Search This Blog

Wednesday, June 8, 2022

THƯ GỬI GS NGUYỄN HUỆ CHI - BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

 

THƯ GỬI GIÁO SƯ NGUYỄN HUỆ CHI.

Bằng Phong Đặng văn Âu

Thành phố Westminster, Quận Cam, Ngày 6 tháng 6 năm 2022.

Kính chào Giáo sư Nguyễn Huệ Chi,

Nhân ngày kỷ niệm 6 tháng 6 Đồng Minh giải phóng Âu Châu, tôi viết bức thư tâm huyết này cho Giáo sư.

Trong nước, Giáo sư đã tập hợp một số nhà trí thức Việt Nam yêu dân chủ, lập ra trang mạng Bauxite.vn để phản biện, góp ý với đảng Cộng sản Việt Nam. Thấy trang mạng treo hình Đại tướng Võ Nguyên Giáp làm biểu tượng (ICON) là không đúng, tôi đã viết Email cho giáo sư để bày tỏ quan điểm: Mặc dầu Võ Nguyên Giáp từng là giáo sư dạy môn Sử ký tại trường Thăng Long, nhưng ông Giáp không thể đại diện nhà trí thức để lên tiếng về vấn đề đất nước. Vì ông Võ Nguyên Giáp đã cùng Phạm văn Đồng sang Côn Minh rước Hồ Chí Minh về Việt Nam, mượn danh nghĩa lãnh đạo cuộc kháng chiến chống Thực Dân Pháp, nhưng kỳ thực Hồ Chí Minh đã gây nên vô số tai họa cho dân tộc Việt Nam. Ông Võ Nguyên Giáp tuân hành lệnh của Hồ Chí Minh, chỉ huy đội Võ trang Tuyên truyền thi hành chiến dịch Ôn Như Hầu để giết hầu hết sinh viên Việt Nam tại Đông Dương Đại Học Xá, Hà Nội, rồi đổ tội “đảng tranh” cho Đại Việt và Quốc Dân Đảng thanh toán lẫn nhau. Ông Võ Nguyên Giáp từng xua hàng trăm ngàn thanh niên Miền Bắc vào cuộc xâm lăng Miền Nam để chết cho Liên Xô, cho Trung Cộng. Ông Võ Nguyên Giáp không phải là anh hùng như tuyên truyền của Đảng. Ông Võ Nguyên Giáp là người hèn, đường đường là vị Tổng Tư Lệnh Quân Đội Nhân Dân, mà cam đành tuân lệnh của Lê Duẩn và Lê Đức Thọ chuyển sang nhiệm vụ “đặt vòng xoắn phụ nữ”. Chính những sĩ quan cộng sản từng thuộc quyền chỉ huy của ông Võ Nguyên Giáp chê ông Giáp hèn, vì không dám bênh vực cho đàn em bị đảng trù dập. Nếu Giáo sư thấy những điều tôi đề cập ở trên là sai, Giáo sư cứ lên tiếng phản bác.

Tôi đề nghị Giáo sư – người chủ trang mạng Bauxite.vn – hãy lấy hình nhà cách mạng Phan Chu Trinh treo lên làm biểu tượng (ICON) thì mới đúng là trang mạng của người trí thức. Bởi vì Cụ Phan Chu Trinh đã nhắc nhở bổn phận và nghĩa vụ của người trí thức là: “Khai Dân trí, Chấn Dân khí, hậu Dân sinh”. Chẳng bao lâu sau, giáo sư đã nghe theo lời đề nghị hữu lý của tôi. Trang mạng đã treo lên hình nhà cách mạng Phan Chu Trinh cho tới ngày nay.

Khi Cụ già ngót 100 tuổi Nguyễn Trọng Vĩnh – Đại sứ Việt Nam tại Trung Cộng – viết bài chê chính quyền của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và ca ngợi thời hoàng kim của cộng sản dưới sự lãnh đạo của “Bác Hồ” được dân yêu, dân kính trọng, tôi đã viết bài phản đối Cụ Nguyễn Trọng Vĩnh đã ở tuổi gần đất xa trời mà không nói đúng Sự Thật.

Nếu nói rằng đảng cộng sản được dân yêu, dân quý trọng, thử hỏi tại sao khi nước Việt Nam bị chia đôi năm 1954, thì người dân Miền Bắc ùn ùn bỏ chạy vào Miền Nam để tìm tự do? Nếu đảng không ngăn cản, tôi tin rằng cả Miền Bắc cũng rời bỏ Thiên đường cộng sản, chứ không phải chỉ có 8 trăm ngàn người! Bộ mặt thật tàn ác và đểu cáng của Hồ Chí Minh đã rơi xuống qua việc gần 1 triệu dân Miền Bắc đi vào Miền Nam tìm tự do đã rõ ràng từ 1954 rồi, Giáo sư ạ!

Từ ngày thành lập đảng cho chí đến ngày hôm nay (6/6/2022), đảng chưa bao giờ mở cuộc trưng cầu dân ý một cách tự do, thì cụ Nguyễn Trọng Vĩnh dựa vào đâu để bảo rằng đảng được dân yêu dân quý? Vì không biết địa chỉ Email của cụ Nguyễn Trọng Vĩnh, tôi đã nhờ Giáo sư chuyển bài phản biện của tôi đến cụ Vĩnh giùm. Thể theo yêu cầu của tôi, Giáo sư đã chuyển giùm. Tôi cảm thấy hài lòng, vì lời đề nghị của tôi đòi thay đổi ICON trên trang mạng, Giáo sư đã thực hiện và vì tôi nhờ Giáo sư chuyển thư tôi đến Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, Giáo sư cũng đã làm.

Hôm nay tôi viết thư này để bằng cách nào đó nhờ Giáo sư chuyển đến những nhà trí thức trong nước còn quan tâm đến sự tồn tại của nòi giống Việt.

Tôi đã viết nhiều bài khẳng định rằng ông Hồ Chí Minh lập ra đảng cộng sản không hề có chủ tâm đánh Pháp, đuổi Mỹ để mang lại “Độc lập – Tự do – Hạnh phúc” cho nhân dân Việt Nam. Người ta thường nói: “Làm bác sĩ mà lầm thì giết chết một con bệnh. Làm chính trị mà lầm thì giết chết một thế hệ. Làm văn hóa mà lầm thì giết nhiều thế hệ”. Ông Hồ không hề lầm trong việc lãnh đạo nước Việt Nam. Ông ta cố tình tiêu diệt nòi giống Việt Nam bằng cách đem cái thí nghiệm dạy chó của nhà sinh vật học Nga Ivan Pavlov để biến xã hội Việt Nam thành một trại súc vật. Hồ Chí Minh là một con người đạo đức giả, điêu ngoa, tai ngược, vô đạo đức.

Chỉ có các Tổng Bí thư kế thừa sự nghiệp của ông Hồ là nói thật. Ví dụ:

*  Trường Chinh Đặng Xuân Khu nói: “Đảng ta cướp chính quyền bằng bạo lực, thì đảng ta phải dùng bạo lực để giữ chính quyền”.

*  Lê Duẩn nói: “Đảng ta đánh Pháp đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, cho Trung Cộng”.

*  Đỗ Mười nói: “Ta chiếm được Miền Nam, thì nhà cửa của bọn ngụy ta cướp, vợ bọn ngụy ta lấy, con cái bọn nguy ta sai bảo”.

*  Nguyễn văn Linh thấy tình hình căng quá, bèn ra chiêu “cởi trói”, rồi chẳng bao lâu thấy tình hình càng căng hơn thì trói lại ngay. Vậy rõ ràng đảng coi dân như súc vật thì đâu có sai?

*  Cuối cùng toàn đảng, toàn quân hạ quyết tâm: “Thà mất nước còn hơn mất đảng” hoặc “Còn đảng, còn mình”.

Theo lẽ thường, trong một đất nước mà cấp lãnh đạo có dã tâm như thế, nhân dân phải liều chết dùng bạo động để dẹp cường quyền mà thôi. Nhưng với kỹ thuật cai trị được Liên Xô, Trung Cộng, đảng cộng sản đã làm cho người dân đã mất hết nhuệ khí, đa số chạy kiếm cơm từng bữa toát mồ hôi, còn thiểu số đặc quyền sống trong sự xa hoa một cách thoái quá thì coi như hết thuốc chữa. “Chống Mỹ Cứu Nước” làm quái gì cho tốn xương máu mà ngày nay cha con lãnh đạo Đảng đều chạy sang Mỹ mua xe, mua nhà mà không thấy xấu hổ?

Tôi chưa thấy có quốc gia nào trên thế giới mà có đạo luật cấm nhân dân nói xấu lãnh đạo như Việt Nam cộng sản. Các ông bà Bộ trưởng, Bí thư Thành Ủy không phải là lãnh đạo à? Vậy khi các ông bà Bộ trưởng, Bí thư bị ông Nguyễn Phú Trọng cho vào lò đốt là loại lãnh đạo tốt hay xấu mà dân không được chửi? Một nước coi dân như súc vật thì lấy ai có thể lạm dụng quyền tự do dân chủ và chống lại lợi ích Nhà Nước?

Tôi xin hỏi Giáo sư Nguyễn Huệ Chi rằng những nhân vật như các ông Nguyễn Đình Cống, Mạc Vân Trang … và những nhà phản biện khác phê phán chế độ, có biết họ đang đổ nước lên đầu vịt hay đổ lên lá môn không? Có phải họ được đảng cho phép xì hơi giống như cái nồi áp suất? Hy vọng gì ở một tập đoàn lãnh đạo không còn có khả năng biết xấu hổ? Có ai trong đảng cộng sản Việt Nam chỉ ra cho nhân dân thấy từ năm 1930 – ngày dựng đảng – cho đến ngày hôm nay, đảng đã làm bất cứ một điều gì vì nước Việt Nam, vì dân Việt Nam? Tôi thách thức đấy!

Chẳng cần phải lý luận dài dòng, tôi nhận thấy tập đoàn cai trị Việt Nam Cộng sản đang thi hành chính sách tiêu diệt nòi giống Việt Nam, bởi vì đảng cố tình làm cho văn hóa nước nhà suy đồi bằng cách cho đàn bà con gái tự do cởi truồng nhảy tưng tưng ngoài đường phố mừng trận đá banh thắng đối phương, nhưng lại ra lệnh Công An đánh đập người biểu tình đòi quyền bảo vệ nhân phẩm.

Tôi xin hỏi Giáo sư:

*  Những trí thức trong nước có cảm thấy nhục khi những nhà lãnh đạo cộng sản đi ra nước ngoài làm công tác ngoại giao, tuyên bố những câu rất dốt, rất ngu? Và nói năng rất thô lỗ như Phạm Minh Chính mới đây?

*  Những trí thức trong nước có thấy sự xuống cấp của giới lãnh đạo một cách thê thảm trong mọi lĩnh vực như: Giáo dục, Y tế, Xây dựng … mà lo buồn cho tương lại nòi giống?

*  Những trí thức trong nước có thấy trên thế giới có một tập đoàn lãnh đạo nào không có khả năng biết xấu hổ, bị nhân dân khắp thế giới khinh bỉ mà vẫn tồn tại? Cái băng rôn cảnh báo hành khách quốc tế phải coi chừng bị ăn cắp có làm cho quý vị cảm thấy nhục?

Tôi có thể bảo đảm rằng với một tập đoàn lãnh đạo cộng sản lì lợm như hiện nay, thì dù các nhà trí thức có viết hàng nghìn bài phản biện phê phán cũng vô ích thôi. Với một hệ thống Công An dày đặc, sống với quyết tâm “Còn đảng, còn mình” thì không cách gì lật đổ cái chính quyền bất lương đó được! Chỉ còn có một cách nhắm mắt liều chết mà thôi!

Một số người chê tôi bi quan trước tình hình đất nước. Tôi nhờ Giáo sư Nguyễn Huệ Chi chuyển bức thư này của tôi đến bất cứ ai còn quan tâm đến sự tồn tại nòi giống Việt Nam để xem có người nào chỉ cho tôi thấy có một chút ánh sáng hy vọng, dù èo ọt hay le lói, ở cuối đường hầm để tôi được mãn nguyện khi từ giã cõi đời?

Rất mong được biết cảm tưởng của Giáo sư sau khi đọc bức thư này.

Xin cám ơn Giáo sư và cầu chúc Giáo sư dồi dào sức khỏe.

Trân trọng,

Bằng Phong Đặng văn Âu

Thành phố Westminster, Quận Cam. California, Hoa Kỳ

Ngày 6 tháng 6, kỷ niệm Đồng Minh giải phóng Âu Châu.

Địa chỉ email: bangphongdva033@gmail.com