THƯ VIẾT CHO NGƯỜI CHÍ HỮU CŨ.
Bằng Phong Đặng văn Âu.
Em Nguyễn Đình Tùng quý mến,
Đây là bức thư thứ hai anh viết cho
em để vừa trò chuyện thân mật với em và để vừa trao kinh nghiệm hoạt động cho
các bạn trẻ còn thương nước, thương nòi và còn nhiệt huyết nuôi khát vọng làm
một cái gì đó cho dân tộc. Thư trước, anh nói với em rằng những gì anh viết cho
em hôm nay là tài liệu học tập cho các đoàn thể muốn đào tạo cán bộ, chứ không
phải tự đề cao mình.
Một người yêu nước không thể vì thấy
sự hấp dẫn của một tổ chức là nhào vào mà không cần biết cái tổ chức đó có đưa
mình đến mục tiêu cứu nước, cứu dân hay không. Bởi vì cuộc đời này có nhiều cửa
hàng “treo đầu dê bán thịt chó” lắm em ạ!
Anh đã kể lúc lên 10 tuổi, nghe tin
người anh thúc bá của mình là Đặng văn Việt được Thực dân Pháp phong tặng danh
hiệu Con Hùm Xám Đường số 4, vì ông đánh tan hai Binh đoàn Thực dân Pháp vùng
Cao Bắc Lạng. Do sự ngây thơ, tự hào mình có ông anh thúc bá anh hùng, anh đã
reo hò một cách sung sướng, tung quả đấm tay lên cao và mồm thét lớn: “Hoan hô
Hồ Chí Minh!” Nhưng hai năm sau, anh chứng kiến mấy tên du kích Việt Minh chặt
đầu một ông phu kéo xe tên là Chu ở làng kế cận, vì họ kết tội ông ta kéo xe
cho Tây ở trên phố. Một năm sau, thêm một lần nữa, anh lại chứng kiến hai tên
du kích tên Sua và tên Cù đập vỡ sọ một cậu bé trạc tuổi anh. Cậu bé ấy từ trên
phố về làng Mậu Tài, đi qua làng anh thì bị hai tên du kích bắt, vì trên túi áo
sơ-mi màu trắng của cậu bé có dắt hai cây bút chì nguyên tử xanh đỏ. Hai tên du
kích này nghi cậu bé là mật thám cho Pháp, vì ba màu xanh, trắng, đỏ là biểu
hiện cờ Tam Tài của Thực dân Pháp.
Chứng kiến hai cảnh tượng rùng rợn
trên, anh hết có cảm tình với Việt Minh, vì thấy sự man rợ của cái bọn mang
danh nghĩa Kháng Chiến Chống Pháp, nhưng kỳ thực là một lũ giết người. Đến năm
1959, anh vừa tròn 19 tuổi, đọc cuốn Trăm Hoa Đua Nở Trên Đất Bắc do cụ Hoàng
văn Chí biên soạn, kể rõ đời sống của trí thức văn nghệ sĩ từng theo “Cụ Hồ”
lên chiến khu chống Pháp, nhưng vào năm 1954 về “tiếp thu” Hà Nội đã bị đảng
cộng sản đối xử tàn tệ giống như đối xử với súc vật. Cuốn sách đó đã thức tỉnh
anh do những bài viết của những nhân vật như Phan Khôi, Trần Dần, Lê Đạt, Phùng
Cung, Phùng Quán, Nguyễn Mạnh Tường, Bùi Quang Đoài. Đặc biệt bài thơ “Lời
Mẹ Dặn” của thi sĩ Phùng Quán làm cho anh thấy hoàn cảnh của thi sĩ Phùng
Quán rất giống hoàn cảnh của anh. Anh cũng mồ côi cha lúc còn nhỏ và anh cũng
có Bà Mẹ dạy anh giống hệt như những gì Bà Mẹ của Phùng Quán dạy con bà. Từ đó,
anh xem nhà thơ Phùng Quán là nhân vật lý tưởng của đời mình, cố gắng noi gương
Phùng Quán là do hai câu kết của bài thơ: “Bút giấy tôi ai cướp giật đi,
Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá”.
Anh từng khẳng định nhiều lần. Anh
không phải là nhà văn, vì tự biết mình không có văn tài. Anh không phải là nhà
báo, vì chưa hề được dạy nghề làm báo. Anh đơn thuần là người nhà binh, tình
nguyện gia nhập Quân Đội, hiện dịch và có số quân đàng hoàng. Đó là lời tự bạch
rất thật, chứ không giả vờ khiêm tốn như nhà văn Phan Nhật Nam có nhiều tác
phẩm in ấn và từng được giải thưởng văn học, mà cứ chối mình không phải nhà
văn, là một sự khiêm tốn làm dáng. Dù anh viết rất nhiều, nhưng chưa hề xuất
bản một cuốn sách nào, thì làm sao dám tự nhận mình là nhà văn? Hơn nữa,
Mẹ anh thường căn dặn, khi lớn lên con muốn làm nghề gì thì làm, nhưng đừng
chọn làm nghề viết văn, vì nghề viết văn nghèo đói lắm con ơi!
Vì đọc cuốn “Trăm Hoa Đua Nở Trên
Đất Bắc” của Cụ Hoàng văn Chí mà anh quyết định bí mật tham gia đảng Đại Việt
nêu cao lý tưởng “Dân Tộc Sinh Tồn”. Anh ý thức rằng chủ nghĩa cộng sản
phi dân tộc, mình phải dấn thân vào một tổ chức, thì mới có đủ sức chống lại
Việt Cộng. Vì tuổi trẻ ngây thơ, cứ thấy bốn chữ “Dân Tộc Sinh Tồn” thì
xin gia nhập, chỉ nghe nói lãnh tụ đảng là Anh Cả, chứ chẳng biết tên thật của
đảng trưởng và về sau mới biết đảng trưởng kéo quân ra Ba Lòng lập chiến khu
chống chế độ Ngô Đình Diệm! Cha mất sớm, đâu có ai hướng dẫn cho mà biết? Anh
theo đảng là để dựa vào tổ chức để mà Chống Cộng, chứ anh không theo đảng để
được thăng tiến trên con đường công danh, hoạn lộ.
Sau cuộc đảo chánh của đám tướng
lĩnh phản phúc lật đổ chế độ Ngô Đình Diệm năm 1963, anh mới biết Chủ tịch đảng
là Kỹ sư Hà Thúc Ký. Thời bấy giờ, anh đã gia nhập vào Quân Đội, không sinh
hoạt đảng, nhưng anh vẫn giữ mối liên lạc rất gần gũi với gia đình Anh Cả. Anh từng
tiếp xúc hầu hết các nhân vật hàng Trung Ương Ủy viên trong đảng. Đặc biệt Anh
Cả (Hà Thúc Ký) là bạn học của mấy ông anh của anh ở Đại Học Hà Nội, biết rõ
gia thế của anh, nên coi anh như một cậu em trong nhà. Một hôm anh Cả hỏi anh: “Cậu
có muốn ra Dân biểu Quốc Hội không, thì anh đưa cậu ra”. Một khi ông Chủ
tịch đảng hỏi thẳng mình câu đó thì ông sẽ đưa mình ra tại địa phương mà đảng
hoạt động mạnh nhất, nắm phần thắng là cái chắc. Nhưng anh đáp: “Dạ thưa
anh, em thích nghề lái máy bay hơn là làm Dân Biểu. Vả lại, em chẳng có công
trạng gì với đảng, mà anh đưa em ra, thì những anh em khác sẽ bất mãn”. Bà
Hà Thúc Ký còn sống ở Mỹ, Nghị sĩ Tôn thất Uẩn – anh ruột Bà Ký – còn sống tại
Anh Quốc là người nghe câu chuyện giữa Cụ Hà Thúc Ký và anh, chứ không phải anh
bịa.
Sau khi anh từ chối ra Dân Biểu, Cụ
Hà Thúc Ký chọn bà Kiều Mộng Thu ra Dân Biểu tại Huế. Sở dĩ Anh Cả chọn bà Kiều
Mộng Thu, vì bà là vợ của anh Sắc (anh quên họ của anh Sắc), một đảng viên gốc
Miền Nam rất trung thành với đảng. Kể với Tùng nghe chuyện này là vì anh muốn
cho các anh em trong đoàn thể hiểu rằng anh vô đảng không vì chức tước, địa vị.
Anh tự biết anh dư khả năng nói chuyện trước quần chúng để được dân bầu và anh
dư khả năng lý luận tại Diễn đàn Quốc Hội hơn nhiều ông Dân Biểu chưa một lần
lên Diễn đàn suốt nhiệm kỳ. Quốc Hội Việt Nam có loại Dân Biểu do thế lực tôn
giáo đưa vào, khả năng rất kém về hiểu biết, nên mới có ông bị mang danh hiệu
“Dân biểu gia nô” (tức là tay sai Chính Quyền) do bác sĩ Dân biểu Nguyễn Tuấn
Anh – con rể Cụ Lại Tư, Chủ tịch Quốc Hội thời Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa – đặt
cho để châm biếm. Bác sĩ Nguyễn Anh Tuấn do anh Kim thuyết phục đưa vào tuyên
thệ Đảng.
Anh viết khá nhiều là vì mình không
còn súng để diệt địch, thì viết là một vũ khí để chống lại kẻ thù trên mặt trận
tư tưởng và chống lại bọn ma đầu con buôn chính trị, bọn buôn thần bán thánh,
bọn lừa đảo treo đầu dê bán thịt chó. Anh không sống bằng nghề cầm bút, nên
không hề viết theo đơn đặt hàng. Anh ý thức rõ rằng điều quan trọng nhất trong
đấu tranh là Chính Nghĩa. Một khi Chính Nghĩa không còn, Niềm Tin sẽ không còn,
thì coi như vứt đi. Sở dĩ Việt Cộng không có Chính Nghĩa, nhưng chúng thắng là
vì được Liên Xô, Trung Cộng yểm trợ tối đa và Hồ Chí Minh được Quốc tế Cộng sản
đào tạo thành một tên tội đồ giết người không gớm tay, nhưng giỏi bịp làm một
tên đạo đức giả. Hồ Chí Minh là một con quỷ dâm dục, nhưng lúc nào cũng ra cái
điều dạy cán bộ về Đạo Đức Cách Mạng. Ngày nay Việt Cộng đã rơi mặt nạ làm tay
sai cho Trung Cộng, mà chúng vẫn tồn tại, vì chúng có một đội ngũ Công An (Còn
đảng, còn mình) trang bị súng tận răng và một đội ngũ Tuyên Truyền (thà mất
nước, hơn mất đảng) giỏi lừa bịp dân ngu!
Vì chọn Phùng Quán làm mẫu
mực, được sống tại xứ sở tự do, có lẽ anh là Người Lính Việt Nam Cộng Hòa duy
nhất khi viết, dám ghi rõ bút hiệu, tên do cha mẹ đặt, địa chỉ nhà, địa chỉ
email và số điện thoại đàng hoàng. Không bao giờ anh sử dụng nặc danh để chống
báng ai. Anh chỉ lên tiếng khi thấy có kẻ nào lợi dụng sự lừa bịp để thủ lợi.
Anh không bao giờ động chạm đến đời tư của bất cứ một người nào. Anh cũng là
người duy nhất dám nói thẳng “người Việt Nam càng có bằng cấp to, càng
ngu” là có dụng ý để chờ xem nhân vật nào có bằng cấp to lên tiếng thì
mình có dịp học hỏi nhân vật đó tại sao đất nước Việt Nam, đồng bào Việt Nam
mình ra nông nỗi này. Tiến sĩ Mai Thanh Truyết – khá thân với anh – cho rằng
anh “vơ đũa cả nắm” là không hiểu dụng ý của anh. Tiếc thay! Từ đó đến giờ vẫn “bốn phương phẳng lặng, hai Kinh vững vàng”,
bởi vì những nhà thông thái đều trùm chăn hay tiếng nhạc Karaoke làm họ điếc
tai, nên không một ai còn nghe được tiếng kêu rên thảm thiết của những con
người Việt Nam bất hạnh? Sự lạnh lùng vô cảm của giới trí thức, giới làm chính
trị trước bè lũ Việt Tân (con đẻ của Kháng Chiến Bịp Hoàng Cơ Minh) đến độ
không một ai có thể hiểu nổi!
Căn bệnh của người Việt Nam mình là
coi khinh người không có bằng cấp Đại Học và ton hót, xun xoe, bợ đỡ những
người có bằng cấp. Anh xin kể Tùng nghe một số chuyện để Tùng hiểu tuy anh
không có bằng cấp Đại Học, nhưng anh có sự hiểu biết hơn mấy ông có bằng cấp
to. Anh là người Học Thiệt qua trường đời, chứ không phải là Học Giả qua ngưỡng
cửa Đại Học.
Một hôm đọc thấy trên báo thầy dạy
triết Nguyễn văn Trung và thầy dạy triết Lý Chánh Trung viết rằng Miền
Bắc có chủ nghĩa cộng sản thì Miền Nam cũng cần phải có một chủ nghĩa để chống
lại. Anh bèn viết một bức thư ngắn như sau: “Kính thưa hai giáo sư, em là
Thiếu tá Phi công, một kẻ vũ biền ít học, chỉ học Triết Nhập Môn năm Đệ Nhất,
rồi lên Đại học theo ngành Khoa học, nên rất kém hiểu biết về Triết. Xin quý
thầy cho phép em được trình bày ý kiến. Nếu nhận thấy em sai, xin quý thầy chỉ
giáo cho. Theo em, Chủ nghĩa (hay Ý thức hệ, Ism) giống như Tôn giáo, vì nó đề
ra nhân sinh quan và vũ trụ quan. Còn Tư Bản không phải là Chủ nghĩa, mà nó là
Chủ thuyết (Theory) tôn trọng quyền tư hữu và tự do kinh tế. Cộng sản Chủ
nghĩa, vì nó là Tôn giáo, nên nó mới có giáo điều. Còn Tư Bản không phải là Chủ
nghĩa, nên nó không có giáo điều. Đem Chủ nghĩa áp dụng vào Chính quyền, sẽ
phát sinh Nhà Nước độc tài chuyên chính, bởi vì một người không thể vừa là Công
giáo thờ Chúa Jesus, vừa là Phật giáo thờ Đức Thích Ca Mâu Ni. Do đó, Chủ nghĩa
là nhất nguyên, chứ không thể đa nguyên. Nếu quý thầy dạy rằng Miền Nam cần có
một Ý Thức hệ để chống lại Chủ nghĩa Cộng sản, thì Miền Nam không thể có Dân
Chủ. Hiến Pháp Hoa Kỳ cũng có điều khoản “Tách biệt giữa Chính Quyền và Tôn
giáo” (Separation of States and Church) là để tránh đưa đến độc tài. Biến một
tôn giáo thành Quốc giáo, sẽ đưa Quốc gia đến độc tài! Thưa quý thầy, nếu em
nghĩ sai, xin quý thầy soi sáng cho em. Kính thư.”. Chẳng rõ bức thư anh
gửi qua đường bưu điện có đến tay hai thầy dạy Triết hay không. Nhưng từ đó đến
khi mất nước, anh chẳng nhận được lời chỉ giáo của hai thầy. Anh không phải là
phi công lái máy bay giống như tài xế lái xe đò. Khi học bay ở Mỹ, anh thường
ra nhà ông thầy dạy bay – Captain Horton –vào mỗi cuối tuần để học hỏi ở thầy
về lịch sử nước Mỹ. Thầy Captain Horton làm nghề thầy giáo dạy môn sử ký ở bậc
Trung Học, trước khi gia nhập vào USAF. Sự hiểu biết về nước Mỹ mà anh có được
là thông qua thầy Horton.
Một lần khác, tham dự buổi tiếp tân
tại tòa soạn Nhật báo Chính Luận, do Bác sĩ Đặng văn Sung – người anh thúc bá
khác của anh – làm Chủ nhiệm kiêm Chủ Bút, anh thấy có sự hiện diện của Luật sư
Trần văn Tuyên, một trong những lãnh tụ Quốc Dân Đảng. Anh mon men lại gần và
lễ phép hỏi: “Thưa Luật sư, em là một Thiếu tá Phi Công ít học, có điều muốn
hỏi Luật sư vừa là Dân Biểu Quốc Hội Việt Nam Cộng Hòa, vừa là lãnh tụ Quốc Dân
Đảng, tại sao Luật sư cổ súy Thành phần Thứ Ba? Đối với cộng sản, dù cùng thờ
Karl Marx, nhưng Cộng Sản Đệ Tam giết Cộng sản Đệ Tứ như ngóe, thì làm sao Việt
Cộng có thể chấp nhận Thành Phần Thứ Ba? Bằng cớ là Leon Trotsky là Cộng sản Đệ
Tứ đã chạy trốn sang Argentina, mà Stalin còn sai gián điệp sang tận nơi để giết.
Nếu Miền Nam mà bị Việt Cộng xâm chiếm, thì chúng sẽ tha chúng ta hay
sao?” Trước câu hỏi của một anh chàng võ biền, ít học, nhưng hữu lý, tất
nhiên Luật sư Trần văn Tuyên không thể trả lời, thì nổi nóng, thay vì nhìn nhận
mình sai. Luật sư Tuyên bào chữa: “Cộng sản Nga khác Cộng sản Việt, vì
Stalin là người Georgia, nên mới giết Trotsky người Nga. Còn Hồ Chí Minh là
người Việt, không lẽ ông ta giết hết người Việt hay sao?” Anh tỏ ra không
đồng tình với câu trả lời của ông lãnh tụ Quốc Dân Đảng, Bác sĩ Đặng văn Sung
cảm thấy câu chuyện giữa Luật sư Tuyên và anh có vẻ gay cấn, nên ông anh của
của anh thấy khó xử, nháy mắt ra hiệu anh tới bàn lấy rượu mà uống! Lãnh tụ
Quốc Dân Đảng mà vẫn coi Việt Cộng cũng là người, thì Miền Nam phải mất là đúng
rồi! Việt Cộng là quỷ sứ mang mặt nạ người, em ạ!
Tùng thấy đó, mình nhỏ nhẹ, lễ phép
đặt câu hỏi, mà đàn anh không thể trả lời, thì mất bình tĩnh. Vậy làm sao họ có
đủ bản lĩnh để lãnh đạo quần chúng mà chống Cộng? Nghe nói trong Trại Tập
Trung, Việt Cộng bắt buộc Luật sư Tuyên viết bản kiểm điểm, phải nhận tội phản
bội dân tộc. Nhưng Luật sư Tuyên rất anh hùng, can đảm viết: “Tôi chẳng phạm
bất cứ tội gì đối với Dân Tộc. Chính đảng Cộng sản mới là có tội đối với Dân
Tộc Việt Nam”. Thế là Việt Cộng bỏ đói Luật sư Tuyên cho đến chết ở trong
tù. Tùng có thấy không? Can đảm, anh hùng, yêu nước, nhưng thiếu nhận thức
chính trị, Luật sư Tuyên đành phải chết nhục nhã, mặc dầu ông có điều kiện ra
nước ngoài, nhưng không đi, vì tin tưởng Việt Cộng cũng là người Việt Nam! Việt
Cộng nguy hiểm hơn ác thú. Vì thú vật sống theo bản năng. Còn Việt Cộng là con
thú có bộ óc, nên chúng có thể giả làm Cao Tăng hay Tổng Giám mục!
Năm 1988, Đại Việt Cách Mạng của Anh
Cả và Tân Đại Việt của Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy có cuộc họp thống nhất hai đảng
tại nhà của Trung tá Nguyễn Quan Vĩnh, (bạn cùng khóa phi công với anh và là
đảng viên Tân Đại Việt) tại thành phố San Jose. Thành phần tham dự gồm có: Cụ
Cung Đình Quỳ, 92 tuổi, nguyên Bộ trưởng Bộ Canh Nông trong Chính phủ Trần
Trọng Kim, bác sĩ Đặng văn Sung, bác sĩ Nguyễn Tôn Hoàn, kỹ sư Hà Thúc Ký, Đại
sứ Bùi Diễm, Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy, Tiến sĩ Nguyễn văn Canh, kỹ sư Đặng văn
Đệ (một người anh thúc bá khác của anh), Giáo sư Đào Nhật Tiến, Dân biểu Lê Tấn
Trạng, anh Nguyễn văn Ánh và Bằng Phong Đặng văn Âu. Anh là người được cử ra
điều khiển buổi lễ khai mạc để chào Quốc Kỳ, Đảng Kỳ, hát Quốc Ca, Đảng Ca (bài
Việt Nam Minh Châu Trời Đông của nhạc sĩ Hùng Lân) và đọc lời tưởng niệm công
ơn tiền nhân, anh hùng liệt nữ và chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa. Nếu không có anh
tham dự, chưa chắc có ai thông thạo điều khiển lễ khai mạc mà đọc lời tưởng
niệm thuộc lòng như anh. Chuyện này anh đã kể khi những nhân vật tham dự còn
sống. Bây giờ Giáo sư Nguyễn văn Canh, Lê Tấn Trạng, Nguyễn văn Ánh còn sống, sẽ
là người làm chứng về việc này. Hoặc Trung tá Nguyễn Quan Vĩnh còn giữ cuộn
băng ghi âm buổi họp ngày đó.
Sau phần nghi thức khai mạc, mọi
người trở về chỗ ngồi. Cụ Cung Đình Quỳ cao niên nhất, làm Chủ tọa phiên họp.
Dù đã 92 tuổi, Cụ Quỳ đã nói năng rất hùng hồn, nghiêm khắc hài tội các đồng
chí về sự chia rẽ, mà anh có cảm tưởng như đó là lời của Đảng trưởng Trương Tử
Anh hiện về. Các anh lớn đều khóc một cách thực tình vì ân hận. Các anh đều bắt
tay nhau và nói lời xin lỗi nhau hết sức chân thành. Lần lượt mỗi anh tùy theo
tuổi tác phát biểu và cam kết sẽ hết lòng tranh đấu vì nước vì dân. Anh được
phát biểu gần như sau cùng vì nhỏ tuổi đời, tuổi đảng (anh chỉ trên tuổi Dân
biểu Lê Tấn Trạng và anh Ánh). Bằng một giọng lễ phép và cương nghị, anh nói:
“Kính thưa đồng chí Niên trưởng Cung
Đình Quỳ,
Em gần như là đứa em út trong buổi
họp này. Xin quý đồng chí rộng lòng tha thứ, nếu em có nói điều gì thất thố. Em
hết sức mừng khi thấy đồng chí Niên trưởng Cung Đình Quỳ – một chứng nhân lịch
sử – vẫn còn sống tới ngày hôm nay và vẫn còn mạnh khỏe, nói năng hùng hồn. Em
cũng vô cùng cảm động khi thấy các đồng chí đã hai thứ tóc trên đầu mà vẫn còn
lận đận với nước non. Tất cả những lời dạy của đồng chí Niên trưởng xứng đáng
ghi tâm, khắc cốt. Duy chỉ ở phần kết luận của bài nói, em xin phép không đồng
ý”. Lúc bấy giờ mọi người có vẻ sửng sốt
tại sao có một đồng chí trẻ dám nói không đồng ý, vì các đồng chí cao niên
thường quen ra lệnh, chẳng có cấp dưới nào dám phản đối. Chờ độ hơn một phút,
anh tiếp tục trình bày: “Ở phần kết luận, đồng chí Niên trưởng nói rằng kể
từ giờ phút này các đồng chí phải đồng tâm hiệp lực vận động toàn dân phất Ngọn
Cờ Đại Việt để giải phóng đất nước thoát ra khỏi gông cùm cộng sản. Theo
em, tại sao đồng chí Niên trưởng không yêu cầu các đồng chí phất Ngọn Cờ Dân
Tộc, mà lại phất Ngọn Cờ Đại Việt? Công cuộc tiêu diệt cộng sản là
phải cần đến toàn thể Dân Tộc, chứ một mình đảng Đại Việt mà làm nổi hay sao?”.
(Tùng thấy không? Tinh thần cục bộ, phe cánh vẫn còn nằm trong tiềm thức của
các đồng chí Niên trưởng, nên họ quên mình theo đuổi lý tưởng Dân Tộc Sinh
tồn, thì phải nghĩ đến Ngọn Cờ Dân
Tộc mới đúng chứ! Phải không?)
Anh còn tiếp tục nói: “Thưa đồng
chí Nguyễn Tôn Hoàn, thưa đồng chí Hà Thúc Ký. Xin hai đồng chí cho biết hai
đồng chí có phải là người đứng ra nhận lời tuyên thệ của Tướng Nguyễn văn
Thiệu, Trần Thiện Khiêm không?” Đồng chí Nguyễn Tôn Hoàn và đồng chí Hà
Thúc Ký gật đầu. Anh nói tiếp: “Theo điều lệ đảng, một khi có một đồng chí
phản đảng, thì đảng có biện pháp kỷ luật. Tại sao đảng ta giữ im lặng trước sự
kiện Tướng Nguyễn văn Thiệu là đảng viên Đại Việt, tự động đứng ra thành lập
đảng Dân Chủ, mà đảng ta không công bố cho toàn dân biết Tướng Nguyễn văn Thiệu
là người phản đảng, nhưng vẫn được làm Tổng thống lãnh đạo Quốc gia thì làm sao
có thể chiến thắng Việt Cộng? Sự im lặng của đảng ta là tự ta đánh mất
vai trò lãnh đạo quần chúng, em nói như thế có đúng không thưa các đồng chí?”
Không để cho hai đồng chí lãnh tụ trả lời câu hỏi, anh nói tiếp: “Chủ trương
của đảng ta là Dân Tộc Sinh Tồn, tại sao đa số đồng chí Tân Đại Việt của Giáo
sư Huy là người Miền Nam và đa số đồng chí Đại Việt Cách Mạng của đồng chí Hà
Thúc Ký là người Miền Trung, Miền Bắc? Hai anh chia đảng ra làm đôi, khiến cho
cho chúng em ở cấp dưới giống như đàn con có cha mẹ ly dị nhau. Theo Cha thì sợ
Mẹ buồn, theo Mẹ thì sợ Cha buồn, hai anh có thấy điều đó không? Trước năm
1975, đảng ta đã im lặng trước sự kiện Tướng Nguyễn văn Thiệu phản đảng, khiến
cho đảng mất tư thế lãnh đạo quần chúng. Sang đây, cả anh Huy lẫn anh Ký đã im
lặng trước cái việc Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh làm Kháng Chiến Bịp để quyên tiền,
khiến cho đồng bào mất Niềm Tin, thì làm sao có thể Chống Cộng? Nếu sau cuộc
họp thống nhất này, các anh vẫn tiếp tục giữ im lặng trước hành vi thảo khấu
của Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh, thì chẳng nên thống nhất đảng để làm gì”.
Tất cả mọi người đều im lặng trước
lời phát biểu thẳng thắn của anh. Bởi vì làm sao các anh có thể trả lời trước
câu hỏi của thằng đàn em quá sức hữu lý? Không khí trở nên hết sức nặng nề, anh
nói lời xin lỗi các anh lớn vì đã bày tỏ nỗi lòng ấp ủ từ rất nhiều năm. Vừa
lúc đó Trung tá Nguyễn Quan Vĩnh – chủ nhà – bước vào nói: “Thưa quý anh, đã
12 giờ trưa rồi, xin quý anh ngưng buổi họp, mời ra sân dùng bữa ăn nhẹ”.
Hôm đó, trời rất đẹp, rất mát, nên buổi ăn trưa được dọn trên các bàn dài đặt
ngoài sân. Ăn theo lối “self service” gồm có “sandwich”, cà phê, trà và nước
ngọt. Bác sĩ Đặng văn Sung vẫy tay gọi anh lại và nói: “Cái thói nhà binh
của chú mày vẫn không chịu bỏ. Những gì chú nói vừa rồi làm cho anh Hoàn, anh
Ký, anh Huy buồn lắm đấy! Chú có biết không?”. Bác sĩ Đặng văn Sung tuy là
ông anh, nhưng anh xem ông như bố mình. Ông hơn anh đúng hai giáp và con gái
đầu lòng của ông bằng tuổi anh. Với lại nền nếp gia phong của dòng họ Đặng, làm
em không bao giờ được phép cãi lại anh. Cho nên anh đã lễ phép giải bày: “Thưa
anh, cho phép em giải thích: Em thừa sức để nói những lời đẹp đẽ làm vui
lòng các anh lớn. Nhưng em thiết nghĩ rằng cuộc họp thống nhất đáng lý không
bao giờ xảy ra. Vì có sự chia rẽ mới phải đi đến cuộc họp Thống Nhất hôm nay.
Sở dĩ có cuộc họp hôm nay là để chữa một căn bệnh hết sức trầm trọng. Không thể
chữa khỏi căn bệnh này bằng cách xoa dầu cù là, mà cần phải dùng dao để cắt bỏ
các khối U, thì mới nên thống nhất đảng. Xin anh tha tội cho em. Em không cố
tình làm tổn thương các anh lớn. Em muốn các anh tự chữa căn bệnh chia rẽ”.
Tiến sĩ Nguyễn văn Canh được Hội
Nghị trao trách nhiệm viết điều lệ thống nhất đảng. Còn bản thân anh sau buổi
họp đó, thì không được tham dự các buổi họp kế tiếp, vì ngại bị thằng đồng chí
đàn em nêu thắc mắc. Một thời gian sau, anh đọc báo thấy bản Tuyên Bố của Đại
Việt Thống Nhất do Bác sĩ Nguyễn Tôn Hoàn và Kỹ sư Hà Thúc Ký làm Đồng Chủ
Tịch. Từ đó, anh lặng lẽ chia tay đảng, vì anh tự hỏi tại sao hai anh không
chấp nhận một anh làm Chủ tịch, một anh làm Phó Chủ tịch, mà hai anh cùng làm
Đồng Chủ tịch? Thiếu tướng Tư Lệnh Sư đoàn Nhảy Dù Lê Quang Lưỡng – đảng viên
Tân Đại Việt – từ California gọi điện thoại về Houston cho anh: “Buồn quá Âu
ơi! Có lẽ hai anh em mình nên làm đơn xin ra khỏi đảng cho rồi!”. Anh đáp:
“Cái đó tùy anh! Còn em không làm đơn ra khỏi đảng. Bởi vì biết nộp đơn cho
ai bây giờ? Cứ lẳng lặng nghỉ sinh hoạt là xong!”
Khi ở Việt Nam, trong cách xưng hô, anh
vẫn thưa Thiếu tướng đàng hoàng trước mặt mọi người cho đúng lễ nghi quân cách.
Nhưng trong chỗ riêng tư, anh thường xưng em và gọi ông Tướng Lưỡng là anh. Vì
cả hai đều là đồng chí anh em!
Bác sĩ Phan Huy Quát – ông anh rể
của anh – từng làm Thủ tướng, từng là Chủ tịch Á Châu Chống Cộng, thay thế ông
Cốc Chính Cương người Đài Loan, được Mỹ cho người đến tận nhà rước đi ra nước
ngoài, nhưng cứ chần chờ đợi đứa con trai – Phan Huy Bách, phi công F-5 – về
tới mới chịu rời nhà. Mỹ không thể chờ. Cuối cùng, ông Phan Huy Quát kẹt lại,
chết trong nhà tù Chí Hòa do chứng kiết lỵ vì thức ăn bẩn, mà Việt Cộng không
cho phát thuốc chữa.
Em Nguyễn Đình Tùng thân mến,
Sở dĩ anh nói những gì anh viết cho
em là tài liệu học tập, để cho những ai muốn đào tạo cán bộ trong tổ chức Chống
Cộng. Bởi vì anh hùng, dũng cảm, yêu nước là chưa đủ bản lĩnh để đối đầu với
Việt Cộng, mà cần phải có nhận thức sáng suốt. Hồ Chí Minh lập ra Đảng Cộng sản
Việt Nam với một ý đồ khác hẳn đảng cộng sản của các nước khác. Đảng cộng sản
Việt Nam của Hồ Chí Minh có mục đích tiêu diệt nòi giống Việt Nam, chứ không
phải vì “Độc lập – Tự do – Hạnh phúc” của dân tộc như chúng riêu rao. Đảng cộng
sản Việt Nam là một bộ phận không thể tách rời của đảng cộng sản Trung Hoa. Nếu
bọn lãnh tụ Việt Cộng thực tâm yêu nước thì sau khi chúng hoàn thành cuộc xâm
lăng, sẽ không có cuộc trả thù đối phương một cách man rợ, không giam toàn thể
Quân Cán Chính vào Trại Tập Trung, không đày dân lên vùng Kinh Tế Mới, không
đánh tư sản mại bản để cho nhân dân cả nước đều trắng tay.
Các nước như Nhật, Đài Loan, Nam Hàn
đã đầu tư rất nhiều tiền vào việc gửi sinh viên ra nước ngoài để học hỏi khoa
học thực nghiệm, khoa học nhân văn nhằm dân chủ hóa đất nước. Đảng cộng sản
Việt Nam không cần bỏ tiền đầu tư vào giáo dục, mà chỉ cần thực tâm hòa giải
hòa hợp dân tộc, thì chất xám và nguồn tài chánh ở Hải ngoại thừa sức làm cho
Việt Nam nhanh chóng trở thành Con Rồng Á Châu. Việt Cộng gửi sinh viên ra nước
ngoài học là để kiện toàn bộ máy đàn áp tinh vi hơn, chứ không phải có ý mở
mang dân trí.
Nếu những nhà hoạt động chính trị
hiểu rõ bản chất của Việt Cộng, thì họ phải làm như anh từng đề nghị với Phó Đề
đốc Hoàng Cơ Minh. Nghĩa là bảo vệ phòng tuyến Chống Cộng tại Hải ngoại phi
cộng sản bằng cách:
1/ Mời những sĩ quan An Ninh Quân
Đội, những chuyên viên Tình báo Phản gián trong Cảnh sát Quốc gia thành lập một
mạng lưới theo dõi những tên Việt Cộng trà trộn trong Cộng Đồng Tị Nạn Cộng
Sản, lập một danh sách đầy đủ chi tiết, rồi trao cho FBI, vì nước Mỹ có điều
khoản: “You should not take the law in your own hands”. (chính FBI
yêu cầu sự tiếp tay của chúng ta).
2/ Mời các sĩ quan Chiến tranh Chính
trị và các chuyên gia trong ngành Truyền thông thời Việt Nam Cộng Hòa thành lập
một Cơ Quan Ngôn Luận để chống lại cái chiêu Địch vận, trí thức vận, Sinh viên
vận, Văn hóa vận, Tôn giáo vận … của Việt Cộng.
3/ Mời những nhà trí thức có kinh
nghiệm Chống Cộng thành lập một “Think Tank” để giúp người Mỹ hiểu rõ âm mưu
gian ác của Việt Cộng, bởi vì không ai hiểu Việt Cộng bằng chính người Việt
mình.
Tiếc thay! Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh
chỉ lập đoàn thể theo kiểu “mì ăn liền” để mau chóng trở thành lãnh tụ, cho nên
“lãnh tụ” hóa thành “tủ lạnh” để chứa vàng bạc, châu báu và ô danh muôn thuở.
Em Nguyễn Đình Tùng thân mến,
Anh dám nói thẳng đảng Đại Việt và
Quốc Dân Đảng là hai cái xác chết chưa chôn, vì họ không thấy hôm nay là thời
cơ thuận tiện, có chính nghĩa để chứng tỏ khả năng lãnh đạo quần chúng của hai
đảng. Chưa bao giờ nước Mỹ có một nhà lãnh đạo quyết tâm Chống Cộng như Tổng
thống Donald Trump. Trong những lần nói chuyện với quần chúng, Tổng thống
Donald Trump khẳng định đảng Dân Chủ là đảng Cộng sản. Buổi nói chuyện tại
Thành phố Anaheim ở California hôm qua (ngày 29 tháng 9), Tổng thống Trump còn
kêu gọi dân chúng hãy đứng lên bảo vệ Tiểu bang của Tổng thống Ronald Reagan đừng
để bị rơi vào tay cộng sản. Chưa bao giờ nước Mỹ bị lâm vào thời kỳ đảng Dân
Chủ và cái đám RINO phản bội phá hoại nước Mỹ một cách tàn tệ giống như bọn Mặt
Trận Giải phóng Miền Nam và Khối Phật giáo Ấn Quang (Việt Cộng trá hình) đánh phá
nền Đệ Nhất và Đệ Nhị Việt Nam Cộng Hòa. Tại sao Đại Việt và Quốc Dân Đảng
không kết hợp nhau, để diệt trừ tiếng nói của băng đảng Việt Tân có chủ trương
chống Tổng thống Donald Trump kịch liệt, nhằm cứu nguy nước Mỹ? Công cuộc đấu
tranh này không đòi hỏi xương máu, mà chỉ cần vận động mỗi một người Việt Nam
Tị Nạn Cộng sản, mỗi ngày chỉ bỏ ra một đồng đô-la để giúp vào Quỹ Tranh Cử của
Tổng thống Donald Trump và đảng Cộng Hòa trung thành với nước Mỹ, là đủ đền ơn
nước Mỹ đã cưu mang mình, gia đình mình. Có phải sự thờ ơ, vô cảm, lãnh đạm,
sống chết mặc bay là bản chất của người Việt Nam mình?
Em Nguyễn Đình Tùng quý mến,
Nhà bình luận Vũ Linh và rất nhiều
nhà bình luận khác đã viết nhiều bài rất thuyết phục để vừa chỉ cho quần chúng
độc giả thấy mối nguy mà nước Mỹ đang đối diện, vừa để chống lại bọn Vẹt (đa số
là dư đảng Việt Tân) tôn thờ Chủ Nghĩa xã hội, mạ lỵ người ủng hộ Tổng thống
Donald Trump. Nhưng chỉ viết mà thôi, như thế vẫn chưa đủ. Phải có hành động cụ
thể bằng cách thành lập Phong trào Yểm trợ bằng tài chánh thì mới không bị mang
tiếng Chống Cộng bằng Mồm! Tại sao Cụ Phạm Ngọc Lũy thành lập Phong trào Yểm
trợ Kháng Chiến Bịp đến 20 triệu đô-la thì được? Nhưng hôm nay làm một việc rất
chính đáng, rất chính nghĩa để chống Chủ Nghĩa Xã Hội thì không có ai đứng ra
lãnh đạo? Thử hỏi chúng ta nên lạc quan hay bi quan, hả Tùng?
Nhận thấy hai đảng Đại Việt và Quốc
Dân Đảng không chịu hành động, họ cứ hát mãi khúc ca “Xin mặt trời hãy
ngủ yên”, nên anh mới viết Kiến Nghị thỉnh cầu những “Niềm Tự Hào
của Cộng Đồng” như nữ Khoa học gia Dương Nguyệt Ánh, Giáo sư Đinh Việt,
Tướng Lương Xuân Việt đứng ra lãnh đạo Cộng Đồng, vì Cộng Đồng chỉ biết chửi
nhau chí chóe. Nhưng “Niềm Tự Hào” cũng đang đồng ca bài hát của nhạc sĩ
Trịnh Công Sơn, thì còn trông mong gì được vào Hồn Thiêng Sông Núi sẽ vực dậy
lòng tự trọng của dân Việt Nam?
Nhắc lại, những gì anh viết là để
cho mai sau có các nhà nhân chủng học đỡ mất công tìm hiểu vì sao một nòi giống
anh hùng, thông minh, mà trở nên “bốn ngàn tuổi, nhưng không chịu lớn” và trở
nên hèn hạ đến nỗi nữ doanh gia Hân Phan không thể viết hoa hai chữ “việt nam”.
Đó là tại vì “Gia tài của Mẹ để lại cho con một bọn lai căng và một lũ bội
tình” mà chính Trịnh Công Sơn cũng là đứa con phản bội!? Anh viết ra những
sự kiện đã qua, chỉ nhằm mục đích khai triển bài thơ của cô giáo Trần Thị Lam
và đoản văn của nữ doanh gia Hân Phan, để chứng minh bài toán “vì sao dân
tộc Việt Nam ra nông nỗi này”, chứ anh không hề có chủ tâm xúc phạm bất cứ
một ai. Anh không bao giờ hoang tưởng mà nghĩ rằng những bài viết của mình có
thể làm rung chuyển những trái tim đã lạnh ngắt! Anh sẽ còn viết cho Tùng nhiều
thư nữa để chứng tỏ anh không phải là người bi quan, yếm thế. Và anh rất mong
mỏi có nhà thông thái nào đó bỏ chăn ra và cất lên tiếng nói giải bài toán “ngu,
hèn” để chữa căn bệnh Việt Nam.
Hẹn Tùng thư sau. Nhớ giúp anh phổ
biến bức thư của anh cho các chí hữu đọc nhé!
Thân ái chào em,
Bằng Phong Đặng văn Âu, Ngày 30
tháng 9 năm 2023. Telephone: 714 – 276 – 5600.
10200 Bolsa Avenue, Westminster, CA.92683. Địa chỉ
Email: bangphongdva033@gmail.com
https://khongquanc130.blogspot.com/2023/09/viet-cho-nguoi-chi-huu-cu-bai-thu-hai.html
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.