THƯ GỬI TIẾN SĨ STEPHEN B. YOUNG,
PHÓ VIỆN TRƯỞNG LUẬT KHOA HARVARD.
Bằng Phong Đặng văn Âu.
Kính thưa Giáo sư Stephen B. Young,
Tôi đã viết nhiều thư gửi đến ông vì
biết ông từng đến Việt Nam để giúp Việt Nam Cộng Hòa xây dựng Dân chủ. Tôi còn
biết ông có vợ Việt Nam, nói tiếng Việt giỏi như người Việt Nam có học và rất
yêu thương dân tộc Việt Nam. Và ông từng trở lại Việt Nam sau năm 1975, gặp gỡ
ông Nguyễn Đình Huy để bàn tính việc đẩy mạnh tiến trình dân chủ hóa nước Việt
Nam, vì câu khẩu hiệu của Tổng Bí Thư Nguyễn văn Linh đưa ra: “Đổi mới hay là
chết”.
Tôi vừa đọc bài “Mỹ Ngụy” hồi đó
hay “Hán Ngụy” bây giờ? do ông viết bằng Việt ngữ , nên vội viết một bức
thư để gửi đến ông, nhằm nói lên dự kiến của tôi: “Nòi giống Việt Nam sẽ bị
diệt chủng” và “Ngày Tận Thế nhất định sẽ xảy ra”. Nếu xét thấy
không đúng, xin Giáo sư vui lòng soi sáng cho trí tuệ của tôi, thì tôi đội ơn
Giáo sư vô cùng.
Tôi là người luôn luôn tự đặt câu
hỏi “Tại sao nước Việt Nam mình ra nông nỗi này”, mỗi khi
tôi bắn hàng vạn viên đạn xuống đầu địch để yểm trợ đồn bót của quân bạn bị Việt
Cộng tấn công. Tôi xin nói rõ để ông hiểu. Tôi bay loại phi cơ AC- 47 chống
biển người, trang bị ba cây súng Minigun 6 nòng. Mỗi lần bóp cò trong một phút,
thì có 6000 viên đạn thoát ra khỏi nòng. Nếu bắn cả ba cây súng một lúc, sẽ có
18.000 viên đạn thoát ra khỏi nòng. Chúng tôi luân phiên bao vùng túc trực trên
bầu trời Saigon và Cần Thơ từ khi hoàng hôn xuống đến khi bình minh ló dạng.
Nơi nào bị địch tấn công, chúng tôi được điều động bay đến đó để giải vây cho
quân bạn. Có khi một đêm bay hai phi xuất. Là loại phi cơ Vận tải Dakota được
cải biên thành phi cơ võ trang, nên xoay trở rất nặng nề, dễ bị phòng không
địch bắn hạ. Nhất là khi Việt Cộng được Liên Xô viện trợ loại hỏa tiễn tầm
nhiệt SA-7 rất nguy hiểm, vì độ chính xác rất cao.
Tôi đã công khai nêu lên câu hỏi “Tại
sao dân Việt Nam ra nông nỗi này” nhiều lần, với ước mong có một nhà thông
thái Việt Nam nào đó cũng quan tâm như mình, thì lên tiếng giải đáp thắc mắc.
Chờ mãi không thấy nhà thông thái nào động tĩnh, tôi bèn tự giải đoán, để nhà
thông thái nào thấy tôi sai, thì lên tiếng chỉ dạy cho tôi, tôi sẽ đội ơn vô
cùng.
Tôi nhớ tới câu tổ tiên dạy: “Đời
cha ăn mặn, đời con khát nước”, thì có lẽ dân Việt mình mới ra nông nỗi này
là tại vì luật Nhân Quả?
Kính thưa Giáo sư Stephen B. Young,
Cái dân tộc Việt Nam lạ lắm giáo sư
ạ! Mình tự giải đáp thắc mắc mà nếu có điều sai sót thì bậc trí thức lên tiếng
sửa sai để mình được học hỏi thêm. Nhưng không có trí thức nào nghiêm chỉnh lên
tiếng sửa sai, mà chỉ thấy một lũ đầu đường xó chợ, đầu trâu mặt ngựa nhào ra,
dùng nặc danh tàn tệ chửi tôi là người hỗn láo xúc phạm tổ tiên, khinh bỉ dân
tộc. Ban đầu, tôi khá bực mình vì sự bất động của trí thức để cho bọn vô giáo
dục lộng hành. Nhưng dần dần nghiệm ra rằng có lẽ vì Luật Nhân Quả, cho nên nền
văn hóa, giáo dục Việt Nam mới trở nên suy đồi đến thế?
Trong nước, có cô giáo Trần thị Lam
ở Hà Tĩnh làm bài thơ “Đất Nước Mình Ngộ Quá Phải Không Anh?” như dưới đây:
Đất nước mình ngộ quá phải không anh?
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn!
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm,
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…
Đất nước mình lạ quá phải không anh?
Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ,
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ,
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…
Đất nước mình buồn quá phải không anh?
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc,
Rừng đã hết và biển thì đang chết,
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…
Đất nước mình thương quá phải không anh?
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải?
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…!
Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh?
Anh không biết em làm sao biết được!
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…?
Tiếp theo đó, có một nữ doanh gia
trẻ tên là Hân Phan viết đoản văn có tựa đề “Người Việt Nam Hèn Hạ”, mà không
có chữ Việt Nam nào được viết hoa (Capital). Dưới đây là đoản văn:
“Bài viết này sẽ không
có một chữ việt nam nào được viết hoa.
Bởi chúng ta có xứng
đáng được trân trọng như vậy không? Không hề.
Cách đây đã lâu, tôi
đọc “Người Trung Quốc Xấu Xí” của ông Bá Dương (Đài Loan),
chưa bàn tới hay/ dở/ đúng/ sai của nội dung cuốn sách gây tranh cãi ầm ĩ đó,
tôi chỉ nhớ lại cảm giác giật mình của tôi khi đó. Khi tôi đọc lướt qua vài
trang sách. Tôi như vỡ ra một niềm cảm khái mà từ lâu nó cứ âm ỉ trong lòng.
Tôi biết thế giới đã từng có những cuốn “Người Mỹ Xấu Xí”, “Người
Nhật Bản Xấu Xí”, rồi mới đến cuốn của ông Bá Dương. Tôi vừa đọc, vừa tự
hỏi, tại sao người việt nam chúng ta không có một cuốn như thế này? Tại sao
chúng ta cứ tự ru ngủ mình trong cái điệp khúc dân tộc việt nam là “cần
cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” và
nhìn đâu cũng thấy anh hùng, liệt sĩ… Nếu thực sự chúng ta có những tố chất đó,
nếu thực sự chúng ta là những người như thế, sao kết quả chúng ta hiện nay lại
là một đất nước như thế này?
Một đất nước mà hơn phân
nửa các cô cậu tú tài đi thi cử nhân khoe rằng mình có quay cóp một cách hoàn
toàn không có chút tự trọng (đó là được hỏi, còn báo chí không cần hỏi vẫn có
những hình ảnh phao thi trắng cả trường thi! Vậy thì thi cái gì? Thi xem ai
quay cóp giỏi hơn chăng?). Trong đó còn có cả những đứa trẻ bảo rằng năm nay
không thi thì năm sau thi, chứ làm bài mà phỉ báng “thần tượng Su-Ju” của nó là
nó không thi! Mặc cho bao nhiêu tâm sức, kỳ vọng của gia đình, nhà trường, xã
hội – những nền tảng đã cho nó có được cuộc sống và kiến thức để mà tiếp cận
được với Suju danh giá của nó. Thế mà nó vẫn được rất nhiều đứa trẻ khác tung
hô! Chính là những đứa trẻ sẵn lòng khóc lóc, quỳ gối, hôn ghế… trước thần
tượng. Một dân tộc gì đã sản sinh và nuôi dạy ra một thế hệ kế thừa như thế?
Con nít nó học cha anh
mà ra, chúng ta đã nuôi dạy trẻ con thành ra như thế sao? Đừng ai đổ thừa cho
ai. Vì trường học đổ cho cha mẹ, cha mẹ đổ cho xã hội, xã hội đổ cho cha mẹ và
nhà trường. Tóm lại, đừng đổ nữa. Hãy biết hốt về mình đi! Tất cả chúng ta là
người lớn, chúng ta đều có lỗi.
Bởi người lớn có hơn gì?
Một xã hội mà người ta đang sẵn lòng thuốc chết nhau đi từng ngày bởi tiền bạc
bất kể lương tri. Làm quan thì chỉ lo vơ vét, tham nhũng, quỳ gối trước ngoại
bang để duy trì sự thống trị trước nhân dân. Gần 40 năm thống nhất, việt nam có
hơn gì thời chiến ngoài đống xe máy chạy đầy đường và trong túi ai cũng có một
cái điện thoại di động? Dù nhà ở không có, đất đai không có, bảo hiểm không có,
tương lai cho con cái không có,… nhưng bia rượu chảy tràn lan mỗi ngày trong
quán nhậu. Người ta được ru giấc suốt 40 năm bằng niềm ước mơ cháy bỏng “cơm
no, áo ấm”. Hạnh phúc chỉ thế thôi! Muốn hạnh phúc hơn thì hãy làm giàu, làm
giàu, làm giàu! “Doanh nhân là chiến sĩ thời bình”. Cứt! Tôi
ỉa vào cái khẩu hiệu sặc mùi con buôn, đầy phân chợ trời đó! Tiếng súng không
còn nổ ngoài đường. Một cuộc chiến khác đậm chất mafia, côn đồ, đảo Sicily chắc
còn phải chào thua nhà cầm quyền việt nam trước khả năng dùng “luật im lặng”
của họ với dân mình. Cuộc chiến đó là rình mò, là theo dõi, là cấm cản, là kiểm
duyệt, là vu cáo, là bắt bớ, là dùi cui, là tù đày, là chết không lý do, là bị
bịt miệng tại tòa, là con cháu theo lời lãnh đạo cầm gậy gộc ra ngoài đồng ức
hiếp ông bà cha mẹ chòm xóm của mình vì họ đang giữ đất. Trong khi họ giữ đất
cho ai? Những đứa thanh niên đó nó đang nghĩ gì khi quay lưng lại với dân tộc
mình? Đơn giản thôi. Nó tin rằng nếu trung thành với cái thể chế mà nó đang
phục vụ, thể chế đó sẽ cho nó công việc ổn định, đặc quyền, đặc lợi hơn người.
Vậy là nó nhắm mắt làm theo, coi nhân dân là cỏ rác, cũng vì lợi ích cá nhân và
gia đình nó – nếu nó có nghĩ tới. Chứ ngoài ra, liệu còn cái lý tưởng cao đẹp
nào có thể tin vào lúc này? Đừng nói với tôi là “lý tưởng Hồ Chí Minh” hay “lý
tưởng cộng sản” nhé! Hỏi những đứa mặc áo xanh cán bộ Đoàn thử xem, nó nói có
trôi chảy không? Tôi đã thử rồi, rốt cuộc là ngồi im nghe tôi nói huyên thuyên
toàn những điều mà trường học gọi là “phản động”.
Cuộc chiến này được
khoác lên chiếc áo bảo vệ hòa bình, tự do, hạnh phúc. Còn bên trong là để bảo
vệ quyền lợi, quyền lực cho một nhóm người gắn kết với nhau bằng những chiếc
răng cùng gặm vào xương máu người nghèo, người thất học, người bán buôn lương
thiện hàng ngày. Những người mỗi ngày chỉ biết tạ ơn trời phật đã cho chúng con
một ngày yên ổn làm ăn, không bị cán bộ thuế đến nhũng nhiễu, không bị Cảnh Sát
Giao Thông thổi phạt kiếm ăn, không bị đội dân phòng rượt đuổi, không bị ông
chủ đẩy vào toa-lét để sờ soạng, không bị cắt tiền tăng ca, không bị cho
ăn cơm thiu ngộ độc, không bị bệnh đột ngột phải vào bệnh viện nằm gầm giường
chờ chết.
Thế là cái dân tộc đầy
sợ sệt, bất an đó cuống cuồng kiếm tiền, cuống cuồng vơ chỗ này, cấu chỗ kia để
lo cho cái thân mình. Họ còn biết làm gì nữa?
Và khi họ chăm chắm vào
tiền và sự yên ổn cho mình, họ để mặc cho một bọn ác khác lên ngôi, bọn này là
sản phẩm của công thức: Bên trên, chúng nhìn thấy cách hành xử của một chính
quyền côn đồ, có tiền là ra luật + Bên cạnh, chúng nhìn thấy những con người
thờ ơ với người khác, chỉ còn biết nghĩ tới mình + Bên dưới, chúng nhận ra một
đám người khổ sở, sợ sệt, yếu ớt = Chúng chợt nhận ra chúng có khả năng luồn
cúi bên trên, tránh né bên cạnh và ức hiếp bên dưới.
Sao mà tôi sợ bọn người đó như thế?!
Bọn đó tập trung vào các
cơ quan công quyền, làm quản lý, làm công an, làm công chức,… làm “đầy tớ” của
nhân dân!
Bọn công bộc đó đã cùng
nhau đẩy những cụ già bỏ quê bỏ xứ, lên Sài gòn ngồi vạ vật dầm mưa dãi nắng
suốt ngày đêm, ngày này qua tháng nọ để kêu oan.
Bọn công bộc đó đã đẩy
hai mẹ con người phụ nữ nọ phải dùng đến cách phản kháng cuối cùng mà họ có là
khỏa thân ở giữa đường để đòi lại công bằng. Vì trong tay họ còn có gì để chống
lại chúng ngoài phẩm cách của người đàn bà vốn được coi là thiêng liêng? Họ
dùng đến cách đó, và cuối cùng bị chúng lôi kéo dọc đường và nỗi oan của họ có
ai thèm đoái tới? Bọn công bộc đó đã đẩy đến đỉnh điểm hôm nay, một người mẹ
uất ức tự thiêu trước cổng một cơ quan công quyền vì không còn sức để chịu đựng
chúng…
Tôi sợ bọn chúng vì bọn
chúng đông quá, đông như kiến cỏ. Chúng nhan nhản khắp nơi, ngày ngày bóp chết
mọi ước mơ, triệt tiêu mọi khao khát, thêm sự dốt nát của chúng vào nữa là hoàn
hảo để tạo ra một nền kinh tế xã hội thụt lùi đến chóng mặt, quay cuồng trong
dối trá và danh lợi. Đáng sợ hơn, cuộc sống ấm êm no đủ của chúng nhờ vào tính
cơ hội – thu vén lại là sự thèm khát của những tầng lớp khác. Khiến cho những
con thiêu thân non trẻ khác lao vào như một cơ hội ngàn vàng.
Bọn này tiếp tay cho bọn
con buôn cũng lưu manh không kém. Thế là chúng ta ăn thức ăn có độc mỗi ngày,
con cháu chúng ta uống sữa độc mỗi ngày, chúng ta đi trên những con đường hiểm
họa mỗi ngày, chúng ta tiêu dùng những gì chúng mang tới, chúng ban phát, với
giá mà chúng ấn định, với mức thuế mà chúng muốn,… không còn một lựa chọn nào
khác. Không biết làm gì khác, không có phản ứng gì khác! Vì chúng ta lương
thiện.
Kẻ không lương thiện có
những phản ứng tàn độc hơn, hoặc biến hẳn sang một trạng thái sống khác, như
một sự kết tinh cao cấp hơn của một xã hội đương nhiên sẽ sản sinh ra nó.
Tôi nghĩ đến bọn này khi tôi đọc tin về tên bác sĩ lợi dụng lúc mẹ của bệnh nhi
đi lấy giấy xét nghiệm, hắn hãm hiếp đứa bé mới 3 tuổi.
Tôi đọc tin ông bà chủ
đánh trẻ làm công đến thương tật.
Tôi đọc tin một gã thanh
niên có học chặt chém bạn gái mình thành từng khúc chỉ vì một chiếc xe máy và
chút ít tài sản.
Tôi đọc tin bọn chủ và lơ
xe vứt xác hành khách bị lèn chết giữa đường mà cả xe không ai phản ứng.
Tôi đọc tin nữ sinh phải
ngủ với thầy giáo để được điểm tốt.
Tôi đọc tin người đi
đường bị cướp, may mắn giật lại được túi tiền, nhưng túi rách, tiền bay ra,
xung quanh thiên hạ xúm lại nhặt, nhưng không phải nhặt giúp, mà nhặt hết đi
không chừa lại đồng nào. Thay vì bị một đứa cướp, anh ta bị cả con đường đè ra
mà cướp!
… còn rất nhiều tin.
Một dân tộc gì mà độc ác
và hèn hạ thế?
Dĩ nhiên không chỉ có
mình tôi biết đau đớn vì những điều đó.
Chúng ta có cả một thứ
to tát mà tôi tạm gọi là “nền văn chương than khóc”.
Trong những tác phẩm thi
ca xuất bản từ khoảng 20 năm trở lại đây, tôi không dám nói mình đọc nhiều hay
nghe nhiều, nhưng tôi cố gắng đọc, nghe, cố gắng tìm tòi, cố gắng tìm kiếm một
tác phẩm nó xứng đáng làm cho tôi thấy dân tộc việt nam của tôi thực sự là “cần
cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…”
một cách đúng nghĩa. Vì hãy quên những hình tượng cách mạng cao đẹp trong văn
chương hay cả âm nhạc của miền Bắc thời chiến tranh đi! Đó không phải là văn
chương, nó là thuốc pháo, tìm cách dẫn dắt, thôi thúc người ta chém giết và
chết. Không hơn không kém.
Các bạn có tìm kiếm
giống tôi không? Và các bạn có tìm thấy không? Hay đầy rẫy xung quanh chúng ta
chỉ có 3 loại:
* Loại mờ nhạt, rẻ
tiền, xúc cảm vu vơ, vụn vặt, vô thưởng vô phạt.
* Loại có trăn trở,
có suy tư, nhưng toàn đau đáu những nỗi niềm xưa cũ, tương lai chả biết phải
vứt đi đâu và vứt cho ai?
* Loại mạnh mẽ hơn,
trực diện hơn, nhưng tầm vóc tác phẩm chỉ ở mức gẩy lên một tiếng đàn, rồi
thôi!
Tinh thần chúng ta đang
được nuôi dưỡng bằng những thứ chỉ đến mức đó thôi.
Còn những thứ hổ lốn lai
căng phát trên TV, bán ngoài sạp báo mỗi ngày, tôi không dám kể tới, vì đó là
nỗi kinh hoàng mà nếu phân tích thêm, chỉ muốn vứt cái đầu mình đi, không cần
suy nghĩ nữa làm gì cho mệt óc.
Vậy cái
gì đã gây nên nông nỗi?
Tôi không muốn tạo ra sự
hiểu lầm là cái gì cũng do lỗi cộng sản.
Nhiều người rất cực
đoan, nói ra cái gì sai, họ cũng đổ vấy hết cho cộng sản.
Nhưng cộng sản tệ đến
thế mà cai trị được chúng ta đến ngày giờ này, thì chúng ta cũng tệ không kém!
Nghe nói cụ Tản Đà có câu:
“Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn!
Cho nên quân ấy mới làm
quan.”
Những gì độc ác, bẩn
thỉu của cộng sản, những người khác đã nói đầy cả ra rồi, tôi nghĩ mình cũng
không cần nhắc lại.
Tôi chỉ nghĩ đến một
điều, cái gì đã làm cộng sản tồn tại lâu như thế?
Ngoài sự cấu kết quyền
lực – quyền lợi để cùng bảo vệ lẫn nhau, cộng sản đã làm gì để chúng ta thành
ra một dân tộc việt nam hèn hạ tự trên xuống dưới, từ già tới trẻ như ngày hôm
nay? Ngoài sự mafia, côn đồ, trấn áp bằng sợ hãi, giáo dục một cách ngu dân ra,
chúng còn làm gì nữa?
Ai từng học luật đều
biết, khi quy phạm pháp luật không điều chỉnh được, thì hành vi con người sẽ
phải điều chỉnh bởi quy phạm đạo đức. Pháp luật không theo con người lên
giường, vào toa-lét, xuống bếp. Nhưng đạo đức theo ta khắp nơi, tận trong ngõ
ngách tâm hồn. Pháp luật cũng không ép tạo ra đạo đức. Chính sự vô thần vô
thánh, không thừa nhận đức tin mà cộng sản triệt để nhồi nhét từ khi họ nắm
được dân tộc này đã hun đúc ra những con người sẵn sàng bán thịt thối cho người
ta ăn, đút sữa độc vào miệng con nít, chém mẹ ruột, giết con đẻ,… Vì những
người này họ không sợ, hoặc họ tin rằng họ sẽ tránh được sự trừng trị của pháp
luật. Khi pháp luật không trị được mà người ta không sợ luân hồi, không sợ quả
báo, không sợ bị đày xuống địa ngục,… thì họ còn sợ gì nữa? Việc gì mà họ không
dám làm?
Còn những kẻ yếu không
có niềm tin là có Phật, có Chúa, có Thánh Allah luôn soi sáng mình, giúp đỡ
mình, ngự trị trong mình, thì họ còn biết dựa vào đâu để tìm lại niềm lạc quan
mà sống? Mà tranh đấu để tự tìm lấy giá trị sống thiêng liêng mà đấng tạo hóa
đã ban cho mỗi chúng ta?
Tôi có cảm giác như mình
đang sống giữa một bầy đàn hỗn loạn nhưng hoang vu, hỗn loạn về vật chất –
nhưng hoang vu về tinh thần. Bạn có thấy như thế không?
Giữa sự hỗn loạn và
hoang vu ấy, cái ác sẽ luôn luôn ngự trị, kẻ có sức mạnh sẽ luôn trấn áp chúng
ta. Chúng ta – những kẻ được đến trường nhưng thật ra thất
học, những kẻ nghĩ mình lương thiện nhưng thật ra không có lương tri, những kẻ
đủ ăn mặc nhưng thật sự chưa hề nếm mùi vị hạnh phúc, những kẻ đọc sách – nghe
nhạc mỗi ngày nhưng không biết đó chẳng phải là nghệ thuật đích thực – một nền
nghệ thuật có thể soi sáng tâm hồn ta chứ không phải ru ta ngủ trong quên lãng.
Những kẻ hoang mang không biết tin ai, không hiểu nên làm gì cho đúng. Lúc đó,
lúc hỗn loạn và hoang vu đó, anh cộng sản xuất hiện và nói: Đời chúng mày chỉ
cần độc lập – tự do – hạnh phúc.
Chúng ta tưởng thế là
hay ho lắm! Dù nền độc lập này có mang lại tự do không? Có hạnh phúc không? Hay
chúng ta đang cúi đầu nô dịch cho ai đây? Chúng ta thực chất đang sống thế nào
đây? Và đang để lại cho con cháu chúng ta di sản gì?
Chúng ta đeo bám theo
họ, quên cả chính bản thân mình, một con người, cần phải sống sao cho đúng
nghĩa, đúng phẩm cách, hành động đúng theo những gì mà một con người có lương
tri cần phải hành động.
Bạn có đang tự hào vì
mình là người việt nam không? Hỡi những con người ấu trĩ mang trong mình một
đinh ninh sắt đá là tôi rất tự hào vì tôi là người việt nam “cần cù, nhân hậu,
thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” đã từng đấu
tranh thắng Mỹ, các bạn không thấy điều đó nó hết thời rồi à? Ta thắng Mỹ để có
một xã hội phồn vinh, một dân tộc được tôn trọng. Chứ còn thắng Tàu, thắng
Pháp, thắng Mỹ, thắng khắp nơi… Mà ngày nay những kẻ ta từng thắng đó, nó coi
chúng ta còn không hơn con chó thì cái chiến thắng đó nhắc tới làm chi cho thêm
nhục?
Mặt phải, chúng ta ra rả
trên báo mỗi ngày là “Mỹ đã đến biển Đông”, “bà Hillary dọa TQ không nên gây
hấn”... để mong lòng dân yên ổn. Mặt trái, chúng ta tổ chức ngày hội gặp gỡ
những lớp cán bộ đã từng được Tàu đào tạo để cám ơn họ đã “dạy dỗ” cả đám chóp
bu việt nam. “Đĩ” chưa từng thấy! Chưa có cái chính quyền nào
mà “đĩ” như chính quyền việt nam hiện tại. Dựa hơi mà cũng không
biết dựa hẳn bên nào cho trót. Lá mặt lá trái như thế bảo sao quốc tế nó không
khinh?
Còn dân việt nam thì
sao? Dám cầm súng đánh TQ hay đánh bất cứ thằng nào xâm lược việt nam nữa
không? Mà cầm súng để làm gì? Kết quả của gần 40 năm độc lập, ai cũng thấy cả
rồi, không cần nói nữa.
Và cả bọn hèn hạ chúng
ta đang ôm lấy nhau, hồi hộp chờ đợi hồi chuông báo tử.
*
*
*
Bổ sung:
Sau khi bài này được
upload, tôi nhận được khá nhiều comments và cả message. Không biết phải đánh
giá như thế nào về những comments hỏi ngược lại tôi với một thái độ khinh
khỉnh, qua nhiều câu chữ khác nhau, nhưng đại khái cùng 1 ý: “Vậy bạn có hèn
không?”. He he...
Tôi chỉ muốn nhấn mạnh
lại một điều, suốt cả bài viết, tôi không gọi những người hèn là “các bạn”, tôi
gọi là “chúng ta”. Như vậy có dễ hiểu hơn chưa nhỉ?
Tôi không thích tự nhận
hay gán ghép. Tôi chỉ nói lên những suy nghĩ của mình, còn đánh giá tôi hay
đánh giá chính mình, các bạn cứ tự làm lấy. Thiết nghĩ, đâu cần phải tranh luận
chuyện ai hèn, ai không hèn ở đây! Biết hay không biết mới là quan trọng. Mà
cái sự khổ sở để đi từ cái “không biết/ chưa biết” đến cái “biết” nó sẽ là một quá
trình gian nan mà mỗi người phải tự thân trải nghiệm. Không ai giúp ai được
đâu. Và tôi hiểu, cái “biết” của tôi nó cũng chỉ giới hạn trong tầm nhân sinh
quan nhỏ bé của cá nhân tôi mà thôi. Còn bạn, hãy tiếp tục giữ lấy niềm lạc
quan của bạn. Con cừu vẫn có được niềm hạnh phúc mỗi ngày được gặm cỏ non, uống
nước suối, ngắm bầu trời xanh, chờ đến ngày xẻ thịt mà! Đúng không? Hạnh phúc
vẫn khắp quanh ta! Những con cừu không biết “tự sướng”, không biết “thủ dâm
tinh thần” thì quả thực là ngu còn hơn... cừu! He he...
*
*
*
Bổ sung tiếp:
“... Ông bảo xã hội nào
cũng có những điều bẩn thỉu. Tôi công nhận điều ấy. Nhưng xã hội bẩn thỉu nhất
ông có biết là xã hội nào không? Là xã hội mà thằng ăn cắp không cho rằng nó
phạm pháp, nó đang làm điều xấu, người lương thiện thì run sợ, thằng bất lương
lại coi việc nó làm là bình thường và kẻ vô liêm sỉ như ông thì vênh vang tự
đắc: ta là số đông. Chính là xã hội này đây...” (trích comment của
khongnoibiet).
TỰ DO PHẢI TRANH ĐẤU BẰNG XƯƠNG MÁU
VÀ CẢ TÍNH MẠNG
Chỉ cần đọc bài thơ của cô
giáo Trần Thị Lam và đoản văn của nữ doanh gia Hân Phan, ta có thể mường tượng
ra rằng rồi đây nòi giống sẽ không còn. Vì ngu nên bốn ngàn tuổi mà không chịu
lớn và hèn hạ thì nòi giống sẽ bị ngoại bang đồng hóa thôi!
Nòi giống Việt Nam đâu có ngu và
hèn, vì từng là “châu chấu đá xe, tưởng rằng chấu ngã, ai dè xe nghiêng”
và có vị đại anh hùng Trần Bình Trọng thét lớn vào mặt quân thù “Ta thà làm
quỷ nước Nam, còn hơn làm vương đất Bắc” thì có thể nào ngu và hèn được?
Thế mà trở nên ngu và hèn là thế
nào? À phải rồi! Tại vì “đời cha ăn mặn, đời con khát nước”!
Từ lâu, tôi đã thầm nghĩ đến vua
chúa Nhà Nguyễn đã tru diệt chủng tộc Chàm, nhưng chưa dám mạnh dạn nói ra. Cho
đến khi đọc mẩu chuyện ngắn “Thư gửi cố nhân” của Giáo sư Lê Tuyên trong
cuốn kỷ yếu của Trường Đại Học Sư Phạm Huế, thì tôi viết ra để nếu có nhà thông
thái nào phản biện, đưa ra nguyên nhân nào khác có tính thuyết phục hơn, khiến
nòi giống Việt Nam trở nên ngu và hèn, thì mình thay đổi cái quan định luận “đời
cha ăn mặn, đời con khát nước” mấy hồi?!
Nhân dịp đọc bài viết của Giáo sư Lê
Tuyên có tựa đề “Thư gửi cố nhân” đăng trên đặc san Đại Học Sư Phạm Huế kể
chuyện ông và ba người bạn đi thăm Nhà Thờ Công Giáo ở Tây Ban Nha, được một vị
Linh mục cho biết “nước Việt Nam đã bị dân tộc Chàm chiếm lại từ Nam chí
Bắc, nên chẳng còn nước Việt Nam đâu nữa mà về“, thì tôi càng vững tin hơn
về thuyết Nhân Quả mà tôi nghĩ đến.
Nhận thấy ngang đây thư viết đã khá
dài. Thư sau viết tiếp, tôi sẽ chép lại mẩu chuyện của Thầy Lê Tuyên và bàn
luận về thuyết Nhân Quả để chia sẻ với Tiến sĩ Stephen B. Young. Xin Giáo sư
dành chút thời giờ để đọc và để soi sáng cho tôi.
Trân trọng cám ơn Giáo sư.
Ghi chú: Những gì tôi viết hôm nay
là để mai sau nếu có nhà nhân chủng học nào đó muốn tìm hiểu tại sao nòi giống
Việt Nam không còn, thì cứ đọc bài viết của tôi là đủ biết, để đỡ mất công tìm
tòi.
Bằng Phong Đặng văn Âu, Thành phố
Westminster, Quận Cam, California, Hoa Kỳ.
Ngày 18 tháng 9 năm 2023. Điện thoại
số: 714 – 276 – 5600.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.