Search This Blog

Tuesday, November 14, 2023

ĐỪNG ĐỂ CHO VIỆT CỘNG DỤ DỖ - BẰNG PHONG

ĐỪNG ĐỂ CHO VIỆT CỘNG DỤ DỖ

 

Bằng Phong Đặng văn Âu

 

https://www.youtube.com/watch?v=RmxMQvIaQPA&authuser=0

Cảm ơn Giáo sư Nguyễn Sỹ Thân đã gửi cho xem cái Video Clip.

Tôi xin lặp lại một lần nữa: "Đảng Cộng sản Việt Nam do Hồ Chí Minh lập ra là để diệt chủng tộc Việt Nam và mở mang bờ cõi cho nước Trung Cộng".

Xin quý vị độc giả đừng nghĩ rằng tôi là người Chống Cộng cực đoan hay Chống Cộng quá khích. Những việc làm của Việt Cộng trong quá khứ và trong hiện tại đã chứng minh cho mọi người thấy Việt Cộng không hề có một hành động nào vì nước vì dân.

Cái việc hòa hợp hòa giải dân tộc mà Việt Cộng riêu rao suốt gần nửa thế kỷ nay là một trò bịp. Bởi vì Việt Cộng đang nắm quyền cai trị đất nước trong tay, thì cái nhiệm vụ của Việt Cộng là hòa giải hòa hợp dân tộc bằng hành động, chứ không phải bằng lời nói chót lưỡi, đầu môi.

Tới nay, Việt Cộng vẫn độc quyền tiếng nói (TV, Radio, Báo chí) và độc quyền tư tưởng (nhất định tiến lên xã hội chủ nghĩa, trong khi đó xã hội chủ nghĩa đã bị nhân loại ném vào sọt rác). Ngay cả những người suốt đời theo đảng mà nói khác tiếng nói và tư tưởng của Đảng là bị diệt ngay, huống hồ là người Hải Ngoại?

Việt Cộng đã và đang dùng đảng Việt Tân để thi hành chính sách thống trị Cộng Đồng Người Việt Tị Nạn Cộng sản. Thử hỏi Việt Tân làm sao Canh Tân xứ sở khi mà cái đảng Việt Cộng còn nằm chình ình trên đỉnh quyền lực? Cái trò Canh Tân của Việt Tân là để ru ngủ đồng bào, nhằm thực hiện Nghị Quyết 36.

Kế hoạch thâu tóm Cộng Đồng của Việt Cộng sẽ thành công, vì các đảng chính trị đều là những xác chết chưa chôn (hữu danh vô thực). Tôn giáo cũng vậy. Phần lớn các Chùa đều do Sư Quốc Doanh (Công An) làm trụ trì mà vẫn đông đạo hữu đến dự. Ki-tô giáo thì không có ông Linh Mục hay ông Mục Sư nào dám nói đến tai họa Việt Cộng như Linh mục Đặng Hữu Nam ở trong nước. 

Vậy còn mong gì có thể chống lại bè lũ Vô Thần Cộng Sản?

Đi tị nạn Chính trị, mà rất sợ nói đến vấn đề chính trị. Ngay cả các Hội Đoàn Quân Đội họp nhau chỉ để ca hát, ăn uống, nhảy đầm, chứ không dám đề cập tới kế sách, đường lối chống lại âm mưu xâm thực của Việt Cộng. Tập thể Chiến sĩ thì bị một Ông Quan Đại tá Đào Ngũ lãnh đạo, chẳng làm được trò trống gì, thì ca vang vang những khúc quân hành là để tự lừa dối mà thôi! Lấy gì ra để đứng lên đáp lời sông núi?

Tình trạng cá mè một lứa quá thịnh hành, nên không thể nào có một lãnh tụ uy tín lãnh đạo quần chúng để chống âm mưu của Việt Cộng. Xu hướng chạy theo đồng tiền và hư danh quá mạnh, trong khi đó lý tưởng Chống Cộng càng ngày càng teo dần. Cứ nhìn bọn làm truyền thông chống Tổng thống Donald Trump thì thấy ngay.

Muốn chống lại ý đồ đen tối của Việt Cộng, phía Quốc gia cần phải có tổ chức. Nhưng làm sao có tổ chức được, khi mà lòng tự ái dân tộc xuống thấp tận cùng và lòng tự ái cá nhân bốc lên quá cao? Phải biết nhục mới đứng lên nổi, dân tộc ạ!

Tôi bảo đảm rằng với tình trạng này kéo dài, nòi giống Việt Nam sẽ không còn. Cái tư tưởng bất chiến tự nhiên thành, tức là chấp nhận làm đàn cừu ngoan ngoãn, chờ sung rụng, thì thế nào Việt Cộng sẽ thành công trong "sứ mệnh" tiêu diệt nòi giống Việt Nam cho Trung Cộng. Đài Loan dám chống Tập Cận Bình, còn Việt Cộng bị Trung Cộng sai gì làm nấy, thì người Hải Ngoại đành bó tay.

Ngay cả RFA, VOA, BBC chỉ phỏng vấn Việt Cộng Cù Huy Hà Vũ, chứ đâu thèm phỏng người lính VNCH có lập trường kiên định chống Chủ nghĩa Cộng sản!

Cái dã tâm không giấu diếm của Việt Cộng bằng hai câu: "Thà mất nước hơn mất đảng" và "Còn đảng, còn mình" thì đố ai có đủ lực để lay chuyển chúng nó. Tôi nói ra tình cảnh này không phải làm nản lòng những nhà tranh đấu. Thực tế là người Tị Nạn Cộng Sản đang ở trên chiếc thuyền không bến, không có người cầm lái, mà còn có khá đông bọn đục thuyền cho nước tràn vào.

Chỉ còn một hy vọng duy nhất là Trời tru Đất diệt Trung Cộng, thì Việt Cộng mới chết theo thôi!

Bằng Phong Đặng văn Âu.

 


Saturday, November 11, 2023

ĐÔI ĐIỀU VỚI TẠP CHÍ DÂN VĂN - BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

 

Đôi điều với Tạp Chí Dân Văn

 

Tác giả Bằng Phong Đặng văn Âu

NguồnHồn Việt

Ngày đăng: 2023-11-10

 

Quý độc giả thân mến,

Sáng nay thức dậy, thấy cái Email của Tạp Chí Dân Văn do ông Lý Trung Tín làm chủ nhiệm, có bài viết tựa đề là “NÓ” với Lời Tòa Soạn như sau:

Đây là câu chuyện thật được thuật lại qua nhân vật chính, vẫn còn mặc áo nhà tu, nghĩ cho cùng Nó cũng còn tốt hơn cái đám công an được huấn luyện, xong, cho mặc áo Thầy Chuà tung đi khắp thế giới...Trụ Trì chuà VĨNH NGHIÊM, đường Công Lý cũ, là một tên công an thuộc phòng B38, Sở công an TP/HCM.

Đây cũng là lúc đạo PHẬT nhận cái QUẢ mà mình đã gieo, còn bọn cộng sản cầm quyền, không sớm thì muộn PG cũng bị triệt tiêu. Hầu hết các người xuất gia đều được cộng sản cho mặc y áo Đại Thừa (áo nâu) tức theo các ông PHẬT do các ông sư Trung Hoa tạo ra, chứ không phải tu theo phái Tiểu Thừa (áo vàng) do ông Phật Thích Ca, người Ấn Độ lập ra.

Không phải chỉ trước năm 1975 mới có “NGHỀ THẦY CHUÀ” mà hiện nay Nghề Thầy Chuà được huấn luyện có bài bản, công khai không hề dấu diếm, che đậy do chính bọn cầm quyền cộng sản chủ trương.

Ngày nay nhiều người đã sáng mắt, các ông Phật A DI ĐÀ, DI LẶC, QUÁN THẾ ÂM... đều là sản phẩm do mấy ông Tầu bịa ra, thế mà cả miền Bắc VN đều đi theo mấy ông PHẬT không có thật này.

Germany, 11.04.2022

Chủ Nhiệm TCDV
LÝ TRUNG TÍN

\

Tôi, Bằng Phong Đặng văn Âu, xin mạo muội viết đôi điều:

Cộng sản vô thần, nhưng chúng đã sử dụng tôn giáo để giật sập chế độ VNCH. Phật giáo bị Việt Cộng sử dụng tối đa, vì Phật giáo quan niệm rằng ai làm ác thì người ấy chịu tội, còn bản thân mình chỉ việc lo tu hành. Cộng sản vô thần, không tin vào luật nhân quả, tha hồ làm ác mà không sợ tội, nên chúng đã lạm dụng triết lý “vô vi” của Đạo Phật.

Điều đáng chê trách là các trí thức Phật giáo không thấy những tên Việt Cộng đội lốt Thầy Chùa làm cho Đạo Phật của mình trở thành công cụ của Việt Cộng, để lên tiếng tố cáo chúng nhằm cứu thanh danh Đạo của mình và bảo vệ Tổ Quốc. Thật tình, tôi khinh trí thức Phật giáo vì không noi gương tinh thần “vô úy” của Đức Thế Tôn để hiểu sự im lặng trước tội ác là đồng lõa với tội ác.

Là một người kiên trì chống Việt Cộng, tôi đã lên tiếng cảnh báo rằng Việt Cộng lại một lần nữa dùng Phật giáo để gây chia rẽ Cộng Đồng. Một vị Trung tá của Quân lực VNCH bực bội hỏi tôi căn cứ vào đâu mà tôi dám nói như vậy. Tôi trả lời: “Tuy chỉ là một phi công ăn cơm dưới đất làm việc trên trời, tuy không phải là cựu nhân viên tình báo, nhưng bằng lập luận, tôi khẳng định rằng phần lớn các Chùa ở Hải ngoại đều là cơ sở kinh tài và cơ sở tuyên giáo của Việt Cộng”.

Đây là lập luận của tôi: “Cho rằng đồng hương tị nạn cộng sản trên đất Hoa Kỳ ước chừng 2 triệu người, chưa có đến 20 thanh niên vào trường đào tạo tu sĩ, thì lấy đâu ra Thầy Tu để trụ trì các Chùa mọc ra như nấm? Do vậy, các Chùa phải nhập cảng “Thầy Tu Quốc Doanh” từ trong nước, để làm Trụ trì, chứ còn gì nữa?”. Các Trụ Trì Quốc Doanh đều xuất thân từ lò đào tạo Công An được đưa ra Hải ngoại để làm công tác tôn giáo vận. Các “Thầy” giảng đạo Từ Bi để ru ngủ tín đồ, giống như Luật sư Trần Kiều Ngọc dạy “Không Chống Cộng, chỉ chống cái ác mà thôi” hoặc Tổng Giám đốc SBTN (sinh Bắc tử Nam) Trúc Hồ dạy: “Đòi lật đổ chế độ cộng sản Việt Nam là sai. Chỉ xin Nhân quyền thôi”. Không một đoàn thể Chống Cộng nào ở Người Hải Ngoại lên tiếng phản bác, thì các bạn trẻ ngoan ngoãn tuân theo lời dạy của Trần Kiều Ngọc và của Trúc Hồ, là công tác tuyên giáo của Việt Cộng coi như thành công.

Ai từng là chiến sĩ Chống Việt Cộng trước năm 1975 đều phải hiểu Việt Cộng đánh chúng ta trên nhiều Mặt Trận, gồm có Quân Sự, Chính Trị, Tôn Giáo, Văn Hóa ... Những ai nói rằng tôi không muốn dính dáng đến Chính trị là những kẻ đó không hiểu họ đang nói gì!

Theo sự quan sát của tôi, Đại Việt và Quốc Dân Đảng là hai đảng có quá trình Chống Cộng lâu dài, nhưng ngày nay chỉ sống vật vờ cho qua ngày đoạn tháng, chứ không có khả năng lãnh đạo quần chúng. Xin các bạn đừng giận, tôi nói Sự Thật như tôi đã từng nói trước mặt các đảng viên lão thành: Bác sĩ Nguyễn Tôn Hoàn, bác sĩ Đặng văn Sung (anh tôi), Đại sứ Bùi Diễm, Kỹ sư Hà Thúc Ký, Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy, Tiến sĩ Nguyễn văn Canh … trong cuộc họp thống nhất Đại Việt tại nhà Thiếu tá KQ Nguyễn Quan Vĩnh – bạn cùng khóa với tôi – tại San Jose.

Tôi nói với các bậc đàn anh như sau: “Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh lập ra cái tổ chức Kháng Chiến lừa bịp đồng bào mà các anh im lặng, thì các anh đã tự làm mất tư thế lãnh đạo quần chúng. Niềm tin vào chính nghĩa giải phóng dân tộc khỏi ách thống trị của Việt Cộng mà các anh không bảo vệ, thì sự kết hợp của các anh chẳng mang lại kết quả gì.”

Việt Cộng đã chiếm toàn cõi đất nước Việt Nam, nhưng chúng vẫn bám vào người Việt Tị Nạn để làm công cụ cho chúng. Mặt trận Tôn giáo và Mặt trận Văn hóa là hai sở trường của Việt Cộng. Các đoàn thể Chống Cộng đã thờ ơ đối với hai Mặt trận đó, chúng ta bị coi như thua trận một lần nữa.

Hai nhà sư nổi tiếng chống Việt Nam Cộng Hòa trước năm 1975 là Mãn Giác và Hộ Giác chửi Việt Nam Cộng Hòa là tay sai Đế Quốc Mỹ, đấu tranh đòi Hòa Bình rất quyết liệt, đến Mỹ tị nạn (?) thì được các Phật tử cựu quân nhân khúm núm chào đón, “thưa Thầy, xưng Con” ngọt xớt! Thử hỏi Chống Cộng cái quái gì kỳ cục vậy?

Tiến sĩ Xã Hội học Trần Quang Thuận, phát ngôn viên chính thức của “Thầy Trí Quang” hô hào Về Nguồn, các Phật tử đều im lặng, mà không hề tự hỏi nguồn đã bị Việt Cộng chiếm mất rồi, còn đâu nữa mà về? Tôi viết thư hỏi thẳng Nghị sĩ Trần Quang Thuận – Phát ngôn viên chính thức của Thầy Trí Quang – tại sao không ở lại trong nước để hưởng “thành quả cách mạng” mà lại chạy sang ở với bọn Đế Quốc Mỹ? Thầy Trí Không (Pháp danh đi tu của Trần Quang Thuận) xuất tu, lấy vợ, trở thành nhà chính trị nổi danh nhờ đấu tranh Phật giáo. Tôi hỏi Trần Quang Thuận hãy một lần nói thật trước khi lìa cõi trần rằng: “Anh hãy nói cho tôi biết, anh có thật lòng tin Tổng thống Ngô Đình Diệm đàn áp Phật giáo?”. Trần Quang Thuận im lặng, không trả lời!

Năm 2017, Trần Quang Thuận qua đời, có cả trăm nhà sư dự lễ tang, có một số Nghị sĩ, Dân biểu đăng báo phân ưu bày tỏ vô cùng thương tiếc. Tôi không hiểu các vị Dân cử VNCH vô cùng thương tiếc vì Nghị sĩ Trần Quang Thuận không còn sống trên đời để làm công tác Tôn giáo vận “Về Nguồn” cho Việt Cộng?

Cộng Sản quyết diệt tất cả tiếng nói lương tâm của đồng bào, thì làm sao có thể “Hợp Lưu”, “Giao Điểm” với chúng. Đúng lý ra, nếu là nhà hoạt động Văn Hóa đích thực, không muốn dính dáng đến chính trị phải lên tiếng để độc giả không bị bọn cán bộ vô văn hóa Việt Cộng dụ dỗ chứ!

Hai viên chức VNCH có tiếng tăm nhất là Nguyễn Gia Kiểng và Nguyễn Xuân Nghĩa được Nhà Nước Việt Cộng “bố trí cho xuất khẩu” bằng đường chính thức, ắt phải có công tác của đảng giao phó, làm sao tin được? Nguyễn Gia Kiểng thì hô hào “Hòa Giải, Hòa Hợp Dân Tộc”, viết sách “Tổ Quốc Ăn Năn”. Nhiều trí thức tên tuổi, có bằng Tiến sĩ, viết lời ca tụng tác giả đến tận mây xanh! Tôi coi thường cái mảnh bằng “Tiến sĩ” của các vị đó là có lý do.

Kinh tế gia Nguyễn Xuân Nghĩa – cháu ruột của Mười Cúc Nguyễn văn Linh, Tổng Bí thư đảng Việt Cộng – tốt nghiệp trường “Hautes Études Commerciales” (HEC) của Pháp, chắc chắn đương sự giỏi tiếng Pháp hơn tiếng Anh, dễ kiếm việc ở Pháp hơn ở Mỹ. Ông ta không ở Pháp, mà sang Mỹ để làm Tổng Tuyên Huấn cho Mặt Trận Kháng Chiến Bịp Hoàng Cơ Minh. Tờ báo Kháng Chiến tất nhiên phải nằm dưới sự “chỉ đạo” của ông Tổng Tuyên Huấn, phải không? Thế mà những nhà văn, nhà báo của VNCH “giao du” rất thân mật với ông Tổng Tuyên Huấn rất đáng ngờ! Trong đám tang của nhà văn Võ Phiến, tôi thấy có nhiều nhà văn, nhà báo VNCH bu quanh ông Tổng Tuyên Huấn Mặt Trận Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh, cười nói rất chi là rôm rả! Những nhà hoạt động Chống Cộng có bao giờ thắc mắc về hai nhân vật nổi tiếng Nguyễn Xuân Nghĩa, Nguyễn Gia Kiểng? Những nhà văn, nhà báo loại đánh đu với Nguyễn Gia Kiểng, Nguyễn Xuân Nghĩa mà viết bài Chống Cộng thì ai có thể tin nổi?

Thấy trong mỗi Email của Tạp Chí Dân Văn đều có ghi rõ lập trường rất kiên định, như dưới đây:

“KHÔNG VỀ VIỆT NAM NẾU CÒN VIỆT CỘNG (KVVNNCVC)

MUỐN CHỐNG TÀU CỘNG PHẢI DIỆT VIỆT CỘNG (MCTCPDVC)

MUỐN DIỆT VIỆT CỘNG PHẢI DIỆT VIỆT GIAN (MDVCPDVG)”

tôi vui lắm, vì cộng sản là phải diệt. Nếu ta không diệt nó, thì nó sẽ diệt ta, chứ đừng có hòng quỳ lạy chúng mà chúng buông tha! Tôi sang Mỹ tị nạn, vì không thể một mình diệt Cộng! Tôi dùng bàn phím để viết bài cảnh báo cho đồng bào biết rõ âm mưn của Việt Cộng cũng là một cách diệt.

Thưa tất cả các anh chị cựu chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa,

Xin quý anh chị cho phép tôi được nói một Sự Thật: “Đến nay, anh chị em cựu quân nhân chúng ta chưa có trình độ để xứng đáng có một chế độ dân chủ thực sự do sự thờ ơ lãnh đạm của quý anh. Chiến tranh đã chấm dứt, súng đạn không còn trên tay chúng ta, nhưng chúng ta hãy còn ngòi bút (bàn phím computer) để chống lại các chiến dịch tôn giáo vận, văn hóa vận của Việt Cộng. Tập thể Chiến sĩ có những sĩ quan Chiến tranh Chính trị được đào tạo chính quy, thừa sức đập tan mánh khóe tuyên truyền của Việt Cộng. Thế mà tôi đề nghị vị Chủ tịch Tổng Hội Chiến Sĩ nên có một tờ báo hoặc một đài phát thanh làm cơ quan ngôn luận bảo vệ lý tưởng VNCH trong cuộc chiến đấu của quân dân ta. Nếu Tổng Hội Chiến Sĩ có một cơ quan ngôn luận thì cái đám Trần Kiều Ngọc, Trúc Hồ sẽ không thể tuyên bố lung tung để đầu độc tuổi trẻ Việt Nam. Và sẽ không có chuyện lùm xùm vụ “dựng bia tưởng niệm Chiến sĩ Thủy Quân Lục Chiến Tái Chiếm Cổ Thành Quảng Trị” gần đây. Tôi đề nghị nên lấy tên tưởng niệm “Chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa” là đúng hơn. Bởi vì, tái chiếm Cổ Thành đều do công lao của các Quân Binh Chủng. Tôi coi đó là một đề nghị hợp lý để vinh danh Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, nhằm tạo tinh thần đoàn kết. Thế mà “dư lợn viên” Việt Tân hay Việt Cộng (cũng thế) đã chửi tôi rất bẩn.

Tiếc thay! Ông Chủ tịch Tập Thể Chiến Sĩ im lặng, không thèm đếm xỉa đến đề nghị chính đáng của tôi. Nhà báo Sức Mấy Đinh Từ Thức đã nói lên sinh hoạt của Tập Thể: “Kéo cờ lên, hạ cờ xuống, phủ cờ, xếp cờ, hát Quốc Ca, Cúi đầu mặc niệm… rồi thôi!”. Tại vì người Việt chúng ta quen thói xưng tụng bằng cấp, nên mới bầu cho ông Giáo sư Tiến sĩ chỉ biết dạy Toán, nhưng vô tài bất tướng trong lãnh vực đấu tranh chống Việt Cộng, chỉ biết nghe lời xu nịnh của đàn em, mà không thèm lắng nghe lời đề nghị nghiêm túc của người ngay thẳng đóng góp ý kiến.

Một định chế duy nhất của VNCH còn sót lại là Trung tâm Văn bút Việt Nam Hải Ngoại, cũng rất là tai tiếng bởi những “scandals”. Nhà báo Lão Móc đang cố gắng làm sạch, nhưng e rằng hơi khó, vì tính ù lỳ cố hữu của người Việt Nam.

Mẩu chuyện “NÓ” trong cái Email do ông Lý Trung Tín chuyển, xác nhận là chuyện có thật. Sở dĩ chuyện ấy xảy ra, theo tôi, là tại vì trí thức Phật giáo hèn, không dám ra mặt chống lại bọn Việt Cộng giả sư. Tôi nhận thấy các chiến sĩ của VNCH rất dũng cảm ngoài chiến trường nhưng rất “kín tiếng”, không dám công khai ra mặt chống lại bọn đội lốt Thầy Chủa, đội lốt Kháng Chiến! Do đó, trong Cộng Đồng mới có phường đầu đường xó chợ, du thủ du thực, xanh vỏ đỏ lòng tự xưng là nhà tranh đấu.

Trong nước, Công An Việt Cộng đè bẹp dân chúng sát đất. Nhạc sĩ Trúc Hồ làm những bài nhạc Vùng Lên, người ta tự hỏi ai có thể Vùng Lên? Ở Hải Ngoại, chẳng có Công An Việt Cộng đè bẹp, nhưng tự mình nằm bẹp. Bằng cớ là tôi chỉ ra các Chùa Phật phần lớn là cơ sở Kinh tài và Tuyên vận của Việt Cộng, nhưng tín đồ vẫn đông đúc đến lạy các Thầy Trụ Trì Quốc Doanh đáng tuổi con cháu mình? Liệu các bác sĩ có thể cho toa thuốc gì để các bậc nam nhi Vùng Lên được không?

Mấy lời chân thật tự đáy lòng, tôi không hề có ý xúc phạm ai. Chỉ mong sao dân mình trưởng thành, để cô giáo Trần Thị Lam không còn hỏi:

“Đất Nước Mình Ngộ Quá Phải Không Anh?
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…”

 

Kính mong quý vị quan tâm đến tương lai nòi giống vui lòng chỉ giáo cho tôi biết điềt gì mà tôi đã nói sai. Mục đích của bài này này là muốn đồng bào mình tránh khỏi chủ trương “địch vận” của Việt Cộng. Không ai bắt buộc mình phải làm chính trị. Nhưng đã mang danh là người đi tị nạn chính trị thì phải có kiến thức chính trị để không mắc mưu bọn Chống Cộng kiếm ăn.

Trân trọng,
Bằng Phong Đặng văn Âu

Tel: 714 – 276 – 5600

Dưới đây là bài “NÓ” đăng trên Tạp chí Dân Văn của ông Lý Trung Tín. 

NÓ......

… Một lần lễ Chùa ......Tôi tình cờ gặp lại Nó .

Nó là … Trụ Trì tại một chùa X! Dù thân Nó tròn trịa, mặt no đầy, da dẻ hồng hào khác hẳn thuở xưa.

Dù Nó đang đầu tròn áo vuông, dù có dáng oai nghi của một Nhà Tu, Tôi cũng nhận ra ngay. Tôi vừa bàng hoàng, vừa mừng. Mừng vì được gặp lại người bạn thân; bàng hoàng vì không biết ma đưa lối quỉ dẫn đường thế nào mà kéo Nó đến cửa Thiền!

Đợi lúc vắng khách thập phương, Tôi nhẹ nhàng đến bên Nó, chấp tay có vẻ cung kính, nhưng lời nói lại có phần đùa nhiều hơn :

– Bạch Thầy ! Thầy còn nhớ … Con không ?

Nó sựng một giây, rồi vỗ mạnh vào vai Tôi , lớn tiếng mừng rỡ. Như quên mình là Nhà Sư:

– Thằng quỉ, sao Mầy lại ở đây?

Câu nầy đáng lý Tôi hỏi Nó mới đúng hơn. Tôi vẫn chấp tay, cười cười:

– Dạ ! … Con là Phật Tử …

Nó nắm tay Tôi kéo đi, dẫn Tôi qua một dãy phòng. Đến môt phòng riêng biệt, trên có hàng chữ Phòng Trụ Trì, Nó đẩy Tôi vào. Đó là một phòng tương đối rộng, ngăn nắp sạch sẽ; bày biện đơn sơ, khác với bản tính cẩu thả và … ở dơ ( ! ) của Nó.

Đảo mắt một vòng, Tôi hỏi Nó:

– Theo Tôi biết, chỗ ngủ của Trụ Trì như hàng đại gia. Sao chỗ của Thầy đơn giản quá vậy?

– Thầy Bà gì!

– Vậy chứ sao Mầy là Trụ Trì ngang xương vậy?

Nó tự hào :

– Sao lại ngang xương? Đó là sự suy nghĩ đầy trí tuệ của Tao. Từ lúc tụi bây ghi danh vào đại học, Tao nghĩ, dù tụi mình có học hết đại học đi nữa, thì khi ra trường làm được cái gì với cái bằng cử nhân văn chương hay cử nhân luật?

Là luật sư, nếu tụi mình có chút lương tri thì chẳng nói chi; bằng không thì sẽ vì tiền mà dùng miệng lưỡi cứ điều thay đen đổi trắng, làm nghiêng cán cân công lý, thì tạo ác biết bao nhiêu? Nếu an phận thủ thường làm nghề bán cháo phổi (dạy học), thì thường ngày phải hít bao bụi phấn, đến già không chừng cũng sẽ vô Viện Bài Lao! Đó là chưa nói không may thi rớt, bị sa vào lính, lại phải làm bia cho họng súng? Sống là một trường tranh đấu. Mạnh được yếu thua. Khôn thì ăn trước ngồi trên. Dại thì ra đứng hai bên cột đình.

Tôi nóng mặt:

– Vì vậy Mầy mới chọn nghề Thầy Chùa?

– Đúng vậy! Thì đã sao chứ? Làm nghề Thầy Chùa thì dù có chiến tranh khốc liệt thế nào, Tao cũng khỏi phải đi lính, nên luôn mang chữ Thọ trước ngực!

Cái ăn cái mặc khỏi chạy đổ mồ hôi. Tiền thì có người quỳ dâng tận tay. Cơm thì có người hầu hàng buổi. Chỗ ở thì đồ sộ nguy nga. Trăm kẻ kêu bằng Thầy, vạn người xưng là Con.

Ở ngoài đời, dù cho kẻ có đại quyền, cũng chưa hẳn được tôn trọng như vậy. Có gì không tốt chứ?

– Chùa Mầy giàu như vầy, sao chỗ ngủ cùa Mầy bèo quá vậy?

Nó cười :

– Mầy cứ mãi giữ cái đầu non nớt của Mầy thì làm sao thấu lý chuyện đời? Tao xây biệt thự cho Mẹ Tao hàng tỉ còn được, thì huống chi cái chỗ nằm cỏn con nầy?

Thường thì con người ta có tiền thì hay phô trương, không ngoại trừ những kẻ tu hành. Vật dụng thì xài những thứ đắt tiền, đi xe máy đời mới, thậm chí sắm cả xe con. Đó là những thằng ngu! Bá tánh có hàng vạn người, nhưng có cả hàng triệu đôi mắt. Đừng bảo họ mệ muội mà lầm! Họ cúng dường Tam Bảo là để trùng tu chùa chiền, hương hoa cho Phật, chứ nào để cho Trụ Trì lấy đó mà xài sang, xa hoa phung phí?

Ai đời Trụ Trì mà kéo cả Vợ Con vào Chùa, thật là chướng mắt!

Ai đời sau giờ công phu thì vứt áo cà sa đi nhậu với loại đàn bà goá điếm đàng. Thầy Chùa gì mà vừa dứt tiếng mõ thì vội trốn về nhà hú hí với vợ con.

Ai đời lại chiều chiều lại mặc quần sọt đi đánh tenis như hạng thượng lưu …

– Vậy Mầy sống thanh đạm thế nầy là để che mắt thế gian?

Như không để ý đến câu hỏi của Tôi, Nó tiếp:

– Trong đám sâu độc có thể làm hỏng hoa sen Phật Giáo, thì cũng không thiếu những bậc Đại Sư hết lòng vì Đạo, xả thân vì Pháp, nếu không thì làm gì Phật Giáo tồn tại đến ngày nay?

Tao không phải là chân tu, nhưng cũng biết dừng lại đúng lúc. Trước là Tao che mắt thế gian thực đó, nhưng giờ thì chưa hẳn. Trong mấy mươi năm niệm trì kinh chú, Tao cũng đã ít nhiều thấm nhuần giáo lý của Đấng Chí Tôn.

Lấy tiền bạc của đàn na tín thí cúng dường mà làm của riêng mình, thì kiếp sau cũng phải mang lông đội sừng để trả nợ mà thôi! Mầy khỏi lo....

Nó lấy tay áo cà sa lau miệng, giảng pháp:

– Danh lợi là hai miếng mồi béo bở mà kẻ phàm phu nào cũng thích: Thùng Cúng Dường Tam Bảo của mỗi chùa thường là chỉ có tờ mười ngàn, hai chục ngàn, năm chục ngàn.

Những kẻ cúng đường bạc triệu, thì đòi cho được gặp Trụ Trì để được ghi tên; như là một ký hiệu cho Trụ Trì biết, hầu lần sau được tiếp đón nhiệt tình! Hoặc để lên mặt, hay phơi bày một chút giàu sang cho người xung quanh thán phục. Hay để khoe mình đã tạo nhiều phước đức!

Trong lúc đó, Cha Mẹ ở nhà, mới chính là Phật trước mắt, thì lại bỏ bê, không màng tới.

Cũng vì chữ lợi mà Mầy ca tụng phường vô sỉ ư, mập mờ đen trắng thị phi. Cứ tưởng đơn giản là tiền trao cháo múc, hết xôi rỗi việc, chứ đâu có ngờ là bút sa gà chết! Mầy đã vô tình bôi nhoà ý thức, làm lệch đường nhận định của kẻ hậu sinh.

Xét ra cũng là tội ác!

Tôi giật mình vì dường như Nó nói đúng!

Không ngờ cái thằng quỉ sứ nầy sau 40 năm ăn tương chao lại có những lý luận sâu xa, sắc bén như vậy. Tôi thường dùng cụm từ Những phường háo lợi háo danh một cách khinh miệt.

Nhưng nay, nhờ Nó mà Tôi phát hiện chính Tôi cũng đã đồng hội đồng thuyền với bọn người ấy.

Mắt Tôi đã tinh tường thấy được hạt cát nhỏ bé trong mắt người khác, nhưng lại đui mù không thấy được cọng rơm tổ bố trong mắt của mình! Với bộ óc tí ti như óc tép riu của Tôi, lại còn bất hạnh mang thêm cái tự ái lớn như đầu bò.

Tôi tìm cách quơ quào của một người thua cuộc:

– Vậy chứ cái nghề bán lòng tin của Mầy có phước lắm?

Nó lặng thinh. Trong cái im lìm đó, đã chứa đựng cả lòng vị tha to lớn, hay chứng tỏ lòng Nó đã lắng mọi sân si.

Tôi cũng chẳng nói lời nào. Nhưng sự lặng yên nầy lại mang nhiều xấu hổ của kẻ thiếu tài.

Nó là một thằng thông minh từ  khi còn bé tí!

Và Tôi...lúc nào cũng thấp hơn nó một cái đầu.

 

Friday, November 3, 2023

GIA TỘC HOÀNG CƠ PHẢI TRẢ MÓN NỢ MÁU NÀY - BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

 

GIA TỘC HOÀNG CƠ

PHẢI TRẢ MÓN NỢ MÁU NÀY !

Bằng Phong Đặng văn Âu.

Này Hoàng Cơ Định,

Cách đây hơn 10 năm, ta viết cho ngươi một bức thư để hỏi tại sao Hoàng Cơ Minh lập ra một tổ chức mang tên Mặt Trận Quốc gia Thống nhất Giải phóng Việt Nam, lại bắt chước hình tướng Hồ Chí Minh – tên tội đồ dân tộc – từ cách mặc bộ quần áo bà ba đen, quấn khăn rằn, mang dép Bình Trị Thiên đến để râu giống như Hồ Chí Minh, là nghĩa làm sao? Ngươi im lặng vì không thể trả lời câu hỏi của ta.

Hôm nay ta viết thư này vì các sử gia không dám viết Sự Thật và cũng để chứng tỏ cho mọi người hiểu rằng Hoàng Cơ Minh không phải là một anh hùng yêu nước như băng đảng Việt Tân ca ngợi. Ta phải viết bài này để thế hệ mai sau biết rằng sau năm 1975, có dòng họ Hoàng Cơ cũng lâm vào tình cảnh tị nạn như bao người, nhưng lợi dụng lòng căm thù Việt Cộng của đồng bào, đã lập ra một đảng cướp để làm tiền bất chính dưới danh nghĩa giải phóng dân tộc. Thực chất, tội ác của Hoàng Cơ Minh chẳng thua gì tội ác của Hồ Chí Minh.

Ta là một người lính từng xông pha trận mạc, thường xuyên chạm mặt tử thần, không có lý do gì để sợ hãi một anh dân sự trốn lính như ngươi. Nếu ngươi dùng tiền bố thí của những người ngây thơ đóng góp vào Quỹ Yểm trợ Kháng Chiến, để thuê sát nhân giết ta đi nữa, thì cái tội ác của dòng tộc Hoàng Cơ cũng không xóa được.

Nay ta kể cho ngươi biết Hoàng Cơ Minh với ta quen biết nhau trong trường hợp nào.

Năm 1977, ta đã bàn bạc cùng với một số anh em quen biết, sống quanh vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn về việc thành lập Phong trào Nhân quyền để đấu tranh cho đồng bào Việt Nam trong nước bị bọn giặc Cộng đầy đọa. Dùng phương pháp dây chuyền, người này truyền miệng người kia để mời một số thân hữu tham dự một cuộc họp, nhằm bàn tính với nhau làm một việc gì hữu ích. Cuộc họp đã diễn ra tại chung cư của ta nằm trên đường 50, Thành phố Arlington, Tiểu bang Virginia, gồm có những nhân vật sau đây:

Lãnh đạo tinh thần có: Thượng tọa Giác Đức (nay là Pháp sư, còn sống), trụ trì Chùa Giác Hoàng nằm trên đường 16, thành phố Washington DC và Linh mục Trần Duy Nhất (đã mất).

Những nhân vật chính trị có: Ông Hà Thúc Ký (lãnh tụ đảng Đại việt Cách Mạng), Nghị sĩ Đoàn văn Cầu, Dân biểu Nguyễn văn Kim, Cụ bà Đức Thụ (70 tuổi, bạn đồng chí của Bà Cả Tề, một nhân vật nổi danh trong Quốc Dân Đảng), Tổng trưởng Tài Chính Châu Kim Nhân, Cụ Chử Ngọc Liễn (Đổng lý Văn phòng Bộ Xã hội – thân phụ nhà báo Chử Bá Anh), học gi Nguyễn Ngọc Bích, Tham vụ Ngoại giao Đỗ Đức Hậu (hiện sống tại Westminster, CA.), Tham vụ Ngoại giao Lê Chí Thảo (hiện sống tại Virginia), bà Lê Thị Anh (Phật giáo Hòa hảo), anh Nguyễn văn Cội (Phật giáo Hòa Hảo), sinh viên tranh đấu Ngô Vương Toại ...

Những nhân vật Quân Đội có: Trung tướng Nguyễn Bảo Trị (hiện sống tại Quận Cam), Trung tướng Phạm Quốc Thuần, Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh, Đại tá Nguyễn Hợp Đoàn, (Tỉnh trưởng Tuyên Đức, Trung tá Thủy Quân Lục Chiến Nguyễn văn Phán và Thiếu tá Không Quân Bằng Phong Đặng văn Âu ...

Ta đứng ra giới thiệu danh tánh từng người một với mọi người. Rồi ta mở đầu tuyên bố lý do buổi họp như sau: “Do bị lệ thuộc bàn cờ thế giới, do sự tương tranh giữa phe Đỏ và phe Trắng, họ chọn quê hương chúng ta làm bãi chiến trường. Cho nên, số phận dân tộc ta không do chúng ta định đoạt. Trong lịch sử nòi giống, nước ta đã từng bị Tàu, Tây đô hộ, nhưng chưa lần nào dân ta phải liều chết nhào ra biển hay xuyên rừng sâu để mưu cầu sự sống tự do. Điều đó chứng tỏ rằng Con Quỷ Cộng sản khủng khiếp hơn bất cứ quân xâm lược nào đã từng cai trị dân ta.  Bởi vậy, những người bỏ nước ra đi như chúng ta hôm nay là vì hai chữ Tự Do và vì phẩm giá Con Người, chứ chúng ta không phải là súc vật để chấp nhận sự sai khiến của loài Quỷ Đỏ âm mưu tiêu diệt nòi giống Tiên Rồng. Do đó, chúng ta bỏ nước ra đi vì lý tưởng bảo tồn nòi giống, chứ không phải là tha phương cầu thực giống như phường giá áo túi cơm. Mỗi một người trong chúng ta phải mang trên vai một sứ mệnh to lớn là bảo tồn tiếng nói, bảo tồn văn hóa truyền thống do tổ tiên lưu lại. Khi chế độ bạo tàn cộng sản sụp đổ, con cháu chúng ta trở về Đất Tổ mới có thể xây lên một chế độ tự do dân bản thực sự. Ở Hoa Kỳ, những trợ giúp xã hội đã có Chính quyền lo. Điều quan trọng bậc nhất của chúng ta là đoàn kết trong tinh thần tương thân tương ái, có tình, có nghĩa, có văn minh để người bản xứ không khinh bỉ chúng ta giống như họ đã từng khinh bỉ người Da Đen bị bắt đến làm nô lệ từ các bộ lạc hoang dã.

Nhân dịp Tổng thống Jimmy Carter đề ra chủ trương Nhân Quyền để tranh đấu cho quyền làm người tại những Quốc gia bị Cộng sản thống trị (Captive nations), chúng tôi mời quý vị đến dự cuộc họp mặt hôm nay để bàn bạc nhau nhằm thành lập Hội Nhân Quyền đồng hành với nước Mỹ tranh đấu cho đồng bào ở quê nhà.

Mọi người trong buổi họp đều vỗ tay hoan nghênh lời mở đầu của ta. Nhất là ông Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh tiến đến ôm lấy ta và nói: “Tôi không ngờ cậu là anh lính lái tàu bay mà nói năng khá hùng hồn và rất là có ý nghĩa”

Tuy ta không xuất thân từ trường Chính trị, nhưng trời phú cho ta có khả năng ứng khẩu và có giọng nói toát ra sự nhiệt tình. Đôi khi trong các cuộc sinh hoạt Cộng Đồng, ta “bị” bất chợt mời lên phát biểu, ta vẫn có thể trình bày vấn đề một cách mạch lạc, bởi vì trong thâm tâm luôn luôn ấp ủ một khối tính yêu nước rạt rào. Ta sống thật để lời nói thật của ta đi vào trái tim mỗi người, chứ không bằng lời hoa mỹ để vuốt ve ai cả. Ta đề nghị Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích làm Chủ tịch lâm thời (Ad Hoc Committee) để điều hành, liên lạc giữa Chính quyền Mỹ và Cộng đồng Việt Nam.

Dù những năm đầu tiên đó, nhiều người chưa ổn định cuộc sống một cách bình thường, nhưng họ hăng hái tham gia các cuộc biểu tình rất nồng nhiệt, vì họ thấy việc làm của ta có chính nghĩa. Những người tham gia trong Hội Nhân Quyền đều tự nguyện bỏ tiền túi ra trong các việc chi tiêu, chứ không hề kêu gọi đồng bào đóng góp tài chính. Ủy ban đã tổ chức được ba cuộc biểu tình trước Tòa Bạch Ốc và ba buổi biểu tình trước tiền đình Liên Hiệp Quốc tại New York. Lần nào cũng có cuộc trình Kiến Nghị lên Tổng thống Jimmy Carter và Tổng Thư ký Liên Hiệp Quốc Kurt Waldheim để thỉnh cầu hai ông quan tâm đến tình trạng nhân quyền rất tồi tệ ở Việt Nam.

Chẳng biết hai cơ quan nêu trên đã can thiệp được gì cho đồng bào ta như thế nào. Nhưng ít nhất, ta đã là người có sáng kiến thành lập Ủy Ban Nhân Quyền đầu tiên để thay tiếng nói người dân Việt khốn khổ ở quê nhà. Cuộc biểu tình nào, Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh cũng đều có mặt.

Một hôm anh ngươi  Đề đốc Hoàng Cơ Minh  ngỏ lời cùng ta:

    Âu à, có lẽ anh em mình cần phải thành lập một tổ chức đấu tranh lật đổ bạo quyền, chứ biểu tình đòi nhân quyền như cái kiểu này sẽ không đưa đến kết quả mong muốn.

   Tôi hoàn toàn đồng ý với anh. Đối với cộng sản, chúng ta chỉ có một con đường duy nhất  lật đổ chúng bằng vũ lực. Bởi vì Hồ Chí Minh lập đảng không vì mục đích “Độc lập – Tự do – Hạnh phúc” như chúng riêu rao. Nếu Hồ Chí Minh là người yêu nước Việt, thì hắn không bao giờ bí mật thủ tiêu những lãnh tụ Quốc gia chống Pháp và các đảng viên như Đại Việt, Duy Dân, Quốc Dân Đảng và các Giáo phái. Trường Chinh Đặng Xuân Khu tuyên bố: “Đảng ta cướp Chính quyền bằng bạo lực, thì đảng ta phải dùng bạo lực để giữ Chính quyền”. Do đó, Đảng Cộng Sản Việt Nam là một đảng cướp, chứ không phải là một đảng chính trị để chia sẻ quyền hành cho bất cứ một ai. Bắt tay với cộng sản là tự sát. Chứng cứ rõ ràng là lãnh tụ Trung Hoa Dân Quốc – Tưởng Giới Thạch – bắt tay Mao Trạch Đông để chống Quân Phiệt Nhật, cuối cùng cộng sản Trung Quốc đuổi ông Tưởng ra đảo Đài Loan.

Ta và Hoàng Cơ Minh đã có rất nhiều đêm tranh luận với nhau về việc đấu tranh Chống Cộng. Và điều mà ta luôn luôn nhắc nhở anh ngươi là phải đi con đường Vương Đạo, chớ bao giờ sa vào đường Bá Đạo, bởi một lẽ giản dị là chúng ta không thể Bá Đạo bằng Việt Cộng. Bá Đạo của Việt Cộng là gì? Là cứu cánh biện minh phương tiện, nghĩa là phải đạt mục đích cầm quyền bằng mọi giá, bất chấp đạo lý, dù cha, mẹ, anh em, bà con, bạn bè, nếu cần giết cũng phải giết. Nếu chúng ta noi theo đường lối cộng sản để lật đổ chúng, thì chúng ta không cần giải phóng dân tộc, vì kết quả chẳng khá gì hơn cộng sản. Nếu những nhà trí thức Việt Nam hiểu thủ đoạn của Việt Cộng, thì không bao giờ họ theo Việt Cộng, thà để cho Thực dân Pháp đô hộ còn tốt hơn.

Anh của ngươi làm nghề thợ sơn nhà cửa, chỉ làm vào mùa nắng, mùa mưa coi như thất nghiệp. Ta hỏi anh ngươi tại sao không nhờ Phó Đề đốc Đinh Mạnh Hùng giới thiệu cho một việc làm của hãng Xerox vừa nhàn tấm thân, vừa có đồng lương cố định. Anh ngươi đáp:

   Cậu không thấy Hitler chỉ là anh thợ sơn, mà có thể làm rung chuyển thế giới hay sao?

Qua câu trả lời của anh ngươi, ta nhận thấy sự hiểu biết của anh ngươi, dù mang lon Tướng, nhưng kém cỏi về kiến thức. Bởi vì Hitler là họa sĩ (tiếng Pháp là peintre, cũng có nghĩa là thợ sơn). Nhưng Hitler không phải là thợ sơn như anh ngươi. Hitler từng thi vào trường Mỹ Thuật của Đức, nhưng bị đánh rớt, vì lối vẽ của ông ta là lối vẽ của kiến trúc sư, chứ không phải là lối vẽ nghệ thuật. Là người kém kiến thức, nhưng Hoàng Cơ Minh mang tham vọng làm lãnh tụ rất lớn, muốn lưu danh thiên cổ bằng Bá Đạo, chứ không phải vì yêu nước. Cho nên, ta dùng mọi lý lẽ để phân tích cho anh ngươi thấy công tác ưu tiên mà chúng ta cần thực hiện là xây dựng một mạng lưới tình báo và một cơ quan ngôn luận ở Hải ngoại, để đấu tranh với địch trên phương diện văn hóa tư tưởng, khoan nghĩ đến đấu tranh vũ trang trong nước, vì bất khả thi:

 1/  Trước hết, chúng ta cần liên lạc với anh em trong ngành Tình báo, Phản gián, An ninh Quân Đội và những quân nhân của Phòng Nhì để ngầm theo dõi bọn Việt Cộng trà trộn trong đoàn người tị nạn, giống như Việt Cộng đã xâm nhập vào đoàn người di cư năm 1954. FBI cũng đã ra thông cáo yêu cầu người tị nạn báo cho họ biết phần tử nào là Việt Cộng. Lúc đó, sau khi chúng ta lập một danh sách bọn Việt Cộng nằm vùng thì trao cho FBI làm việc. Phải thanh lọc những phần tử Việt Cộng nằm vùng, sau đó mới tính tới chuyện thành lập đảng đấu tranh bạo lực.

2/ Khí giới lợi hại của Việt Cộng là tuyên truyền bóp méo sự thật. Tuy đồng bào mình tị nạn cộng sản, kể cả anh em Quân Đội quen đánh nhau ngoài chiến trường, nhưng họ có sự hiểu biết rất hạn chế về thủ đoạn của Việt Cộng trên phương diện tuyên truyền. Chúng ta ít nhất cần thực hiện một tờ báo có trình độ lý luận, một đài phát thanh, một đài truyền hình chính thức để đánh lại bọn làm truyền thông bất lương làm tay sai cho Việt Cộng. Mặt trận tư tưởng vô cùng quan trọng, vì Việt Cộng luôn luôn sử dụng những thứ Vận, như: địch vận, dân vận, trí thức vận, thanh niên sinh viên vận, kinh tế vận ... để lung lạc tư tưởng của người Việt ngây thơ.

Những đề nghị của ta khuyên anh ngươi hết sức hợp lý và khả thi. Bởi vì đảng Việt Cộng do Hồ Chí Minh lập ra là để tiêu diệt nòi giống Việt Nam. Cho nên, chúng nó sẽ không ngừng “sứ mệnh” đó. Chúng sẽ len lỏi, trà trộn trong Cộng Đồng để dùng người Việt hại người Việt, khiến người bản xứ khinh bỉ, khó lòng vận động họ giúp mình. Nhưng tham vọng anh của ngươi là làm lãnh tụ, diệt Cộng chỉ là cái cớ để thực hiện giấc mơAnh ngươi nhận thấy thi hành đề nghị của ta sẽ không nổi đình nổi đám như làm Mặt Trận để chóng nổi danh. Phải sinh hoạt với Hoàng Cơ Minh lâu ngày mới thấy âm mưu lập Mặt Trận của anh ngươi không phải phát xuất từ động cơ lòng yêu nước.

Ta từng nói cho anh Lê Quốc Túy biết Việt Cộng giả vờ diễn trò Cộng Nam chống Cộng Bắc để đưa anh Trần văn Bá vào tròng. Và Hoàng Cơ Minh cũng bị đám sinh viên “Thanh Niên Người Việt Tự Do” đưa vào tròng. Nếu không có chuyện “Thanh Niên Người Việt Tự Do” từ Thái Lan sang Mỹ tìm “lãnh tụ”, thì Hoàng Cơ Minh không thành lập Mặt Trận và Chiến Khu ở núi rừng Thái Lan. Đến nay Bùi Bằng Đoàn (bí danh Lý Thái Hùng) là thành viên “Người Việt Tự Do”, người thanh niên từng bị người đồng hương Bình Định tố cáo trên báo là Việt Cộng nằm vùng, nên Lý Thái Hùng hết làm Tổng Bí thư sang làm Chủ tịch trong cái gọi là Ban Lãnh Đạo do cha con, dòng họ Hoàng Cơ khư khư nắm túi tiền. 

Khi cái gọi là Mặt Trận ra đời, những người Việt Nam Quốc gia hăm hở sung sướng. Riêng ta, ta biết Mặt Trận sẽ tàn lụi rất nhanh, vì những “kẻ ăn xổi ở thì” như Hoàng Cơ Minh thì không thể mưu đồ việc lớn. Hoàng Cơ Minh thành lập Mặt Trận giống như một anh kép hát về già thành lập đoàn hát cải lương đi lưu diễn ở các tỉnh nhỏ để kiếm cơm qua ngày. Dân Việt mắc chứng bệnh “hồn nhiên”, nên hết bị Hồ Chí Minh lừa đến Hoàng Cơ Minh lừa!

Ta còn giảng giải cho anh ngươi hiểu. Thái Lan trước năm 1975, là Đồng Minh với Việt Nam Cộng Hòa, vì được hưởng lợi nhờ cho Hoa Kỳ lập căn cứ. Làm sao Mặt Trận có đủ tiền bằng Hoa Kỳ để mua chuộc các ông Tướng Thái Lan đại tham nhũng để lập Chiến Khu? Một khi Thái Lan ký hiệp thương với Việt Cộng, thì cái “chiến khu của Hoàng Cơ Minh làm sao có thể tồn tại? Nói rằng dùng Thái Lan làm bàn đạp để gửi cán bộ về trong nước xây dựng hạ tầng cơ sở là nói dóc. Vào những năm 1958 đến năm 1963, Không Quân Việt Nam Cộng Hòa lập Phi đội Thần Phong do ông Nguyễn Cao Kỳ chỉ huy, để thả biệt kích xuống Miền Bắc đều bị Việt Cộng bắt trọn, là vì Việt Cộng xây dựng xã hội giống như một trại lính, hệ thống an ninh nhân dân hết sức chặt chẽ, bất cứ một người lạ nào xuất hiện liền bị tố giác ngay. Lại thêm chế độ hộ khẩu, người dân không đủ ăn, thì lấy gì để nuôi biệt kích? Ta đã đề cập hai vấn đề nêu trên, nhưng anh ngươi bất chấp, vì nỗi khát khao cháy bỏng của Hoàng Cơ Minh vẫn là làm lãnh tụ để được đồng bào tung hô. Ta chống Hoàng Cơ Minh từ buổi sơ khai, vì biết trước cách làm Mặt Trận của anh ngươi giống như nấu bát mì ăn liền, sẽ làm mất Niềm Tin của đồng bào. Quả nhiên sau cái gọi là Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, chẳng ai còn có thể làm được việc gì do sự chán nản của đồng bào. Sau khi Mặt Trận bị lộ rõ bộ mặt khủng bố, không một đoàn thể nào có thể hoạt động, vì họ sợ bị tổ chức thanh toán giống như Mặt Trận Hoàng Cơ Minh.

Ta đã nhắc khéo Hoàng Cơ Minh câu: “Dục tốc bất đạt” để anh ngươi tỉnh ngộ, nhưng anh ngươi chê ta là con người nặng đầu óc lý thuyết, chứ không dám dấn thân hành động. Bị xúc phạm bởi câu nói khinh thường của anh ngươi, ta đáp:

 Tôi là một người lính tác chiến luôn luôn ra trận, từ khi nhập ngũ cho đến khi tan hàng, chứ đâu phải là loại lính kiểng? Vấn đề chiến đấu chống kẻ thù nguy hiểm như Việt Cộng, lãnh tụ cần phải có chiến thuật, chiến lược để chiến thắng, chứ đâu phải cứ liều mạng để không thành công thì thành nhân? Anh đã có An Toàn Khu (ATK) trong nước, như Hồ Chí Minh có hang Pắc Bó chưa, mà dám gửi cán bộ về trong nước? Làm liều như anh, anh sẽ trở thành thảo khấu!

Nghe ta nói đến hai chữ “thảo khấu”, anh ngươi đùng đùng nổi giận, đứng lên bỏ ra về giữa đêm khuya, ngoài trời tuyết đang đổ. Ta và anh người chia tay nhau từ dạo ấy.

Sau này, Nguyễn Xuân Nghĩa tiết lộ Hoàng Cơ Minh từng tâm sự với y như sau: “Tôi (Hoàng Cơ Minh) thà chết trong rừng như một thảo khấu, hơn là sống qua ngày đoạn tháng trên đất Mỹ!”. 

Khi ông Nguyễn Thanh Hoàng – Chủ nhiệm tờ Văn Nghệ Tiền Phong – bỏ tiền mua vé máy bay cho ký giả Hoàng Xuyên (tên thật là Hoàng Xuân Yên) theo “đoàn Kháng Chiến” lên đường sang Thái Lan, ta đã nói với ông Hoàng:

   Anh hãy thận trọng, một ngày nào đó Hoàng Cơ Minh rơi mặt nạ, anh sẽ mất uy tín với độc giả.

Nguyễn Thanh Hoàng không tin, còn nói:

   Đại Việt các anh hễ thấy người khác làm thì ghen tị, chống đối.

Ta nhún vai, đáp vắn tắt:

  Thời gian sẽ trả lời! Rồi anh sẽ biết!

Dường như dân Việt Nam bị Quỷ ám, khiến trí thức, Tướng lĩnh đều ngu và hèn, nên không thấy hiểm họa của Hoàng Cơ Minh sẽ gây ra. Ký giả Đạm Phong tuy chưa từng giao tiếp với Hoàng Cơ Minh như ta, nhưng ông ta nhờ có sự bén nhạy nghề nghiệp, cũng thấy được Mặt Trận Hoàng Cơ Minh là một trò hề, lừa đảo đồng bào. Là một người làm báo có lương tâm chức nghiệp, Đạm Phong đã viết lên Sự Thật. Vì Mặt Trận sợ bể nồi cơm, ban đầu dùng tiền của bá tánh yểm trợ để mua chuộc Đạm Phong im tiếng. Nhưng Đạm Phong không bán rẻ lương tâm, dù bị đe dọa mạng sống. Cuối cùng, Đạm Phong đã bị giết. Người trong Mặt Trận ly khai tổ chức, sau khi ông Minh ông Liễu chia tay nhau, cho ta biết tên người giết Đạm Phong là Nguyễn văn Sung, làm thông dịch viên cho Mỹ. Vì chứng cớ không đủ để buộc tội, nên ta không thể báo cho FBI. Ta đã giáp mặt tên Sung nhiều lần, nhận thấy tên này là một loại côn đồ, có bộ mặt sát nhân, rất hống hách. Sau này, Nguyễn Thanh Tú – con trai Đạm Phong – đã tìm ra thủ phạm giết cha mình là Nguyễn văn Sung và nộp tên hắn cho Tòa Án.

Ta cũng nhận thấy ngươi là một kẻ bất nhân và ngu dốt qua câu nói: “Đạm Phong là một anh ký giả nghèo và đông con thì làm sao có tiền mua vé máy bay để sang Thái Lan điều tra?”. Sự Bất nhân của ngươi ở chỗ chê Đạm Phong nghèo đông con mà vẫn sai côn đồ giết chết, khi nhà báo viết đúng về sự lừa bịp của anh em ngươi. Tại sao ngươi không nghĩ tới người vợ mất chồng là mất cột trụ của gia đình và một bầy con mất cha trở nên côi cút? Tại sao ngươi không nghĩ đến sự gian ác của anh em ngươi sẽ bị quả báo, mà vẫn vênh mặt huênh hoang? Ngu là vì ngươi không hiểu thời nay chỉ cần một cú điện thoại là người ta cũng được bạn bè báo tin cho biết sự lừa đảo của anh em ngươi, đâu cần phải mua vé máy bay đến tận nơi để điều tra? Đạm Phong là người anh hùng hơn bất cứ một chiến sĩ nào trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, vì ông nhất định không nhận đồng tiền phi nghĩa của quân gian và không sợ họng súng của quân khủng bố mà bản thân không có một tấc sắt để tự vệ! Hội ký giả Việt Nam cần dựng tượng Đạm Phong để cho những người ký giả trẻ noi gương, mà sống cho xứng đáng với lương tâm chức nghiệp.

Nhà báo Lê Triết – Tổng Thư ký báo Văn Nghệ Tiền Phong – ban đầu viết nhiều bài ca ngợi Mặt Trận. Nhưng khi Mặt Trận bị bể ra làm hai, sự lừa đảo phơi bày, Lê Triết đã viết nhiều bài mạt sát Mặt Trận thậm tệ. Chịu không nổi sự nhục mạ của Lê Triết, Mặt Trận đã dùng tiền bố thí của bá tánh, thuê sát thủ để giết hai vợ chồng Lê Triết. Anh em họ Hoàng Cơ nhà ngươi đúng là băng đảng khủng bố, giết người không gớm tay, còn tệ hại hơn cả Mafia.

Ông Trời có mắt! Mặt Trận kết nạp Nguyễn Xuân Nghĩa – cháu ruột của Mười Cúc Nguyễn văn Linh, Tổng Bí thư Việt Cộng – vào giữ chức Tổng Tuyên Huấn. Chính Nguyễn Xuân Nghĩa làm tan vỡ Mặt Trận bằng cách viết cho Chủ tịch Hoàng Cơ Minh một bài diễn văn đọc trong Đại Hội. Hoàng Cơ Minh khoe Mặt Trận có 10 ngàn tay súng và kết hợp 36 tổ chức. Đại tá Phạm văn Liễu và Cụ Phạm Ngọc Lũy ngồi dưới hàng ghế quan khách, mặt mày nhăn nhó, muốn nhảy dựng lên vì tại sao Hoàng Cơ Minh dám phịa ra một cái thông tin động trời, mà hai ông không hề hay biết. Hoàng Cơ Minh cứ tưởng bài diễn văn là do Phạm văn Liễu và Phạm Ngọc Lũy đã bàn bạc nhau để viết. Không ngờ bài diễn văn là do Nguyễn Xuân Nghĩa tự biên, tự diễn. Hoàng Cơ Định có thấy sự tác hại của Mặt Trận thành lập một tổ chức lật đổ chế độ độc tài Việt Cộng, mà giống như lập một đoàn hát bội, bất chấp quy luật Tình báo, Phản gián, an ninh nội bộ, thì chẳng khác nào nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà chưa?

Mặc dầu đã phạm vào tội ác, ngươi còn đâm đơn kiện Chủ báo Nguyễn Thanh Hoàng, nhà báo kiêm nhà sử học Chánh Đạo Vũ Ngự Chiêu và Giáo sư Tiến sĩ Cao Thế Dung ra tòa vì tội phỉ báng Mặt Trận. Khi quan tòa đưa ra tấm hình của Hoàng Cơ Minh nằm chết bên vũng máu do nhật báo Thái Lan đăng tải và hỏi Hoàng Cơ Định, Nguyễn Xuân Nghĩa có nhận ra người trong tấm hình này là ai không. Cả ngươi và Nguyễn Xuân Nghĩa đều chối, không nhận ra đó là tấm hình của Hoàng Cơ Minh! Đúng là hai tên hèn mọn mà bày đặt làm Kháng Chiến! Ngươi kiện ba nhà báo Nguyễn Thanh Hoàng, Vũ Ngự Chiêu và Cao Thế Dung có ba mục đích:

1/ Gây thiệt hại tài chính và thời giờ cho đối thủ (bị đơn).

2/ Răn đe các nhà báo khác không được phép viết sự thật.

3/ Làm kinh tài bằng cách kêu gọi đồng bào đóng tiền yểm trợ Quỹ Pháp lý.

Nhưng Tòa Án không buộc tội ba bị can, vì Tòa xét thấy nhà báo viết sự thật, chứ không mạ lỵ Mặt Trận. Ngươi vẫn lời tiền, dù phải trả án phí của Tòa Án và trả tiền Luật sư cho bị đơn, vì tiền yểm trợ Quỹ Pháp lý của đồng bào nhiều hơn tiền trả cho Luật sư bị đơn và Tòa Án phí!

Đây là quả báo: Mặt Trận thuê côn đồ giết Đạm Phong năm 1982. Hoàng Cơ Định ra tay giết anh mình năm 1987 để đoạt tài sản kếch sù do sự lừa bịp mang lại. Chính ngươi là người tham tiền, mà giết chết anh mình, chẳng phải ai khác. Đó là quả báo nhãn tiền, chứ còn gì nữa? Bởi vì không bao giờ có chuyện thằng anh lên đường về Khu Chiến mà thằng em làm rùm beng cho kẻ thù biết, chẳng khác nào lạy ông, tôi ở bụi này. Ra tay giết anh mình, ngươi còn bắt buộc bà chị dâu và các cháu không được làm lễ phát tang và cúng giỗ suốt 14 năm trời, để có thời giờ cho Nguyễn Xuân Nghĩa đào luyện cán bộ làm tay sai cho Việt Cộng. Không một ai trong cái gọi là Ban Lãnh Đạo của ngươi có khả năng để thảo ra tập tài liệu “Đảng Chế, Đảng Quy, Đảng Cương ngoài Nguyễn Xuân Nghĩa sao chép từ tài liệu Việt Cộng. (Đây là tài liệu kèm trong attach file).

Trong suốt 14 năm giấu tin tức Hoàng Cơ Minh chết, chắc ngươi thu được cả mấy chục triệu đô-la qua dịch vụ Phở Hòa, 4 tàu đánh cá và mua bất động sản để cho thuê?

Hoàng Cơ Minh trở về Khu Chiến không phải là người anh hùng đi cứu nước, giống như Đại tá Vũ văn Lộc nịnh xằng ca ngợi. Hoàng Cơ Minh sợ phe Đại tá Phạm văn Liễu tiết lộ ai là thủ phạm ra lệnh giết ký giả Đạm Phong với FBI, thì Hoàng Cơ Minh sẽ bị chết gục trong tù, bèn lên đường tự sát để được tiếng người hùng đi cứu nước, nhưng thực chất là để cho ngươi làm giàu nhờ tiền bố thí của đồng bào yểm trợ. Làm sao ngươi có thể giải thích với quần chúng âm mưu giấu nhẹm cái chết của Hoàng Cơ Minh suốt 14 năm? Ngươi đã sai cái đứa nào làm bồi bút viết những thư “Chiến hữu Chủ Tịch” từ chiến khu quốc nội gửi ra thăm đồng bào Hải Ngoại? Ngươi đã sai cái đứa nào làm bồi bút hư cấu những trận đánh tan nhiều Đồn Công An Việt Cộng, giết nhiều địch quân và thu nhiều chiến lợi phẩm? Ngày nay ngươi có dám nói tên những đứa làm bồi bút đó ra, để cho đồng bào biết không?

Năm 1988, nhà văn Không Quân Đào Vũ Anh Hùng – bạn đồng chí của Nguyễn Kim Huờn trong Mặt Trận – viết bài “Vàng Rơi Không Tiếc” đòi hỏi Huờn hãy nói cho đồng bào biết Mặt Trận là thật hay là bịp. Không một tờ báo nào dám đăng vì sợ bị Mặt Trận thanh toán như Đạm Phong. Nhưng khi Đào Vũ Anh Hùng gửi đến Giai phẩm Lý Tưởng của Không Quân do ta đảm trách, ta liền hội ý với Ban Chấp Hành và Ban Biên Tập để lấy quyết định chung: Phải đăng, vì chủ trương của tờ báo là “Không Bỏ Anh Em, Không Bỏ Bạn Bè”. Ta viết lời Tòa Soạn cam kết sẽ đăng bài phản biện của Nguyễn Kim Huờn trên số báo kế tiếp. Ta hành xử rất quang minh chính đại để bảo vệ tính công bằng đối với tiếng nói khác biệt. Ngươi đã sai Nguyễn Kim Huờn xuống tận Houston, điều động Thành Bộ Mặt Trận do viên Trung Úy Hải Quân Đặng Viết Nghị (bí danh Đặng Quốc Việt) áp lực Hội Không Quân phải thu hồi tờ báo. Đặng Viết Nghị viết văn thư buộc tội người chủ trương tờ Lý Tưởng làm lợi cho Việt Cộng, khi đăng bài của Đào Vũ Anh Hùng. Mỗi khi bị ai lột mặt nạ, Mặt Trận chỉ biết dùng hai chữ “Việt Cộng” để chụp mũ, vì đâu có lý lẽ để chứng minh Mặt Trận không phải là một đảng cướp có tổ chức (Organized Crime)?

Ta rất khinh bỉ Nguyễn Kim Huờn, vì đường đường là một Trung tá Phi Đoàn trưởng Trực thăng, nhưng vì tham chức, tham tiền mà để cho Hoàng Cơ Định sai khiến. Ta càng khinh bỉ Nguyễn Kim Huờn hơn, khi hắn ra lệnh đoàn viên Mặt Trận đi rỉ tai, đồn đãi Bằng Phong Đặng văn Âu là Việt Cộng nằm vùng, vì có người anh là Hùm Xám Đặng văn Việt.

Khi nhà báo A.C. Thompson làm cuốn phim “Terror In Little Saigon”, Đỗ Hoàng Điềm cũng chụp mũ A.C. Thompson được Việt Cộng bỏ tiền ra thuê làm cuốn phim để nhục mạ Mặt Trận. Nếu Mặt Trận không khủng bố, thì cần gì phải hốt hoảng nhảy dựng lên để chụp mũ A.C. Thompson là tay sai Việt Cộng? Đáng lý ra, Cộng Đồng phải tiếp tay với ký giả A.C. Thompson để tìm ra Sự Thật nhằm diệt những con sâu trong Cộng Đồng thì ký giả A. C. Thompson không khinh!

Ta coi sự im lặng của Cộng Đồng là bất xứng, không đáng đại diện cho dân sống trong vùng!

Nhờ sự xuất hiện của A.C. Thompson, Nguyễn Xuân Nghĩa – cháu ruột Tổng Bí thư Việt Cộng Mười Cúc Nguyễn văn Linh – tiết lộ cho biết Mặt Trận có đội sát thủ K-9 để thanh toán kẻ nào chống Mặt Trận. Nghĩa kể công: “Nhờ sự can thiệp của Nghĩa, nhà báo Đỗ Ngọc Yến mới không bị K-9 giết, như đã giết Đạm Phong, Lê Triết”.

Năm 2012, Nguyễn Kim Huờn giáp mặt ta trong cuộc họp mặt anh em Không Quân tại nhà Trung tá Không Quân Phạm Quang Đ. Hắn nói:

  Anh Âu! Anh hãy nhìn thẳng vào mắt tôi! Tôi đã ly khai khỏi Việt Tân.

Ta đáp:

  Tôi chẳng việc gì phải nhìn thẳng vào mặt anh, tôi coi anh là một thằng hèn, dựa thế Mặt Trận để khủng bố anh em, đưa đến cái chết của Phạm Đăng Cường. Anh nợ tôi và vong linh Phạm Đăng Cường một lời xin lỗi. Nếu anh đã ra khỏi Mặt Trận, thì hãy mở cuộc họp báo để tuyên bố lý do nào anh phải ly khai Việt Tân, giống như anh từng họp báo khai trừ bác sĩ Trần Xuân Ninh.

Từ buổi gặp gỡ ấy, không còn ai nhìn thấy mặt mũi Nguyễn Kim Huờn xuất hiện ở đâu. Sức mấy Nguyễn Kim Huờn dám họp báo tuyên bố ly khai Việt Tân, vì trót ngửa tay nhận lương hàng tháng của Mặt Trận? Hiện nay, theo ta biết, Nguyễn Kim Huờn bị bà vợ người Thái Lan nhốt trong nhà ở Sacramento, không cho tiếp xúc với ai. Không Quân Nguyễn Kim Huờn mang lon Trung tá, lúc nào trong túi cũng thủ cỗ bài cào 52 lá và có một câu: “Giả dạng bần tăng!” ở cửa miệng, chẳng phải là người đi theo Mặt Trận vì lý tưởng giải phóng đồng bào. Ngươi dùng Nguyễn Kim Huờn vì hắn là thằng ngu, trong đầu óc chẳng có lý tưởng, nên rất dễ bị sai bảo.

Cháu ngươi – Đỗ Hoàng Điềm, Chủ tịch Đảng Việt Tân – thú nhận hữu thệ trước Tòa Án rằng mấy chữ “Chiến dịch Đông Tiến” đăng trên tờ báo Kháng Chiến là của Việt Cộng, có nghĩa rằng Việt Tân chính là Việt Cộng do Đỗ Hoàng Điềm tự thú, chứ chẳng phải do ai chụp mũ. Lần đâu tiên ta mới được nghe một lời nói thật của lãnh đạo Việt Tân!

Ta cũng đã nghĩ Mặt Trận Hoàng Cơ Minh tổ chức bừa bãi, đã bị gián điệp Việt Cộng xâm nhập, nên biết rất rõ những trò ma tịt của đảng. Do đó, Việt Cộng nắm lá bài tẩy để làm “blackmail” bắt buộc ngươi làm Con Tin (hostage), phải thi hành tất cả những công tác do Việt Cộng sai bảo. Nhà báo Kiêm Ái Lê văn Ấn khẳng định Việt Tân là em Việt Cộng. Không đúng! Việt Tân là tay sai Việt Cộng mới chính xác. Đây là một số bằng chứng:

1/  Nếu Việt Tân là đảng Quốc gia chân chính, thì Việt Tân phải đặt sự đoàn kết trong Cộng Đồng là ưu tiên hàng đầu. Trái lại, Việt Tân luôn luôn chia rẽ Cộng Đồng. Nếu Việt Tân không cướp được Cộng Đồng, thì Việt Tân lập ra một Cộng Đồng khác để phá hoại Cộng Đồng do cử tri bầu.

2/ Việt Tân thành lập Hội Chuyên gia, Đoàn Thanh Niên Phan Bội Châu làm ngoại vi để tung cán bộ phá hoại sự đoàn kết của Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia. Nơi nào có đông người Việt Tị Nạn cư ngụ, nơi đó có cán bộ Việt Tân quậy phá, gây chia rẽ. Những đoàn viên trẻ gia nhập đảng Việt Tân, nhưng lúc nào cũng chối bai bải “Em không phải Việt Tân”, bởi vì họ tự biết làm tay chân bộ hạ Việt Tân là một điều nhục nhã, đáng xấu hổ.

3/ Đưa một ông cựu Đại tá Tư Lệnh Không Quân đào ngũ, háo danh, vô tích sự làm Chủ tịch Tập thể Chiến sĩ là ngươi có ý đồ biến Tập thể Chiến sĩ chỉ làm mỗi một việc duy nhất: “kéo cờ lên, hạ cờ xuống, phủ cờ, xếp cờ” như nhà báo Sức Mấy Đinh Từ Thức nhận xét.

4/ Ta nghĩ Mạng Lưới Nhân Quyền cũng do ngươi đẻ ra để đưa những nhà đấu tranh Dân Chủ Cuội ra nước ngoài làm tay sai cho Việt Cộng. Tại sao Cù Huy Hà Vũ tung hô Võ Nguyên Giáp, Hồ Chí Minh mà Việt Tân không có phản ứng? Tại sao Điếu Cày Nguyễn văn Hải từ chối nhìn nhận lá cờ vàng ba sọc đỏ Việt Nam Cộng Hòa là biểu tượng tranh đấu cho Tự Do, mà Việt Tân không phản đối? Tại sao Trúc Hồ tuyên bố: “Đòi lật đổ Việt Cộng là sai, chỉ xin nhân quyền thôi!”, mà ngươi không phản ứng? Tức là ngươi đồng tình với Trúc Hồ chứ gì nữa? Ngoài ra, Việt Tân tổ chức Đại Hội Trẻ ở Úc Châu để cho Luật sư kêu gọi giới trẻ đừng chống Cộng sản, mà chỉ chống Cái Ác, cũng là ý đồ của ngươi chủ trương giới trẻ Việt Nam Tị Nạn Cộng Sản đừng Chống Cộng nữa, để tham gia băng đảng Việt Tân? Cái đểu của ngươi là bỏ tiền ra thuê Kinh Kha Võ Đại Tôn làm “keynote speaker” của Đại Hội Trẻ để tên tuổi ông Tôn bị cháy rụi!

5/ Tại sao đảng Việt Tân im lặng trước sự việc lươn lẹo của tổ chức VOICE đối với những người bất hợp lệ được vào Canada định cư để cho đài truyền hình Canada tố cáo sự gian lận? Có phải con trai của ngươi – Hoàng Tứ Duy – là đầu nậu Tổ chức VOICE?

6/ Tại sao cháu ngươi – bác sĩ Hoàng Cơ Lân, Chỉ Huy trưởng Trường Quân Y – chửi Tổng thống Donald Trump là một thằng điên và người Việt Nam nào bỏ phiếu bầu cho Tổng thống Donald Trump là BỰA, mà ngươi không thấy sự miệt thị của cháu ngươi là hỗn xược đối với cử tri bỏ phiếu cho Tổng thống Donald Trump? Người Việt Nam tị nạn Cộng sản bỏ phiếu cho Tổng thống Donald Trump vì ông Trump chống Cộng, chứ đâu phải vì cuồng như Việt Tân dè bỉu? Hoàng Cơ Lân có phải là phát ngôn viên chính thức của Việt Tân? Nếu không phải, tại sao ngươi giữ im lặng trước sự xấc xược của Hoàng Cơ Lân?

7/ Đảng Việt Tân bị nhà văn Trần Khải Thanh Thủy đặt cho cái tên Việt Tanh, mà không có một giới chức “lãnh đạo” nào của Việt Tân đứng ra bào chữa tính chính đáng của đảng, thì Việt Tân có tư cách gì để “Canh Tân” nước Việt Nam?

8/ Nhờ có nhiều tiền do làm Kháng Chiến Bịp, ngươi tỏ ra hào sảng giúp đỡ anh em H.O. mới sang Mỹ. Vì họ không biết Mặt Trận là tổ chức khủng bố vào những năm 1982 đến 1988, nên gia nhập vào Việt Tân để ... Chống Cộng. Nay anh em H.O. biết sự tồi tệ của anh em nhà Hoàng Cơ, thì tay đã trót nhúng chàm.

9/ Việt Cộng giả bộ tố đảng Việt Tân khủng bố là một hình thức tạo “Credit” cho Việt Tân để đánh lừa đồng bào Hải ngoại và cũng dễ đổ tội cho những nhà phản kháng là đảng viên Việt để dễ bề bỏ tù hoặc để gửi đối lập cuội sang Mỹ làm công tác tuyên truyền cho Việt Cộng.

Hồ Chí Minh lợi dụng lòng yêu nước của nhân dân Việt Nam qua chiêu bài “Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc để biến nhân dân Việt Nam thành súc vật trong mục đích xóa sổ nòi giống Việt Nam. 

Hoàng Cơ Minh cũng bắt chước Hồ Chí Minh lợi dụng lòng yêu nước của nhân dân Việt Nam qua chiêu bài “Giải phóng nhân dân Việt Nam thoát khỏi gông cùm cộng sản”, nhưng thực chất là làm tiền trên xương máu của đồng bào tị nạn cộng sản. Ai chống lại trò lừa đảo bịp bợm của anh em dòng họ Hoàng Cơ thì bị ám sát, thủ tiêu. Ngày nay, không thể dở trò ám sát, thủ tiêu, thì ngươi dùng tiền của bá tánh để thuê bọn đầu đường xó chợ, vô giáo dục bôi bẩn không trừ một ai có ý muốn làm sạch Cộng Đồng.

Hành động vô văn hóa của ngươi đã làm cho những nhà trí thức danh tiếng của Việt Nam, những anh hùng trong trận mạc của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa phải cúi đầu chịu nhục là một tội ác không thể tha thứ. Đối với ta, bị làm kẻ mất nước thì chẳng còn có gì để mất, ngay cả bản thân ta dù bị ngươi thanh toán, ta vẫn cất lên tiếng nói để đời sau biết rằng dòng họ Hoàng Cơ đã tiếp tay cho Hồ Chí Minh trong mục đích xóa sổ nòi giống Việt Nam.

Hoàng Cơ Minh lên đường về Khu Chiến để tự sát vì sợ bị tù tội ở Hoa Kỳ. Nhưng Hoàng Cơ Minh đã hạ sát những chiến hữu như Trung tá Nhảy Dù Lê Hồng, kỹ sư Ngô Chí Dũng … và những anh em nhẹ dạ đi theo Kháng Chiến. Dòng họ Hoàng Cơ phải trả nợ máu cho những oan hồn.

Đảng Cộng Sản Việt Nam do Hồ Chí Minh lập lên là để triệt tiêu nòi giống Việt Nam. Hàng ngũ lãnh đạo Việt Cộng đã bị Trung Cộng đội lên đầu chiếc vòng Kim Cô, không cách gì thoát ra được. Đảng Việt Tân do anh em họ Hoàng Cơ lập lên, dưới chiêu bài Chống Cộng để làm giàu phi pháp cũng đã bị Việt Cộng cấy sinh tử phù. Tuy Hoàng Cơ Định và bè đảng thoát lưới pháp luật, nhưng dòng họ Hoàng Cơ và bè đảng không thể thoát lưới Trời. Nhất định bè đảng Việt Tân (hay Việt Tanh) sẽ bị tai họa đổ lên đầu con cháu các ngươi, vì gieo gì thì gặt nấy!

Năm 1988, đảng Đại Việt họp thống nhất, ta thưa với các bậc lão thành như Cụ Cung Đình Quỳ (92 tuổi, Bộ trưởng Canh Nông trong Chính phủ Trần Trọng Kim), Bác sĩ Nguyễn Tôn Hoàng, Bác sĩ Đặng văn Sung, Kỹ sư Hà Thúc Ký, Đại sứ Bùi Diễm, Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy: “Nếu Đại Việt thống nhất, mà không công bố cho đồng bào biết đảng Việt Tân là tay sai của Việt Cộng, thì sự thống nhất trở nên vô ích. Hải ngoại muốn chống Cộng hữu hiệu, thì phải loại Việt Tân ra khỏi sinh hoạt chính trị.” Tiến sĩ Nguyễn văn Canh là người có mặt trong cuộc họp, còn sống, hiện ở tại San Jose, ngươi cứ việc kiểm chứng.

Ngươi hãy nói cho ta biết từ ngày thành lập Mặt Trận đến ngày nay, dòng họ Hoàng Cơ của ngươi đã làm được điều gì mang phúc lợi cho Cộng Đồng, ngoài sự phá hoại lý tưởng tranh đấu cho Tự Do – Dân Chủ của dân tộc Việt Nam?

Dưới đây là những cái Clips về Mặt Trận Kháng Chiến của dòng họ Hoàng Cơ và Tài Liệu đảng Việt Tân trong attach file.

Ký giả Hoàng Xuyên trả lời phỏng vấn về sự lừa đảo của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh:

https://khongquanc130.blogspot.com/2023/10/phong-van-ky-gia-hoang-xuyen-mat-tran.html

Cái chết nhục nhã của Hoàng Cơ Minh:

https://khongquanc130.blogspot.com/2023/10/hoang-co-minh-cai-chet-nhuc-nha.html

Đỗ Hoàng Điềm: Tên các Chiến Đông Tiến là do Việt Cộng đặt:

https://khongquanc130.blogspot.com/2023/10/hoang-co-minh-chien-dich-ong-tien.html

Bằng Phong Đặng văn Âu. Ngày 2 tháng 11 năm 2023, sau 60 năm Tổng thống Ngô thống Ngô Đình Diệm và bào đệ Ngô Đình Nhu bị bọn phản loạn hạ sát.

10200 Bolsa Avenue, Thành phố Westminster, California 98683.

Telephone: 714 – 276 – 5600 . Email: bangphongdva033@gmail.com