Search This Blog

Friday, March 31, 2023

KINH NGHIỆM CỘNG SẢN CỦA TÔI - BẰNG pHONG ĐẶNG VĂN ÂU

 KINH NGHIỆM CỘNG SẢN CỦA TÔI.

 

Bằng Phong Đặng văn Âu.

Có một độc giả viết Email hỏi tôi tại sao cứ thưa gửi với bà Dương Nguyệt Ánh bằng những lời lễ phép quá đáng? Ở Hoa Kỳ thiếu gì khoa học gia danh tiếng, mà tôi có vẻ trọng vọng bà Dương Nguyệt Ánh đến thế?

Xin thưa độc giả, tôi được giáo hóa từ gia đình và từ Quân Đội cung cách ứng xử có văn hóa, quen đi rồi! Tôi không phải là loại người thấy sang bắt quàng làm họ. Những thành tích mà bà Dương Nguyệt Ánh đóng góp cho Hoa Kỳ là rất lớn, mà tôi không thể làm được, thì ít nhất tôi phải bày tỏ lòng ngưỡng mộ một nhân tài.

Có lẽ tôi là người duy nhất luôn luôn đau đáu với câu hỏi: “Tại sao đất nước Việt Nam mình ra nông nỗi này?” Tôi đã trải qua nhiều đêm nhiều ngày, nhiều tháng nhiều năm suy nghĩ để luận giải mà tìm cho ra câu trả lời. Tôi đã gửi những luận giải của tôi đến những nhà trí thức tên tuổi, trong đó có cả bà Dương Nguyệt Ánh, để xem có ai có ai ưu tư như tôi. Biết đâu một bậc nữ lưu, có thành tích được Hoa Kỳ kính nể (nhà báo danh tiếng George Will ca tụng bà) và được Cộng Đồng Việt Nam đón tiếp bà nồng hậu cùng chia sẻ, thì tiếng nói của bà – thuộc thế hệ bản lề – sẽ thức tỉnh bọn người tham lợi, mê danh ngưng làm trò Chống Cộng bịp? Tôi muốn biết bà Dương Nguyệt Ánh có thấy nòi dòng Việt Nam đang trên đà bị diệt vong vì bọn cầm quyền cộng sản chủ trương “súc vật hóa” dân ta và chúng còn vói tay ra Hải ngoại để “súc vật hóa” nốt những người tị nạn Việt Nam lưu vong khắp thế giới?

Con người được Thượng Đế ban cho hai khả năng: “Bộ óc để suy nghĩ, cái miệng để nói ra sự suy nghĩ”. Những loài vật khác cũng có óc nhưng không có suy nghĩ, có miệng nhưng không biết nói, ngoại trừ con vẹt. Cộng sản triệt tiêu hai khả năng của loài người, tức là chúng cưỡng bức con người Việt Nam thành súc vật để làm nô lệ cho chúng. Việt Cộng là quân cướp, mệnh danh giải phóng, nhưng sau khi  cướp được Miền Nam gần nửa thế kỷ, không một ai được phép sở hữu một tờ báo. Tất cả phương tiện truyền thông đều nằm trong tay Việt Cộng, tha hồ nói hươu nói vượn, dân không được cãi. Ai dám cãi, chúng khép vào tội phản động, âm mưu lật đổ Chính Quyền. Với sự phát triển của kỹ thuật truyền thông, Việt Cộng không thể ngăn chặn được, thì chúng xài những cô, những cậu làm youtube ban đầu “chửi” cộng sản rất hung hăng để câu “view”, rồi dần dần lộ bộ mặt làm tay sai cộng sản như nhiều trường hợp đang diễn ra hiện nay.

Mười Cúc Nguyễn văn Linh từng tuyên bố “Cởi trói văn nghệ sĩ” thì rõ ràng Đảng lâu nay coi văn nghệ sĩ như súc vật chứ gì nữa, thì nay mới cởi trói, tức là đảng đâu cần giấu diếm chủ trương coi con người là súc vật?

Đảng Việt Cộng không hề giấu âm mưu thôn tính Cộng Đồng tị nạn. Chiêu bài “hòa giải hòa hợp” của chúng cũng giống như chiêu bài “Giải phóng Miền Nam” trước năm 1975. Sở dĩ Việt Cộng thành công cuộc xâm lăng thôn tính Miền Nam là vì trí thức Miền Nam “Vô tư” và “Ngu”. Những ông bà làm chính trị “nghiệp dư” một cách tài tử, vì ngu và háo danh thì mới mắc bẫy “hòa giải hòa hợp dân tộc” của Việt Cộng. Tôi sẽ chứng minh điều tôi phát biểu cho quý vị hiểu, chứ không phải tôi hồ đồ, nói lấy được một cách hàm hồ.

Sự “vô tư” của trí thức là khinh thường chính trị, vì không hiểu rằng chính trị quan hệ với đời sống như môi với răng. Tôi từng nghe một số người nói như thế này: “Tôi chỉ làm văn hóa, không làm chính trị, vì văn hóa thì muôn đời, còn chính trị chỉ là nhất thời”. Tôi hỏi lại: “Một nền chính trị độc tài toàn trị như cộng sản ở Miền Bắc, anh có làm Văn Hóa được không? Anh có biết tất cả những nhà văn hóa ở Miền Bắc chỉ xin phép Đảng được tự do sáng tác, đều bị đảng bỏ tù không?” Cái anh chàng thốt ra cái luận điệu vừa nêu là vừa dốt, vừa ngu. Dốt thì còn dạy được. Nhưng ngu lâu tức là mắc bệnh chậm trí khôn mãn tính (4 ngàn tuổi mà không chịu lớn!) thì không cách gì dạy được. Làm chính trị không có nghĩa ra tranh cử để có chức có quyền. Làm chính trị là đem kiến thức chính trị của mình để giảng cho quần chúng hiểu thế nào là dân chủ, là tự do thì quần chúng biết sử dụng lá phiếu một cách đúng đắn. Lính chết hằng ngày ngoài chiến trường không làm cho trí thức Miền Nam thương tâm, vẫn vô tư hưởng những ưu đãi của Chế độ. Loại người phi chính trị ấy làm sao nhìn thấy Nhất Hạnh đòi hòa bình bằng mọi giá, đòi Mỹ rút quân vô điều kiện và đòi Quân đội Việt Nam Cộng Hòa đơn phương buông súng, là có ý đồ của tên sư giả làm công tác tuyên truyền cho Việt Cộng, chứ đâu phải Nhất Hạnh tha thiết với Hòa Bình? Nhất Hạnh là loại thời cơ, lợi dụng chiến tranh để nổi tiếng, chứ đâu phải thương xót cái chết của người Việt? Những đứa sùng bái Nhất Hạnh đều ngu như nhau! Còn ai sáng dạ cảnh báo hành vi đấu tranh kiểu đạo đức giả đó thì bị những thằng Việt Cộng vu cho cái tội chụp mũ Thầy! Nhiều ông Sư sau năm 1975 rơi mặt nạ đấy thôi!

Sự “Ngu” của trí thức Miền Nam thì tôi đã kê ra những đứa có bằng cấp đi theo Việt Cộng như Dương Quỳnh Hoa, Trương Như Tảng, Chu Phạm Ngọc Sơn, Ngô Bá Thành, Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Hiếu Đằng, Phạm Xuân Ẩn, Phạm Ngọc Thảo, Võ Đình Cường, Hoàng Phủ Ngọc Phan … thiết tưởng cũng đã đủ để chứng minh.

Năm 1954, Việt Cộng trà trộn gián điệp của chúng trong đoàn di cư để vào Miền Nam xây dựng hạ tầng cơ sở. Năm 1975, Việt Cộng vẫn giữ cái mửng cũ, xài lại vẫn đắc dụng. Trần Quang Thuận là Phát ngôn viên chính thức của Trí Quang, sau 1975 không ở lại nước để hưởng “Thành quả Cách Mạng”, nhưng mò sang Hoa Kỳ để vận động Người Tị nạn bằng chiến dịch Về Nguồn là có ý đồ làm theo chỉ thị của Đảng, chứ đâu phải đi tìm tự do? Nguyễn Gia Kiểng được đảng đưa lên máy bay sang Pháp để hô hào “Hòa hợp hòa giải” đâu phải Việt Cộng muốn hòa giải với Người Việt Quốc Gia? Thế mà có những ông trí thức tên tuổi viết lời ca ngợi để cho Nguyễn Gia Kiểng đăng lên cuốn “Tổ Quốc Ăn Năn” của hắn, thế mới kinh! Làm sao tôi tin tưởng trí thức?

Hoàng Cơ Minh lập Mặt Trận theo cái kiểu phường tuồng bá láp của gánh hát Cải Lương là giúp cho Việt Cộng trổ ngón nghề xâm nhập tổ chức để gây chia rẽ Cộng Đồng.

Trong cuộc họp Thống Nhất Đại Việt năm 1988, trước mặt những nhà chính trị tên tuổi như bác sĩ Nguyễn Tôn Hoàn, bác sĩ Đặng văn Sung, Đại sứ Bùi Diễm, kỹ sư Hà Thúc Ký, Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy, Giáo sư Nguyễn văn Canh, tôi nói Đảng đã im lặng trước việc làm vô đạo của anh em nhà Hoàng Cơ Minh, thì bây giờ Đại Việt có thống nhất cũng chẳng làm gì được, vì chẳng còn uy tín để vực dậy Niềm Tin của đồng bào bị băng đảng Hoàng Cơ Minh lợi dụng. Ngồi họp với những nhà lãnh đạo thuộc hạng đàn anh, tôi dám thẳng thắn nói Sự Thật như thế, vì tôi biết bọn Mặt Tân bị Việt Cộng "blackmail", sử dụng làm con tin để thi hành Nghị Quyết 36.

Tôi thất vọng vì những đàn anh đã già dặn chính trị, mà không thấy cái tai họa của bọn Việt Tân gieo rắc trong Cộng Đồng. Việt Tân tuy chưa nắm chính quyền, nhưng chúng cũng chơi trò độc quyền thông tin như Việt Cộng. Bất cứ ai nói đụng đến Việt Tân, tức khắc Việt Tân xua một đàn chó điên nhào ra sủa, táp bất cứ đúng đến chúng. Việt Cộng và Việt Tân là Cha Đẻ của một bầy Dư luận viên làm nhơ nhớp Cộng Đồng. Không bao giờ tôi cần phải hạ mình cãi cọ với chúng để mất thời giờ.

Nhà báo Đạm Phong phanh phui Kháng Chiến lừa bịp. Mặt Trận cho người đến điều đình, đồng ý trả một số tiền lớn để Đạm Phong ngưng những bài báo, nhưng ký giả Đạm Phong không nhận, vẫn tiếp tục vạch trần tội ác của bọn thảo khấu. Thế là sau đó, Đạm Phong bị quân gian bắn chết giữa ban ngày. Không cần Cảnh sát điều tra, đồng bào cũng biết ai là thủ phạm, nhưng không dám nói ra, vì sợ bị thanh toán. Trung tá Chiến tranh Chính trị Nguyễn xuân Phác – con trai của nhà cách mạng, bác sĩ Nguyễn Xuân Chữ – làm báo (tôi quên tên tờ báo) ở San Jose cũng bị khủng bố, đành phải đóng cửa báo. Bán nguyệt san Văn Nghệ Tiền Phong ban đầu ủng hộ Hoàng Cơ Minh hết mình. Về sau ông Nguyễn Thanh Hoàng nhìn thấy bộ mặt bịp bợm Hoàng Cơ Minh khi tuyên bố có 10 ngàn quân, liền yêu cầu Lê Triết – Tổng thư ký Tòa báo – lột trần mặt nạ bè đảng thảo  khấu, cũng bị quân khủng bố giết cả hai vợ chồng. Người ta nghi Mặt trận Kháng chiến thanh toán vợ chồng Lê Triết, nhưng không dám nói ra vì không có bằng chứng. Nhưng Việt Cộng nằm vùng trong tổ chức thì biết thủ phạm là ai. Do đó, Việt Cộng có thể làm “blackmail” để sử dụng Mặt Trận làm tay sai cho chúng. Đại tá Phạm văn Liễu, từng là Tổng Giám đốc Cảnh Sát, Đại tá Trần Minh Công là Viện trưởng Viện Cảnh sát Quốc gia ở trong Mặt Trận, thì phải biết thủ đoạn chui sâu trèo cao của Việt Cộng. Tại sao hai ông sếp sòng Cảnh sát chấp nhận Nguyễn Xuân Nghĩa – cháu Mười Cúc Nguyễn văn Linh – rời khỏi nước bằng đường chính thức, tới Paris, rồi sang Mỹ tham gia vào Mặt Trận và giữ chức Tổng Tuyên Huấn?

Nguyễn Xuân Nghĩa xuất thân trường Chu văn An là một người đầy thủ đoạn, đâu phải trong một phút cao hứng vô tình lên Youtube để dõng dạc tuyên bố: “Chu văn An là một thằng cà chớn”?. Nguyễn Xuân Nghĩa cố tình trắc nghiệm phản ứng của Cộng Đồng ra sao mà thôi! Tiến sĩ Trần Huy Bích, bạn rất thân với Nguyễn Xuân Nghĩa, bày đặt nhẹ nhàng lên tiếng để ra cái điều trách móc Nguyễn Xuân Nghĩa chút chút cho có chuyện để viết, chứ chẳng thể nào có một biện pháp thích nghi đối với Nguyễn Xuân Nghĩa. Anh ta vẫn làm Youtube, vẫn có người vào xem, bất cần biết Nguyễn Xuân Nghĩa chửi Cụ Chu văn An "là thằng Cà Chớn"!

Việt Cộng cướp được Chính quyền là nhờ chiến tranh lật đổ. Nếu khi cướp được Chính quyền thì chúng rất sợ bị lật đổ, nên phải truy cùng diệt tận đối thủ để "muôn năm trường trị nhất thống giang hồ". Chính sách hộ khẩu để cho dân đói thì suốt ngày dân chỉ lo kiếm miếng ăn, đâu còn thời giờ nữa để tranh đấu? Với Người Việt tị nạn ở Hải ngoại là lực lượng kẻ thù đối với Việt Cộng, nên chúng phải có những biện pháp để triệt hạ.

Việt Cộng giả vờ diễn màn kịch Việt Cộng Nam chống Việt Cộng Bắc. Nguyễn Hộ lập ra Câu Lạc Bộ Những Người Kháng Chiến Cũ” đấu tranh rất ồn ào để cho người Hải ngoại tưởng Việt Cộng sắp đổ tới nơi. Gián điệp Việt Cộng trong Tòa Đại sứ của chúng ở Pháp cho người đến tiếp xúc với những thanh niên du học yêu nước do anh Trần văn Bá – con trai Luật sư Trần văn Văn – lãnh đạo, bàn tính lập tổ chức về “tiếp thu” Chính quyền. Anh Trần văn Bá là người yêu nước, nóng lòng, nghe Việt Cộng dụ dỗ, thế là hăng hái lên đường để cho Việt Cộng xử tử hình. Khi anh Lê Quốc Túy – cựu phi công Việt Nam Cộng Hòa – theo Tướng Nguyễn văn Hinh về Pháp sau năm 1954 – sang Hoa Kỳ vận động đồng bào hỗ trợ tài chánh, tôi mời anh về nhà dùng cơm. Tôi nói cho anh Lê Quốc Túy biết các anh bên Pháp bị Việt Cộng gài bẫy. Bởi vì nếu thực sự có chuyện Việt Cộng Nam lật đổ Việt Cộng Bắc, thì Việt Cộng Nam hưởng, chứ không bao giờ chia phần cho phía Quốc gia. Trần văn Bá cùng anh em dùng xuồng máy từ Singapore về tiếp thu chính quyền, bị Công An Rạch giá của Nguyễn Tấn Dũng tóm là đúng rồi! Nghe tôi nói thế, anh Lê Quốc Túy mới ngã ngửa biết mình bị mắc bẫy. May cho anh Lê Quốc Túy là Ngày Lên Đường anh bị lên cơn suyễn, nên không bị tử hình như em của anh, Lê Quốc Quân!

Mấy chú du học sinh bên Nhật lập ra tổ chức Người Việt Tự Do sang Thái Lan làm từ thiện, bị Việt Cộng móc nối mà không hay biết, nên từ Thái Lan sang Hoa Kỳ kiếm một ông Tướng Việt Nam Cộng Hòa làm Minh Chủ để lãnh đạo cuộc Kháng Chiến. Mặt Trận HCM cũng bị Việt Cộng gài bẫy. Bây giờ các chú ấy lên tiếng, bảo ông Bằng Phong Đặng văn Âu viết không đúng sự thật, tôi không thèm cải. Tôi từng sinh hoạt với Tướng Hoàng Cơ Minh trong Ủy Ban Tranh Đấu Nhân Quyền ở Washington DC từ năm 1976. Tôi rất biết anh Minh là người có nhiệt huyết, chống Cộng, tuy mang lon Tướng, nhưng không hiểu Việt Cộng bằng tôi. Bởi vì tôi là cán bộ Đại Việt chống Cộng sản, phải đọc sách Việt Cộng thì mới có thể lãnh đạo anh em trong tổ chức để biết đường mà Chống Cộng. Ít nhất người Chống Cộng phải đọc “Thời Dựng Đảng”, “Những Chặng Đường Lịch Sử” của Việt Cộng thì mới có một chút khái niệm về bộ máy tổ chức đảng của Việt Cộng. Có nhiệt huyết, nhưng không am tường kỹ thuật Đấu tranh Cách Mạng là tự sát.  

Cách tổ chức Mặt Trận “đại trà” của Tướng Hoàng Cơ Minh, tôi biết trước thế nào cũng bể, vì phi nguyên tắc kết nạp cán bộ và vấn để bảo mật tối đa. Chưa nên cơm cháo gì mà oang oang cái mồm là chỉ để làm tiền mà thôi! Tôi ngăn ông Minh từ đầu, chứ đâu phải đợi tới lúc ông Minh và ông Liễu tan vỡ?

Năm 2015, có mấy anh em trẻ (chừng 50 hoặc 55, cỡ tuổi con tôi) tới gặp tôi tại nhà, yêu cầu tôi lãnh đạo tổ chức của họ, vì nhân thấy tôi có kinh nghiệm chống Cộng. Tôi từ chối và nói với họ: “Nếu các cháu muốn Chống Cộng hữu hiệu thì hãy xin vào làm việc trong các cơ quan An ninh của Mỹ như FBI hay CIA chẳng hạn, để truy tìm những tên gián điệp Việt Cộng bí mật hoạt động trong Cộng Đồng thì tốt hơn. Đừng bao giờ nghĩ tới việc thành lập tổ chức, bởi vì chúng ta không có máy “chiếu yêu”, thì khó lòng biết ai là Quốc gia, ai là Việt Cộng lắm.

Ngay như tôi cũng bị chú bé nhạc sĩ Việt Khang lừa. Nghe những bài hát của chú, ai mà không động lòng. Nghe tin chú ra tù, không có công việc làm, muốn mở quán cà phê để sinh nhai. Tôi liền vận động anh em Không Quân trong vòng 1 tuần, gom được $3,000 Mỹ kim, nhờ Kiến trúc sư Nguyễn Hy Văn, người đang mở chiến dịch giúp Việt Khang, gửi tiền về cho chú nhạc sĩ. Chú Việt Khang gọi điện thoại sang cám ơn tôi rối rít. Nhưng không hiểu Việt Tân đã vận động thế nào mà đưa được Việt Khang sang Mỹ. Nghe tin Việt Khang được trả tự do, tôi rất mừng. Tôi gửi cả chục cái Email cho chú ấy, nhưng chẳng nhận được một hồi âm nào. Hóa ra nhạc sĩ Trúc Hồ đã “thủ đắc” làm tài sản riêng mất rồi!

Cũng giống như Mẹ Nấm được phu nhân của Tổng thống Donald Trump giúp sang Mỹ, thì quay sang chửi Tổng thống Donald Trump ngay. Việt Cộng cài người tinh vi như thế, thì chỉ có Thánh mới không lầm! Những thứ như Nguyễn văn Đài, Điếu Cầy … ai tin thì đổ thóc giống ra mà ăn!

Tôi nghĩ rằng bà Dương Nguyệt Ánh là khoa học gia tài giỏi. Nhưng chưa chắc bà đã am tường thủ đoạn của Việt Cộng. Vì thế, tôi gửi những bài viết của tôi đến khoa học gia Dương Nguyệt Ánh – thế hệ bản lề – giữa lớp già và lớp trẻ để xem bà có thấy Hoàng Cơ Minh là một Đại Ô Nhục cho Việt Nam Cộng Hòa, chẳng khác gì Hồ Chí Minh. Tôi còn gửi bài đến những người trẻ như Thiếu tướng Lương Xuân Việt, Luật sư Đinh Việt (Thứ trưởng Bộ Tư Pháp dưới thời Bush Con) nhằm mục đích giúp họ hiểu thủ đoạn trà trộn của Việt Cộng. Trận chiến giữa ta và Việt Cộng là trận chiến mà Tình Báo, Phản Gián và Tâm Lý phải đặt lên hàng đầu. Tiếc thay! Tướng Nguyễn Khắc Bình “xếp sòng” Tình Báo Việt Nam Cộng Hòa thì lại tình nguyện làm tay sai cho Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, thì còn gì để nói? Thấy ông Tướng Tình Báo từ San Jose xuống Nam California để cùng Đỗ Hoàng Điềm giải độc cuốn phim “Terror In Little Saigon”, thì cảm thấy tội nghiệp cho những anh em chiến sĩ đã nằm xuống trên chiến trường hay trong lao tù Việt Cộng! Mấy chú em trong Nhóm Thanh Niên Người Việt Tự Do đâu đủ kinh nghiệm Cộng sản như tôi để hiểu mưu mô của Cộng sản? Vì tự cao, tự đại, các chú không chịu học hỏi kinh nghiệm của người đi trước, thì họ mới mở miệng nói tôi viết không đúng, hồ đồ. Lý Thái Hùng là thành viên của  Nhóm Thanh Niên Người Việt Tự Do đang lãnh đạo Việt Tân chia rẽ Cộng Đồng, mà họ im lặng thì tôi biết họ là ai, đâu thèm trả lời?

Tôi nghĩ rằng có lẽ bà Dương Nguyệt Ánh không trả lời, không đếm xỉa tới những lời trân trọng của tôi, vì bà đã từng hợp tác với cô Lữ Anh Thư (con gái Trung tướng Lữ Lan), từng là đoàn viên Kháng Chiến phản tỉnh, để bênh vực chủ báo Hoàng Dược Thảo bị tờ Người Việt kiện, nhưng thất bại, thì bà cho rằng dù bà có tiếng tăm lẫy lừng cũng không thể cứu nổi cái Cộng Đồng bát nháo hiện nay. Một người nổi danh như bà Dương Nguyệt Ánh mà thất bại trong việc bênh vực bà Hoàng Dược Thảo, có lẽ cay lắm?

Tôi là phi công của VNCH, đồng đội của Đại tá Dương Thiệu Hùng, Dương Thiệu Cường, Dương Thiệu Chí, Dương Hồng Cận còn hơn thân họ hơn nhà văn Phan Nhật Nam nhiều, nhưng tôi không viết thư cho bà Dương Nguyệt Ánh để khoe mình là bạn rất thân với mấy ông kia, để  bà Dương Nguyệt Ánh có cảm tình. Tôi muốn trao kinh nghiệm cộng sản của tôi cho nhà khoa học mà thôi!

Tại vì thế hệ đàn anh của tôi không ra gì. Thế hệ của tôi cũng không ra gì! Vì họ không dám đương đầu với băng đảng Việt Tân, thì tôi viết thư cho bà Dương Nguyệt Ánh để trắc nghiệm xem cái thế hệ của bà Dương Nguyệt Ánh, Lương Xuân Việt, Đinh Việt có thấy Việt Tân đang bị Việt Cộng xài? Bởi vì biết mà không nói cho họ hiểu thủ đoạn của Việt Cộng là cái tội. Những đứa viết lăng nhăng trên Diễn Đàn công kích tôi, tôi khinh, không thèm trả lời là thế!

Chắc chắn Việt Cộng rất mãn nguyện vì đã thành công trong việc sử dụng Việt Tân có công nuôi dưỡng một bầy vô lại, vô giáo dục làm cho Cộng Đồng thối hoắc như ngày hôm nay! Người bản xứ rất khinh bỉ Cộng Đồng Việt Nam Tị Nạn vì sự khả ố của bọn làm tay sai Việt Cộng và Việt Tân mà không biết nhục!

Hành động của tôi gửi thư cho bà Dương Nguyệt Ánh là thái độ “Cầu Hiền” để cứu nước, chứ không phải vì thấy người sang bắt quàng làm họ. Quyền đáp ứng với thỉnh cầu của tôi hay không là Quyền của Bà Dương Nguyệt Ánh. Có lẽ Khoa Học gia còn đau về cái vụ ủng hộ nhà báo Hoàng Dược Thảo mà thất bại ê chề?

Nhân tài Việt Nam hiếm như lá Mùa Thu, mà bà Dương Nguyệt Ánh rửa tay gác kiếm thì cũng uổng thiệt!

Bằng Phong Đặng văn Âu

Telephone 714 – 276 – 5600 .

Tuesday, March 28, 2023

THƯ VIẾT CHO NHÀ LÝ LUẬN HÀ SĨ PHU

 

 

 

THƯ VIẾT CHO NHÀ LÝ LUẬN HÀ SĨ PHU

Bằng Phong Đặng văn Âu.

Thành phố Westminster, Quận Cam, Hoa Kỳ. Ngày 28 tháng Ba năm 2023.

Anh Hà Sĩ Phu thân mến,

Việt Nam ta có một nhà tiên tri lừng danh là Cụ Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm mà tới nay người ta còn bàn tán những câu sấm của Cụ để dự đoán tương lai. Nhưng tôi biết có một nhà tiên tri cao siêu vô cùng mà ít được ai nhắc tới. Đó là Hồ Quý Ly! Hồ Quý Ly tiên tri về điều gì? Khi lên ngôi vua vào Tháng Ba năm 1400, Hồ Quý Ly ngoài việc bỏ dùng tiền đồng, in tiền giấy là một điều mà các vua đời trước chưa nghĩ ra. Nhưng điều ghê gớm hơn mà ít ai thấy: Vua Hồ Quý Ly đổi tên nước Đại Việt thành nước Đại Ngu! Anh Hà Sĩ Phu có biết tại sao tôi đánh giá việc đổi tên nước của Hồ Quý Ly là một kỳ tích vĩ đại hơn cả Cụ Trạng Trình? Tại vì Hồ Quy Ly nhìn thấy trước bọn con cháu sẽ trở nên ngu si, đần độn vì tôn thờ cái Chủ nghĩa Cộng sản!

Hồ Chí Minh du nhập vào Đất Nước cái chủ nghĩa chủ trương “vô sản chuyên chính” để bần cùng hóa nhân dân. Nước ta tuy không có những nhà hiền triết như Hy Lạp, nhưng tổ tiên ta để lại cho con cháu những câu ca dao, tục ngữ rất thực tiễn mà con cháu mắc bệnh vọng ngoại, coi thường cha ông thì mới nhắm mắt đi theo Hồ Chí Minh. Tổ tiên ta dạy điều gì? Tổ tiên ta dạy “Bần cùng sinh đạo tặc!” Vậy mà những nhà trí thức hàng đầu đi theo cộng sản kéo theo một đám học trò, nếu đánh thắng giặc Pháp xong, cả nước biến thành những tên ăn trộm, ăn cướp là đương nhiên!

Khi Mười Cúc Nguyễn văn Linh đề ra chủ trương “Đổi Mới Hay là Chết” và “Cởi trói văn nghệ sĩ”, nhiều nhà văn được sổng chuồng như Nguyễn Huy Thiệp, Dương Thu Hương … mới dám viết lên những ẩn ức bị đồn nén quá lâu. Riêng anh, một Tiến sĩ Ngành Sinh học, viết một bài lý luận với tựa đề: “Giắt tay nhau đi dưới những tấm bảng chỉ đường của trí tuệ” có ý nghĩa rất sâu sắc mà ít người nhìn ra thâm ý của anh. Bài lý luận của anh, đối với tôi, là một Bản Cáo Trạng lên án sự ngu dốt của tập đoàn cầm quyền cộng sản tay sai Trung Cộng từ Hồ Chí Minh trở xuống  sau khi chiến thắng cuộc xâm lăng Miền Nam, gây nên cảnh huynh đệ tương tàn. Tựa đề bài viết của anh là ngầm mắng sự hãnh tiến của Việt Cộng tự cho chúng là “đỉnh cao trí tuệ loài người”. Nếu như trí thức Việt Nam ngu vừa vừa thì còn có thể chữa được. Đằng này mắc chứng Đại Ngu tới 4 ngàn tuổi mà không chịu lớn thì hết thuốc chữa. Năm 1954 chia đôi đất nước, gần một triệu người dân Miền Bắc phải bỏ của chạy lấy người, vào Nam sống cảnh màn trời chiếu đất. Nhưng bọn trí thức Miền Nam được chế độ Cộng Hòa ưu đãi không nhìn thấy Việt Cộng là tai họa của  dân tộc, lại có đứa bí mật làm tay sai Việt Cộng thôn tính Miền Nam. Năm 1975, chạy bán sống bán chết đi tìm tự do, một anh Phó Đề đốc Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa tên là Hoàng Cơ Minh (HCM) bày đặt lập ra cái Mặt trận Quốc gia Thống nhất Giải phóng Việt Nam giống như đoàn hát cải lương đi lưu diễn. Thế mà không có một anh trí thức nào, một anh Tướng nào lên tiếng cảnh báo đồng bào, thì tôi hỏi anh lời tiên tri của Hồ Quý Ly không tài tình sao được? Ở Hoa Kỳ tự do, thông tin đâu có bị bưng bít như ở trong nước. Thế mà Hoàng Cơ Minh đã chết từ năm 1987, nhưng bọn thảo khấu vẫn trơ trẽn đi tuyên truyền và đồng bào vẫn nô nức đóng góp tiền cho chúng nó đi kiện những nhà báo nói lên Sự Thật.

Tôi nêu lên vấn đề tâm linh bằng cách dẫn chứng lời dạy của tổ tiên “Đời cha ăn mặn, đời con khát nước” để bào chữa cho cái ngu thâm căn cố đế của trí thức. Lập tức băng đảng Hoàng Cơ Minh cho đàn em viết những bài chửi bới hết sức hạ cấp, thô tục giống như Việt Cộng xúi dục con cái đấu tố cha mẹ trong Cải Cách Ruộng Đất.

Tôi không nhớ tên người nói câu chí lý sau đây: “Trong tất cả cái ngu, thì cái ngu về chính trị là tồi tệ nhất”. Những ông khoa bảng có bằng cấp to được quần chúng ngưỡng mộ, nhưng họ bất xứng vì không thấy việc làm của băng đảng Hoàng Cơ Minh làm Kháng Chiến Bịp là môi trường thuận lợi cho Việt Cộng xâm nhập vào làm “Blackmail” để sai khiến. Trí thức Việt Nam ở Hải ngoại không nhận ra Hồ Chí Minh và tập đoàn giả danh đánh Pháp để có chính nghĩa nhằm tiêu diệt nòi giống Việt Nam. Cho nên họ không thấy sau khi chạy ra khỏi nước, Việt Cộng thông qua băng Đảng Việt Tân, tiếp tục rượt theo đám người tị nạn để làm cho Cộng Đồng Việt Nam Tị Nan trở thành một nồi cám heo, cá mè một lứa, không ai bảo được ai.

Ở Việt Nam, dưới chế độ độc tài toàn trị, Đại tá Nguyễn Minh Châu than thở: “Đóng góp ý kiến xây dựng đảng, tác giả phải viết một câu trung (với nước) xong, phải viết câu nịnh (với đảng) để không bị đảng cúp hộ khẩu”. Ở Hải ngoại, chỉ có băng đảng Việt Tân thả ra những con chó dại sủa inh ỏi, chứ đâu chúng có thể làm gì mà sợ? Thế nhưng mấy ông bà trí thức đều rụt vòi, trùm chăn ngủ yên rất kỹ. Tôi viết bài chê trí thức Việt Nam hèn, vô trách nhiệm với Tổ Quốc là có chủ đích khiêu khích họ đứng lên làm bổn phận với giống nòi. Khi Đại tá Lê Hồng Hà, cựu Chánh Văn phòng Bộ Công An Việt Cộng phản tỉnh, còn sống, rất tâm đắc những bài tham luận thẳng thắn của tôi, nhưng ông khuyên: “Nếu anh muốn lôi kéo người ta về với mình, thì anh nên nói nhẹ nhàng, mới có tính thuyết phục”. Tôi trả lời: “Tôi không lập bè lập đảng để cần lôi kéo hay thuyết phục ai. Những nhà trí thức Việt Nam đều lớn tuổi, kiến thức của họ đáng bậc thầy của tôi, đâu phải là những đứa con nít mà phải vuốt ve dịu ngọt để dỗ dành? Vấn đề là trí thức Việt Nam bị quỷ ám, nên không một ai có thể mở trí của họ ra được mà thôi!”.

Anh Hà Sĩ Phu thân mến,

Ở Miền Bắc, đảng chủ trương vô thần, nên ít ai tin vấn đề tâm linh. Còn tôi là một chiến sĩ, giống như nhà văn Bảo Ninh viết cuốn “Nỗi Buồn Chiến Tranh” kể lại chuyện những người lính sống sót sau cuộc giao chiến, đã lén lút lập bàn thờ cầu nguyện vong hồn những chiến sĩ đã nằm xuống và cầu xin Ơn Trên phù hộ cho họ. Sau 13 năm chiến trận, tôi vẫn còn được sống sót, thì tôi tin mình được Ơn Trên che chở. Sau ba lần mổ tim mà tôi vẫn sống đến hôm nay ngồi viết cho anh bức thư này cho anh, tôi càng tin mình được Ơn Trên trao “Sứ Mạng” nói lên Sự Thật: Không phải nhằm phá cái ngu của người Việt Nam! Tôi viết chỉ muốn nói với thế hệ mai sau rằng tôi bị làm quốc dân của nước Đại Ngu do Hồ Quý Ly đặt, mặc dù thấy nòi giống Việt Nam sẽ bị Việt Cộng hủy diệt, mà đành bó tay bất lực, kêu trời không thấu!

Tôi gửi anh xem bài viết “QỦY ÁM LÀ CHUYỆN CÓ THẬT” để anh chiêm nghiệm thử xem tôi nói đúng hay sai. Tôi rất mong có nhà trí thức nào đó lên tiếng phản bác để tôi mở rộng tầm mắt. Nếu chẳng có ai phản bác, tức là những nhận định của tôi chính xác.

https://khongquanc130.blogspot.com/2023/03/quy-am-la-chuyen-co-that-bang-phong-ang.html

Thân ái chúc anh dồi dào sức khỏe. Tôi biết anh mắt mũi kèm nhèm, vậy anh nên nhờ chị Lâm Ái đọc bài viết của tôi cho anh nghe để hiểu tâm trạng của tôi. Hai chúng ta cùng tuổi 83 đã vượt qua cái gọi là “Thất thập cổ lai hy” là may mắn được Ơn Trên ban ân huệ. Dẫu ngày mai có ra đi, thì chẳng có gì hối tiếc vì chúng ta đã làm tròn nghĩa vụ đối với Nòi Giống, với Tổ Tiên.

Bằng Phong Đặng văn Âu, bạn của anh.

Monday, March 27, 2023

QUỶ ÁM LÀ CHUYỆN CÓ THẬT - BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

                         

QUỶ ÁM LÀ CHUYỆN CÓ THẬT.

Bằng Phong Đặng văn Âu.

Trong Kinh thánh có nói về Quỷ Ám (Exorcist). Hiện tượng Quỷ Ám đã xảy ra trên đất nước Việt Nam mình. Người Việt Nam thông minh, mà bị họa cộng sản là vì Quỷ Ám, nên những nhà trí thức không nhìn thấy cộng sản là tai họa cho nòi giống. Trí thức là giai cấp được xã hội trọng vọng, kính nể. Vậy trí thức là ai mà được xã hội kính nể? Trí thức là người có kiến thức rộng hơn người ít học và có trách nhiệm giáo hóa quần chúng (khai dân trí). Bằng cấp là thước đo kiến thức. Thông thường người Việt Nam mình coi người có bằng cấp to là trí thức, nghĩ cũng đúng thôi! Bởi vì không ai coi anh nông phu cày sâu cuốc bẫm, anh vá lốp xe đạp đầu đường,  … là người trí thức cả! Tôi xin lần lượt thuật lại một số mẩu chuyện mà tôi đã viết từ nhiều năm trước để chứng minh nước Việt Nam mình mất không do lỗi của Tổng thống Ngô Đình Diệm, Tổng thống Nguyễn văn Thiệu hay Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ. Họ chỉ là những nhà lãnh đạo có “sứ mệnh” phải trả món nợ của đời trước. Tôi là người chiến sĩ được sống sót sau một cuộc chiến kinh hoàng, sau cuộc mổ tim banh ngực thập tử nhất sinh là do Ơn Trên trao cho “sứ mệnh” giải mã vì sao dân tộc Việt Nam ra nông nỗi này. Nếu tôi có bị bọn vô giáo dục phỉ báng, hỗn hào thì cũng chẳng sao! Vì hầu hết cả nước đều bị “Quỷ Ám” thì loài yêu tinh ma quái nổi lên là chuyện bình thường! Tôi chỉ thi hành “sứ mệnh” của tôi, thây kệ tiếng vo ve của ruồi muỗi.

Khi đọc mẩu tin trên báo, tôi thấy bác sĩ Nguyễn Khắc Viện tuyên bố “Vô sản không đáng sợ bằng vô học”. Từ Hoa Kỳ tôi gọi điện thoại về Việt Nam, trao đổi với nhà trí thức Nguyễn Khắc Viện: “Thưa anh, Cụ thân sinh của anh là vị quan chuyên lo ngành giáo dục, nổi tiếng thanh liêm mà bị Việt Cộng đấu tố cho đến chết về tội hà hiếp dân. Tại sao anh là người học rộng, có cha bị cộng sản giết mà anh theo cộng sản và sùng bái Hồ Chí Minh như bậc Thánh?” Bác sĩ Viện đáp: “Tại vì anh ngây thơ. Nếu chú lớn lên vào thời của anh, chú cũng theo cộng sản do lòng khao khát Độc lập, Tự do quá lớn: Chỉ muốn đánh đuổi thằng Tây ra khỏi nước”. Tôi cãi: “Không! Anh không ngây thơ!”  Hai anh em cứ cãi qua cãi lại một hồi, bác sĩ Viện vẫn giữ lập trường “Anh ngây thơ!” Bực quá, tôi mới nói: “Không! Anh không ngây thơ! Anh ngu! Vì Hồ Chí Minh chủ trương “Vô gia đình – Vô Tổ quốc – Vô tôn giáo” mà nếu đánh thắng giặc Pháp xong, thì đất nước mất sạch, còn gì nữa để mà phụng sự?”. Tôi dùng câu nói của bố tôi với bác sĩ Lê Đình Thám về cái chủ nghĩa “Tam Vô”, khi bác sĩ Thám rủ rê bố tôi đi theo cộng sản.

Tôi gửi bài tường thuật cuộc nói chuyện giữa bác sĩ Viện và tôi lên trang mạng Đàn Chim Việt, Dân Làm Báo. Có độc giả chửi tôi nổ. “Một tên phi công quèn (!), sức mấy mà được nói chuyện với một người danh tiếng như bác sĩ Viện?” Còn ông nhà báo Việt Cộng Bùi Tín cho rằng tôi nói với bậc trưởng thượng như thế là hỗn. Tôi cho họ biết bác sĩ Nguyễn Khắc Viện là anh ruột bà chị dâu của tôi. Trò chuyện, trao đổi vấn đề Đất Nước trong họ hàng là chuyện bình thường, chứ chẳng có gì ghê gớm mà phải nổ? Trả lời Bùi Tín, tôi viết: “Tôi không hỗn với bậc trưởng thượng. Tôi nói Sự Thật”. Tôi đã viết một bài hồi âm Bùi Tín với lời lẽ lịch sự và lập luận rất vững chắc mà Bùi Tín không thể cãi. Rút cục, Bùi Tín xin giảng hòa, cầu thân.

Tôi nghĩ rằng người Việt Nam bị nô lệ lâu dài, nên trong óc người mình mắc phải căn bệnh sùng bái các vị khoa bảng một cách quá đáng. Tôi xin hỏi: “Đinh Bộ Lĩnh xuất thân là chú bé chăn trâu, có bằng cấp gì mà dẹp được loạn 12 Sứ Quân để lập lên nhà Đinh? Nguyễn Huệ xuất thân trường Quân sự nào mà đánh giặc không thua trận nào? Tại sao tôi không thể bàn chuyện Quốc Sự để đóng góp trí tuệ của mình cho đại cuộc?”

Bây giờ hãy nói chuyện về bằng cấp của một phi công quèn (!). Nhiều thanh niên nạp đơn gia nhập Quân Đội để được huấn luyện trở thành sĩ quan, giống như các bạn sau khi đỗ Tú Tài II ghi tên vào Đại Học. Thay vì tiếp tục hoc, tôi tình nguyện gia nhập Không Quân, ngành phi hành. Trước hết học địa huấn gồm các môn: Cơ khí (mechanics) để hiểu sự vận hành máy móc của phi cơ, Khí tượng (meteorology) để quan sát loại mây mà tiên đoán thời tiết, Không hành (navigation) để bay tới mục tiêu mà không bị lạc, Khí Động học (aerodynamics) để hiểu sự vận động của không khí tương tác với phi cơ, Tâm lý học (psychology) để tinh thần không hoảng loạn, nếu gặp trường hợp khẩn cấp (emergency). Sau khi thi đậu cuộc trắc nghiệm các môn học vừa nêu, sinh viên chuyển qua học bay như: cất cánh, đáp và những động tác nhào lộn (acrobats) ở cao độ cao (high altitude), cao đột thấp (low altitude) đều an toàn. Khi người thầy nhận thấy học trò của mình đã vững vàng bay một mình (Solo), mới gửi học trò đến vị thầy định chuẩn (standard evaluation) từng trải kinh nghiệm bay để “check out” những động tác của thí sinh trên không trung đủ bảo đảm sự an ninh phi hành (flight safety), thì mới cho đậu. Không phải những sinh viên được Không Quân gửi sang Hoa Kỳ học bay, mà tất cả đều trở thành phi công. Còn có một số thí sinh khác bị loại. Bác sĩ học chuyên môn về cơ thể học, bệnh lý học. Phi công học chuyên môn các môn như tôi vừa kể trên. Vậy nghề phi công đâu kém gì nghề bác sĩ?

Ra trường, về trình diện Bộ Tư Lệnh để được chỉ định phục vụ ngành Khu trục hay Vận tải. Mặc dầu đã có bằng, có cánh bay, phi công còn được mấy ông thầy trong đơn vị dạy để xác định hành quân. Ngành Khu trục phải học từ phi tuần viên, phi tuần phó, phi tuần trưởng hướng dẫn hợp đoàn từ 2 chiếc đến 4 chiếc, 16 chiếc. Sau khi già dặn kinh nghiệm, người phi công giỏi được tuyển chọn học làm thầy (huấn luyện viên = moniteur), rồi đến học làm thầy dạy thầy (moniteur des moniteurs). Bên Vận tải cũng thế, phi công phải học làm hoa tiêu phụ, hoa tiêu chánh, trưởng phi cơ. Sau khi dày kinh nghiệm, được đánh giá cao thì phi công mới được chọn học làm thầy, rồi thầy của thầy. Thời gian từ khi đỗ mảnh bằng phi công chặp chững bay đến khi làm thầy dạy phi công khác làm thầy cũng rất dài và cam go như học lấy bằng Tiến sĩ. Ngoài học vấn căn bản ra, một thanh niên nạp đơn gia nhập Không Quân để học nghề phi công đều phải có sức khỏe tốt toàn diện về tai, mắt, tim, phổi, nội tạng, phản xạ và chiều cao tối thiểu. Tôi có bạn học cùng trường rất muốn học ngành phi công, nhưng thiếu những điều kiện nêu trên, nên đành học Y khoa để làm ông bác sĩ. Nghề phi công chỉ sơ sẩy một chút là toi mạng mình. Còn Tiến sĩ được quần chúng trọng vọng như Giáo sư Trần Đức Thảo mà sai lầm, thì chết cả dân tộc!

Tôi kể sơ lược về học trình của phi công không phải để khoe mẽ bản thân, nhưng để nói với các bạn đồng nghiệp phi công rằng chúng ta không có gì phải mặc cảm đối với ông bác sĩ, luật sĩ, tiến sĩ. Chẳng qua miệt mài trong chiến tranh, chúng ta không có thời giờ để nghiên cứu lĩnh vực chính trị mà thôi. Thiếu gì ông đại trí thức, bằng cấp to đùng mà hành động, tuyên bố, viết lách rất ngu. Sở dĩ các Đại Học Sĩ được xã hội trọng vọng mà trở nên ngu, là vì họ bị Quỷ Ám. Vì bị Quỷ Ám, nên tới cuối đời mới thấy mình ngu, hối hận ăn năn chẳng còn kịp, bởi vì tay đã trót nhúng chàm. Do đó, các vị trí thức tên tuổi chạy theo cộng sản tiếp tục ngu, là do Quỷ Ám!

Nếu không có hiện tượng “Quỷ Ám”, tôi sẽ không bao giờ tự hỏi tại sao đất nước mình ra nông nỗi này. Tôi nghĩ đến luật Nhân Quả “đời cha ăn mặn, đời con khát nước”. Có lẽ những người Chàm vô tội đã bị Vua Chúa triều Nguyễn sát hại, nên trước khi bị chém đầu, họ đã nguyền rủa:

LỜI NGUYỀN RỦA CỦA DÂN CHÀM.

·        Ta sẽ làm cho những nhà thông thái nhất của các ngươi trở nên ngu si, đần độn, cúi rạp mình thờ một Tôn giáo của Quỷ Sứ Ma Vương. Đệ tử của chúng sẽ đi rao giảng tín điều của Quỷ. Kẻ nào không tin, chúng sẽ chôn sống hoặc chặt ra làm nhiều khúc. Ta sẽ làm cho cha mẹ, anh em, vợ chồng, con cái các ngươi đấu tố lẫn nhau, rồi giết hại lẫn nhau một cách tàn khốc. Các ngươi sẽ đi xin khí giới của nước ngoài về giết hại lẫn nhau. Thế giới Tự do sẽ đứng về phía bọn xâm lăng và kết tội phía tự vệ. Các ngươi sẽ thù hận nhau, đố kỵ nhau, phản bội nhau, vu khống, chụp mũ, bôi nhọ nhau để cho nhân loại khinh bỉ một dân tộc luôn luôn tự hào về một nòi giống có bốn ngàn năm Văn Hiến. Rồi các ngươi sẽ bị tống giam vào các trại tập trung để cho những đứa con nít hành hạ!

·        Ta sẽ làm cho Dân tộc Việt Nam các ngươi phải thờ lạy một kẻ thù vô cùng độc ác làm Cha Già. Lăng mộ của tên Cha Già đó sẽ là hòn đá tảng khiến cho Dân Tộc các ngươi không thể ngóc đầu dậy được. Còn các Chùa sẽ rước tượng của tên đó vào ngồi ngang hàng với Phật. Sư sãi đều là Công An, Mật Vụ trá hình.

·        Ta sẽ làm cho các bậc anh hùng, ái quốc của các ngươi bị chà đạp và phải chết một cách nhục nhã, những đứa bán nước, phản dân sẽ được thờ lạy, tôn vinh.

·        Ta sẽ làm cho mảnh đất xinh đẹp của các ngươi biến thành địa ngục, dân các ngươi phải liều mình ùa ra biển cho bão táp dập vùi hay xuyên rừng sâu cho thú dữ xé xác.

·        Dù đã thoát ra khỏi ngục tù Việt Cộng, đến được Đất Nước tự do, các người vẫn còn bị bọn thảo khấu hăm dọa mạng sống hay bị bọn thảo khấu mạ lỵ, mà không dám chống lại. Các người sẽ phải lãnh nghiệp chướng này cho tới khi trả hết nghiệp.

·        Nếu các ngươi không chịu tu tâm, sửa tánh, thế nào nòi giống của các ngươi sẽ bị hủy diệt, giống như tô tiên các ngươi đã hủy diệt nòi giống của ta.

 

1/  Thử hỏi ai có thể giải thích được sự kiện nhà văn Nhất Linh dính líu đến cuộc đảo chánh năm 1960 do hai viên sĩ quan Tình Báo là Vương văn Đông, Trần Đình Lan làm tay sai Thực dân Pháp? Cụ Nhất Linh Nguyễn Tường Tam là một nhà cách mạng Văn hóa dạy cho dân từ bỏ thói “Lý Toét Xã Xệ” và những hủ tục “Tiết Hạnh Khả Phong” bằng những cuốn tiểu thuyết luận đề, từng làm Bộ trưởng Ngoại giao trong Chính phủ Liên Hiệp của Hồ Chí Minh, rồi từ chức vì nhìn rõ chân tướng Việt Cộng. Cụ Nhất Linh được hai đảng Đại Việt và Quốc Dân Đảng kết hợp bầu làm thủ lãnh. Vậy, Cụ Nhất Linh đâu phải chỉ là nhà văn bình thường, không hiểu chính trị?  Tại sao Cụ không ra tòa phủ nhận Cụ hợp tác với tay sai Thực dân Pháp để đảo chánh Tổng thống Ngô Đình Diệm? Tại sao Cụ không thấy cuộc tranh đấu của bọn Trí Quang là do Việt Cộng đứng đằng sau giật dây? Tại sao Cụ không thấy cái việc ông sư Thích Quảng Đức tự thiêu là do tay sai Việt Cộng đem đi nướng? Tại sao Cụ từ chối ra tòa để đối chất với đàn em, mà lại tự tử với bức thư tuyệt mệnh đầy kiêu căng, ngạo mạn “Đời ta chỉ có lịch sử phán xét”? Có lẽ Cụ bị “Quỷ Ám”, thay vì đem tài năng giúp Tổng thống Ngô Đình Diệm diệt trừ Cộng sản, Cụ Nhất Linh lại theo bọn phản loạn?

2/  Thử hỏi ai có thể giải thích được hành vi xuống tóc của Ngoại trưởng Vũ văn Mẫu, có bằng Thạc sĩ, Tiến sĩ Luật mà đi hưởng ứng cái gọi là đấu tranh Phật giáo của Trí Quang? Nếu Tổng thống Ngô Đình Diệm thực sự đàn áp Phật giáo, tại sao Vũ văn Mẫu không từ chức để phản đối, mà phải đợi tới khi Trí Quang xách động quần chúng, rồi Vũ văn Mẫu bày trò xuống tóc? Là một người từng làm Bộ trưởng Ngoại giao, tại sao Vũ văn Mẫu ngu đến độ có thể hòa hợp hòa giải với bọn Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam, tay sai của bọn cộng sản ở Miền Bắc, cho tới Tháng 4 năm 1975? Trí thức trong ngành Giáo dục ở đâu mà một con người phản phúc, vô nhân cách như Tiến sĩ Vũ văn Mẫu vẫn được đi dạy để đào tạo sinh viên? Tại một con người phản phúc như Vũ văn Mẫu được bầu làm Thượng Nghị Sĩ lãnh lương từ ngân khố Quốc gia? Tại sao Tướng Trần văn Đôn, Tôn Thất Đính phản bội cũng được bầu làm Thượng Nghị Sĩ?

3/ Thử hỏi tại sao đa số Bộ trưởng trong Chính phủ Ngô Đình Diệm và đa số Tướng lĩnh trong Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa là Phật giáo mà chẳng có một ông Bộ trưởng nào, ông Tướng nào có tín ngưỡng Phật giáo lên tiếng chống lại sự cáo buộc của Trí Quang là chụp mũ láo, là vu khống? Vậy có phải bị “Quỷ Ám” mà trí thức, Tướng lĩnh trở nên vừa ngu, vừa hèn không?

4/  Thử hỏi tại sao Tổng thống Ngô Đình Diệm từ chối lời đề nghị của Thiếu tá Nguyễn Hữu Duệ mang quân của Liên Minh Phòng vệ Phủ Tổng thống để tới Bộ Tổng Tham mưu bắt nhốt các ông Tướng phản loạn làm cuộc đảo chánh để ba anh em đều bị giết? Nếu không bị “Quỷ Ám”, chắc chắn Tổng thống Diệm đã nghe theo lời Thiếu tá Duệ để mang quân lính Phòng vệ Phủ Tổng thống bắt trọn bọn Tướng lĩnh phản loạn thì nền Cộng Hòa đâu có sập, phải không?

5/ Thử hỏi dân Việt Nam có 80% là tín đồ Phật giáo, tại sao chẳng có ông Hòa thượng, Thượng tọa hoặc cư sĩ trí thức Phật giáo nào thấy Trí Quang vẫn tiếp tục xách động quần chúng, gây bất ổn chính trị là tiếp tay cho cộng sản? Tại sao có những nhà trí thức danh tiếng ca tụng Ngài Quảng Đức hy sinh vì Đạo Pháp, mà không thấy Ngài bị bọn gian nhân cấu kết nhau mang Ngài đi nướng vì mục đích chính trị? Tại sao khi Cụ Phan Khắc Sửu tín đồ Cao Đài làm Quốc trưởng, bác sĩ Phan Huy Quát tín đồ Phật giáo làm Thủ tướng, thì Cần Lao Công giáo đâu còn cầm quyền nữa mà Trí Quang vẫn tiếp tục xách động quần chúng gây bạo loạn? Vậy có phải Phật Giáo đã bị “Quỷ Ám”, nên các đệ tử mới không thấy cuộc đấu tranh của Trí Quang làm mất nước?

6/  Thử hỏi tại sao Tướng Nguyễn Cao Kỳ đã được Quân Đội đề cử tranh chức Tổng thống năm 1967, lại nhường cho Tướng Nguyễn văn Thiệu (một người phản bội Tổng thống Diệm, phản đảng Đại Việt) và chấp nhận làm Phó cho Tướng Thiệu, mặc dầu Giám đốc CIA ở Việt Nam là William Colby vào tận căn cứ Tân Sơn Nhất thuyết phục thay đổi quyết định, mà Tướng Nguyễn Cao Kỳ không chịu nghe? Tại sao Chủ tịch Quốc Hội Phan Khắc Sửu tuyên bố sẽ không bỏ phiếu chấp thuận Tướng Nguyễn văn Thiệu làm Tổng thống và buộc Thủ tướng Nguyễn Cao Kỳ tổ chức lại cuộc bầu cử, mà Tướng Kỳ cũng không chịu tuân theo yêu cầu của Cụ Chủ tịch Quốc Hội Phan Khắc Sửu? (Ông Nguyễn Trọng Nho là Dân biểu thời bấy giờ, hiện đang sống tại Orange County biết rõ sự kiện này). Vậy, có phải Tướng Nguyễn Cao Kỳ cũng bị quỷ ám thì mới không nghe lời yêu cầu của William Colby, của Cụ Phan Khắc Sửu, nên mới bị Tổng thống Nguyễn văn Thiệu loại khỏi sân khấu chính trị năm 1971 và dùng Cụ Trần văn Hương đứng Phó? Tìm hiểu lịch sử, tôi chưa thấy ai được quần thần phong Vương mà từ chối như ông Kỳ. Nhiều khi anh em cùng cha, cùng mẹ còn giết nhau để soán đoạt ngôi vua.

7/ Thử hỏi tại sao Lưỡng Viện Quốc hội Việt Nam Cộng Hòa không đòi Hành Pháp đưa ra ánh sáng về vụ buôn lậu mệnh danh “Còi Hụ Long An” xảy ra năm 1974, làm xôn xao dư luận? Tôi hỏi anh Trần Việt Sơn – anh ruột của bác sĩ Trần Ngọc Ninh – là một nhà bình luận thời cuộc trên báo Chính Luận rất có uy tín với độc giả, để xem anh có thấy triệu chứng im lìm của Thượng Hạ Viện sẽ là lý do chính chính đáng, khiến cho Hoa Kỳ bỏ rơi Miền Nam cho Việt Cộng? Ký giả Trần Việt Sơn quả quyết rằng Hoa Kỳ không thể nào bỏ rơi Việt Nam Cộng Hòa. Có phải vì tin lời người anh, mà bác sĩ Trần Ngọc Ninh từng làm Phó Thủ tướng đặc trách Văn Hóa vẫn ở lại phục vụ bọn Việt Cộng, rồi cuối cùng cũng phải chạy làng?

8/ Tổng thống Nguyễn văn Thiệu cũng bị quỷ ám! Là vị Tổng Tư Lệnh Quân Đội gốc Tướng lĩnh, Tổng thống Thiệu phải thấy dùng đường số 7 đã không sử dụng từ lâu để rút quân từ Vùng II về Nha trang là thất sách. Tổng thống Thiệu ra lệnh cho Trung tướng Ngô Quang Trưởng – Tư lệnh Vùng I – một cách bất nhất: “khi tử thủ, khi di tản” đã khiến cho Trung tướng Ngô Quang Trưởng chẳng biết quyết định như thế nào. Tổng thống Thiệu nổi danh vì câu nói lịch sử: “Đừng bao giờ nghe những gì cộng sản nói, hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm”. Nhưng tại sao ngày hôm trước ông lên đài TV tuyên bố ông sẽ trở về Quân Đội để chiến đấu cùng anh em, thì ngày hôm sau ông và Thủ tướng Trần Thiện Khiêm lẻn đi trong đêm, ra phi trường dọt mất? Câu nói đáng giá của Tổng thống Thiệu trở thành vô nghĩa! Phàm làm Tướng da ngựa bọc thây để “lưu danh thiên cổ”, Tổng thống Thiệu thừa biết điều đó, tại sao ông chấp nhận “lưu xú vạn niên”? Nghĩ cho cùng, tôi thương tội cho Tổng thống Nguyễn văn Thiệu quá sức! Tại vì ông phải thi hành “sứ mệnh” mà lời nguyền rủa của những oan hồn người Chàm đã trao vào tay ông!

9 / Tại sao Phó Đề đốc Hải Quân phát động phong trào Kháng Chiến giải phóng Việt Nam bằng cuộc Cách mạng Bạo lực một cách phi nguyên tắc mà tôi can ngăn, ông không chịu nghe? Chỉ vì bị “Quỷ Ám” thì ông Hoàng Cơ Minh mới mặc bồ đồ bà ba đen, quấn khăn rằn, mang dép “Bình Trị Thiên” và để chòm râu dê giống Hồ Chí Minh – kẻ thù không đội trời chung – để giải phóng Việt Nam thoát khỏi họa Cộng sản! Tệ hại hơn nữa là trong Mặt Trận có ông Trung tá Y sĩ Nhảy Dù Trần Đức Tường, ông Tham vụ Ngoại giao Nguyễn Bích Mạc, ông Tiến sĩ Hóa học Hoàng Cơ Định, Cụ Phạm Ngọc Lũy Thuyền trưởng Tàu Trường Xuân và nhiều nhân vật “trí thức” nổi cộm khác, mà chẳng có ông nào mở lời khuyên lãnh tụ đừng làm trò hề giễu dở vì bắt chước cách ăn mặc của tên tội đồ Hồ Chí Minh? Nếu có ai ở ngoài Mặt Trận phê bình thì Mặt Trận cho đàn em bôi nhọ, khủng bố, dọa giết, chứ chẳng chịu nhìn nhận sai lầm để sửa sai. Tại sao sau khi Mặt Trận tan rã, ông Hoàng Cơ Minh không công khai trình bày với đồng bào không thể dùng đất Thái Lan làm đầu cầu để xâm nhập Việt Nam, vì Thái Lan đã ký hiệp thương với Việt Cộng? Tại sao ông Minh không biết nói với đồng bào số tiền do đồng bào đã đóng góp cho Kháng Chiến, sẽ dùng để xây dựng một Cộng Đồng vững mạnh nhằm bảo vệ phòng tuyến cuối cùng của Việt Nam Cộng Hòa ở Hải ngoại? Tại sao ông Minh dẫn theo một đám chiến sĩ nhiệt huyết để họ phải chết theo ông trên đường Đông Tiến? Tại sao tất cả Tướng lĩnh tỵ nạn, các lãnh tụ đảng phái không lên tiếng việc Hoàng Cơ Định và băng đảng giấu nhẹm chuyện ông Minh đã chết trên đất Thái Lan từ năm 1987 mà cón tiếp tục lừa đảo đồng bào?

Tại sao Đại tá Không Quân Vũ Thượng Văn cùng khóa Phi Công với Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh ở trường bay “Salon de Provence” bên Pháp, được anh em trong Quân Chủng đánh giá cao về kiến thức mà không thấy trò Kháng Chiến bịp để kéo theo những anh em KQ khác gia nhập đảng cướp Hoàng Cơ Minh làm tan nát Cộng Đồng? Chẳng qua ông Đại tá KQ bị “Quỷ Ám” thì mới nhận chức Xứ Bộ trưởng Xứ Bộ 109, “lãnh đạo” ba Tiểu Bang Texas, Oklahoma, Arkansas, để mỗi cuối tuần lái xe đi huấn luyện cán bộ? Vốn coi tôi như một thằng đàn em thân thiết, nhưng khi tôi chứng minh cho ông thấy sự kết hợp giữa Tướng Minh và Đại tá Phạm văn Liễu sẽ tan rã, vì đó là cuộc kết hợp phi nghĩa của gian nhân hiệp đảng, mà ông không tin? Tôi cũng chứng minh cho Đại tá Phạm văn Liễu thấy Mặt Trận của ông Tướng Minh rầm rộ bao nhiêu, thì sẽ hứng lấy sự khinh bỉ của quần chúng bấy nhiêu, khi chiếc mặt nạ lừa bịp rơi xuống! Cả hai ông Đại tá đều giận “thằng em” tới độ không nhìn mặt! Tôi đâu có tài cán gì hơn mấy ông? Chẳng qua tôi thấy được việc làm của Tướng Hoàng Cơ Minh đã phi nguyên tắc đấu tranh, lại đi vào đường bá đạo thì trước sau gì cũng bị “bể mánh” mà thôi! Đại tá Phạm văn Liễu đã mất, nhưng Đại tá Vũ Thượng Văn hãy còn sống ở Austin, Texas. Nếu tôi nói sai, Đại tá Văn cứ lên tiếng! Có lẽ ngày nay Đại tá Vũ Thượng Văn đang gặm nhấm nỗi buồn vì đánh giá thấp “thằng đàn em” không đủ tầm trí tuệ để can ngăn mình? Vì Đại tá Vũ Thượng Văn gia nhập Mặt Trận, nên Trung tá Phạm Hữu Thế, Đàm Thượng Vũ và nhiều anh em KQ khác đi theo!

10/ Năm 2003 khi nghe tin mấy ông Tướng ở San Jose bàn tính nhau để đưa Giáo sư Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh – Cựu Tư lệnh Không Quân Việt Nam Cộng – ra làm Chủ tịch Tập thể, tôi gọi điện thoại khuyên ông đừng nhận lời. Vốn thân tình với ông Cựu Tư Lệnh, vì ông từng cộng tác với báo Lý Tưởng do tôi phụ trách, tôi biết ông không phải là nhà hoạt động chính trị (political activist) để hiểu Việt Tân có ý đồ lợi dụng danh tiếng của ông nhằm gộp tất các Hội Cựu Quân Nhân vào một tổ chức Tập Thể, với mục đích dùng Tập thể Chiến sĩ làm Ngoại vi, giống như Việt Cộng lập ra cái gọi là Mặt Trận Tổ Quốc. Là một nhà văn từng đoạt giải Văn Chương qua cuốn “Đời Phi Công”, một Cựu Tư Lệnh Không Quân, một Giáo sư Tiến sĩ dạy Đại Học Hoa Kỳ, danh vọng của ông ăn trùm thiên hạ. Tại sao ông Cựu Tư Lệnh không nghe lời cảnh báo của tôi để thân bại danh liệt? Chỉ vì bị “Quỷ Ám” thì ông Cựu Tư Lệnh mới ham cái chức Chủ tịch trời ơi đất hỡi do mấy ông “trí thức nửa mùa” đến năn nỉ, mời mọc; chứ một ông Tiến sĩ Toán thì ai dám bảo ông ngu cho được? Làm Chủ tịch Tập thể Chiến sĩ chí ít ông cũng phải thực hiện một tờ báo làm tiếng nói chính thức của Cựu Quân Nhân nhằm ngăn chặn mưu toan xâm nhập của Việt Cộng bằng cái trò Về Nguồn, Giao Điểm, Hợp Lưu với ý đồ thực hiện Nghị Quyết 36. Tại sao Giáo sư Vinh từ chối không làm tờ báo, trong khi có sẵn những anh em xuất thân từ Trường Chiến Tranh Chính trị có kinh nghiệm chống Cộng đầy mình? Tôi rất buồn và xấu hổ khi đọc những bài viết của những thành viên trong Tập thể Chiến sĩ bất mãn, tố giác ông Chu tịch về cái tội tự động phong bà Phiến Đan làm Phụ tá Chủ tịch mà không thông qua Ban Chấp Hành là lạm quyền. Phải chi họ mở cuộc họp Nội bộ xây dựng lẫn nhau, thay vì dùng lời lẽ quá ư nặng nề đối với lãnh tụ của mình trên Diễn đàn, thì chẳng khác gì gà nhà bôi mặt đá nhau?

11/ “Nhân Dân nào, Chính Quyền đó!” Có lẽ do lời nguyền rủa của oan hồn dân Chàm đã khiến cho  các Tướng lĩnh và Tập thể Chiến sĩ im lìm trước việc anh em nhà Hoàng Cơ Minh làm Kháng Chiến lừa bịp là một sự nhục nhã ghê gớm chung cho người tỵ nạn cộng sản trước mắt kẻ thù? Có lẽ bị “Quỷ Ám” nên mấy ông Tướng đã đẩy một Cựu Tư Lệnh KQ mang tiếng đào ngũ đứng ra lãnh đạo các chiến sĩ từng đổ máu ngoài chiến trường. Các anh chiến sĩ gan dạ một thời chấp nhận ông Nguyễn Xuân Vinh làm lãnh tụ, cũng là một phần lỗi của các anh! Ông vua Phiếm luận Sức Mấy Đinh Từ Thức chế giễu Tập thể Chiến sĩ hoạt động giống như một Đại đội Chung Sự, chỉ lo việc “kéo cờ lên, hạ cờ xuống, phủ cờ, xếp cờ và đăng báo phân ưu” mà đường lối lãnh đạo của ông Chủ tịch vẫn như nguyên? Tại sao không có anh Chiến sĩ nào trong Tập Thể không cảm thấy nhục vì “luận điệu xuyên tạc” của nhà báo Sức Mấy để đòi hỏi ông Chủ tịch làm một cái gì khác hơn Đại Đội Chung Sự? Thế thì cất giọng hát bài “Mẹ Việt Nam ơi! Chúng con hãy còn đây?” để làm gì cho thêm nhục? Xưa kia các anh chiến đấu dũng cảm, oai hùng biết mấy, mà ngày nay các anh chỉ đấu đá lẫn nhau, để mặc cho Cộng Đồng bị bọn đầu trâu mặt ngựa tha hồ thao túng mà đành bó tay? Tôi nghĩ vì bị lời nguyền rủa của những oan hồn dân tộc Chàm, mà Đất Nước ra nông nỗi này phải không?

12/ Năm 1967, Tướng Nguyễn Cao Kỳ đã một lần bị quỷ ám, nên từ chối yêu cầu của William Colby và Chủ tịch Quốc hội Phan Khắc Sửu đòi hỏi phải tổ chức bầu cử trở lại, vì Quốc Hội không chấp nhận Tướng Nguyễn văn Thiệu làm Tổng thống. Nhưng Tướng Kỳ muốn tỏ ra mình là “quân tử Tàu”, nhất định không thay đổi ý định. Ông tin tưởng Tướng Nguyễn văn Thiệu là quân nhân, không đời nào lật lọng như bọn chính trị gia xôi thịt, hất cẳng mình ra khỏi chính trường năm 1971. Năm 1975, nếu Tổng thống Trần văn Hương chấp nhận giao chức Tổng Tham Mưu trưởng theo yêu cầu của Tướng Kỳ để ông có chính danh điều động Quân Đội, sau khi Tướng Cao văn Viên đã bay sang Thái Lan, tôi tin rằng Tướng Kỳ sẽ đánh tới cùng cho đến chết. Bằng cớ tới trưa ngày 29 tháng Tư, ông Kỳ vẫn bay hướng dẫn cho phi tuần Khu trục của Đại Úy Đức đánh vào những vị trí hỏa tiễn phóng vào căn cứ Tân Sơn Nhất, dù Tướng Kỳ lúc bấy giờ chẳng còn chức vụ gì nữa để thi hành nhiệm vụ. Giá như ông Kỳ hy sinh vào ngày ấy, ông sẽ được tôn vinh như các ông Tướng đã tuẫn tiết.

Năm 2003, Tướng Nguyễn Cao Kỳ bị quỷ ám một lần nữa. Đó là ông nghe lời yêu cầu của sứ giả của Tổng thống Bush Con đề nghị ông về Việt Nam để thuyết phục bọn cầm quyền Việt Cộng chấm dứt trò đi dây giữa Mỹ và Trung Cộng, hãy thành thực bắt tay với Mỹ. Tướng Kỳ nhờ tôi đưa đi gặp bốn nhân vật thân tín của ông để thăm dò ý kiến, gồm có Đại sứ Bùi Diễm, Trung tướng Ngô Quang Trưởng, Giáo sư Nguyễn Ngọc Linh và Đại tá Không Quân Vũ Đức Vinh, người được Thủ tướng Kỳ cử làm Tổng Cục trưởng Vô Tuyến Truyền Thanh. Tất cả bốn vị thân tín đó đều khuyến khích Tướng Kỳ nên thi hành “Mission Impossible”. Vì ở vị thế em út, tôi đóng vai “dựa cột” đứng nghe. Nhưng trên đường về khách sạn, tôi nói: “Ông sẽ bị bọn Việt Tân vận động đồng bào bôi nhọ ông về nước đầu hàng Việt Cộng. Tại vì ông đã từng mạt sát cái Mặt Trận của anh em nhà Hoàng Cơ Minh trong buổi Đại Hội Không Quân ở Houston, sau cái chết của Thiếu tá Phạm Đăng Cường, thì ngày nay ông về nước là cơ hội bằng vàng cho chúng nó mạt sát ông để trả thù”.  Nếu Tướng Kỳ về nước hòa giải hòa hợp với Việt Cộng, tôi cũng chống. Tôi hỏi nhà báo như Vũ Ánh tại sao không phỏng vấn Tướng Kỳ để biết thực hư, mà lại dùng bút hiệu Vũ Huy Thục đăng những bài chửi Tướng Kỳ “trở cờ, đâm sau lưng chiến sĩ” trên tờ Người Việt? Điều đáng buồn là bốn ông tai to mặt lớn mà Tướng Kỳ đã cho chức vụ khi ông làm Thủ tướng và vẫn coi họ là bạn tâm phúc sau năm 1975, đồng ý với Tướng Kỳ thi hành “Mission Impossible”, nhưng đã im lặng trước những đòn tấn công ông hết sức bỉ ổi và bẩn thịu. Tôi đã mạnh dạn nói thẳng với Tướng Kỳ trước mặt nhiều anh em Không Quân, rằng Tướng Kỳ không nên về nước, dù cho ông thuyết phục được bọn cầm quyền Việt Cộng thành thực bắt tay với Hoa Kỳ, họ vẫn chửi! Ông không thấy Chúa, Phật chúng cũng chửi hay sao? Ông tưởng ông là “Buddha Child” mà có thể cứu được Việt Nam à?

Tôi sẽ tường thuật nhiều cuộc tranh luận gay go giữa Tướng Kỳ và tôi về vấn đề này vào một dịp khác.

12/ Bản thân tôi cũng bị “Quỷ Ám” vì biết mình đang sống trong thời đại luân thường đảo ngược. “Người yêu nước, thực thà bị chà đạp; đứa phản bội, lưu manh, bất lương thì được tôn vinh” nhưng tôi vẫn dại dột lao đầu vào chốn gió tanh mưa máu. Phải chi cứ lo làm ăn, sắm nhà cao cửa rộng, xe đẹp, cuối đời đi du lịch như bao anh chiến sĩ khác, thì sung sướng biết là chừng nào? Chẳng qua bị ông Trời trao cho “sứ mệnh” phải nói lên Sự Thật, nên bị ma vương, quỷ sứ căm thù là phải chịu thôi. Đâu cần phải được ăn “cái giải” gì tôi một mình đứng ra bảo vệ bạn bè, một khi tôi đã dùng câu “Không Bỏ Anh Em, Không Bỏ Bạn Bè” làm phương châm khi nhận trách nhiệm làm tờ báo Lý Tưởng?

*

*       *

Việt Nam bị “Quỷ Ám” là chuyện có thật. Xin viết thêm một sự kiện. Học giả Nguyễn Hiến Lê xuất bản hơn 40 đầu sách, dịch nhiều tác phẩm ngoại văn Đông Tây kim cổ, thế mà ông từng ao ước Việt Cộng mong Việt Cộng mau chóng thôn tính Miền Nam để cho tình trạng tham nhũng chấm dứt. Nhưng sau khi nếm mùi Việt Cộng mấy tháng thì ông mới ngã ngửa mình lầm.

Tôi nhận định: Đảng Việt Cộng làm nhục cả dân tộc trước con mắt thế giới vì dân Việt bị Quỷ Ám. Bài thơ “Đất Nước Mình Ngộ Quá Phải Không Anh?” của cô giáo Trần thị Lam và bài văn xuôi “Người Việt Nam Hèn Hạ” của nữ doanh nhân trẻ tuổi trong nước tên là Hân Phan mà người Việt không cảm thấy nhục nhã, vẫn “vô tư như người Hà Nội” thì nòi giống Việt Nam sẽ bị Trung Cộng đồng hóa bằng kỹ thuật tinh vi gấp triệu lần tổ tiên của họ đã cố gắng làm mà không làm được.

“Hồn Thiêng Sông Núi” đã đội nón ra đi vì một xã hội bại hoại từ trong lẫn ngoài nước:

·        Trong nước thì bị bọn cầm quyền độc tài, ngu dốt, trót làm tay sai cho Trung Cộng. Giả thiết rằng Nguyễn Phú Trọng thực tâm muốn xuống lưng cọp cũng không thể được, vì đã bị Trung Cộng dí súng vào đầu từ thời Hồ Chí Minh còn sống. Cho nên bốn cô tiếp viên Hàng Không mang hơn 11 ki-lô ma túy từ Pháp về Saigon để đầu độc nhân dân, vẫn được trả tự do. Nhưng có ai nói lên sự bất công xã hội, bênh vực đồng bào bị cướp nhà cướp đất, liền bị Công An mang vào đồn đánh sặc máu mồm, vì tội nói xấu chế độ.

·        Ở Hải ngoại, chẳng có Chính quyền nào áp bức, kiềm chế, nhưng đều an phận, nằm im. Hiện tượng tỷ phú Hoàng Kiều tha hồ miệt thị, khinh bỉ nền Cộng Hòa mà anh ta từng thừa hưởng, nhưng cả Hội trường 7 ngàn người vẫn cúi đầu ngồi yên, chờ ăn tôm hùm.

·        Mấy ông nhô lợi dụng xác chết của chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa, bày ra trò dựng tượng Tưởng Niệm Thủy Quân Lục Chiến để gây chia rẽ Quân Đội theo Nghị Quyết 36, chẳng ai can ngăn nổi. Mấy ông nhô vẫn ngang nhiên gây quỹ, lấy tiền bỏ túi!

·        Ông Dân cử Joe Đỗ Vinh lên Youtube của Vũ Hoàng Lân ngang nhiên chửi mấy ông còn giữ lằn ranh Quốc – Cộng là không có lợi, mà chẳng có Hội đoàn Quân Đội, Hội Văn Hóa, Hội Nhân Quyền nào dám lên tiếng, đủ biết cái “thỏ đế” của các nhà tranh đấu là quá to?

·        Ông David Dương chỉ cho một bữa ăn do Việt Cộng tài trợ, thế là mấy ông Đại Diện Dân và mấy ông bà hớn hở làm kinh doanh từng bỏ chạy thụt mạng ra khỏi nước vì họa cộng sản, thì ngày nay hân hoan, ngoan ngoãn tuân theo tay sai Việt Cộng để có “cùng chung tiếng nói” với Quỷ Sứ! Còn vô số hiện tượng bị “Quỷ Ám” mà người viết nêu ra tất cả thì chỉ làm buồn người đọc, chẳng ích gì! Vấn đề là dân Việt bị Quỷ Ám, nên đồng bào trong nước bị bọn cầm quyền đôc tài cắt hết gân. Còn Đồng bào Hải ngoại thì không có ai lãnh đạo để diệt trừ bọn đầu đường xó chợ, đá cá lăn dưa, vô giáo dục ngang nhiên hoành hành. Tôi thành khẩn kêu gọi và chờ mong có ít nhất một nhà trí thức nào đó ở Hải ngoại lên tiếng phản bác nhận định của tôi và đưa ra một chương trình hành động cụ thể để dẫn dắt Người Việt bước ra khỏi cái vòng ô nhục này.

Ai có cách nào làm cho Người Việt biết tự trọng, biết nhục, tôi xin vô cùng bái phục. Thứ nhất,  Cộng Đồng Việt Nam không bị người dân bản xứ khinh bỉ. Thứ hai, các đoàn thể nói chuyện đấu tranh diệt tà quyền cộng sản, chuyện nhân quyền, chuyện tự do tôn giáo thì các bạn trẻ mệnh danh “Hậu duệ” mới không khinh.

Bà Mẹ Việt Nam đang cần những đứa con hiếu thảo, đạo đức, yêu thương nhau, dũng cảm lên tiếng yểm trợ tinh thần những nhà tranh đấu vì Sự Thật, thì may ra nòi giống ta sẽ hóa giải lời nguyền rủa của oan hồn Người Chàm. Những đứa núp trong bóng tối, không dám ra mặt công khai nói chuyện tử tế, đều là tay sai Quỷ sứ, Ma vương cố tình hủy hoại phẩm giá nòi giống Việt Nam.

Bằng Phong Đặng văn Âu, ngày 27 tháng Ba, năm 2023.

Thành phố Westminster, Quận Cam, Tiểu bang California, Hoa Kỳ.

Email Address: bangphongdva033@gmail.com  Telephone: 714 – 276 – 5600.