Đôi điều với Tạp Chí
Dân Văn
Tác giả : Bằng Phong Đặng
văn Âu |
Nguồn: Hồn
Việt |
Ngày đăng: 2023-11-10 |
Quý độc giả thân mến,
Sáng
nay thức dậy, thấy cái Email của Tạp Chí Dân Văn do ông Lý Trung Tín làm chủ
nhiệm, có bài viết tựa đề là “NÓ” với Lời Tòa Soạn như sau:
Đây
là câu chuyện thật được thuật lại qua nhân vật chính, vẫn còn mặc áo nhà tu,
nghĩ cho cùng Nó cũng còn tốt hơn cái đám công an được huấn luyện, xong, cho
mặc áo Thầy Chuà tung đi khắp thế giới...Trụ Trì chuà VĨNH NGHIÊM, đường Công
Lý cũ, là một tên công an thuộc phòng B38, Sở công an TP/HCM.
Đây
cũng là lúc đạo PHẬT nhận cái QUẢ mà mình đã gieo, còn bọn cộng sản cầm quyền,
không sớm thì muộn PG cũng bị triệt tiêu. Hầu hết các người xuất gia đều được
cộng sản cho mặc y áo Đại Thừa (áo nâu) tức theo các ông PHẬT do các ông sư
Trung Hoa tạo ra, chứ không phải tu theo phái Tiểu Thừa (áo vàng) do ông Phật
Thích Ca, người Ấn Độ lập ra.
Không
phải chỉ trước năm 1975 mới có “NGHỀ THẦY CHUÀ” mà hiện nay Nghề Thầy Chuà được
huấn luyện có bài bản, công khai không hề dấu diếm, che đậy do chính bọn cầm
quyền cộng sản chủ trương.
Ngày
nay nhiều người đã sáng mắt, các ông Phật A DI ĐÀ, DI LẶC, QUÁN THẾ ÂM... đều
là sản phẩm do mấy ông Tầu bịa ra, thế mà cả miền Bắc VN đều đi theo mấy ông
PHẬT không có thật này.
Germany,
11.04.2022
Chủ Nhiệm TCDV
LÝ TRUNG TÍN
\
Tôi,
Bằng Phong Đặng văn Âu, xin mạo muội viết đôi điều:
Cộng
sản vô thần, nhưng chúng đã sử dụng tôn giáo để giật sập chế độ VNCH. Phật giáo
bị Việt Cộng sử dụng tối đa, vì Phật giáo quan niệm rằng ai làm ác thì người ấy
chịu tội, còn bản thân mình chỉ việc lo tu hành. Cộng sản vô thần, không tin
vào luật nhân quả, tha hồ làm ác mà không sợ tội, nên chúng đã lạm dụng triết
lý “vô vi” của Đạo Phật.
Điều
đáng chê trách là các trí thức Phật giáo không thấy những tên Việt Cộng đội lốt
Thầy Chùa làm cho Đạo Phật của mình trở thành công cụ của Việt Cộng, để lên
tiếng tố cáo chúng nhằm cứu thanh danh Đạo của mình và bảo vệ Tổ Quốc. Thật
tình, tôi khinh trí thức Phật giáo vì không noi gương tinh thần “vô úy” của Đức
Thế Tôn để hiểu sự im lặng trước tội ác là đồng lõa với tội ác.
Là
một người kiên trì chống Việt Cộng, tôi đã lên tiếng cảnh báo rằng Việt Cộng
lại một lần nữa dùng Phật giáo để gây chia rẽ Cộng Đồng. Một vị Trung tá của
Quân lực VNCH bực bội hỏi tôi căn cứ vào đâu mà tôi dám nói như vậy. Tôi trả
lời: “Tuy chỉ là một phi công ăn cơm dưới đất làm việc trên trời, tuy không
phải là cựu nhân viên tình báo, nhưng bằng lập luận, tôi khẳng định rằng phần
lớn các Chùa ở Hải ngoại đều là cơ sở kinh tài và cơ sở tuyên giáo của Việt
Cộng”.
Đây
là lập luận của tôi: “Cho rằng đồng hương tị nạn cộng sản trên đất Hoa Kỳ ước
chừng 2 triệu người, chưa có đến 20 thanh niên vào trường đào tạo tu sĩ, thì
lấy đâu ra Thầy Tu để trụ trì các Chùa mọc ra như nấm? Do vậy, các Chùa phải
nhập cảng “Thầy Tu Quốc Doanh” từ trong nước, để làm Trụ trì, chứ còn gì nữa?”.
Các Trụ Trì Quốc Doanh đều xuất thân từ lò đào tạo Công An được đưa ra Hải
ngoại để làm công tác tôn giáo vận. Các “Thầy” giảng đạo Từ Bi để ru ngủ tín
đồ, giống như Luật sư Trần Kiều Ngọc dạy “Không Chống Cộng, chỉ chống cái ác mà
thôi” hoặc Tổng Giám đốc SBTN (sinh Bắc tử Nam) Trúc Hồ dạy: “Đòi lật đổ chế độ
cộng sản Việt Nam là sai. Chỉ xin Nhân quyền thôi”. Không một đoàn thể Chống
Cộng nào ở Người Hải Ngoại lên tiếng phản bác, thì các bạn trẻ ngoan ngoãn tuân
theo lời dạy của Trần Kiều Ngọc và của Trúc Hồ, là công tác tuyên giáo của Việt
Cộng coi như thành công.
Ai
từng là chiến sĩ Chống Việt Cộng trước năm 1975 đều phải hiểu Việt Cộng đánh
chúng ta trên nhiều Mặt Trận, gồm có Quân Sự, Chính Trị, Tôn Giáo, Văn Hóa ...
Những ai nói rằng tôi không muốn dính dáng đến Chính trị là những kẻ đó không
hiểu họ đang nói gì!
Theo
sự quan sát của tôi, Đại Việt và Quốc Dân Đảng là hai đảng có quá trình Chống
Cộng lâu dài, nhưng ngày nay chỉ sống vật vờ cho qua ngày đoạn tháng, chứ không
có khả năng lãnh đạo quần chúng. Xin các bạn đừng giận, tôi nói Sự Thật như tôi
đã từng nói trước mặt các đảng viên lão thành: Bác sĩ Nguyễn Tôn Hoàn, bác sĩ
Đặng văn Sung (anh tôi), Đại sứ Bùi Diễm, Kỹ sư Hà Thúc Ký, Giáo sư Nguyễn Ngọc
Huy, Tiến sĩ Nguyễn văn Canh … trong cuộc họp thống nhất Đại Việt tại nhà Thiếu
tá KQ Nguyễn Quan Vĩnh – bạn cùng khóa với tôi – tại San Jose.
Tôi
nói với các bậc đàn anh như sau: “Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh lập ra cái tổ chức
Kháng Chiến lừa bịp đồng bào mà các anh im lặng, thì các anh đã tự làm mất tư
thế lãnh đạo quần chúng. Niềm tin vào chính nghĩa giải phóng dân tộc khỏi ách
thống trị của Việt Cộng mà các anh không bảo vệ, thì sự kết hợp của các anh
chẳng mang lại kết quả gì.”
Việt
Cộng đã chiếm toàn cõi đất nước Việt Nam, nhưng chúng vẫn bám vào người Việt Tị
Nạn để làm công cụ cho chúng. Mặt trận Tôn giáo và Mặt trận Văn hóa là hai sở
trường của Việt Cộng. Các đoàn thể Chống Cộng đã thờ ơ đối với hai Mặt trận đó,
chúng ta bị coi như thua trận một lần nữa.
Hai
nhà sư nổi tiếng chống Việt Nam Cộng Hòa trước năm 1975 là Mãn Giác và Hộ Giác
chửi Việt Nam Cộng Hòa là tay sai Đế Quốc Mỹ, đấu tranh đòi Hòa Bình rất quyết
liệt, đến Mỹ tị nạn (?) thì được các Phật tử cựu quân nhân khúm núm chào đón,
“thưa Thầy, xưng Con” ngọt xớt! Thử hỏi Chống Cộng cái quái gì kỳ cục vậy?
Tiến
sĩ Xã Hội học Trần Quang Thuận, phát ngôn viên chính thức của “Thầy Trí Quang”
hô hào Về Nguồn, các Phật tử đều im lặng, mà không hề tự hỏi nguồn đã bị Việt
Cộng chiếm mất rồi, còn đâu nữa mà về? Tôi viết thư hỏi thẳng Nghị sĩ Trần
Quang Thuận – Phát ngôn viên chính thức của Thầy Trí Quang – tại sao không ở
lại trong nước để hưởng “thành quả cách mạng” mà lại chạy sang ở với bọn Đế
Quốc Mỹ? Thầy Trí Không (Pháp danh đi tu của Trần Quang Thuận) xuất tu, lấy vợ,
trở thành nhà chính trị nổi danh nhờ đấu tranh Phật giáo. Tôi hỏi Trần Quang
Thuận hãy một lần nói thật trước khi lìa cõi trần rằng: “Anh hãy nói cho tôi
biết, anh có thật lòng tin Tổng thống Ngô Đình Diệm đàn áp Phật giáo?”. Trần
Quang Thuận im lặng, không trả lời!
Năm
2017, Trần Quang Thuận qua đời, có cả trăm nhà sư dự lễ tang, có một số Nghị
sĩ, Dân biểu đăng báo phân ưu bày tỏ vô cùng thương tiếc. Tôi không hiểu các vị
Dân cử VNCH vô cùng thương tiếc vì Nghị sĩ Trần Quang Thuận không còn sống trên
đời để làm công tác Tôn giáo vận “Về Nguồn” cho Việt Cộng?
Cộng
Sản quyết diệt tất cả tiếng nói lương tâm của đồng bào, thì làm sao có thể “Hợp
Lưu”, “Giao Điểm” với chúng. Đúng lý ra, nếu là nhà hoạt động Văn Hóa đích
thực, không muốn dính dáng đến chính trị phải lên tiếng để độc giả không bị bọn
cán bộ vô văn hóa Việt Cộng dụ dỗ chứ!
Hai
viên chức VNCH có tiếng tăm nhất là Nguyễn Gia Kiểng và Nguyễn Xuân Nghĩa được
Nhà Nước Việt Cộng “bố trí cho xuất khẩu” bằng đường chính thức, ắt phải có
công tác của đảng giao phó, làm sao tin được? Nguyễn Gia Kiểng thì hô hào “Hòa
Giải, Hòa Hợp Dân Tộc”, viết sách “Tổ Quốc Ăn Năn”. Nhiều trí thức tên tuổi, có
bằng Tiến sĩ, viết lời ca tụng tác giả đến tận mây xanh! Tôi coi thường cái
mảnh bằng “Tiến sĩ” của các vị đó là có lý do.
Kinh
tế gia Nguyễn Xuân Nghĩa – cháu ruột của Mười Cúc Nguyễn văn Linh, Tổng Bí thư
đảng Việt Cộng – tốt nghiệp trường “Hautes Études Commerciales” (HEC) của Pháp,
chắc chắn đương sự giỏi tiếng Pháp hơn tiếng Anh, dễ kiếm việc ở Pháp hơn ở Mỹ.
Ông ta không ở Pháp, mà sang Mỹ để làm Tổng Tuyên Huấn cho Mặt Trận Kháng Chiến
Bịp Hoàng Cơ Minh. Tờ báo Kháng Chiến tất nhiên phải nằm dưới sự “chỉ đạo” của
ông Tổng Tuyên Huấn, phải không? Thế mà những nhà văn, nhà báo của VNCH “giao
du” rất thân mật với ông Tổng Tuyên Huấn rất đáng ngờ! Trong đám tang của nhà
văn Võ Phiến, tôi thấy có nhiều nhà văn, nhà báo VNCH bu quanh ông Tổng Tuyên
Huấn Mặt Trận Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh, cười nói rất chi là rôm rả! Những nhà
hoạt động Chống Cộng có bao giờ thắc mắc về hai nhân vật nổi tiếng Nguyễn Xuân
Nghĩa, Nguyễn Gia Kiểng? Những nhà văn, nhà báo loại đánh đu với Nguyễn Gia
Kiểng, Nguyễn Xuân Nghĩa mà viết bài Chống Cộng thì ai có thể tin nổi?
Thấy
trong mỗi Email của Tạp Chí Dân Văn đều có ghi rõ lập trường rất kiên định, như
dưới đây:
“KHÔNG
VỀ VIỆT NAM NẾU CÒN VIỆT CỘNG (KVVNNCVC)
MUỐN
CHỐNG TÀU CỘNG PHẢI DIỆT VIỆT CỘNG (MCTCPDVC)
MUỐN
DIỆT VIỆT CỘNG PHẢI DIỆT VIỆT GIAN (MDVCPDVG)”
tôi
vui lắm, vì cộng sản là phải diệt. Nếu ta không diệt nó, thì nó sẽ diệt ta, chứ
đừng có hòng quỳ lạy chúng mà chúng buông tha! Tôi sang Mỹ tị nạn, vì không thể
một mình diệt Cộng! Tôi dùng bàn phím để viết bài cảnh báo cho đồng bào biết rõ
âm mưn của Việt Cộng cũng là một cách diệt.
Thưa
tất cả các anh chị cựu chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa,
Xin
quý anh chị cho phép tôi được nói một Sự Thật: “Đến nay, anh chị em cựu quân
nhân chúng ta chưa có trình độ để xứng đáng có một chế độ dân chủ thực sự do sự
thờ ơ lãnh đạm của quý anh. Chiến tranh đã chấm dứt, súng đạn không còn trên
tay chúng ta, nhưng chúng ta hãy còn ngòi bút (bàn phím computer) để chống lại
các chiến dịch tôn giáo vận, văn hóa vận của Việt Cộng. Tập thể Chiến sĩ có
những sĩ quan Chiến tranh Chính trị được đào tạo chính quy, thừa sức đập tan
mánh khóe tuyên truyền của Việt Cộng. Thế mà tôi đề nghị vị Chủ tịch Tổng Hội
Chiến Sĩ nên có một tờ báo hoặc một đài phát thanh làm cơ quan ngôn luận bảo vệ
lý tưởng VNCH trong cuộc chiến đấu của quân dân ta. Nếu Tổng Hội Chiến Sĩ có
một cơ quan ngôn luận thì cái đám Trần Kiều Ngọc, Trúc Hồ sẽ không thể tuyên bố
lung tung để đầu độc tuổi trẻ Việt Nam. Và sẽ không có chuyện lùm xùm vụ “dựng
bia tưởng niệm Chiến sĩ Thủy Quân Lục Chiến Tái Chiếm Cổ Thành Quảng Trị” gần
đây. Tôi đề nghị nên lấy tên tưởng niệm “Chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa” là đúng
hơn. Bởi vì, tái chiếm Cổ Thành đều do công lao của các Quân Binh Chủng. Tôi
coi đó là một đề nghị hợp lý để vinh danh Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, nhằm tạo
tinh thần đoàn kết. Thế mà “dư lợn viên” Việt Tân hay Việt Cộng (cũng thế) đã
chửi tôi rất bẩn.
Tiếc
thay! Ông Chủ tịch Tập Thể Chiến Sĩ im lặng, không thèm đếm xỉa đến đề nghị
chính đáng của tôi. Nhà báo Sức Mấy Đinh Từ Thức đã nói lên sinh hoạt của Tập
Thể: “Kéo cờ lên, hạ cờ xuống, phủ cờ, xếp cờ, hát Quốc Ca, Cúi đầu mặc niệm…
rồi thôi!”. Tại vì người Việt chúng ta quen thói xưng tụng bằng cấp, nên mới
bầu cho ông Giáo sư Tiến sĩ chỉ biết dạy Toán, nhưng vô tài bất tướng trong
lãnh vực đấu tranh chống Việt Cộng, chỉ biết nghe lời xu nịnh của đàn em, mà
không thèm lắng nghe lời đề nghị nghiêm túc của người ngay thẳng đóng góp ý
kiến.
Một
định chế duy nhất của VNCH còn sót lại là Trung tâm Văn bút Việt Nam Hải Ngoại,
cũng rất là tai tiếng bởi những “scandals”. Nhà báo Lão Móc đang cố gắng làm
sạch, nhưng e rằng hơi khó, vì tính ù lỳ cố hữu của người Việt Nam.
Mẩu
chuyện “NÓ” trong cái Email do ông Lý Trung Tín chuyển, xác nhận là chuyện có
thật. Sở dĩ chuyện ấy xảy ra, theo tôi, là tại vì trí thức Phật giáo hèn, không
dám ra mặt chống lại bọn Việt Cộng giả sư. Tôi nhận thấy các chiến sĩ của VNCH
rất dũng cảm ngoài chiến trường nhưng rất “kín tiếng”, không dám công khai ra
mặt chống lại bọn đội lốt Thầy Chủa, đội lốt Kháng Chiến! Do đó, trong Cộng
Đồng mới có phường đầu đường xó chợ, du thủ du thực, xanh vỏ đỏ lòng tự xưng là
nhà tranh đấu.
Trong
nước, Công An Việt Cộng đè bẹp dân chúng sát đất. Nhạc sĩ Trúc Hồ làm những bài
nhạc Vùng Lên, người ta tự hỏi ai có thể Vùng Lên? Ở Hải Ngoại, chẳng có Công
An Việt Cộng đè bẹp, nhưng tự mình nằm bẹp. Bằng cớ là tôi chỉ ra các Chùa Phật
phần lớn là cơ sở Kinh tài và Tuyên vận của Việt Cộng, nhưng tín đồ vẫn đông
đúc đến lạy các Thầy Trụ Trì Quốc Doanh đáng tuổi con cháu mình? Liệu các bác
sĩ có thể cho toa thuốc gì để các bậc nam nhi Vùng Lên được không?
Mấy
lời chân thật tự đáy lòng, tôi không hề có ý xúc phạm ai. Chỉ mong sao dân mình
trưởng thành, để cô giáo Trần Thị Lam không còn hỏi:
“Đất Nước Mình Ngộ Quá Phải Không Anh?
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…”
Kính
mong quý vị quan tâm đến tương lai nòi giống vui lòng chỉ giáo cho tôi biết
điềt gì mà tôi đã nói sai. Mục đích của bài này này là muốn đồng bào mình tránh
khỏi chủ trương “địch vận” của Việt Cộng. Không ai bắt buộc mình phải làm chính
trị. Nhưng đã mang danh là người đi tị nạn chính trị thì phải có kiến thức
chính trị để không mắc mưu bọn Chống Cộng kiếm ăn.
Trân trọng,
Bằng Phong Đặng văn Âu
Tel: 714 – 276 – 5600
Dưới
đây là bài “NÓ” đăng trên Tạp chí Dân Văn của ông Lý Trung Tín.
NÓ......
…
Một lần lễ Chùa ......Tôi tình cờ gặp lại Nó .
Nó
là … Trụ Trì tại một chùa X! Dù thân Nó tròn trịa, mặt no đầy, da dẻ hồng hào
khác hẳn thuở xưa.
Dù
Nó đang đầu tròn áo vuông, dù có dáng oai nghi của một Nhà Tu, Tôi cũng nhận ra
ngay. Tôi vừa bàng hoàng, vừa mừng. Mừng vì được gặp lại người bạn thân; bàng
hoàng vì không biết ma đưa lối quỉ dẫn đường thế nào mà kéo Nó đến cửa Thiền!
Đợi
lúc vắng khách thập phương, Tôi nhẹ nhàng đến bên Nó, chấp tay có vẻ cung kính,
nhưng lời nói lại có phần đùa nhiều hơn :
–
Bạch Thầy ! Thầy còn nhớ … Con không ?
Nó
sựng một giây, rồi vỗ mạnh vào vai Tôi , lớn tiếng mừng rỡ. Như quên mình là
Nhà Sư:
–
Thằng quỉ, sao Mầy lại ở đây?
Câu
nầy đáng lý Tôi hỏi Nó mới đúng hơn. Tôi vẫn chấp tay, cười cười:
–
Dạ ! … Con là Phật Tử …
Nó
nắm tay Tôi kéo đi, dẫn Tôi qua một dãy phòng. Đến môt phòng riêng biệt, trên
có hàng chữ Phòng Trụ Trì, Nó đẩy Tôi vào. Đó là một phòng tương đối rộng, ngăn
nắp sạch sẽ; bày biện đơn sơ, khác với bản tính cẩu thả và … ở dơ ( ! ) của Nó.
Đảo
mắt một vòng, Tôi hỏi Nó:
–
Theo Tôi biết, chỗ ngủ của Trụ Trì như hàng đại gia. Sao chỗ của Thầy đơn giản
quá vậy?
–
Thầy Bà gì!
–
Vậy chứ sao Mầy là Trụ Trì ngang xương vậy?
Nó
tự hào :
–
Sao lại ngang xương? Đó là sự suy nghĩ đầy trí tuệ của Tao. Từ lúc tụi bây ghi
danh vào đại học, Tao nghĩ, dù tụi mình có học hết đại học đi nữa, thì khi ra
trường làm được cái gì với cái bằng cử nhân văn chương hay cử nhân luật?
Là
luật sư, nếu tụi mình có chút lương tri thì chẳng nói chi; bằng không thì sẽ vì
tiền mà dùng miệng lưỡi cứ điều thay đen đổi trắng, làm nghiêng cán cân công
lý, thì tạo ác biết bao nhiêu? Nếu an phận thủ thường làm nghề bán cháo phổi
(dạy học), thì thường ngày phải hít bao bụi phấn, đến già không chừng cũng sẽ
vô Viện Bài Lao! Đó là chưa nói không may thi rớt, bị sa vào lính, lại phải làm
bia cho họng súng? Sống là một trường tranh đấu. Mạnh được yếu thua. Khôn thì
ăn trước ngồi trên. Dại thì ra đứng hai bên cột đình.
Tôi
nóng mặt:
–
Vì vậy Mầy mới chọn nghề Thầy Chùa?
–
Đúng vậy! Thì đã sao chứ? Làm nghề Thầy Chùa thì dù có chiến tranh khốc liệt
thế nào, Tao cũng khỏi phải đi lính, nên luôn mang chữ Thọ trước ngực!
Cái
ăn cái mặc khỏi chạy đổ mồ hôi. Tiền thì có người quỳ dâng tận tay. Cơm thì có
người hầu hàng buổi. Chỗ ở thì đồ sộ nguy nga. Trăm kẻ kêu bằng Thầy, vạn người
xưng là Con.
Ở
ngoài đời, dù cho kẻ có đại quyền, cũng chưa hẳn được tôn trọng như vậy. Có gì
không tốt chứ?
–
Chùa Mầy giàu như vầy, sao chỗ ngủ cùa Mầy bèo quá vậy?
Nó
cười :
–
Mầy cứ mãi giữ cái đầu non nớt của Mầy thì làm sao thấu lý chuyện đời? Tao xây
biệt thự cho Mẹ Tao hàng tỉ còn được, thì huống chi cái chỗ nằm cỏn con nầy?
Thường
thì con người ta có tiền thì hay phô trương, không ngoại trừ những kẻ tu hành.
Vật dụng thì xài những thứ đắt tiền, đi xe máy đời mới, thậm chí sắm cả xe con.
Đó là những thằng ngu! Bá tánh có hàng vạn người, nhưng có cả hàng triệu đôi
mắt. Đừng bảo họ mệ muội mà lầm! Họ cúng dường Tam Bảo là để trùng tu chùa
chiền, hương hoa cho Phật, chứ nào để cho Trụ Trì lấy đó mà xài sang, xa hoa
phung phí?
Ai
đời Trụ Trì mà kéo cả Vợ Con vào Chùa, thật là chướng mắt!
Ai
đời sau giờ công phu thì vứt áo cà sa đi nhậu với loại đàn bà goá điếm đàng.
Thầy Chùa gì mà vừa dứt tiếng mõ thì vội trốn về nhà hú hí với vợ con.
Ai
đời lại chiều chiều lại mặc quần sọt đi đánh tenis như hạng thượng lưu …
–
Vậy Mầy sống thanh đạm thế nầy là để che mắt thế gian?
Như
không để ý đến câu hỏi của Tôi, Nó tiếp:
–
Trong đám sâu độc có thể làm hỏng hoa sen Phật Giáo, thì cũng không thiếu những
bậc Đại Sư hết lòng vì Đạo, xả thân vì Pháp, nếu không thì làm gì Phật Giáo tồn
tại đến ngày nay?
Tao
không phải là chân tu, nhưng cũng biết dừng lại đúng lúc. Trước là Tao che mắt
thế gian thực đó, nhưng giờ thì chưa hẳn. Trong mấy mươi năm niệm trì kinh chú,
Tao cũng đã ít nhiều thấm nhuần giáo lý của Đấng Chí Tôn.
Lấy
tiền bạc của đàn na tín thí cúng dường mà làm của riêng mình, thì kiếp sau cũng
phải mang lông đội sừng để trả nợ mà thôi! Mầy khỏi lo....
Nó
lấy tay áo cà sa lau miệng, giảng pháp:
–
Danh lợi là hai miếng mồi béo bở mà kẻ phàm phu nào cũng thích: Thùng Cúng
Dường Tam Bảo của mỗi chùa thường là chỉ có tờ mười ngàn, hai chục ngàn, năm
chục ngàn.
Những
kẻ cúng đường bạc triệu, thì đòi cho được gặp Trụ Trì để được ghi tên; như là
một ký hiệu cho Trụ Trì biết, hầu lần sau được tiếp đón nhiệt tình! Hoặc để lên
mặt, hay phơi bày một chút giàu sang cho người xung quanh thán phục. Hay để
khoe mình đã tạo nhiều phước đức!
Trong
lúc đó, Cha Mẹ ở nhà, mới chính là Phật trước mắt, thì lại bỏ bê, không màng
tới.
Cũng
vì chữ lợi mà Mầy ca tụng phường vô sỉ ư, mập mờ đen trắng thị phi. Cứ tưởng
đơn giản là tiền trao cháo múc, hết xôi rỗi việc, chứ đâu có ngờ là bút sa gà
chết! Mầy đã vô tình bôi nhoà ý thức, làm lệch đường nhận định của kẻ hậu sinh.
Xét
ra cũng là tội ác!
Tôi
giật mình vì dường như Nó nói đúng!
Không
ngờ cái thằng quỉ sứ nầy sau 40 năm ăn tương chao lại có những lý luận sâu xa,
sắc bén như vậy. Tôi thường dùng cụm từ Những phường háo lợi háo danh một cách
khinh miệt.
Nhưng
nay, nhờ Nó mà Tôi phát hiện chính Tôi cũng đã đồng hội đồng thuyền với bọn
người ấy.
Mắt
Tôi đã tinh tường thấy được hạt cát nhỏ bé trong mắt người khác, nhưng lại đui
mù không thấy được cọng rơm tổ bố trong mắt của mình! Với bộ óc tí ti như óc
tép riu của Tôi, lại còn bất hạnh mang thêm cái tự ái lớn như đầu bò.
Tôi
tìm cách quơ quào của một người thua cuộc:
–
Vậy chứ cái nghề bán lòng tin của Mầy có phước lắm?
Nó
lặng thinh. Trong cái im lìm đó, đã chứa đựng cả lòng vị tha to lớn, hay chứng
tỏ lòng Nó đã lắng mọi sân si.
Tôi
cũng chẳng nói lời nào. Nhưng sự lặng yên nầy lại mang nhiều xấu hổ của kẻ
thiếu tài.
Nó
là một thằng thông minh từ khi còn bé
tí!
Và
Tôi...lúc nào cũng thấp hơn nó một cái đầu.