CÁI THỜI ĐẠI CHÓ ĐẺ
Bằng Phong
Đặng văn Âu
Mẹ tôi nhiều lần dặn đi dặn lại tôi
lúc còn nhỏ: “Lớn lên, con muốn làm nghề gì thì làm. Nhưng tuyệt đối đừng
làm nghề viết văn”. Tôi hỏi tại sao vậy Mẹ. Bà giải thích: “Mẹ thấy
những người bạn học của Mẹ theo đuổi nghề viết văn, thì hầu hết đều bê tha,
rượu chè, hút xách làm khổ vợ con”. Tôi hỏi: “Vậy Mẹ muốn con làm nghề
gì khi lớn lên”. Mẹ tôi nói: “Mẹ muốn con làm nghề bác sĩ giống Thầy
con, anh Cả của con, giúp người đau ốm để được phước.” Tôi đáp: “Vâng, con
sẽ cố gắng”. Nhưng tôi là đứa trẻ bất nghì, vì đã không theo đuổi cái nghề
mà Mẹ mình mong ước. Đâu khó khăn gì mà không học được nghề bác sĩ? Trời ban
cho tôi có trí nhớ khá tốt, chỉ cần đọc sơ qua một vài lần là tôi nhớ ngay.
Tôi có thói quen ham đọc truyện tiểu
thuyết. Nhiều đêm cầm đèn bấm, chui vào chăn để đọc lén. Mỗi lần Mẹ khám phá
thấy tôi lén nằm trong chăn đọc truyện là một lần tôi bị ăn đòn. Sau đó, Mẹ tôi
ôm tôi vào lòng và khóc: “Mẹ chỉ muốn lo tương lai cho con, Mẹ mới đánh
con”.
Thấy Mẹ khóc, tôi cũng khóc. Khi học
Chinh Phụ Ngâm, tới câu “Dạy con đèn sách, thiếp làm phụ thân”, tôi mới
hiểu tấm lòng của Mẹ. Người nào vô phúc có cha mất sớm mới hiểu tâm trạng của
đứa trẻ mồ côi cha như tôi. Người Việt Nam có máu ác. Trẻ con phạm lỗi thì người
lớn nên đem lời thương yêu để răn dạy mới phải. Đằng này, một đưa trẻ mồ côi
cha mà phạm một lỗi nhỏ, liền bị mắng: “Đồ con không cha như nhà không nóc!”
Nước Việt Nam mình nghèo. Có lẽ vì
thế mà các bậc cha mẹ làm lụng vất vả, nhịn ăn nhịn mặc để đầu tư vào việc học
cho con, để mai sau con mình có cuộc sống khá giả hơn mình? Từ đó, học trò
chuyên chú học môn nào có hệ số lớn như Toán, Lý Hóa để đi thi cho dễ đậu. Còn
những môn học có hệ số 1, như môn sử ký địa lý thì ít quan tâm hơn. Tư duy của
Mẹ tôi cũng không ngoài xu hướng của đa số người Việt. Cho nên Mẹ tôi khuyến
khích con học Toán, Lý Hóa, Anh văn, Pháp văn là những môn để chuẩn bị vào
trường Y khoa. Chẳng hiểu có phải vì nền giáo dục Việt Nam chú trọng đến
thi cử, đỗ đạt mà quên đi dạy cho học sinh, sinh viên về trách nhiệm công dân
trước hiểm họa cộng sản có thể làm đất nước?
Lớn lên, tôi nhận thấy Mẹ tôi nói
đúng. Nhà thơ Tú Xương than: Một tuồng rách rưới con như bố” là bởi vì
nhà thơ có thói“Cao lâu thường ăn quịt, Thổ đĩ lại chơi lường”. Nhà
thơ Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu thì than: “Văn chương hạ giới rẻ như bèo”.
Rồi đến sự than vãn của nhà báo Nguyễn Vỹ, nghe càng xót xa hơn: “Nhà văn
An-nam khổ như chó!” Vậy mà có người chọn làm nghề viết văn ở nước Việt
Nam, phải chăng là do nghiệp dĩ, vì
chẳng ai muốn chọn một cuộc sống nghèo khổ? Nhờ cái nghiệp dĩ bất hạnh của họ,
người đời mới có những áng văn, vần thơ làm cho cuộc đời thêm ý vị. Thời nay,
nhờ sự tiến bộ của ngành ấn loát, số lương nhà văn nở rộ như nấm gặp mưa. Thậm
chí có người viết văn bất thành cú, mà cũng sở đắc nhiều tác phẩm.
Vốn đã nghèo khổ, nhà văn nhà thơ
càng nghèo khổ hơn dưới chế độ cộng sản. Hầu hết những nhà văn, nhà thơ Việt
Nam nổi tiếng nhất thời 1945 đều đi theo “Cách Mạng”, vì tâm hồn của họ đều
lãng mạn, trí óc của họ vận hành theo cảm tính, cứ nghe “Chống Pháp, Giành
Độc Lập” là lên đường, không cần biết chủ nghĩa cộng sản là một tai họa ghê
gớm cho dân tộc! Học sinh, sinh viên cùng thời với tôi đều chịu ảnh hưởng tính
lãng mạn của những nhà văn nhà thơ. Bất hạnh thay! Những nhà văn, nhà thơ mà
chúng tôi coi như thần tượng đều ở phía của kẻ thù của dân tộc! Họ bị Hồ Chí
Minh nhồi sọ luận điệu “Trong văn chương cần phải có thép”. Thép
đâu chẳng thấy, mà chỉ thấy toàn xương trắng máu đào: “Giết! Giết nữa!
Bàn tay không phút nghỉ” và toàn những lời xu nịnh một cách bỉ ổi
“Tiếng đầu lòng con gọi Xít-ta-lin”!
Tôi rất nhiều lần tự thú nhận không
phải là nhà văn, vì tự biết mình không có văn tài để gánh vác nổi sứ mệnh “Văn
dĩ tải đạo”. Đó là lời thú nhận rất thật, chứ không phải tôi giả bộ khiêm
tốn giống như nhà văn Phan Nhật Nam. Tôi chưa hề được ai trả cho mình một đồng
xu tiền nhuận bút. Sinh kế của tôi hoàn toàn từ lao động chân tay. Ngược lại,
nhà văn Phan Nhật Nam từng chìa tay lãnh giải thưởng văn học, từng được
ông Tổng Giám Đốc Trúc Hồ, chủ cơ quan truyền thông SBTN, trả lương thì bạn Nam
của tôi không thể thoái thác mình không phải là nhà văn.
Trót nghe lời dạy “thất phu hữu
trách”, tôi chỉ tự coi mình là người kể chuyện giống như thời xa xưa bên Tàu có
những nghệ nhân làm nghề kể chuyện, hát dạo, hát rong ở các quán ăn để mua vui
cho khách, hầu kiếm tiền độ nhật. Còn tôi, không vì kiếm tiền độ nhật, tự
nguyện làm kẻ hát rong để kể chuyện về thời đại mà tôi đã sống. Khi xưa La Quán
Trung thu thập những mẩu chuyện dân gian, rồi san định thành cuốn Tam Quốc Chí.
Tôi nghĩ biết đâu mai sau cũng có một tài nhân nào đó thu thập những chuyện tôi
đã viết để đóng thành sách cho thiên hạ đọc, là tôi mừng lắm rồi. Bởi thế, tới
nay tôi chưa có một cuốn sách nào xuất bản.
Nhà văn đích thực là tao nhân mặc
khách, có tài sáng tác những áng văn tuyệt vời. Tôi chỉ là một người lính không
còn khí giới trong tay, thì đành mượn chữ nghĩa để chống lại kẻ thù gian manh,
tai ngược. Tôi rất đồng tình với câu nói của nhà văn Quân đội Văn Quang: “Đã
viết thì không sợ. Mà sợ thì đừng viết”. Mỗi lần ra trận, coi như cái chết
chờ sẵn còn không sợ, huống hồ viết khi đang sống ở xứ sở tự do? Dưới mỗi bài
viết, tôi thường ghi rõ tên thật, địa chỉ nhà, địa chỉ email, số điện thoại để
tỏ rõ mình là người viết có trách nhiệm và tôn trọng độc giả.
Bác sĩ Bùi Duy Tâm, bạn của anh tôi,
viết thư hỏi: “Tại sao em biết nhiều chuyện liên quan đến lịch sử thế? Năm
nay em bao nhiêu tuổi mà trí nhớ còn tốt vậy?”. Tôi trả lời: “Em không
có chủ đích giống như Cụ Đoàn Thêm ghi chép “Việc Từng Ngày”. Chẳng qua
em may mắn được lạc đường vào lịch sử và có trí nhớ khá tốt thì viết ra cho bà
con đọc thôi. Em cũng không nuôi ảo tưởng bài viết của mình có khả năng thay
đổi tình thế. Chỉ viết mà chơi thôi, anh Tâm à”.
Trước năm 1975, bạn tôi –
Thiếu tá Không Quân Đinh Sinh Long, hiện ở Quận Cam – thấy tôi cứ
băn khoăn về tình hình đất nước, nói với tôi: “Để hôm nào, tôi đưa bạn
đi gặp một nhân vật quan trọng”. Đến ngày hẹn, Long đưa tôi gặp nhân vật
quan trọng như bạn hứa. Khi tới cổng, tôi nhận ra đó là nhà của bác sĩ Trần Kim
Tuyến, người đứng đầu “Sở Nghiên Cứu Chính trị” vào thời Đệ nhất Cộng Hòa. (Sở
Nghiên Cứu Chính trị là “code name” của cơ quan tình báo, phản gián chiến
lược thời Đệ nhất Cộng Hòa). Bác sĩ Tuyến ra mở cửa, nhìn tôi và nháy mắt. Tôi
hiểu ý, vội lên tiếng chào chủ nhà, làm bộ như hai người chưa gặp nhau lần nào.
Long tưởng rằng bác sĩ Tuyến và tôi chưa hề quen biết nhau từ trước, giới thiệu
về tôi bằng tấm thịnh tình. Hôm nay tôi vẫn còn nhớ tới những lời giới thiệu ưu
ái của Long dành cho tôi. Xin cám ơn bạn hiền. Nhờ quen bác sĩ Trần Kim Tuyến,
tôi mới biết một vài sự kiện thì viết ra. Nên nhớ rằng có nhiều người biết hơn
cái biết của tôi, nhưng họ không viết ra vì ngại phiền phức!
Tôi từng viết bài về chủ đề Chữ
Thời, như “Thời Đại Quỷ Ám”, “Thời Của Kẻ Giết Người”, “Thời Của Bọn Làm Bạc
Giả”, “Thời Của Bọn Giả Hình”. Hôm nay bài viết của tôi có tựa đề “Cái Thời
Đại Chó Đẻ”. Xin lỗi quý độc giả. Tôi không phải là người viết thô lỗ, vô
văn hóa. Tôi chỉ muốn phản ảnh hiện thực xã hội thì mới có thể cực tả cái thời đại mà
chúng tôi đang sống. Chủ nghĩa cộng sản là một chủ nghĩa chó đẻ, vì cha nó nó
cũng giết; mẹ nó nó cũng giết; anh em dòng họ nó nó cũng giết. Cái Chó Đẻ ghê
gớm nhất của cộng sản là nó vẽ ra một thiên đường giữa trần thế, nhưng khi hành
động thì tồi bại, độc ác ngoài trí tưởng tượng con người.
Thế nào gọi là Chó Đẻ? Chó là con
vật rất trung thành với chủ, nhưng khi nó sinh con mà chủ thò tay vào, nó tưởng
bắt con nó, nên nó táp. Có lẽ vì vậy mà tiếng Anh có chữ “Son of bitch”? Trong
ngôn ngữ Việt Nam thuộc loại bình dân, nhất là ở Miền Nam, dùng chữ Chó Đẻ là
để chỉ cái hạng người “đâm cha, chém chú, đụ chị dâu”. Ngay như
Đức Giám mục Nguyễn văn Khảm giảng giáo lý cho tín hữu nói về lớp người trẻ
trong xã hội Việt Nam ngày nay được sử dụng những phương tiện văn minh của thế
giới, nhưng đạo đức suy đồi. Cha Khảm kể Cha gọi điện thoại cho một người mà có
thể vì nhầm số. Phía bên kia liền hỏi: “Đù má thằng nào đó?”. Nếu ai
không tin, cứ mở “Video 100 tuần Thánh” để nghe Cha Khảm giảng thì biết. Theo
tôi, Cha Khảm phải lặp lại nguyên văn để tả tình trạng thực của xã hội cộng sản
ngày nay là như thế đấy! Xin các nhà trí thức đừng cau mày vì tôi đưa một
chữ thô tục vào bài viết. Thời đại nào, ngôn ngữ nấy! Người viết không thể làm
bộ đạo đức giả!
Cao Bá Quát là một Nhà Nho, khi trên
đường ra pháp trường còn chửi thề “Ba hồi trống giục ĐÙ cha kiếp, một
nhát gươm ĐÉO mẹ đời” đó sao? Nhiều người chê bà Hồ Xuân Hương làm
thơ tục tĩu, vì họ không hiểu thâm ý của bà, nên nghĩ bà viết tục. Không! Cao
bá Quát muốn cực tả sự phẫn uất đối với triều đại quân chủ chuyên chế. Còn bà
Hồ Xuân Hương làm thơ tục là để bày tỏ thái độ khinh miệt đối với phái đàn ông
lợi dụng thân xác người phụ nữ. Vậy thiết nghĩ, tôi lấy chữ “Chó Đẻ” để cực tả
bản chất cộng sản bằng câu tục ngữ của bình dân Nam Bộ cũng hợp lẽ, phải không?
Con người là một sinh vật duy nhất
có óc thông minh, có tiếng nói, có lương tâm. Thuở khai thiên lập địa, con
người sống theo bản năng như các sinh vật khác. Khi bộ óc phát triển, tôn giáo
phát sinh để dạy con người sống cho phải đạo (lương tâm). Đức Phật dạy về Tứ
Diệu Đế, Bát Chánh Đạo. Đức Chúa dạy Mười Điều Răn. Triết gia François Rabelais
viết “Science sans conscience n'est que ruine de l’âme” (Khoa học
mà không có lương tâm là sự hủy hoại của tâm hồn). Nói một cách nôm na, có học
mà vô hạnh thì coi như vứt đi!
Chủ nghĩa cộng sản được xem như là
một tôn giáo, vì nó có giáo điều. Tôn giáo cộng sản phủ nhận lương tâm, lấy căm
thù làm động lực đấu tranh. Thành thử nó trở thành chó đẻ: tàn ác, gian manh,
điêu ngoa, vu khống, chụp mũ. Nghĩa là bất cứ thứ gì tồi bại nhất trên đời
chúng cũng làm để đạt mục đích thống trị loài người. Đạo cộng sản có khả năng
đào tạo tín đồ của nó thành người máy, không tim, không óc. Chắc chắn sẽ có độc
giả hỏi rằng tại sao nó tồi tệ như thế mà vẫn có người học hành đàng hoàng vẫn
đi theo? Chỉ có một câu trả lời xác đáng nhất là tại vì loài người bị quỷ ám,
xa rời giáo lý của Phật, của Chúa. Cộng sản là một tổ chức của tà giáo, ai
đã trót sa vào thì không thể thoát ra được.
Ban đầu, Nguyễn Sinh Cung – con Cụ
Nguyễn Sinh Sắc – chấp nhận làm bồi tàu ra nước ngoài để mưu cầu cứu nước,
giống như các nhà cách mạng Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh. Nhưng khi tình cờ
cầm lên cuốn “Tuyên Ngôn Cộng Sản” chưa cần biết trong sách viết điều
gì, ông đã vội vàng nhảy cửng lên: “Đây rồi! Đây là bí kíp võ lâm có thể
giúp ta làm cuộc cách mạng dân tộc, cứu nước Việt Nam ra khỏi vòng nô lệ Thực
dân Pháp!”. Vì không biết chủ nghĩa cộng sản là cái chủ nghĩa chó đẻ, Nguyễn
Sinh Cung từ một người ôm giấc mơ đi làm cách mạng cứu nước, bỗng nhiên trở
thành một Hồ Chí Minh chó đẻ, mang nhiều tên giả chưa ai từng có trong lịch sử.
Thử hỏi Hồ Chí Minh được bà Cát Hanh
Long Nguyễn thị Năm bảo bọc, dốc cả tài sản để ủng hộ cách mạng. Rồi một ngày
nọ hắn dùng bao vải bịt kín hàm râu để thản nhiên ngồi chứng kiến cuộc đấu tố
bà Nguyễn thị Năm, thì hắn không phải là thằng chó đẻ hay sao?
Có vua nào trong lịch sử nước ta gửi
người trong triều đình sang Trung Hoa để học cách đấu tố cha mẹ, giống như Hồ
Chí Minh gửi cán bộ sang Trung Cộng học cách đấu tố cha mẹ để đem về nước thực
hiện cuộc Cải Cách Ruộng Đất long trời lở đất không?
Chẳng phải nói ngoa, hành vi chó đẻ
hại nước hại dân của Hồ Chí Minh, tre trên rừng ghi không hết tội, nước biển
Đông cũng không đủ để rửa sạch. Bọn cầm quyền hiện nay cũng nghi ngờ Hồ Chí
Minh không phải là người Việt Nam. Bởi thế chúng mới không dám thử DNA để xác
minh Hồ không phải một anh Tàu phù, mặc dầu Trung Cộng công khai tuyến bố Hồ
Chí Minh là Thiếu tá Hồ Quang trong Đệ Bát Lộ Quân. Chính bọn Lê Duẩn, Lê Đức
Thọ chẳng xem Hồ Chí Minh ra gì vào những ngày cuối đời. Chẳng qua, ngày nay
bọn cầm quyền Việt Cộng bắt buộc nhân dân học tập tư tưởng của “Bác” và noi
gương đạo đức của “Bác” để cho Đảng có lý do tồn tại mà thôi. Bọn cầm quyền
thừa biết “Bác” nói “cán bộ là đầy tớ nhân dân” là câu nói đểu. sức mấy chúng
nó chịu làm đầy tớ nhân dân? Bộ máy cai trị của đảng do “Bác Hồ” lập ra tinh vi
một cách độc ác, không ai có thể giật sập được, ngoại trừ chính chúng nó tự hủy
hoại nhau vì tranh giành quyền lợi mà thôi.
Xin dẫn chứng một vài sự kiện chủ
nghĩa cộng sản biến một người tử tế thành Chó Đẻ để chứng minh:
1/ Tôi có thằng bạn học rất
hiền lành, rất dễ thương, thích làm thơ tình. Nhưng khi nó theo Trí Quang,
tuyên thệ vào đảng Cộng Sản, nó trở thành hung thần trong Tết Mậu thân năm
1968. Đó là thằng Nguyễn Đắc Xuân, được mấy thằng “trí thức” ngu ở Pháp gọi nó
là Nhà Huế học. Sau khi mấy tên Việt Cộng đội lốt Thầy Chùa lật đổ Đệ Nhất Cộng
Hòa, thằng Nguyễn Đắc Xuân từ Huế vào Saigon viết báo, nó tả bà Ngô Đình Nhu là
một người đàn bà cực kỳ dâm loạn, giống như Võ Tắc Thiên. Có phải đúng chủ
nghĩa cộng sản đã biến một thằng học trò dễ thương thành một thằng chó đẻ không?
Hãy xét xem cuộc đời thầm lặng của người góa phụ 38 tuổi Trần Lệ Xuân (bà Nhu)
có đúng như thằng Nguyễn Đắc Xuân mô tả không? Tết Mậu thân 1968, Nguyễn Đắc
Xuân là một hung thần, lạnh lùng xử tử Trần Mậu Tý một cách tàn nhẫn, mà tới
nay hắn không hề tỏ ra ăn năn sám hối.
2/ Bà Phan Huy Quát, chị ruột
của Hùm Xám Đặng văn Việt và là mẹ của nhà báo Lê Phan, có một người cháu gọi
bằng Dì. Khi ông Phan Huy Quát lên làm Thủ tướng, chồng của cháu bà – tên
là Nguyễn Đình Ngọc – từ Paris về Việt Nam, đến ở nhà bác sĩ Phan Huy
Quát và dạy Khoa học tại Đại học Sài Gòn. Nguyễn Đình Ngọc tính tình hiền hậu,
nho nhã, là bạn rất thân thuở thiếu thời của Đại tá VNCH Phan Huy Lương –
sĩ quan khóa I Nam Định – em ruột ông Phan Huy Quát.
Khi Miền Nam sắp mất, Mỹ đến đưa ông
bà Quát rời Saigon. Bác sĩ Quát chần chờ vì muốn cả gia đình đi cùng. Mỹ không
thể đợi, bỏ ông bà lại. Người cháu rể, Giáo sư Nguyễn Đình Ngọc, dàn cảnh để
Việt Cộng đến bắt và đưa bác sĩ Phan Huy Quát vào khám Chí Hòa. Lúc bấy giờ gia
đình mới biết Nguyễn Đình Ngọc là Đại tá Tình báo Việt Cộng gửi đi từ Hà Nội,
sang Paris và từ Paris về tá túc ở nhà bác sĩ Quát để đi dạy Đại học Khoa học
Saigon. Khi sự việc đổ bể, con cái bác sĩ Phan Huy Quát mới biết bố mẹ mình
nuôi ong tay áo. Có phải chủ nghĩa cộng sản đã biến một người hiền lành như
Giáo sư Nguyễn Đình Ngọc thành một tên chó đẻ không?
3/ Hòa thượng Thích Minh Châu
là con của một vị Hoàng Giáp (Tiến sĩ) ở Nghệ An. Ông Nội tôi cũng đỗ Hoàng
Giáp, làm Tế Tửu trường Quốc Tự Giám. Vì thế, con cái hai gia đình đều quen
biết nhau. Khi người anh kế tôi là Đặng văn Châu nhận ra Thích Minh Châu làm
Viện trưởng Viện Đại học Vạn Hạnh chính là Đinh văn Nam quê quán ở Nghệ An, thì
rất lấy làm lo lắng, vì anh tôi biết Đinh văn Nam là đảng viên cộng sản, từng
thụ huấn Phật học với bác sĩ Lê Đình Thám, bạn đồng nghiệp của bố tôi. Ở đây,
tôi cũng xin nói thêm để độc giả rõ: Bác sĩ Lê Đình Thám là cha đẻ Khuôn Hội
Phật giáo ở Trung phần. Võ Đình Cường, Thích Minh Châu đều thụ huấn Phật học
với bác sĩ Lê Đình Thám. Võ Đình Cường chính là người dựng lên Gia Đình Phật tử
ở Huế, đào tạo nhiều huynh trưởng như thầy Văn Đình Hy, Giám học trường Quốc
học Huế, chồng cô Tịnh Nhơn, Hiệu trưởng trường nữ Trung học Đồng Khánh Huế.
Anh Hồ viết Lợi, anh Châu Tăng đều là giáo sư Quốc Học, đều là huynh trưởng Gia
đình Phật tử, nhưng không hề hay biết mình đang hoạt động cho cơ sở ngoại vi
của Việt Cộng dưới vỏ bọc Gia đình Phật tử. Hình như nhà văn nữ Túy Hồng, vợ
nhà văn Thanh Nam, là con gái của bác sĩ Lê Đình Thám, chưa chắc bà đã biết cha
mình hoạt động cho Việt Cộng? Viện Đại học Vạn Hạnh là cơ sở tình báo của Việt
Cộng mà Cơ quan phản gián VNCH cũng biết, nhưng không đụng đến vì ngại đụng đến
thế lực của Ấn Quang. Anh Châu tôi biết Thích Minh Châu là Đinh văn Nam đảng
viên cộng sản, nhưng không thể tố cáo, vì khó lòng trưng bằng chứng cụ thể.
Giống như Trí Quang là Việt Cộng, nhưng chính quyền không công bố.
Nhiều người theo cộng sản, cuối đời
mới tỏ ra ân hận. Nhà báo Phạm Xuân Ẩn trước khi chết, trối trăng với vợ con: “Đừng
chôn tôi gần mả của những thằng Việt cộng!” Bác sĩ Lê Khắc Quyến được gia
đình Tổng thống Ngô Đình Diệm trọng vọng, làm Giám đốc Bệnh viện Huế, Khoa
trưởng Y khoa Đại Học Huế, lại là Bí thư Chi bộ Thuận Hóa của Việt Cộng. Sau
năm 1975, chẳng được Việt Công trả công lao. Các con ông ở Hải ngoại, làm đơn
xin chính quyền Việt Cộng xin phép cho cha ra ngoại quốc chữa bệnh. Nhưng Việt
Cộng không cho. Tới khi bác sĩ Quyến lâm bệnh gần chết, Việt Cộng mới cấp giấy
phép cho xuất ngoại. Bác sĩ Quyến cầm tờ giấy phép, lẩm bẩm chửi: “Tiên sư cha
mấy thằng Việt Cộng! Đồ Chó Đẻ!” Đó là lời của một người con bác sĩ Quyến kể
lại với tôi.
Câu chuyện do Giáo sư Lê Tuyên của
Đại Học Huế kể về vị Linh mục người Tây Ban Nha tiết lộ nước Việt Nam ta đã mất
vào tay người Chàm ám ảnh tôi rất nhiều. Oan hồn người Chàm xui khiến dân ta
thành một bọn lai căng, một lũ bội tình để tiêu diệt nòi giống Việt Nam là có
thật. Làm sao ai có thể giải thích tại sao con cháu trở thành phản bội để mất
nước? Trước đây, tôi đã đưa đường “link” cuộc phỏng vấn của Cựu Bộ trưởng Lâm
Lễ Trinh với Đại tá Tổng Giám đốc Cảnh sát Quốc gia Nguyễn văn Y tiết lộ Tổng
thống Ngô Đình Diệm biết Đại tướng Dương văn Minh là cộng sản nằm vùng. Nay tôi
xin đưa ra một đường link khác để bạn đọc biết thêm một chuyện động trời:
Mời quý độc giả dành thời giờ xem
cuộc phỏng vấn của Cựu Bộ trưởng Lâm Lễ Trinh với Đại tá Đào Quang Hiển ở phút
thứ 94 thì sẽ rõ. Đại tá Hiển mặc dù bị tù đày trong nhà giam cộng sản và đã
cao tuổi, nhưng trí nhớ còn rất tốt. Cung cách nghiêm túc của Đại tá Đào Quang
Hiển rất đáng kính trọng, thì không ai có thể nghi ngờ chuyện ông kể. (Nay ông
đã qua đời). Đây là Clip:
https://www.youtube.com/watch?v=fYUDrm9Y7dM
Ai ngờ được Cụ Nguyễn văn Lực, một
lãnh tụ Quốc Dân Đảng, có bốn người con đều là sĩ quan phi công trong Không
Quân Việt Nam Cộng Hòa, lại chứa chấp Nguyễn văn Linh, cán bộ cộng sản hoạt
động nội thành Saigon? Nguyễn văn Linh vốn là đồng chí của Cụ Lực trong Quốc
Dân Đảng bị Thực dân Pháp bắt, đày ra Côn Đảo. Giống như Trần Huy Liệu cũng là
đảng viên cao cấp của Quốc Dân Đảng bị Thực dân Pháp bắt, đày ra Côn Đảo. Hai
ông Linh và Liệu do cộng sản trong tù tuyên truyền, quay ra phản đảng và hoạt
động cho cộng sản. Làm sao giải thích việc Cụ Lực chứa chấp một cán bộ cộng sản
hoạt động nội thành ở trong nhà mình? Lúc anh Nguyễn văn Cử còn sống, tôi hỏi
anh có biết cụ thân sinh của anh chứa Nguyễn văn Linh trong nhà không? Anh Cử
trả lời không và hỏi tôi: “Tại sao cậu biết?” Tôi trả lời: “Bác sĩ
Trần Kim Tuyến cho tôi biết”. Từ lâu, tôi muốn kể ra sự kiện này cho bạn
đọc biết, nhưng vì bác sĩ Trần Kim Tuyến đã qua đời, mà tôi kể ra thì ai tin?
Cho đến khi bắt gặp cái video clip trên, tôi mới dám đưa ra.
Tôi hỏi anh Nguyễn văn Cử, sau năm
1975, anh bị Việt Cộng bắt đi vào Trại Tập trung, Tổng Bí thư Nguyễn văn Linh
có can thiệp cho anh không? Anh Cử nói không! Đấy! Bạn đọc thấy chưa? Việt
Cộng lợi dụng tình cảm của người Quốc gia, nhưng khi người Quốc gia hữu sự,
chúng lờ ngay! Cái chó đẻ của cộng sản là thế! Thiếu gì Việt Cộng tập kết ra
Bắc, sau năm 1975 trở về Miền Nam, con bị bắt vào Trại Tập trung, nhưng chỉ trơ
mắt ngó. Tim, óc Việt Cộng không còn!
Cũng như không ai hiểu nổi tại sao
văn hào Nhất Linh Nguyễn Tường Tam có thể tham gia cuộc đảo chánh của hai tên
tay sai Thực dân Pháp là Vương văn Đông và Trần Đình Lan đảo chánh Tổng thống Ngô
Đình Diệm năm 1960? Chẳng lẽ Ngài muốn Thực dân Pháp trở lại đô hộ nước Việt
Nam lần nữa hay sao? Cái thời đại Chó Đẻ là ở chỗ đó.
Tổng thống Ngô Đình Diệm dù đạo đức
cao vời vợi, có người em đầy mưu lược làm Cố Vấn – ông Ngô Đình Nhu – cũng
không thể nào cứu Việt Nam vào Thời Đại Chó Đẻ lên ngôi!
Hơn 2500 năm trước, Lão tử viết: “Làm
thầy thuốc mà sai lầm thì chỉ giết một người; làm chính trị mà sai lầm thì tàn
hại cả đất nước; làm văn hóa mà sai lầm thì gây tai họa cho muôn đời”. Hồ
chí Minh không những là nhà chính trị lưu manh, mà còn được đảng tôn vinh
là “danh nhân văn hóa thế giới”. Vậy tác hại mà Hồ Chí Minh gieo lên đất nước
Việt Nam sẽ là muôn đời, chứ còn chờ đợi gì nữa?
Thực tế mà ta đang thấy trước mắt đã
được Tiến sĩ Peter Navarro báo động trong cuốn “Death By China”. Có cá nhân
nào, đoàn thể Việt Nam nào đủ uy tín để nói cho dân Mỹ biết đảng Dân Chủ đang
quyết tâm đẩy đất nước xinh đẹp này thành một Quốc gia Chó đẻ không? Truyền
thông là phương tiện để hướng dẫn quần chúng chọn đúng đường ích quốc lợi dân.
Nay truyền thông Hoa Kỳ đang làm công cụ cho bọn chó đẻ luôn luôn loan tin thổ
tả (fake news), còn được bọn tỵ nạn chó đẻ khuếch đại là cả một vấn đề ô nhục
cho nòi giống Tiên Rồng.
Nhờ Tổng thống Donald Trump xuất
hiện trên chính trường Hoa Kỳ, thế giới mới thấy nhiều bộ mặt Chó Đẻ xuất hiện.
Chẳng biết Tổng thống Donald Trump có cứu được nước Mỹ? Hay chịu số phận giống
như cả nhà Tổng thống Ngô Đình Diệm? Trong Cộng Đồng Tỵ Nạn Cộng Sản có nhiều
tên Chó Đẻ, nhưng chúng tự biết chúng là cặn bã xã hội, nên chúng phải dùng bí
danh.
Bằng Phong Đặng văn Âu
Địa chỉ nhà: 10200 Bolsa Avenue,
Westminster, CA. 92683.
Địa chỉ email: bangphong dva033@gmail.com
Telephone: 714 – 276 – 5600
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.