời, người ta cần phải có cái dũng khí để tâm hồn mình thanh thản và không thẹn với lương tâm.
Chú cảm thấy thương tội cho Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh bị ma xui quỷ khiến, không chịu nghe lời can ngăn của chú, mà đành chết mất xác một cách nhục nhã, đến nỗi vợ con không được chịu tang và cúng giỗ suốt 14 năm trường. Hoàng Cơ Định được tiếng là Tiến sĩ Hóa Học, thiếu chi việc làm lương thiện để sống huy hoàng như bao người, mà lại đi lừa đảo quần chúng bằng cách trả tiền cho bọn bồi bút viết thư thay Hoàng Cơ Minh (đã chết) từ chiến khu Quốc Nội gửi ra thăm “các cháu nhi đồng và đồng bào” Hải Ngoại? Nếu đảng Việt Tân có chính nghĩa, tại sao không có “ông lãnh tụ” nào ra mặt phản bác vụ nhà văn Trần Khải Thanh Thủy đổi tên đảng của mình là Việt Tanh? Các ông Hoàng Cơ Định, Đỗ Hoàng Điềm, Lý Thái Hùng, Hoàng Tứ Duy hay bà Trần Diệu Chân ở đâu mà không lên tiếng chứng minh Việt Tân là Việt Thơm, chứ không phải Việt Tanh? Nếu thuê những tên đầu đường xó chợ để mạ lỵ, vu khống Bằng Phong Đặng văn Âu, thì băng đảng Việt Tanh, có trở thành Việt Thơm hay vẫn là loại Việt Hôi?
Tại sao những người có danh phận như Thiếu tướng Nguyễn Khắc Bình – Tư Lệnh Cảnh sát Quốc gia – lại xách cặp đi theo Đỗ Hoàng Điềm từ San Jose xuống Orange County để ủng hộ Đỗ Hoàng Điềm họp báo giải độc phim “Terror In Saigon”? Hoặc ông nhà văn Giao Chỉ Vũ văn Lộc là Đại tá trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, mà trở thành một kẻ nịnh xằng, nổ sảng rất là vô tư cách? Hoặc ông Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Xuân Vinh – Nguyên Tư Lệnh Không Quân Việt Nam Cộng Hòa – lại có thể cam tâm đưa anh em Chiến sĩ làm Ngoại vi cho băng đảng, mà chú hết sức can gián, nhưng ông không chịu nghe? Vì cái danh Giáo sư Đại Học chưa đủ làm ông thỏa mãn? Có lẽ bị quỷ ám, những người có danh vọng trở nên đổ đốn?
Vậy thử hỏi có cách nào giải thích sự ngu muội, tự làm mất nhân cách của ông Tướng, ông Tá trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa? Làm sao giải thích được sự kiện Đại tướng Nguyễn Khánh đã là Quốc Trưởng VNCH, mà còn để cho Chú Nguyễn Hữu Chánh phong cho cái hàm Quốc Trưởng, trong khi nước đã mất, mà không cảm thấy nhục? Làm sao giải thích được cái sự kiện có tới 7 ngàn người im lặng ngồi nghe tỷ phú Hoàng Kiều chễm chệ trên sân khấu miệt thị, chê bai Việt Nam Cộng Hòa, chỉ để đợi món tôm hùm dọn ra? Làm sao giải thích được sự kiện Trung tá Nguyễn văn Ức – Chủ tịch Tập thể Chiến sĩ – và mấy ông sĩ quan tùy tùng hí hửng, cười nham nhở, đứng bao quanh ông tỷ phú Hoàng Kiều? Trong khi đó, không có một ai trong Cộng Đồng đứng ra ủng hộ Nguyễn Thanh Tú đi tìm Công Lý cho cha rất là hợp lý? Do đó, Nguyễn Thanh Tú coi khinh Cộng Đồng là đương nhiên, chứ còn cãi gì nữa?
Cháu Nguyễn Thanh Tú thương mến,
Chú nhận thấy rằng cháu đóng cọc những cái vòi bạch tuộc Việt Tân là rửa mặt cho Cộng Đồng rất đúng. Cái việc mà nhà văn Lão Móc Nguyễn Thiếu Nhẫn hoặc ông lính Bằng Phong Đặng văn Âu muốn làm mà không thể làm được. Cái việc cháu tìm ra ai là người giết bố mình coi như đã xong rồi. Vấn đề là lật mặt nạ một băng đảng tội ác, lừa đảo mới là quan trọng, vì tránh cho Cộng Đồng bị người Mỹ bản xứ khinh bỉ. Những nhân vật có bằng cấp to, những “niềm tự hào của Cộng Đồng” im lặng, cam chịu phận hèn và những thành phần vô giáo dục bắng nhắng sủa, thì càng làm cho sự tin tưởng của chú nòi giống rồi đây Việt Nam sẽ không còn, là hết sức chính xác.
Trong nước bạo quyền cưỡng bức người dân phải ngoan ngoãn như đàn cừu là do Hồ Chí Minh tạo ra một bộ máy cai trị quá sức bất nhân và quá nhiều thủ đoạn. Ở Hải Ngoại, không có bạo quyền nào đè nén, được ở nhà cao cửa rộng, lái xe đắt tiền, thực phẩm thừa thãi, tại sao Cộng Đồng lại dành cho cha con dòng họ Hoàng Cơ ngang nhiên làm tay sai Việt Cộng để thi hành Nghị Quyết 36 mà không ai có phản ứng?
Nếu Việt Tân là đảng Chống Cộng, có nhiều tiền, có đông cán bộ thì Việt Tân phải đứng ra vận động quần chúng ủng hộ tài chính cho Tổng thống Donald Trump để đánh bại đảng Dân Chủ cộng sản đang chia rẽ nước Mỹ? Trái lại, người của Việt Tân làm thinh trước bọn tuyên truyền mạ lỵ Tổng thống Donald Trump là nghĩa làm sao?
Con cháu các gia đình tị nạn cộng sản có mấy ai đi tu đạo Phật, nhưng Chùa mọc ra như nấm, thì lấy đâu ra Sư để trụ trì? Tất nhiên phần lớn Sư ở các Chùa đều là Công An Việt Cộng giả Sư được xuất cảng sang đây để dạy “đạo hữu” chỉ lo ăn chay, niệm Phật, mặc kệ ai muốn làm gì thì làm. Nếu Việt Tân là đảng Chống Cộng, thì Việt Tân phải nhận ra các Sư Quốc Doanh đang thực hành Nghị Quyết 36 chứ! Chỉ có hạng người nào thây kệ nòi giống Việt Nam có bị Việt Cộng đè đầu cũng chẳng sao, thì mới không thấy dã tâm Việt Cộng diệt nòi giống Việt mà thôi!
Chú chỉ là một con chim báo bão, báo hiệu cho dòng giống Việt Nam đang trên đà bị hủy diệt bởi bàn tay Việt Cộng. Ngoài ra, chú sắp sửa bước tới tuổi 84, dù có mưu đồ danh hay lợi cho bản thân, cũng không thể thực hiện được. Chú rất biết giới hạn của mình. Chẳng qua được Bà Mẹ Việt Nam sinh ra, dù đã đưa tay tuyên thệ làm công dân Mỹ, nhưng trong huyết quản còn luân lưu dòng máu Việt, thì chú phải có bổn phận đối với dân tộc Việt Nam. Giá như chú là người thuộc dân tộc khác, chẳng mắc mớ gì chú phải quan hoài đến số phận dòng giống để bị phường giá áo túi cơm hỗn láo, vô giáo dục chà đạp danh dự của mình.
Chú sẽ tiếp tục viết nhiều bức thư nữa cho Tú, để chứng minh nòi giống Việt Nam rồi đây sẽ không còn, vì bị quỷ ám. Chú chờ đợi có vị thông thái nào đó lên tiếng chứng minh nòi giống Việt Nam dù thờ ơ, vô cảm, sống chết mặc bay, không biết nhục, xuống cấp về nhân phẩm mà vẫn sống hùng, sống mạnh, hiên ngang sánh vai cùng nhân loại văn minh trên thế giới.
Chú thành thực khen ngợi Tú vẫn tiếp tục lật mặt nạ bọn xu thời, bọn giả hình và bọn làm bạc giả, bọn xài bạc giả, mặc cho ai nói ngả nói nghiêng vẫn không sờn lòng.
Bằng Phong Đặng văn Âu, Ngày 19 tháng 10 năm 2023.
10200 Bolsa Avenue, Westminster, CA.92683 Telephone: 714 – 276 – 5600.
Địa chỉ Email: bangphongdva033@gmail.com