Search This Blog

Monday, April 3, 2023

TRẢ LỜI ĐỘC GIẢ - BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

                   

TRẢ LỜI CHUNG CHO NHỮNG AI THẮC MẮC.

Bằng Phong Đặng văn Âu.

https://khongquanc130.blogspot.com/2023/04/tra-loi-chung-cho-nhung-ai-thac-mac.html 

Tôi là người đứng ra giữa thanh thiên bạch nhật, nêu lên câu hỏi với những anh em cựu Quân nhân trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, để có một anh quân nhân nào đó minh danh trả lời. Ông ký tên Vương Nguyễn thì làm sao tôi biết đó là một quân nhân đàng hoàng hay là một dư luận viên Việt Cộng, Việt Tân? Tại vì thấy có bà Hoàng Lan Chi nhào vào “ăn có”, thì tôi mới trả lời để giảng cho người đưa tiếng nói của mình lên Diễn đàn ở xứ sở tự do này mà dùng nặc danh đều là hèn. Tôi viết Email này để những người tự nhận mình có ăn có học thì không nên “ăn có” một cách hèn hạ.

Nếu ông là Không Quân đích thực, ông phải công khai xác nhận mình ở đơn vị nào, phi hành hay không phi hành, bạn cùng đơn vị của ông là ai giống như tôi, thì may ra tôi còn lưu tâm để trả lời. Thực sự tôi không ngờ một người trả lời dốt như ông, mà bà Hoàng Lan Chi không nhìn ra cái dốt của ông, thì lâu nay bà khoe bà có bằng Đại Học, tôi rất nghi ngờ cái sở học của bà.

Trước đây, có một số người đã dùng những thậm từ để mắng nhiếc bà Hoàng Lan Chị như là “con đĩ lậu” (còn nhiều thậm từ dơ dáy hơn nữa mà tôi không thể viết ra đây), tôi khuyên họ không nên lôi chuyện đời tư của bà làm hôn thú giả với Giáo sư Tạ Quang Khôi để được ở lại Hoa Kỳ rồi quay ra phản bội ông Khôi. Nếu thấy bà ấy sai ở điểm nào, thì phê bình điểm ấy mà thôi để xây dựng một Cộng Đồng sạch sẽ. Tôi từng phê bình cái sai của nhiều người làm tổn thương chính nghĩa Chống Cộng, nhưng không bao giờ tấn công vào đời tư của người ta.

Tôi là người duy nhất thấy anh Trần văn Bá bị Việt Cộng lừa về Saigon để “tiếp thu” Chính quyền là vì non nớt về sự hiểu biết thủ đoạn của Việt Cộng. Tôi là người duy nhất khuyên ông Phó Đề đốc hãy biết địch biết ta trước khi bắt tay vào cuộc đấu tranh võ trang. Một triệu lính VNCH và ½ triệu lính Mỹ mà không đánh thắng nổi bọn Việt Cộng. Vậy một nhóm anh em chừng một Trung đội hay một Đại đội mà anh nghĩ có thể giải phóng Việt Nam được hay sao? Ông Minh vì ham danh vọng, không chịu nghe lời khuyên của tôi, mà nhiều người nhiệt huyết yêu nước bị chết theo. Tôi kể ra sự kiện này, thì có một bà trong Mặt Trận chửi tôi là một thằng Thiếu tá mà dám khuyên ông Tướng, là thằng nói phét. Tôi không trả lời, vì tôi biết tôi chỉ là Thiếu tá, nhưng tôi không lùn trí tuệ, cũng không vô nhân cách như một số ông Tướng. Bằng cớ là ông Đại tướng Nguyễn Khánh từng làm Quốc trưởng khi còn đất nước, mà nay trong hoàn cảnh lưu vong, ông Nguyễn Hữu Chánh lập Chính phủ Việt Nam Tự Do, thì ông Tướng nhào vào để được phong Quốc trưởng, mà chẳng ý thức việc mình làm là sự thóa mạ Quân Lực VNCH. Một ông Đại tướng từng chỉ huy Quân Đội,đầu quân cho một Thủ tướng tự phong mà còn có những Tướng khác nhắm mắt nhảy vào theo là vì không biết nhục. Thử hỏi cái Quân Đội VNCH còn ra cái quái gì nữa, khi những ông Tướng háo danh làm nhục mình, mà vỗ ngực tự hào? Khi khám phá ra bị ông Nguyễn Hữu Chánh lừa đã không biết xấu hổ, có ông Tướng lại lên tiếng sỉ vả ông Chánh, để bị ông Chánh sửa lưng mà không biết nhục.

Cái việc ông Tướng Hoàng Cơ Minh làm kháng chiến bịp, quyên tiền của đồng bào để làm kinh tài bỏ túi riêng là phi pháp và vô đạo đức. Khi bị ký giả Đạm Phong tố giác sự lừa đảo, ông Minh sai người tới gặp Đạm Phong để điều đình, nhưng Đạm Phong từ chối, thì sau đó bị giết. Người ta đều biết thủ phạm là ai, nhưng vì mải lo làm ăn, không có bằng chứng để tố cáo. Chỉ có bọn Việt Cộng nằm vùng trong tổ chức biết, thì Việt Cộng dùng “blackmail” để sai khiến Mặt Trận phải làm tay sai cho chúng. Việt Cộng luôn luôn dùng Chiến thuật “blackmail” để sai khiến đối thủ là chuyện rất thường xuyên áp dụng. Sở dĩ tới ngày hôm nay tôi vẫn nói đến sự nguy hại của Việt Tân để đồng bào cảnh giác là vì Việt Tân nguy hiểm hơn Việt Cộng. Bởi vì Việt Cộng không thể ngang nhiên đứng ra làm đài TV, Radio, Báo để đầu độc giới trẻ.

Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích cặm cụi ngồi dịch tài liệu của Việt Tân sang Anh ngữ, tức là ông tiếp tay cho Việt Cộng mà ông không biết, thì ông Bích không nên làm chính trị. Anh Nguyễn Khanh, Giám đốc đài RFA phần Việt ngữ, huấn luyện cho cán bộ Việt Tân kỹ thuật truyền thông mà không biết mình đang tiếp tay cho bọn lừa đảo, thì không nên làm truyền thông. Tôi nói cho ông Nguyễn Ngọc Bích, anh Nguyễn Khanh biết là để giúp cho người khác đừng đi theo vết xe của Nguyễn Ngọc Bích, Nguyễn Khanh để tiếp tay với tội ác, chứ tôi không có hiềm khích với họ. Tôi không đả kích Việt Tân để dìm tiếng tăm của Việt Tân, nhằm tổ chức của mình nổi trội lên, vì tôi chẳng có tổ chức. Tôi từng mô tả tôi giống như người lội nước lụt, thấy chỗ nào sâu, có nước xoáy thì cắm vào đó một cây sào để người khác biết mà tránh. Tôi là người viết độc lập (freelance) chưa bao giờ hưởng một xu tiền nhuận bút của báo nào, mặc dầu có báo thưng mại lấy bài tôi viết để đăng, nên tôi không viết vì tiền, tôi không nằm dưới chỉ đạo của bất cứ ai. Tôi viết vì lương tri bắt buộc, chứ không mưu đồ điều gì cho bản thân. Một người không làm điều gì khuất tất như tôi, thì chẳng việc gì mà phải sợ ai cả!

Những năm ở thế kỷ trước, Email và Internet trở nên thông dụng, tôi đã đọc những bài viết của những sĩ quan xuất thân trường Võ Bị Quốc gia Đà Lạt (trường Mẹ), trường Bộ binh Thủ Đức chửi bới nhau bằng những từ ngữ hết sức thô tục. Tôi nhận thấy sự xuống cấp về Giáo dục của các sĩ quan ta quá ư thê thảm. Tôi nhận thấy anh em binh sĩ, hạ sĩ quan có tư cách hơn các sĩ quan rất nhiều vì họ không lập hội để chửi bới nhau. Do đó, tôi mới nghĩ đến vấn đề “Quỷ Ám” đã tác động lên dân tộc ta, thì tư cách sĩ quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa trở nên đổ đốn đến thế!

Một sĩ quan Đà Lạt Khóa 17 bất bình gì về chuyện gì trong cuộc họp chả biết, đã đánh anh Lê văn Trang – Khóa 14 Đà Lạt– mặt mày sưng húp như cái mâm, chẳng thể nào nhận diện được. Thử hỏi hai chữ “Niên trưởng” còn có chút giá trị gì nữa không?

Cái luận điệu đổ tội cho tôi vì đăng bài “Vàng Rơi Không Tiếc” của nhà văn KQ lên báo Lý Tưởng đã gây ra cái chết của anh Phạm Đăng Cường là luận điệu hết sức ngu xuẩn và hèn. Anh Đào Vũ Anh Hùng đã gửi bài viết đến tất cả những tờ báo Việt Ngữ tại Hoa Kỳ, nhưng các báo đều từ chối vì sợ Mặt Trận, đủ chứng tỏ các chủ báo hèn. Cuối cùng, anh Hùng phải gửi bài viết đến tờ báo do tôi phụ trách. Khi tôi đứng ra làm tờ báo Lý Tưởng, tôi dùng cái slogan “Không Bỏ Anh Em, Không Bỏ Bạn Bè” để giương cao tinh thần của những anh trực thăng, can đảm nhào xuống cứu một anh em Khu trục bị Việt Cộng bắn hạ. Dù bị phòng không địch bắn như mưa, nhưng chiếc này đến chiếc khác bị địch bắn rớt, phi công vẫn nhào xuống cứu đồng đội cho kỳ được mới thôi. Anh Đào Vũ Anh Hùng là một phi công trực thăng gửi bài đế các báo, không báo nào dám đăng, anh mới cầu cứu đến chúng ta. Với tư cách là Chủ Bút của tờ báo, tôi đã mời Ban Biên Tập và Ban Chấp Hành đến họp để lấy ý kiến của anh em. Mở đầu cuộc họp, tôi nói: “Tiêu chí tờ báo của ta là ‘Không Bỏ Anh Em, Không Bỏ Bạn Bè’. Vậy nếu chúng ta vì sợ mà không dám đăng thư của anh Hùng thì anh Hung sẽ chê bọn chúng ta chỉ nói mồm là giỏi, nhưng không dám hành động”. “Năng thuyết bất năng hành!” Tất cả mọi người đều đồng ý, tôi phụ trách viết lời tòa soạn, với nội dung đại ý như sau: “Đây là một bức thư của một người Không Quân tâm tình với một người Không Quân. Chúng tôi đăng lên để rộng đường ngôn luận và cam kết sẽ đăng thư trả lời của Không Quân Nguyễn Kim Huờn trên số báo kế tiếp”.

Nếu Mặt Trận là một tổ chức có chính nghĩa thì không thể lấy lý do gì để dùng bạo lực, vùi dập, hăm dọa tiếng nói của một Tập thể Không Quân. Nhưng vì Mặt Trận là một lũ thảo khấu, làm điều dối trá khuất tất, không có lý lẽ để biện minh hành vi côn đồ của mình, nên phải dùng chính sách khủng bố để bịt miệng thiên hạ. Thay vì viết thư trả lời thư của anh Hùng, một bạn cùng Phi đoàn trước năm 1975 và đồng chí trong cùng Mặt Trận, Nguyễn Kim Huờn bay đến thành phố Houston để điều động Thành Bộ mở cuộc khủng bố. Thời bấy giờ, điện thoại chưa có “call ID” nên bọn Kháng Chiến gọi hăm dọa suốt ngày suốt đêm, mà chẳng biết đứa nào gọi. Anh Hội trưởng Trần văn Nghiêm – Cựu Phi đoàn trưởng Khu Trục đóng ở Đà Nẵng – từng thi hành nhiều phi vụ Bắc Phạt, mà sợ đến nỗi đã phát khóc nức nở trong cuộc họp Ban Chấp Hành, vì bọn thảo khấu hăm dọa vợ con anh ta. Nhà anh Phạm Đăng Cường bị Mặt Trận đột nhập, lục soát và lấy đi một bức thư của cô em gái xin anh mua cho một ít thuốc Tây, vì thuốc ở Việt Nam khan hiếm. Thế là Mặt Trận cho đàn em đi rêu rao, chụp mũ Phạm Đăng Cường liên lạc với Việt Cộng. Vì vừa bị khủng bố, vừa bị chụp mũ Việt Cộng, lại thêm những anh em Không Quân trong Liên Minh Dân Chủ của Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy cũng nghi ngờ anh liên lạc với Việt Cộng, Phạm Đăng Cường uất ức, nhảy cầu xa lộ quyên sinh để bảo toàn danh tiết. Về phần tôi, tôi coi bọn côn đồ Mặt Trận là đám ruồi nhặng, mặc xác cho chúng tha hồ gọi điện thoại ngày đêm khủng bố cá nhân. Nhưng cái hèn của bọn thảo khấu là hăm dọa vợ con tôi. Tôi đã trả lời bọn chúng: “Lãnh tụ của chúng mày cũng là tị nạn như tao, lập ra băng đảng Mặt Trận, chưa làm rụng một sợi lông thằng Việt Cộng, lại cả gan sai đàn em khủng bố một thằng đánh giặc như tao, là chúng mày lầm lớn. Nếu chúng mày thực tình không hèn, mày một cây súng, tao một cây súng. hãy hẹn tao tới bất cứ địa điểm nào để xem thằng nào bắn nhanh hơn. Cái thứ đi hăm dọa đàn bà trẻ con như chúng mày thì chỉ đi ăn cắp, chứ làm được cái quái gì mà đòi giải phong dân tộx?” Thời điểm đó là năm 1988, tức là một năm sau khi Hoàng Cơ Minh đền tội trên Đất Thái Lan, mà băng đảng Kháng Chiến vẫn còn hung hăng như thế đấy! Nếu chúng nó giành được nước, thì chúng còn ghê gớm hơn cả Việt Cộng. Đó chỉ là giả thuyết thôi! Cái thứ vừa ngu, vừa hên, không biết nhục thì chỉ đi làm tay sai cho kẻ thù, chứ giành lại nước thế quái nào được?

Hàng năm vào dịp tháng 7, Hội Bô Lão Không Quân thường tổ chức cuộc họp mặt tại nhà hàng Paracels trên đường Brookhurst, Westminster. Năm 2013, tôi đến dự tại nhà Trung tá Phạm Quang Điềm để gặp gỡ những anh em ở xa về trước ngày Đại Hội. Ở đó, tôi trông thấy Nguyễn Kim Huờn có mặt, nhưng tôi không chào hỏi anh ta. Chừng một giờ sau, Nguyễn Kim Huờn tới bắt tay tôi chào ra về và tự giới thiệu danh tánh. Tôi nói: “Tôi lạ lùng gì anh mà anh phải giới thiệu danh tánh? Anh là người đến thành phố Houston sai đàn em dọa bắn, dọa giết anh em Không Quân chứ gì? Anh còn nợ Phạm Đăng Cường và tôi một lời xin lỗi”. Nguyễn Kim Huờn nắm lấy tay tôi và nói: “Anh Âu, anh hãy nhìn vào mắt tôi để biết tôi nói thành thành thật: ‘Tôi đã ra khỏi Việt Tân rồi! Anh tin tôi đi!”. Tôi đáp: “Tôi đâu cần nhìn vào mắt anh để biết anh nói thật hay nói dối? Nếu anh ra khỏi Việt Tân thì mở cuộc họp báo như anh đã từng họp báo khai trừ bác sĩ Trần Xuân Ninh chê Mặt trận chệch hướng kia kìa và nói một lời xin lỗi vong hồn Phạm Đăng Cường thì mới xứng đáng là Người Không Quân”. Nguyễn Kim Huờn từ dạo đó biến mất dạng luôn cho đến nay! Khi tôi nghe “Ôi Không Quân danh tiếng muôn đời!” Tự nhiên tôi cảm thấy nổi gai ốc khắp người!

Trong cuộc khủng bố của Mặt Trận, tất cả những anh em Không Quân từng một thời Chinh Nam Phạt Bắc đều im re. Chỉ có một mình tôi tự bỏ tiền túi ra xuất bản một tờ báo lấy tên Thần Phong để hài tội Mặt Trận. Tôi đâu sợ gì chúng nó mà đành chịu im tiếng? Tôi tin rằng nếu tôi bị Mặt Trận giết, chẳng có anh nào quan tâm, vì họ đã quen với lạnh lùng vô cảm mất rồi. Nhưng tôi quyết làm một “Lone Ranger” để xứng đáng là Người Không Quân!

Bây giờ qua chuyện Tiến sĩ Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh. Độc giả nên nhớ rằng tôi không bới móc đời tư của ông Cựu Tư Lệnh một cách hèn hạ sau khi ông Cựu Tư Lệnh đã quá vãng. Tôi chỉ nói đến hành động của ông là bất xứng đối với một nhà trí thức, một vị Chỉ huy Không Quân.

Năm 1950, Việt Nam có cuộc Tổng Động Viên, tất cả thanh niên có bằng Tú Tài I hoặc Tú Tài II đều bị lùa vào trường Nam Định ở Bắc phần và trường Thủ Đức ở Nam phần. Nhân dịp Tết Nguyên Đán, Pháp cho phép sinh viên về nhà ăn Tết với gia đình. Sinh viên Nguyễn Xuân Vinh lợi dụng cơ hội về nhà ăn Tết, lẻn vào Saigon để trốn nghĩa vụ quân sự. Bất ngờ bị Hiến Binh tóm được, ném Nguyễn Xuân Vinh vào trường Thủ Đức. Tất cả các sinh viên ra trường Thủ Đức hay Nam Định đều được đeo cấp bậc Thiếu Úy, duy chỉ có ông Nguyễn Xuân Vinh “bi” mang cấp bậc Chuẩn Úy, vì tội đào ngũ.

Nhân lúc Quân Đội Quốc gia cần có phi công để thành lập Quân chủng Không Quân (trước kia chỉ có Departement Air do Lục Quân Chỉ huy), những sĩ quan Bộ Binh như các ông Nguyễn Ngọc Loan, Nguyễn Cao Kỳ, Nguyễn Xuân Vinh… nạp đơn chuyển sang Không Quân. Những ai có bằng Tú Tài II thì được gửi vào học địa huấn tại trường Salon de Provence, còn những ai có bằng Tú Tài I thì học tại Marrakech. Nhưng khi tới giai đoạn học bay, những sinh viên học trường Salon de Provence đều được gửi sang học bay tại Marrakech. Những sĩ quan như Thiếu Úy Nguyễn Ngọc Loan, Thiếu Úy Nguyễn Cao Kỳ đều được lên Trung Úy. Riêng Chuẩn Úy Nguyễn Xuân Vinh nằm yên tại chỗ, vì thời ấy từ Chuẩn Úy lên Thiếu Úy rất lâu.

Về nước, Trung Úy Nguyễn Ngọc Loan được giao trách nhiệm Chỉ Huy trưởng Đệ Nhất Phi đoàn Quan sát, Trung Úy Huỳnh hữu Hiền được giao trách nhiệm Chỉ Huy trưởng Đệ nhất Phi đoàn Khu trục, Trung Úy Nguyễn Cao Kỳ được giao trách nhiệm Chỉ Huy trưởng Liên Phi Đoàn Vận Tải gồm Phi đoàn 413 và Phi đoàn 415, sử dụng phi cơ Dakota DC-3 (hoặc C-47). Vì ông Nguyễn Xuân Vinh mang cấp bậc Chuẩn Úy, nên không được nắm giữ chức vụ Chỉ huy nào cả. Ông Vinh  được Không Quân gửi ra Nha Trang dạy học trò lái máy bay Morane – 500. Ông Chuẩn Úy Vinh là chồng của bà Cung thị Toàn, con gái của Tổng đốc Bắc Phần Cung Đình Vận, nhờ đó mà được Thiếu tá Đỗ Mậu làm Quân Trấn trưởng Nha Trang biết đến, bởi vì khi xưa ông Đỗ Mậu là lính Khố Xanh, từng kéo xe cho Thượng thư Ngô Đình Diệm. Đỗ Mậu hỏi ông Nguyễn Xuân Vinh tại sao cùng xuất thân trường Sĩ quan Bộ Binh Thủ Đức cùng thời gian với trường Nam Định mà Nguyễn Cao Kỳ, Nguyễn Ngọc Loan, Huỳnh Hữu Hiền mang lon Trung Úy, còn anh thì mang lon Chuẩn Úy? Ông Nguyễn Xuân Vinh trả lời: “Vì ông chống Thiếu tướng Nguyễn văn Hinh thân Pháp và ủng hộ Thủ tướng Ngô Đình Diệm, nên bị Nguyễn văn Hinh trù dập.” Ông Nguyễn Xuân Vinh nói dối, vì giấu chuyện được về ăn Tết, trốn vào Saigon để thoát nghĩa vụ quân sự, bị Hiến Binh bắt, nên ra trường ở Thủ Đức với cấp bậc Chuẩn Úy. Tướng Nguyễn văn Hinh ở trên cao, nào biết Nguyễn Xuân Vinh là ai để trù dập? Biết Đỗ Mậu là bộ hạ của Thủ tướng Ngô Đình Diệm, ông Vinh khai với Đỗ Mậu vì mình ủng hộ Ngô Đình Diệm để được ong Đỗ Mậu tiến cử.

Năm 1955 anh Nguyễn văn Cử (phi công ném bom Dinh Độc Lập) và anh Nguyễn Quế Sơn gia nhập Không Quân, ra Nha trang thụ huấn quân sự trước khi được gửi đi Hoa Kỳ học bay. Năm 1958 các anh về nước, thì thấy ông Chuẩn Úy Nguyễn Xuân Vinh dạy bay ngày nào, mà sau ba năm đã được thăng chức Tham Mưu trưởng KQ với cặp lon Trung tá sáng chói. Dưới thời Tổng thống Ngô Đình Diệm, sĩ quan được lên lon rất khó. Thế mà ông Nguyễn Xuân Vinh lên lon vùn vụt là nhờ tài “thượng cấp vận” khéo léo. Chuẩn Úy Vinh dạy bay cho học trò, đã đập hai chiếc phi cơ Morane-500, một loại phi cơ Quan sát còn nhẹ hơn cả L-19. Thiếu tá Nguyễn Ngọc Oánh – Chỉ Huy trưởng Căn cứ Huấn Luyện Nha trang – không hề phạt ông Vinh vì tội đập phi cơ. Ông Oánh chuyển ông Vinh sang dạy địa huấn. Thế mà khi lên làm Quyền Tư Lệnh KQ, ông Nguyễn Xuân Vinh gọi Thiếu tá Nguyễn Ngọc Oánh từ Nha Trang về làm Chỉ Huy trưởng Căn cứ Tân Sơn Nhất để trả thù. Tư Lệnh KQ ra lệnh Thiếu tá Oánh mỗi buổi sáng phải cùng ba người lính KQ bồng súng đứng trước cửa văn phòng Tư Lệnh, chào Tư Lệnh vào làm việc và mỗi buổi chiều Thiếu tá Oánh lại cùng ba người lính đứng trước cửa văn phòng Tư Lệnh, bồng súng chào để tiễn đưa Tư Lệnh ra về. Cái thói tiểu tâm trả thù vặt của một cấp Chỉ huy một cách quan liêu như thời Phong kiến, thì có đáng làm cho cấp dưới phục tùng hay không? Khi được lên lon Đại tá, ông Vinh đích thân mang cặp lon đến tư gia Đại tá Đỗ Mậu để nhờ ân nhân gắn lên vai của mình. Tôi chưa bao giờ biết vị sĩ quan nào được gắn lon tại gia, chỉ biết gắn lon ngoài mặt trận ma thôi! Nếu độc giả không tin điều tôi kể, hãy tìm đọc Hồi ký “Việt Nam Máu Lửa Quê Hương Tôi” của Hoành Linh Đỗ Mậu thì rõ. Tôi đã gọi điện thoại cho ông Nguyễn Xuân Vinh, đề nghị ông lên tiếng việc Đỗ Mậu phịa chuyện để nhục mạ vị Tư Lệnh khả kính của mình. Nhưng ông Nguyễn văn Vinh không lên tiếng, tức là ông Đỗ Mậu viết sự thực. Tư lệnh Nguyễn Xuân Vinh, tác giả “Đời Phi Công” làm say mê thanh niên nam nữ một thời, nhưng ông chưa bao giờ được xác định Hành Quân trên bất cứ loại phi cơ nào. Nghĩa là ông Nguyễn Xuân Vinh chưa có khả năng thi hành phi vụ hành quân. Còn huấn luyện học trò bay thì đập 2 chiếc. Như vậy ông Nguyễn Xuân Vinh chưa có thành tích chiến đấu đáng kể, chỉ nhờ môn “Thượng Cấp vận” khéo léo mà bước lên chức Tư Lệnh chỉ huy một Quân Chủng nổi tiếng hào hùng? Giống như Hussein Obama khơi khơi được lãnh giải thưởng Nobel Hòa Bình mà thôi!

Năm 1962, phi công Nguyễn văn Cử ném bom Dinh Độc lập, Tư Lệnh Nguyễn Xuân Vinh mang các sĩ quan phục vụ dưới quyền mình, ra bến Bạch Đằng tạ lỗi với Tổng thống. Nhưng kể từ biến cố Nguyễn văn Cử ném bom, Tư Lệnh Nguyễn Xuân Vinh bị thất sủng, bèn làm đơn xin Tổng thống Diệm cho phép đưa toàn bộ gia đình sang Hoa Kỳ học để lấy bằng Tiến Sĩ. Chỉ có Tổng thống Diệm rộng lòng bao dung, mới chấp thuận một cách dễ dàng như thế! Có anh nào đi du học mà được ưu đãi đem vợ con theo như ông Đại tá Tư Lệnh Không Quân không?

Trong cuộc trả lời phỏng vấn của Linh mục Nguyễn văn Khải, ông Chủ tịch Tập thể Chiến sĩ cho biết ông vẫn được Chính phủ trả tiền lương bằng Mỹ Kim cho cả vợ con đến khi học xong bằng Tiến sĩ. Mặc dầu đi học, nhưng Chính phủ vẫn coi như đang phục vụ, mà khi thành tài, thì không trở về nước phục vụ, tức là đào ngũ chứ còn gì nữa? Theo thủ tục Hành chánh, một quân nhân không về trình diện đơn vị, bị báo cáo đào ngũ, là đương nhiên. Cãi thế nào được? Năm 1965, Cụ Phan Khắc Sửu và bác sĩ Phan Huy Quát không thể hòa giải nhau những bất bình cá nhân, trao quyền lãnh đạo Đất Nước cho Quân Đội. Hai ông Tướng Nguyễn văn Thiệu, Nguyễn Chánh Thi được Thiếu tướng Nguyễn Cao Kỳ đề nghị đứng ra thành lập Chính phủ, nhưng cả hai ông nhất định từ chối vì tình hình quá khó khăn do đám ma tăng cứ tiếp tục đấu tranh đòi bình đẳng tôn giáo. Hai ông Tướng được ông Kỳ đề nghị, đẩy chức Thủ tướng cho Nguyễn Cao Kỳ thành lập Chính phủ. Thủ tướng Nguyễn Cao Kỳ yêu cầu Trung tá KQ Vũ Đức Vinh tìm cách hủy cái cáo thị tầm nả đào ngũ của Tiến sĩ Nguyễn Xuân Vinh để ông mời ông Vinh về nước giữ chức Bộ trưởng. Lợi dụng được Nguyễn Cao Kỳ mời, Tiến sĩ Nguyễn Xuân Vinh cùng vợ về Saigon chơi, khỏi mua vé, rồi nói dối với Nguyễn Cao Kỳ, ông phải trở về Hoa Kỳ để lo thu xếp một số công việc. Nhưng trở về Hoa Kỳ, rồi ông ở lại luôn, vì không tin Nguyễn Cao Kỳ có thể giữ chức Thủ tướng lâu quá ba bảy hăm mốt ngày. Lúc bấy giờ, ngoài phố Saigon thiên hạ đồn nhau Nguyễn Cao Kỳ là một anh chàng Không Quân ăn chơi, không có kinh nghiệm chính trị, bất tài, chẳng thể nào trụ được bao lâu. Không ngờ Nguyễn Cao Kỳ dẹp một cách dễ dàng cuộc Biến Động Miền Trung do ma tăng Trí Quang xúi Tướng Nguyễn Chánh Thi làm loạn. Sau đó, Tướng Kỳ tổ chức bầu cử Quốc Hội Lập Hiến, khai sinh nền Đệ Nhị Việt Nam Cộng Hòa.

Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Xuân Vinh nói dối với Đỗ Mậu vì chống Tướng Nguyễn văn Hinh và ủng hộ Thủ tướng Ngô Đình Diệm nên bị mang lon Chuẩn Úy. Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Xuân Vinh nói dối Tướng Kỳ để trở về Mỹ lo thu xếp một số công việc, rồi không trở lại Saigon nhận chức Bộ trưởng. Sự thể là vì bà Cung thị Toàn – vợ ông Nguyễn Xuân Vinh – không muốn ở Saigon để bị  sợ Việt Cộng pháo kích hằng đêm, nên ông Vinh nói dối Tướng Kỳ. Khi Tướng Kỳ về Việt Nam năm 2004, Nguyễn Xuân Vinh lên đài RFA mạt sát Tướng Kỳ không tiếc lời, rồi ông về nhà viết Tuyên Cáo đòi trục xuất Nguyễn Cao Kỳ ra khỏi Cộng Đồng Tị Nạn và chê Nguyễn  Cao Kỳ không có căn bản căn bản học vấn.

Tôi lên tiếng: “Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh được Tổng thống Ngô Đình Diệm cho sang Mỹ học lấy bằng Tiến sĩ, sau khi đỗ đạt thì ở luôn tại Mỹ. Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh được Thủ tướng Nguyễn Cao Kỳ gọi về làm Bộ trưởng Giáo dục, nhưng về Saigon chơi, xong nói dối với Nguyễn Cao Kỳ trở về Mỹ lo thu xếp công việc, rồi một lần nữa ở lại luôn tại Mỹ. Tiến sĩ Vinh đang là Chủ tịch Tập thể Chiến sĩ viết Tuyên Cáo chê Nguyễn Cao Kỳ không có căn bản học vấn mà không ý thức mình đang “lãnh đạo” Tập Thể Chiến sĩ mà hầu hết chỉ có trình độ học vấn cỡ Nguyễn Cao Kỳ, Giáo sư Vinh khinh học vấn của ông Kỳ, chẳng khác nào Giáo sư khinh cái Tập thể mà mình lãnh đạo, đều vô học! Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh không phải là Người Tị Nạn, thì không có tư cách gì viết Tuyên Cáo để đòi trục xuất Nguyễn Cao Kỳ ra khỏi Cộng Đồng Tị Nạn”.

Bị tôi chỉ ra cái ngu của mình khi viết Tuyên Cáo, Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh điên tiết, viết Email gửi cho Đại tá KQ Đặng văn Hậu – Giám đốc trường Chỉ huy Tham mưu Trung cấp – mắng nhiếc tôi là “Thằng Côn Đồ và thằng đểu cáng”. Đại tá Hậu chuyển cho tôi xem cái Email chửi tôi bằng ngôn ngữ của phường vô giáo dục. Tôi viết Email hỏi Giáo sư Vinh có phải Email của Giáo sư bị kẻ gian ăn cắp “password”, rồi kẻ gian giả làm Tư Lệnh để chửi tôi bằng cái thứ ngôn ngữ đường phố này không, xin cho biết. Nếu Giáo sư phủ nhận, tôi có thể check IP để tìm ra sự thật. Giáo sư Vinh không xác nhận, cũng không phủ nhận. Giáo sư Vinh chỉ viết ông Kỳ mời ông về làm Bộ trưởng Thông Tin, chứ không phải Bộ trưởng Giáo Dục như tôi viết.

Tôi dùng mẹo viết không đúng ngành Bộ trưởng để Giáo sư Vinh cãi, thì mới được ông thú nhận chuyện ông Kỳ có mời ông Vinh về làm Bộ trưởng là sự thật. Giống như chuyện anh Mít cho anh Xoài mượn 1000 đô-la, đòi hoài không trả, vì không có giấy tờ chứng minh. Đem nội vụ ra tòa, anh Mít trình quan tòa anh Xoài mượn 1500 đô-la mà không chịu trả, khiến cho anh Xoài tức quá, cãi: “Tôi đâu có mượn tới 1500 đô-la, tôi chỉ mượn 1000 đô-la mà thôi! Thế là anh Xoài đã thú nhận sự thật trước quan tòa. Trường hợp Giáo sư Vinh cãi tôi nói sai sự thật thì cũng giống như anh Mít đòi tiền anh Xoài. Một ông Tiến sĩ Toán bị anh Tú Tài Toán lừa dễ dàng như thế, thì làm sao không bị Hoàng Cơ Định lừa phinh, cho chức Chủ tịch Tập Thể để làm tay sai cho Việt Tân?

Tôi hỏi ông Tiến sĩ Nguyễn Xuân Vinh tại sao ông không nhân danh là Chủ tịch Tập thể Chiến sĩ, tổ chức một Phiên họp Khoáng Đại, rồi triệu ông Kỳ đến điều trần, giải thích lý do tại sao ông là một Thủ tướng nổi tiếng Chống Cộng, lại về Việt Nam làm ăn với Việt Cộng? Nếu ông Kỳ giải thích không thông, thì hài tội ông Kỳ còn kịp cơ mà. Nếu ông Vinh có đủ trí tuệ, đủ cung cách của một lãnh tụ, ông Vinh biết hành xử như tôi đặt câu hỏi thì hay biết mấy! Nhưng dù một người thông minh đến thế nào đi nữa, mà cái tâm không trong sáng thì cái tuệ tất nhiên bị lu mờ.

Vua viết Phiếm Luận Sức Mấy Đinh Từ Thức chế giễu Tập Thể Chiến Sĩ hoạt động giống như Đại Đội Chung Sự chỉ lo việc Ma Chay Tang Chế, kéo cờ lên, hạ cờ xuống, phủ cờ, xếp cờ, đăng báo phân ưu, chia buồn. Nhưng ông Chủ tịch không coi lời chế giễu đó là sự sỉ nhục, bởi vì quãng đời Chiến sĩ của ông Chủ tịch chưa hề được xác định bay hành quân, chưa hề nếm mùi chiến trường, mà mang cặp lon đến xin ông Đỗ Mậu gắn lên vai mình để bày tỏ lòng biết ơn ân nhân, thì đâu còn biết điều gì là Nhục? Cho nên mấy ông sĩ quan bị ông Chủ tịch chê không có trình độ học vấn như Nguyễn Cao Kỳ vẫn vui vẻ, cười nói hồn nhiên là điều rất dễ hiểu.

Người Việt có căn bệnh sùng bái bằng cấp, cứ thấy một ông có bằng Tiến Sĩ là xum xoe, bợ đỡ. Giống như thấy một anh đầu trọc, mặc áo cà sa như Nhất Hạnh là chắp tay lạy Thầy và xưng con ngọt xớt, chẳng cần biết Nhất Hạnh từng chê Nội Các Chiến tranh của Nguyễn Cao Kỳ và thuộc cấp là một bè lũ Quân phiệt, tay sai “Đế Quốc Mỹ”. Những vị quen thói “se sua” với ông Tiến sĩ Vinh, với quý Thầy Nhất Hạnh đọc đoạn này có lẽ giận tôi lắm? Thiếu gì ông Tiến sĩ ngu và hèn? Thiếu gì những ông Sư đại bịp, hoang dâm vô độ?

Trong nước Việt Cộng đàn áp dân, cưỡng bách dân làm súc vật. Cô giáo Trần thị Lam chê dân Việt có bốn ngàn tuổi không chịu lớn. Nữ doanh gia trẻ Hân Phan viết bài “Người Việt Nam Hèn Hạ” cũng oan cho dân lắm, vì họ bị sống dưới chế độ độc tài toàn trị. Ra Hải ngoại, có nền dân chủ Pháp trị mà các chiến sĩ dưới quyền lanh đạo của Tiến sĩ Nguyễn Xuân Vinh tình nguyện câm mồm trước một anh Phó Đề đốc Hải Quân cũng mang thân phận tị nạn như bao nhiêu người khác, phịa ra cái tổ chức Kháng Chiến Bịp, dùng bọn thảo khấu đi khủng bố những ai chống lại họ. Phải chi anh em nhà Hoàng Cơ Minh lập Đảng Cướp đi ăn cướp nhà bank thì tôi chẳng thèm đả động tới. Vì anh em nhà Hoàng Cơ Minh nhân danh giải phóng Dân Tộc để đi ăn cướp mà không có một ông Tướng nào, một ông Đảng trưởng nào, một ông trí thức nào dám mở miệng thì tôi phải lên tiếng thay quý vị im tiếng mà thôi! Tôi chưa bao giờ nói một lời khiếm nhã để trả đũa ông Tiến sĩ dùng lời của phường vô giáo dục miệt thị mình. Vì tôi muốn những bạn trẻ như Khoa học gia Dương Nguyệt Ánh, Tướng Lương Xuân Việt, Thứ trưởng Bộ Tư Pháp Hoa Kỳ Đinh Việt hãy suy nghĩ những gì tôi phát biểu dưới đây sẽ trở thành hiện thực:

Một Dân Tộc có bốn ngàn tuổi mà không trưởng thành là một quái thai!

Một Dân Tộc hèn hạ thì chỉ đi làm đầy tớ, làm nô lệ cho ngoại bang mà thôi!

Một Dân Tộc ù lì, không biết nhục là gì, thì nhất định sẽ bị diệt chủng.

Một người từng chiến đấu cho tổ quốc Việt Nam Tự Do, hiên ngang đứng giữa trời múa bút, không bao giờ sử dụng nặc danh để lên tiếng những vấn đề liên quan đến thanh danh nòi giống như tôi, nhưng có những đứa dùng nặc danh nhục mạ, miệt thị tôi mà nghĩ rằng chúng nó có thể cứu được Dân Tộc khốn khổ này, thì thật là một điều hoang tưởng đau đớn.

Tình trạng chiến tranh Việt Nam, gia đình nào cũng có người hoặc ở phía bên này hoặc phía bên kia trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Cái đứa khai thác nỗi bất hạnh này để kết tội tôi thông đồng với Việt Cộng, là cái đứa vừa bất lương, vừa ngu xuẩn, không đáng được dạy dỗ. Cái đứa tự hào thuộc con nhà mô phạm, khoe có bằng cấp mà phát tán một bài của tên nặc danh để mạ lỵ tôi thì cũng là một cái đứa không ra gì. Thiên hạ chửi cho là phải!

Tôi viết bài này để mọi người biết một vị Cựu Tư Lệnh Không Quân Việt Nam Cộng Hòa, có bằng Tiến sĩ Toán mà cam phận làm tay sai cho băng đảng Việt Tân, dù bị chế giễu vì biến Tập Thể Chiến Sĩ thành một Đại Đội Chung Sự (Nhà Đòn Tobia) chỉ biết chăm lo việc tang ma hiếu hỉ, trong khi cả dân tộc đang quằn quại ở quê nhà, thì dân tộc đó chắc chắn sẽ bị diệt chủng. Nếu ai muốn phản biện, cứ việc minh danh ghi rõ tên họ thật do cha mẹ đặt, địa chỉ nhà, địa chỉ Email, số điện thoại như tôi, thì lên tiếng, tôi sẵn sàng trả lời. Tôi khinh bỉ những đứa nặc danh. Đây là bài cuối cùng với hy vọng mở trí cho những đứa ngu và hèn.

Bằng Phong Đặng văn Âu, Ngày 3 Tháng Tư năm 2023.

10200 Bolsa Avenue, Westminster, CA.92683. Điện thoại 714 – 276 – 5600

Email Address: bangphongdva033@gmail.com  

No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.