Search This Blog

Friday, March 31, 2023

KINH NGHIỆM CỘNG SẢN CỦA TÔI - BẰNG pHONG ĐẶNG VĂN ÂU

 KINH NGHIỆM CỘNG SẢN CỦA TÔI.

 

Bằng Phong Đặng văn Âu.

Có một độc giả viết Email hỏi tôi tại sao cứ thưa gửi với bà Dương Nguyệt Ánh bằng những lời lễ phép quá đáng? Ở Hoa Kỳ thiếu gì khoa học gia danh tiếng, mà tôi có vẻ trọng vọng bà Dương Nguyệt Ánh đến thế?

Xin thưa độc giả, tôi được giáo hóa từ gia đình và từ Quân Đội cung cách ứng xử có văn hóa, quen đi rồi! Tôi không phải là loại người thấy sang bắt quàng làm họ. Những thành tích mà bà Dương Nguyệt Ánh đóng góp cho Hoa Kỳ là rất lớn, mà tôi không thể làm được, thì ít nhất tôi phải bày tỏ lòng ngưỡng mộ một nhân tài.

Có lẽ tôi là người duy nhất luôn luôn đau đáu với câu hỏi: “Tại sao đất nước Việt Nam mình ra nông nỗi này?” Tôi đã trải qua nhiều đêm nhiều ngày, nhiều tháng nhiều năm suy nghĩ để luận giải mà tìm cho ra câu trả lời. Tôi đã gửi những luận giải của tôi đến những nhà trí thức tên tuổi, trong đó có cả bà Dương Nguyệt Ánh, để xem có ai có ai ưu tư như tôi. Biết đâu một bậc nữ lưu, có thành tích được Hoa Kỳ kính nể (nhà báo danh tiếng George Will ca tụng bà) và được Cộng Đồng Việt Nam đón tiếp bà nồng hậu cùng chia sẻ, thì tiếng nói của bà – thuộc thế hệ bản lề – sẽ thức tỉnh bọn người tham lợi, mê danh ngưng làm trò Chống Cộng bịp? Tôi muốn biết bà Dương Nguyệt Ánh có thấy nòi dòng Việt Nam đang trên đà bị diệt vong vì bọn cầm quyền cộng sản chủ trương “súc vật hóa” dân ta và chúng còn vói tay ra Hải ngoại để “súc vật hóa” nốt những người tị nạn Việt Nam lưu vong khắp thế giới?

Con người được Thượng Đế ban cho hai khả năng: “Bộ óc để suy nghĩ, cái miệng để nói ra sự suy nghĩ”. Những loài vật khác cũng có óc nhưng không có suy nghĩ, có miệng nhưng không biết nói, ngoại trừ con vẹt. Cộng sản triệt tiêu hai khả năng của loài người, tức là chúng cưỡng bức con người Việt Nam thành súc vật để làm nô lệ cho chúng. Việt Cộng là quân cướp, mệnh danh giải phóng, nhưng sau khi  cướp được Miền Nam gần nửa thế kỷ, không một ai được phép sở hữu một tờ báo. Tất cả phương tiện truyền thông đều nằm trong tay Việt Cộng, tha hồ nói hươu nói vượn, dân không được cãi. Ai dám cãi, chúng khép vào tội phản động, âm mưu lật đổ Chính Quyền. Với sự phát triển của kỹ thuật truyền thông, Việt Cộng không thể ngăn chặn được, thì chúng xài những cô, những cậu làm youtube ban đầu “chửi” cộng sản rất hung hăng để câu “view”, rồi dần dần lộ bộ mặt làm tay sai cộng sản như nhiều trường hợp đang diễn ra hiện nay.

Mười Cúc Nguyễn văn Linh từng tuyên bố “Cởi trói văn nghệ sĩ” thì rõ ràng Đảng lâu nay coi văn nghệ sĩ như súc vật chứ gì nữa, thì nay mới cởi trói, tức là đảng đâu cần giấu diếm chủ trương coi con người là súc vật?

Đảng Việt Cộng không hề giấu âm mưu thôn tính Cộng Đồng tị nạn. Chiêu bài “hòa giải hòa hợp” của chúng cũng giống như chiêu bài “Giải phóng Miền Nam” trước năm 1975. Sở dĩ Việt Cộng thành công cuộc xâm lăng thôn tính Miền Nam là vì trí thức Miền Nam “Vô tư” và “Ngu”. Những ông bà làm chính trị “nghiệp dư” một cách tài tử, vì ngu và háo danh thì mới mắc bẫy “hòa giải hòa hợp dân tộc” của Việt Cộng. Tôi sẽ chứng minh điều tôi phát biểu cho quý vị hiểu, chứ không phải tôi hồ đồ, nói lấy được một cách hàm hồ.

Sự “vô tư” của trí thức là khinh thường chính trị, vì không hiểu rằng chính trị quan hệ với đời sống như môi với răng. Tôi từng nghe một số người nói như thế này: “Tôi chỉ làm văn hóa, không làm chính trị, vì văn hóa thì muôn đời, còn chính trị chỉ là nhất thời”. Tôi hỏi lại: “Một nền chính trị độc tài toàn trị như cộng sản ở Miền Bắc, anh có làm Văn Hóa được không? Anh có biết tất cả những nhà văn hóa ở Miền Bắc chỉ xin phép Đảng được tự do sáng tác, đều bị đảng bỏ tù không?” Cái anh chàng thốt ra cái luận điệu vừa nêu là vừa dốt, vừa ngu. Dốt thì còn dạy được. Nhưng ngu lâu tức là mắc bệnh chậm trí khôn mãn tính (4 ngàn tuổi mà không chịu lớn!) thì không cách gì dạy được. Làm chính trị không có nghĩa ra tranh cử để có chức có quyền. Làm chính trị là đem kiến thức chính trị của mình để giảng cho quần chúng hiểu thế nào là dân chủ, là tự do thì quần chúng biết sử dụng lá phiếu một cách đúng đắn. Lính chết hằng ngày ngoài chiến trường không làm cho trí thức Miền Nam thương tâm, vẫn vô tư hưởng những ưu đãi của Chế độ. Loại người phi chính trị ấy làm sao nhìn thấy Nhất Hạnh đòi hòa bình bằng mọi giá, đòi Mỹ rút quân vô điều kiện và đòi Quân đội Việt Nam Cộng Hòa đơn phương buông súng, là có ý đồ của tên sư giả làm công tác tuyên truyền cho Việt Cộng, chứ đâu phải Nhất Hạnh tha thiết với Hòa Bình? Nhất Hạnh là loại thời cơ, lợi dụng chiến tranh để nổi tiếng, chứ đâu phải thương xót cái chết của người Việt? Những đứa sùng bái Nhất Hạnh đều ngu như nhau! Còn ai sáng dạ cảnh báo hành vi đấu tranh kiểu đạo đức giả đó thì bị những thằng Việt Cộng vu cho cái tội chụp mũ Thầy! Nhiều ông Sư sau năm 1975 rơi mặt nạ đấy thôi!

Sự “Ngu” của trí thức Miền Nam thì tôi đã kê ra những đứa có bằng cấp đi theo Việt Cộng như Dương Quỳnh Hoa, Trương Như Tảng, Chu Phạm Ngọc Sơn, Ngô Bá Thành, Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Hiếu Đằng, Phạm Xuân Ẩn, Phạm Ngọc Thảo, Võ Đình Cường, Hoàng Phủ Ngọc Phan … thiết tưởng cũng đã đủ để chứng minh.

Năm 1954, Việt Cộng trà trộn gián điệp của chúng trong đoàn di cư để vào Miền Nam xây dựng hạ tầng cơ sở. Năm 1975, Việt Cộng vẫn giữ cái mửng cũ, xài lại vẫn đắc dụng. Trần Quang Thuận là Phát ngôn viên chính thức của Trí Quang, sau 1975 không ở lại nước để hưởng “Thành quả Cách Mạng”, nhưng mò sang Hoa Kỳ để vận động Người Tị nạn bằng chiến dịch Về Nguồn là có ý đồ làm theo chỉ thị của Đảng, chứ đâu phải đi tìm tự do? Nguyễn Gia Kiểng được đảng đưa lên máy bay sang Pháp để hô hào “Hòa hợp hòa giải” đâu phải Việt Cộng muốn hòa giải với Người Việt Quốc Gia? Thế mà có những ông trí thức tên tuổi viết lời ca ngợi để cho Nguyễn Gia Kiểng đăng lên cuốn “Tổ Quốc Ăn Năn” của hắn, thế mới kinh! Làm sao tôi tin tưởng trí thức?

Hoàng Cơ Minh lập Mặt Trận theo cái kiểu phường tuồng bá láp của gánh hát Cải Lương là giúp cho Việt Cộng trổ ngón nghề xâm nhập tổ chức để gây chia rẽ Cộng Đồng.

Trong cuộc họp Thống Nhất Đại Việt năm 1988, trước mặt những nhà chính trị tên tuổi như bác sĩ Nguyễn Tôn Hoàn, bác sĩ Đặng văn Sung, Đại sứ Bùi Diễm, kỹ sư Hà Thúc Ký, Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy, Giáo sư Nguyễn văn Canh, tôi nói Đảng đã im lặng trước việc làm vô đạo của anh em nhà Hoàng Cơ Minh, thì bây giờ Đại Việt có thống nhất cũng chẳng làm gì được, vì chẳng còn uy tín để vực dậy Niềm Tin của đồng bào bị băng đảng Hoàng Cơ Minh lợi dụng. Ngồi họp với những nhà lãnh đạo thuộc hạng đàn anh, tôi dám thẳng thắn nói Sự Thật như thế, vì tôi biết bọn Mặt Tân bị Việt Cộng "blackmail", sử dụng làm con tin để thi hành Nghị Quyết 36.

Tôi thất vọng vì những đàn anh đã già dặn chính trị, mà không thấy cái tai họa của bọn Việt Tân gieo rắc trong Cộng Đồng. Việt Tân tuy chưa nắm chính quyền, nhưng chúng cũng chơi trò độc quyền thông tin như Việt Cộng. Bất cứ ai nói đụng đến Việt Tân, tức khắc Việt Tân xua một đàn chó điên nhào ra sủa, táp bất cứ đúng đến chúng. Việt Cộng và Việt Tân là Cha Đẻ của một bầy Dư luận viên làm nhơ nhớp Cộng Đồng. Không bao giờ tôi cần phải hạ mình cãi cọ với chúng để mất thời giờ.

Nhà báo Đạm Phong phanh phui Kháng Chiến lừa bịp. Mặt Trận cho người đến điều đình, đồng ý trả một số tiền lớn để Đạm Phong ngưng những bài báo, nhưng ký giả Đạm Phong không nhận, vẫn tiếp tục vạch trần tội ác của bọn thảo khấu. Thế là sau đó, Đạm Phong bị quân gian bắn chết giữa ban ngày. Không cần Cảnh sát điều tra, đồng bào cũng biết ai là thủ phạm, nhưng không dám nói ra, vì sợ bị thanh toán. Trung tá Chiến tranh Chính trị Nguyễn xuân Phác – con trai của nhà cách mạng, bác sĩ Nguyễn Xuân Chữ – làm báo (tôi quên tên tờ báo) ở San Jose cũng bị khủng bố, đành phải đóng cửa báo. Bán nguyệt san Văn Nghệ Tiền Phong ban đầu ủng hộ Hoàng Cơ Minh hết mình. Về sau ông Nguyễn Thanh Hoàng nhìn thấy bộ mặt bịp bợm Hoàng Cơ Minh khi tuyên bố có 10 ngàn quân, liền yêu cầu Lê Triết – Tổng thư ký Tòa báo – lột trần mặt nạ bè đảng thảo  khấu, cũng bị quân khủng bố giết cả hai vợ chồng. Người ta nghi Mặt trận Kháng chiến thanh toán vợ chồng Lê Triết, nhưng không dám nói ra vì không có bằng chứng. Nhưng Việt Cộng nằm vùng trong tổ chức thì biết thủ phạm là ai. Do đó, Việt Cộng có thể làm “blackmail” để sử dụng Mặt Trận làm tay sai cho chúng. Đại tá Phạm văn Liễu, từng là Tổng Giám đốc Cảnh Sát, Đại tá Trần Minh Công là Viện trưởng Viện Cảnh sát Quốc gia ở trong Mặt Trận, thì phải biết thủ đoạn chui sâu trèo cao của Việt Cộng. Tại sao hai ông sếp sòng Cảnh sát chấp nhận Nguyễn Xuân Nghĩa – cháu Mười Cúc Nguyễn văn Linh – rời khỏi nước bằng đường chính thức, tới Paris, rồi sang Mỹ tham gia vào Mặt Trận và giữ chức Tổng Tuyên Huấn?

Nguyễn Xuân Nghĩa xuất thân trường Chu văn An là một người đầy thủ đoạn, đâu phải trong một phút cao hứng vô tình lên Youtube để dõng dạc tuyên bố: “Chu văn An là một thằng cà chớn”?. Nguyễn Xuân Nghĩa cố tình trắc nghiệm phản ứng của Cộng Đồng ra sao mà thôi! Tiến sĩ Trần Huy Bích, bạn rất thân với Nguyễn Xuân Nghĩa, bày đặt nhẹ nhàng lên tiếng để ra cái điều trách móc Nguyễn Xuân Nghĩa chút chút cho có chuyện để viết, chứ chẳng thể nào có một biện pháp thích nghi đối với Nguyễn Xuân Nghĩa. Anh ta vẫn làm Youtube, vẫn có người vào xem, bất cần biết Nguyễn Xuân Nghĩa chửi Cụ Chu văn An "là thằng Cà Chớn"!

Việt Cộng cướp được Chính quyền là nhờ chiến tranh lật đổ. Nếu khi cướp được Chính quyền thì chúng rất sợ bị lật đổ, nên phải truy cùng diệt tận đối thủ để "muôn năm trường trị nhất thống giang hồ". Chính sách hộ khẩu để cho dân đói thì suốt ngày dân chỉ lo kiếm miếng ăn, đâu còn thời giờ nữa để tranh đấu? Với Người Việt tị nạn ở Hải ngoại là lực lượng kẻ thù đối với Việt Cộng, nên chúng phải có những biện pháp để triệt hạ.

Việt Cộng giả vờ diễn màn kịch Việt Cộng Nam chống Việt Cộng Bắc. Nguyễn Hộ lập ra Câu Lạc Bộ Những Người Kháng Chiến Cũ” đấu tranh rất ồn ào để cho người Hải ngoại tưởng Việt Cộng sắp đổ tới nơi. Gián điệp Việt Cộng trong Tòa Đại sứ của chúng ở Pháp cho người đến tiếp xúc với những thanh niên du học yêu nước do anh Trần văn Bá – con trai Luật sư Trần văn Văn – lãnh đạo, bàn tính lập tổ chức về “tiếp thu” Chính quyền. Anh Trần văn Bá là người yêu nước, nóng lòng, nghe Việt Cộng dụ dỗ, thế là hăng hái lên đường để cho Việt Cộng xử tử hình. Khi anh Lê Quốc Túy – cựu phi công Việt Nam Cộng Hòa – theo Tướng Nguyễn văn Hinh về Pháp sau năm 1954 – sang Hoa Kỳ vận động đồng bào hỗ trợ tài chánh, tôi mời anh về nhà dùng cơm. Tôi nói cho anh Lê Quốc Túy biết các anh bên Pháp bị Việt Cộng gài bẫy. Bởi vì nếu thực sự có chuyện Việt Cộng Nam lật đổ Việt Cộng Bắc, thì Việt Cộng Nam hưởng, chứ không bao giờ chia phần cho phía Quốc gia. Trần văn Bá cùng anh em dùng xuồng máy từ Singapore về tiếp thu chính quyền, bị Công An Rạch giá của Nguyễn Tấn Dũng tóm là đúng rồi! Nghe tôi nói thế, anh Lê Quốc Túy mới ngã ngửa biết mình bị mắc bẫy. May cho anh Lê Quốc Túy là Ngày Lên Đường anh bị lên cơn suyễn, nên không bị tử hình như em của anh, Lê Quốc Quân!

Mấy chú du học sinh bên Nhật lập ra tổ chức Người Việt Tự Do sang Thái Lan làm từ thiện, bị Việt Cộng móc nối mà không hay biết, nên từ Thái Lan sang Hoa Kỳ kiếm một ông Tướng Việt Nam Cộng Hòa làm Minh Chủ để lãnh đạo cuộc Kháng Chiến. Mặt Trận HCM cũng bị Việt Cộng gài bẫy. Bây giờ các chú ấy lên tiếng, bảo ông Bằng Phong Đặng văn Âu viết không đúng sự thật, tôi không thèm cải. Tôi từng sinh hoạt với Tướng Hoàng Cơ Minh trong Ủy Ban Tranh Đấu Nhân Quyền ở Washington DC từ năm 1976. Tôi rất biết anh Minh là người có nhiệt huyết, chống Cộng, tuy mang lon Tướng, nhưng không hiểu Việt Cộng bằng tôi. Bởi vì tôi là cán bộ Đại Việt chống Cộng sản, phải đọc sách Việt Cộng thì mới có thể lãnh đạo anh em trong tổ chức để biết đường mà Chống Cộng. Ít nhất người Chống Cộng phải đọc “Thời Dựng Đảng”, “Những Chặng Đường Lịch Sử” của Việt Cộng thì mới có một chút khái niệm về bộ máy tổ chức đảng của Việt Cộng. Có nhiệt huyết, nhưng không am tường kỹ thuật Đấu tranh Cách Mạng là tự sát.  

Cách tổ chức Mặt Trận “đại trà” của Tướng Hoàng Cơ Minh, tôi biết trước thế nào cũng bể, vì phi nguyên tắc kết nạp cán bộ và vấn để bảo mật tối đa. Chưa nên cơm cháo gì mà oang oang cái mồm là chỉ để làm tiền mà thôi! Tôi ngăn ông Minh từ đầu, chứ đâu phải đợi tới lúc ông Minh và ông Liễu tan vỡ?

Năm 2015, có mấy anh em trẻ (chừng 50 hoặc 55, cỡ tuổi con tôi) tới gặp tôi tại nhà, yêu cầu tôi lãnh đạo tổ chức của họ, vì nhân thấy tôi có kinh nghiệm chống Cộng. Tôi từ chối và nói với họ: “Nếu các cháu muốn Chống Cộng hữu hiệu thì hãy xin vào làm việc trong các cơ quan An ninh của Mỹ như FBI hay CIA chẳng hạn, để truy tìm những tên gián điệp Việt Cộng bí mật hoạt động trong Cộng Đồng thì tốt hơn. Đừng bao giờ nghĩ tới việc thành lập tổ chức, bởi vì chúng ta không có máy “chiếu yêu”, thì khó lòng biết ai là Quốc gia, ai là Việt Cộng lắm.

Ngay như tôi cũng bị chú bé nhạc sĩ Việt Khang lừa. Nghe những bài hát của chú, ai mà không động lòng. Nghe tin chú ra tù, không có công việc làm, muốn mở quán cà phê để sinh nhai. Tôi liền vận động anh em Không Quân trong vòng 1 tuần, gom được $3,000 Mỹ kim, nhờ Kiến trúc sư Nguyễn Hy Văn, người đang mở chiến dịch giúp Việt Khang, gửi tiền về cho chú nhạc sĩ. Chú Việt Khang gọi điện thoại sang cám ơn tôi rối rít. Nhưng không hiểu Việt Tân đã vận động thế nào mà đưa được Việt Khang sang Mỹ. Nghe tin Việt Khang được trả tự do, tôi rất mừng. Tôi gửi cả chục cái Email cho chú ấy, nhưng chẳng nhận được một hồi âm nào. Hóa ra nhạc sĩ Trúc Hồ đã “thủ đắc” làm tài sản riêng mất rồi!

Cũng giống như Mẹ Nấm được phu nhân của Tổng thống Donald Trump giúp sang Mỹ, thì quay sang chửi Tổng thống Donald Trump ngay. Việt Cộng cài người tinh vi như thế, thì chỉ có Thánh mới không lầm! Những thứ như Nguyễn văn Đài, Điếu Cầy … ai tin thì đổ thóc giống ra mà ăn!

Tôi nghĩ rằng bà Dương Nguyệt Ánh là khoa học gia tài giỏi. Nhưng chưa chắc bà đã am tường thủ đoạn của Việt Cộng. Vì thế, tôi gửi những bài viết của tôi đến khoa học gia Dương Nguyệt Ánh – thế hệ bản lề – giữa lớp già và lớp trẻ để xem bà có thấy Hoàng Cơ Minh là một Đại Ô Nhục cho Việt Nam Cộng Hòa, chẳng khác gì Hồ Chí Minh. Tôi còn gửi bài đến những người trẻ như Thiếu tướng Lương Xuân Việt, Luật sư Đinh Việt (Thứ trưởng Bộ Tư Pháp dưới thời Bush Con) nhằm mục đích giúp họ hiểu thủ đoạn trà trộn của Việt Cộng. Trận chiến giữa ta và Việt Cộng là trận chiến mà Tình Báo, Phản Gián và Tâm Lý phải đặt lên hàng đầu. Tiếc thay! Tướng Nguyễn Khắc Bình “xếp sòng” Tình Báo Việt Nam Cộng Hòa thì lại tình nguyện làm tay sai cho Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, thì còn gì để nói? Thấy ông Tướng Tình Báo từ San Jose xuống Nam California để cùng Đỗ Hoàng Điềm giải độc cuốn phim “Terror In Little Saigon”, thì cảm thấy tội nghiệp cho những anh em chiến sĩ đã nằm xuống trên chiến trường hay trong lao tù Việt Cộng! Mấy chú em trong Nhóm Thanh Niên Người Việt Tự Do đâu đủ kinh nghiệm Cộng sản như tôi để hiểu mưu mô của Cộng sản? Vì tự cao, tự đại, các chú không chịu học hỏi kinh nghiệm của người đi trước, thì họ mới mở miệng nói tôi viết không đúng, hồ đồ. Lý Thái Hùng là thành viên của  Nhóm Thanh Niên Người Việt Tự Do đang lãnh đạo Việt Tân chia rẽ Cộng Đồng, mà họ im lặng thì tôi biết họ là ai, đâu thèm trả lời?

Tôi nghĩ rằng có lẽ bà Dương Nguyệt Ánh không trả lời, không đếm xỉa tới những lời trân trọng của tôi, vì bà đã từng hợp tác với cô Lữ Anh Thư (con gái Trung tướng Lữ Lan), từng là đoàn viên Kháng Chiến phản tỉnh, để bênh vực chủ báo Hoàng Dược Thảo bị tờ Người Việt kiện, nhưng thất bại, thì bà cho rằng dù bà có tiếng tăm lẫy lừng cũng không thể cứu nổi cái Cộng Đồng bát nháo hiện nay. Một người nổi danh như bà Dương Nguyệt Ánh mà thất bại trong việc bênh vực bà Hoàng Dược Thảo, có lẽ cay lắm?

Tôi là phi công của VNCH, đồng đội của Đại tá Dương Thiệu Hùng, Dương Thiệu Cường, Dương Thiệu Chí, Dương Hồng Cận còn hơn thân họ hơn nhà văn Phan Nhật Nam nhiều, nhưng tôi không viết thư cho bà Dương Nguyệt Ánh để khoe mình là bạn rất thân với mấy ông kia, để  bà Dương Nguyệt Ánh có cảm tình. Tôi muốn trao kinh nghiệm cộng sản của tôi cho nhà khoa học mà thôi!

Tại vì thế hệ đàn anh của tôi không ra gì. Thế hệ của tôi cũng không ra gì! Vì họ không dám đương đầu với băng đảng Việt Tân, thì tôi viết thư cho bà Dương Nguyệt Ánh để trắc nghiệm xem cái thế hệ của bà Dương Nguyệt Ánh, Lương Xuân Việt, Đinh Việt có thấy Việt Tân đang bị Việt Cộng xài? Bởi vì biết mà không nói cho họ hiểu thủ đoạn của Việt Cộng là cái tội. Những đứa viết lăng nhăng trên Diễn Đàn công kích tôi, tôi khinh, không thèm trả lời là thế!

Chắc chắn Việt Cộng rất mãn nguyện vì đã thành công trong việc sử dụng Việt Tân có công nuôi dưỡng một bầy vô lại, vô giáo dục làm cho Cộng Đồng thối hoắc như ngày hôm nay! Người bản xứ rất khinh bỉ Cộng Đồng Việt Nam Tị Nạn vì sự khả ố của bọn làm tay sai Việt Cộng và Việt Tân mà không biết nhục!

Hành động của tôi gửi thư cho bà Dương Nguyệt Ánh là thái độ “Cầu Hiền” để cứu nước, chứ không phải vì thấy người sang bắt quàng làm họ. Quyền đáp ứng với thỉnh cầu của tôi hay không là Quyền của Bà Dương Nguyệt Ánh. Có lẽ Khoa Học gia còn đau về cái vụ ủng hộ nhà báo Hoàng Dược Thảo mà thất bại ê chề?

Nhân tài Việt Nam hiếm như lá Mùa Thu, mà bà Dương Nguyệt Ánh rửa tay gác kiếm thì cũng uổng thiệt!

Bằng Phong Đặng văn Âu

Telephone 714 – 276 – 5600 .