Bài Thứ Nhất
KHÔNG CÒN LÀ MỐI
NGUY CƠ.
Bằng Phong Đặng văn Âu
Lời mở
đầu : Nhận thấy Họa Diệt Chủng
nòi giống Việt Nam không còn là nguy cơ, mà nó đang trên đà hiện thực, người
viết xin dẫn chứng những sự kiện để giải thích tại sao mình quan niệm như thế.
Người viết dành quyền phản biện cho quý vị thức giả. Bài viết sẽ thực hiện
nhiều kỳ, kính mong quý độc giả quan tâm vui lòng kiên nhẫn theo dõi.
________________________________________________________________
“… Giống như người lính vừa thua trận,
Nằm giữa sa trường nát gió mưa …
… Một năm người có mười hai tháng,
Ta trọn
năm dài một Tháng Tư …”
Hơn 47
năm qua rồi, mấy câu thơ của Thanh Nam cứ mãi quấn quýt bên tôi, như cái niềng
kim cô thắt vào tim óc. Nhiều lúc tôi van xin những câu thơ ấy buông tôi ra để
cho tôi có được một đêm ngủ thẳng giấc. Chẳng hay bạn bè tôi, đồng đội tôi có
bị nỗi trăn trở ám vào người giống như tôi không? Tôi là chiến sĩ từng xông pha
trận mạc, chứ đâu phải là nho sinh chân yếu tay mềm, bi lụy như tao nhân mặc
khách, thế mà tại sao tôi cứ bị trằn trọc suốt canh thâu? Tôi bị cái nghiệp yêu
nước, yêu dân tộc dày vò?!
Tôi
thường xuyên tự hỏi tại sao một dân tộc thông minh, oai hùng, bất khuất mà ngày
nay phải gánh chịu bao nhiêu điều cay đắng, tai ương, nhục nhã? Cay đắng thì
chịu được, còn nhục nhã là do lỗi tại người dân mình? Theo truyền thuyết, nòi
giống Việt có thời sống rải rác hai bên bờ sông Dương Tử bên Tàu. Nòi giống Hán
đã đồng hóa nhiều dân tộc, nhưng riêng dòng giống Việt tồn tại, là vì tổ tiên
ta quyết không để bị đồng hóa, nên bồng bế nhau xuôi dần về phương Nam, đến
vùng núi non hiểm trở, ma thiêng nước độc để hùng cứ một phương. Tuy nhiên,
nhiều triều vua Tàu, Nguyên Mông, Mãn Thanh vẫn chưa chịu buông tha chúng ta.
Bọn giặc phương Bắc quyết lấn chiếm cho bằng được. Tổ tiên ta đã vùng lên: Anh
thư Trưng Trắc, Trưng Nhị dấy binh đánh đuổi quân Đông Hán. Hưng Đạo Đại Vương
ba lần đánh bại Nguyên Mông. Quang Trung Hoàng Đế đánh đuổi quân Mãn Thanh
trong chớp mắt. Quân sử thế giới còn khắc ghi những chiến công lẫy lừng.
Là hàng
con cháu, chúng ta ghi ơn các bậc tiền bối đã có công mở nước, dựng nước và giữ
nước. Nhưng chúng ta không khỏi tự hỏi rằng tổ tiên mình đã làm gì nên tội tày
đình, khiến cho con cháu ngày nay bị rơi vào thảm cảnh tự chém giết lẫn nhau,
tự làm nhục nhau? Tổ tiên mình ắt hẳn có “ăn mặn”, thì đời con cháu
mới bị “khát nước” khủng khiếp đến vậy chứ, đúng không?
Cơn
khát “Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc” làm cho trí óc mất
sáng suốt, thấy chai nước trước mặt là cứ thế mà nốc vào. Không ngờ đó là chai
thuốc độc phá nát lục phủ ngũ tạng!
Dưới
thời đại Quân chủ chuyên chế, chắc chắn các sử gia không dám viết Sự Thật. Tuy
nhiên, với một chút ánh sáng, chúng ta cũng thấy được phần nào Sự Thật về các
vua triều Nguyễn đã phạm tội ác. Chúa Nguyễn Phúc Ánh cũng giống như Lê Chiêu
Thống đi cầu viện nước ngoài để giành ngai vàng. Chẳng qua, Hoàng Đế Quang
Trung Nguyễn Huệ qua đời sớm, Quang Toản còn nhỏ, Chúa Nguyễn Phúc Ánh mới có
thể lập lên Nhà Nguyễn. Nếu Quang Trung Hoàng Đế không chết sớm, lịch sử sẽ
viết: “Nguyễn Phúc Ánh là một kẻ bán nước giống Lê Chiêu Thống” mà
thôi! Vì sao Nhà Nguyễn không thể “Hoành Sơn nhất đái, vạn đại dung
thân” như Trạng Trình đã dạy? Có phải tại vì các bậc Tiên Đế Nhà
Nguyễn ăn ở thất đức, khiến cho hung thần Tôn Thất Thuyết và Nguyễn văn Tường
lộng hành để đưa kết cuộc “Nhất giang lưỡng quốc nan phân Thuyết, Tứ
nguyệt tam vương triệu bất Tường” trong tang thương? Phải chăng phương
cách trả thù quá sức man rợ và ti tiện (tru di tam tộc) của vua Gia Long đối
với dòng dõi Nhà Tây Sơn và đối với dòng dõi các quan quân theo hầu vua Quang
Trung mà Nhà Nguyễn bị bạc phước? Phải chăng sự tiêu diệt giống dân Chàm của
vua Minh Mệnh một cách có hệ thống, mà ngày nay con dân Việt Nam lãnh hậu quả
bởi lời nguyền rủa: “Ta (người
Chàm) sẽ làm cho cả dân tộc Việt Nam chúng bay trở nên ngu si, đần độn, tàn
bạo, điêu ngoa, gian ác, tôn thờ ĐẠO QUỶ SỨ, khiến cho anh em dòng
họ chúng bay đấu tố nhau, chém giết nhau, phản bội nhau, chia rẽ nhau, đố kỵ
nhau, người yêu nước bị chà đạp, đứa gian manh được tôn vinh cho đến khi nào
nòi giống chúng bay bị tận diệt như chúng tao thì mới thôi!”?
Nhân
Quả là một định luật khoa học tự nhiên trong vũ trụ. Dù hữu thần hay vô thần
đều bị luật Nhân Quả tác động. Nó không trừ một ai. Vấn đề là nhãn tiền hay hậu
vận mà thôi.
Tôi xin
trình những dữ kiện đã xảy ra trên đất nước để cho độc giả thấy rằng lời nguyền
rủa của những oan hồn người Chàm đã tác động lên chúng ta, khiến cho dòng giống
Tiên Rồng đang trên đà bị hủy diệt, chứ không còn là mối nguy cơ. Nếu ai thấy
được một chút ánh sáng cuối đường hầm, xin vui lòng chỉ cho tôi thấy để tôi hy
vọng có một ngày mai tươi sáng.
Karl
Marx viết cuốn “Tư Bản Luận” (Capitalist) kết tội bọn Tư Bản
hà khắc, bóc lột xương máu người dân lao động. Karl Marx và Frederick Engels
viết cuốn “Tuyên Ngôn Cộng Sản” (The Communist Manifesto) kích động
nhân dân lao động toàn thế giới đoàn kết lại và đứng lên lật đổ bọn Tư Bản nhằm
xây dựng một xã hội không còn đấu tranh giai cấp. Thực ra, Capitalism không
phải là Chủ nghĩa như ta thường nghĩ. Capitalism là Chủ thuyết – Theory – vì nó
không đề ra một nhân sinh quan, vũ trụ quan và bắt buộc người khác phải theo.
Communism mới là Chủ nghĩa vì nó có giáo điều giống như Tôn giáo. Cho nên, sử
gia Trần Trọng Kim mới viết “Cộng Sản là Tôn Giáo”, nhưng Cụ Kim quên nhấn mạnh
cộng sản là một tôn giáo xây dựng trên hận thù, bạo lực và lưu manh. Vì thế, Cụ
Kim coi cộng sản với ta cũng là người anh em trong một nhà, nên Cụ đã đã từ
chối viên Đại sứ người Nhật đề nghị tiêu diệt toàn bộ băng đảng Hồ Chí Minh!
Hai bộ
sách của Karl Marx và Frederick Engels sẽ bám đầy bụi nằm trong một xó xỉnh nào
đó ở Thư viện, nếu không có Vladimir Lenin sử dụng để làm cuộc Cách mạng Vô sản
Toàn Thế giới (The World Proletarian Revolution). Nhằm chống lại chính sách
thuộc địa của các quốc gia kỹ nghệ tiên tiến Tây Phương, Lenin đã sử dụng sách
của Karl Marx làm Kinh Thánh của Đạo Ma Quỷ để khuynh đảo ít
nhất một nửa nhân loại. Lenin luôn luôn nhấn mạnh với thuộc hạ mình câu: “Tổ
Chức! Tổ Chức! Không có Tổ Chức là không có gì cả”. Đảng Cộng sản của
Lenin là một băng đảng tội ác có tổ chức, với phương châm hành động “Cứu
cánh biện minh phương tiện”, nghĩa là làm bất cứ điều gì, dù tàn ác đến
thế nào, miễn là đoạt được quyền hành. Mao Trạch Đông còn thêm: “Họng
súng đẻ ra Quyền lực” và “Trường kỳ mai phục” (luôn
luôn rình rập sự sơ hở của đối phương để đâm sau lưng). Để chuẩn bị cho cuộc
cách mạng lật đổ, Cộng sản sử dụng một thứ vũ khí vô cùng lợi hại. Đó là tuyên
truyền nhồi sọ (brainwash) để vẽ lên một hình ảnh đẹp đẽ của chủ nghĩa, hứa hẹn
một Thiên đường ảo, nhưng nếu chúng gặp sự nghi ngờ hay chống đối thì hăm dọa,
thủ tiêu, ám sát.
“Đạo Ma
Quỷ” ra
đời là thời điểm để cho oan hồn Người Chàm thể hiện lời nguyền rủa ứng vào nòi
giống Việt Nam ta. Hồ Chí Minh chính là con Quỷ của Đạo Cộng sản, có một nhân
thân rất mập mờ. Không ai có thể quả quyết hắn là Người Việt hay là Người Tàu
đội lốt Việt.
Dựa
theo tình báo của Pháp, trên giấy căn cước (carte d'identité) của Hồ Chí Minh
cao 1 mét 65 khi hoạt động ở Paris với nhà cách mạng Phan Chu Trinh. Nhưng thực
tế Hồ Chí Minh làm Chủ tịch nước ở Bắc Bộ phủ thì Hồ Chí Minh cao 1 mét 75.
(Xem hình ở cuối bài). Như thế, có nghĩa Hồ Chí Minh này không phải là Nguyễn
Sinh Cung, con Cụ Nguyễn Sinh Sắc quê ở Nghệ An. Một độc giả trong nước gọi
điện thoại cho tôi và nói rằng bằng chứng tôi đưa ra chưa đủ thuyết phục “Bác
Hồ” là một người Tàu đóng vai Việt Nam. Được rồi! Hãy tạm coi Hồ Chí Minh là
Nguyễn Sinh Cung mang dòng máu Việt Nam là thực. Nhưng xét những hành động của
y qua vai trò lãnh đạo nước Việt Nam, ta sẽ thấy Hồ Chí Minh là “Hồn Trương Ba
Da Hàng Thịt” (tên một vở kịch của Lưu Quang Vũ).
Các nhà
cách mạng chống Pháp như Cụ Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, Nguyễn Thái Học,
Trương Tử Anh, Lý Đông A … đều là những nhà yêu nước tự phát. Họ không hề được
đào tạo kỹ thuật của “nghề chiến tranh khuynh đảo” như Hồ Chí Minh được Quốc tế
Cộng sản đào tạo về tuyên truyền xảo trá, về khủng bố, về Tình Báo Phản Gián từ
các cơ quan KGB của Nga, Stasi của Đông Đức và Tình báo Hoa Nam của Trung Cộng.
Hồ Chí Minh là cán bộ Tình Báo của Quốc Tế Cộng Sản, là một tên tay sai đắc lực
của Cộng sản trong ý đồ nhuộm đỏ toàn cầu.
Ngoài
ra, Hồ Chí Minh là một chính trị gia “điếm thúi” phản quốc.
Hắn thờ
chủ nghĩa cộng sản vô thần, nhưng tha thiết nài nỉ xin Đức Cha Lê Hữu Từ rửa
tội để trở thành tín đồ Công giáo.
Hắn hô
hào: “Đoàn kết! Đại đoàn kết! Thành Công! Đại Thành Công!” trong
khi đó hắn chỉ thị cho đàn em ám sát, thủ tiêu các nhà cách mạng ái quốc chống
Pháp. Hắn dạy cán bộ “trung với nước, hiếu với dân”, nhưng hắn lại sai Thủ
tướng Phạm văn Đồng ký văn kiện chấp nhận biển đảo VN là của Trung Cộng và gửi
cán bộ sang Tàu học cách chửi cha mắng mẹ để về nước làm cuộc Cải cách Ruộng
Đất giết oan hàng trăm ngàn người vô tội.
Hắn
dùng chính sách “bao tử trị” học từ cách dạy chó của nhà sinh vật học người Nga
– Ivan Pavlov – để biến toàn xã hội thành trại súc vật. Chẳng ai còn nhân phẩm,
nhân quyền.
Hắn làm
nhục trí thức, vì coi trí thức không bằng cục cứt. Hắn lập ra một bộ máy cai
trị dựa trên tiêu chí “Hồng hơn Chuyên” thì chỉ có cái thứ thiến heo hoạn lợn
lên làm lãnh đạo mà thôi!
Tất cả
những tội ác của Hồ Chí Minh đã được những đảng viên trung kiên cộng sản viết
ra, chứ tôi không bịa đặt để bôi bẩn Hồ Chí Minh. Một người lãnh đạo cuộc kháng
chiến chống Thực dân để giành độc lập mà ác hiểm, đạo đức giả như hắn thì chắc
chắn hắn có chủ trương tiêu diệt nòi giống Việt. Hầu hết tinh hoa của đất nước
đã bị quỷ ám, mới nhắm mắt đi theo phục vụ, tôn thờ, sùng bái thì có phải lời
nguyền rủa của oan hồn người Chàm là quá đúng, phải không?
Đại sứ
Bùi Diễm viết cuốn “Trong Gọng Kìm Lịch Sử” (In The Jaws Of History) để nói lên
sự khó khăn của các chiến sĩ cách mạng Quốc gia vừa chiến đấu chống Thực dân
Pháp vừa lo đối phó với Việt Minh (bọn cộng sản trá hình). Điều đó đúng! Nhưng
sau năm 1954, cái gọng kìm oan nghiệt ấy đâu còn nữa? Mỹ Quốc viện trợ kinh tế,
vũ khí để Chính quyền tổ chức gần 1 triệu người Miền Bắc vào Miền Nam tị nạn
cộng sản định cư, lập khu dinh điền và xây dựng guồng máy Quốc gia. Mỹ đâu phải
là Thực dân Pháp? Chính quyền Ngô Đình Diệm đâu phải là Việt Minh? Vấn đề là
lãnh tụ đảng phái, tôn giáo không ý thức hiểm họa cộng sản, nên chia rẽ nhau,
xung đột nhau và chống Chính quyền Quốc gia còn mạnh mẽ hơn là chống Việt Cộng,
nên Miền Nam mới mất!
Theo
tôi biết, những lãnh đạo Đại Việt đều xuất thân con nhà danh giá, dù được Thực
dân Pháp đào tạo, nhưng họ đều là những người yêu nước, nên mới dấn thân tham
gia vào cuộc tranh đấu giành độc lập. Họ không phải là những kẻ cơ hội. Thế
nhưng, họ đã không tuân theo lời dạy của tổ tiên: “Đoàn kết thì sống,
chia rẽ thì chết”. Chẳng qua, họ bị lời nguyền rủa của oan hồn người Chàm
thì mới ra tình trạng chia rẽ đó. Tôi xin dẫn chứng một số trường hợp cá biệt
để chứng minh.
Lúc Bố
tôi đang làm Giám đốc Bệnh viện Phan Rang, được Cụ Thủ tướng Trần trọng Kim gọi
về Huế để đảm nhiệm chức vụ Đổng lý Văn phòng. Bác sĩ Lê Khắc Quyến đến thay.
Bác sĩ Quyến tạm ở tại tư dinh của Bố tôi, trước khi Mẹ tôi dọn nhà ra Huế. Bác
sĩ Quyến cưng yêu tôi giống như chính con ruột của ông. Sau khi Nhật đầu hàng,
quân Pháp trở lại Việt Nam. Bác sĩ Quyến trở về Huế hành nghề, có một phòng
mạch nằm trên đường Đinh Tiên Hoàng đi vào Cửa Thượng Tứ. Mỗi lần Mẹ con tôi ốm
đau, đều được bác sĩ Quyến chăm sóc tận tình miễn phí, chúng tôi ghi ơn. Bác sĩ
Quyến là một người đạo đức, có uy tín trong thành phố, được gia đình ông Ngô
Đình Diệm mời làm bác sĩ riêng chăm lo sức khỏe cho thân mẫu. Năm 1954, ông Ngô
Đình Diệm về nước tặng riêng cho bác sĩ Quyến một chiếc xe Mercedes để trả ơn.
Chính quyền từ Đệ Nhất Cộng Hòa đến Đệ Nhị Cộng Hòa đều ưu đãi và trọng dụng
ông. Thế mà đêm 23 tháng Giêng năm 1965, ông Chủ tịch Phong trào Nhân Dân Cứu
Quốc Lê Khắc Quyến, phát động cuộc nổi loạn đốt cháy thư viện Hoa Kỳ tại Huế có
trên 10 ngàn cuốn sách. Phong trào lan rộng rất nhanh, chạy dài từ Quảng Trị
đến Nha Trang, tưởng chừng Miền Trung rơi vào tay Việt Cộng lúc bấy giờ. Chính
quyền kịp thời dẹp tan Phong trào, nhưng oái oăm thay! Bác sĩ Lê Khắc Quyến vẫn
được mời làm thành viên Thượng Hội đồng Quốc gia. Như vậy làm sao Miền Nam
không mất?
Sau
Tháng Tư năm 1975, một Sự Thật động trời được tiết lộ: “Bác sĩ Lê Khắc Quyến là
Bí thư Chi bộ Thuận Hóa, gồm có những trí thức tên tuổi của thành phố Huế
như Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Lê Văn
Hảo (đã đào tẩu thiên đàng CS, chạy
qua Paris!), Tôn Thất Hanh, Lê Tuyên, Thân Trọng Phước, Võ Đình
Cường , Bà Tuần Chi và Hòa thượng Thích Đôn Hậu…
Bà Tuần
Chi tên thật là Đào thị Xuân Yến, lấy quan Tuần phủ Nguyễn Đình Chi, nên dân
Huế quen gọi bà là Bà Tuần Chi. Đa số những trí thức Miền Nam như bà Tuần Chi
đều yêu nước, tham gia Mặt trận Việt Minh chống Pháp từ năm 1945. Sau 1955,
Thực dân Pháp rời Việt Nam, chủ quyền Quốc gia thuộc về tay Việt Nam Cộng Hòa,
nhưng các trí thức vừa được Miền Nam trọng dụng, lại vừa bí mật hoạt động cho
Việt Cộng. Ở Miền Bắc, Hồ Chí Minh coi trí thức không bằng Cục Cứt. Ở Miền Nam
lại có một số thành phần trí thức được chế độ và nhân dân kính trọng, lại tự
biến mình thành Cục Cứt cho chế độ cộng sản man rợ ở Miền Bắc. Vậy có phải
những lời nguyền rủa của các oan hồn người Chàm đã tác động vào đầu óc trí
thức, đúng không?
Nay tôi
xin nhắc đến những lãnh tụ đảng Quốc gia chống cộng sản. Đó là Văn hào Nhất
Linh, từng làm Bộ trưởng Ngoại Giao trong Chính phủ Liên Hiệp Hồ Chí Minh và đã
thấy bộ mặt đểu cáng của Hồ Chí Minh, nên từ chức. Lẽ ra, với uy tín của nhà
văn lớn, một lãnh tụ tên tuổi, Nhất Linh đứng ra hô hào toàn dân Miền Nam cùng
nhau đoàn kết với chính thể Ngô Đình Diệm được Hoa Kỳ viện trợ tài chánh, quân
sự để tiêu diệt ý đồ xâm lăng Miền Nam của Hồ Chí Minh thì hay biết mấy! Trái
lại, Văn hào Nhất Linh lại dính líu đến cuộc đảo chánh của Vương văn Đông và
Trần Đình Lan – hai sĩ quan Phòng Nhì của Thực dân Pháp – vào
năm 1960. Ngoài ra, Văn hào Nhất Linh đã không có cái dũng của kẻ sĩ vì không
dám ra tòa nhận lấy trách nhiệm. Ông để lại một bức thư tuyệt mệnh mà lời lẽ có
mục đích kết án chế độ hết sức gắt gao. Một người nổi danh như Văn hào Nhất
Linh mà kết án một cách vô tội vạ chế độ đàn áp đối lập, đàn áp tôn giáo thì
khác nào cung cấp đạn dược cho bộ máy tuyên truyền dối trá của Việt Cộng! Trong
khi ở Miền Bắc đập phá đền chùa miếu mạo, coi trí thức như cục cứt thì lại
“phất cờ” giải phóng dân tộc. Dù quân sĩ của các Sư Đoàn Việt Nam Cộng Hòa
thiện chiến đến mấy cũng phải thua thôi!
Nhân
vật thứ hai là Cụ Nguyễn văn Lực – một trong những lãnh tụ
Việt Nam Quốc Dân Đảng – đã chứa chấp Nguyễn văn Linh – Bí
thư Thành Ủy Sài Gòn của Việt Cộng – bí mật hoạt động nội
thành Sài Gòn. Cụ Lực và Nguyễn văn Linh đã xúi giục con trai – phi
công Nguyễn văn Cử – và Phạm Phú Quốc ném bom Dinh Độc Lập
ngày 27 tháng 2 năm 1962. Cụ Nguyễn văn Lực là bạn đồng chí Quốc Dân Đảng với
Nguyễn văn Linh. Sau khi Nguyễn văn Linh bị Thực dân Pháp bắt bỏ tù chung với
Lê Duẩn tại Côn Đảo thì Nguyễn văn Linh tuyên thệ vào đảng Cộng Sản. Giống như
trường hợp Trần Huy Liệu – một đảng viên cao cấp Quốc Dân Đảng – khi ở tù Côn
Đảo cũng tuyên thệ vào đảng Cộng sản. Cụ Nguyễn văn Lực có bốn người con trai
đều là sĩ quan Phi công trong Không Lực Việt Nam Cộng Hòa. Chẳng hay bốn anh em
phi công Nguyễn văn Cử có biết bố mình thông đồng với Nguyễn văn Linh hay
không? Các con đều gia nhập Quân đội Việt Nam Cộng Hòa, bố là lãnh tụ Quốc Dân
Đảng mà tư thông với cán bộ Việt Cộng là nghĩa làm sao? Nếu không bảo là bị quỷ
ám, thì giải thích sự kiện này thế nào cho hữu lý đây?
Sau năm
1975, anh Nguyễn văn Cử bị kẹt lại, vẫn bị giam vào trại Tập Trung, không được
Nguyễn văn Linh can thiệp trả tự do! Gọi Việt Cộng là quân chó đẻ thì đâu có
sai?
Mời độc
giả xem Video do ông Bộ trưởng Nội Vụ Lâm Lễ Trinh phỏng vấn Đại tá Đào Quang
Hiển https://www.youtube.com/watch?v=fYUDrm9Y7dM ở 1 giờ 03 phút để biết
tình tiết.
Tiếp
theo, mời độc giả xem Video cũng do ông Bộ trưởng Nội vụ Lâm Lễ Trinh phỏng vấn
Đại tá Nguyễn văn Y – thân phụ ca sĩ đấu tranh Nguyệt
Ánh – nói về việc Tổng thống Ngô Đình Diệm ra lệnh Đại tá
Nguyễn văn Y – Giám đốc Cảnh sát Quốc gia – đốt
hồ sơ Đại tướng Dương văn Minh thông đồng với Việt Cộng:
https://www.youtube.com/watch?v=f2mVrjE4Wsc. Đại tá Dương văn Minh không
theo Tướng Nguyễn văn Hinh, ủng hộ Thủ tướng Ngô Đình Diệm, nên được ông Diệm
cử làm Tư Lệnh Chiến dịch Hoàng Diệu tiêu diệt Bình Xuyên. Thành công, ông Minh
được phong Tướng. Nhưng khi Thủ tướng Diệm biết tin ông tịch thu thùng phuy
tiền của Bình Xuyên mà không giao nộp cho Ngân khố Quốc gia, thì ông Diệm tỏ ra
lạnh nhạt với ông, cho ông ngồi chơi xơi nước, nhưng không phạt quân kỷ. Thừa
lúc ấy, em ruột của Dương văn Minh là Dương văn Nhựt – một cán bộ Việt Cộng –
tiếp xúc anh mình và thuyết phục theo Việt Cộng! Tướng Dương văn Minh phản Quốc
gia từ bấy giờ và lãnh đạo cuộc đảo chánh năm 1963 để giết anh ông Ngô Đình
Diệm!
Ngoài
ra, có ba điệp viên đắc lực của Việt Cộng là: nhà báo Phạm Xuân Ẩn, ký giả của
tờ báo Times. Đại tá Đinh văn Đệ, nguyên Tỉnh trưởng tỉnh Tuyên Đức, Chủ tịch
Ủy ban Quốc Phòng Hạ Viện thời Đệ Nhị Cộng Hòa, được Tổng thống Nguyễn văn
Thiệu cử làm Trưởng Phái đoàn sang Hoa Kỳ vận động Quốc Hội Mỹ viện trợ và Giáo
sư Tiến sĩ Nguyễn Đình Ngọc, dạy Đại học Sài Gòn.
Giáo sư
Nguyễn Đình Ngọc là chồng của cháu ruột bà Đặng thị Lý – phu
nhân Thủ tướng Phan Huy Quát và là chị ruột Hùm Xám Đặng văn Việt – từ
Pháp về Sài Gòn dạy Đại Học và tá túc tại nhà bác sĩ Phan Huy Quát. Nguyễn Đình
Ngọc cũng là anh em đồng hao với Đại tá Hải Quân VNCH Nghiêm văn Phú. Với bề
ngoài nho nhã, đẹp trai, hơi lập dị, không quan tâm đến tiền bạc, chỉ ăn một
bữa mỗi ngày, Nguyễn Đình Ngọc vốn là sĩ quan Tình báo Việt Cộng, trà trộn vào
đoàn người di cư năm 1954, rồi sang Pháp du học và trở về Saigon dạy học. Biết
người Quốc gia đặt nặng tình nghĩa gia đình, bọn Việt Cộng đã khai thác tối đa
sự liên hệ bà con để phục vụ cho đảng của chúng. Thủ tướng Phan Huy Quát không
hề biết người cháu rể của mình là cán bộ tình báo cao cấp của Việt Cộng. Có
phải đấy là “nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà” không? Ai có thể bảo vệ Miền
Nam Tự Do khi những con vi khuẩn Việt Cộng đục nát cơ thể?
Năm
1975, Thủ tướng Phan Huy Quát bị kẹt lại. Chính Nguyễn Đình Ngọc, Đại tá Tình
Báo Việt Cộng, đã dàn cảnh để bắt ông Quát vào giam tại Khám Chí Hòa. Thủ tướng
Phan Huy Quát bị Việt Cộng bắt buộc phải nằm nền xi-măng (không có mền chiếu),
không được cho ăn uống thức ăn sạch, không được tắm rửa, mình mẩy bị ghẻ lở và
mắc bệnh kiết lỵ mà không được cấp thuốc. Nguyễn Đình Ngọc từng ăn cơm nhà ông
Quát mòn răng, nhưng không hề bước chân vào thăm ông Quát một lần. Ông Quát
chết, bị đem chôn mà không có một chiếc chiếu quấn quanh mình. Giáo sư Nguyễn
Đình Ngọc và nhà báo Phạm Xuân Ẩn được đảng thăng cấp Thiếu tướng. Trước khi
chết, nhà báo Phạm Xuân Ẩn trối trăng với vợ con: “Đừng chôn ông
cạnh mồ của mấy thằng Việt Cộng”. Cộng sản là đồ chó đẻ ở chỗ đó. Việt
Cộng vắt chanh bỏ vỏ là thế đấy!
Ba điệp
viên chiến lược gạo cội là Phạm Xuân Ẩn, Đinh văn Đệ và Nguyễn Đình Ngọc sau
khi thu lượm tin tức từ Hoa Kỳ, đã báo cáo một cách quả quyết với Bộ Tư Lệnh
đoàn quân xâm lăng Việt Cộng là Hoa Kỳ sẽ không đưa quân trở lại Việt Nam. Vì
thế, xe tăng Việt Cộng cứ ào ào tiến như chẻ tre.
Mời quý
vị độc giả nghe sau đây Nghê Lữ đọc bài viết của ký giả Trúc Giàng về Việt
Cộng Nằm Vùng trong Chính phủ VNCH :
https://www.youtube.com/watch?v=4p7Gy_4L-64&feature=youtu.be.
Việt
Cộng động viên toàn lực nhân dân Miền Bắc để hoàn thành nghĩa vụ Quốc tế do
Liên Xô và Trung Cộng sai khiến. Cuộc xâm lăng của Việt Cộng không đơn thuần về
Quân Sự. Đó là một cuộc chiến toàn diện, gồm: Chính trị, Tôn giáo,Tình báo,
Phản gián, Tâm lý, Địch vận, Tuyên truyền. Trong khi đó sự phòng thủ của Miền
Nam không có chiến thuật, chiến lược toàn diện nhất quán để đáp trả ý đồ của
Việt Cộng. Dù ông Ngô Đình Nhu – một nhà chiến lược đại tài – cũng không thể
cứu Miền Nam vì sự thiếu cán bộ chuyên nghiệp và sự phản phúc của thuộc cấp.
Hãy xét
về chính sách Giáo dục. Như trên đã viết, Việt Cộng phát động cuộc xâm lăng
toàn diện. Nhưng chương trình Giáo dục Quốc gia Việt Nam Cộng Hòa chỉ nhắm đào
tạo học sinh, sinh viên thành chuyên viên, chứ không dạy cho thanh niên hiểu
biết cộng sản là một kẻ thù hung hiểm hơn bất cứ quân xâm lược nào từng đô hộ
Việt Nam. Ngay cả thanh niên muốn dấn thân hy sinh, gia nhập Quân Đội để chống
lại kẻ thù, cũng không thấy được Miền Nam sẽ mất vào tay Việt Cộng, vì trí
thức, lãnh đạo chính trị, lãnh đạo tôn giáo hầu như đa số đều bị quỷ ám.
Đường
lối cai trị của Đảng Việt Cộng cho đến ngày hôm nay vẫn không một mảy may thay
đổi. Việt Cộng vẫn triệt hạ trí thức, vẫn triệt tiêu khí phách dân tộc để hoàn
thành công việc Hán hóa do Hồ Chí Minh đã thiết lập từ năm 1930. Người dân
trong nước chỉ được quyền sống như những tên nô lệ, câm nín trước sự bất công,
tham nhũng của quan chức cộng sản.
Mời quý
độc giả xem tiếp những chứng minh của người viết trong bài tới để thấy dân mình
bị lời nguyền rủa của oan hồn người Chàm là có thật.
Bằng
Phong Đặng văn Âu, ngày 2 tháng 6 năm 2022.
Telephone:
714 – 276 – 5600
Email
Address: bangphongdva033@gmail.com
Trên
đây là Căn cước (Carte d’Identité) của Hồ Chí Minh cao 1 mét 65.
Và dưới
đây là hình Hồ Chí Minh chụp cùng với thành phần Chính phủ Liên Hiệp mà Hồ Chí
Minh lập năm 1946. Mặc dù Hồ Chí Minh đứng ở bậc cấp thấp nhất, nhưng hơn nhiều
người. Ước chừng Hồ Chí Minh cao 1 mét 75. Vậy thì “Hồ Chủ Tịt” không thể là
Nguyễn Sinh Cung, con trai ông Nguyễn Sinh Sắc được.
https://khongquanc130.blogspot.com/2022/06/khong-con-la-nguy-co-bang-phong-ang-van_3.html