THƯ VIẾT CHO LOAN PHAN VỀ TƯỚNG KỲ.
Bằng Phong Đặng văn Âu.
Dear
Loan,
Ở
ngoài Huế, trong dân gian có câu: "Núi
Ngự Bình trước tròn, sau méo. Sông An Cựu nắng đục mưa trong".
Nghĩa
là ai đứng phía trước núi Ngự Bình, thì thấy núi Ngự Bình tròn. Nhưng ai đứng
phía sau núi Ngự Bình thì thấy núi Ngự Bình ... méo!
Cũng
có một câu nói khác: "Mấy ông mù sờ voi!" để nói về mấy ông mù cứ làm
như biết rất rõ ràng về con voi, nhưng kỳ thực chẳng biết gì cả, chỉ nói lung
tung.
Anh
là người phục vụ trong Không Quân, nhưng anh không phải là người làm việc trực
tiếp dưới quyền ông Tướng Kỳ. Anh chẳng nhận được bất cứ mưa móc gì của ông Kỳ
để tỏ ra thiên vị. Ông Kỳ người Sơn Tây, anh gốc Nghệ An, chẳng có dây mơ rễ má
dòng họ gì với ông Kỳ, cũng chẳng phải là đồng hương để bảo rằng phủ bênh phủ,
huyện bênh huyện. Nhưng anh không giống những quân nhân khác ở chỗ anh có
óc quan sát và có khả năng suy luận, nên khi thấy ông Kỳ bị tiếng oan của dư luận,
thì anh viết thế thôi!
Tuy
anh chỉ là một sĩ quan cấp Thiếu tá, nhưng anh biết nhiều nhân vật chính trị, đảng
phái và Tướng lĩnh. Bởi vì anh có ông anh rể là Thủ tướng Phan Huy Quát và ông
anh thúc bá là Bác sĩ Nghị sĩ VNCH Đặng văn Sung, nên anh biết nhiều chuyện
liên quan đến lịch sử vào thời buổi cực kỳ nhiễu nhương.
Khi
Quốc trưởng Phan Khắc Sửu và Thủ tướng Phan Huy Quát không thể giải quyết mối bất
hòa, hai ông trao quyền lãnh đạo đất nước cho Quân Đội.
Lúc
bấy giờ, Trung tướng Nguyễn văn Thiệu đương là Phó Thủ tướng, kiêm Tổng trưởng
Quốc Phòng, triệu tập cuộc họp toàn quân tại Câu Lạc Bộ Sóng Thần của Thủy Quân
Lục Chiến, gồm có các Tướng Quân Binh Chủng và các Tư lệnh Sư Đoàn. Tướng Kỳ 3
lần đề nghị Tướng Thiệu đảm đương chức vụ Thủ tướng, vì ông Thiệu là đương kim
Phó Thủ tướng, nhưng cả ba lần Tướng Thiệu đều từ chối. Chẳng phải Tướng Thiệu
không thích chức Thủ tướng, nhưng ông sợ tình hình quá khó khăn, không thể đảm
đương nổi, nên không dám nhận. Sau đó, Tướng Kỳ đề nghị Tướng Nguyễn Chánh Thi,
nhưng Tướng Thi cũng không dám nhận.
Sau
giờ giải lao, Tướng Thiệu và Tướng Thi bàn bạc nhau và đẩy Tướng Kỳ ra làm Thủ tướng.
Lúc hữu sự mới biết ai anh hùng!
Vì
tinh thần trách nhiệm, Tướng Kỳ nhận lời; chứ không phải ông có mưu mô, phe
cánh với ai để tranh giành chức Thủ tướng.
Mặc
dầu, chưa từng lãnh đạo Đất Nước, nhưng Tướng Kỳ đã làm những việc mà chắc chắn
không một ông Tướng nào, một ông chính trị gia nào có bản lĩnh lãnh đạo và mưu
lược có thể so sánh ngang với Tướng Nguyễn Cao Kỳ (lúc mới 35 tuổi).
1/
Ông Kỳ đã dẹp xong các cuộc xuống đường của phe Phật giáo Ấn Quang do Trí Quang
lãnh đạo. Từ đó chấm dứt nạn đảo chánh, nạn lên đường xuống đường. Tinh thần
chiến đấu của quân sĩ lên rất cao. Nhất là ông Kỳ cùng anh em Khu Trục thi hành
những phi vụ Bắc Phạt. Ông Kỳ chọn ngày 19 tháng 6 làm Ngày Quân Lực để đánh dấu
thời điểm ông đại diện Quân đội nhận lãnh trách nhiệm bảo vệ Miền Nam. (Ngày
nay các Hội đoàn kỷ niệm Ngày Quân Lực, 19 Tháng 6 rất rầm rộ, nhưng miệng vẫn
chửi ông Kỳ để tỏ ra ta đây anh hùng!)
2/
Ông Kỳ đích thân giải quyết nạn đầu cơ tích trữ gạo, đường, sữa cho trẻ em, do
mấy Chú Ba Tàu đầu nậu ở Chợ Lớn lũng đoạn, mà ông Tổng trưởng Kinh tế Âu Trường
Thanh đành bó tay.
3/
Ông Kỳ xử tử hình Tạ Vinh về tội tham nhũng.
4/
Ông Kỳ hữu sản hóa dân nghèo bằng cách bán trả góp xe taxi, xe Lambretta ba
bánh cho dân được làm chủ ... Xây nhiều khu gia binh cho lính và sử dụng miếng
đất trống cạnh phi trường Tân Sơn Nhất cấp cho các sĩ quan thâm niên.
5/
Giải quyết nạn xe buýt thuộc quyền quản trị của Chính quyền, năm nào cũng thua
lỗ, xe hỏng phải hủy bỏ nhiều chuyến. Nhưng sau đó xe buýt chạy đều, đúng giờ
và Chính phủ không phải bù lỗ.
6/
Dẹp Biến Động Miền Trung do Tướng Nguyễn Chánh Thi và Trí Quang toa rập
nhau làm loạn một cách êm thấm, không có đổ máu. Liên Thành đề cao Tướng Loan
trong cuốn sách "Biến Động Miền Trung", nhưng nếu không có sự lãnh đạo
quyết đoán như Tướng Kỳ, thì Tướng Loan chẳng làm được gì, bởi vì mỗi lần gặp sự
khó xử, Tướng Loan đều xin chỉ thị từ Tướng Kỳ.
Nếu
không có Tướng Kỳ lãnh đạo đất nước vào thời điểm ấy, thì Miền Nam đã mất từ
năm 1966. Tướng Thi thấy Tướng Kỳ điều hành đất nước một cách dễ dàng, thì đâm
ra tiếc, vì đã không nhận lời làm Thủ tướng do Tướng Kỳ đề nghị năm 1965. Tướng
Thi hết phản Tổng thống Diệm đến phản Tướng Kỳ. Nhưng sang Mỹ, Tướng Thi
nhờ sử gia Chánh đạo Vũ Ngự Chiêu viết cuốn Hồi Ký "Một Trời Tâm Sự"
để khoe tiểu sử "lẫm liệt" của mình. Trong Hồi Ký, Tướng Thi viết rằng
ông không làm Chính trị, mặc dầu chức Tư Lệnh Quân Đoàn kiêm nhiệm chức Đại
Biểu Chính Phủ, có quyền bổ nhiệm Tỉnh trưởng, mà ông Thi bảo ông không làm
chính trị, là quá sức khôi hài.
7/
Sau khi dẹp loạn ở Miền Trung xong, ông Kỳ tổ chức bầu cử Quốc Hội Lập Hiến năm
1966. Sang năm 1967, Tướng Kỳ tổ chức bầu cử Tổng thống, Thượng Viện, Hạ Viện để
khai sinh nền Đệ Nhị Việt Nam Cộng Hòa. Chính ông Kỳ là cha đẻ nền Đệ Nhị Cộng
Hòa. Tổng thống Ngô Đình Diệm là cha đẻ nền Đệ Nhất Cộng Hòa.
8/
Năm 1967, Hội Đồng Quân Lực họp để lấy quyết định chọn Tướng Thiệu (Chủ tịch Ủy
ban Lãnh đạo Quốc gia) hay Tướng Tướng Kỳ (Chủ tịch Ủy ban Hành Pháp Trung
Ương) làm đại diện Quân Đội ra tranh chức Tổng thống với mấy ứng cử viên Dân sự.
Thật ra các Tướng lĩnh đã chọn Tướng Kỳ, nhưng bày đặt tổ chức Đại Hội cho đúng
"thủ tục hành chánh" (formalité). Sở dĩ các Tướng chọn ông Kỳ là vì
ông Kỳ đã tả xung hữu đột, bình định được tình hình, còn Tướng Thiệu thì chỉ lo
đi lập đảng Dân Chủ để gây thanh thế cá nhân. Khi Đại tướng Cao văn Viên mở cửa
phòng họp Đại Hội, ra mời hai ông Tướng vào nghe quyết định của Hội Đồng Quân Lực,
Tướng Thiệu bỗng gục xuống và khóc (rất giống Lưu Bị đóng kịch với Tào Tháo).
Ông Kỳ yêu cầu Đại Hội không cần đọc quyết định, ông nhường cho Tướng Thiệu đại
diện Quân Đội đứng ra tranh cử Tổng thống và ông trở về Không Quân. Tướng Thiệu
nhào tới ôm Tướng Kỳ để bày tỏ lòng biết ơn. Cả Đại Hội vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.
Tướng Hoàng Xuân Lãm, Tư Lệnh Vùng I, đứng lên tuyên bố nguyên văn: "Hoan
hô tinh thần đoàn kết Quân Đội của anh Kỳ đã có hảo ý nhường cho anh Thiệu.
Nhưng anh Kỳ đã thương Quân Đội thì hãy thương cho trót. Tôi yêu cầu anh Kỳ đứng
Phó cho anh Thiệu thì mới chắc ăn. Nếu anh Kỳ không chấp nhận lời yêu cầu của
tôi, thì tôi xin trả lại cặp lon Trung Tướng này cho Quân Đội và tôi trở về đi
dạy học. Cả Đại Hội vỗ tay một lần nữa. Thế là ông Kỳ phải chấp nhận đứng Phó
cho ông Thiệu.
Trung
Tướng Nguyễn Đức Thắng không tin ông Thiệu, nên đề nghị thành lập Quân Ủy Trung
Ương, giống như Bộ Chính trị Cộng sản, để bắt buộc Trung tướng Thiệu phải thi
hành chính sách do Quân Đội chỉ đạo. Tướng Kỳ làm Chủ tịch Quân Ủy, các Tướng
Tư Lệnh Quân Binh Chủng và các Tướng Tư lệnh Quân Đoàn, Sư Đoàn là thành viên.
Tướng Thiệu cũng chỉ là thành viên trong Quân Ủy. Nói thực, lúc bấy giờ Tướng
Thắng có đề nghị điều gì thì Tướng Thiệu cũng đồng ý cả hai tay.
Quả
nhiên, “Liên Danh Quân Đội Thiệu Kỳ” chỉ thắng 35% số phiếu cử tri. Liên danh
Trương Đình Dzu về nhì, suýt soát tỷ lệ thắng cử của Liên danh Quân Đội. Nếu
không có đương kim Thủ tướng Nguyễn Cao Kỳ đứng phó để có phiếu của Quân Đội,
chưa chắc ông Thiệu đã được làm Tổng thống.
Trưởng
lưới Tình Báo CIA ở Saigon là William Colby nghe tin Tướng Kỳ nhường cho Tướng
Thiệu làm Tổng thống, tức tốc lái xe vào Tân Sơn Nhất gặp Tướng Kỳ để yêu cầu
Tướng Kỳ rút lại quyết định, bởi vì ông ta đã được lệnh của Tòa Bạch Ốc, Bộ Ngoại
giao và Pentagon phải ủng hộ Tướng Kỳ đắc cử Tổng thống bằng mọi giá. Nhưng Nho
giáo đã đào tạo Tướng Kỳ thành một ông "Quân Tử Tàu" nhất ngôn. Ông Kỳ
cương quyết không thay đổi quyết định!
Sau
chừng nửa giờ thuyết phục, William Colby nhận thấy không thể lay chuyển
anh Đồ Nho gàn dở, đành nhún vai bỏ ra về. Nhân chứng của vụ việc này là
Thiếu tá Nguyễn Quốc Phiên (biệt hiệu Phiên Rách) hiện đang sống tại Orange
County. (Anh có để địa chỉ Email của anh Phiên trong cái list của Email này)
Con
người thủ đoạn của Tướng Nguyễn văn Thiệu là phản bội và láu cá vặt:
Thứ
nhất, được Tổng thống Ngô Đình Diệm cử chức Tư lệnh Sư Đoàn 5 tại Bến Cát, Bình
Dương gần Thủ đô, để trong trường hợp Saigon có đảo chánh, thì ông Thiệu đem
quân về cứu giá. Tháng 11, ngày 1 năm 1963, có cuộc đảo chánh, Đại tá Nguyễn
văn Thiệu mang quân về Saigon, nhưng án binh bất động để chờ xem bên nào thắng
thì theo.
Thứ
hai, ông Thiệu tuyên thệ vào đảng Đại Việt, rồi sau đó bỏ đảng để đi lập đảng
Dân Chủ.
Thứ
ba, ông Thiệu vội vàng ký vào biên bản chấp nhận làm thành viên Quân Ủy Trung
Ương, nhưng sau 3 tháng làm Tổng thống thì ký lệnh giải tán Quân Ủy Trung Ương
để một mình quyết định vận mạng đất nước. (phản phúc)
Thứ
tư, tới năm 1971, lặng lẽ chọn ông Trần văn Hương làm Phó Tổng thống mà không
cho ông Kỳ hay biết. Tổng thống Thiệu sai ông Phụ tá Nguyễn văn Ngân mua
chuộc các dân cử gia nô ở Hạ Viện và Thượng Viện làm luật buộc ai muốn ra tranh
cử Tổng thống thì phải có 100 chữ ký của dân cử. Tới phút chót, sau khi
ông Thiệu có đủ 100 chữ ký của dân cử giới thiệu để tranh cử, thì ông Thiệu mới
cho ông Kỳ biết ông đã chọn ông Trần văn Hương. Ông Thiệu là một nhà lãnh đạo lật
lọng và láu cá mà không biết ngượng. Tướng Thiệu đã từng tuyên bố một câu đáng
để đời: "Làm Chính trị là phải lì", tức là bất chấp dư luận, không
thèm xấu hổ hay lòng tự trọng! Ông Thiệu độc diễn năm 1971 là cái cớ để cho Hoa
Kỳ bỏ rơi Việt Nam Cộng Hòa.
Có
điểm quan trọng này khiến anh kính phục tư cách của ông Kỳ. Năm Mậu Thân 1968,
Việt Cộng tấn công Saigon, ông Thiệu về quê vợ ở Mỹ Tho ăn Tết. Phó Tổng thống
Kỳ phải đứng ra chỉ huy các Tướng lĩnh điều động các đơn vị Quân Đội phản công
và thành lập Nhân Dân Tự Vệ để bảo vệ các phường. Đáng lý ra, Tướng Thiệu trong
tư cách Tổng Tư Lệnh Quân Đội phải bay về Saigon để bảo vệ Dinh Độc Lập và Thủ
Đô. Nhưng ông Thiệu cứ ở lì tại Mỹ Tho.
1/
Ông Kỳ phải ra lệnh một đơn vị Bộ Binh lo phòng thủ tư gia của bà Thiệu để
bảo vệ sinh mạng của ông Thiệu.
2/
Trung tá Phó Quốc Trụ và Trung tá Lê Ngọc Trụ đề nghị ông Kỳ hất ông Thiệu khỏi
chức Tổng thống và đưa ông Kỳ lên làm Tổng thống. Ông Kỳ quắc mắt, mắng:
"Tôi không phải là thằng Tướng bẩn, nhân cơ hội nước loạn để chiếm ngôi.
Tôi cấm các anh không được phép đề nghị phi pháp.
3/
Được nhiều lần gần gũi ông Kỳ, nhưng anh chưa một lần nào nghe ông Kỳ tỏ ra hối
tiếc vì đã nhường chiếc ghế Tổng thống cho ông Thiệu.
Trong
lịch sử nước ta, chỉ có Đức Trần Hưng Đạo không vâng lời Cha là Trần Liễu thoán
đoạt ngôi vua Trần Thái Tông. Ngoài ra, các triều đại khác đều có chuyện tranh
bá đồ vương, có khi thanh toán nhau rất dữ dội. Thời nay, chỉ có Nguyễn Cao Kỳ
đã mắng thuộc hạ không được xúi giục ông tạo phản. Hành động trượng phu như vậy,
không đáng cho chúng ta kính phục hay sao?
Cho
nên, anh vẫn đánh giá ông Kỳ là bậc trượng phu hiếm có, dù thiên hạ nói xấu ông
đến cỡ nào. Loan đã đến nhà anh thì thấy anh thờ ông Tướng Kỳ trên bàn thờ đấy
thôi! Anh thờ một người có nghĩa khí, có tinh thần “huynh đệ chi binh” và lòng
yêu nước cao độ, rất xứng đáng bậc chính nhân quân tử mà anh cố gắng
noi theo.
Thiên
hạ viết báo "chửi" anh rất nặng lời, nhưng anh im lặng, vì anh biết
dân Việt Nam có máu bạc bẽo, bất công, chỉ nghe hơi nồi chõ, chẳng cần biết ất
giáp gì, chỉ biết chửi cho sướng miệng.
Nếu
không có ông Kỳ dẹp Biến Động Miền Trung, thì làm gì có nền Đệ Nhị Việt Nam Cộng
Hòa? Làm gì có ông bà nào có tước hiệu Dân Biểu với Nghị sĩ? Và làm gì có những
ông bà bác sĩ trí thức xuất thân từ trường Đại Học Y Khoa Huế?
À,
anh quên điểm này. Năm 1974, Tướng Thiệu còn bỏ tiền ra mua các Dân Biểu, Nghị
sĩ “gia nô” làm tu chính án sửa luật Hiến Pháp để cho phép Tổng thống Thiệu ra
tranh cử nhiệm kỳ III vào năm 1975. Mặc dù tình hình đất nước đang trong cơn hấp
hối! Điều đó đủ thấy ông Thiệu quá sức tham quyền, nên không thấy nguy cơ mất
nước đang ở trước mắt!
Loan
thân mến,
Nếu
Trời cho anh còn sức khỏe, anh sẽ viết về Tướng Kỳ một cách đầy đủ hơn, nhiều
chi tiết lý thú hơn, khiến Loan cũng phải cảm phục.
Loan
hãy tin anh đi! Theo chỗ anh biết, trong tất cả những anh em Không Quân các cấp,
chỉ có anh là người dám đấu lý với Tướng Kỳ và dám công khai đứng ra bênh vực
Tướng Kỳ. Tướng Kỳ về Việt Nam không phải để hòa hợp hòa giải với Việt Cộng như
sự cáo buộc của bọn Việt Tân. Ông Kỳ về Việt Nam theo yêu cầu của Tổng thống
George Bush (Con) thuyết phục Việt Cộng đi theo Mỹ để khỏi bị Hán Hóa. Anh sẽ viết
về cuộc tranh luận giữa ông Kỳ và anh trong vụ này cho Loan đọc. Chỉ có anh là
người dám đấu lý với Tướng Kỳ vì anh có lý lẽ để phản biện. Hầu hết những anh
em Không Quân khác đều ngồi nghe ông Kỳ "thuyết pháp" mà thôi. Loan từng
đọc nhiều bài viết của anh, chắc Loan cũng đã thấy anh có sự hiểu biết để thảo
luận vấn đề đất nước với bất cứ ai.
Chúc
Đổng và em dồi dào sức khỏe.
Thân
ái,
Anh
Âu.