THƯ VIẾT CHO NGUYỄN TƯỜNG TUẤN
BẰNG PHONG
ĐẶNG VĂN ÂU
Westminster, Quận Cam, 12 giờ ngày
24 tháng 12 năm 2021.
Anh Tường Tuấn thân,
Lịch sử là chuyện đã qua. Chúng ta
không thể quay về quá khứ để sửa chữa cái khiếm khuyết. Dù tôi chỉ là một sĩ
quan cấp Thiếu tá, nhưng tôi nhận thấy chúng ta sẽ bị Hoa Kỳ bỏ rơi.
Hoa Kỳ sai lầm khi bắt buộc Miền Nam
xây dựng nền dân chủ. Khi thất bại trong việc xây dựng dân chủ, quần chúng Hoa
Kỳ tại chính quốc áp lực chính phủ của họ phải bỏ rơi Miền Nam.
Tại sao Miền Nam không thể xây dựng
nền dân chủ?
Tại vì Việt Nam mới thoát ra khỏi
ách đô hộ, Quân nhân và Công chức do Thực dân Pháp đào tạo, nên họ không được
hun đúc lòng yêu nước trước hiểm họa cộng sản. Từ chỗ không ý thức giữa Quốc
gia và Cộng sản chỉ có sống và chết, cán bộ Quân Sự và Hành Chính trị lo làm
việc tận tâm 8 giờ một ngày là đã được coi như tốt rồi. Trong khi bên
Việt Cộng rình rập giết chúng ta 24/24 với khẩu hiệu "trường kỳ mai
phục". Người dân lẫn cán bộ chính quyền quá non nớt, ngây thơ trước những thủ
đoạn hiểm độc của kẻ thù. Do đó kẻ thù đã thành công trong những công tác địch
vận như: binh vận, trí vận, tôn giáo vận v... v... Đối với Cộng sản, ta chỉ có
diệt, chứ không thể chống. Bởi vì chỉ một phút mất cảnh giác, một phút lơ đễnh
là chúng lụi chúng ta không thương tiếc!
Ngay cả thành phần lãnh đạo đảng như
Đại Việt có ông Hà Thúc Ký mang quân ra Ba Lòng lập chiến khu chống Chính phủ;
như lãnh tụ Nhất Linh Nguyễn Tường Tam và một số đảng viên cao cấp Quốc Dân
Đảng tham gia cuộc đảo chánh năm 1960 do hai sĩ quan tình báo Vương văn Đông,
Trần Đình Lan, tay sai của Thực dân Pháp chủ động. Sự chống đối bằng bạo lực
(lập chiến khu, đảo chánh) làm cho lãnh tụ Ngô Đình Diệm bị thế giới xem là nhà
độc tài. Sở dĩ có sự phản bội là tại vì những kẻ “ăn cơm Quốc gia thờ ma Việt
Cộng” nghĩ rằng nếu Việt Cộng chiến thắng thì họ là kẻ có công với cách mạng!
Tới chừng Việt Cộng đánh cho sặc máu mồm, như trường hợp Thượng tọa Thích Thiện
Minh, thì đã quá muộn. Bộ trưởng Tư pháp trong cái gọi làm Chính phủ Lâm thời Cộng
Hòa Miền Nam – Trương Như Tảng – đã phải vắt giò lên cổ chạy, sau khi nhìn thấy
rõ chân tướng Việt Cộng! Bọn trí thức ngu si này làm mất chính nghĩa chiến đấu
cho Tự Do của Miền Nam.
Trung tướng Nguyễn văn Thiệu là một
người dùng thủ đoạn để leo lên chiếc ghế Tổng thống, chứ không phải là người có
tâm yêu nước và có tầm lãnh đạo Quốc gia. Được Tổng thống Diệm tín cẩn, cho làm
Tư Lệnh Sư Đoàn 5 gần thủ đô Saigon để khi có biến thì đem quân về cứu giá. Thế
như ông Thiệu đã phản bội Tổng thống Diệm, đứng về phe làm loạn. Sau đảo chánh,
ông Thiệu và ông Khiêm nhờ ông Nguyễn văn Kiểu (đảng viên Đại Việt và anh của
ông Thiệu) giới thiệu để tham gia Đại Việt vì mưu đồ chính trị, chứ không vì lý
tưởng “Dân Tộc Sinh Tồn”. Hai ông Khiêm và Thiệu tuyên thệ vào Đại Việt tại Bộ
Tổng Tham Mưu do bác sĩ Nguyễn Tôn Hoàn và Kỹ sư Hà Thúc Ký nhận lời tuyên thệ.
Nhưng sau đó hai ông âm thầm lập đảng Dân Chủ. Lần thứ hai, ông Thiệu bội phản.
Năm 1967, sau khi Tướng Kỳ dẹp yên cuộc Biến Động Miền Trung năm 1966, Tướng Kỳ
tổ chức bầu cử Lưỡng viện Quốc Hội và Tổng thống.
Vì các Tướng lãnh nhận thấy Tướng Kỳ
là ông Tướng sạch, có khả năng dẹp yên các cuộc chống đối của Khối Ấn Quang,
dẹp yên cuộc đấu tranh của Ấn Quang cùng với sự phản bội của Tướng Nguyễn Chánh
Thi ở Miền Trung. Cho nên, Tướng Kỳ được các Tướng lãnh ủng hộ đại diện họ ra
tranh cử Tổng thống. Các Tướng không ủng hộ Tổng thống Thiệu vì họ biết cá tính
của ông Thiệu.
Khi Hội đồng Quân Lực họp để lấy
quyết định chọn ai là người đại diện Quân Đội ra tranh cử Tổng thống, ông Thiệu
và ông Kỳ ngồi chờ ở ngoài. Thật ra, cuộc họp chỉ có tính cách hình thức, nhưng
quyết định đã có từ hôm trước. Khi Đại tướng Cao văn Viên – Tổng Tham Mưu
trưởng – ra mở cửa phòng họp để mời ông Thiệu và ông Kỳ vào hội trường để nghe
quyết định của Quân Đội. Dường như linh tính báo trước, ông Thiệu biết sẽ bị
Hội đồng Quân Lực gạt ra ngoài, nên ông Thiệu gục người xuống và khóc.
Cái khóc của ông Thiệu là học theo cách Lưu Bị giả bộ làm rơi chén rượu khi
được Tào Tháo khen Lưu Bị là anh hùng. Ông Tướng Kỳ tuy người Bắc, nhưng lại là
phổi bò, tự nhiên cảm thấy mủi lòng khi thấy ông Thiệu khóc.
Vào Hội trường, Tướng Kỳ tuyên bố:
“Các Tướng Lãnh khỏi cần đọc Nghị Quyết, tôi muốn trở về Không Quân và nhường
cho ông Thiệu ra tranh cử Tổng thống để giữ tình đoàn kết Quân Đội”. Cả Hội
trường đứng lên hoan hô tinh thần đoàn kết của Nguyễn Cao Kỳ. Tướng Hoàng Xuân
Lãm đứng lên, đề nghị: “Tướng Kỳ đã thương Quân Đội thì thương cho trót. Tôi
yêu cầu Tướng Kỳ đứng phó cho Tướng Thiệu thì mới thắng Luật sư Trương Đình Du
được Khối Ấn Quang ủng hộ. Nếu đề nghị của tôi mà Tướng Kỳ không chấp nhận, tôi
xin trả cặp lon Trung tướng lại cho Quân Đội và về quê tiếp tục nghề dạy học”.
Cả Hội trường vỗ tay tán thưởng. Tướng Kỳ đành chấp nhận đứng phó cho Tướng
Nguyễn văn Thiệu.
Trung tướng Nguyễn Đức Thắng nghi
ngờ Tướng Thiệu chưa chắc là người trung thành với Quân Đội. Tướng Thắng đề
nghị lập Quân Ủy Hội có quyền năng giống như Bộ Chính Trị. Mọi sự quyết định
của Tổng thống Thiệu phải qua sự đồng ý của Quân Ủy Hội gồm 4 Tướng Tư Lệnh
Quân Đoàn, các Tướng Tư Lệnh Quân Binh Chủng. Tướng Kỳ lãnh đạo Quân Ủy Hội,
Tướng Thiệu là thành viên như các Tướng khác. Tướng Thiệu đồng ý ngay. Thế là
Quân Ủy Hội thành lập ngay sau đó.
Sau cuộc họp. trưởng CIA ở Saigon là
ông William Colby vào War Room (Phòng Hành Quân Chiến Cuộc của KQ) trong căn cứ
Tân Sơn Nhất, gặp Tướng Kỳ để yêu cầu ông đổi quyết định. Bởi vì White House,
Bộ Ngoại Giao và Pentagon đã có kế hoạch ủng hộ Tướng Kỳ làm Tổng thống. Hoa Kỳ
không tin tưởng Tướng Nguyễn văn Thiệu. (Có lẽ Hoa Kỳ nhận thấy sự bình chân
như vại của Tướng Thiệu – Chủ tịch Ủy ban Lãnh đạo Quốc gia – trong vụ Biến
động Miền Trung?)
Ông William Colby kiên nhẫn thuyết
phục Tướng Kỳ suốt 20 phút đồng hồ. Tướng Kỳ có lẽ tiêm nhiễm tinh thần Nho
giáo (Quân tử nhất ngôn), nên trả lời với Colby như sau: “Đây là chuyện nội bộ
của đất nước chúng tôi. Các ông đến Việt Nam để làm Cố Vấn hay là Quan Thái
Thú?”. Nghe câu nói đó của Tướng Kỳ, ông William Colby nhún vai và bước chân ra
khỏi War Room.
Đây là sự kiện thực đã xảy ra lúc
bấy giờ. Hai người biết rõ sự kiện này là Đại tá KQ Đào Huy Ngọc (90 tuổi, còn
sống ở Hawaii) và anh Nguyễn Quốc Phiên (Sĩ Quan Không Quân, phi công Air
Vietnam, hiện sống ở Quận Cam). Tin đồn ngoài phố Saigon lúc bấy giờ cho rằng Mỹ
ủng hộ ông Thiệu, chứ không ủng hộ Nguyễn Cao Kỳ là sai sự thật).
Tổng thống Thiệu là người đa mưu túc
trí cho quyền lợi cá nhân. Ông Kỳ là người yêu nước, dám hy sinh, nhưng là anh
chàng cao bồi phổi bò, anh hùng mã thượng nên đã bị ông Thiệu phản.
Tết Mậu thân, ông Thiệu về quê vợ ở
Mỹ Tho, bị kẹt ở đó. Tướng Kỳ là người đứng ra đóng vai Tổng Tư Lệnh chỉ huy
cuộc phản công Việt Cộng. Tướng Thiệu cứ ở lỳ tại Mỹ Tho, để mặc cho
Tướng Kỳ tả xung hữu đột. Các ông Sĩ Quan phụ tá Tướng Kỳ thấy ông Thiệu cứ bình
chân như vại, nên họ đề nghị nhân dịp này lật đổ ông Thiệu để lãnh đạo Quốc
gia. Ông Kỳ mắng mấy ông Sĩ Quan: “Các anh đừng xúi bậy. Tôi đâu phải loại hèn,
chơi trò bẩn, khi đất nước lâm nguy!” Về sau, An Ninh báo cáo cho ông Thiệu
biết sự kiện ông Kỳ từ chối làm đảo chánh. Nhưng qua năm 1971, ông Thiệu đá ông
Kỳ ra khỏi chức vụ Phó Tổng thống và chọn Cụ Trần văn Hương, mà chỉ cho ông Kỳ
biết quyết định đó vào phút chót. Ông Thiệu mua chuộc các vị Dân cử ra luật
“Mỗi ứng cử viên Tổng thống phải được 100 hay 200 vị Dân cử giới thiệu”
(Lâu ngày, tôi không nhớ rõ con số chính xác). Vào phút chót, kiếm cho đủ con
số Dân cử là điều khó khăn. Báo chí Saigon đều nhìn thấy cái đểu và trò chơi
bẩn của ông Thiệu. Tướng Dương văn Minh bị cho là bất hợp lệ vì không có chứng
chỉ tại ngũ! Rút cục, Tổng thống Thiệu độc diễn, vì các đối thủ đã bị triệt
tiêu. Báo chí Hoa Kỳ loan tin ông Thiệu độc diễn. Nhân dân Hoa Kỳ bất mãn, vì
họ cho rằng hành động của Tổng thống Thiệu là phản dân chủ. Bọn Mỹ Cộng nằm
vùng trên nước Mỹ được dịp xách động dư luận quần chúng đòi hỏi Chính phủ Hoa
Kỳ phải bỏ rơi Miền Nam.
Tôi quên nói sự kiện Quân Ủy Hội.
Sau khi đắc cử Tổng thống năm 1967, Tướng Thiệu giải tán Quân Ủy Hội, không có
chuyện Quân Đội được quyền ra lệnh cho Tổng thống giống như Bộ Chính trị Cộng
sản! Khi Tướng Kỳ nhường ông Thiệu ra tranh chức Tổng thống, cả Hội trường đứng
lên vỗ tay hoan hô. Nhưng khi Tướng Thiệu giải tán Quân Ủy Hội, triệt Tướng Kỳ
bằng thủ đoạn bẩn thì không một ông Tướng nào dám ra mặt phản đối. Ngay cả Tướng
Hoàng Xuân Lãm đe trả cặp lon Tướng lại cho Quân Đội, nếu ông Kỳ không đứng
chung liên danh với ông Thiệu năm 1967, nhưng Tướng Lãm cũng không có một phản
ứng nào khi ông Thiệu chơi bẩn năm 1971. Thú thực, trong lòng tôi không có sự
nể phục các Tướng lãnh chỉ huy mình.
Qua anh tôi, tôi quen biết một ông
CIA tên là Kolman (không nhớ Họ) khuyên tôi nên chuẩn bị rời Việt Nam vì thế
nào Mỹ cũng bỏ Việt Nam sau vụ buôn lậu Còi Hụ Long An. (Có lẽ ông Frank Snepp
biết anh Kolman này)
Đoàn Convoy buôn lậu chở rượu Tây,
thuốc lá và có cả bạch phiến từ biên giới Cambodge – Việt Nam về Saigon cho dân
Saigon xài và chở thuốc Tây qua Cambodge cho “Bộ Đội Cụ Hồ” chữa thương bệnh
binh. Trong chiến tranh Việt Nam, có một số Nhà Thuốc Tây buôn lậu thuốc bán
cho Việt Cộng để làm giàu phi pháp.
Vụ Thương Phế Binh cắm dùi khắp
Saigon, Tướng Thiệu cứ để mặc kệ. Là quân nhân tranh cử Tổng thống được binh sĩ
dồn phiếu cho mình, nhưng Tổng thống Nguyễn văn Thiệu không quan tâm đến đời
sống nghèo khổ, bệnh tật của thương phế binh thì thật là quá tệ. Lúc bấy giờ
tôi đã bắt đầu nghi ông Thiệu là hậu thân của ông Chàm trả thù dân tộc Việt
Nam. Vụ mua quan bán chức khá phổ biến trong Chính quyền ông Thiệu cũng
không qua mắt người Hoa Kỳ.
Tình hình chiến sự mỗi ngày một căng
thẳng. Năm 1974, Tổng thống Thiệu còn bỏ ngân sách Quốc gia mua các vị Dân Cử
thay đổi luật, cho phép Tổng thống được quyền tranh cử nhiệm kỳ ba, sau khi
chấm dứt hai nhiệm kỳ mà Hiến Pháp đã quy định. Anh em quân sĩ không
quan tâm vấn đề thủ đoạn chính trị của Tổng thống Thiệu, nên vẫn cắm đầu
cắm cổ hăng say chiến đấu. Khi ông Thiệu rời Anh Quốc sang Hoa Kỳ sinh sống, có
ai thấy ông Thiệu dám công khai đi thăm viếng Cộng Đồng Việt Nam Tị Nạn Cộng
sản không? Ông Thiệu chỉ lén lút đi thăm các tay chân, bộ hạ từng hưởng ơn mưa
móc của ông lúc cầm quyền mà thôi!
Anh ruột của tôi nguyên là “Chef
Pilotage” sông Saigon (Trưởng đoàn hoa tiêu đưa tàu buôn lớn từ ngoài Vũng Tàu
vào cập bến sông Saigon), Giám đốc Trường Hàng Hải Thương thuyền tại Trung tâm
Phú Thọ. Một một đại gia người Tàu ở Chợ Lớn đến nhà đề nghị anh tôi làm
Captain một chiếc tàu thủy lớn có thể chứa hơn 500 người và đầy đủ thực
phẩm cho một năm ngoài khơi Vũng Tàu. Nếu Miền Nam thất thủ, thì nhổ neo giã từ
Việt Nam. Nhưng anh tôi không chịu, vì không muốn rời bỏ đất nước. Tôi biết
nước sẽ mất, nhưng không dám xúi anh mình nhận đề nghị của ông đại gia người
Tàu để được hưởng món tiền thù lao khá lớn trả bằng đô-la,
Mỹ sai lầm vì tham gia cuộc chiến
tranh mà bị sa lầy vì “Chiến tranh nhân dân”. Nếu lúc bấy giờ Quân đội Hoa Kỳ
có một người Tướng danh tiếng như Douglas MacArthur thì Miền Nam không
mất. Sai lầm của Hoa Kỳ là không hiểu tâm lý quần chúng Miền Nam. Một quần
chúng không có lãnh đạo dũng cảm, yêu nước, có viễn kiến. Dù quan tài đang nằm
trước mắt, nhưng hàng ngũ lãnh đạo nhất định không đổ lệ. Không có một ông
Tướng nào có tầm nhìn chiến lược để khuyến cáo Tổng thống Thiệu nguy cơ Hoa Kỳ
sẽ bỏ rơi Việt Nam. Câu nói của Tổng thống Thiệu: “Nếu Hoa Kỳ viện trợ cho ta
700 triệu đô-la, ta đánh theo kiểu 700 trăm triệu…” là vô tình thú nhận Quân
Đội ta là lính đánh thuê. Nghĩ lại, mình hết sức buồn vì lý tưởng Chống Cộng
của mình bị chà đạp. Có anh em chiến sĩ nào có cảm tưởng chua xót như tôi
không?
Sau năm 1975, người di tản ra khỏi
nước, người Việt tị nạn cộng sản cũng không ý thức Việt cộng là kẻ thù của dân
tộc, nên không đoàn kết nhau để chống lại họa diệt chủng. Ngay như cái đám thảo
khấu (giặc cỏ) của anh em nhà Hoàng Cơ Minh mà không dẹp nổi là tại vị bản tính
người Việt Nam ưa đánh đu với tinh. Các Chùa ở Mỹ phần lớn do Sư Quốc Doanh
(tức là Công An Cộng Sản) làm trụ trì, nhưng đạo hữu càng ngày càng đông
(Ở Hải ngoại, có bao nhiêu con cái của người Quốc gia đi tu để làm trụ trì? thì
sư đi tu đàng hoàng để làm trụ trì ở đâu ra?). Tỷ phú Hoàng Kiều tổ chức Đại
Nhạc Hội, cho khách vào tự do, khỏi mua vé và được hứa cho ăn tôm hùm. Hoàng
Kiều ngồi chễm chệ trên sân khấu bao quanh bởi mấy ông Sĩ quan KQ lãnh đạo Tập
thể Chiến sĩ. Trước khi cho ăn tôm hùm, Hoàng Kiều nói một bài diễn văn khinh
miệt chính thể Việt Nam Cộng Hòa mà tất cả khán giả trong Hội trường cứ ngoan
ngoãn ngồi ịt ra, không hề có một chút phản ứng. Dân Việt Nam chịu nhục vì
miếng ăn hay thật!
Đọc Nguyễn Tường Tuấn thường viết
cho tuổi 30, tôi thích lắm! Nhưng đọc thấy mấy bác, mấy chú lùm xùm trong
cái vụ Xây Dựng Tượng Đài TQLC tái chiếm Cổ Thành Quảng Trị mà rầu thúi ruột!
Liệu dân Việt Nam có lập được Siêu Quốc Gia như niềm mong ước của Giáo sư Sử
Học Phạm Cao Dương? Tôi nghi ngờ nòi giống Việt Nam có nguy cơ diệt chủng!
Người Nhật thua trận, nhưng nhân dân
Nhật được cả thế giới kính trọng vì người Nhật có lòng tự ái dân tộc cao.
Người Việt Nam Cộng Hòa thua trận,
bị Quân Xâm lăng Việt Cộng làm nhục cả nòi giống và người Mỹ coi khinh vì người
Việt Nam chỉ có tự ái cá nhân, nhưng không có lòng tự ái dân tộc. Người Mỹ coi
khinh chúng ta, vì anh em nhà Hoàng Cơ Minh là một đám giặc cỏ, làm kháng chiến
bịp, lại đi dọa nạt, khủng bố người lương thiện, mà Cộng đồng không dẹp được.
Vẫn có đứa mang lon lá đàng hoàng xổ ra cái luận điệu nịnh bợ rẻ tiền: “Trách
chi người mang thân giúp nước”? Ký giả A.C. Thompson thực hiện cuốn phim
“Terror In Little Saigon” để giúp đồng bào Việt Nam vạch mặt băng đảng khủng bố
Hoàng Cơ Minh, nhưng anh ra rất nản trước sự thờ ơ của dân Việt. Tuy anh ký giả
Thompson không nói ra, nhưng tôi biết anh ta rất khinh dân Việt Nam, chỉ biết
tranh đấu cái lỗ miệng.
Cuối đời nhìn lại, người chiến sĩ
Trinh sát của Sư Đoàn 5 Bộ Binh có bao giờ nghĩ chúng minh đã tiêu phí tuổi trẻ
cho một tập đoàn lãnh đạo bất xứng? Liệu Tuổi 30 có chia sẻ nỗi đau của anh em
chúng mình? Liệu các bạn trẻ Hải ngoại có dấn thân như anh em chúng ta đã dấn
thân?
“Tiên trách kỷ, hậu trách nhân”.
Chẳng bao giờ có Quốc gia nào, dân tộc nào có bổn phận che chở Quốc gia mình,
yêu thương dân tộc mình. Tổ tiên dạy: “Đoàn kết thì sống, chia rẽ thì chết”.
Trong tình trạng chia rẽ như hiện nay của Cộng Đồng Người Việt Quốc gia như thế
này, thì thế nào bọn Việt Cộng cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ hủy diệt nòi giống
Việt Nam do Trung Cộng ra lệnh!
Trong truyện tiểu thuyết kiếm hiệp
của Kim Dung có nhân vật Du Thản Chi. Trong tâm lý người Việt Nam cũng có đa số
nhân vật tên là “Du Thản Nhiên” tôn thờ chủ nghĩa "Mackeno" (mặc kệ
nó), bọn ma đầu cứ việc hoành hành. Nhìn cái Đại hội họp mặt của những cựu học
sinh Chu văn An tại San Jose vừa qua do ông Nam Lộc làm MC, có sự hiện diện của
Thái thượng hoàng Hoàng Cơ Định thì mới thấy trường Chu văn An không đào tạo
nổi một người học trò nào nối chí Thầy Chu văn An cả. Hầu hết cựu học sinh Chu
văn An hồn nhiên tay bắt mặt mừng Lãnh tụ Hoàng Cơ Định, xong ra nhảy đầm, nốc
rượu tây.
Bằng Phong Đặng văn Âu
Telephone: 714 – 276 – 5600
Email Address: bangphongdva033@gmail.com
G VĂN ÂU
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.