NHỮNG CON SÂU LÀM RẦU NỒI CANH
Bằng Phong Đặng văn Âu
Tục ngữ ta có câu: “Con sâu làm rầu nồi canh”. Nhà nghèo, bà Mẹ cố gắng lắm mới nấu được một nồi canh rau hòa với ruốc để mấy cha con quây quần sì sụp ăn. Nhưng chẳng may, một con bọ hung từ hố vệ sinh bay qua, rơi vào nồi canh, đành phải đổ nồi canh đi.
Trong Cộng Đồng Việt Nam Tị Nạn Cộng Sản tại Hoa Kỳ cũng có những con bọ hung, tuy không nhiều, nhưng cũng đủ làm cho người Mỹ bản xứ khinh bỉ.
Năm 1976, một số quân nhân cư ngụ quanh vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn họp nhau, nhằm mục đích thành lập Hội Quân Nhân. Trong số người tham dự, có sự hiện diện của Phó Đề đốc Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa Hoàng Cơ Minh. Nhiều anh em tỏ ra nhiệt tình luân phiên nhau phát biểu.
Anh A phát biểu: “Chúng ta chưa được lệnh giải ngũ. Chúng ta vẫn còn là quân nhân đang chiến đấu dưới lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ tại một chiến trường mới”.
Anh B phát biểu: “Người ta có thể loại tôi ra khỏi Quân Đội, nhưng không một ai có thể loại Quân Đội ra khỏi tôi”.
Anh C bắt chước câu nói của danh tướng MacArthur: “Người Lính già không chết, họ chỉ dần dần lùi vào trong bóng tối mà thôi”.
Đợi cho tất cả anh em đầy hào khí tha hồ phát biểu, cuối cùng tôi nói: “Thực chất cuộc chiến đấu của chúng ta chống lại quân xâm lăng Cộng sản Bắc Việt là cuộc chiến đấu giữa con người với con người về phương diện nhân phẩm. Ta thua trận, ta mất tất cả, từ đất nước đến ngôi nhà ta ở, đến tài sản nhỏ nhoi của một đời tạo dựng, đến cấp bậc, địa vị. Nhưng có một điều mà chúng ta không thể mất: Đó là phẩm cách của Người Lính Việt Nam Cộng Hòa thật thà, lương thiện, thẳng thắn, quang minh chính đại, từ chối làm bất cứ điều gì khuất tất. Nếu chưa làm được điều gì vẻ vang cho dân tộc, thì chúng ta quyết không làm bất cứ điều gì xấu, ảnh hưởng thanh danh Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa để làm nhục những đồng đội anh dũng của chúng ta đang bị kẻ thù đày ải trong các Trại Tập Trung hoặc những đồng đội đã nằm xuống trong lòng đất”. Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh là người đầu tiên vỗ tay tán thưởng, vì tâm đắc câu nói của tôi.
Suốt những năm sống lưu vong, tôi đã giữ mình đúng như những gì tôi đã phát biểu từ năm 1976: Thật thà, lương thiện, dám công khai đương đầu chống lại những phần tử thời cơ, lợi dụng danh nghĩa Chống Cộng thiêng liêng để làm chuyện đồi bại. Ngay trong những buổi thảo luận riêng tư với Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh, tôi vẫn nhắc nhỡ ông giữ nguyên tắc Vương Đạo chống lại Bá Đạo. Bởi một lẽ rất giản dị: Người Quốc gia chúng ta không thể Bá Đạo bằng Việt Cộng. Dùng sở đoản của ta chống lại sở trường của địch là cầm chắc sự thất bại. Dù tài giỏi che đậy những việc làm mờ ám như Hồ Chí Minh, rồi cũng có ngày rơi mặt nạ. Không ai có bàn tay đủ to để che mặt trời. Không ai có thể giấu mãi cây kim trong bọc mà không có ngày bị lòi ra. Đừng bao giờ phát động quần chúng trước khi chúng ta chưa sẵn sàng. Một khi niềm tin đã mất thì không thể vực nó dậy lại được. Tấm gương khởi nghĩa nóng vội của anh hùng Nguyễn Thái Học hãy còn đó.
Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh phản bác: “Con có khóc thì mẹ mới cho bú. Mình phải hành động thì Hoa Kỳ mới giúp mình giải phóng Đất Nước”.
Tôi trả lời: “Anh dẫn chứng câu nói của người xưa, mới nghe qua thì có vẻ đúng. Nhưng anh đừng quên rằng khi người mẹ đã vứt con, đi lấy trai, thì dù con có khóc khản cổ, mẹ cũng chẳng thèm quay lại nhìn”. Ý tôi muốn nói Hoa Kỳ đã bỏ rơi Việt Nam Cộng Hòa, bắt tay làm ăn với Trung Cộng, thì Hoa Kỳ chẳng thương tiếc gì ta mà ra tay giúp?
Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh nghe lời dụ dỗ của mấy chú sinh viên du học tại Nhật trong cái tổ chức mệnh danh “Thanh Niên Người Việt Tự Do” để thành lập “Mặt trận Quốc gia Thống nhất Kháng chiến Giải phóng Việt Nam”. Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh không thèm lưu tâm đến những nguyên tắc của tổ chức cách mạng bạo lực mà tôi trình bày với ông. Ông nhất định tiến hành, tôi mới nói, nếu anh vẫn cương quyết làm kháng chiến kiểu mì ăn liền, thế nào anh cũng trở thành thảo khấu. Tôi chẳng thông minh, tài giỏi gì hơn ai. Nhưng phàm làm việc gì đều có quy tắc, quy luật của nó. Giống như người phi công tay nghề còn non nớt, mà liều mạng làm những phi tác bất chấp an phi, thì trước sau sẽ lên bàn thờ sớm! Giá như các nhà trí thức chịu khó suy nghĩ thì không bao giờ tham gia hoạt động cho Cộng Sản, một thứ chủ nghĩa “Vô Gia đình – Vô Tổ quốc – Vô Tôn giáo”. Trung tá Nhảy Dù Lê Hồng, kinh nghiệm tác chiến đầy mình, nhưng không chịu suy nghĩ, nên mới bị chết mất xác trên đất Thái Lan! Tội ác của Hoàng Cơ Minh là làm mất Niềm Tin vào Chính Nghĩa Giải phóng Dân tộc.
Hiện tượng đồng bào nồng nhiệt tham dự các Đại hội Đồng Tâm, Đại hội Chính Nghĩa càng đông, tôi càng dễ thấy triệu chứng chiếc mặt nạ kháng chiến bịp càng nhanh chóng rơi xuống. Tại sao? Tại vì ngày xưa không có phương tiện thông tin nhanh chóng, nên Hồ Chí Minh bịp đồng bào được. Còn ngày nay, nếu người Việt Nam nào ở Mỹ mà có bạn sống ở Bangkok, chỉ cần một cú điện thoại là biết ngay Kháng Chiến thật hay giả. Ký giả Đạm Phong từng hoạt động cho CIA chắc chắn có nhiều bạn bè trong ngành Tình Báo, Phản Gián thì đâu khó khăn gì để biết những trò bịp bợm của Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh? Ký giả Đạm Phong chủ quan, tin Hoàng Cơ Minh không dám ra tay giết mình tại một quốc gia có luật pháp, nên ký giả Đạm Phong mới chết.
Cho dù ký giả Đạm Phong không viết ra sự thật, tôi cũng đã nói với Đại tá Phạm văn Liễu rằng trước sau gì sự lừa bịp của ông Hoàng Cơ Minh cũng tới ngày đổ bể, bằng sự suy luận của tôi. Đó là vấn đề tranh chấp nội bộ. Đại tá Liễu tỏ ra rất hùng biện trong những buổi đi nói chuyện, khiến đồng bào tới tấp đổ tiền yểm trợ về cho Phan Vụ Quang (bí danh của Hoàng Cơ Định). Tự nhiên, người cầm tiền trở thành người có quyền hành trong tổ chức. Hoàng Cơ Định là ông chủ phát lương cho cán bộ, tất nhiên quyền hành đứng trên ông Liễu. Khi Đại tá Liễu nhận ra mình chỉ là công cụ của anh em Hoàng Cơ Minh, là khi sự tranh chấp sẽ nổ ra. Thế là chiếc mặt nạ bắt đầu rơi xuống. Theo Hồi ký của Cụ Phạm Ngọc Lũy – Chủ tịch Ủy Ban Yểm trợ Kháng Chiến – thì từ ngày có sự hiện diện của Kinh tế gia Nguyễn Xuân Nghĩa – cháu ruột của Tổng Bí thư Nguyễn văn Linh – sự phân hóa nội bộ xảy ra do những bức thư nặc danh chia rẽ người này với người kia. Sự than phiền của Cụ Phạm Ngọc Lũy cho ta biết đã có nội tuyến nằm trong Mặt Trận.
Tờ báo Kháng Chiến của Mặt Trận do Đỗ Thông Minh, Huỳnh Lương Thiện trong cái tổ chức “Thanh Niên Người Việt Tự Do” thường bịa ra những trận đánh giả tưởng Kháng Chiến Quân tấn công các đồn Công An Việt Cộng, tịch thu nhiều súng ống, chiến lợi phẩm và giấu nhẹm chuyện ông Hoàng Cơ Minh đã đền tội từ năm 1987 cho đến năm 2001 mới tiết lộ càng làm cho ta thấy Việt Tân là một băng đảng cướp bóc lưu manh. Tội nghiệp bà Hoàng Cơ Minh không được làm giỗ chồng, con cái không được lạy vong linh bố. Hoàng Cơ Định không những giấu đồng bào chuyện ông Hoàng Cơ Minh chết, mà con bắt buộc vợ con ông Hoàng Cơ Minh cũng không được phép khóc chồng, khóc cha một cách công khai.
Việt Cộng có cán bộ nằm vùng trong tổ chức, chắc chắn biết rõ những việc làm mờ ám, khuất tất của Kháng Chiến. Do đó, Việt Cộng đã biến Mặt Trận (tức là băng đảng Việt Tân) làm tay sai cho chúng, vì “blackmail” (tống tình, tống tiền) là ngón nghề của Việt Cộng. Nhờ Nguyễn Thanh Tú, con trai ký giả Đạm Phong, đi tìm công lý cho cha, mà chúng ta được biết thêm những cái vòi con bạch tuộc. Người đứng đầu ngành Tình Báo, Phản Gián dưới thời Tổng thống Nguyễn văn Thiệu – Thiếu tướng Nguyễn Khắc Bình, người được mệnh danh “ném đá không cần giấu tay” – cũng là tay sai của băng đảng Việt Tân.
Tất cả những xáo trộn, chia rẽ trong Cộng Đồng đều do băng đảng Việt Tân thực hiện, theo mệnh lệnh của Việt Cộng với mục đích làm cho những người Quốc gia chân chính chán nản, buông xuôi. Chuyện ông Thị trưởng Westminster trao bằng tưởng lục cho Việt Cộng Ngô Thanh Vân không phải là một khuyết điểm, mà là chủ ý. Chuyện Xây Dựng Tượng Đài Tái Chiếm Cổ Thành Quảng Trị Vinh Danh Thủy Quân Lục Chiến của mấy ông Trần Thái Văn, Nguyễn Quốc Lân có sự ủng hộ tích cực của cậu Huỳnh Lương Thiện – Chủ bút báo Kháng Chiến một thời – thì càng dễ thấy băng đảng Việt Tân chủ mưu. Có một đặc điểm giữa Việt Cộng và Việt Tân rất giống nhau, là loại người mặt trơ trán bóng, không biết xấu hổ, bất chấp mọi chỉ trích phê bình, cứ thế quyên tiền bỏ túi.
Có quá nhiều bằng chứng hiển nhiên để tôi khẳng định Hồ Chí Minh lập ra đảng cộng sản là để tiêu diệt nòi giống Việt Nam. Cũng có nhiều hành vi lộ liễu của Việt Tân đủ cho tôi kết luận Việt Tân là tay sai của Việt Cộng. Bọn tay chân bộ hạ của Hồ Chí Minh đã hoàn thành cuộc xâm lăng Miền Nam, biến Đất Nước thành một nhà tù vĩ đại. Nhưng Việt Cộng vẫn chưa hài lòng. Chúng còn với tay ra Hải Ngoại, dùng băng đảng Việt Tân làm những con bọ hung lao xuống nồi canh (Cộng Đồng Việt Nam Tị Nạn Cộng Sản) để chúng ta phải đổ nồi canh đi. Bây giờ trong Cộng Đồng chúng ta chẳng còn biết ai là Quốc gia, ai là Việt Cộng.
Nhìn thấy âm mưu độc địa của Việt Cộng, tôi đã viết bức thư cho hai đảng Đại Việt và Quốc Dân Đảng với ước mong họ kết hợp nhau tiêu diệt những con bọ hung Việt Tân – tay sai Việt Cộng – để may ra cứu vãn danh dự cho người Việt Nam lương thiện, cần cù lao lực làm lụng lương thiện nuôi gia đình. Chủ tịch Nước Việt Cộng Trương Tấn Sang cũng đã công khai phát biểu Bộ Chính trị và Ban Chấp Hành Trung Ương Cộng Sản là một bầy sâu, càng làm rõ nét kết luận của tôi về nhận định “Nòi Giống Việt Nam rồi sẽ không còn” vì sự thờ ơ, vô cảm của chính người Việt Nam chấp nhận sống chung với những con bọ hung càng ngày càng sinh sôi nảy nở.
Hồ Chí Minh là một tên Tàu khựa đưa công cuộc kháng chiến chống Pháp đến thành công là nhờ sự tiếp tay của những tên phản bội cha ông, phản bội giống nòi. Hoàng Cơ Minh – người bắt chước nhân dáng của Hồ Chí Minh – tuy đã chết, nhưng dư đảng của ông ta vẫn còn làm nhiệm vụ bôi nhọ nòi giống Việt Nam ở Hải Ngoại. Bằng cớ là nước Mỹ đang có Phong Trào Hủy Diệt Văn Hóa (Cancel Culture) và Thuyết Kỳ thị Chủng tộc (Critical Race Thesis) rất được bọn Việt Tân hỗ trợ. Cứ nhìn bọn Việt Nam mất linh hồn, không còn có khả năng biết xấu hổ, miệt thị người ủng Tổng thống Donald Trump là “Cuồng Trump” thì thấy ngay chúng nó đều là những Con Bọ Hung bay ra từ đống phân Việt Cộng, Việt Tân ngay. Sau bài viết này được phổ biến trên Diễn Đàn, lập tức những con Bọ Hung dùng tên giả (nick) để sủa ầm ĩ ngay. Biết vậy, nhưng tôi vẫn viết để cho mọi người Việt Nam lâu nay thờ ơ, vô cảm thấy được cái viễn ảnh của nòi giống Việt Nam sẽ đi về đâu.
Băng đảng Việt Tân trót cưỡi lưng cọp. Nay Việt Tân muốn xuống, cũng không xuống được. Việt Cộng không cho xuống, nên chúng phải trình làng Tân Ban Chấp Hành là vì thế!
Việt Cộng và Việt Tân là nỗi ô nhục của Người Việt Nam. Nếu Người Việt Nam im lặng, chấp nhận sống trong nỗi nhục, tôi không còn có gì để nói.
Bằng Phong Đặng văn Âu. Ngày 28 tháng 9 năm 2022.
Email address: bangphongdva033@gmail.com
10200 Bolsa Avenue, Thành phố Westminster, California 92683. Telephone: 714 – 276 – 5600 .