Search This Blog

Friday, June 30, 2023

TRẢ LỜI EMAIL CỦA ANH NGÔ NGỌC HIẾU

 


TRẢ LỜI EMAIL CỦA CHIẾN HỮU NGÔ NGỌC HIẾU

Bằng Phong Đặng văn Âu.

Nhờ sự tiến bộ của khoa học, ngày nay quả đất hình như nhỏ lại. Một bài viết đưa lên mạng ngày hôm trước, thì ngày hôm sau đã nhận được thư độc giả hồi âm để bày tỏ quan điểm đồng tình hay phản đối.

Sáng nay thức dậy, tôi nhận được Email của chiến hữu Ngô Ngọc Hiếu từ Anh Quốc. Dù chưa từng gặp gỡ, chưa một lần giao tiếp, nhưng tôi được biết anh là một người nhiệt tình yêu nước. Khi Mặt Trận Hoàng Cơ Minh ra đời, anh Hiếu tích cực tham gia. Anh đã dành hết thời gian để phục vụ Mặt Trận. Chẳng những anh Hiếu dốc hết tiền bạc làm ra từ sức lao động để đóng góp cho Mặt Trận, anh còn mượn tiền của con anh để đóng góp. Khi biết Mặt Trận của Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh là một tổ chức lừa đảo, anh Hiếu đã thất vọng ê chề. Chẳng phải chỉ có một mình anh Hiếu mang nỗi đau đó, mà vô số người Việt yêu nước đều là nạn nhân của anh em dòng họ Hoàng Cơ Minh. Có những bà cụ già, như Cụ Bà Đức Thụ ở vùng Hoa Thịnh Đốn đã ngoài 70 tuổi, ngồi gói từng cái chả giò, chiên từng cái chả giò mang ra tiệm bán để đóng góp cho Mặt Trận. Cụ Bà Đức Thụ là bạn đồng chí với Bà Cả Tề trong Việt Nam Quốc Dân Đảng. Nếu ai quan tâm đến lịch sử đấu tranh của dân tộc thời cận đại, đều nghe danh Bà Cả Tề. Có những bà Cụ già cởi cả vòng ngọc kỷ niệm ngày cưới mang trên tay, đi bán để đóng góp cho Mặt Trận.

Dưới đây là Email của anh Ngô Ngọc Hiếu từ Luân Đôn:

hugh ngo

3:49 AM (1 hour ago)

Error! Filename not specified.Reply

Error! Filename not specified.

to diendannhanban, me

Error! Filename not specified.

 

Kính chuyển tiếp đến quý vị để tưởng và rộng đường dư luận. Riêng cá nhân tôi, rất ủng hộ nếu không muốn nói là đồng cảm với ý kiến hoạch định đường lối hoạt động cho Tập Thể Chiến Sĩ VNCH nếu được bầu làm Chủ tịch của ông Bằng Phong Đặng văn Âu. Vì từ lâu nay, tôi đọc được nhiều bài viết của ông Bằng Phong Đặng văn Âu và rất tâm đắc những lập luận chống cộng rất sâu sắc. Mặc dù, tôi không hài lòng khi đọc những lời ông Bằng Phong Đặng văn Âu đổ tội cho tiền nhân “diệt chủng” dân tộc Chàm! Dẫu thế, tôi vẫn yểm trợ tinh thần chống việt cộng, việt tân và việt gian rất mãnh liệt của ông Bằng Phong Đặng văn Âu.

 

Thiển nghĩ, cho dù tiền nhân có tội với dân tộc Chàm đi chăng nữa, thì cũng không đủ để so sánh tội ác của việt cộng đối với dân tộc Việt. Thay vì, lan man về tiền nhân, khi chúng ta đang nổ lực vạch trần tội ác của việt cộng! Vậy có phải chúng ta lạc đề không, và tội ác của giặc Tàu đối với dân tộc Việt thì sao?

 

Trân trọng,

Ngô Ngọc Hiếu 

 

Sent from my iPad

----------------------------------------------------------------------------------------------

Năm 1976, tôi đã tiếp xúc một số nhân vật ở quanh vùng Hoa Thịnh Đốn để thành lập một Ủy Ban Tranh Đấu Nhân Quyền cho Việt Nam. Về phía Tôn giáo có Thượng tọa Giác Đức và Linh mục Trần Duy Nhất. Về phía dân sự có Cụ Hà Thúc Ký – Chủ tịch đảng Đại Việt Cách Mạng – Nghị sĩ Đoàn văn Cầu, Dân biểu Nguyễn văn Kim, Cụ bà Đức Thụ, Bộ trưởng Tài chánh Châu Kim Nhân, Cụ Chử Ngọc Liễng (Đồng lý Văn phòng Bộ Lao Động), Bà Lê thị Anh (Đại diện Phật giáo Hòa Hảo), Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích, Tham vụ Ngoại giao Đỗ Đức Hậu (hiện ở Quận Cam, California), Tham vụ Ngoại giao Lê Chí Thảo (hiện ở Virginia), sinh viên tranh đấu Ngô Vương Toại. Về phía Quân đội có Trung tướng Phạm Quốc Thuần, Trung tướng Nguyễn Bảo Trị, Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh, Đại tá Nguyễn Hợp Đoàn (Tỉnh trưởng Tuyên Đức), Trung tá TQLC Nguyễn văn Phán và cá nhân tôi.

Vào thời buổi ấy, tổ chức một cuộc họp tại Appartment của tôi trên đường 50, Arlington, VA., gồm nhiều nhân vật tai mắt không phải là chuyện dễ. Tôi trình bày lý do tại sao cần phải có một tiếng nói của người Việt Tị nạn để nói thay cho đồng bào trong nước, với Hoa Kỳ và Quốc tế. Tôi đề nghị hai nơi để làm cuộc biểu tình: Trước Tòa Bạch Ốc ở Washington DC và trước trụ sở Liên Hiệp Quốc ở New York. Mỗi người đều giữ một chức vụ. Riêng tôi không giữ chức vụ nào để tránh tiếng bày ra Tổ chức Nhân Quyền để có danh. Tôi tình nguyện làm chiến sĩ vô danh.

Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh nhận thấy tôi thuyết trình lưu loát, đề nghị tôi làm Phát ngôn viên của Tổ chức. Tôi khước từ, vẫn giữ lập trường chiến sĩ vô danh. Sau cuộc họp, Phó Đề đốc Minh tỏ ra “kết” tôi, đến vỗ vai, nói với vẻ cấp chỉ huy ngày nào: “Cậu được lắm! Tưởng cậu chỉ biết lái tàu bay thôi. Không ngờ cậu ‘khá’ đến vậy!”

Kể từ ngày đó trở đi, Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh và tôi coi nhau như anh em, thường lui tới nhà tôi để bàn bạc chuyện đấu tranh và ăn mì gói. Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh đánh giá tôi cao, vì có sự hiểu biết về cộng sản “khá” sâu sắc. Một hôm, anh Minh nói: “Âu à! Anh nghĩ mình chỉ tranh đấu nhân quyền như thế này thì không đi đến đâu. Chúng ta phải thành lập một tổ chức đấu tranh bằng vũ lực.”. Tôi đáp: “Nhất định rồi! Với cộng sản, chỉ có vũ lực mà thôi. Nhưng theo tôi, trước hết mình phải cố lo bảo vệ phòng tuyến tại Mỹ trước. Còn chuyện vũ lực lật đổ bạo quyền sẽ tính sau. Hai việc mà chúng ta phải làm trước tiên là:

1/ Đi tìm những anh em sĩ quan trong ngành Tình báo, Phản gián để thành lập một mạng lưới Tình báo theo dõi bọn Việt Cộng trà trộn trong đoàn người tị nạn và thành viên của tổ chức “Người Việt Yêu Nước” (cơ sở ngoại vi của Việt Cộng).

2/  Phải có một tờ báo để hướng dẫn quần chúng và hun đúc tinh thần yêu nước Chống Cộng. Phải đặc biết chú ý đến mặt trận thông tin, tuyên truyền hết sức quan trọng.

Ngoài ra chúng mình cần có một đảng bí mật giống như “Hắc Long Đảng” của Nhật để “tính sổ” những tên Việt Cộng nằm vùng. Vì có những cựu quân nhân Hoa Kỳ từng chiến đấu ở Việt Nam, ngày nay làm việc cho FBI, rất ủng hộ chúng ta.

Sau khi sinh hoạt với ông Minh nhiều ngày, tôi nhận ra ông Tướng này chỉ thích sớm làm lãnh tụ, ưa đốt giai đoạn, bất chấp mọi nguyên tắc đấu tranh cách mạng bạo lực. Sau mấy ngày tranh luận gay gắt, ông Minh chê tôi là người chỉ lý thuyết suông, không dám dấn thân hy sinh. Tôi đáp trả: “Nếu anh muốn đấu tranh theo cái kiểu mì ăn liền, anh cứ tiến hành. Nhưng trước sau gì anh cũng trở thành thảo khấu. Anh nên nhớ rằng tôi cũng là người lính tác chiến, chứ không phải là loại lính văn phòng. Anh bảo tôi chết nhát là hoàn toàn sai”. Chúng tôi đi đến chỗ “anh đi đường anh, tôi đường tôi”. Tôi biết việc anh Minh kết hợp với Nhóm Thanh Niên Người Việt Tự Do (sinh viên du học Nhật) và đảng Phục Hưng của Trung tá Hải Quân Trần văn Sơn để thành lập Mặt Trận. Trung tá Trần văn Sơn, người Huế, là đệ tử trung thành của Thích Đôn Hậu, có tư tưởng chống Tổng thống Ngô Đình Diệm. Trần văn Sơn đắc cử vào Quốc Hội thời Đệ Nhị Cộng Hòa, là nhờ phiếu của đám Phật tử Ấn Quang thân Cộng. Trung tá Trần văn Sơn viết những bài chính luận lấy bút hiệu là Trần Bình Nam. Anh Minh kết hợp chưa biết rõ quan điểm, lập trường của đối tượng như thế nào thì phải tan. Lại chọn Nguyễn Xuân Nghĩa – cháu ruột Mười Cúc, Tổng Bí thư Việt Cộng – làm Tổng Tuyên Huấn, thì khác nào đưa lưng cho đối thủ đâm?

Hoàng Cơ Minh làm Kháng Chiến, tôi bị mất nhiều bạn bè, anh em. Vì tôi phân tích cho họ thấy quy tắc thành lập Mặt Trận sai từ đầu thì thế nào Mặt Trận sẽ tan vỡ (chưa biết ngày nào), nhưng chắc chắn tan vỡ. Không ai làm Kháng Chiến giống như lập đoàn hát Cải Lương đi tìm đào kép không chuyên, để lưu diễn ở các tỉnh lẻ. Nhưng đồng bào và chiến hữu của mình giống như “thằn lằn say thuốc Lào”, không có cách gì mở mắt họ. Những anh em tù nhân chính trị sang Hoa Kỳ theo diện HO. sau này, không chứng kiến hành vi thảo khấu, côn đồ của đoàn viên Mặt Trận lúc mới bùng phát, nên anh em không biết sự hống hách kiêu binh của Mặt Trận. Lại thêm Mặt Trận dùng tiền của bá tánh, giúp đỡ tài chánh cho một ít anh em HO có tinh thần Chống Cộng để dùng về sau. Có một số anh em HO thấy Việt Tân làm nhiều điều sai, cũng cứ cố gắng bênh vực, vì nghĩ tới “ân tình” (của người phúc ta) ngày mới sang Mỹ.

Năm 1988, tôi mời anh em trong Ban Chấp hành Hội Không Quân Houston, TX. và Ban Biên tập báo Lý Tưởng để lấy quyết định đăng bài “Vàng Rơi Không Tiếc” của nhà văn Không Quân Đào Vũ Anh Hùng. Tờ báo vừa phát hành, Bí thư Thành bộ Mặt Trận là một Trung Úy Hải Quân Đặng viết Nghị (Bí danh là Đặng Quốc Việt) gửi văn thư đến Hội, yêu cầu Hội phải thu hồi tờ báo Lý Tưởng, vì đăng bài báo của anh Hùng là tiếp tay cho Việt Cộng! Khiếp chưa? Hội Không Quân có Cựu Tư Lệnh KQ Huỳnh Hữu Hiền, có Đại tá Không Đoàn trưởng Đặng Duy Lạc, mà bị một anh Trung Úy quèn Hải Quân hăm dọa, thì mới thấy bọn cán bộ Hoàng Cơ Minh hống hách đến dường nào! Mặc dầu Hoàng Cơ Minh đã chết bên Thái Lan từ năm 1987, nhưng tới năm 1988 Mặt Trận vẫn chưa ngừng thói côn đồ! Mặt Trận cho đoàn viên gọi điện thoại khủng bố tinh thần các sĩ quan có dính líu đến tờ Lý Tưởng. Anh Hội Trưởng họp anh em và khóc thê thảm trong buổi họp, vì vợ con anh bị những cú điện thoại của kẻ “vô danh” hăm dọa. Thâm tâm tôi, thật quá ngao ngán. Những anh em đồng đội của mình toàn là những anh hùng chinh Nam phạt Bắc, nhưng chỉ có cái đám thảo khấu dọa một tí, là đã teo lại ngay. Trong một buổi nhậu với mấy anh phi công Khu Trục, có một anh phi công F-5 trẻ nhất trong đám, nâng cao ly rượu và nói: “Nào! Cánh gió Siêu thanh (tức là phi cơ F-5) hãy mừng nhau trăm năm hạnh phúc!” Rồi anh phi công trẻ ấy nói tiếp: “Xin lỗi anh Âu lái máy bay Vận tải chỉ thả trái sáng và buôn lậu, chúng tôi có thói quen chúc nhau trăm năm hạnh phúc trong mỗi buổi nhậu, anh đừng buồn nhé!”. Nghe anh bạn trẻ trêu, tôi chỉ cười, vì đã quen với sự “hãnh tiến” của mấy ông thần Khu Trục rồi! Nhưng khi đụng phải sự khủng bố của đám thảo khấu Mặt Trận, tất cả “Cánh Gió Siêu Thanh” dzọt đâu mất tiêu! Chỉ còn một mình thằng phi công Vận Tải đứng lại đương đầu. Tôi còn tự bỏ tiền túi xuất bản một tờ báo (không có quảng cáo) lấy tên Thần Phong để hài tội Mặt Trận Côn Đồ. Một người từng vào sinh ra tử như tôi, sức mấy mà tôi sợ cái đám thảo khấu!?

Tôi thuật lại chuyện này để anh Ngô Ngọc Hiếu thấy cái tác hại của Mặt Trận Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh đi lừa bịp Niềm Tin của đồng bào, đã gây nên sự chia rẽ sâu sắc giữa anh em đến thế nào. Tới ngày hôm nay, thằng lái tàu bay Vận Tải tiếp tục chiến đấu một mình, vì không thể phản lại lý tưởng “Tôi là người phi công của Đất Nước” do Giáo sư Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh tự giới thiệu ông với quan khách. Đó là tâm nguyện của tôi, chết là cùng, việc gì phải sợ cái lũ tà ma ngoại đạo? Đã mang tiếng là Người Phi Công của Đất Nước thì phải sống cho xứng với danh xưng, để mai sau con cháu không bị người đời chê cười, chế nhạo.

Anh Ngô Ngọc Hiếu thân mến,

Trong vũ trụ có âm, có dương, có thế giới hữu hình, có thế giới vô hình. Tại vì chúng ta là người trần mắt thịt nên không nhìn thấy sự trả thù của những oan hồn bị giết chết một cách tàn bạo   Hãy tin vào lời dạy “đời cha ăn mặn, đời con khát nước”, “gieo gì, gặt nấy”, gieo gió, gặt bão”. Làm sao anh có thể giải thích một dân tộc anh hùng, can đảm mà ngày nay cô giáo Trần  Thị Lam viết bài thơ “Bốn ngàn tuổi mà dân ta không chịu lớn” và cô Hân Phan sinh năm 1979 trong chế độ cộng sản, viết bài “Người việt nam hèn hạ” thì chúng ta phải tự hỏi vì sao người Việt Nam ra nông nỗi này. Dưới đây là cái Clip, anh Hiếu nên mở ra để nghe:

https://www.youtube.com/watch?v=6hn_QiZcGec.

Tôi tin rằng oan hồn của một chủng tộc bị giết oan, đã sử dụng Hồ Chính Minh và Hoàng Cơ Minh làm công cụ để báo thù. Thử tự hỏi: “Tại sao Hoàng Cơ Minh lập ra cái “Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam” mà lại bắt chước hình dáng Hồ Chí Minh từ sự để râu, mặc quần áo bà-ba đen, quấn khăn rằn, đi dép Bình Trị Thiên” là nghĩa lý gì? Tại sao cái tổ chức phường tuồng giống như lập đoàn hát Cải Lương rẻ tiền mà hàng hàng lớp lớp người trí thức, quân nhân cao cấp đi theo, rồi thất vọng để cho người Việt ở Hải ngoại ngày nay trở nên vô cảm, lạnh lùng, sống chết mặc bay, cho đến nỗi không một ai có thể gây lại Niềm Tin? Tại sao Đại tướng Nguyễn Khánh đã từng là Quốc trưởng nước Việt Nam Cộng Hòa mà lại nhận cái chức Quốc trưởng do ông Nguyễn Hữu Chánh phong cho? Chẳng lẽ ông Khánh không biết nhục hay sao? Nước Việt Nam Cộng Hòa đã mất, thì đâu còn nước nữa để mà làm Quốc Trưởng? Tại sao Trung tướng Linh Quang Viên lại để cho ông Nguyễn Hữu Chánh gắn lon Đại Tướng, mà hai ông Tướng không thấy hành vi vô ý thức của mình là một sự sỉ nhục Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa? Còn những ông Tướng khác thì hoàn toàn im lặng trước sự kỳ quái của cái đám thảo khấu làm Kháng Chiến Bịp là nghĩa làm sao? Không phải họ bị “Quỷ Ám” (haunted) hay sao?

Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh là phi công chưa hề được xác định hành quân, lên làm Tư Lệnh Không Quân lúc mới 30 tuổi, được Tổng thống Ngô Đình Diệm cho đi học có trả lương. Đỗ bằng Tiến sĩ Toán xong, không về nước để phục vụ xứ sở đang cần thầy, ông Vinh ở lại Mỹ, dạy Đại Học, danh tiếng vang rền thì cần quái gì cái chức Chủ tịch Tập Thể Chiến Sĩ được tôi báo cho biết đó là Ngoại Vi của Hoàng Cơ Định, nhưng ông vẫn muối mặt nhận? Đâu còn cách gì để giải thích hành vi bất xứng của các ông Tướng, ông Tiến sĩ Giáo sư Đại Học kiêm Nhà Văn Nguyễn Xuân Vinh làm Ngoại vi để Hoàng Cơ Định giật dây, ngoài hai chữ “Quỷ Ám”, hả anh Hiếu? Nếu tôi được anh em bầu làm Chủ tịch Tập Thể Chiến sĩ, tôi sẽ biến Tập Thể thành một lực lượng tranh đấu hiệu quả ngay, chứ đâu có trở thành Đại Đội Chung Sự chỉ làm cái việc kéo cờ lên, hạ cờ xuống, phủ cờ xếp cờ, bị ông vua viết phiếm Sức Mấy Đinh Từ Thức viết bài chế giễu, bêu rếu?

Ký giả Đạm Phong bị quân khủng bố giết. Không một bạn đồng nghiệp nào gửi một lời chia buồn. Giải thích thế nào về những nhà báo trở nên vô cảm, hèn hạ trong một đất nước tôn trọng quyền tự do ngôn luận như vậy, ngoài hai chữ “Quỷ Ám? Mạng lưới Nhân Quyền chỉ lo trao giải thưởng cho những nhà tranh đấu trong nước, còn nhà báo Đạm Phong, Lê Triết đều bị bắn chết thì không đáng để quan tâm?

Băng đảng Hoàng Cơ Minh sẵn tiền của bá tánh, bỏ ra thuê những đứa vô liêm sỉ làm dư luận viên, chửi rủa một cách thô tục bất cứ ai – đàn ông hay phụ nữ – cất tiếng bênh vực lẽ phải. Diễn Đàn là cái nơi cốt để những người tâm huyết, có kiến thức trao đổi kinh nghiệm và tìm đường lối cứu nước cứu dân. Ngày nay có cái đám Việt Cộng nằm vùng và Việt Tân làm dư luận viên, chửi cả Chúa, cả Phật để cho không một ai còn có bộ mặt sạch sẽ để lãnh đạo quần chúng. Trí thức càng không dám ra mặt vì sợ đám quỷ sứ!

Trong lịch sử Việt Nam đâu có thời kỳ nào tồi tệ như ngày nay với các chứng bệnh như: Ngu, Hèn, không biết nhục, chia rẽ, đố kỵ, ganh ghét, phản phúc. Lòng tự ái cá nhân thì to, lòng tự ái dân tộc hoàn toàn không có. Bởi thế mới đi đến nạn chia rẽ. Mà chia rẽ là chết! là diệt chủng, chứ còn gì nữa?

Trong nước, chế độ cộng sản chủ trương “tập thể lãnh đạo, cá nhân phụ trách”, thì ngày nay mới có tình trạng chẳng có thằng “Bí thư Thứ nhất” nào chịu trách nhiệm với đất nước. Ở Hải Ngoại, băng đảng Hoàng Cơ Minh phá hoại Chính Nghĩa Quốc Gia đến thế, mà chẳng ai làm gì được chúng. Xã hội trở thành cá đối bằng đầu, cá mè một lứa, không ai chịu đứng với ai để loại trừ những phần tử vô lại, vô giáo dục thì nòi giống sẽ bị tiêu diệt thôi! Đó là quy luật, anh Hiếu à!

Theo tôi thấy, viễn ảnh họa diệt chủng ắt phải đến, bởi vì một dân tộc có bốn ngàn tuổi, nhưng không chịu lớn thì bắt buộc phải trở thành quái thai. Không có ai thấy ra điều đó như tôi thấy, thì không đồng ý với tôi là đương nhiên. Chỉ còn một giải pháp duy nhất là Chiến Tranh Thế Giới III xảy ra, thì mới có thể đánh thức Người Việt Nam dậy nổi. Tôi không tin có ai chữa được chứng bệnh ung thư thâm căn của người Việt Nam hiện nay, ngoài Ông Trời. Quả báo là chuyện có thật. Cho nên gia tài của Mẹ để lại cho con là một bọn lai căng và một lũ bội tình. Vọng ngoại và phản bội nhau thì nòi giống phải tiêu thôi!

Nếu có ai đó chỉ cho tôi một chút tia sáng cuối đường hầm để tôi hy vọng, tôi xin cám ơn.

Bằng Phong Đặng văn Âu. Ngày 30 tháng 6 năm 2023. Tel: 714 – 276 – 5600.

 

 

Wednesday, June 21, 2023

CUỘC CHIẾN CHƯA TÀN - BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

 

                              CUỘC CHIẾN CHƯA TÀN.

https://khongquanc130.blogspot.com/2023/06/cuoc-chien-chua-tan-bang-phong-ang-van.html

                       BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

Cảm ơn nhà báo Lão Móc đã kiên trì lột mặt nạ băng đảng Việt Tận. 

Tôi dùng chữ Việt Tận là để nói cho đồng bào biết cái tổ chức của Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh ra đời là có mục đích tận diệt nhân cách Người Việt Nam Chân Chính. Bởi vì hễ có ai nói đến cái mặt trái của trò Kháng Chiến Bịp, thì Việt Tận vốn sẵn tiền quyên góp của bá tánh, liền bỏ ra thuê những thứ đầu trâu mặt ngựa chửi bới rất thô tục, bẩn thỉu.

Những nhà văn, nhà thơ tên tuổi như Phạm Tín An Ninh, Tràm Cà Mau, Phan Nhật Nam, Trần Trung Đạo không chịu làm sứ mệnh “văn dĩ tải đạo” đều biết băng đảng Việt Tận là một lũ đầu trộm đuôi cướp, nhưng không dám nói đến, vì sợ  băng đảng Việt Tận xua chó ra cắn để bôi bẩn, chửi bới. Đó là một hình thức  ám sát nhân cách (character assassination) của băng đảng cướp có tổ chức (Organized Crime), giống như Nguyễn Đắc Xuân sau cuộc “Cách Mạng” năm 1963, từ Huế bay vào Sài Gòn, viết báo bịa chuyện bà Ngô Đình Nhu là người phụ nữ lăn loàn vậy.

Khi còn xưng hùng xưng bá, Mặt Trận cho côn đồ đi hăm dọa hoặc mua chuộc bằng tiền quyên góp của bá tánh để bịt miệng thiên hạ (như trường hợp bịt miệng ký giả Đạm Phong). Ngày nay, chiếc mặt nạ đã rớt xuống, Việt Tận (con đẻ của Kháng Chiến Bịp), vốn sẵn tiền đi lừa đồng bào, liền bỏ tiền ra thuê bọn làm báo, làm Youtube ... chửi bẩn để bịt miệng bất cứ ai nói SỰ THẬT.

Nếu cái bọn Việt Tận này có quyền lực trong tay, chúng cũng sẽ hành động giống như Việt Cộng trong nước, chẳng ai được quyền nói lên SỰ THẬT.

Tôi rất khinh những tên mang danh Sĩ quan Quân Lực VNCH làm “chó nghiệp vụ” (giải thích: “Chó nghiệp vụ” là loại chó được Cảnh sát dạy để đi truy lùng tội phạm, khám phá chất nổ hay ma túy”. Còn “Chó nghiệp vụ” của Việt Tận là chó được Việt Tận thuê, không cần huấn luyện) để xúc phạm tôi, mỗi khi tôi lột mặt nạ chúng nó. Nhưng chúng tưởng nhầm rằng chúng bôi nhọ tôi, thì tôi không dám tiếp tục đụng đến chúng nữa. Tôi từng khẳng định: “Nếu chúng mày đặt điều, bịa chuyện để mạ lỵ ông, mà cứu được nước Việt Nam ra khỏi chế độ độc tài cộng sản, thì ông sẵn sàng hy sinh để chúng mày tiếp tục”. Chẳng bao giờ tôi tự hạ mình để phản pháo hạng cặn bã xã hội ấy cả. Đã có những đứa từng gọi điện thoại tán tụng, ca ngợi tôi hôm trước, ngay hôm sau cũng chính những cái đứa ấy viết Email chửi tôi trên Diễn đàn. Cho nên, tôi chẳng lạ lùng gì cái phường sớm đầu, tối đánh hay lá mặt lá trái như chúng nó.

Độc giả chẳng cần biết ất giáp gì, cứ đọc thấy người lên tiếng vì công đạo bị bọn đầu đường xó chợ chửi bới là tin và a dua theo luận điệu của “dư luận viên”, lại còn tiếp tay chuyển Email hay chuyền miệng nhau nói xấu theo luôn. Do đó, Cộng Đồng Mạng và xã hội trở nên thối tha là vậy! Người bạn Mỹ rành tiếng Việt hỏi tôi tại sao chúng mày chửi bới nhau thô tục quá vậy? Tôi trả lời: “Vì có ông Phó Đề đốc Hải Quân làm Kháng Chiến Bịp, nên trong Cộng Đồng của chúng tôi mới có nhiều “chó nghiệp vụ” như thế đấy!” Thật xấu hổ quá sức! Làm sao tôi có thể bào chữa cho danh giá nòi giống Việt Nam?

Nếu không có Hồ Chí Minh rêu rao “Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc” mà bọn trí thức ngu dốt đi theo, thì dân ta không bị biến thành Súc Vật mất tiếng nói, mất đầu óc suy nghĩ tự do trong Trại Súc Vật như ngày nay.

Nếu không có Phó Đề đốc Việt Nam Cộng Hòa làm Kháng Chiến, mà lại mặc áo bà-ba đen, quàng khăn rằn, đi dép râu, nuôi râu dài cho giống bộ mặt khả ố Hồ Chí Minh để “Giải Phóng Việt Nam”, thì Cộng Đồng không bị nạn chia rẽ vô phương cứu chữa và có một bầy “chó nghiệp vụ” chạy đầy đường như ngày nay. Đó là cái giá Dân tộc hay Cộng Đồn

g phải trả vì sự ngu dốt và hèn hạ mà ra thôi.

Tôi bảo rằng chủng tộc Việt Nam rồi đây sẽ không còn, nhưng nhiều người không tin. Tôi xin chứng minh: Băng đảng Việt Tận, con đẻ của Mặt Trận Kháng Chiến Bịp, đã bị rơi mặt nạ, nhưng vẫn tồn tại đến ngày nay, là vì đồng bào mình không thấy hành vi của Việt Tận là băng đảng khủng bố bất cứ ai làm thiệt hại nồi cơm điện của chúng. Tuy cổ cồn cà-vạt như người có văn minh, văn hóa, nhưng khi đi lừa đồng bào xấu số ở các trại tị nạn mà bị phát giác, thì thuê “chó nghiệp vụ” nhảy ra cắn  ngay.

Ông Nam Lộc rủa sả Đại tá Trần Doãn Thường ở tuổi 90 ngoài một cách vô cùng tàn nhẫn và thiếu giáo dục. Đâu có những ông bạn đồng đội mang danh “huynh đệ chi binh” lên tiếng giáo hóa anh lính Nam Lộc, để bênh vực cho ông bạn già? Nếu có ai hỏi tại sao bác im lặng khi bạn mình bị Nam Lộc rủa sả? Bác liền trả lời không một chút do dự: “Nam Lộc rủa sả ông Đại tá Trần Doãn Thường, chứ nó có đụng đến tôi đâu, mà tôi phải lên tiếng?” Cái tình “huynh đệ chi binh” nó nồng nàn giống như tình bọ ngựa vậy đó! Thắm thiết dễ sợ không? Tôi ở Không Quân, chẳng cùng đơn vị với Đại tá Trần Doãn Thường, nhận thấy quân nhân Nam Lộc trẻ tuổi hơn, cấp bậc nhỏ hơn ông Đại tá Thường mà dám chửi láo, tôi chỉ nhỏ nhẹ viết như thế này: “Một người có tâm địa độc ác, nguyền rủa cụ già nặng nề như thế, thì làm gì có cái tâm thiện để làm từ thiện? Ông Nam Lộc với tâm địa rủa sả Đại tá Trần Doãn Thường ngồi xe lăn chờ chết (dù Cụ chưa ngồi xe lăn), thì ông ta coi Lính ra gì, mà làm Đại Nhạc hội Cám Ơn Anh?” Tôi đặt câu hỏi rất bình thường, rất hợp đạo lý, đâu có gì gọi là xúc phạm “thanh danh” nhạc sĩ Nam Lộc? Nhưng đàn “chó nghiệp vụ” ào ào ra sủa đinh tai nhức óc! Bởi vì ông Nam Lộc ngưng gây Quỷ (dấu hỏi), thì lấy đâu ra tiền để thuê chúng nó làm “Chó dịch vụ”? (Nay “Chó nghiệp vụ” thay bằng “Chó Dịch Vụ” vì ai thuê làm dịch vụ cũng được, không cần đợi Việt Tận thuê)

Thôi! Hãy bỏ qua những cái thằng Sĩ quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa vô tư cách làm “Chó dịch vụ”. Tôi mang một nỗi buồn sâu thẳm từ lâu, mà không biết tỏ cùng ai. Đó là chuyện một ông Cựu Tư Lệnh Không Quân Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh, từng lãnh giải thưởng Văn chương Toàn quốc, có bằng Tiến sĩ Toán, đương kim Chủ tịch Tập thể Chiến sĩ Hào hùng, viết bản Tuyên Cáo đòi loại Tướng Nguyễn Cao Kỳ ra khỏi Cộng đồng Việt Nam tị nạn cộng sản, mà chê ông Kỳ không có “căn bản học vấn” tức là khinh rẻ, miệt thị vong linh những anh em chiến sĩ cũng chỉ có trình độ học vấn với cái bằng Tú Tài như ông Kỳ, đã nằm xuống ngoài chiến trường vì hai chữ Tự Do. Tôi viết bài nhận xét để chỉ ra cái hớ hênh của ông Cựu Tư Lệnh khi viết bản Tuyên Cáo, để ông “say sorry” với những anh em dưới quyền chỉ đạo của ông cũng có bằng Tú Tài như ông Kỳ. Thay vì nói lời cám ơn thằng đàn em nhắc nhở mình, ông Giáo sư có bằng Tiến sĩ, dạy Đại Học Hoa Kỳ đã phóng đi một Email khắp thế giới bằng dòng chữ vô cùng văn hóa như thế này: “Thằng Đặng văn Âu là một tên côn đồ, một đứa đều cáng”. Tôi buồn vì một ông Cựu Tư Lệnh của mình từng viết sách ca ngợi mình, mà ngày nay phát tán một Email rất có văn hóa như thế, thì “hồn thiêng sông núi” đâu có còn nữa để ông kêu gọi? Chưa hết! Không một bạn bè nào lên tiếng than phiền ông Cựu Tư Lệnh đã dùng ngôn ngữ đường phố để mắng đàn em, lại có những bạn bè của mình vưỡn tâng bốc, sùng bái ông Cựu Tư Lệnh thì mới ngộ! Tôi nêu sự kiện này là để chứng minh nguy cơ tuyệt chủng nòi giống Việt là có thật. Chủ tịch Tập thể Chiến sĩ là nhân vật lịch sử, dù ông đã khuất núi, nhưng bia danh vẫn còn lưu lại hậu thế, giống như Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc vậy thôi!

Tôi coi sự kiện lạnh lùng, vô cảm, sống chết mặc bay của đồng bào, của cựu Chiến Binh là triệu chứng của một nòi giống trên đà suy tàn, rồi đến hủy diệt hoàn toàn. Tôi xin hỏi những nhà trí thức, những lãnh tụ các đảng Chống Cộng, các Chủ tịch Cộng Đồng, các lãnh tụ Tôn Giáo cho rằng tôi nghĩ như thế là sai, là quá bi quan, yếm thế? Vậy quý Ngài có cách gì để cứu chữa một giống người có tới “Bốn Nghìn Năm Văn Hiến” mà đạo đức suy đồi, giáo dục tuột dốc một cách thê thảm như hiện nay, thì xin vui lòng ra tay nghĩa hiệp cứu cho với! SOS!

Tôi bị ông Cựu Tư Lệnh dở trò sớm đầu tối đánh đối với tôi, (khen hôm trước, chửi hôm sau). Ông Cựu Tư Lệnh khinh miệt những người lính chỉ có bằng Tú Tài là thành phần “không có căn bản học vấn”. Nhưng vẫn có những anh Sĩ Quan (?) không biết nhục là gì, vẫn sùng bái ông Chủ tịch Tập thể Chiến sĩ một cách vô tư! Hay là tại vì mấy anh Sĩ Quan theo hầu ông Chủ tịch TTCS tự nhận mình là thành phần “không có căn bản học vấn” nên không có phản ứng?

Một dân tộc gồm 95 triệu người trong nước mà mang tính lạnh lùng, dửng dưng, vô cảm trước những sự khủng bố của quân ăn cướp tàn bạo, điềm nhiên hứng chịu nhục nhã, cam phận làm súc vật. Nay ở Hải ngoại, được sống trong xã hội tự do dân chủ, mà từ những tên vô lại làm “dư luận viên” (chó dịch vụ) cho đến ông Cựu Tư Lệnh Không Quân Việt Nam Cộng Hòa đều sử dụng ngôn ngữ đường phố mà mọi người đều im tiếng, thì đòi dân chủ hóa Việt Nam làm gì cho mất công? Chỉ ồn ào đấu tranh nơi cửa miệng, không dám có hành động, mà không biết thẹn hay sao?

Phải chi có ai đó trong anh em Không Quân cùng lên tiếng bởi dòng chữ “không có căn bản học vấn” trong bản Tuyên Cáo của ông Chủ tịch Tập Thể thì đỡ biết mấy!

Phải chi những ông bà Chủ báo, ký giả viết báo không hèn, dám lên tiếng tố giác với cơ quan công quyền về cái tội của quân khủng bố ám sát người bạn đồng nghiệp Đạm Phong, thì ngày nay Nguyễn Thanh Tú đâu phải cất công đi tìm Công lý cho Cha? Và tôi đâu phải vì bênh vực Nguyễn Thanh Tú để bị những “con chó dịch vụ” chửi bới hỗn hào? Nguyễn Thanh Tú bị chửi là do cái hèn của báo chí không dám bênh vực bạn đồng nghiệp! Tại sao “Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam” không tuyên dương Nguyễn Thanh Tú đã tạo thành tích vì đóng cọc những cái vòi con Bạch tuộc Việt Tận? Từ khi có sự xuất hiện cua Nguyễn Thanh Tú, không ai còn thấy cái cảnh tượng chướng tai gai mắt diễn ra, vì mấy ông già mặc áo thụng, đội khăn đóng sì sụp vái lạy di ảnh Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh mặc bà-ba đen, quấn khăn rằn rất giống Hồ Chí Minh quá sức và mấy ông Sĩ quan hào hùng của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa mang dây biểu chương trên vai và mề đay gắn đầy trên ngực, đứng nghiêm chào ông Phó Đề Đốc trông rất giống Hồ Chí Minh quá sức! Chẳng hiểu mấy ông Chiến sĩ lớn tiếng bảo vệ Cờ Vàng có cảm thấy nhục vì chứng kiến Việt Tận dựng bàn thờ Tưởng Niệm Chiến Hữu Chủ Tịch đã tịch thu “passport” của thuộc cấp và xử tử tại cánh rừng Thái Lan, nếu nghi ngờ thuộc cấp nào có ý đồ “đào ngũ” vì muốn trở về với vợ con?  Những chiến hữu đi theo Chủ tịch về Rừng, rồi bị xử tử là có thật!

Tôi thách ai có khả năng diệt được những “con chó dịch vụ” của Việt Tận chạy rông ngoài đường, tôi sẽ bán nhà để trả tiền thù lao. Chính nghĩa Giải phóng Dân tộc đã bị anh em, dòng họ Hoàng Cơ Minh chà đạp xuống bùn đen mất rồi, chẳng có ai quan tâm đến Chính Nghĩa Dân Tộc đủ sức dựng dậy, thì đoàn Diễn Hành Ngày Quân Lực Rợp Bóng Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, có thể giành lại Chính Nghĩa Quốc Gia được không? Tôi bảo đảm rằng bao lâu còn băng đảng Việt Tận, Cộng Đồng còn chia rẽ và còn chửi bới nhau tưng bừng.

Tiến sĩ Trần Kiêm Đoàn – bạn rất thân của Hoàng Cơ Định – chê nhà báo Kiêm Ái là ngu dốt vì tội ủng hộ Tổng thống Donald Trump, mà không ủng hộ Joe Biden, thì chúng ta đủ biết Việt Tận đứng ở phía nào. Cũng chỉ là một loại như Hoàng Bách ở Houston, đoàn viên của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, làm Youtube để đưa Nguyễn Gia Kiểng và mấy thằng ngu hơn Việt Cộng lên sóng nói lèm bèm, mà thôi!

Đó là lý do tôi quả quyết vì sao NÒI GIỐNG VIỆT NAM SẼ KHÔNG CÒN!

Bằng Phong Đặng văn Âu.

 

Monday, June 19, 2023

TRẢ LƠI THƯ ĐỘC GIÀ - BÀI SỐ 2

 

https://khongquanc130.blogspot.com/2023/06/tra-loi-thu-oc-gia-bai-so-2.html

 

 

TRẢ LỜI THẮC MẮC CỦA ĐỘC GIẢ.

Bằng Phong Đặng văn Âu.

Có một độc giả gửi Email cho tôi với câu như sau: “Chẳng biết cái ông Âu này thông thái tới bao nhiêu mà ai ông cũng chê ngu?”. Tôi cho đây là một câu hỏi rất hay để tôi trả lời nỗi ấm ức của một số người nhưng không nói ra. Tâm lý người đời, mỗi khi bị mắng ngu, thì nổi giận là tự nhiên.

Mỗi khi tôi viết lên điều gì, tôi đã tự hỏi nếu độc giả thắc mắc, thì mình phải có câu trả lời thẳng thắn, không tìm cách ngụy biện hay nói lấy được. Còn đối với người dùng những thậm từ thô lỗ, tôi không trả lời, bởi lẽ tôi khinh kẻ thiếu giáo dục. Bài viết của tôi thường dài, vì tôi phải dẫn chứng sự kiện để chứng minh.

Theo suy nghĩ của tôi, sở dĩ Hồ Chí Minh có thể thực hiện chủ nghĩa cộng sản thành công là vì trí thức Việt Nam ngu. Bố của tôi được một người bạn đồng nghiệp – bác sĩ Lê Đình Thám – dụ dỗ tham gia vào đảng cộng sản. Bố tôi hỏi: “Bọn cộng sản chủ trương ‘Vô Gia đình – Vô Tổ quốc – Vô tôn giáo’, mà anh rủ tôi tham gia là nghĩa làm sao? Giả dụ đánh đuổi Thực dân Pháp xong, thì đất nước còn có cái gì để phục vụ? Hơn nữa, thêm cái chủ trương chuyên chính vô sản, mà nếu cộng sản giành được độc lập, thì cả nước đi ăn trộm để sống hay sao? Anh Thám không nhớ ông bà mình dạy bần cùng thì sinh đạo tặc à”? Bố của tôi chỉ là một bác sĩ chuyên ngành chữa bệnh, chứ chẳng phải thông thái như Giáo sư Nguyễn Mạnh Tường có hai bằng Tiến sĩ lúc 22 tuổi hoặc nhà lý luận triết học Trần Đức Thảo xuất thân trường Đại học danh tiếng Sorbonne ở Pháp. Giá như các nhà thông thái Việt Nam có những câu hỏi “common sense” như bố của tôi, thì dân Việt Nam mình đâu có bị cộng sản đày đọa cho tới ngày hôm nay?!

Bạn có thấy không? Qua mẩu chuyện tôi nêu ở trên, tôi mới dám nói ngươi Việt Nam nào có bằng cấp càng cao càng ngu. Cái ngu của tầng lớp trí thức như Giáo sư Nguyễn Mạnh Tường, Trần Đức Thảo kéo theo cái ngu của toàn dân,vì người dân Việt Nam có thói quen đặt hoàn toàn niềm tin vào tầng lớp trí thức. Cái dốt của người không biết chữ, chúng ta còn có thể dạy được. Cái ngu của người có bằng cấp, chúng ta vô phương mở trí óc họ, vì tự phụ với cái bằng to đùng của họ. Cái ngu của tầng lớp trí thức Việt Nam không những chỉ ngu trong một thời gian ngắn. Cái ngu của trí thức Việt Nam thuộc loại triền miên cực kỳ ngu.

Năm 1954, thế lực quốc tế chia nước Việt Nam ra làm đôi. Miền Bắc thuộc phe cộng sản. Miền Nam thuộc phe tự do. Người Mỹ đã giúp phương tiện di chuyển gần 1 triệu dân Miền Bắc vào Miền Nam để được hưởng tự do. Dân Việt Nam vốn quyến luyến làng mạc, lũy tre xanh, mồ mả tổ tiên, nhưng đành bỏ xứ sở ra đi, để đến một nơi phải sống trong cảnh màn trời chiếu đất, chứng tỏ họ khiếp sợ cái ác, cái tàn bạo của cộng sản trong Cải Cách Ruộng Đất đến dường nào? Thế mà vẫn có thành phần trí thức phía Nam Vĩ tuyến 17, được chế độ Miền Nam ưu đãi, lại lén lút, bí mật làm tay sai cho cộng sản. Vậy tôi nói cái ngu của trí thức Việt Nam không đúng hay sao?

Năm 1960, mấy sĩ quan được Thực dân Pháp đào tạo như Vương văn Đông, Trần Đình Lan, làm cuộc đảo chánh lật đổ chính quyền Ngô Đình Diệm. Loại vũ biền, phản phúc, như Tư Lệnh Nhảy Dù Nguyễn Chánh Thi tham gia cuộc đảo chánh, thì còn có thể hiểu được. Cái mà tôi không thể hiểu được là những nhà trí thức như đại văn hào Nhất Linh Nguyễn Tường Tam, bác sĩ Phan Quang Đán (Chủ tịch Sinh viên Công giáo thời học ở Mỹ), Luật sư Hoàng Cơ Thụy cũng tham gia cuộc đảo chánh do Thực dân Pháp xúi giục là cái nghĩa lý gì? Có phải mấy ông trí thức đó muốn Thực dân Pháp trở lại cai trị dân Việt Nam một lần nữa hay không? Đầu óc họ để ở đâu mà không thấy mình tham gia đảo chánh phi pháp trong thể chế Dân Chủ? Ở đây, tôi xin kể cho bạn thấy một điểm son của chế độ Việt Nam Cộng Hòa.

Bác sĩ Phan Quang Đán tưởng cuộc đảo chánh thành công, ông vội vã lên đài phát thanh đọc bản cáo trạng hài tội chế độ độc tài gia đình trị. Không ngờ cuộc đảo chánh thất bại, bác sĩ Phan Quang Đán bị chính quyền bắt giam. Dù không hề bị Công An đánh đập, bác sĩ đã khóc sướt mướt, thú nhận mình sai lầm, xin Tổng thống Diệm tha thứ. Công An đem cuộn băng ghi âm trình cho bác sĩ Trần Kim Tuyến, đề nghị phát thanh lời thú tội của bác sĩ Phan Quang Đán cho đồng bào biết cái hèn của trí thức. Nhưng Tổng thống Ngô Đình Diệm và ông Cố vấn Ngô Đình Nhu gạt đi, không muốn làm nhục trí thức. Tổng thống Diệm và ông Cố vấn Nhu bảo rằng Miền Bắc trù dập trí thức, coi trí thức không bằng cục phân. Nếu chúng ta làm nhục bác sĩ Phan Quang Đán thì mình chẳng hơn chế độ cộng sản. Sự tử tế của hai anh em Tổng thống Ngô Đình Diệm không làm cho người trí thức quý trọng. Vậy mong gì thức tỉnh được dân đen bị Việt Cộng tuyên truyền?

Tôi đồng ý với nền Giáo dục của Miền Nam là nhân bản, khai phóng. Nhưng thiếu sót trong vấn đề giáo dục học sinh, sinh viên về hiểm họa cộng sản. Cho nên học sinh, sinh viên Việt Nam rất dốt về chính trị. Tại sao tôi dám bảo học sinh Việt Nam dốt về chính trị? Đây là câu trả: Là người tị nạn cộng sản (tức là tị nạn chính trị), nhưng các trường danh tiếng như Chu văn An, Petrus Ký, Quốc Học, Đồng Khánh, Gia Long, Trưng Vương mỗi khi họp mặt nhau thường né tránh nói đến vấn đề chính trị! Các Hội đoàn Quân Đội cũng thế! Trong khi cộng sản tấn công Cộng Đồng chúng ta bằng những đòn chính trị núp dưới chiêu bài văn hóa, như Về Nguồn, Hợp Lưu, Giao Điểm mà chỉ có vài ba người lên tiếng, còn hầu hết im lặng vì ngại đụng chạm Chính trị!

Tôi nói rằng ở Mỹ, Chùa mọc ra như nấm, mà không có trường đào tạo Sư, ắt phải sử dụng Sư Quốc Doanh từ trong nước xuất cảng ra. Sư Quốc Doanh tức là Sư Công An. Mọi người đều nhìn nhận lời cảnh báo của tôi là chính xác. Nhưng vẫn nhiều nhà trí thức Việt vào Chùa lạy Sư Quốc Doanh như điên. Trốn chạy cộng sản, lại vào Chùa lạy Sư Quốc Doanh là nghĩa làm sao?

Học sinh Việt Nam phần lớn chỉ lo chăm học, thi đậu để kiếm việc làm nuôi thân, mà không biết một chút gì về hiểm họa cộng sản. Vì thế Việt Cộng mới có thể thi hành kế hoạch học sinh vận, sinh viên vận là thế! Năm 1959, cụ Hoàng văn Chí biên soạn cuốn sách “Trăm Hoa Đua Nở Trên Đất Bắc”, mô tả sự ngược đãi khủng khiếp của Hồ Chí Minh đối với giới trí thức, văn nghệ sĩ từng lên chiến khu tham gia cùng đảng để chống Pháp. Nếu Bộ Quốc gia Giáo dục VNCH đưa cuốn sách của Cụ Chí vào chương trình dạy cho học sinh, sinh viên thì những sinh viên bồng bột như Trần Vàng Sao đã không đi theo cộng sản để cuối cùng viết bài thơ “Tau Chửi” mạt sát cái chủ nghĩa cộng sản khốn nạn thì đã muộn. Trần Vàng Sao (tên thật Nguyễn Đính) ở Huế là một thanh niên yêu nước nhiệt huyết, bị cộng sản nằm vùng dụ dỗ. Khi sáng mắt, anh ta viết bài thơ Tau Chửi để nguyền rủa cái chế độ chó đẻ. (Vào Google, đánh máy chữ Tau Chửi sẽ thấy).

Giá mà các trí thức chịu đọc cuốn sách của Cụ Hoàng văn Chí như tôi, thì họ không đến nỗi ngu xuẩn làm tay sai cho cộng sản để bị mang cái nhục “Ăn cơm quốc gia, thờ ma cộng sản”.

Sở dĩ Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh tổ chức Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam, mà có nhiều trí thức tham gia là vì trí thức ngu. Nếu người nào chỉ có suy nghĩ một chút, thì thấy ngay đó là một tổ chức dỏm, vì không ai làm kháng chiến khi chưa xây dựng nòng cốt mà đã vội phát động quần chúng để thu tiền. Theo nguyên tắc, đảng đẻ ra Mặt Trận, chứ không bao giờ lập Mặt Trận xong, thì mới đẻ ra đảng Việt Tân. Những chối cãi của Việt Tân không có giá trị khả tín, vì Hoàng Cơ Minh đã đền tội trên đất Thái Lan từ năm 1987, mà vẫn đều đều có thư của Chiến hữu Chủ tịch gửi lời thăm đồng báo Quốc Ngoại, đến năm 2001 mới thú nhận. Với lại đấu tranh cách mạng bạo lực chống kẻ thù nguy hiểm như cộng sản mà rầm rộ, phô trương chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Tôi đã kín đáo khuyên người bạn mang cấp bậc Trung tá Nhảy Dù Lê Hồng có kinh nghiệm chiến trường, đừng theo về Chiến Khu mà chết toi mạng vô duyên. Nhưng anh ấy vẫn đi, có lẽ vì được phong Tướng? Bên Không Quân có Đại tá Vũ Thượng V. hăng hái tham gia, giữ chức Xứ Bộ trưởng 109, đã giận tôi, vì tôi nói Mặt Trận Hoàng Cơ Minh là dỏm.  Về sau Mặt Trận vỡ, ông cảm thấy hối hận, thì đã muộn.

Khi biết mấy ông Tướng ở San Jose đẩy Giáo sư Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh ra làm Chủ tịch Tập thể Chiến sĩ, tôi khuyên ông đừng nhận lời vì tôi biết đó là ý đồ của Việt Tân muốn sử dụng Tập thể Chiến sĩ làm Ngoại Vi, giống như Mặt Trận Tổ Quốc của Việt Cộng. Nhưng ông Vinh vẫn không thèm nghe. Khi Tướng Kỳ về Việt Nam, Giáo sư Vinh viết một bản Tuyên Cáo đòi loại ông Kỳ ra khỏi Cộng Đồng Tị Nạn, mà lại dại dột chê ông Kỳ “không có căn bản học vấn, nên giữ chức Thủ tướng không lâu”. Phần lớn các Tướng Việt Nam và nhiều sĩ quan khác đều có trình độ học vấn như Tướng Kỳ, mà ông Vinh chửi ông Kỳ như thế thì chẳng khác nào ông chửi cả Tập thể Chiến sĩ dưới quyền lãnh đạo của ông đều là thành phần không có căn bản học vấn? Cho nên, đâu phải cứ có bằng Tiến sĩ mà không ngu? Tôi viết bài nhận xét bản Tuyên Cáo của Giáo sư bằng lời lẽ nhã nhặn. Giáo sư không nhận ra cái ngu của mình, lại viết cái Email chửi “Đặng văn Âu là một thằng Côn Đồ, một đứa Đểu Cáng”. Tôi không đáp trả hay phản pháo, chỉ buồn vì không ngờ nền giáo dục Việt Nam ngày nay xuống cấp đến thế!

Bạn độc giả thắc mắc thân mến,

Tôi xin thuật mẩu chuyện bên lề cho vui:

Một hôm nghe điện thoại reo, tôi nhấc máy lên, đầu dây bên kia, có tiếng nói:

–  Tôi là Nghị sĩ Lê Phước Sang. Cho tôi gặp anh Bằng Phong Đặng văn Âu.

–  Dạ thưa tôi đây ạ! Ông Nghị sĩ có điều chi dạy bảo?

– Tôi muốn tới thăm anh Bằng Phong được không?

–  Mời ông Nghị sĩ đến chơi. Rất hân hạnh được thù tiếp ông Nghị sĩ.

Chừng 15 phút sau, có một người lái xe chở ông Nghị sĩ đến nhà tôi. Tuy ông hơn tôi đến 8 tuổi, nhưng xem ra ông còn tráng kiện lắm. Da mặt đỏ hồng, có vẻ ông được bà vợ tẩm bổ sâm nhung? Tôi mời ông ngồi, lấy tách nước trà ra mời ông và hỏi:

–  Ông Nghị sĩ có việc gì quan trọng mà phải đích thân đến viếng nhà Bằng Phong?

Ông đáp:

– Tôi đã đọc nhiều bài viết của ông Âu. Tôi nhận thấy ông Âu là người bộc trực, có kiến thức rộng, viết tới đâu dẫn chứng tới đó, nên rất thuyết phục độc giả. Tôi muốn mời ông tham gia Hội Đồng Lãnh Đạo để hướng dẫn Cộng Đồng trong công tác Chống Cộng.

Tôi giật nẩy mình:

  Ông Nghị sĩ thương thì nói vậy. Tôi đâu có tài cáng gì mà dám cả gan ngồi vào Hội Đồng Lãnh Đạo? Tôi từng thú nhận với độc giả nhiều lần rằng tôi không phải là nhà văn, vì tự biết mình không có văn tài. Tôi cũng không phải là nhà báo, vì chưa từng được đào tạo qua trường lớp. Tôi chỉ là anh nhà bình, chẳng còn súng thì dùng ngòi bút chống lại bọn con buôn chính trị để bảo vệ Chính Nghĩa Quốc Gia mà thôi!

Cuộc trò chuyện giữa ông Nghị sĩ và tôi chẳng đi đến đâu, vì tôi nhất định từ chối lời mời của ông. Phải công nhận ông Nghị sĩ Lê Phước Sang là người làm chính trị rất kiên trì. Ông lại một lần nữa tới nhà mời tôi đi ăn và cố sức thuyết phục tôi tham gia. Dù được ông Nghị sĩ cho ăn ở tiệm ăn sang, tôi vẫn từ chối vì mấy chữ Hội Đồng Lãnh Đạo làm tôi ớn lạnh. Tại sao độc giả biết không? Tại vì sau khi mất nước, người Việt tị nạn bị rơi tình trạng cá đối bằng đầu, cá mè một lứa, chẳng ai chịu nghe ai, mà lập ra cái Hội Đồng Lãnh Đạo thì sẽ bị thiên hạ cười cho thối mũi hay sao? Tôi không dại gì làm cái việc tào lao ấy.

Một lần nữa ông Nghị sĩ đến viếng nhà tôi và nói:

  Tôi đến gặp ông Âu lần này để nói lên điều ấm ức của tôi. Bắt chước Lưu Bị tam cố thảo lưu mời Khổng Minh, bữa nay tôi đến mời ông Âu thêm một lần nữa, mà ông vẫn khước từ thì tôi không biết ăn làm sao nói làm sao với anh em, vì tôi hứa hẹn với họ thế nào cũng mời được ông Âu tham gia cho bằng được.

Nghe ông Thượng Nghị sĩ nói câu khích tướng ấy, tôi vội vàng đáp:

 Ông Nghị sĩ ạ! Chẳng phải tôi cao ngạo mà từ chối lời mời tha thiết của ông Nghị sĩ. Tôi chỉ sợ tính khí tôi bộc trực, nghe sự gì trái tai là tôi lên tiếng, sẽ làm cho nhiều người mất vui. Nhưng ông Nghị sĩ đã nói thế, thì tôi sẽ đi dự một lần xem sao, kẻo mang tiếng làm phách.

Nghị sĩ Lê Phước Sang nghe tôi nói thế, đưa tay bắt tay tôi, lộ vẻ vui mừng.

Nơi họp là ngôi Chùa của Hòa thượng Thích Minh Tuyên. Vừa tới nơi, Luật sư Đinh Thạch Bích chạy ra bắt tay, oang oang giới thiệu:

   Đây là nhà văn Bằng Phong Đặng văn Âu, bạn của tôi. Đừng anh nào bút chiến với anh Bằng Phong, vì sẽ thua đấy!

Tôi giật mình, vội cải chính ngay:

  Anh Đinh Thạch Bích có tính đùa dai. Anh nói giỡn đấy! Tôi là cái thá gì mà bút chiến với ai. Tôi chỉ trao đổi một cách hòa nhã, lịch sự thôi mà! Anh giới thiệu tôi kiểu ấy, anh em thêm ghét tôi. Xin quý vị đừng nghe lời ông Luật sư ưa đùa dai.

Chừng 15 phút sau, buổi họp bắt đầu. Bàn chủ tọa đặt trên cao, gồm có Thích Minh Tuyên ngồi giữa, bên mặt là Nghị sĩ Trần Quang Thuận, bên trái là Nghị sĩ Lê Phước Sang, Hai dãy bàn đặt ở dưới thấp, thẳng góc với bàn Chủ tọa, gồm chừng 30 người tham dự, kể cả nhân vật tên tuổi như Thủ tướng Nguyễn Hữu Chánh của Chính phủ lâm thời. Nghị sĩ Lê Phước Sang bảo ông Tiến sĩ Hà Thế Ruyệt đọc bản Cương Lĩnh mà các ông đã duyệt từ hôm qua. Tiến sĩ Ruyệt bắt đầu đọc với giọng đều đều chừng 20 phát mà mới chỉ được chừng hơn mười trang của một xấp giấy dày. Tôi chịu đựng hết nổi, đưa tay lên ra dầu “Time out” và nói: “Stop!” Mọi người trong phòng họp có vẻ ngạc nhiên, tôi lên tiếng:

  Nghe nói Nghị sĩ Lê Phước Sang mời đến họp để bàn tính thành lập Hội Đồng Lãnh Đạo, Tiến sĩ Hà Thế Ruyệt đọc cái bản cương lĩnh, mà theo tôi, nó giống như tài liệu huấn luyện cán bộ xã ấp. Nếu hôm nào quý vị ra mắt Cộng Đồng với cái bản cương lĩnh như thế, thì không khỏi bị đồng bào chê cười.

Luật sư Đinh Thạch Bích ngồi cạnh bên phải tôi nói với Tiến sĩ Ruyệt:

  Tôi đã nói với cậu hôm qua rồi. Đọc cái bản cương lĩnh này thì sẽ có người không đồng ý. Cậu không nghe lời tôi, nên bị anh Bằng Phong phản đối là phải.

Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy ngồi cạnh bên trái tôi cũng nói:

   Tôi cũng thấy nó hơi kỳ, kỳ nhưng chưa dám nói thì anh Bằng Phong nói, tôi rất đồng ý với anh Bằng Phong.

Thế là cuộc họp chưa bàn tính gì, đã chấm dứt ngang, vì sự lên tiếng của tôi. Do tham dự cuộc họp, lần đầu tiên tôi biết mặt ông Nguyễn Hữu Chánh, Tướng Lê văn Tư, nhà báo Nguyễn Tú A ... và một số nhân vật tôi không nhớ tên.

Tôi tường thuật câu chuyện này để nói với ông bạn độc giả thắc mắc rằng trong phòng họp có ông Tướng, ông Tiến sĩ, ông Luật sư, nhưng chẳng ai nhìn ra cái bản cương lĩnh do Tiến sĩ Hà Thế Ruyệt đọc là quá ấu trĩ. Tôi xin phép ra về. Nghị sĩ Lê Phước Sang chạy theo, nài nỉ tôi ở lại dùng cơm. Ông còn dạy tôi cách làm chính trị là phải mềm mỏng, kiên nhẫn. Tôi mỉm cười đáp:

  Tôi không biết làm chính trị đâu ông Nghị sĩ. Lúc tới đây, tôi thấy có sự hiện diện của Nghị sĩ Trần Quang Thuận là tôi đã thấy không ổn rồi. Bởi vì, làm sao tôi có thể ngồi với ông Thuận – một phát ngôn viên chính thức của Trí Quang – mà tôi đã từng viết thư hỏi ông để ông xác nhận Thích Quảng Đức tự thiêu hay bị nướng? Nhưng ông Thuận không trả lời.

Về sau, tôi không nghe thấy tăm hơi Hội đồng Lãnh đạo đâu cả. Đấy! Một ông Thượng Nghị sĩ có bằng Tiến sĩ, Viện trưởng Viện Đại Học Hòa Hảo mà chấp nhận cho ông Tiến sĩ Hà Thế Ruyệt đọc trước mặt những thành viên chuẩn bị thành lập Hội Đồng Lãnh Đạo cái Cương Lĩnh không đáng làm tài liệu học tập cho cán bộ xã ấp, thì tôi tuy chỉ là một quân nhân – võ biền, ít học – làm sao có thể khẩu phục, tâm phục? Chúng ta đang gặp cuộc khủng hoảng vì không ai có đủ cái tâm và cái tầm để lãnh đạo một phòng tuyến phi cộng sản ở Hải Ngoại. Từ khi ông Hoàng Cơ Minh lập ra cái Mặt Trận giống như lập đoàn hát Cải Lương, mà thiên hạ ùn ùn hưởng ứng, trong đó cả trí thức lẫn sĩ quan cao cấp, thì tôi cảm thấy tội nghiệp cho cái dân tộc mình. Thảo nào Hồ Chí Minh lừa được cả nước là vậy. Tôi có nhận xét thế này: “Người Việt Nam thông minh, học giỏi các môn, ngoại trừ môn chính trị. Do nhận thức chính trị so le, nên khó có sự đoàn kết. Đặc biệt tự ái cá nhân thì to, nhưng tự ái dân tộc thì không có”. Tôi ý thức Sự Thật này, nên những gì tôi viết là để cho thế hệ mai sau hiểu rằng Việt Nam ta đã có một thời sa sút như thế! Chỉ có biết chửi, chứ không biết tranh luận.

Tôi có nhận nhiều thư thắc mắc của độc giả. Xin quý vị chờ, tôi sẽ lần lượt trả lời. Tôi chẳng làm điều gì khuất tất, chẳng mưu cầu bất cứ điều gì cho bản thân. Cho nên, tôi cứ thẳng thắn trả lời, chẳng có điều gì phải ấp úng hay che giấu. Tôi không hề mơ có chiếc chiếu trên Văn Đàn, dù chiếu rách

Cám ơn độc giả đã gửi thư thắc mắc đến tôi. Lúc nào rỗi, cứ việc điện thoại cho tôi nhé!

Bằng Phong Đặng văn Âu, Ngày Quân Lực 19 tháng 6 năm 2023

10200 Bolsa Avenue. Thành phố Westminster, California 92683.

Telephone: 714 – 276 – 5600  Email Address: bangphongdva033@gmail.com