Nancy Nguyễn “trên mặt đường dậy
sóng” (ảnh Facebook NN)
Thưa ba, thưa mẹ,
Con cám ơn ba mẹ đã đưa
hộ chiếu cho con dù không hề ủng hộ chuyến đi đầy mạo hiểm này của con. Con cám
ơn ba mẹ vẫn luôn cho phép con làm điều con muốn dù điều đó trái với nguyện
vọng của ba mẹ. Con biết ba mẹ ở nhà trông tin con trên mọi chặng đường. Con
viết thư này gởi ba mẹ, và cũng gởi các bậc làm cha làm mẹ có con tham gia vào
việc nước.
Con biết các ba mẹ rất
lo lắng cho chúng con. Nhưng thưa ba mẹ, chúng con sinh ra trong lòng dân tộc
như những chiếc lá nở ra trên cành. Mỗi một chúng con là một cá thể tách biệt,
nhưng có một điểm chung là đều nhận một nguồn nhựa sống chảy từ cội rễ của ngàn
năm, tuôn qua hùng sử, và đổ vào tâm hồn chúng con cái mà chúng con gọi bằng
hai tiếng thiêng liêng: Việt Nam.
Không có dân tộc, con
người ta như những chiếc lá được bỏ vào tủ lạnh, vẫn sẽ xanh tốt, đôi khi còn
lâu hơn khi liền cành, nhưng có phải là đang sống?
Tất cả chúng ta đều
biết dân tộc này đang phải đối mặt với hoạ diệt vong, và con cám ơn ba mẹ, dù
lo lắng khôn nguôi, vẫn cho phép con thắp lên một ngọn nến, thay vì ngồi nguyền
rủa bóng đêm. Chúng con hứa sẽ cố gắng giữ gìn bản thân cách tốt nhất có thể.
Con là một trong số
những đứa đứng ra phát động xuống đường, con không thể chỉ ngồi chốn an toàn mà
xúi người khác xung phong. Con cảm ơn ba mẹ đã cảm thông mà cho phép con về
đứng bên cạnh các bạn con. Chúng con cần nhau trong những tháng ngày này. Thời
khắc này con thuộc về mặt đường Sài Gòn chứ không phải căn nhà ấm êm nơi đất khách.
Lời cuối, thưa ba mẹ,
tuy khiêm tốn, trong cuộc sống, con cũng đã có chút thành công, nay con xin
phép ba mẹ cho con thành nhân. Con cảm ơn ba mẹ.
18/5/2016
Viết từ mặt đường dậy sóng.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.