HỒI ÂM THƯ CỦA BÁC SĨ NGUYỄN TẠ.
Chủ đề: Phản hồi về suy ngẫm của Ông về vận mệnh dân tộc Việt Nam
Kính gửi Ông Bằng Phong ĐẶNG VĂN ÂU,
Tôi xin phép được gửi đến Ông bức thư này để hồi đáp thư của Ông ngày 27 tháng 6 năm 2025, trong đó Ông đã thẳng thắn chia sẻ những suy nghĩ sâu sắc về vận mệnh của dân tộc Việt Nam. Những lời Ông viết, thấm đượm tinh thần triết lý và trí tuệ dân gian, thực sự là một lời cảnh tỉnh khiến chúng ta phải nhìn lại cách chúng ta cảm nhận và hành động trước thực trạng hiện nay của đất nước.
Ông đã nhắc đến truyền thuyết Lạc Long Quân và Âu Cơ, câu chuyện về một dân tộc chia đôi – nửa lên rừng, nửa xuống biển – như biểu tượng cho sự chia rẽ khó hàn gắn trong lòng người Việt. Câu chuyện, dù mang tính huyền thoại, lại dẫn chúng ta đến câu hỏi căn cốt: Dân tộc ta có bị định mệnh chia rẽ mãi mãi chăng? Liệu đó có phải là số phận không thể đổi thay?
Thưa Ông, tôi tin rằng vận mệnh của một dân tộc không bao giờ là điều đã an bài. Vận mệnh ấy được kiến tạo bởi ý chí, hành động và trách nhiệm của chính những người con đất Việt – dù ở trong hay ngoài nước. Lịch sử nhân loại đã minh chứng: nhiều dân tộc từng phân hóa, từng ly tán, nhưng đã biết gạt bỏ chia rẽ để đoàn kết dựng xây tương lai chung. Việt Nam chúng ta cũng hoàn toàn có thể làm được điều đó.
1. Đoàn kết là một sự lựa chọn – không phải là điều không tưởng.
Truyền thuyết tổ tiên không phải là lời nguyền, mà là lời nhắc nhở: chúng ta có cùng nguồn gốc. Ngày nay, nhờ vào công nghệ, mạng xã hội và các phương tiện truyền thông toàn cầu, người Việt ở mọi nơi có thể kết nối và sát cánh bên nhau nhiều hơn bao giờ hết.
Chúng ta không thể để sự khác biệt về vùng miền, chính kiến, hay quá khứ chính trị làm lu mờ những giá trị cốt lõi mà chúng ta cùng hướng tới: Tự do, Dân chủ, Công lý và Nhân phẩm. Giờ đây, điều thiết yếu là vượt qua chia rẽ, xây dựng lại niềm tin và hợp lực vì một mục tiêu lớn hơn chính mình: phục hưng đất nước.
2. Huy động sức mạnh cộng đồng người Việt toàn cầu.
Tình hình đất nước đang rơi vào khủng hoảng về nhân quyền và tự do. Chế độ cộng sản tiếp tục đàn áp những quyền căn bản nhất: tự do ngôn luận, tự do tín ngưỡng, quyền mưu cầu một tương lai chính trị tự do. Trước thảm cảnh này, nếu chúng ta chọn im lặng, chẳng khác nào đồng lõa trong sự bất công.
Sự huy động của cộng đồng người Việt hải ngoại là bước đi thiết yếu trong cuộc đấu tranh vì tự do. Dù là những hành động nhỏ – viết bài, ký kiến nghị, tổ chức biểu tình ôn hòa, hỗ trợ các nhà đấu tranh dân chủ trong nước – đều có thể tạo nên làn sóng lan tỏa. Xin đừng chờ một “vị cứu tinh” nào cả. Lịch sử là do những con người bình thường tạo nên khi họ dám đứng lên.
3. Tình đoàn kết không thể có nếu không có hy sinh.
Không có đoàn kết nào là dễ dàng. Lịch sử cho thấy rằng mọi tiến trình tiến tới dân chủ và công lý đều đòi hỏi nỗ lực tập thể và sự hy sinh cá nhân. Chúng ta cần dẹp bỏ cái tôi, quyền lợi riêng, định kiến đảng phái để hành động vì đại nghĩa dân tộc.
Chúng ta phải học cách lắng nghe nhau, tôn trọng khác biệt và hành xử với lòng trung thực. Từ Paris đến Sài Gòn, từ California đến Hà Nội, mỗi người Việt, dù ở đâu, đều có thể là một viên gạch nhỏ dựng nên mái nhà dân chủ ngày mai.
4. Tương lai còn đó – nếu ta dám hành động.
Tôi hoàn toàn đồng cảm với nhận định của Ông: chặng đường phía trước đầy chông gai. Nhưng như cha ông ta từng dạy:
“Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông.”
Chúng ta cần vượt qua nỗi sợ, vượt qua sự hoài nghi, và thắp lại ngọn lửa niềm tin vào dân tộc mình. Nếu biết gieo hôm nay, chúng ta có quyền hy vọng gặt hái ngày mai.
Xin cảm ơn Ông một lần nữa vì những suy ngẫm chân thành và lòng yêu nước tha thiết. Mong rằng bức thư này là sự tiếp nối của một cuộc đối thoại cởi mở và chân thành, hướng tới sự đoàn kết, hành động, và phục hưng dân tộc Việt Nam.
Kính chúc Ông sức khỏe, bình an và luôn giữ ngọn lửa tâm huyết với quê hương.
Trân trọng kính chào,
Bs NGUYỄN Tạ.
THƯ HỒI ÂM CỦA BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU
Kính thưa bác sĩ Nguyễn Tạ,
Tôi nhận được bức thư phản hồi của bác sĩ sáng nay. Nhận thấy bức thư của ông có ý muốn trao đổi giữa những người thành tâm với đất nước, tôi liền trả lời kẻo ông trông. Có thể nói rằng tôi là người duy nhất khi viết bài tham luận đều ghi rõ ở cuối bài tên thật của mình, bút hiệu, địa chỉ nhà, địa chỉ Email và số điện thoại, vì mục đích muốn cho độc giả biết rằng mình là người thật, đóng góp ý kiến một cách nghiêm chỉnh để xây dựng một Cộng Đồng xứng đáng, làm cho những giống dân khác tôn trọng nòi giống mình.
Tôi xin hồi âm thư của bác sĩ giống như một tường trình sơ lược những công tác thầm lặng, mà tôi ấp ủ và theo đuổi suốt 50 năm qua. Thư hơi dài, nhưng xin bác sĩ dành chút thời gian đọc để chia sẻ tâm tư, quan điểm, lập trường của Người Lính luôn luôn đau đáu vì số phận nòi giống mình. Tôi cảm ơn bác sĩ vô cùng.
Tôi quan niệm rằng đối thoại một cách xây dựng để nâng cao nhận thức của quần chúng nhằm tiến tới một nền dân chủ thực sự, là trách nhiệm của mỗi công dân đối với Tổ Quốc. Tôi có một người bạn Không Quân – Thiếu tá Vũ Ngô Khánh Truật – cách đây khoảng 15 năm đặt cho tôi câu hỏi: “Này anh Âu, Không Quân ta có tới 60 ngàn chiến sĩ, tại sao tới giờ chỉ có một mình anh tả xung hữu đột?” Tôi đã trả lời đại khái như sau: “Bạn ta thân mến, trong Không Quân chúng ta có rất nhiều người tài giỏi hơn tôi. Nhưng ngày nay họ im lặng, có thể họ nghĩ rằng nhiệm vụ của họ đối với Tổ Quốc đã hoàn thành. Đây là thời điểm họ phải lo cho sự nghiệp của bản thân và gia đình. Vì vậy họ tự biến mình thành Người Việt Thầm Lặng? Còn tôi, tự thấy nhiệm vụ Người Lính của mình chưa tròn, nên tôi phải có bổn phận lên tiếng để ngăn những phần tử xấu, những phần tử có ý đồ bất chính, nhằm giương cao lý tưởng tại sao chúng ta đã chiến đấu chống lại chế độ man rợ của Việt Cộng. Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa không là Ngụy Quân. Chúng ta chiến đấu vì yêu lý tưởng tự do, dân chủ, chứ không phải là tay sai của Đế quốc Mỹ như sự nhục mạ, bêu riếu của Việt Cộng”. Bạn tôi – Vũ Ngô Khánh Truật – đã theo dõi những bài báo, việc làm của tôi suốt thời gian qua để xem tôi có sống như những gì tôi đã cam kết. Tuy rằng tôi là một quân nhân thuần túy, chưa từng hoạt động trong lĩnh vực chính trị, nhưng tôi có ý thức chính trị, vì đó là điều kiện bắt buộc trước khi dấn thân tranh đấu cho đại cuộc.
Năm 1976, trong cuộc hội ngộ giữa những anh em cựu quân nhân trong vùng Hoa Thịnh Đốn, tôi đã phát biểu: “Dù chúng ta bị mất nước vào tay kẻ thù, mất tài sản cả một đời tạo dựng, mất cấp bậc, mất địa vị, nhưng có một thứ mà không ai có thể lấy ra khỏi bản thân chúng ta. Đó là: “Tổ Quốc – Danh Dự – Trách Nhiệm”. Đừng làm bất cứ điều gì thương tổn đến thanh danh của những anh em đồng đội đã nằm xuống vì lý tưởng chiến đấu như chúng ta, là đã đủ chứng tỏ mình thực sự yêu quý và tự hào nòi giống Việt. Người có cấp bậc cao nhất trong buổi hội ngộ đó, là Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh, đã vỗ tay hoan nghênh ý kiến của tôi và nói: “Anh em hãy cố gắng giữ mình để theo đuổi những gì giống như anh Đặng văn Âu phát biểu.” Từ hôm đó, Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh và tôi coi nhau như anh em cật ruột. Chúng tôi đã trải qua nhiều đêm bàn bạc vấn đề cứu nước trước hiểm họa Cộng sản. Tôi đề nghị:
“Trước hết, chúng ta phải bảo vệ phòng tuyến của chúng ta ở Hải Ngoại, bằng cách liên lạc với những anh em chiến hữu của ta đã từng hoạt động trong lĩnh vực tình báo, phản gián để thành lập một mạng lưới theo dõi bọn Việt Cộng nằm vùng trong Cộng Đồng. Vì chẳng còn quyền hành gì để thi hành luật pháp, nhưng chúng ta có thể báo cho FBI để thanh lọc kẻ thù len lỏi trong Cộng Đồng, mà chính FBI cũng đã ra thông tư yêu cầu người tị nạn chúng ta tiếp tay”. Tại sao tôi đề nghị điều đó ư? Tại vì kinh nghiệm cho biết Việt Cộng đã len lỏi cán bộ tình báo, phản gián vào tập thể đồng bào Miền Bắc di cư vào Nam năm 1954, để quấy rối Chính quyền Miền Nam. Sau năm 1975, Việt Cộng vẫn lặp lại chiến lược xâm nhập cũ để phá nát Cộng Đồng của ta. Tiếc thay! Đề nghị khả thi của tôi không đủ hấp dẫn để Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh thể hiện. Ông bị cái đám Thanh Niên Người Việt Tự Do du học tại Nhật bay sang Hoa Kỳ dụ dỗ thành lập Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam.
Nhiều người cứ tưởng tôi là phi công, mù tịt về chiến tranh chính trị, nhưng tôi khá am tường sách lược đấu tranh của Cộng sản qua thực tế và qua sách vở. Những người Việt Nam có tinh thần chống Cộng, có nhiệt huyết cao độ, nhưng không hiểu sách lược đấu tranh của Việt Cộng, thì rất dễ vô tình làm công cụ cho Việt Cộng. Những người yêu nước Việt Nam phần lớn hành xử theo cảm tính, hơn là để cho lý trí làm việc. Nếu họ tự hỏi Việt Nam Cộng Hòa có 1 triệu quân lính dưới cờ, nửa triệu quân Đồng Minh với khí giới trang bị tận răng, mà không đánh bại quân xâm lăng Bắc Việt, thì làm sao Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh có thể giải phóng Việt Nam bằng một nhóm nhỏ yêu nước về Thái Lan lập chiến khu? Bạn tôi, Trung tá Nhảy Dù Lê Hồng, lấy bí danh Đặng Quốc Hiền, trước khi về khu chiến bên Thái Lan, đến gặp tôi, chào chia tay. Tôi hỏi tại sao anh tham gia vào một tổ chức phi quy luật đấu tranh cách mạng? Anh từng là cấp chỉ huy, hơn ai hết, anh phải hiểu chiến tranh giải phóng, vấn đề bí mật phải nâng lên hàng đầu. Mặt Trận chưa làm được trò trống gì mà đã hô hào ầm ĩ, coi khinh con mắt tình báo của địch, thì Mặt Trận chẳng khác gì đoàn gánh hát cải lương để câu khán giả. Anh hãy trở về nhà lo cho vợ con đi! Là cấp sĩ quan cao cấp, mà anh hành động bồng bột giống như một thanh niên mới lớn.
Người anh thúc bá của tôi – Đặng văn Đệ – cùng xuất thân trường Lục quân Yên Bái của Đại Việt, đưa tôi đến gặp Đại tá Phạm văn Liễu – nguyên Tổng Giám đốc Cảnh sát Quốc gia, kiêm Giám đốc Trung Ương Tình Báo dưới thời Tướng Nguyễn cao Kỳ – để nghe ông Tổng Vụ trưởng Tổng Vụ Hải Ngoại của Mặt Trận “thuyết pháp” về con đường đấu tranh của Tướng Hoàng Cơ Minh. Vốn tự tin mình là người có tài hùng biện, ông Liễu cho rằng “thằng em” sẽ tham gia Mặt Trận sau khi nghe bài thuyết pháp. Như một cậu học trò, tôi ngoan ngoãn ngồi nghe ông Liễu huyên thuyên đến gần nửa tiếng đồng hồ. Khi ông chấm dứt, tôi nói:
– Anh Liễu, anh là bạn thân của ông anh của em, anh có cho phép thằng em phát biểu cảm nghĩ bằng ngôn ngữ thẳng thắn của một thằng nhà binh? Ông Liễu thân mật đáp:
– Chú cứ việc phát biểu tự do những gì chú nghĩ!
– Anh hứa chắc nhé! Nghe em nói thẳng thì anh không được nổi giận đấy!
Tôi lặp đi, lặp lại nhiều lần để buộc ông Liễu phải cam kết không nổi giận thì tôi mới nói:
– Với tư cách là thằng em trong Quân đội với anh, em nhận thấy tài hùng biện của anh trước quân chúng hơn hẳn Tướng Hoàng Cơ Minh. Anh từng hoạt động trong Đại Việt từ thời lãnh tụ Trương Tử Anh, nhưng anh cũng chẳng hiểu gì về quy luật đấu tranh cách mạng. Anh có biết tại sao Nguyễn Thái Học – Đảng trưởng Quốc Dân Đảng – thất bại không? Vì thời cơ chưa đến mà lãnh tụ đã phát động cuộc nổi dậy! Em nói thế này thì xin anh đừng giận thằng em, anh chỉ là người cầm cu cho Hoàng Cơ Định đái, mà anh không biết đấy thôi!
Đại tá Phạm văn Liễu đã trót hứa hẹn không giận thằng em, nhưng nét mặt ông đổi sắc, không ngờ một thằng em lái tàu bay mà dám chê ông anh về sách lược đấu tranh cách mạng, lại còn dám chê ông là người cầm cu cho Hoàng Cơ Định đái. Tôi phải giải thích: Anh có tài hấp dẫn quần chúng, nên thiên hạ trút hầu bao, đổ tiền cho Mặt Trận diễn tuồng. Để chứng tỏ là người liêm khiết, bao nhiêu tiền kiếm được, anh đem về nạp cho Hoàng Cơ Định. Kẻ nào cầm tiền, kẻ đó có thực quyền để trả tiền cho cán bộ thi hành chỉ thị của mình. Trên danh nghĩa, anh là Tổng Vụ trưởng Tổng Vụ Hải Ngoại, nhưng trong thực tế anh chẳng có quyền hành gì. Vì vậy, em mới dám bảo anh cầm cu cho Hoàng Cơ Định đái. Sau một hồi trao đổi, Đại tá Phạm văn Liễu chẳng thể nào phản bác lập luận của thằng em. Tôi nói một lời chót: “Em bảo đảm với anh rằng sự tan rã của Mặt Trận chỉ là vấn đề thời gian. Dù Thái Lan ngày trước là Đồng Minh của Việt Nam Cộng Hòa thật đấy, nhưng Thái Lan có chính sách Ngoại giao uyển chuyển. Một ngày nào đó, Thái Lan hiệp thương với Việt Cộng, thì cái “chiến khu” của Hoàng Cơ Minh đành phải dẹp thôi!
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Mặt Trận tan vỡ vì sự lừa bịp đã rơi mặt nạ. Đáng lý ra, Hoàng Cơ Minh đứng ra xin lỗi đồng bào và hứa hẹn số tiền Mặt Trận kiếm được thì sẽ dùng để xây dựng Cộng Đồng. Nhưng Hoàng Cơ Minh sợ bị FBI truy tố vì tội giết ký giả Đạm Phong, nên Hoàng Cơ Minh lựa cái chết trong danh dự của lãnh tụ dám hy sinh. Bác sĩ có biết ai giết Hoàng Cơ Minh không? Người giết Hoàng Cơ Minh chính là Hoàng Cơ Định. Tại sao ư? Tại vì Hoàng Cơ Định dù ngu đến mấy cũng phải hiểu anh mình lên đường về khu chiến một cách rầm rộ là tự sát để trốn nợ, chứ chẳng phải anh hùng. Nếu Hoàng Cơ Định thương anh mình, thì phải can ngăn anh mình đừng làm chuyện điên rồ. Biết anh mình tự sát, nhưng Hoàng Cơ Định không can ngăn, là Hoàng Cơ Định có ý đồ thừa hưởng mấy chục triệu đô-la tiền yểm trợ Kháng Chiến. Bằng cớ là ông Minh đã chết từ năm 1987, báo chí Thái Lan đã đăng. Nhưng tờ báo Kháng Chiến của Mặt Trận vẫn khoa trương những bức thư của “Chiến hữu Chủ Tịch” từ Quốc Nội gửi ra Hải Ngoại thăm đồng bào. Báo Kháng Chiến đăng những trận đánh các đồn Công An của Việt Cộng sát thủ đô Sài Gòn, làm đồng bào càng hăm hở đổ tiền yểm trợ Kháng Chiến, vì tưởng Việt Nam sắp được giải phóng đến nơi. Tới năm 2001, tức là 14 năm sau, băng đảng Việt Tân mới công bố Hoàng Cơ Minh đã chết!
Con đẻ của Mặt Trận Kháng chiến là băng đảng Việt Tân, dùng sự chia rẽ để phá nát tình đoàn kết của Cộng Đồng. Việt Tân là cánh tay nối dài của Việt Cộng. Bởi vì các đoàn thể Quốc gia chẳng thể nào có biện pháp trừng trị hành động khuất tất của Mặt Trận, nhưng Việt Cộng đã sử dụng sự khuất tất của Mặt Trận Bịp Hoàng Cơ Minh để bắt buộc Việt Tân phải làm con tin thi hành chủ trương chia rẽ người Việt Quốc gia.
Bác sĩ Nguyễn Tạ thân mến,
Lần đầu tiên trên Diễn Đàn, tôi mới có một người nghiêm chỉnh trao đổi vấn đề Đoàn Kết của Người Việt như bác sĩ, để giải quyết tai họa Cộng sản trên đất nước Việt Nam. Vì bài viết đã dài, tôi xin tạm ngừng bút nơi đây. Tôi sẽ tiếp tục trao đổi với bác sĩ qua những bức thư sau để chứng minh với bác sĩ tại vì sao đoàn kết dân tộc Việt Nam ta là điều bất khả thi.
Kính chúc bác sĩ dồi dào sức khỏe để tiếp tục đấu tranh cho hạnh phúc của nòi giống Việt.
Thân ái,
Bằng Phong Đặng văn Âu, ngày 3 tháng 7 năm 2025.
Địa chỉ nhà: 10200 Bolsa Avenue, Westminster, California.
Địa chỉ Email: bangphongdva033@gmail.com Số điện thoại: 714 – 276 – 5600