HẬU THÂN CỦA BÀ NGUYỄN THỊ NĂM
LÀ BÀ NGUYỄN PHƯƠNG HẰNG ?
Bằng Phong Đặng văn Âu
Đêm qua, sau khi xem hết Video Clip về cuộc đấu tố bà Cát Hanh Long Nguyễn thị Năm do Hồ Chí Minh tuân lệnh Trung Cộng thi hành, tôi đi ngủ khá muộn so với mọi ngày. Video dưới đây:
https://www.youtube.com/watch?v=MWytcM6_twA
Đang ngủ say, tôi cảm thấy như có một luồng gió lạnh thổi qua trên mặt, mặc dù cửa phòng đều đóng kín mít. Tôi thấy bóng dáng một người phụ nữ có nét mặt nghiêm nghị và đôi mắt thật buồn. Tôi nghe bà nói:
– Đừng sợ, ta là bà Nguyễn thị Năm đây và bà Nguyễn Phương Hằng chính là ta đây.
– Bà bị Hồ Chí Minh đấu tố chết từ lâu rồi cơ mà! Tại sao bà còn ở thế gian này?
– Đúng thế! Xác thân ta đã chết. Nhưng linh hồn ta vẫn còn ở thế gian này. Nỗi oan ức này ta chưa chưa thể giải quyết xong. Mấy ngày trước ta thấy trong bài viết của cậu có đề cập đến bà Nguyễn Phương Hằng là ta tái sinh. Cậu đoán đúng đấy! Nên ta phải đến tìm gặp cậu để nói cho cậu biết. Ta cám ơn cậu!
– Thưa bà, tôi chỉ vì tha thiết đến nỗi khổ của đồng bào mà liên tưởng bà tái sinh nơi thân xác bà Nguyễn Phương Hằng rồi viết ra. Rất có thể có người cho tôi mắc chứng bệnh hoang tưởng. Nay tôi xin hỏi bà, bà muốn gì ở tôi?
– Ta muốn cậu nói cho mọi người biết ta là bà Nguyễn Phương Hằng tái sinh! Ta sẽ làm cho mọi người tin lời cậu nói.
Bà Nguyễn thị Năm nói xong, bỗng nhiên biến mất. Tôi chẳng mấy khi nằm ngủ mơ. Mà nay nằm mơ thấy bà Nguyễn thị Năm hiện về là điều quá sức lạ lùng đối với tôi. Có phải mấy ngày trước tôi viết về bà Nguyễn Phương Hằng rồi nhập tâm? Tôi ngồi nhổm dậy, tới quỳ dưới tấm ảnh Đức Mẹ đặt trên bàn thờ, lần tràng hạt mân côi, cầu xin Đức Mẹ soi sáng. Xong đâu đấy, tôi mở máy computer tìm bài viết của bác sĩ Bùi Đức Tâm để đọc. Bác sĩ Bùi Đức Tâm, Khoa trưởng Y Khoa Đại học Huế, ba đời theo đạo Công giáo, là nhà khoa học đã có nhiều năm đi nhiều nơi để tìm hiểu về vấn đề linh hồn và cõi âm.
Năm 2011, tôi về Việt Nam để dự buổi lễ chôn tro cốt của anh tôi được các cháu, con ông anh, từ Paris, mang về chôn ở Nghĩa trang Dòng họ Đặng tại Nho Lâm, Phủ Diễn Châu, tỉnh Nghệ An. Tôi đã quyết không bao giờ về Việt Nam cho đến khi không còn chế độ cộng sản. Nhưng có chuyện buồn trong gia đình, tôi liều mạng về để một lần trong đời tiễn đưa người anh rất mực thương yêu tôi một lần cuối, trước khi đi vào lòng đất mẹ. Người con trai Cả của ông anh Cả tôi thuê hai xe Van đưa bà con từ Hà Nội về Nghệ An để chuẩn bị làm Giỗ Đại Tôn tại nhà thờ Họ Đặng. Cháu tôi thuê hai người phụ nữ – một già, một trẻ – để sửa soạn cỗ vừa chay vừa mặn. Đang lúc hai người đàn bà đang lo làm cỗ trong bếp thì người đàn bà trẻ lên tiếng: “Anh Chương (tên cháu tôi), các Cụ nhà ta đã về đông đủ ngồi trước sân, anh phải đi mua một ít rượu thịt về để cho các Cụ nhắm ngay bây giờ đi! Các Cụ không chờ tới ngày mai để ăn cỗ đâu!” Cháu tôi tưởng chị người làm bỡn cợt. Nhưng không! Ngay sau đó, chị chỉ vào khoảng không và nói: “Đây là Cụ Đặng văn … đời thứ 10 này. Đây là Cụ Đặng văn … đời thứ 9 này. Đây là Cụ Đặng văn … đời thứ 8 này…”. Chị kể nói vanh vách từng tên các Cụ, đến Cụ Nội của tôi là Hoàng Giáp Đặng văn Thụy mới ngừng. Thực tình, tôi chỉ biết tên Ông Nội của mình, còn trên nữa chỉ có cháu tôi là người chuyên làm gia phả nhận thấy chị ấy nói chính xác tên từng Cụ. Mọi người nghe cháu tôi xác nhận chị nói đúng tên các Cụ, ai nầy đều lạnh người, đều tin có thế giới bên kia. Rõ ràng con cái cúng giỗ, có vong linh các Cụ về thật!
Chuyện buồn của riêng tôi là thế này: Tôi từ Houston bay sang chịu tang Tướng Nguyễn Cao Kỳ. Sau buổi tang lễ, một người anh em Không Quân từ xa, lúc nào Houston có tổ chức Đêm Không Gian cũng đến nhà tôi dự tiệc tiền Hội ngộ do tôi tổ chức tại tư gia. Anh ta lúc nào cũng gọi tôi là người hùng. Sau bữa đám tang Tướng Kỳ, anh rủ tôi đi ăn tối với mấy Việt Cộng từ Tòa Tổng Lãnh Sự ở San Francisco về dự đám tang ông Kỳ. Tôi từ chối không đi. Làm sao tôi có thể ngồi ăn uống với Việt Cộng?
Lúc từ California trở về Houston, tôi thấy vợ tôi vô cùng giận dữ nói: “Tôi phải ly dị anh. Không ngờ anh khốn nạn đến thế!” Tôi nhỏ nhẹ hỏi: “Chuyện gì xảy ra trong lúc anh vắng nhà vậy? Ai đã làm cho em giận dữ ghê vậy?” (Tôi từng nhiều phen bị bọn xấu bỏ bom, vì có nhiều tên lừa đảo bị tôi vạch mặt). Vợ tôi nói to: “Có một người rất thân với anh báo cho tôi biết rằng anh sắp bỏ tôi, để lấy vợ ông Kỳ”. Tôi kêu lên: “Trời ơi! Anh lấy em 50 năm nay, em biết rất rõ con người của anh. Làm sao anh có thể làm một chuyện đốn mạt như vậy? Em hãy nói cho anh biết người nào mà gieo tiếng ác kỳ cục vậy” Vợ tôi vẫn khăng khăng: “Không! Cái người nói với tôi câu đó là một người rất đứng đắn, rất đàng hoàng, lại là bạn rất thân của anh, không thể bịa ra tin ấy để chơi xấu anh!” Tôi năn nỉ vợ tôi nói cho tôi biết người nào mà phao tin đồn đồn độc ác vậy? Em hãy nói cho anh biết được không? Năn nỉ đến thế nào, vợ tôi vẫn không nói. Vợ tôi nhất quyết tin rằng nguồn tin tôi sẽ bỏ vợ và đi lấy vợ Tướng Kỳ là chính xác. Cho tới ngày ra tòa án, sau khi ký giấy tờ lỵ dị xong xuôi, vợ tôi mới nói cho tôi biết: “Cái người mà nói cho tôi biết anh sẽ bỏ tôi, đi lấy vợ ông Kỳ là Trung tá Nguyễn Quốc Hưng rất thân với anh!”. Nghe vợ tôi nói xong, tôi muốn té xỉu. Trời ơi! Anh Nguyễn Quốc Hưng, Không Đoàn trưởng F-5, lúc nào cũng tỏ ra rất thân và quý mến tôi vô cùng, mà anh nỡ lòng nào bỏ quả bom quá nặng, chỉ vì anh rủ tôi đi ăn tối với mấy tên Việt Cộng mà tôi từ chối.
Tuy nhiên, tôi không hề giận anh Hưng. Mỗi khi anh từ Tiểu bang Oregan về Quận Cam dự Đại Hội Bô Lão Không Quân, tôi đều rủ về nhà tôi chơi và rót rượu cho anh uống. Số là như thế này:
Lúc về Việt Nam, từ Hà Nội, tôi gọi điện thoại thăm mấy người bạn, báo cho họ biết tôi đang ở Hà Nội. Tôi kể cho họ nghe, vợ tôi đã ly dị tôi rồi. Một trong những người bạn tôi chợt nói: “Vợ chồng con Hồng cũng ly dị nhau lâu rồi. Mặc dầu tao giới thiệu nó cho một thằng bạn góa vợ của tao cho nó, mà nó nhất định chờ mi, vì hắn tin bà thấy bói năm xưa coi cho tụi mi”. Nói xong, thằng bạn cho tôi số điện thoại của “con Hồng” và dặn đi dặn lại mi nhớ gọi cho hắn nghe chưa. Tao thương “Con Hồng” như em gái tao, vì nó ngoan hiền, mà cái số của nó long đong! Bạn tôi ngày xưa có kèm cho “Con Hồng” học, nên vẫn dùng chữ “Con Hồng” rất thân thương.
Tôi cùng từng kèm học Hồng học Toán và Pháp văn, rồi Mẹ tôi thấy nàng ngoan hiền, học giỏi, bèn đi hỏi nàng cho tôi từ lúc tôi còn học bay bên Mỹ. Về nước, gặp nhau, cùng nhau đi chơi loanh quanh trong thành phố. Bỗng nàng rủ tôi vào xem bà Thầy bói Bụi. Tôi chẳng hề tin bói toán, nhưng chiều ý nàng, tôi cũng làm theo. Ba Thầy tuyên bố: “Hai người sẽ không thành hôn với nhau được đâu. Phải 48 năm sau, hai người mới trở lại với nhau”.
Mặc dù bạn thúc giục tôi gọi cho người “fiancé thuở xưa, nhưng tôi cứ chần chờ không dám gọi, vì biết ăn làm sao nói làm sao với nàng đây? Ba ngày sau, bạn tôi lại gọi hỏi tôi đã gọi cho hắn chưa? Tôi bảo chưa, vì tao ngại quá! Bạn tôi nói: “Mi cứ gọi cho hắn đi, nghe mi gọi, chắc là hắn mừng lắm đó!”. Tôi đành đánh bạo gọi với nỗi hồi hộp trong lòng. Không ngờ nàng chẳng trách móc, mà còn vui vẻ như thể “chàng Siêu tóc đã điểm sương mới về”.
Dưới đây là bài viết có tựa đề “ĐỊNH MỆNH AN BÀI”, mời quý vị đọc cho biết. Tôi có một niềm tin rằng mọi sự xảy ra cho đời mình đều do Ở Trên định đoạt. Cho nên, tôi không chút giận hờn, trách móc Trung tá Nguyễn Quốc Hưng.
https://khongquanc130.blogspot.com/2021/11/inh-menh-bai-bang-phong-ang-van-au.html
Trước năm 1975, tôi lái máy bay chở vợ chồng ông bà Nguyễn Năng Tế – Kiều Chinh đi Đà Lạt. Vì máy bay hỏng, chờ kỹ thuật chữa, tôi đưa ông bà Nguyễn Năng Tế vào Câu Lạc Bộ Phi đoàn uống cà-phê để chờ phi cơ chữa xong. Tôi được anh Nguyễn Năng Tế kể chuyện phái đoàn quay phim dùng nhà của Thiếu tướng Dương Ngọc Lắm ở Đà Lạt làm ngoại cảnh. Chị Kiều Chinh đến bàn thờ Bà Dương Ngọc Lắm, thấy có chai nước hoa. Chị Kiều Chinh cầm lên xem để biết bà Lắm dùng nước hoa hiệu gì. Bất ngờ, chị nhào ra đường, phóng chạy như ma đuổi. Anh Tế là một lực sĩ, vạm vỡ, cao lớn mà phải chạy gần hụt hơi mời giữ được vợ dừng lại. Đưa vợ trở về nhà Tướng Dương Ngọc Lắm, ông “gardien” giữ nhà cho Tường Lắm liền hỏi: “Bà có xê dịch vật gì trên bàn thờ không?” Chị Kiều Chinh nói: “Có! Tôi có cầm lọ nước hoa nhỏ trên bàn thờ”. Ông “gardien” nói: “Đúng rồi! Bà Tướng Lắm thiêng vô cùng. Chỉ có người phục vụ trong nhà mới được phép xê dịch đồ vật trên bàn thờ khi lau dọn. Còn bất cứ ai khác đụng vào là có chuyện ngay!” Chắc chắc tài tử Kiều Chinh còn nhớ chuyện này?
Năm 2015, anh Hương Giang Võ Văn Dật từ San Jose về Quận Cam dự cuộc họp mặt anh chị em cựu học sinh Quốc Học – Đồng Khánh. Anh em hỏi tôi về tình hình tương lai Việt Nam, tôi trả lời: “Có lẽ nước mình còn bị tai họa lâu, vì Tổ tiên mình đã diệt dân tộc Chàm, thì mình thuộc hàng con cháu phải lãnh quả báo.” Anh Dật nghe tôi nói thế, liền hứa khi nào trở về lại San Jose, anh sẽ gửi cho tôi xem cuốn Đặc San Đại Học Sư Phạm Huế, trong đó có bài viết của Giáo Sư Lê Tuyên về việc nước mình đã mất vào tay người Chàm từ lâu. Quả thật, câu chuyện do Giáo sư Lê Tuyên kể thật lạ kỳ. Một vị Linh Mục chưa từng biết Việt Nam ở góc trời nào, mà nói cho phái đoàn Việt Nam biết nước mình đã bị mất vào tay người Chàm thì thật đáng ngạc nhiên.
Tôi nhớ đến bài viết của bác sĩ Bùi Duy Tâm đề cập đến chuyện anh đưa bà Mẹ của anh đi gặp nhà ngoại cảm Nguyễn Bích Hằng. Việt Cộng vô thần, nhưng sau này họ rất tin vào cõi âm. Họ có cả một cơ quan nghiên cứu Cận Tâm Lý. Tôi nghĩ rằng Giáo sư Lê Tuyên và bác sĩ Bùi Duy Tâm không có lý do gì để phịa chuyện tâm linh khiến cho độc giả nghi ngờ. Đôi khi tôi thầm nghĩ nếu tôi ở vào địa vị Giáo sư Lê Tuyên được nghe vị Linh Mục Tây Ban Nha cho biết nước Việt Nam mình đã mất vào tay người Chàm, chắc chắn tôi sẽ xin gặp Tổng thống Ngô Đình Diệm để đề nghị Ngài ra đàn Nam Giao tế lễ Trời Đất, xin vong hồn người Chàm xá tội cho dân tộc. Biết đâu kiếp nạn của dân tộc mình qua khỏi?
Mời quý vị độc giả mở đường link dưới đây để đọc bài Linh Hồn và Cõi Âm của bác sĩ Bùi Duy Tâm.
https://khongquanc130.blogspot.com/2021/11/linh-hon-va-coi-am.html
Thưa quý vị bạn đọc,
Ông bà mình thường nói: “Có bệnh thì vái tứ phương”. Tôi nghĩ rằng nòi giống Việt Nam mình đang có bệnh nặng lắm, thì mới bị một tập đoàn quỷ sứ ma vương đè đầu cưỡi cổ. Với bộ máy cai trị tiêu diệt mọi tổ chức từ trong trứng nước thì không cách gì có tổ chức nào có thể vùng lên lật đổ chúng được. Chỉ có việc trong nội bộ chúng tranh quyền đoạt lợi nhau mà thanh toán lẫn nhau thôi. Phàm “Quân tử họp nhau vì đại nghĩa; kẻ tiểu nhân họp nhau vì quyền, vì lợi” thì trước sau gì chúng cũng tự động giết nhau”, tôi tin là như thế.
Xem những video của bà Nguyễn Phương Hằng, tôi nhận định như sau:
1/ Hiện tượng lừa đảo, giết người của thằng Thần Y Võ Hoàng Yên xảy ra từ 14 năm nay, làm sao qua mắt cú vọ của Công An Cộng Sản?
2/ Hiện tượng dâm ô, đồi trụy, loạn luân của thằng Thầy Ông Nội Lê Tùng Vân xảy ra đã hơn hai năm, làm sao Công An Cộng Sản không biết?
Bà Nguyễn Phương Hằng bị thằng Thần Y Võ Hoàng Yên lừa và nó đã trả tiền lại cho bà rồi. Nếu gặp người khác, của mất đã thu hồi, cần gì phải làm to chuyện? Nhưng vì muốn cho người khác không bị làm nạn nhân, bà Hằng phải quyết tâm diệt Võ Hoàng Yên cho kỳ được để trừ hậu họa. Từ cuộc tranh đấu của bà Hằng tiếp tục, mới nổ ra nhiều ca sĩ, tài tử mượn danh nghĩa làm từ thiện để ăn chặn tiền nạn nhân. Nhờ tiếng tăm của bà Hằng nổi, mới có chuyện hai vợ chồng có cô con gái đi tu bị bùa ngải đến nhờ bà giải quyết. Chưa một nhà tranh đấu dân chủ nào trong nước đã có thể làm dấy lên như một phong trào đòi hỏi một xã hội trong sạch, chấm dứt lọc lừa, điêu ngoa, đàn áp người vô tội, ngoài bà Nguyễn Phương Hằng. Quý bạn đọc hãy mở những “livestream” của bà Hằng để lắng nghe thật sâu thì mới nhận thấy bà Nguyễn Phương Hằng đang cực tả một xã hội bệ rạc do Hồ Chí Minh làm ra. Những gì bà Hằng đang nguyền rủa thằng Võ Hoàng Yên và thằng Thấy Ông Nội mà mình nghe như bà đang chửi Hồ Chí Minh. Bà Hằng là một người phụ nữ thông minh. Chắc chắn bà đã nhìn thấy Chính quyền Việt Cộng đáng ghê tởm. Nhưng bà vẫn “tâng bốc” vì bà đang ở trong một nước bị Việt Cộng cai quản bằng sắt máu.
Bà Cát Hanh Long Nguyễn thị Năm, một người đàn bà tài giỏi làm nên cơ nghiệp lớn, bằng tấm lòng yêu nước, yêu dân, bà đã cống hiến cho “Cách Mạng” trọn tài sản, để cuối cùng bị giết chết dưới tay Đảng một cách tức tưởi. Bà Nguyễn thị Năm phải mượn tiếng nói của bà Nguyễn Phương Hằng, cũng là một nhà doanh nghiệp tỉ phú, tự động lập lên cơ sở từ thiện mà bà không kêu gọi ai đóng góp tài chánh, tức là bà tự nguyện đóng góp giống như bà Nguyễn thị Năm lúc xưa. Bà Hằng lại có người chồng là Huỳnh Uy Dũng, một cựu Công An Việt Cộng, đem tượng Hồ Chí Minh vào thờ trong Chùa Đại Nam, đang viết sách Phật để phổ biến trong quần chúng. Điều kiện để có thể làm việc cho Công An, cán bộ phải khẳng định mình là vô thần thì mới được tuyển chọn. Dù ông Dũng Lò Vôi dựng Chùa có mục đích thương mại đi nữa, nhưng trong cảm nghĩ của quần chúng, ông Dũng là một nhà tôn giáo, thực sự tôn thờ Đức Phật.
Theo tôi, Trời Đất đang sắp xếp mọi biến động xem ra bất hợp lý đang lần lượt xảy ra. Đại tướng Tô Lâm là Bộ trưởng Công An, một người trong nghề tình báo, phản gián luôn luôn tìm cách đưa địch thủ vào tròng để làm “blackmail” gài bẫy thiên hạ. Ngu gì mà hắn há miệng ra để đớp miếng thịt bò dát vàng, khiến cho cả thế giới nhìn thấy một nước nghèo nhất thế giới, mà có quan chức xa xỉ cũng nhất thế giới? Định mệnh của đảng cộng sản đang được an bài.
Xin quý vị mở “livestream” của bà Nguyễn Phương Hằng, đừng nhìn màn hình, hãy nhắm mắt để nghe bà mạt sát một chế độ bất công, tham nhũng, thối nát đang hoành hành là hậu quả tất yếu mà Hồ Chí Minh dựng lên. Bà Nguyễn Phương Hằng cam kết sẽ chiến đấu tới cùng, bất chấp hăm dọa. Bà khẳng khái tuyên bố: “Đời người trước sau một lần chết. Nếu sống, thì phải sống cho xứng đáng, để cho các thế hệ tương lai đứng lên xây dựng nước nhà”. Tôi cho rằng bà Hằng tuyên bố câu nói đó là một lời nhắn nhủ cho hàng lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam đừng sợ hãi Trung Cộng mà không lo bảo vệ quyền lợi Quốc gia.
Có phải đó lời hịch của Hai Bà Trưng, của bà Cát Hanh Long Nguyễn thị Năm đang rền vang tại quê nhà, không các bạn?
Tại Hoa Kỳ, sự xuất hiện của Tổng thống Donald Trump, cũng là một nhà doanh nghiệp chưa từng tham gia chính trị như bà Nguyễn Phương Hằng, đã giúp cho nhân dân Mỹ thấy được một cái đầm lầy vĩ đại, trong đó có cả những tên đầu sỏ trong đảng Cộng Hòa, cũng là sứ mệnh được Thiên Chúa giao phó. Thử hỏi, nếu không có Donald Trump, ai biết được gia đình Tổng thống George Bush và cái đám RINO có dính líu đến đầm lầy? Có thể chúng ta người trần mắt thịt, nền khoa học thực nghiệm đã trấn áp vấn đề tâm linh, khiến cho chúng ta không nhìn thấy những báo động của Trời Đất? Việc tôi kể, ai không tin cứ việc không tin. Tôi chỉ dẫn chứng chuyện tâm linh là có thật. Mỗi con người đều có Định Mệnh. Một Quốc gia, một Dân tộc cũng có Định Mệnh. Tôi chỉ truyền đạt lời bà Cát Hanh Long Nguyễn thị Năm yêu cầu tôi chuyển đến quý vị. Tôi xin nhắn gửi:
“Hãy sống lương thiện, ngay thẳng, thương yêu, cầu nguyện để cho đấng thiêng liêng trên cao làm việc. Hy vọng ngày quang vinh dân tộc sẽ đến”.
Bằng Phong Đặng văn Âu.
Địa chỉ nhà: 10200 Bolsa Avenue, Westminster, CA.92683
Địa chỉ Email: bangphongdva033@gmail.com
Telephone: 714 – 276 - 5600
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.