VẤN ĐỀ CỦA
CHÚNG TA:
DÂN VIỆT NAM KHÔNG BIẾT NHỤC!
Bằng Phong Đặng văn Âu.
Cháu Nguyễn Thanh Tú thân mến,
Chú là người viết hay nói điều gì là
có suy nghĩ bằng luận lý, chứ không bao giờ viết hay nói điều gì một cách bừa
bãi, vô trách nhiệm. Chú là người duy nhất dám nói trí thức Việt Nam ngu và
hèn. Tiến sĩ Mai Thanh Truyết gửi cho chú một cái Email trách chú nói như thế
là vơ đũa cả nắm. Chú trả lời: “Tôi cố tình nói như thế, nhưng cho tới nay
chưa có nhà trí thức nào công khai lên tiếng phản bác. Tức là họ nhìn nhận chú
nói đúng!” Có kẻ vô danh (không dám ra mặt) bảo rằng tại vì người trí thức
khinh chú, nên không thèm trả lời. Nếu cái kẻ chê chú, mà dám ra mặt, chú sẽ
giảng ngay cho anh ta để hiểu rằng tại sao chú khinh trí thức. Tiếc rằng cái kẻ
chê chú giấu mặt, thì đâu phải là trí thức, tội gì chú phải mất công giảng
giải? Cô giáo Trần thị Lam làm bài thơ “Bốn ngàn tuổi mà dân ta không chịu lớn”
đấy thôi! Đâu có người trí thức nào phản bác hay phản đối ý nghĩa của bài thơ
ấy đâu?
Cháu nên nhớ rằng tất cả mọi sự xảy
ra trên đời đều có nguyên nhân của nó. Nếu nhà báo Việt Nam không ngu và không
hèn trước cái chết của Bố cháu, thì đời nào cháu phải cất công đi tìm công lý
cho cha? Chú công khai ra mặt ủng hộ cháu, dù chú đã biết trước bọn băng đảng
Việt Tân sẽ dùng lời hỗn láo mất dạy chửi chú. Trước kia chú đăng bài “Vàng
Rơi Không Tiếc” của nhà văn Đào Vũ Anh Hùng, đã từng bị bọn Mặt Trận dọa
bắn, dọa giết, chú còn không sợ, thì sự bôi nhọ, hỗn láo của phường vô lại ăn
thua gì? Điều quan trọng ở đời, khi biết hành động của mình là chính đáng thì
cứ làm. Nếu không dám hành động, thì tình nguyện đi lính đánh giặc làm gì? Lính
kiểng à?
Bố cháu là người làm báo can đảm, có
lương tri nên dám viết lên Sự Thật. Nếu Mặt Trận do ông Hoàng Cơ Minh lập ra có
chính nghĩa đàng hoàng, thì đâu cần cho người đến thương lượng, bằng lòng trả
một số tiền lớn để Bố cháu im miệng? Bố cháu tuy nghèo, đông con (theo lời
Hoàng Cơ Định), nhưng không chịu nhận tiền, cứ tiếp tục phanh phui Sự Thật, thì
sau đó Bố cháu bị bắn chết. Vậy Mặt Trận là nghi phạm chứ gì nữa? Cái hèn của
người làm báo là không có phản ứng lên tiếng để vận động đồng bào yêu cầu FBI
điều tra tìm ra thủ phạm. Và cái ngu của người làm báo là không thấy được quân
khủng bố giết ký giả Đạm Phong viết Sự Thật, tới khi mình muốn viết Sự Thật thì
đâu dám viết? Cho nên, loại nhà báo hèn, thì chỉ viết láo để ăn tiền mà thôi! Chú
bảo đảm rằng nếu đồng bào làm to chuyện về cái chết oan khiên của Bố cháu, các
nhà báo Mỹ sẽ nhảy vào tiếp tay, chắc chắn FBI sẽ phải làm cuộc điều tra. Căn
bệnh của người Việt Nam là hèn, vô cảm, sống chết mặc bay, ưa yên thân để đừng
ai đụng đến mình. Nhưng lại có tính bầy đàn, a dua một cách mù quáng. Trung tá
Nhảy Dù Lê Hồng (Bí danh Đặng Quốc Hiền) tới chào chỉa tay chú trước khi lên
đường về Khu chiến, chú khuyên đừng đi mà chết toi mạng. Chỉ cần một chút xíu
thông minh, thì thấy cái Mặt Trận của ông Minh là nhảm nhí. Bởi vì đấu tranh
bạo lực chống kẻ thù cần bảo mật tối đa, chứ không ai đánh trống khua chiêng ầm
ỉ giống như phường tuồng cả. Thế mà không ông Tướng nào, ông trí thức nào can
ngăn ông Minh, cứ lạnh lùng nhìn thuộc cấp của mình bị ông Tướng Hải Quân dụ
vào chỗ chết một cách ngu xuẩn. Chưa làm nên cơm cháu gì, mới bị vạch trần cái
tội bịp, vội vàng sử dụng bọn côn đồ để bịt miệng nhà báo can đảm nói lên Sự
Thật, vậy Mặt Trận đâu có chính nghĩa? Đó là đảng cướp, chứ đâu phải đảng Cách
Mạng? Phần lớn đồng bào mình ngu và hèn, nên băng đảng Việt Tân mới tồn tại tới
ngày hôm nay, dù chiếc mặt nạ Mặt Trận lừa đảo đã rớt xuống. Người đồng bào nào
nói mình không ngu, không hèn cứ việc công khai lên tiếng, tôi sẽ trả lời?
Cái người Việt Nam của mình lạ lắm,
cháu Tú ạ! Hành động ngu, nhưng hễ ai nói tới thì sửng cồ giận dữ hoặc chửi
tục. Hằng năm, bọn Việt Tân lập bàn thờ tưởng niệm Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh –
một Tướng cướp đi lừa Niềm Tin của đồng bào – có mấy cụ già mặc áo thụng, đội
khăn đóng sì sụp đứng lên quỳ xuống lạy và mấy ông sĩ quan mặc đại bạch phục,
đeo dây biểu chương trên vai và đeo huy chương trước ngực, nghiêm chào một cách
cung kính mà không tự cảm thấy nhục và không ý thức hành động lạy tên Tướng
cướp ra lệnh giết Bố cháu là làm tấy lên nỗi đau của gia đình cháu. Tại sao
không có một ai lên tiếng về hành động của các cụ già và mấy ông sĩ quan đứng
nghiêm chào một ông Tướng làm Kháng Chiến Bịp, để mất Niềm Tin vào chính nghĩa
giải phóng dân tộc, thì khác chi làm trò giễu dở? Phải chi có lãnh tụ cách mạng
của Đại Việt, Quốc Dân Đảng bày tỏ thái độ với trò giễu dở đó, để đồng bào tỉnh
cơn mê, thì cháu đâu phải bỏ công đi tìm công lý cho Bố và đóng cọc những cái
vòi bạch tuộc Việt Tân, để bị chúng chửi?
Chú nghĩ Tú nói đúng! Cháu ca ngợi
Võ Nguyên Giáp thì có khác gì mấy cụ già, mấy ông sĩ quan làm lễ tưởng niệm
Tướng Hoàng Cơ Minh ? Sở dĩ cháu không còn quan tâm đến Ngày Ba Mươi Tháng Tư
là vì các chú, các bác chỉ biết than với khóc, chứ không tìm cách rửa hận, chú
nghĩ cháu nói cũng phải. Nếu các bác, các chú thực tình yêu nước, thương dân
thì đời nào để yên cho băng đảng Việt Tân xé nát Cộng Đồng như ngày hôm nay? Sự
lừa đảo của anh em nhà Hoàng Cơ Minh cũng đáng hận lắm chứ! Tại sao không HẬN?
Các bác không thấy công lao của cháu đã đóng cọc những cái vòi bạch tuộc của
Việt Tân là một thành quả đáng khen ngợi và khích lệ hay sao? Nếu cháu có “lỡ
lời” khen ông Đại tướng Võ Nguyên Giáp vài câu, đâu đã bằng cái tội Tướng Minh
đi lừa đồng bào làm mất Chính Nghĩa, còn kéo theo mấy chục người yêu nước nhẹ
dạ bị thanh toán trong rừng, vì thấy mình ngu làm chuyện vô vọng?
Chú đã chuyển cho cháu xem những
Email của những người ủng hộ việc làm của cháu. Họ khen cháu còn trẻ, nhưng khá
mưu lược, như việc đăng ký với cơ quan Chính phủ, cháu là chủ nhân đảng Việt
Tân, để cho Việt Tân kiện cháu ra tòa, thì cháu mới có thể lột mặt nạ lừa đảo
của băng đảng. Trong cách xử thế, trò tiểu xảo hay thủ đoạn là dành cho bọn
tiểu nhân, mưu lược là dành cho bậc chính nhân quân tử có trí tuệ, không dở trò
bẩn, trò hèn mà vẫn đạt được mục đích. Chú khen cháu là người có trí tuệ cao
hơn rất nhiều người. Cái việc “chọc giận” đồng bào rất có hiệu quả. Bởi vì có
làm như thế, cháu mới biết thêm đặc tính của Cộng Đồng: Trước cái chết oan
khiên của Bố cháu, Cộng Đồng bình thản. Cháu đi tìm công lý cho Bố cháu, chỉ có
vài người như chú Lão Móc, chú Dần … đứng ra bênh vực cháu, hầu hết đều quay
mặt làm ngơ để ... chờ dịp chửi!
Chú kể cho Tú nghe chuyện này: Nhận
thấy có một số phần tử thường nhai đi nhai lại cái câu “Quốc Gia hưng
vong, thất phu hữu trách” như con vẹt, nhân dịp ngồi cùng bàn với Tiến
sĩ Nguyễn Tiến Hưng và nhạc sĩ Cung Tiến (cũng có bằng Tiến sĩ) trong buổi Hải
Quân tổ chức thuyết trình tại nhà hàng Paracels trên đường Brookhurst, thành
phố Westminster, về cuộc chiến đấu hào hùng của Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa
chống Trung Cộng tại hai hòn đảo Trường Sa, Hoàng Sa, chú cố tình nói một câu
để dò xem phản ứng của hai ông Tiến sĩ ra sao, như sau: “Cái bất hạnh của
dân tộc Việt Nam là người nào có học vị càng cao, thì càng ngu và càng hèn”.
Hai ông Tiến sĩ nghe câu nói đó của chú, chỉ nhìn nhau mà không nói một lời
nào. Chú cố tình “vơ đũa cả nắm” chê trí thức Việt Nam ngu và tồi với hy vọng
có ông trí thức nào nóng mặt, lên tiếng để có cuộc tranh luận với họ chơi cho
vui. Chú còn cam kết rằng nếu hai ông Tiến sĩ không đồng ý, chú sẽ chứng minh
cho thấy.
Năm 2003, nghe tin đảng Việt Tân đưa
ông Cựu Đại tá Nguyễn Xuân Vinh – nguyên Tư Lệnh Không Quân – ra làm Chủ tịch
Tập thể Chiến Sĩ, chú gọi điện thoại khuyên ông đừng nhận lời, vì đó là âm mưu
của băng đảng Việt Tân muốn dùng Tập thể Chiến sĩ làm ngoai vi cho họ. Khi làm
Chủ bút đặc san Lý Tưởng của Không Quân, chú có hỏi ông Cựu Tư Lệnh KQ Trần văn
Minh rằng chú mời Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh cộng tác thì có gì trở ngại không?
Sở dĩ chú phải hỏi ý kiến ông Cựu Tư Lệnh Trần văn Minh, vì ông là Chủ bút tờ
Lý Tưởng ở San José vừa đình bản, nhưng ông không mời Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh
cộng tác. Tướng Minh cho chú biết Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh là người Cựu Tư Lệnh
KQ, nhưng chẳng khi nào quan tâm gì đến anh em Không Quân cả, vì sau năm 1975,
anh em KQ đến tị nạn ở Mỹ, mà ông Vinh không hề có một lời thăm hỏi. Nếu
“toa” (chữ “toa” Tướng Minh thường dùng mỗi khi nói chuyện với chú) muốn mời
ông Vinh cộng tác là tùy “toa”. Với chủ trương “inclusive”, chú nêu câu “Không
Bỏ Anh Em, Không Bỏ Bạn Bè” làm phương châm, nên chú đã mời Giáo sư Toàn
Phong Nguyễn Xuân Vinh cộng tác. Thời bấy giờ, máy vi tính chưa có “software”
tiếng Việt, chú phải bỏ dấu bằng tay với bút mực đen. Giáo sư Vinh thường viết
bài để khoe thành tích của mình ở Đại Học, chứ không viết bài nào dùng kinh
nghiệm của mình sống lâu trên đất Mỹ để hướng dẫn tuổi trẻ Việt Nam lớn lên tại
Mỹ. Độc giả gửi thư đến tòa báo than phiền nên chấm dứt đăng những bài nói về “cái
tôi” của Giáo sư Vinh. Chú bèn đề nghị Giáo sư nên viết những bài tham luận để
hướng dẫn giới trẻ. Giáo sư Vinh đồng ý, với điều kiện chú phải sửa bài cho
Giáo sư vì Giáo sư không quen viết văn tham luận. Chú vâng lời. Mỗi khi đánh
máy xong bài viết đã sửa, chú phải gửi cho Giáo sư Vinh xem để biết ông hài
lòng hay là không. Tình nghĩa hai bên đối đãi với nhau như bát nước đầy. Cho
nên, khi xuất bản cuốn truyện “Theo Ánh Tinh Cầu”, Giáo sư Vinh đã không
tiếc lời ca ngợi chú là một người luôn luôn tận tình với anh em đồng đội.
Năm 2004, Thiếu tướng Nguyễn Cao Kỳ
về Việt Nam, đài RFA do ký giả Nam Nguyên (?) phỏng vấn Giáo sư Vinh về việc
Tướng Kỳ đi Việt Nam. Giáo sư Vinh đã không tiếc lời mạt sát Tướng Kỳ trên làn
sóng và cứ lặp đi lặp lại câu “Nguyễn Cao Kỳ trước kia là thuộc cấp của
tôi”. Sau khi nghe cuộc phỏng vấn đó, chú đã gọi cho Giáo sư Vinh để hỏi
tại sao ông không đợi Tướng Kỳ trở lại Mỹ, rồi nhân danh Chủ tịch Tập thể Chiến
sĩ, Giáo sư triệu tập một phiên họp khoáng đại để yêu cầu Tướng Kỳ phải điều
trần trước anh em Cựu Quân nhân về mục đích chuyến đi, thì có phải vừa chững
chạc, vừa đúng phong cách của một “leader” hơn không? Giáo sư đáp bằng giọng
hằn học: “Chiều nay, tôi sẽ viết một bản Tuyên Cáo để hài tội ông Kỳ nghiêm
khắc hơn”.
Quả nhiên, hôm sau chú đọc bản Tuyên
Cáo của ông Chủ tịch Tập Thể đòi đuổi ông Kỳ ra khỏi Cộng Đồng Tị Nạn
bằng một giọng văn hằn học với nhiều sơ hở. Giáo sư Vinh chê Tướng Kỳ không có
căn bản học vấn, nên giữ chức Thủ tướng không được lâu. Chú liền viết bài “Đôi
Điều Nhận Xét Về Bản Tuyên Cáo” của Giáo sư Vinh về Tướng Kỳ như dưới
đây:
https://khongquanc130.blogspot.com/2023/06/oi-ieu-nhan-xet-ban-tuyen-cao-cua-giao.html
Cháu nên mở đường link ra đọc để
nhận xét những gì chú phản bác đều bằng lời lẽ lễ độ, đúng phong cách con nhà,
không hề có một lời miệt thị hạ cấp. Thế nhưng, sau đó Giáo sư Vinh đã viết một
cái Email gửi cho Đại tá Không Quân Đặng văn Hậu, Giám đốc Trường Chỉ huy Tham
Mưu Không Quân như sau: “Đặng văn Âu là một tên côn đồ, một thằng đểu
cáng”. Đại tá Hậu chuyển cái Email đó cho chú. Từng bị bọn đầu đường xó
chợ, vô giáo dục chửi một cách hỗn láo, chú chẳng có phản ứng. Nhưng không ngờ
ông Tiến sĩ từng ca ngợi mình mà có thể chửi mình như thế, chú hoàn toàn thất
vọng. Chú viết một Email cho ông Cựu Tư Lệnh: “Thưa Giáo sư, tôi được Đại tá
Hậu chuyển cho xem cái Email của ông Tư Lệnh mạt sát tôi rất nặng lời. Tôi
không tin nó xuất phát từ Giáo sư, bởi vì đó không thể là ngôn ngữ của một Tư
Lệnh KQ và của một Giáo sư Đại Học từng được nhận giải thưởng Văn Chương Toàn
Quốc. Tôi nghi ngờ một kẻ xấu nào đó ăn cắp “password” của Giáo sư, rồi giả
danh Giáo sư để mạ lỵ tôi. Tôi muốn Giáo sư xác nhận Email đó không phải của
Giáo sư gửi đi khắp nơi, tôi sẽ giúp Giáo sư tìm ra ai là người giả danh Giáo
sư. Nếu Giáo sư không trả lời, tôi cũng “check IP” để tìm nguồn, thì biết Email
kia là của Giáo sư hay của một kẻ giả danh. Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh im lặng.
Cháu Nguyễn Thanh Tú thân mến,
Khi sinh hoạt với các bạn trẻ, chú
dặn dò họ như thế này: “Nếu các em muốn dấn thân vào còn đường tranh đấu cho
quyền làm người của dân tộc, các em phải tự coi mình là chiến sĩ vô danh, có sứ
mệnh thiêng liêng, cao cả hơn người đi tu. Bởi vì người đi tu sẽ được phong
chức Thượng Tọa hay Linh Mục. Các em là những người đi tu giữa chợ, phải chấp
nhận tiếng thị phi”. Chú đem câu chuyện của Đức Thích Ca bị một tên Bà La
Môn chửi bới rất nặng lời. Ngài Thích Ca đứng yên nghe cho tới khi tên Bà La
Môn ngưng chửi, Ngài từ tốn nói: “Nhà ngươi muốn cho ta một vật gì mà ta
không nhận, tức là vật đó vẫn là của ngươi. Nãy giờ ngươi chửi ta bằng những
lời lẽ thô tục, mà ta không nhận, tức là những lời đó vẫn là của ngươi, hiểu
không?” Nói xong, Ngài Thích Ca lặng lẽ bỏ đi. Các em phải luôn luôn hành
động quang minh, trung trực, cái chí cho thành, cái tâm cho chính, thì dù
ai nói ngả nói nghiêng, các em vẫn vững như kiềng ba chân. Vì đã dạy dỗ các em
như thế, chú luôn luôn ghi rõ bút hiệu, tên thật, địa chỉ nhà, địa chỉ Email và
số điện thoại dưới mỗi bài viết. Nếu ai không đồng ý quan điểm với chú, họ có
quyền trực tiếp lên tiếng phản bác một cách công khai với tên thật và số điện
thoại, thì chú mới trả lời. Nếu không, chú cho vào sọt rác, chứ không mất thời
giờ đôi co với bọn nặc danh, dùng lời lẽ đầu đường xó chợ phỉ báng. Chú đã theo
thuyết “Tri Hành Hợp Nhất” của Vương Dương Minh một cách trung thành và
nghiêm chỉnh. Cho nên tâm tư của chú rất thanh thản, vì không mưu cầu tư lợi
cho bản thân, luôn luôn lắng nghe những ai phê bình xây dựng có cùng chí hướng
với mình để học hỏi. Chú không bao giờ sử dụng nặc danh để chứng tỏ mình là
người đường đường chính chính. Mặc dầu bị Giáo sư Vinh chửi một cách thậm tệ,
nhưng lúc nào chú cũng “thưa Giáo sư” đàng hoàng để chứng tỏ mình con nhà gia
giáo. Học vấn không cao, nhưng có tư cách!
Chú rất tâm đắc với câu nói: “Nếu
bạn nghĩ rằng bạn có thể làm thẳng cái đuôi con chó, thì bạn mới có thể thay
đổi bản chất của người Việt Nam” (quên tên tác giả). Do đó, chú không bao
giờ có ảo tưởng hay nuôi tham vọng mình có thể “cải tạo” những con người
không có nhân cách. Chú viết để người đời sau hiểu rằng dân tộc Việt đã có một
thời như thế. Trước đây, chú từng viết nhiều bài với tựa đề “Thời của bọn
làm bạc giả”, “Thời của bọn giết người”. Gần đây, chú viết bài “Củ cải,
nói phải cũng phải nghe” để mô tả người có địa vị xã hội, nhưng không bằng
cái củ cải.
Người thứ nhất không bằng cái củ cải
là Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh. Chú khuyên ông đừng làm Kháng Chiến một cách nóng
vội, phải âm thầm tìm người thực sự yêu nước, có chí hướng, đào tạo cán bộ
thuần thục, ẩn nhẩn chờ thời cho đến khi gặp hoàn cảnh thuận lợi thì mới phát
động quần chúng. Đó là nguyên tắc cơ bản để tiến hành cuộc cách mạng bạo lực mà
bất cứ ai có một chút trình độ nhân thức đều hiểu. Ngay cả lập đoàn hát Cải
lương cũng cần có đạo diễn, tài tử có khả năng. Còn kết nạp người bừa bãi theo
cái kiểu vơ bèo gạt tép, quý hồ đa bất quý hồ tinh, thì nhất định đưa đến thất
bại và làm mất niềm tin của đồng bào. Ông Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh không nghe
lời chú. Quả nhiên, ông làm ô danh Quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Khi chú lên
tiếng những việc làm sai trái của đảng Việt Tân, chú liền bị bọn đầu trộm đuôi
cướp chửi chú rất bẩn. Chú nói thằng: “Nếu chúng mày bôi nhọ, mạ lỵ ông
mà cứu được giang sơn Việt Nam, thì ông sẵn sàng để cho chúng mày tha hồ”.
Có một điều rất lạ, băng đảng Kháng Chiến bịp đã rơi mặt nạ, nhưng tới nay vẫn
còn có đứa đủ can đảm cù nhầy bênh vực. Chú không thể hiểu nổi.
Người thứ hai không bằng cái củ cải
là Giáo sư Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh. Trong tác phẩm “Đời Phi Công”,
ông Vinh tường thuật một buổi dạ tiệc của giới thượng lưu ở Sài Gòn. Khách lần
lượt tự giới thiệu: Tôi là bác sĩ X, tôi là giáo sư Y, tôi là Kỹ sư Z … Đến
lượt Giáo sư Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh tự giới thiệu: “Tôi là người phi
công của đất nước”. Chao ôi! Thực là tuyệt vời! “Phi công của Đất
Nước”, chứ không phải tài xế lái máy bay! Tuy chú được xếp loại miễn thi
hành nghĩa vụ quân sự, vì có Mẹ già và hai anh trai bị lính của Võ Nguyên Giáp
tàn sát trong chiến dịch Ôn Như Hầu, tấn công Đông Dương Đại Học Xá, Hà Nội.
Lúc bấy giờ Việt Minh đổ tội cho hai đảng Đại Việt và Quốc Dân Đảng thanh toán
lẫn nhau. Dù được miễn dịch, chú tình nguyện gia nhập Không Quân để làm người “Phi
Công của Đất Nước” giống như ông Nguyễn Xuân Vinh. Bởi vì học lên cao, ra
trường cũng chỉ đi dạy học hoặc học Y khoa làm ông bác sĩ mở phòng mạch kiếm
nhiều tiền, chú không ham. Câu khẩu hiệu quảng cáo tuyển mộ Không Quân thời bấy
giờ là: “Phi công là một ngành học uyên bác, một kiếp sống hải hồ và một
cuộc đời ngang dọc” làm cho chú hào hứng, vì đó là sở nguyện của một
chàng thanh niên có máu lãng mạn như chú. Tiếc rằng ông Nguyễn Xuân Vinh không
sống như một người “Phi công của Đất Nước” vì thiếu chất hào hùng,
trượng phu, quân tử. Khi lên làm Tư Lệnh Quân Chủng, ông có hành động trả thù
cấp dưới một cách nhỏ mọn. Năm 30 tuổi, ông Vinh trở thành Tư Lệnh Không Quân,
nhờ sự tiến cử của Quân Ủy Cần Lao – Giám đốc An Ninh Quân Đội Đỗ Mậu – dù nghề
bay còn non, chưa được xác định hành quân. Hành động Giáo sư Vinh mang cặp lon
Đại tá đến tư gia ân nhân Đỗ Mậu để được gắn lên vai, là chỉ hạng người có tư
cách thấp kém mới làm mà thôi! Chú cảnh báo cho ông biết Tập thể Chiến sĩ là
ngoại vi của Việt Tân, nhưng ông vẫn nhận làm Chủ tịch, là một sự háo danh rất
tầm thường. Chú có biết một ông bác sĩ từ bên Montreal, Canada bay sang
California cố gắng thuyết phục ông Vinh nhận chức Chủ tịch Tập thể Chiến sĩ.
Trung tá Lê văn Trang bỏ ra cả trăm ngàn đô-la cho Tập thể hoạt động. Thế mới
kinh!
Chú cảm thấy thương tội cho những
anh chiến sĩ đọc Tuyên Cáo của ông Vinh chửi ông Kỳ không có căn bản học vấn,
tức là chửi luôn cái trình độ học vấn thấp kém của mình, mà vẫn cúi đầu phục vụ
trong Tập Thể là vì không biết nhục.
Trước năm 1975, khi nghe Tổng thống
Nguyễn văn Thiệu tuyên bố trên đài: “Hoa Kỳ viện trợ cho ta 700 triệu đô-la,
thì ta đánh theo kiểu 700 triệu đô-la; còn nếu Hoa Kỳ viện trợ cho ta 500 triệu
đô-la, thì ta đánh theo kiểu 500 triệu đô-la”. Chú than: “Trời đất ơi, tại
sao Tổng thống tuyên bố một câu vụng về đến như vậy? Tổng thống nói như vậy,
thì chẳng khác nào anh em binh sĩ dưới quyền Tổng thống đều là lính đánh thuê
hay sao?” Nói thật với cháu Tú, chú cảm thấy nhục vô cùng, nhưng vẫn cắn răng
chiến đấu cho tới giờ phút cuối cùng.
Trong chiến tranh, Quân Đội cần bắp
thịt. Khi chiến tranh chấm dứt, Tập thể Chiến sĩ cần trái tim và bộ óc. Trái
tim để một lòng trung trinh với lý tưởng mà mình đã chiến đấu. Bộ óc để đủ
thông minh, đủ khả năng lý luận để đấu tranh với kẻ thù trên mặt trận văn hóa,
tư tưởng. Do đó, tuy bị Giáo sư Vinh mắng mỏ mình là “thằng côn đồ, đứa đểu
cáng”, nhưng chú vẫn Email cho ông Chủ tịch Tập Thể đề nghị ông phải thực hiện
một tờ báo để có một cơ quan ngôn luận nhằm chống lại luận điệu tuyên truyền
của địch, như bọn Giao Điểm, Hợp Lưu. Nhưng ông im lặng. Tới khi đọc câu trả
lời của ký giả Tuyết Lan phỏng vấn ông Chủ tịch, sau hai năm hoạt động, Tập thể
đã tạo được thành tích gì? Ông đáp: “Chưa có một Quân Lực nào trên thế giới có
thể sánh với Quân lực VNCH. Dù mất nước đã 30 năm, nhưng mỗi lần họp mặt nhau,
đa số anh em vẫn mặc quân phục, vẫn giương cao ngọn cờ Quốc gia”. Chú cảm thấy
choáng váng. Té ra hoạt động của Tập thể Chiến sĩ chỉ có thế, mà gọi là thành
tích, không Quân Lực của nước khác có thể so sánh à?
Một hôm chú đề nghị với một sĩ quan
thân với Chủ tịch Nguyễn Xuân Vinh để nói ông nên phái một hai sĩ quan đứng ra
kiểm soát tài chánh của tổ chức gây quỹ yểm trợ Chiến sĩ để tránh họ mượn danh
nghĩa Quân Đội để làm tiền phi pháp. Ông Vinh gửi ra một Email cho rằng đề nghị
của chú là quái đản. Chú liền viết Email trả lời: “Tuy tôi không có căn bản học
vấn và cấp bậc kêm hơn Tư Lệnh, nhưng chúng ta thử làm một cuộc “debate” để
đồng bào làm trọng tài đánh giá ai đúng, ai sai”. Ông cựu Tư Lệnh cũng im lặng.
Thảo nào ông vua viết phiếm Sức Mấy
Đinh Từ Thức khen anh em cựu Quân nhân ngày nay chỉ chăm lo “kéo cờ lên, hạ cờ
xuống, phủ cờ, xếp cờ” là phải! Là một người lính cứ miệt mài chuyện nước nhà,
chú đọc câu khen của nhà báo Sức Mấy, mà cảm thấy đau trong lòng, giống nỗi đau
của cháu phải chứng kiến hoạt cảnh mấy cụ già đội khăn đóng, mặc áo thụng và
mấy ông Quân nhân mặc đại bạch phục, đeo dây biểu chương trên vai, với huy
chương trước ngực để sì sụp lạy và chào kính di ảnh Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh!
Năm 2015, Khóa 14 Võ Bị Đà Lạt tổ
chức họp mặt tại Westminster, chú được Trung tá Cao Xuân Lê mời tới tới dự.
Đang ngồi nghe văn nghệ, bỗng có người đến bàn, đưa tay chào kính và nói: “Chào
người hùng Bằng Phong Đặng văn Âu”. Nhìn kỹ, chú nhận ra đó là Tướng Lê Minh
Đảo, Tư Lệnh Sư Đoàn 18 BB. Chú vội đứng lên lễ phép chào ông và nói “Ông Tướng
làm em tổn thọ!” Tướng Đảo nói bên tai chú: “Anh đọc nhiều bài viết của Bằng
Phong. Anh rất thích. Giá như khi đến Mỹ, anh gặp Bằng Phong sớm, thì anh đâu
có nhận lời tham gia Tập thể Chiến sĩ do ông Vinh làm Chủ tịch? Em viết bài
phản bác bản Tuyên Cáo của ông Vinh đòi đuổi ông Kỳ ra khỏi Cộng Đồng Tị Nạn
hay quá”. Nói xong, ông Tướng nâng ly rượu để mừng cuộc gặp gỡ bất ngờ. Ông
Tướng Đảo rất có tinh thần huynh đệ chi binh và rất nghệ sĩ. Chưa kịp gặp ông
Tướng trở lại theo lời hứa hẹn, ông Tướng đã qua đời. Thật là đáng tiếc!
Chú thường nghe người ta nói tới thế
hệ hậu duệ Việt Nam Cộng Hòa, tức là họ hy vọng lớp con cháu kế tục sự nghiệp
đấu tranh cho Chính Nghĩa Quốc Gia. Chú đọc thấy Khoa học gia Dương Nguyệt Ánh
viết:“Chúng ta không thể để mặc
cho các quan toà thiên vị lộng hành mà không phản ứng. Chúng ta lại càng không
thể bỏ mặc cho các cá nhân phải tranh đấu đơn độc một mình. Dương Ngọc Ánh rất
quan tâm đến chính nghĩa của người Việt quốc gia đang bị đánh phá, và mong mỏi
cộng đồng Việt Nam hải ngoại cùng sát cánh để đối phó.” trong
vụ bà ủng hộ nhà báo Đào Nương Hoàng Dược Thảo bị tờ báo Người Việt kiện. Vốn
ngưỡng mộ tài năng của nhà khoa học làm rạng danh giống nòi, lại thêm ký giả
Hoa Kỳ lừng danh George Will viết bài ca ngợi bà quá tuyệt, rồi đọc thấy câu
tuyên bố hùng hồn của bà ở trên, chú càng ngưỡng mộ bà hơn. Nhất là đọc bức thư
bà trả lời nhà văn Phan Nhật Nam, chú càng cảm thấy bà là người phụ nữ Việt Nam
có bản lĩnh, hơn xa nhà khoa học Nguyễn Xuân Vinh lỗ mãn với chú.
Nhận thấy tình hình nước Mỹ rất nguy
kịch. Nhà bình luận Vũ Linh và nhiều cây bút sắc sảo viết bài ủng hộ Tổng thống
Donald Trump, đánh bạt những anh bác sĩ, luật sư ngu xuẩn ủng hộ Joe Biden –
một ông già ngớ ngẩn – chú nhận thấy như thế chưa đủ. Người Việt mình cần phải
có hành động cụ thể hơn. Chú bèn mạo muội viết cái Kiến Nghị với lời lẽ hết sức
lịch sự, hết sức lễ phép để đề nghị những nhà trí thức đã thành danh trên đất
Mỹ đứng ra lãnh đạo đồng bào Việt Nam thành lập một Phong Trào Yểm trợ Tài
chánh cho Tổng thống Donald Trump, chống lại bọn Deep State. Chú tin tưởng
những người như Khoa Học gia Dương Nguyệt Ánh, Giáo sư Đinh Việt, Tướng Lương
Xuân Việt, Đại tá Hùng Cao xứng đáng trong vai trò lãnh đạo, vì họ có uy tín
hơn Tướng Hoàng Cơ Minh và Khoa học gia Nguyễn Xuân Vinh. Vả lại Cụ Phạm Ngọc
Lũy kêu gọi yểm trợ Kháng Chiến Bịp còn được đồng bào hăm hở tham gia.
Huống chi cái việc Yểm trợ Tổng thống Donald Trump là quá chính đáng, nhất định
Phong trào sẽ thành công. Chú thấp thỏm đợi sự trả lời, nhưng tới nay vẫn chưa
nhận được một chữ hồi âm nào. Té ra từ lời nói tiến tới việc làm, khó quá cháu
nhỉ? Nếu họ từ chối Kiến Nghị của chú, ít nhất họ cũng có vài chữ
hồi âm để cho một lão già 83 tuổi của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đỡ tủi thân
thì hay biết mấy! Hèn chi cháu không còn quan tâm đến ngày Quốc Hận 30 tháng Tư
là rất phải.
Chú nghĩ đồng bào Việt Nam mình tị
nạn cộng sản, đã nhập Quốc tịch Hoa Kỳ mà thành lập Phong trào Yểm trợ vị Tổng
thống Chống Cộng, cương quyết làm cho nước Mỹ giàu mạnh, là một hành động quá
hợp lý để chứng tỏ người Việt Nam đi tị nạn cộng sản là thật, chứ không phải là
cái loại tha phương cầu thực, phường giá áo túi cơm, chỉ biết lo làm giàu cho
bản thân, đi xem Paris By Night và dự tiệc tôm hùm của tỷ phú Hoàng Kiều để bị
Hoàng Kiều nhục mạ!
Mai sau, nếu chú cao hứng muốn lưu
lại một chút gì cho con cháu, chú sẽ bắt chước mấy ông nhà văn ưa xuất bản sách
để ra mắt, chú sẽ ghi câu nói bất hủ của Khoa học gia Dương Nguyệt Ánh vào lời
tựa để con cháu của chú noi gương. Đặc biệt, chú sẽ dạy cho con cháu thuyết “Tri
Hành Hợp Nhất” của Vương Dương Minh để sống cho đúng lời nói đi đôi với
việc làm, để thiên hạ khỏi chê cười!
Cháu cô đơn đi tìm công lý cho cha,
đồng thời trừ gian diệt bạo luôn thể, đồng bào không tiếp tay, còn chửi. Chú đã
già vẫn miệt mài, lầm lũi với quê hương, nòi giống, tuy không nuôi mộng đội đá
vá trời, mà chỉ vì không chấp nhận cái chủ nghĩa cộng sản SÚC VẬT HÓA CON
NGƯỜI. Hai ngày nữa, tức là ngày 16 tháng, nhà lãnh tụ Nguyễn Thái Học và 13 vị
anh hùng dân tộc lên đoạn đầu đài. Chú viết cho cháu thư này là để nhắc nhở
cháu luôn luôn giữ tấm lòng phải thành, chí hướng phải chính thì chẳng có gì
trên đời phải sợ ai cả. Chú sẽ viết cho Tú vài ba bức thư nữa để cháu hiểu thêm
tâm tính của Người Việt Nam là như thế! Chửi là giỏi, chứ cần ra tay làm việc
đại nghĩa thì tảng lờ, coi như là chuyện của thiên hạ!
Chú chúc cháu chân cứng đá
mềm.
Bằng
Phong Đặng văn Âu, Ngày 14 tháng 6 năm 2023
10200
Bolsa Avenue, Westminster, CA. 92683
Email
Address: bangphongdva033@gmail.com Telephone: 714 – 276 – 5600
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.