ĐÔI ĐIỀU NGHIÊM CHỈNH NÓI VỚI NGƯỜI CHỐNG CỘNG.
Bằng Phong Đặng văn Âu
Chúng ta là Con Người hơn loài vật ở chỗ có bộ óc và tiếng nói, đúng không? Chúng ta tự hào nòi giống Việt Nam có bốn ngàn năm Văn Hóa, đúng không? Vậy trước sự nguy vong của Tổ Quốc do Cộng Sản gây nên, tại sao chúng ta không dùng ngôn ngữ có văn hóa để thảo luận với nhau trong tinh thần tương thân tương ái để kẻ thù không coi ta là cái thứ man di, mọi rợ? Bà Mẹ Việt Nam đang cần những người con có giáo dục, có văn hóa, có khả năng đối đầu với mưu toan diệt chủng của Việt Cộng. Bà Mẹ Việt Nam không cần đến loại Chống Cộng “trình diễn” và lại càng không cần đến bọn đầu đường xó chợ.
Trước đây, tôi có viết thư hỏi Tiến sĩ Xã hội học Trần Quang Thuận tại sao ông là phát ngôn viên chính thức của Trí Quang, người đóng vai trò lớn trong việc giật sập chế độ Việt Nam, mà ông không ở lại Đất Nước để hưởng thành quả cách mạng? Tại sao ông biết dưới sự đô hộ của đảng cộng sản, nước Việt Nam đã biến thành địa ngục trần gian, khiến cho hàng triệu người phải bỏ nước ra đi, mà ông lại hô hào Về Nguồn? Tôi viết bằng một lối hành văn nghiêm chỉnh, không mạ lỵ, không châm biếm. Lẽ ra một người có học như Trần Quang Thuận đã góp phần vào cuộc sụp đổ Miền Nam, phải trả lời để xác minh lập trường, quan điểm của ông ra sao trong tư cách người tỵ nạn cộng sản. Ông im lặng, vậy có phải ông Thuận đến nước Mỹ là có công tác do đảng Cộng sản giao phó?
Khi ông Trần Quang Thuận qua đời, tôi thấy có rất nhiều Nghị sĩ, Dân biểu VNCH đăng báo chia buồn với lời lẽ rất thống thiết. Tôi đã điện thoại cho một số Dân biểu và Nghị sĩ mà tôi quen để hỏi tại sao các ông lại chia buồn một người có công lớn với Việt Cộng: Giật sập chế độ VNCH! Vị nào cũng chối và bảo rằng không biết ai đã đưa tên họ vào danh sách Phân Ưu! Tôi khinh những ông Nghị sĩ, Dân biểu bị người ta “tự động” đưa tên mình vào danh sách Phân Ưu mà im lặng.
Nghị sĩ Lê Phước Sang nói với tôi: “Thôi anh Bằng Phong à! Ông bà mình nói nghĩa tử là nghĩa tận thì mình cũng phải tỏ ra bao dung với người vừa mới nằm xuống”. Câu nói của Nghị sĩ Lê Phước Sang làm tôi nhớ đến năm 1969, Hồ Chí Minh chết, Dân biểu Hồ Hữu Tường đề nghị thành lập một phái đoàn ra Hà Nội điếu tang. Lúc bấy giờ, tôi không thấy bất cứ nhà trí thức nào phê bình Dân biểu Hồ Hữu Tường làm chuyện ruồi bu! Năm 1968 Hồ Chí Minh đọc mật hiệu để cho quân xâm lăng Bắc Việt phát động cuộc xâm lăng Miền Nam, giết chết hàng chục ngàn người vô tội, tại sao Miền Nam lại phải gửi phái đoàn đi phúng điếu một tên sát nhân? Chỉ có Dân biểu Hồ Hữu Tường mắc bệnh tâm thần hay sao đó, mới đưa ra một đề nghị quái đản như thế? Lời đề nghị quái đản của Dân biểu của Hồ Hữu Tường, mà Nghị sĩ, Dân biểu, Tướng lãnh, trí thức đều im lặng, thử hỏi người chiến sĩ chiến đấu ngoài tiền tuyến còn có lòng dạ nào để hăng say chiến đấu không? Chiến đấu cho ai?
Khi trên Diễn Đàn có tin Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Xuân Vinh – Chủ tịch Tập thể Chiến sĩ – phải bị đưa vào “Hospice”, có lẽ tôi là một trong những người đầu tiên dâng lời cầu nguyện xin Ơn Trên phù hộ cho Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh tai qua nạn khỏi. Cho tới khi Luật sư Lê Duy San lên tiếng phản bác Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh không đào ngũ thì tôi mới góp ý bằng cách đem chuyện Thủ tướng Nguyễn Cao Kỳ mời Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh tham gia Nội Các, nên ra lệnh Trung tá Vũ Đức Vinh đến Bộ Quốc Phòng thu hồi cái cáo thị tầm nã, thì Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh mới về nước một cách hợp pháp. Sự kiện này, tôi đã viết vào năm 2004 khi Chủ tịch Tập thể Chiến sĩ Nguyễn Xuân Vinh viết Tuyên Cáo loại Nguyễn Cao Kỳ ra khỏi Cộng Đồng Tị Nạn Cộng Sản. Năm 2004, Đại tá Nguyễn Xuân Vinh và Trung tá Vũ Đức Vinh lúc bấy giờ hãy còn sống, còn khỏe mạnh, tại sao Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh và Trung tá Vũ Đức Vinh không lên tiếng? Vừa rồi, tôi viết một bức thư tâm tình với Đại tá Đào Huy Ngọc – Chánh Văn phòng của Thủ tướng Nguyễn Cao Kỳ – một nhân chứng lịch sử cuối cùng còn sống để cho mọi người hiểu rằng tôi không bịa chuyện.
Tôi viết: “Luật sư Lê Duy San phản bác Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh không đào ngũ, thì cũng đúng”, bởi vì Thủ tướng Nguyễn Cao Kỳ ra lệnh thu hồi tờ giấy “Cáo thị tầm nã” thì Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh đâu còn ở trong tình trạng đào ngũ nữa? Vậy thì cái việc Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh đào ngũ hay không đào ngũ đâu còn là vấn đề nữa để bận tâm, đúng không?
Bây giờ, tôi xin nói chuyện trước mắt. Năm 1954, Việt Cộng giả bộ tập kết về Hà Nội, nhưng Lê Duẩn và một số thành phần cốt cán lén lút quay lại để xây dựng hạ tầng cơ sở nhằm lật đổ Chính quyền Ngô Đình Diệm. Sau Tháng Tư năm 1975, Việt Cộng đã chiếm trọn lãnh thổ Việt Nam, nhưng chúng vẫn cảm thấy bất an. Chúng cho nhân viên Tình Báo trà trộn trong đoàn người tị nạn, cũng nhằm mục đích xây dựng hạ tầng cơ sở tại Hải ngoại như thời năm 1954. Từ lâu, tôi đã viết nhiều bài nghi ngờ Việt Cộng đã xâm nhập trong Mặt Trận Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh, giống Cụ Phạm Ngọc Lũy – Thuyền trưởng tàu Trường Xuân, Chủ tịch Phong trào Yểm trợ Kháng Chiến – viết trong Hồi Ký của Cụ, cũng bày tỏ mối nghi ngờ như tôi.
Tại sao tôi nghi ngờ ư? Bởi vì đó là kỹ thuật của Việt Cộng luôn luôn sử dụng để chống phá cái phe chúng gọi là địch, bắt buộc chúng phải chui sâu trèo cao vào tổ chức địch, để sử dụng địch cho mục tiêu của chúng. Chắc chắn gián điệp Việt Cộng đã nằm trong Mặt Trận thì chúng phải biết Mặt Trận có làm chuyện phi pháp. Từ đó chúng làm “blackmail” (chantage) để sai khiến Mặt Trận phải làm việc theo chỉ thị của chúng.
Mặt trận đã tan rã do tranh chấp giữa ông Hoàng Cơ Minh và ông Phạm văn Liễu. Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh đã chết từ năm 1987 trên đất Thái, đã được tờ báo Bangkok Post đăng tin và trong nước cũng đăng tin. Tại sao Mặt Trận phải giấu thông tin cho tới năm 2001 mới tiết lộ. Tôi hoạt động trong Mặt Trận Việt Nam Tự Do của Cụ Hà Thúc Ký biết tin Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh đã chết từ năm 1987. Phía bên giáo sư Nguyễn Ngọc Huy cũng biết tin về cái chết của Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh. Vậy tại sao Mặt Trận ngâm cái tin Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh chết cho tới 14 năm sau mới tiết lộ? Có người nói rằng Mặt Trận giấu tin Phó Đề Đốc chết là để tiếp tục thâu tiền yểm trợ Kháng Chiến. Điều đó chỉ đúng một phần. Cái phần quan trọng là phải cần thời gian để kiện toàn đảng Việt Tân và lập ra cái gọi là Tập thể Chiến sĩ để nắm lấy các cựu Quân Nhân. Việt Cộng biến Tập thể Chiến sĩ là một hình thức của Mặt Trận Tổ Quốc.
Vì đa số người tị nạn đến Mỹ là Quân nhân. Về sau có thêm những anh em H.O. đầy lòng căm phẫn Việt Cộng thì rất nguy hiểm. Phải tìm cách “nhốt” cái đám đó lại, để chỉ làm một việc duy nhất là mặc quân phục để “thượng cờ lên, hạ cờ xuống, phủ cờ, xếp cờ” như nhà báo Sức Mấy Đinh Từ Thức châm biếm trước đây mà thôi. Từ những chiến sĩ oai hùng chinh Nam phạt Bắc, trở thành Đại Đội Chung Sự chỉ lo việc ma chay, hiếu hỉ, thì còn có gì buồn hơn?
Tại sao Tập thể Chiến sĩ phải bị lãnh đạo bởi một người như Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh mà không phải là một ông Tướng nào khác? Tại sao trong Tập thể có nhiều gửi thư yêu cầu Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh từ chức mà Giáo sư cứ nắm lấy cái chức Chủ Tịch? Chức Chủ Tịch đâu có lãnh lương tiên gì, mà phải bám lấy? Nên nhớ rằng mỗi khi Việt Cộng thi hành một công tác gì đều luôn luôn “điều nghiên” đối tượng rất kỹ. Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh được nổi tiếng là người “văn võ toàn tài”, có bằng cấp Tiến sĩ thì rất dễ thu hút cái đám trí thức coi trọng bằng cấp. Hơn nữa, Giáo sư mắc chứng bệnh háo danh rất nặng, thì kẻ địch rất dễ cài vào một con mồi giỏi tài tâng bốc để đối tượng ngất ngây. Tôi rất ghét chạm vào đời tư người khác. Vì thế, tôi không bao giờ đụng đến đời tư của bất cứ ai. Tôi chỉ lên tiếng khi thấy những kẻ lợi dụng sự Chống Cộng để nổi danh hoặc để làm tiền phi pháp mà thôi. Ngay cả cái việc bà Phiến Đan dùng cựu học sinh Trường Nữ Trung Học Gia Long để tổ chức vinh danh Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh là một người “văn võ toàn tài” tôi cũng im lặng. Chỉ có những anh em Không Quân trẻ mới không biết gì nhiều về sự nghiệp bay bổng của Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh. Còn tất cả những Không Quân thời trước đều biết Tư lệnh Nguyễn Xuân Vinh tuy là Tư Lệnh Không Quân, nhưng chưa hề được xác định Hành Quân. Theo luật lệ, một người phi công sau khi ra trường, phải trải qua thời gian huấn luyện nữa để xác định Hành Quân. Giống như một sinh viên Luật sau khi ra trường phải thực tập trong một Văn phòng Luật sư thì mới được coi là Luật sư để hành nghề. Một phi công chưa xác định Hành Quân thì không thể coi là Văn Võ Toàn Tài. Giáo sư đưa tay ra nhận tấm "Plaque" và cái danh hiệu đó không đúng. Người có lòng tự trọng không ai làm vậy!
Cuộc chiến giữa Quốc – Cộng luôn luôn là cuộc chiến Tình Báo và Tuyên Truyền. Năm 1960, Việt Cộng lập và Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam và chọn một nhân vật trí thức uy tín của Miền Nam để làm Chủ tịch. Luật sư Nguyễn Hữu Thọ là một trí thức danh tiếng của Miền Nam, không làm chính trị, đã được Việt Cộng đưa lên làm Chủ tịch bù nhìn, mà tất cả kế hoạch phá hoại Miền Nam đều nằm trong tay “Anh Hai Xe Ngựa”. Danh từ “Anh Hai Xe Ngựa” phải là người hoạt động trong giới Tình Báo thì mới biết.
Luật sư Nguyễn Hữu Thọ một hôm được một cô sinh viên Luật rất xinh đẹp mới ra trường, xin đến tập sự. Chính cô sinh viên xinh đẹp này là con mồi đưa Luật sư Thọ vào cạm bẫy ái tình mà Luật sư không hề hay biết. Giống như Đại tá Nhảy Dù Nguyễn Chánh Thi thất bại cuộc đảo chánh lật đổ Tổng thống Ngô Đình Diệm, chạy sang tị nạn bên Nam Vang cũng được một cô gái xinh đẹp đến phục vụ “người hùng” và giới thiệu cho ông Đại tá Nhảy Dù một “người Cậu” để đàm đạo cho đỡ buồn. Năm 1963, Mỹ, một số Tướng lãnh và Phật giáo Ấn Quang đảo chánh Tổng thống Diệm thành công, Đại tá Nguyễn Chánh Thi trở về Việt Nam được lên chức Thiếu tướng và đưa “Ông Sáu” về làm quản gia cho mình. Nhờ Tình Báo Hoa Kỳ dò biết tại tư dinh của Tướng Nguyễn Chánh Thi có tín hiệu truyền tin đánh ra Hà Nội, thì mới khám phá “Ông Sáu” là tình báo viên cao cấp Việt Cộng.
Ngay trong Tổng thống phủ, Nguyễn Ngọc Nhạ là điệp viên Việt Cộng, đồng thời là Cố vấn Chính trị của ông Nguyễn văn Thiệu. Đáng lý ra Tướng Nguyễn Khắc Bình phải liên lạc với các cựu nhân viên Tình Báo của mình để xây dựng một mạng lưới Tình Báo nhằm chống lại sự xâm nhập của Việt Cộng. Tiếc thay! Tướng Nguyễn Khắc Bình lại là tay chân bộ hạ của Việt Tân, được cư dân ở San Jose phong cho cái chức “người ném đá không cần giấu tay”!
Lập ra tổ chức Tập thể Chiến sĩ là để đấu tranh chống lại Việt Cộng thi hành Nghị Quyết 36. Tôi đã bao lần gọi điện thoại hối thúc ông Chủ tịch Nguyễn Xuân Vinh phải có một cơ quan ngôn luận để chống lại sự tuyên truyền của Việt Cộng, nhưng ông không làm. Tại sao? Nên nhớ ông Nguyễn Xuân Vinh từng làm việc ở Nha Tâm Lý Chiến dưới quyền Trung tá Nguyễn văn Châu, chắc chắn ông phải biết tờ báo là lợi khí để chống lại luận điệu tuyên truyền của địch. Hãy hỏi tại sao ông không làm? Có phải tại vì băng đảng Việt Tân không cho ông làm? Bởi vì một khi Tập thể Chiến sĩ chính thức lên tiếng phản bác lời tuyên bố của bà Luật sư Trần Kiều Ngọc “Em không chống Cộng, em chỉ chống Cái Ác” hay phản bác ông Tổng Giám đốc Trúc Hồ tuyên bố: “Đòi lật đổ chế độ Việt Cộng là sai! Chỉ xin nhân quyền thôi” thì kế hoạch thi hành Nghị Quyết 36 của Việt Cộng sẽ coi như mất hiệu lực?
Với tư cách là người trải nghiệm chiến lược Việt Cộng, tôi viết một bức thư tâm tình cho Luật sư Trần Kiều Ngọc, liền bị ngay mấy tên “Dư luận viên” của Việt Tân nhào ra mạt sát tôi thậm tệ. Đó là chiến thuật bôi nhọ của Việt Cộng đã dùng trước năm 1975 để cho không còn ai có uy tín với quần chúng. Ngày nay Việt Tân rập khuôn sử dụng chiến thuật bôi nhọ ấy rất hiệu quả để làm im tiếng những người Chống Cộng, nhưng chết nhát! Đáng lý ra các vị đang lãnh đạo Đại Việt, Quốc Dân Đảng thấy Tập thể Chiến sĩ VNCH nằm yên trước hiện tượng Trần Kiều Ngọc, Trúc Hồ, là phải hành động để chống lại Nghị Quyết 36 của Việt Cộng thì mới không làm buồn lòng Cụ Trương Tử Anh, Cụ Nguyễn Thái Học nơi suối vàng.
Tôi bị mất nước, nên chẳng còn gì để mất. Mặc cho bọn đầu đường xó chợ, bọn du thủ du thực mạ lỵ. Tôi tự biết mình là ai, nên vẫn lên tiếng một cách nghiêm chỉnh, lịch sự để ít nhất tôi không hổ thẹn làm một người tha phương cầu thực, giá áo túi cơm vì quay lưng lại trước nỗi thống khổ của đồng bào mình trong nước đang bị Việt Cộng biến thành súc vật. Nếu ai còn lương tri, thì còn lên tiếng để đừng cho bọn giả hình, bọn làm bạc giả và bọn xài bạc giả có thể cấu kết nhau làm ô nhục giống nòi. Tôi nghĩ đến việc Dân biểu Hồ Hữu Tường đòi ra Hà Nội làm lễ điếu tang cho Hồ Chí Minh mà không một Nghị sĩ nào, Dân biểu nào, nhà lãnh đạo Chính trị nào, nhà lãnh đạo Tôn giáo nào hay ông Tướng nào, ông Trí thức nào lên tiếng, thì cũng giống Tiến sĩ Trần Quang Thuận – phát ngôn viên chính thức của Trí Quang – đã được tiễn đưa về nơi an nghỉ cuối cùng một cách long trọng mà lại có một số ông Dân Biểu, Nghị sĩ đăng báo phân ưu vậy. Cái câu “nghĩa tử là nghĩa tận” đang là cái đạo lý của Việt Nam nhằm biện minh cho Trí Quang khi chết, vẫn được nhiều phụ nữ Huế xếp hàng hai bên đường lăn lộn khóc than cũng là bình thường thôi! Và Tiến sĩ Cao Huy Thuần, Thái Kim Lan vô tư phong Bồ Tát cho Trí Quang một cách thoải mái.
Theo nhận định của tôi, các đoàn thể Chống Cộng chỉ đặt nặng phần hình thức, mà không nghĩ đến Việt Cộng sử dụng Nghị Quyết 36 là có mục đích tiêu diệt nòi giống Lạc Hồng. Bởi vì hễ ai cất lên tiếng nói công chính, đàng hoàng, tử tế liền bị một tập đoàn đầu trâu mặt ngựa nhào ra chửi bới ngay. Từ đó, mới nảy sinh ra một nền “văn chương phải đạo” để được yên thân của các ông nghệ sĩ làm văn hóa!
Tôi bảo đảm rằng không một tổ chức nào, không một đoàn thể nào trong Cộng Đồng có bản lĩnh để chống lại thủ đoạn của Việt Cộng, vì quá thiếu vắng người can đảm chống lại sự bôi bẩn của phường vô lại. Nếu tình hình này kéo dài, chắc chắn nòi giống Việt Nam sẽ tiêu, vì Văn Hóa rồi đây sẽ không còn! Nếu tôi nói sai, xin quý vị hãy công khai lên tiếng. Một dân tộc không còn Văn Hóa thì dân tộc đó nhất định sẽ biến mất trên hành tinh này.
Tôi xin nói cho các nhà Chống Cộng hiểu rằng cái việc “đóng băng” Tập thể Chiến sĩ là ý đồ của Việt Cộng để thi hành Nghị Quyết 36 mà tôi đã cảnh báo từ lâu, nhưng chẳng ai thèm lưu tâm. Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh – Chủ tịch Tập thể Chiến sĩ – chỉ giỏi môn toán, chứ không biết gì về thủ đoạn Việt Cộng. Ông đã bị bà Phiến Đan dẫn dắt mà không hay biết đó thôi! Mỹ nhân kế đã được bọn Tàu sử dụng cả hàng chục thế kỷ trước, đến nay vẫn còn hiệu lực!
Luật sư Nguyễn Hữu Thọ trong giờ lâm chung mới than: “Bọn Việt Cộng đểu thật”! Giống như Phạm Xuân Ẩn lúc gần chết mới trối trăn với vợ con “Đừng chôn Ba gần mả mấy thằng Việt Cộng”!
Bằng Phong Đặng văn Âu, ngày 16 tháng 7 năm 2022.
10200 Bolsa Avenue, Westminster, CA.92683.
Telephone: 714 – 276 – 5600.
Email Address: bangphongdva033@gmail.com
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.