ĐEM
TÂM TÌNH VIẾT LỊCH SỬ
NHÂN NGÀY QUÂN LỰC 19 THÁNG 6
NGƯỜI
LÍNH THƯA CHUYỆN CÙNG NGƯỜI LÍNH CẤP CAO
BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU
Thành phố Westminster,
California, ngày 19 tháng 6 năm 2019
Kính gửi: Cựu Trung tướng Lữ Lan,
Nguyên Tư Lệnh Vùng II Chiến thuật.
Kính thưa Trung Tướng,
Tôi
là Thiếu tá KQ Đặng văn Âu, người từng lái phi cơ chở Trung tướng đi thăm anh
em binh sĩ trong Vùng trách nhiệm của Trung tướng. Hôm nay, tôi nhận được một
thông báo của anh em gửi đến mời tham dự buổi lễ kỷ niệm Ngày Quân Lực 19 Tháng
6, đánh dấu thời điểm Quân Lực nhận lãnh trách nhiệm với Quốc Dân.
Vì
mấy chữ, QUÂN LỰC NHẬN LÃNH TRÁCH NHIỆM VỚI QUỐC
DÂN, tôi phải viết thư này để bày tỏ đôi điều với Trung tướng, trong
tinh thần của một quân nhân với một quân nhân, tinh thần một đồng chí Đại Việt
với một đồng chí Đại Việt, trong tinh thần một Phật tử với một Phật tử. Kính
mong Trung tướng với tư cách người đàn anh đi trước, giàu kinh nghiệm trong cuộc
sống, vui lòng chỉ giáo cho tôi biết điều gì tôi viết không đúng với Sự Thật.
Tôi cám ơn Trung tướng trước.
*
Có
một người anh em Không Quân, họ Vũ, cấp bậc Thiếu tá, nhập ngũ sau tôi ba năm,
gửi cho tôi một email gồm có 3 câu hỏi với nội dung như sau:
1/
Anh cho em biết tại sao Không Quân chúng ta có 60 ngàn người, mà nay chỉ có một
mình anh tả xung hữu đột?
2/
Anh thường ghi tên họ, địa chỉ nhà, địa chỉ email và số điện thoại ở cuối mỗi
bài viết. Anh không sợ kẻ thù thanh toán anh hay sao?
3/
Anh là người biết nhiều, hiểu rộng. Anh vui lòng cho em biết tại sao Đất Nước
mình ra nông nỗi này?
Tôi
trả lời như sau:
1/
Tôi không thể thay mặt toàn thể anh em Không Quân để trả lời câu hỏi thứ nhất của
Vũ. Riêng về phần tôi, sở dĩ tôi tả xung hữu đột, vì tôi nghĩ rằng cuộc chiến
chống lại tà giáo Cộng Sản chưa chấm dứt. Khi có súng trong tay, mình dùng
súng. Khi không còn súng, mình dùng ngòi bút để phản bác luận điệu chụp mũ,
tuyên truyền của Việt Cộng; đồng thời phổ biến sự hiểu biết và kinh nghiệm của
mình nhằm nâng cao nhận thức cho người Chống Cộng cảnh giác trước những âm mưu
thâm độc của kẻ thù.
Ví
dụ: Khi tôi thấy những “Ông Sư” trước năm
1975, thường lên máy vi âm chửi chính quyền Miền Nam, quấy rối hậu
phương liên tục, ký tuyên cáo đòi đuổi Mỹ, ở lại Miền Nam. Rồi sau đó, chạy sang
Mỹ lập Chùa, rao giảng “Phật Pháp” mà không hề có một lời lên án chế độ man rợ
của quân xâm lược, thì tôi cảnh báo cho bạn bè lui tới Chùa hãy thận trọng, đừng
để các “Thầy” xỏ mũi như hồi còn chiến tranh.
Ví
dụ: Khi tôi thấy mấy “Thầy Trụ Trì” ở vào lứa tuổi con mình, tôi tự hỏi mấy ông
“Trụ Trì” này ở đâu ra mà nhiều thế, trong khi con cháu người Việt Tị Nạn Cộng
Sản chẳng có đứa nào đi tu? Tất nhiên, tôi hiểu rằng những “Trụ Trì” đáng tuổi
con mình phải được xuất cảng từ Nhà Nước Việt Cộng, tức là Công An trá hình.
Nhiều Phật tử (trong đó có cả sĩ quan cấp Tá của VNCH) đều đồng ý với nhận định
của tôi, nhưng vẫn chuyên cần đến Chùa niệm Phật và rất lễ độ xưng “CON” với
“Trụ Trí”. Tôi hỏi tại sao họ biết đó là Sư Quốc Doanh (Sư Công An) mà vẫn đến
Chùa? Họ hồn nhiên trả lời: “Mình đến Chùa để lễ Phật; còn ai làm bậy thì chịu
tội với Phật!”. Tôi hỏi tiếp: “Bạn tin rằng
có Phật trong Chùa như thế này à?”. Bạn tôi nhún vai rất Tây, không trả lời.
Báo chí cũng biết loại “Trụ Trì” đó ở đâu ra, nhưng không một tờ báo nào dám động
tới vì sợ bị chụp mũ “Chống Phật Giáo”.
Ngoài
ra, tôi còn muốn chứng minh cho Việt Cộng biết rằng tôi không phải là lính đánh
thuê cho “Đế quốc Mỹ” như họ vu khống. Dù ngày nay không được Mỹ giúp phương tiện,
Mỹ không yêu cầu tôi phải Chống Cộng, tôi vẫn chống. Bởi vì tôi quan niệm rằng
Chống Cộng là vấn đề của lương tri. Bao lâu Con Người còn lương trị thì phải chống
lại bọn chủ trương áp bức Con Người biến thành Súc Vật.
2/
Tôi thường ký tên thật với địa chỉ nhà, địa chỉ email và số điện thoại, không
phải vì tôi muốn khoe danh; nhưng vì tôi muốn chứng tỏ với bạn đọc rằng đây là
người viết chịu trách nhiệm về những gì mình lên tiếng. Trong một quốc gia tự
do, có pháp luật, không có lý do gì mình phải núp dưới cái tên giả để luận bàn
chuyện quốc sự. Chỉ có loại lưu manh như Hồ Chí Minh thì mới dùng bí danh Trần
Dân Tiên để ca ngợi mình, hoặc dùng nặc danh CB (Của Bác) để đẩy ân nhân của
mình (bà Nguyễn thị Năm) ra pháp trường đấu tố. Cũng không phải vì tôi can đảm.
Tôi từng viết bài kêu gọi quần chúng trong nước nổi dậy lật đổ bạo quyền, mà
tôi lại giấu danh tánh, thì hóa ra tôi là loại đấu tranh bịp, chỉ biết xúi đồng
bào lao vào chỗ chết; còn mình thì trùm chăn?
Tôi
đủ thông minh để hiểu rằng mình là kẻ mất nước, thân còn chẳng có, thì có gì
danh? Trong tình cảnh phải từ bỏ quốc tịch của mình, đưa tay tuyên thệ trung
thành với quốc gia dung dưỡng mình là một nỗi đau đớn hơn bất cứ điều gì khác.
Tôi cho rằng kẻ nào chạy theo danh vọng, địa vị trong Cộng Đồng Mất Nước là mắc
chứng bệnh hoang tưởng, hoặc tệ hơn là không biết tự trọng.
Thống
tướng Douglas McArthur đọc bài giã từ binh nghiệp trước Lưỡng Viện Quốc Hội Hoa
Kỳ, có câu nói bất hủ: “Old soldiers never
die. They simply fade away”. Tôi thán phục câu nói đó và tôi cố gắng
sống theo gương vị anh hùng.
Con
người sinh ra ai cũng phải chết. Nhưng người lính đích thực chiến đấu cho Lý Tưởng
thì không chết, bởi vì họ đã ý thức rằng nếu họ chết thì sẽ có người chiến sĩ
khác đứng lên. Giống như Tổng thống Ngô Đình Diệm dặn dò: “Ta tiến,
các ngươi hãy tiến theo ta. Ta lùi, các ngươi hãy giết ta. Ta chết, các người
hãy nối chí ta”. Do đó, tôi tin rằng nếu Đặng văn Âu này gục ngã thì
sẽ có một Đặng văn Âu khác sẽ đứng lên.
Năm
1976, anh em cựu quân nhân sống quanh vùng Hoa Thịnh Đốn, họp nhau tại nhà anh
Lê Quyền (một đồng chí Đại Việt), trong đó có Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh. Mục
đích cuộc họp là bàn tính nhau thành lập một Hội đoàn Quân đội để duy trì tinh
thần chiến đấu của Người Lính chưa tròn nhiệm vụ Bảo Quốc – An Dân.
Tôi
còn nhớ mãi câu nói của Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh: “Người ta có thể đuổi mình ra khỏi Quân
Đội. Nhưng không ai có thể lấy Quân Đội ra khỏi mình”. Đúng thế, trót
làm Người Lính, dù đã thua trận, nhưng phải giữ cốt cách ngay thẳng, dũng cảm,
nhất định không im lặng trước những điều sai trái. Chính vì vậy, khi nhận thấy
Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh làm điều sai trái, tôi đã mạnh dạn chống lại, bất chấp
những hăm dọa.
Nhân
dịp này, tôi xin kể hầu Trung Tướng một mẩu chuyện: Khi tôi tuyên thệ vào đảng
Đại Việt, sau phần nghi thức, anh Ủy viên An Ninh đưa cao cây súng Colt lên trước
mặt tôi và nghiêm sắc mặt nói: “Kể từ giờ phút này, đồng chí là người của Đảng.
Đồng chí phải tuân hành kỷ luật, hoàn toàn giữ bí mật của Đảng. Nếu đồng chí vi
phạm, Đảng sẽ có quyết định xử phạt”. Tôi đáp: “Tôi sẵn sàng tuân lệnh, ngày
nào Đảng còn giữ lý tưởng Dân Tộc Sinh Tồn. Nếu Đảng không còn theo đuổi lý tưởng
đó nữa, tôi sẽ là người đầu tiên chống lại Đảng”. Nay tôi đã ra khỏi Đảng, vì Đảng
bất xứng! Nhưng tôi vẫn theo đuổi lý tưởng “DÂN TỘC SINH TỒN”
cho đến chết.
*
Kính
thưa Trung Tướng Tư Lệnh Vùng,
Tôi hiểu rằng biết sống theo thời, thì đường công
danh sự nghiệp thênh thang. Nhưng bạn bè tôi đã đặt cho tôi cái ngoại hiệu “Ông Đồ Xứ Nghệ”, vì tâm tính tôi thích
làm cách mạng hơn là làm chính trị. Hoài bão đó, tôi muốn truyền lại cho con,
nên ngày sinh nhật của đứa con trai tôi, tôi có làm bài thơ dặn dò con. Xin gửi
Trung Tướng đọc để chia sẻ nỗi niềm giữa Người Lính với Người Lính, giữa đồng
chí với đồng chí, giữa Phật tử với Phật tử. Thư đã khá dài. Xin hẹn thư sau để
trả lời câu hỏi thứ ba của Vũ.
THƠ GỬI CÁC CON
Con ạ! Bố là người con Phật,
Nhưng tin Thiên Chúa ở trên trời.
Bố nghe Chúa dạy rằng Chân Thật
Là thuốc thần tiên giải phóng Người.
Cho nên lúc đọc thơ Phùng Quán
Bố nhớ Bà con dạy bố rằng:
Đã chọn phi công làm sự nghiệp
Đừng quên khí phách cánh Chim Bằng.
Còn sống ngày nào còn chiến đấu.
Để rạng ngời danh của giống dòng.
Non nước cần con, con phải hiến
Đừng quên Tiên Tổ nòi Tiên Rồng.
Dầu cho gục ngã trên tiền tuyến
Bè bạn con rồi sẽ đứng lên.
Hãy tin như thế thì không nản.
Không sợ người đời thói bon chen.
Cho nên muốn tỏ lòng trung hiếu.
Thì cha phải nhớ đến Bà con.
Dẫu Bà đã khuất bên kia núi.
Lời dặn năm xưa vẫn cứ còn.
Bây giờ Bố muốn lưu truyền lại.
Cho các con yêu giọt máu này,
Giọt máu oai hùng non nước Việt.
Đừng sống ươn hèn như cỏ cây.
Vong linh bố sẽ vô cùng thỏa
Con ạ! Bố là người con Phật,
Nhưng tin Thiên Chúa ở trên trời.
Bố nghe Chúa dạy rằng Chân Thật
Là thuốc thần tiên giải phóng Người.
Cho nên lúc đọc thơ Phùng Quán
Bố nhớ Bà con dạy bố rằng:
Đã chọn phi công làm sự nghiệp
Đừng quên khí phách cánh Chim Bằng.
Còn sống ngày nào còn chiến đấu.
Để rạng ngời danh của giống dòng.
Non nước cần con, con phải hiến
Đừng quên Tiên Tổ nòi Tiên Rồng.
Dầu cho gục ngã trên tiền tuyến
Bè bạn con rồi sẽ đứng lên.
Hãy tin như thế thì không nản.
Không sợ người đời thói bon chen.
Cho nên muốn tỏ lòng trung hiếu.
Thì cha phải nhớ đến Bà con.
Dẫu Bà đã khuất bên kia núi.
Lời dặn năm xưa vẫn cứ còn.
Bây giờ Bố muốn lưu truyền lại.
Cho các con yêu giọt máu này,
Giọt máu oai hùng non nước Việt.
Đừng sống ươn hèn như cỏ cây.
Vong linh bố sẽ vô cùng thỏa
Ở cõi tầng trời lộng gió mây
Cánh Bằng Lướt Gió tha hồ sõi. (Bằng Phong)
Nhìn xuống nhân gian miệng mỉm cười.
Xin con cho bố niềm kiêu hãnh:
“Là sống làm sao xứng đáng … NGƯỜI!”
Bằng Phong Đặng Văn Âu
Cánh Bằng Lướt Gió tha hồ sõi. (Bằng Phong)
Nhìn xuống nhân gian miệng mỉm cười.
Xin con cho bố niềm kiêu hãnh:
“Là sống làm sao xứng đáng … NGƯỜI!”
Bằng Phong Đặng Văn Âu
Địa
chỉ Email: bangphongdva033@gmail.com
Telephone:
714 – 276 – 5600
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.