Search This Blog

Monday, June 19, 2023

TRẢ LƠI THƯ ĐỘC GIÀ - BÀI SỐ 2

 

https://khongquanc130.blogspot.com/2023/06/tra-loi-thu-oc-gia-bai-so-2.html

 

 

TRẢ LỜI THẮC MẮC CỦA ĐỘC GIẢ.

Bằng Phong Đặng văn Âu.

Có một độc giả gửi Email cho tôi với câu như sau: “Chẳng biết cái ông Âu này thông thái tới bao nhiêu mà ai ông cũng chê ngu?”. Tôi cho đây là một câu hỏi rất hay để tôi trả lời nỗi ấm ức của một số người nhưng không nói ra. Tâm lý người đời, mỗi khi bị mắng ngu, thì nổi giận là tự nhiên.

Mỗi khi tôi viết lên điều gì, tôi đã tự hỏi nếu độc giả thắc mắc, thì mình phải có câu trả lời thẳng thắn, không tìm cách ngụy biện hay nói lấy được. Còn đối với người dùng những thậm từ thô lỗ, tôi không trả lời, bởi lẽ tôi khinh kẻ thiếu giáo dục. Bài viết của tôi thường dài, vì tôi phải dẫn chứng sự kiện để chứng minh.

Theo suy nghĩ của tôi, sở dĩ Hồ Chí Minh có thể thực hiện chủ nghĩa cộng sản thành công là vì trí thức Việt Nam ngu. Bố của tôi được một người bạn đồng nghiệp – bác sĩ Lê Đình Thám – dụ dỗ tham gia vào đảng cộng sản. Bố tôi hỏi: “Bọn cộng sản chủ trương ‘Vô Gia đình – Vô Tổ quốc – Vô tôn giáo’, mà anh rủ tôi tham gia là nghĩa làm sao? Giả dụ đánh đuổi Thực dân Pháp xong, thì đất nước còn có cái gì để phục vụ? Hơn nữa, thêm cái chủ trương chuyên chính vô sản, mà nếu cộng sản giành được độc lập, thì cả nước đi ăn trộm để sống hay sao? Anh Thám không nhớ ông bà mình dạy bần cùng thì sinh đạo tặc à”? Bố của tôi chỉ là một bác sĩ chuyên ngành chữa bệnh, chứ chẳng phải thông thái như Giáo sư Nguyễn Mạnh Tường có hai bằng Tiến sĩ lúc 22 tuổi hoặc nhà lý luận triết học Trần Đức Thảo xuất thân trường Đại học danh tiếng Sorbonne ở Pháp. Giá như các nhà thông thái Việt Nam có những câu hỏi “common sense” như bố của tôi, thì dân Việt Nam mình đâu có bị cộng sản đày đọa cho tới ngày hôm nay?!

Bạn có thấy không? Qua mẩu chuyện tôi nêu ở trên, tôi mới dám nói ngươi Việt Nam nào có bằng cấp càng cao càng ngu. Cái ngu của tầng lớp trí thức như Giáo sư Nguyễn Mạnh Tường, Trần Đức Thảo kéo theo cái ngu của toàn dân,vì người dân Việt Nam có thói quen đặt hoàn toàn niềm tin vào tầng lớp trí thức. Cái dốt của người không biết chữ, chúng ta còn có thể dạy được. Cái ngu của người có bằng cấp, chúng ta vô phương mở trí óc họ, vì tự phụ với cái bằng to đùng của họ. Cái ngu của tầng lớp trí thức Việt Nam không những chỉ ngu trong một thời gian ngắn. Cái ngu của trí thức Việt Nam thuộc loại triền miên cực kỳ ngu.

Năm 1954, thế lực quốc tế chia nước Việt Nam ra làm đôi. Miền Bắc thuộc phe cộng sản. Miền Nam thuộc phe tự do. Người Mỹ đã giúp phương tiện di chuyển gần 1 triệu dân Miền Bắc vào Miền Nam để được hưởng tự do. Dân Việt Nam vốn quyến luyến làng mạc, lũy tre xanh, mồ mả tổ tiên, nhưng đành bỏ xứ sở ra đi, để đến một nơi phải sống trong cảnh màn trời chiếu đất, chứng tỏ họ khiếp sợ cái ác, cái tàn bạo của cộng sản trong Cải Cách Ruộng Đất đến dường nào? Thế mà vẫn có thành phần trí thức phía Nam Vĩ tuyến 17, được chế độ Miền Nam ưu đãi, lại lén lút, bí mật làm tay sai cho cộng sản. Vậy tôi nói cái ngu của trí thức Việt Nam không đúng hay sao?

Năm 1960, mấy sĩ quan được Thực dân Pháp đào tạo như Vương văn Đông, Trần Đình Lan, làm cuộc đảo chánh lật đổ chính quyền Ngô Đình Diệm. Loại vũ biền, phản phúc, như Tư Lệnh Nhảy Dù Nguyễn Chánh Thi tham gia cuộc đảo chánh, thì còn có thể hiểu được. Cái mà tôi không thể hiểu được là những nhà trí thức như đại văn hào Nhất Linh Nguyễn Tường Tam, bác sĩ Phan Quang Đán (Chủ tịch Sinh viên Công giáo thời học ở Mỹ), Luật sư Hoàng Cơ Thụy cũng tham gia cuộc đảo chánh do Thực dân Pháp xúi giục là cái nghĩa lý gì? Có phải mấy ông trí thức đó muốn Thực dân Pháp trở lại cai trị dân Việt Nam một lần nữa hay không? Đầu óc họ để ở đâu mà không thấy mình tham gia đảo chánh phi pháp trong thể chế Dân Chủ? Ở đây, tôi xin kể cho bạn thấy một điểm son của chế độ Việt Nam Cộng Hòa.

Bác sĩ Phan Quang Đán tưởng cuộc đảo chánh thành công, ông vội vã lên đài phát thanh đọc bản cáo trạng hài tội chế độ độc tài gia đình trị. Không ngờ cuộc đảo chánh thất bại, bác sĩ Phan Quang Đán bị chính quyền bắt giam. Dù không hề bị Công An đánh đập, bác sĩ đã khóc sướt mướt, thú nhận mình sai lầm, xin Tổng thống Diệm tha thứ. Công An đem cuộn băng ghi âm trình cho bác sĩ Trần Kim Tuyến, đề nghị phát thanh lời thú tội của bác sĩ Phan Quang Đán cho đồng bào biết cái hèn của trí thức. Nhưng Tổng thống Ngô Đình Diệm và ông Cố vấn Ngô Đình Nhu gạt đi, không muốn làm nhục trí thức. Tổng thống Diệm và ông Cố vấn Nhu bảo rằng Miền Bắc trù dập trí thức, coi trí thức không bằng cục phân. Nếu chúng ta làm nhục bác sĩ Phan Quang Đán thì mình chẳng hơn chế độ cộng sản. Sự tử tế của hai anh em Tổng thống Ngô Đình Diệm không làm cho người trí thức quý trọng. Vậy mong gì thức tỉnh được dân đen bị Việt Cộng tuyên truyền?

Tôi đồng ý với nền Giáo dục của Miền Nam là nhân bản, khai phóng. Nhưng thiếu sót trong vấn đề giáo dục học sinh, sinh viên về hiểm họa cộng sản. Cho nên học sinh, sinh viên Việt Nam rất dốt về chính trị. Tại sao tôi dám bảo học sinh Việt Nam dốt về chính trị? Đây là câu trả: Là người tị nạn cộng sản (tức là tị nạn chính trị), nhưng các trường danh tiếng như Chu văn An, Petrus Ký, Quốc Học, Đồng Khánh, Gia Long, Trưng Vương mỗi khi họp mặt nhau thường né tránh nói đến vấn đề chính trị! Các Hội đoàn Quân Đội cũng thế! Trong khi cộng sản tấn công Cộng Đồng chúng ta bằng những đòn chính trị núp dưới chiêu bài văn hóa, như Về Nguồn, Hợp Lưu, Giao Điểm mà chỉ có vài ba người lên tiếng, còn hầu hết im lặng vì ngại đụng chạm Chính trị!

Tôi nói rằng ở Mỹ, Chùa mọc ra như nấm, mà không có trường đào tạo Sư, ắt phải sử dụng Sư Quốc Doanh từ trong nước xuất cảng ra. Sư Quốc Doanh tức là Sư Công An. Mọi người đều nhìn nhận lời cảnh báo của tôi là chính xác. Nhưng vẫn nhiều nhà trí thức Việt vào Chùa lạy Sư Quốc Doanh như điên. Trốn chạy cộng sản, lại vào Chùa lạy Sư Quốc Doanh là nghĩa làm sao?

Học sinh Việt Nam phần lớn chỉ lo chăm học, thi đậu để kiếm việc làm nuôi thân, mà không biết một chút gì về hiểm họa cộng sản. Vì thế Việt Cộng mới có thể thi hành kế hoạch học sinh vận, sinh viên vận là thế! Năm 1959, cụ Hoàng văn Chí biên soạn cuốn sách “Trăm Hoa Đua Nở Trên Đất Bắc”, mô tả sự ngược đãi khủng khiếp của Hồ Chí Minh đối với giới trí thức, văn nghệ sĩ từng lên chiến khu tham gia cùng đảng để chống Pháp. Nếu Bộ Quốc gia Giáo dục VNCH đưa cuốn sách của Cụ Chí vào chương trình dạy cho học sinh, sinh viên thì những sinh viên bồng bột như Trần Vàng Sao đã không đi theo cộng sản để cuối cùng viết bài thơ “Tau Chửi” mạt sát cái chủ nghĩa cộng sản khốn nạn thì đã muộn. Trần Vàng Sao (tên thật Nguyễn Đính) ở Huế là một thanh niên yêu nước nhiệt huyết, bị cộng sản nằm vùng dụ dỗ. Khi sáng mắt, anh ta viết bài thơ Tau Chửi để nguyền rủa cái chế độ chó đẻ. (Vào Google, đánh máy chữ Tau Chửi sẽ thấy).

Giá mà các trí thức chịu đọc cuốn sách của Cụ Hoàng văn Chí như tôi, thì họ không đến nỗi ngu xuẩn làm tay sai cho cộng sản để bị mang cái nhục “Ăn cơm quốc gia, thờ ma cộng sản”.

Sở dĩ Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh tổ chức Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam, mà có nhiều trí thức tham gia là vì trí thức ngu. Nếu người nào chỉ có suy nghĩ một chút, thì thấy ngay đó là một tổ chức dỏm, vì không ai làm kháng chiến khi chưa xây dựng nòng cốt mà đã vội phát động quần chúng để thu tiền. Theo nguyên tắc, đảng đẻ ra Mặt Trận, chứ không bao giờ lập Mặt Trận xong, thì mới đẻ ra đảng Việt Tân. Những chối cãi của Việt Tân không có giá trị khả tín, vì Hoàng Cơ Minh đã đền tội trên đất Thái Lan từ năm 1987, mà vẫn đều đều có thư của Chiến hữu Chủ tịch gửi lời thăm đồng báo Quốc Ngoại, đến năm 2001 mới thú nhận. Với lại đấu tranh cách mạng bạo lực chống kẻ thù nguy hiểm như cộng sản mà rầm rộ, phô trương chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Tôi đã kín đáo khuyên người bạn mang cấp bậc Trung tá Nhảy Dù Lê Hồng có kinh nghiệm chiến trường, đừng theo về Chiến Khu mà chết toi mạng vô duyên. Nhưng anh ấy vẫn đi, có lẽ vì được phong Tướng? Bên Không Quân có Đại tá Vũ Thượng V. hăng hái tham gia, giữ chức Xứ Bộ trưởng 109, đã giận tôi, vì tôi nói Mặt Trận Hoàng Cơ Minh là dỏm.  Về sau Mặt Trận vỡ, ông cảm thấy hối hận, thì đã muộn.

Khi biết mấy ông Tướng ở San Jose đẩy Giáo sư Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh ra làm Chủ tịch Tập thể Chiến sĩ, tôi khuyên ông đừng nhận lời vì tôi biết đó là ý đồ của Việt Tân muốn sử dụng Tập thể Chiến sĩ làm Ngoại Vi, giống như Mặt Trận Tổ Quốc của Việt Cộng. Nhưng ông Vinh vẫn không thèm nghe. Khi Tướng Kỳ về Việt Nam, Giáo sư Vinh viết một bản Tuyên Cáo đòi loại ông Kỳ ra khỏi Cộng Đồng Tị Nạn, mà lại dại dột chê ông Kỳ “không có căn bản học vấn, nên giữ chức Thủ tướng không lâu”. Phần lớn các Tướng Việt Nam và nhiều sĩ quan khác đều có trình độ học vấn như Tướng Kỳ, mà ông Vinh chửi ông Kỳ như thế thì chẳng khác nào ông chửi cả Tập thể Chiến sĩ dưới quyền lãnh đạo của ông đều là thành phần không có căn bản học vấn? Cho nên, đâu phải cứ có bằng Tiến sĩ mà không ngu? Tôi viết bài nhận xét bản Tuyên Cáo của Giáo sư bằng lời lẽ nhã nhặn. Giáo sư không nhận ra cái ngu của mình, lại viết cái Email chửi “Đặng văn Âu là một thằng Côn Đồ, một đứa Đểu Cáng”. Tôi không đáp trả hay phản pháo, chỉ buồn vì không ngờ nền giáo dục Việt Nam ngày nay xuống cấp đến thế!

Bạn độc giả thắc mắc thân mến,

Tôi xin thuật mẩu chuyện bên lề cho vui:

Một hôm nghe điện thoại reo, tôi nhấc máy lên, đầu dây bên kia, có tiếng nói:

–  Tôi là Nghị sĩ Lê Phước Sang. Cho tôi gặp anh Bằng Phong Đặng văn Âu.

–  Dạ thưa tôi đây ạ! Ông Nghị sĩ có điều chi dạy bảo?

– Tôi muốn tới thăm anh Bằng Phong được không?

–  Mời ông Nghị sĩ đến chơi. Rất hân hạnh được thù tiếp ông Nghị sĩ.

Chừng 15 phút sau, có một người lái xe chở ông Nghị sĩ đến nhà tôi. Tuy ông hơn tôi đến 8 tuổi, nhưng xem ra ông còn tráng kiện lắm. Da mặt đỏ hồng, có vẻ ông được bà vợ tẩm bổ sâm nhung? Tôi mời ông ngồi, lấy tách nước trà ra mời ông và hỏi:

–  Ông Nghị sĩ có việc gì quan trọng mà phải đích thân đến viếng nhà Bằng Phong?

Ông đáp:

– Tôi đã đọc nhiều bài viết của ông Âu. Tôi nhận thấy ông Âu là người bộc trực, có kiến thức rộng, viết tới đâu dẫn chứng tới đó, nên rất thuyết phục độc giả. Tôi muốn mời ông tham gia Hội Đồng Lãnh Đạo để hướng dẫn Cộng Đồng trong công tác Chống Cộng.

Tôi giật nẩy mình:

  Ông Nghị sĩ thương thì nói vậy. Tôi đâu có tài cáng gì mà dám cả gan ngồi vào Hội Đồng Lãnh Đạo? Tôi từng thú nhận với độc giả nhiều lần rằng tôi không phải là nhà văn, vì tự biết mình không có văn tài. Tôi cũng không phải là nhà báo, vì chưa từng được đào tạo qua trường lớp. Tôi chỉ là anh nhà bình, chẳng còn súng thì dùng ngòi bút chống lại bọn con buôn chính trị để bảo vệ Chính Nghĩa Quốc Gia mà thôi!

Cuộc trò chuyện giữa ông Nghị sĩ và tôi chẳng đi đến đâu, vì tôi nhất định từ chối lời mời của ông. Phải công nhận ông Nghị sĩ Lê Phước Sang là người làm chính trị rất kiên trì. Ông lại một lần nữa tới nhà mời tôi đi ăn và cố sức thuyết phục tôi tham gia. Dù được ông Nghị sĩ cho ăn ở tiệm ăn sang, tôi vẫn từ chối vì mấy chữ Hội Đồng Lãnh Đạo làm tôi ớn lạnh. Tại sao độc giả biết không? Tại vì sau khi mất nước, người Việt tị nạn bị rơi tình trạng cá đối bằng đầu, cá mè một lứa, chẳng ai chịu nghe ai, mà lập ra cái Hội Đồng Lãnh Đạo thì sẽ bị thiên hạ cười cho thối mũi hay sao? Tôi không dại gì làm cái việc tào lao ấy.

Một lần nữa ông Nghị sĩ đến viếng nhà tôi và nói:

  Tôi đến gặp ông Âu lần này để nói lên điều ấm ức của tôi. Bắt chước Lưu Bị tam cố thảo lưu mời Khổng Minh, bữa nay tôi đến mời ông Âu thêm một lần nữa, mà ông vẫn khước từ thì tôi không biết ăn làm sao nói làm sao với anh em, vì tôi hứa hẹn với họ thế nào cũng mời được ông Âu tham gia cho bằng được.

Nghe ông Thượng Nghị sĩ nói câu khích tướng ấy, tôi vội vàng đáp:

 Ông Nghị sĩ ạ! Chẳng phải tôi cao ngạo mà từ chối lời mời tha thiết của ông Nghị sĩ. Tôi chỉ sợ tính khí tôi bộc trực, nghe sự gì trái tai là tôi lên tiếng, sẽ làm cho nhiều người mất vui. Nhưng ông Nghị sĩ đã nói thế, thì tôi sẽ đi dự một lần xem sao, kẻo mang tiếng làm phách.

Nghị sĩ Lê Phước Sang nghe tôi nói thế, đưa tay bắt tay tôi, lộ vẻ vui mừng.

Nơi họp là ngôi Chùa của Hòa thượng Thích Minh Tuyên. Vừa tới nơi, Luật sư Đinh Thạch Bích chạy ra bắt tay, oang oang giới thiệu:

   Đây là nhà văn Bằng Phong Đặng văn Âu, bạn của tôi. Đừng anh nào bút chiến với anh Bằng Phong, vì sẽ thua đấy!

Tôi giật mình, vội cải chính ngay:

  Anh Đinh Thạch Bích có tính đùa dai. Anh nói giỡn đấy! Tôi là cái thá gì mà bút chiến với ai. Tôi chỉ trao đổi một cách hòa nhã, lịch sự thôi mà! Anh giới thiệu tôi kiểu ấy, anh em thêm ghét tôi. Xin quý vị đừng nghe lời ông Luật sư ưa đùa dai.

Chừng 15 phút sau, buổi họp bắt đầu. Bàn chủ tọa đặt trên cao, gồm có Thích Minh Tuyên ngồi giữa, bên mặt là Nghị sĩ Trần Quang Thuận, bên trái là Nghị sĩ Lê Phước Sang, Hai dãy bàn đặt ở dưới thấp, thẳng góc với bàn Chủ tọa, gồm chừng 30 người tham dự, kể cả nhân vật tên tuổi như Thủ tướng Nguyễn Hữu Chánh của Chính phủ lâm thời. Nghị sĩ Lê Phước Sang bảo ông Tiến sĩ Hà Thế Ruyệt đọc bản Cương Lĩnh mà các ông đã duyệt từ hôm qua. Tiến sĩ Ruyệt bắt đầu đọc với giọng đều đều chừng 20 phát mà mới chỉ được chừng hơn mười trang của một xấp giấy dày. Tôi chịu đựng hết nổi, đưa tay lên ra dầu “Time out” và nói: “Stop!” Mọi người trong phòng họp có vẻ ngạc nhiên, tôi lên tiếng:

  Nghe nói Nghị sĩ Lê Phước Sang mời đến họp để bàn tính thành lập Hội Đồng Lãnh Đạo, Tiến sĩ Hà Thế Ruyệt đọc cái bản cương lĩnh, mà theo tôi, nó giống như tài liệu huấn luyện cán bộ xã ấp. Nếu hôm nào quý vị ra mắt Cộng Đồng với cái bản cương lĩnh như thế, thì không khỏi bị đồng bào chê cười.

Luật sư Đinh Thạch Bích ngồi cạnh bên phải tôi nói với Tiến sĩ Ruyệt:

  Tôi đã nói với cậu hôm qua rồi. Đọc cái bản cương lĩnh này thì sẽ có người không đồng ý. Cậu không nghe lời tôi, nên bị anh Bằng Phong phản đối là phải.

Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy ngồi cạnh bên trái tôi cũng nói:

   Tôi cũng thấy nó hơi kỳ, kỳ nhưng chưa dám nói thì anh Bằng Phong nói, tôi rất đồng ý với anh Bằng Phong.

Thế là cuộc họp chưa bàn tính gì, đã chấm dứt ngang, vì sự lên tiếng của tôi. Do tham dự cuộc họp, lần đầu tiên tôi biết mặt ông Nguyễn Hữu Chánh, Tướng Lê văn Tư, nhà báo Nguyễn Tú A ... và một số nhân vật tôi không nhớ tên.

Tôi tường thuật câu chuyện này để nói với ông bạn độc giả thắc mắc rằng trong phòng họp có ông Tướng, ông Tiến sĩ, ông Luật sư, nhưng chẳng ai nhìn ra cái bản cương lĩnh do Tiến sĩ Hà Thế Ruyệt đọc là quá ấu trĩ. Tôi xin phép ra về. Nghị sĩ Lê Phước Sang chạy theo, nài nỉ tôi ở lại dùng cơm. Ông còn dạy tôi cách làm chính trị là phải mềm mỏng, kiên nhẫn. Tôi mỉm cười đáp:

  Tôi không biết làm chính trị đâu ông Nghị sĩ. Lúc tới đây, tôi thấy có sự hiện diện của Nghị sĩ Trần Quang Thuận là tôi đã thấy không ổn rồi. Bởi vì, làm sao tôi có thể ngồi với ông Thuận – một phát ngôn viên chính thức của Trí Quang – mà tôi đã từng viết thư hỏi ông để ông xác nhận Thích Quảng Đức tự thiêu hay bị nướng? Nhưng ông Thuận không trả lời.

Về sau, tôi không nghe thấy tăm hơi Hội đồng Lãnh đạo đâu cả. Đấy! Một ông Thượng Nghị sĩ có bằng Tiến sĩ, Viện trưởng Viện Đại Học Hòa Hảo mà chấp nhận cho ông Tiến sĩ Hà Thế Ruyệt đọc trước mặt những thành viên chuẩn bị thành lập Hội Đồng Lãnh Đạo cái Cương Lĩnh không đáng làm tài liệu học tập cho cán bộ xã ấp, thì tôi tuy chỉ là một quân nhân – võ biền, ít học – làm sao có thể khẩu phục, tâm phục? Chúng ta đang gặp cuộc khủng hoảng vì không ai có đủ cái tâm và cái tầm để lãnh đạo một phòng tuyến phi cộng sản ở Hải Ngoại. Từ khi ông Hoàng Cơ Minh lập ra cái Mặt Trận giống như lập đoàn hát Cải Lương, mà thiên hạ ùn ùn hưởng ứng, trong đó cả trí thức lẫn sĩ quan cao cấp, thì tôi cảm thấy tội nghiệp cho cái dân tộc mình. Thảo nào Hồ Chí Minh lừa được cả nước là vậy. Tôi có nhận xét thế này: “Người Việt Nam thông minh, học giỏi các môn, ngoại trừ môn chính trị. Do nhận thức chính trị so le, nên khó có sự đoàn kết. Đặc biệt tự ái cá nhân thì to, nhưng tự ái dân tộc thì không có”. Tôi ý thức Sự Thật này, nên những gì tôi viết là để cho thế hệ mai sau hiểu rằng Việt Nam ta đã có một thời sa sút như thế! Chỉ có biết chửi, chứ không biết tranh luận.

Tôi có nhận nhiều thư thắc mắc của độc giả. Xin quý vị chờ, tôi sẽ lần lượt trả lời. Tôi chẳng làm điều gì khuất tất, chẳng mưu cầu bất cứ điều gì cho bản thân. Cho nên, tôi cứ thẳng thắn trả lời, chẳng có điều gì phải ấp úng hay che giấu. Tôi không hề mơ có chiếc chiếu trên Văn Đàn, dù chiếu rách

Cám ơn độc giả đã gửi thư thắc mắc đến tôi. Lúc nào rỗi, cứ việc điện thoại cho tôi nhé!

Bằng Phong Đặng văn Âu, Ngày Quân Lực 19 tháng 6 năm 2023

10200 Bolsa Avenue. Thành phố Westminster, California 92683.

Telephone: 714 – 276 – 5600  Email Address: bangphongdva033@gmail.com

 

No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.