Search This Blog

Monday, May 9, 2022

NGƯỜI VIỆT NAM KHÔNG BIẾT NHỤC - BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

                                              VẤN ĐỀ CỦA CHÚNG TA:

“NGƯỜI VIỆT NAM KHÔNG BIẾT NHỤC !”

Bằng Phong Đặng văn Âu.

Trong nước, có cô giáo tên là Trần thị Lam làm bài thơ “Đất Nước Mình Ngộ Quá Phải Không Anh?” nổi tiếng khắp thế giới và có một nữ doanh gia trẻ tuổi tên là Hân Phan viết bài “Người Việt Nam Hèn Hạ”, mà không một chữ “Việt Nam” nào được viết hoa. Nhiều cán bộ tuyên giáo của Việt Cộng đã mạt sát hai cô về cái tội nói xấu dân tộc. (Bọn phi dân tộc, thì biết gì tình tự dân tộc để phê phán?)

Dù cán bộ Việt Cộng mạt sát, chửi bới hai cô đến thế nào đi nữa, vẫn không thể giấu được tình trạng suy đồi Đạo Đức, suy tàn Văn Hóa đang xảy ra trên đất nước hiện nay. Nguyễn Phú Trọng không thể nào đốt hết củi, vì lãnh đạo các cấp toàn là một lũ ăn cướp từ trên xuống dưới. Buồn cười nhất là đảng Việt Cộng đưa ra đạo luật trừng phạt bất cứ kẻ nào nói xấu lãnh tụ. Dù hệ thống Công An dày đặc, đảng Việt Cộng cũng không thể xóa câu “hèn với giặc, ác với dân” đang lưu truyền trong dân gian. Một chế độ độc tài toàn trị, Điều 4 Hiến pháp còn nằm sờ sờ ra đó, mà hễ ai lên tiếng đòi quyền con người thì vu cho người ta cái tội “lợi dụng quyền tự do dân chủ. Thử hỏi tìm quyền dân chủ ở đâu ra để lợi dụng? Đem một đội ngũ Công An trang bị khí giới tận răng đi cướp tài sản của cựu đảng viên Lê Đình Kình có 50 tuổi đảng, rồi quy cho lão cái tội “chống lại người thi hành công vụ, xâm phạm lợi ích Nhà Nước.” để bắn người ta chết, đảng giải thích thế nào? Nhân dân cả nước, kể cả những cán bộ bỏ suốt đời theo đảng cũng thấy tập đoàn thống trị là loài ký sinh trùng sống bám vào Trung Cộng để bảo vệ quyền lực. Có quá nhiều bằng chứng để ta có thể nói rằng đảng Việt Cộng không biết nhục, cam tâm làm công cụ cho Trung Cộng với mục đích tiêu diệt chủng tộc Việt Nam.

Dù bất đồng với quan điểm, lập trường của Trịnh Công Sơn, nhưng chúng ta cũng cần phải tìm hiểu câu hát “Gia tài của Mẹ, một bọn lai căng và một lũ bội tình” là như thế nào. Một “bọn lai căng” là bọn tôn thờ chủ nghĩa cộng sản và một lũ bội tình ở cả hai phía. Phía Miền Bắc tán tụng câu “Bên kia biên giới là nhà, bên này biên giới đều là anh em” là một sự phản bội Tổ Quốc. “Anh Em” thế quái nào được với một kẻ thù luôn luôn nuôi tham vọng đồng hóa nòi giống Việt Nam ta? Rồi với câu “Thương cha, thương mẹ, thương chồng. Thương mình thương một, thương ông thương mười” (Ông đấy là tên sát nhân Joseph Stalin) càng chứng tỏ sự bội phản ông bà, cha mẹ mình. Giết bà Cát Hanh Long Nguyễn thị Năm một người phụ nữ hy sinh hết tài sản để che chở, nuôi dưỡng cán bộ đảng trong cuộc đấu tố cực kỳ tàn bạo, man rợ. Sở dĩ Hồ Chí Minh thực hiện thành công chủ nghĩa vô thần được là nhờ trí thức ngu, nên không thấy “Vô Gia đình – Vô Tổ quốc – Vô Tôn giáo” thì tương lai đất nước chẳng còn lại cái gì, nếu đánh đuổi xong Thực dân Pháp? Một lũ cầm quyền phản bội, vô ơn đã bắt buộc mọi người mỗi khi mở miệng nói điều gì đều phải bắt đầu mấy chữ “nhờ ơn Bác, nhờ ơn Đảng” hết sức thối!

Năm 1954, nước Việt Nam bị chia đôi. Gần một triệu người Miền Bắc phải rời bỏ cha mẹ, mồ mả tổ tiên, tài sản một đời tạo dựng để đi tị nạn cộng sản, nhưng Miền Nam vẫn có những phần tử ngu xuẩn, phản bội “ăn cơm Quốc gia, thờ ma Cộng sản”, thì nước phải mất thôi! Phải chi hàng ngũ trí thức bị chế độ bạc đãi, nên thông đồng với giặc cho cam! Nhiều chứng cứ cho thấy nhà lãnh đạo Ngô Đình Diệm thực sự là người yêu nước và vô cùng nhân đức, mà bị bọn tu sĩ, Tướng lãnh cấu kết nhau giết hại thì rõ ràng câu hát của Trịnh Công Sơn trong bài “Gia Tài Của Mẹ” là quá đúng!

Năm 2015, đọc mẩu chuyện của Giáo sư Lê Tuyên đăng trên đặc san Sư Phạm Đại Học Huế kể rằng vào năm 1957 nhóm bạn hữu của thầy đi thăm Nhà Thờ Công Giáo tại Tây Ban Nha, được một vị Linh mục Dòng Tên khuyên đừng nên về Việt Nam, vì nước Việt Nam đã mất vào tay người Chàm. Tôi tin mẩu chuyện của Giáo sư Lê Tuyên là xác thực, vì trong thời kỳ chiến tranh, tôi cũng từng nghĩ có lẽ dân tộc Việt Nam bị quả báo thì nước nhà mới gặp đại họa cộng sản.

Châm ngôn ta có câu: “Được làm vua, thua làm giặc”. Vua Lê Chiêu Thống cầu viện Nhà Thanh đưa quân sang xâm chiếm nước ta. Hoàng đế Quang Trung đánh tan, vua Lê Chiêu Thống chạy theo về Tàu. Vua Lê Chiêu Thống bị quy tội “rước voi giầy mồ”. Chúa Nguyễn Phúc Ánh cũng là một người cầu viện vua Xiêm (Thái Lan) mang quân sang đánh anh em nhà Tây Sơn và gửi Hoàng tử Cảnh theo Giám mục Bá Đa Lộc sang Pháp nhờ giúp khí giới để khôi phục dòng họ Nguyễn. Vì vua Quang Trung mất sớm, Nguyễn Quang Toản còn nhỏ, Chúa Nguyễn Phúc Ánh nhờ đó, giành được quyền và lên ngôi vua. Nếu vua Quang Trung không chết sớm, những nhà viết sử sẽ chép tội Chúa Nguyễn Phúc Ánh là giặc giống như tội của vua Lê Chiêu Thống mà thôi! Theo sử chép, cách thức vua Gia Long trả thù cha con vua Quang Trung và thân nhân và quan quân đã giúp nhà Tây Sơn cực kỳ man rợ, nhỏ nhen không xứng đáng với khí độ anh hùng của bậc Quân vương. Vua Gia Long dùng luật khắc nghiệt của Nhà Thanh cai trị dân Tàu để cai trị dân mình, thay vì luật Hồng Đức dưới triều vua Lê Thánh Tông và xây cung điện rập khuôn theo Tàu thì cũng khá ứng với tinh thần lai căng vọng ngoại.

Vua Minh Mệnh cũng là một vị vua cực kỳ tàn ác và nhỏ nhen. Theo sử chép, Ngài đã ra lệnh các quan cai trị phải chặt đầu người Chàm để lãnh thưởng và dùng dây xích trói mộ của Tả quân Lê văn Duyệt, một đại công thần, để trả thù, thì cũng là vị vua có tâm địa tiểu nhân giống vua cha. Theo Nguyễn Phúc Tộc Thế Phả, vua Minh Mệnh có 142 người con và 143 bà vợ, vua Thiệu Trị có 31 người vợ và 64 người con, vua Gia Long có 21 bà vợ và 31 người con. Vua Tự Đức có hơn 100 bà vợ, nhưng không có đứa con nào để truyền ngôi. Ba người cháu vua được Tôn Thất Thuyết đưa lên nối ngôi, rồi bị giết một cách thảm hại. Vậy có phải đấy là quả báo do sự tàn ác diệt chủng tộc Chàm do các đời vua trước gây ra hay không?

Vua nào lên ngôi đều ưu tiên lo hậu sự (xây lăng tẩm thật to), chẳng thèm quan tâm đến sự đói khổ của thần dân và rất nhiều vợ đông con thì còn đâu nữa sức lực để lo việc triều chính? Đoàn Trưng người làng An Truyền khởi loạn “Chìa Vôi” vì thấy chế độ càng ngày càng mục nát. Giặc Phan Bá Vành do nông dân nổi dậy cũng vì vua quan nhà Nguyễn chỉ mê say thú văn chương. Triều Nguyễn có 13 đời vua, nhưng chỉ có 4 đời vua là có thực quyền, còn các vua sau thì quyền hành đều nằm trong tay Thực dân Pháp.

Ông Nguyễn Trường Tộ được Giáo sĩ Công giáo đưa sang Pháp học. Lúc trở về nước, ông dâng lên vua Tự Đức bản điều trần để tường trình sự tiến bộ văn minh khoa học của Tây phương và đề nghị cải cách nền Chính trị từ Ngoại giao, Quốc phòng đến Kinh tế và chấm dứt bế quan tỏa cảng. Nhưng vua Tự Đức và các quan trong triều không tin và bút phê “Yêu ngôn hoặc chúng” (lời ma mị mê hoặc lòng người). Trong khi đó, người bạn người Nhật cùng học với ông Nguyễn Trường Tộ cũng dâng lên Minh Trị Thiên Hoàng bản điều trần thì được chấp nhận và nước Nhật trở nên quốc gia hùng cường nhất Á châu.

Vua Tự Đức được khen là thông minh, hiếu thảo với mẫu hậu. Đi săn về muộn, vua tự động nằm xuống, đưa roi cho Mẹ đánh. Nhưng sử sách không nói đến tài kinh bang tế thế của vua. Nếu được kể là thông minh, tại sao vua xem bản điều trần của ông Nguyễn Trường Tộ không đáng tin cậy, mà vua không sai ông Nguyễn Trường Tộ hướng dẫn một phái đoàn sang Pháp để tìm hiểu thực tế? Vậy có phải oan hồn của người Chăm bị vua chúa triều Nguyễn tru diệt đã trả thù bằng lời nguyền rủa: “Ta sẽ làm cho cả dân tộc Việt Nam chúng bay trở nên ngu si, đần độn, tàn bạo, điêu ngoa, gian ác, tôn thờ ĐẠO QUỶ SỨ, khiến cho anh em dòng họ chúng bay chém giết nhau, phản bội nhau, chia rẽ nhau, đố kỵ nhau, đấu tố nhau, người yêu nước bị chà đạp, đứa gian manh được tôn vinh cho đến khi nào nòi giống chúng bay bị tận diệt như chúng tao thì mới thôi!”?

Hoa Kỳ đã giúp các nước Nhật, Đài Loan, Nam Hàn thoát khỏi họa cộng sản, nhưng thất bại tại Việt Nam. Có phải oan hồn người Chàm xui khiến lãnh đạo chính trị, quân sự Hoa Kỳ cũng trở nên ngu, không thể chiến thắng một kẻ thù lạc hậu?

Những hiện tượng phi lý xảy ra cho dân tộc Việt ngoài sức tưởng tượng, ngoài sự lý luận, khiến cho tôi càng nghĩ đến sự báo hiệu của vị Linh Mục Dòng Tên cho Giáo sư Lê Tuyên biết nước mình đã mất vào tay người Chàm là rất đáng tin oan hồn người Chàm đã sử dụng những con quỷ cộng sản tiêu diệt nòi giống ta!

Trước khi có nạn dịch Vũ Hán Trung Cộng xảy ra, Hoàng Tộc hằng năm tổ chức buổi họp mặt để tự hào dòng dõi vua chúa của mình. Tôi hỏi bác sĩ Tôn Thất Niệm – Chủ tịch Hội Hoàng Tộc – tại sao anh không kêu gọi hậu duệ nhà Nguyễn đóng tiền mua cho Ngài Bảo Đại một biệt thự để Ngài ở và hàng tháng đóng tiền để giúp Ngài sống xứng đáng một bậc Quân vương? Hậu duệ nhà Nguyễn có hơn 100 ngàn người, thì sự đóng góp của mỗi người đâu có là bao? Nếu Hoàng Tộc đề nghị Hoàng Thượng sang Thái Lan để nhờ vua Thái Lan ra lệnh Hải quân Thái dẹp bọn cướp biển Thái để thuyền nhân Việt Nam khỏi bị hãm hiếp, mất của cải, thì có phải công đức của Hoàng thượng còn mãi lưu truyền trong lịch sử. Nghe nói Đại tá Mã Sanh Nhơn mời Hoàng thượng sang Hoa Kỳ chơi, bà đầm Monique tự nhiên nổi giận vì chuyện gì đó, tát tai Hoàng thượng trước mặt khách đến thăm Ngài, chẳng biết lời đồn đúng hay sai? Vua Bảo Đại sống rất nghèo khổ tại Paris với số tiền ít ỏi của Bộ Xã hội Pháp phát cho hàng tháng. Ngài Bảo Đại “băng hà” trong lạnh lẽo. Tôi chẳng phải là hậu duệ Nhà Nguyễn cũng cảm thấy tủi nhục vì dù sao Ngài cũng là vua của mình! Chẳng biết các vị con vua, cháu chúa có cảm thấy nhục vì Hoàng Thượng sống cô quạnh trong tủi nhục? Một thi sĩ người Nhật làm bài thơ chỉ có mấy chữ, nhưng rất triết lý, như sau:

Trong công viên có biển đề:

Cấm! Không ai được hái hoa!

Nhưng hoa vẫn rụng,

Bởi vì gió không biết đọc”.

Bắt chước nhà thơ người Nhật, tôi đau đớn, tủi nhục viết mấy câu:

“Dòng giống Rồng Tiên rất thông minh!

Bỗng trở nên ngu dốt, vì tự ái cá nhân rất to,

Nhưng niềm kiêu hãnh dân tộc rất nhỏ.

Bởi vì người Việt Nam không biết nhục!

Tôi từng viết một bài có chủ đề: “Thời Đại Quỷ Ám” để chứng minh dân mình bị ma đưa lối quỷ đưa đường, khiến nước Việt Nam ta trở thành Địa Ngục Đỏ.

Tôi có niềm ngưỡng mộ nhà thơ Phùng Quán, tác giả bài thơ “Lời Mẹ Dặn” với hai câu kết: “Bút giấy tôi ai cướp giật đi, Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.”. Dù ai nói ngả, nói nghiêng thế nào, tôi vẫn giữ khí tiết của Người Lính VNCH.

Tôi cũng ngưỡng mộ nhà văn Dương Thu Hương, đảng viên cộng sản, sau 1975 vào Nam không đi lùng sục để mua hàng hóa mang về Bắc giống như mấy anh “Bộ Đội Cụ Hồ”. Bà vào tiệm sách, vì nơi đó biểu hiện nền Văn Hóa. Chỉ cần đọc tên sách, chưa cần đọc nội dung, bà liền ra ngồi xuống vệ đường, ôm mặt khóc: “Một chế độ man rợ đã đánh bại nền văn minh”. Dù bị đảng nhồi sọ nhiều năm, nhà văn Dương Thu Hương tỏ ra là người có tư cách, yêu nước và tinh tế. Nếu các Tướng lãnh Việt Cộng xâm lăng như Nguyễn Chí Thanh, Trần Độ có sự sắc bén như Dương Thu Hương, chắc chắn họ sẽ quay ngược trở về Miền Bắc thanh toán bọn lãnh đạo cộng sản.

Hẹn bạn đọc bài viết tới.

Bằng Phong Đặng văn Âu

Địa chỉ Email: bangphongdva033@gmail.com

Telephone: 714 – 276 – 5600