Search This Blog

Sunday, October 31, 2021

CÙNG CHUNG SỐ PHẬN - BÀI SỐ 2

 

CÙNG CHUNG SỐ PHẬN

Bằng Phong Đặng văn Âu (Bài số 2)

Lời nói đầu : Trong lịch sử thế giới, có lẽ chưa có một cuộc chiến đấu nào cam go như cuộc chiến đấu của nhân loại hôm nay. Đó là cuộc chiến đấu của loài người chống lại quỷ sứ yêu tinh. Tôi không phải là nhà tôn giáo. Nhưng qua trải nghiệm trong đời sống, tôi tin rằng có thế giới vô hình. Và thế giới vô hình có thể tác động lên thế giới hữu hình. Có thể hiểu đó là quy luật nhân quả. Những gì tôi sắp sửa trình bày với bạn đọc là những ý nghĩ rời liên quan đến sự bí ẩn không thể giải thích bằng lý luận, tin hay không tin là tùy mỗi người. Bởi vì nó không phải là khoa học thực nghiệm để chứng minh cụ thể. Tôi viết bài này dành cho người ưu tư đến thời cuộc.

------------------------------------------------------------------

Một nhà hàng hải Tây phương tới Á Châu nhận xét: “Phải đi đến nước Nhật, mới tìm thấy một dân tộc thông minh như dân tộc Việt Nam”. Đọc câu ấy, tôi cảm thấy tự hào về dân tộc mình.

Tôi đoán chừng rằng có nhiều người như tôi đặt câu hỏi “Dân tộc Việt Nam thông minh, nhưng mắc phải tội tình gì mà chịu bao nhiêu tang tóc, đau thương, nhục nhã kinh khiếp đến thế? Trong khi sự thông minh của dân ta không kém gì dân Nhật, mà tại sao không bằng Nhật?”

Không phải ai cũng có thể trả lời thỏa đáng câu hỏi đó. Tôi nghĩ như vậy. Cho nên, tôi trình bày sự suy nghĩ chủ quan của tôi, thì thế nào cũng có người chống đối, nhất là phía cộng sản vô thần. Tôi không phải là nhà nghiên cứu tôn giáo. Tôi không mê tín, dị đoan, nhưng tôi tin vấn đề tâm linh. Tôi sẽ cố gắng sắp xếp những mảnh rời của sự kiện như một người chơi ghép hình để trả lời khúc mắc đó. Ước mong bậc cao minh góp phần suy nghĩ.

Tôi cũng xin nhấn mạnh thêm rằng tôi không hề cố ý xúc phạm tiền nhân. Tôi cám ơn Tổ tiên có công mở mang bờ cõi, dựng nước và giữ nước. Nhưng Tổ Tiên mình đã tiêu diệt một dân tộc, thì Tổ Tiên mình đã phạm tội với Thiên đình, thì con cháu phải hứng chịu.

Đạo Phật nói về biệt nghiệp và cộng nghiệp: “Cái nghiệp của một cá nhân có thể kéo theo cái nghiệp của đám đông”. Hoặc trong dân gian cũng có câu: “Đời cha ăn mặn, đời con khát nước”. Người cha phạm tội ác, đứa con mới sinh ra đâu đã phạm tội gì, mà phải hứng chịu sự quả báo? Không! Nó chưa phạm tội, nhưng nó phải gánh cái tội của Tổ Tiên nó vì liên đới trách nhiệm. Nước Mỹ văn minh, chịu ảnh hưởng nền văn hóa Ki-tô giáo, cũng tin gia đình Tổng thống John Kennedy bị nguyền rủa (cursed) mà liên tiếp gặp thảm họa đấy thôi!

Khi đọc mẩu chuyện do Giáo sư Lê Tuyên kể vị Linh mục tại Nhà Thờ Santander ở Tây Ban Nha nói rằng nước ta đã bị người Chàm chiếm lấy rồi, tôi càng nhận thấy mối trăn trở của mình từ nhiều năm trùng khớp với những gì vị Linh mục tiết lộ. Tại sao người Chàm đã chết mà có thể lấy lại tổ quốc của họ? Có lẽ trước khi bị chém đầu, người Chàm bị đã nguyền rủa: “Ta sẽ làm cho dân tộc của các ngươi trở nên ngu si, mê muội, đần độn, phản phúc, tàn ác, giết hại lẫn nhau không nương tay”? Khi cái đạo quỷ Cộng sản xuất hiện trên đất nước ta là cơ hội vàng cho oan hồn dân Chàm dùng con quỷ Cộng sản làm công cụ để trả thù dân tộc ta. Bởi đạo Cộng sản có khả năng vẽ ra một Thiên đường huyễn tưởng, mà trí thức bị quỷ ám, nên cứ thế mà tin theo.

Chắc chắn bạn đọc từng nghe câu nói “Ma đưa lối, quỷ đưa đường”. Một người thông minh, tài giỏi, mà linh hồn bị quỷ ám, thì trở nên mất sáng suốt, ngu muội. Người bạn đồng nghiệp của bố tôi là bác sĩ Lê Đình Thám thuyết phục bố tôi tham gia vào đảng cộng sản. Bố tôi từ chối bởi vì chủ nghĩa cộng sản chủ trương “Vô gia đình – Vô tổ quốc – Vô tôn giáo”. Bố tôi là một bác sĩ y khoa chuyên ngành cơ thể học, chẳng hề nghiên cứu chủ nghĩa cộng sản như triết gia Trần Đức Thảo. Bố tôi từ chối tham gia cộng sản như một phản xạ tự nhiên. Vô tôn giáo, con người chẳng còn biết sợ đấng thiêng liêng trên đầu, nên tha hồ gây tội ác, lương tâm chẳng còn biết cắn rứt thì xã hội loạn to. Bố tôi căn dặn các con đừng bao giờ tham gia đảng Cộng sản. Cho nên anh Cả của tôi là bác sĩ Đặng văn Ấn, Y sĩ trưởng của Sư Đoàn 304 Việt Cộng được đảng dụ dỗ đến mấy cũng nhất định không gia nhập đảng. Người anh kế tôi là Đặng văn Châu một sinh viên của trường Thanh Niên Tiền Tuyến do Luật sư Phan Anh, Bộ trưởng Thanh Niên của Chính phủ Trần Trọng Kim  thành lập. Anh tôi nổi loạn, chống Hồ Chí Minh ký Hiệp Định Ngày 6 tháng Ba thỏa thuận cho Thực Dân Pháp trở lại Đông Dương. Hồ Chí Minh ra lệnh bỏ tù anh tôi tại nhà lao Hỏa Lò chờ ngày ra pháp trường. Em của Bộ trưởng Phan Anh, là Phan Mỹ, bạn học của anh tôi, vào nhà lao thuyết phục anh tôi gia nhập đảng Cộng sản thì sẽ được ân xá. Anh tôi nhất định thà chết, chứ không chịu theo Cộng sản. May nhờ quân Pháp đổ bộ vào Hải Phòng, nên anh tôi thoát án tử hình.

Giáo sư Trần Đức Thảo, một triết gia nổi tiếng ở Paris, chắc chắn ông phải thông thái hơn bố tôi. Nhưng có lẽ ông không đọc cuốn “Animal Farm” (Trại Súc Vật) của nhà văn George Orwell, cuốn Retour d’ URSS” (Trở về từ Liên Bang Sô Viết) của André Gide để biết chủ nghĩa cộng sản đã biến xã hội loài người thành trại súc vật. Nhưng giả thử ông có đọc, ông vẫn nhắm mắt lao đầu theo Cộng sản vì ông bị ma đưa lối quỷ đưa đường!

Thân phụ Giáo sư Trần Đức Thảo than: “Phải chi ngày xưa tôi cho anh học nghề thợ mộc, thợ nề thì ngày nay cái thân anh đỡ khổ, cái thân tôi đỡ khổ và cái dân tộc này đỡ khổ”. Câu than vãn đó cho ta thấy người trí thức càng thông thái, càng ngu. Vì cái ngu Giáo sư Trần Đức Thảo đã kéo theo cái ngu của toàn dân tộc. Đúng là lời nguyền rủa của oan hồn đã được chứng thực?

Năm 1945, Nhật đầu hàng Đồng Minh vì hai quả bom nguyên tử của Mỹ thả xuống hai thành phố Hiroshima và Nagasaki. Viên Đại sứ Nhật (lai Pháp) ở Đông Dương, đến gặp Thủ tướng Trần Trọng Kim, đề nghị: “Tuy chúng tôi thua trận, nhưng lực lượng quân sự của chúng tôi còn nguyên vẹn. Nếu Ngài đồng ý, chúng tôi sẽ tiêu diệt đảng Cộng sản không còn một mống cho Ngài”. Thủ tướng Trần Trọng Kim nhã nhặn trả lời: “Chúng tôi cám ơn Ngài. Chuyện nội bộ của chúng tôi, anh em trong nhà sẽ giải quyết êm đẹp với nhau”. Đấy! Cụ Trần Trọng Kim – nhà sử học tên tuổi – mà còn tưởng cộng sản là anh em với mình, thì có chết không? Đúng là Cụ bị quỷ ám chứ gì nữa? Bố tôi là Bí thư (ngày nay gọi là Đổng Lý Văn Phòng) của Cụ Trần Trọng Kim, đứng bên cạnh chết điếng người, khi nghe Cụ Kim từ chối lời đề nghị của viên Đại sứ Nhật.

Nhiều người có cha mẹ, anh em, thân nhân bị cộng sản giết chết mà vẫn hết lòng tôn thờ Hồ Chí Minh cũng là do quỷ ám. Nhạc sĩ Phạm Tuyên làm bài nhạc “Như Có Bác Hồ Trong Ngày Vui Đại Thắng”, mặc dầu có cha là nhà Văn Hóa Phạm Quỳnh bị Việt Cộng chặt đầu. Người anh em thúc bá của tôi là Hùm Xám Đặng văn Việt có cha là Thượng thư Đặng văn Hướng được Hồ Chí Minh mời làm Bộ trưởng trong Chính phủ Liên Hiệp, rồi bị đấu tố cho đến chết, mẹ hoảng sợ phải uống thuốc độc tự tử, mà vẫn hăng say chiến đấu cho cái chủ nghĩa vô thần ác ôn!

Tôi chỉ nêu lên mấy trường hợp tiêu biểu. Còn vô số trường hợp như trên, kể ra khôn xiết!

Đại sứ Bùi Diễm viết cuốn sách “Trong Gọng Kìm Lịch Sử”. Tôi hỏi: “Thưa anh, em đồng ý với anh rằng trước năm 1954, các anh chiến đấu vừa chống Thực dân Pháp vừa chống Cộng sản Hồ Chí Minh thì đúng là trong gọng kìm. Nhưng sau năm 1954, Mỹ đâu có phải là kẻ thù của ta như Thực dân Pháp, gọng kìm đâu còn nữa? Tại sao các đảng phái Quốc gia không đoàn kết với nhau tiêu diệt cộng sản để trả thù cho đồng chí Đảng trưởng bị Cộng sản thủ tiêu ? Cho dù các anh không thích Tổng thống Ngô Đình Diệm, nhưng ông Ngô Đình Diệm đã làm hại gì cho Quốc gia như Hồ Chí Minh chứ?” Dĩ nhiên câu hỏi tôi nêu ra, Đại sứ Bùi Diễm không thể trả lời.

Làm sao các lãnh tụ đảng phải, tôn giáo không nhớ lời dạy “Đoàn kết thì sống, chia rẽ thì chết”? Có phải vì họ bị quỷ ám mà dân Việt Nam thông minh, cản đảm không kém gì dân Nhật Bản, nhưng bị lời nguyền rủa của Chàm, nên chia rẽ nhau thì mới bị con quỷ cộng sản đày đọa, bóc lột tận xương tủy, đúng không?

Hoàng Đế Bảo Đại nhiều lần thuyết phục ông Ngô Đình Diệm về nước làm Thủ tướng, nhưng ông không dám nhận lời vì biết tình thế quá khó khăn. Tới khi vua Bảo Đại đem tinh thần Quốc gia Dân tộc và bổn phận với các Tiên Đế Nhà Nguyễn, ông mới nhận lợi. Thử hỏi có phải ông Diệm tham chức Thủ tướng để làm tay sai Đế quốc Mỹ như lời cáo buộc của Việt Cộng không?

Sự kiện lịch sử cho ta thấy Tổng thống Diệm là một người yêu nước. Ông từng được vua Bảo Đại mời làm Thượng thư Bộ Lại (quan đầu triều giống như Thủ tướng ngày nay) lúc ông mới 33 tuổi. Ông đề nghị Thực dân Pháp thay đổi chính sách cai trị hà khắc. Pháp không chấp thuận, ông đệ đơn từ chức ngay. Vậy ông có phải là người tham quyền nhắm mắt làm tay sai cho Pháp không?

Bài diễn văn của Tổng thống Ngô Đình Diệm trước Lưỡng viện Hoa Kỳ năm 1957:

https://www.youtube.com/watch?v=vKqHv23Cq3k

Vì ảnh hưởng Nho giáo, ông Diệm đã áp dụng lời dạy của Nguyễn Trãi: “Đem đại nghĩa, thắng hung tàn. Lấy chí nhân thay cường bạo” để lãnh đạo nhân dân. Ông còn áp dụng câu nói của nhà Cách mạng Phan Chu Trinh: “Khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh” làm tiêu chí để người trí thức phải nhớ trọng trách của mình đối với dân tộc.

Nhưng ông áp dụng quan niệm “Đức Trị” để chống lại Cộng sản là không khả thi, vì có những phần tử mệnh danh là Quốc gia, nhưng làm đầy tớ cho ngoại bang luôn luôn phản bội.

Năm 1960, bọn tay sai Thực dân Pháp là Trung tá Vương văn Đông, Trung tá Trần Đình Lan làm cuộc đảo chánh. Bác sĩ Phan Quang Đán, lãnh tụ sinh viên Công giáo du học tại Hoa Kỳ, tưởng cuộc đảo chánh thành công tới nơi, ông lên đài phát thanh đọc cáo trạng hài tội chế độ Ngô Đình Diệm. Nhưng cuộc đảo chánh thất bại. Bác sĩ Phan Quang Đán bị bắt, ông viết lời thú tội, khóc lóc xin Tổng thống khoan hồng. Cơ quan An Ninh trình cuộn băng lên Phủ Tổng thống và đề nghị phát thanh trên đài cho quần chúng thấy cái hèn của trí thức. Nhưng Tổng thống Diệm từ chối và nói: “Chúng ta khác cộng sản ở Miền Bắc chà đạp trí thức. Nếu phát thanh cuốn băng này cho dân chúng nghe, thì chúng ta chẳng hơn gì cộng sản”.

Lãnh tụ Đại Việt ở Miền Trung, ông Hà Thúc Ký, bất mãn với chế độ, kéo quân ra Ba Lòng lập chiến khu, lập đài phát thanh bí mật tại Saigon lên án chế độ. Cuối cùng, ông Hà Thúc Ký bị bắt, nhưng không hề bị đánh đập, tra khảo. Bà Hà Thúc Ký bị Công An điều tra, nhưng sau đó được thả ra và các con của ông bà Hà Thúc Ký vẫn sinh sống bình thường, không hề bị trù dập.

Võ Đình Cường là một cán bộ Cộng sản, đứng đầu tổ chức Gia Đình Phật tử, bị chính quyền bắt nhiều lần. Nhưng Trí Quang nhờ ông Cố vấn Ngô Đình Cẩn can thiệp thì được thả ra.

Tướng Lê Quang Vinh, tên hiệu Ba Cụt, thủ lĩnh Bình Xuyên, về đầu thú với Chính quyền , nhưng Phó Tổng thống Nguyễn Ngọc Thơ bắt và xử tử hình. Theo sử liệu cho biết Phó Tổng thống Nguyễn Ngọc Thơ có mối tư thù với Ba Cụt trong vấn đề quyền lợi trước năm 1954, nên Ba Cụt mới bị xử tử. Hà Mạnh Trí ám sát Tổng thống Diệm tại Ban Mê Thuột mà Tổng thống Diệm còn tha mạng, thì không lý do gì Tổng thống Diệm xử tử hình Ba Cụt về đầu thú với Chính quyền. Tướng Trịnh Minh Thế bên Cao Đài về hợp tác với Chính phủ thì được trọng dụng đấy thôi!

Cụ Nhất Linh Nguyễn Tường Tam là nhà Cách mạng Văn Hóa, lãnh tụ Liên minh Quốc Dân Đảng và Đại Việt, từng làm Bộ trưởng Ngoại giao trong Chính phủ Liên Hiệp của Hồ Chí Minh, nhưng nhìn thấy tận mắt sự đểu cáng của Hồ Chí Minh, nên từ chức. Danh tiếng của Nhất Linh được nhiều trí thức biết đến nhiều hơn Tổng thống Ngô Đình Diệm. Tuy không nắm quyền lực, nhưng Cụ Nhất Linh là biểu tượng của quyền uy, tiếng nói của Cụ sẽ vô cùng nặng ký, để đánh thức những nhà trí thức lầm đường lạc lối quay về với chính nghĩa Quốc gia. Tiếc thay! Cụ lại dính dáng đến vụ đảo chánh do cán bộ trong đảng cung khai. Tuy nhiên, Chính quyền không bắt bỏ tù, chỉ phái ông Lê Nguyên Phu tới tận nhà hỏi han một cách lịch sự. Cụ chấp nhận ra tòa với điều kiện không đối chất với thuộc hạ. Ông Lê Nguyên Phu không bảo đảm yêu cầu của Cụ. Thế là Cụ quyết định tự tử với bức thư tuyệt mạng như sau: “Đời tôi để lịch sử xử, tôi không chịu để ai xử tôi cả. Sự bắt bớ và xử tội tất cả các phần tử đối lập quốc gia là một tội nặng sẽ làm cho nước mất về tay cộng sản. Tôi chống đối sự đó và tự hủy mình cũng như hòa thượng Thích Quảng Đức tự thiêu để cảnh cáo những người chà đạp mọi thứ tự do”. Nhà văn Nhất Linh sai hai điểm. Thứ nhất, đối lập là tranh đấu trong nghị trường, chứ đảo chánh lật đổ chính quyền là phi pháp, thì không thể xem là đối lập. Thứ hai, Hòa thượng Quảng Đức không tự thiêu, mà bị đốt. Quần chúng ít học tin là tự thiêu, nhưng một lãnh tụ đảng không thể nghe lời tuyên truyền của Việt Cộng. Bức thư tuyệt mạng của Cụ Nhất Linh kết án Chính quyền đàn áp trí thức và đàn áp tôn giáo là không đúng sự thật, làm cho chính nghĩa Việt Nam Cộng Hòa trở thành phi nghĩa trước dư luận quốc tế.

Trung tướng Nguyễn Chánh Thi là con cưng của Cụ Diệm, lại là người làm phản chính nghĩa Việt Nam Cộng Hòa tới ba lần. Lần thứ nhất, tham gia đảo chính năm 1960 phản Đệ nhất Cộng Hòa. Lần thứ hai, theo sự xúi giục của Trí Quang gây nên cuộc biến động Miền Trung năm 1966 chống lại Chính quyền Trung Ương, phản nền Đệ nhị Cộng Hòa. Lần thứ ba, phản Quân lực Việt Nam Cộng Hòa, khi ông cùng những người phản chiến ở Mỹ vào Quốc Hội, chống phái đoàn của Tổng thống Nguyễn văn Thiệu gửi sang Hoa Kỳ vận động Quốc Hội tháo khoáng ngân sách viện trợ. (Theo lời tường thuật của bà Lê thị Anh).

Tướng Đỗ Mậu nguyên là lính Khố Xanh, từng kéo xe cho Tổng thống Diệm. Vì cùng quê Quảng Bình, được Tổng thống Diệm tín cẩn, đưa lên làm Quân Ủy trưởng đảng Cần Lao kiêm Giám đốc An Ninh Quân Đội, lại là người đi móc nối các Tướng lãnh làm đảo chánh lật đổ chế độ năm 1963. Bị những người tín cẩn phản bội, làm sao Tổng thống Diệm không mất mạng?

Những tên cộng sản đội lốt Thầy Chùa cáo buộc chế độ Ngô Đình Diệm độc tài, đàn áp Phật giáo mà được dân chúng tin theo là vì lời nguyền rủa của oan hồn Chàm khiến cho cả nước đều ngu, mê muội. Mặc dù phái đoàn điều tra Liên Hiệp Quốc tuyên bố không hề có sự đàn áp Phật giáo ở Việt Nam. Mặc dù trong Nội các đa số Bộ trưởng là Phật giáo. Mặc dù đa số Tướng lãnh là Phật giáo. Mặc dù Tổng Giám đốc Cảnh sát  Đại tá Nguyễn văn Y  và Giám đốc An Ninh Quân Đội, kiêm Quân Ủy đảng Cần Lao Đại tá Đỗ Mậu đều là Phật giáo. Nếu chế độ Tổng thống Diệm có chính sách đàn áp Phật giáo, chắc chắn hai nhân vật đứng đầu ngành An Ninh, Tình Báo, Phản Gián phải là người Công giáo. Có chăng là do một số cá nhân Công giáo “bảo hoàng hơn vua” lợi dụng chức vụ chèn ép anh em ngoại giáo để lấy điểm Chính quyền mà thôi. Nhưng cho tới nay, vẫn còn có một số phần tử, trong số đó có cả nhà viết sử Trần Gia Phụng (!), vẫn khẳng quyết Ngô Đình Diệm đàn áp Phật giáo. Tôi cho rằng ông Trần Gia Phụng thiếu sự công minh của một sử gia (!) có lương tâm.

Tổng thống Diệm không đàn áp Phật giáo, mà còn có chủ trương phục hưng Phật giáo bằng cách cho các nhà sư Phật giáo đi du học nước ngoài và hệ thống trường Bồ Đề được tự do giảng dạy, chứ không bắt các giáo sư phải trình “giáo án” cho Bộ Giáo dục giống như Việt Cộng. Con số Chùa chiền được trùng tu, được mới, xây đủ nói lên chế độ không hề đàn áp Phật giáo.

Lời dạy khai dân trí của nhà Cách mạng Phan Chu Trinh được Tổng thống Diệm áp dụng triệt để. Nhưng trường Đại học Huế là ổ Cộng sản. Bác sĩ Lê Khắc Quyến rất được chế độ trọng dụng, nhưng lại là Bí thư Chi bộ Thuận Hóa của Việt Cộng, đứng đầu Phong trào Nhân Dân Cứu Quốc do Việt Cộng dàn dựng. Đa số những sinh viên được Linh mục Cao văn Luận đề nghị cho du học nước ngoài, khi về giảng dạy, đều có xu hướng Cộng sản. Trần Vàng Sao tác giả bài thơ “Tau Chửi” (tên thật Nguyễn Đính, sinh năm 1941 mất năm 2018) cùng cái đám Nguyễn Đắc Xuân và đồng bọn đi theo Việt Cộng là vì mấy ông Giáo sư gieo vào đầu họ tư tưởng Cộng sản. Lê Hiếu Đằng hoạt động cho Cộng sản, bị Chính quyền bỏ tù. Bố Lê Hiếu Đằng làm đơn xin cho con ra tù để đi thi, liền được Chính quyền chấp thuận. Thử hỏi ở ngoài Bắc, Lê Hiếu Đằng có được đối xử nhân đạo như thế không?

Nếu vu cáo Tổng thống Ngô Đình Diệm là ác ôn, là tội đồ dân tộc, tại sao không có nhân vật nào công khai tuyên bố ta là người đã hạ sát cả gia đình Ngô Đình Diệm để được quần chúng hoan hô là anh hùng cứu nước? Khi nghe tôi đặt câu hỏi ấy, những đứa ngu ngốc trong Khối Ấn Quang đều cứng họng. Chúng chỉ biết chửi với chửi tục và bảo tôi là hoài Ngô!

Dương văn Minh hoàn thành cuộc phản loạn, công việc đầu tiên ông ta làm là phá hủy Ấp Chiến Lược để cho Việt Cộng thi hành chủ trương lấy nông thôn bao vây thành thị. Tại sao không có một ông Tướng nào nhìn ra âm mưu của Dương văn Minh là làm tay sai cho Việt Cộng? Chẳng lẽ tất cả các Tướng lãnh đều ngu và hèn hết hay sao? Vậy, chỉ còn lời giải đáp là họ bị quỷ ám. Tôi đã trình cho độc giả xem cái video clip cuộc phỏng vấn của Bộ trưởng Lâm Lễ Trinh với Đại tá Nguyễn văn Y xác định Tổng thống Diệm đã biết Dương văn Minh là Việt Cộng nằm vùng.

Câu hát của Trịnh Công Sơn trong ca khúc Da Vàng “Gia tài của Mẹ để lại cho con, một bọn lai căn, một lũ bội tình” đã phản ảnh chính xác lời nguyền rủa của dân Chàm. Bà Mẹ Việt Nam đẻ ra một bầy con lai căn và phản bội, thì hỏi sao nước Việt Nam không mất vào tay quỷ sứ Cộng sản? Phải chăng tiền kiếp của Trịnh Công Sơn, xuất thân từ đất Chàm, là một người Chàm tái sinh, làm phát ngôn viên cho oan hồn của dân tộc Chàm? Giống như Chế Lan Viên, tên thất là Phan Ngọc Hoan, người Quảng Trị (đất của Chàm khi xưa) cũng có gốc Chàm nên tự nhận mình thuộc dòng họ Chế, viết tập thơ Điêu Tàn?

Bây giờ nói về người Mỹ nhảy vào Miền Nam Việt Nam.

Sau khi Đệ nhị thế chiến chấm dứt, Tổng thống Harry Truman yêu cầu Anh, Pháp trả lại độc lập cho các quốc gia thuộc địa để cho Cộng sản không có cớ xách động nhân dân các nước bị trị đứng lên giành độc lập. Anh Quốc khôn khéo sửa soạn cho dân thuộc địa đón nhận độc lập. Cho nên không một Quốc gia nào thuộc địa của Anh bị rơi vào tay Cộng sản. Trong khi đó, Thực dân Pháp ngu ngốc, tham lam, kiêu ngạo với chiêu bài khai hóa cho các nước lạc hậu để có cớ duy trì chính sách thuộc đia. Vừa phải đối phó các cuộc nổi dậy ở Bắc Phi, ở Việt Nam, nước Pháp mất máu, thua trận Điện Biên Phủ do sự tham chiến của Trung Cộng, đành phải đầu hàng và ký Hiệp ước Genève, nhường một nửa đất nước Việt Nam cho Cộng sản Hà Nội.

Năm 1954, Hoa Kỳ nhảy vào Miền Nam để biến Miền Nam thành một tiền đồn ngăn chặn làn sóng đỏ. Chúng ta cám ơn sự hào hiệp của Hoa Kỳ đã dốc tiền bạc để đưa gần một triệu dân Bắc vào Nam lánh nạn cộng sản và yểm trợ tài chánh cho chính quyền Miền Nam tái xây dựng những hoang tàn đổ nát sau chiến tranh thành Hòn ngọc Viễn Đông. Nhưng Hoa Kỳ đã sai lầm khi cưỡng bức lãnh đạo Miền Nam xây dựng chế độ dân chủ, trong khi người dân chưa hề có ý niệm dân chủ. Hơn nữa, trí thức Miền Nam bị quỷ ám, trở nên ngu muội, không ý thức hiểm họa ghê gớm của Cộng sản để dạy dân đoàn kết diệt Cộng, mà lại còn bí mật làm tay sai cho Việt Cộng! Dù Tổng thống Ngô Đình Diệm tài ba, yêu nước đến gấp triệu lần đi nữa, vẫn không thể nào bảo vệ đất nước, khi mà sự phản bội của người cộng sự trở thành kẻ nội thù.

Nếu bảo rằng Tổng thống Ngô Đình Diệm ngoan cố, không chấp thuận yêu cầu của Mỹ đưa Quân đội tham chiến ở Miền Nam, Hoa Kỳ thiếu gì cách để hạ bệ Tổng thống Diệm, mà phải dùng bọn Việt Cộng nằm vùng đội lốt Phật giáo và bọn Tướng lãnh phản trắc để làm cuộc đảo chánh lật đổ ông? Hoa Kỳ chỉ cần đe dọa cúp viện trợ tài chánh, khí giới, nhiên liệu, tức khắc Tổng thống Diệm phải ra đi vì không có tiền trả lương cho công chức, quân đội và không có đạn dược, xăng dầu thì súng cũng vứt đi, máy bay không thể cất cánh, chiến xa đều nằm ụ. Lãnh đạo Hoa Kỳ rất thông minh thì họ mới chiến thằng hai cuộc chiến tranh thế giới. Họ đâu có ngu để giết một Tổng thống mà trước đó họ ca ngợi ông Diệm là một lãnh tụ tài giỏi sánh ngang với Thủ tướng Nehru của Ấn Độ? Giết Tổng Diệm là một việc hết sức phi lý, vừa vô nhân đạo, vừa làm mất niềm tin của Đồng Minh. Theo suy nghĩ của tôi, Hoa Kỳ cũng bị quỷ ám làm mờ lý trí và lương tri.

Tôi đoán rất có thể trong CIA có cán bộ Cộng sản nằm vùng đã báo cáo sai lạc về Tổng thống Diệm, nên Kennedy mới quyết định thay Tổng thống Diệm. Số mệnh của Tổng thống Diệm phải chết để cứu chuộc tội lỗi cho dân Việt Nam, giống như  Chúa Jesus Christ phải chết để cứu chuộc tội lỗi cho dân tộc Do Thái. Tôi viết câu này, thế nào bọn Việt Cộng sẽ bảo tôi là một tân tòng cuồng tín Đạo Chúa. Không phải đâu! Đây là sự kiện mà tôi nghĩ Tổng thống Diệm tình nguyện chết để tránh cuộc huynh đệ tương tàn. Theo lời kể của Thiếu tá Nguyễn Hữu Duệ, Chỉ Huy phó Liên Minh Phòng Vệ Phủ Tổng thống, vào ngày cuộc đảo chánh xảy ra, ông đề nghị Tổng thống cho phép ông sử dụng lực lượng Liên Minh đến Tổng Tham mưu bắt toàn bộ Tướng lãnh phản loạn, nhưng Tổng thống Diệm từ chối, vì ông không muốn anh em Quân Đội giết nhau. Thiếu tá Duệ hỏi: “Vậy Tổng thống đành chịu chết vào tay bọn phản loạn hay sao?” Ngài đáp: “Chết thì đã sao?” Khó có lãnh tụ nào dũng cảm và yêu Quân Đội như Tổng thống Diệm.  Nhưng sự dũng cảm của Ngài đã làm chết một chế độ, giống như tín đồ của Chúa Jesus Christ đã bị bách hại!!!

Nước Mỹ có hai vị danh tướng hiểu bản chất Cộng sản. Đó là Tướng George Patton và Tướng Douglas MacArthur. Sau khi đánh bại quân Đức Quốc Xã, Tướng George Patton đề nghị Tổng thống Harry Truman dùng Liên quân Đức và Mỹ đánh tan Liên Xô Viết để trừ hậu họa cho nhân loại. Tướng Douglas MacArthur sau khi đánh tan chí nguyện quân Trung Cộng ở Triều Tiên, cũng đề nghị Tổng thống Harry Truman dùng bom nguyên tử chiến thuật đánh tan các Lộ Quân của Mao Trạch Đông, rồi đưa Tướng Tưởng Giới Thạch từ Đai Loan về Hoa Lục để lãnh đạo nước Tàu, lập lên chế độ dân chủ. Nhưng cả hai lần, Tổng thống Harry Truman đều từ chối.

Giá như Tổng thống Harry Truman nghe theo đề nghị của hai danh tướng, thì Hoa Kỳ không sa lầy trong chiến tranh Việt Nam. Thật là phi lý đại cường Hoa Kỳ mang 500 ngàn quân viễn chinh mà không chiến thắng một đạo quân lạc hậu, vũ khí thô sơ. Có lẽ Hoa Kỳ cũng bị quỷ ám mà không thấy chỗ nhược của Việt Cộng ở Miền Bắc. Hoa Kỳ chỉ cần gửi tối hậu thư cho Hồ Chí Minh ra lệnh phải rút quân về Miền Bắc ngay. Nếu không thi hành, Hoa Kỳ sẽ dùng Không Quân phá vỡ con đê sông Hồng Hà trong mùa nước lớn. Dù gan lỳ đến mấy, Hồ Chí Minh cũng phải tuân lệnh. Nếu không, một khi con đê bị đánh vỡ thì cả Bộ Chính trị lẫn Ban Chấp hành Trung Ương đều trôi ra biển. Hoặc không cần gửi tối hậu thư, chỉ dùng chiến hạm đậu ngoài biển nả trọng pháo vào đất liền từ vỹ tuyến 17 đến Vịnh Bắc bộ, suốt ngày đêm không chừa một thước đất nào ròng rã cho tới khi Hồ Chí Minh đầu hàng. Thử hỏi bọn Việt Cộng có còn khoác lác “Khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ nào cũ đánh thắng” nữa không? Tôi không rõ Hoa Kỳ có âm mưu gì khác mà kéo dài cuộc chiến tranh để mất 58 ngàn sinh mạng, hàng trăm phi cơ tối tân bị bắn hạ và phi công chết lẫn ở tù để ngày nay bị mắc phải “Hội chứng Việt Nam”? Có phải Hoa Kỳ cũng đã bị hồn ma bóng quế làm mù mắt để bị thua trận một cách nhục nhã. Không lẽ các nhà chiến lược Mỹ không nghĩ ra biện pháp như tôi nghĩ ở trên? Đó là lý do khiến cho tôi cho rằng Hoa Kỳ cũng bị oan hồn người Chàm can thiệp để ngày nay nước Mỹ bị điêu đứng?

“Death By China” chết bởi Trung Cộng là hậu quả từ sự sai lầm chiến lược trong chiến tranh Việt Nam. “Death By Vietnam War” mới là nguyên nhân cái chết của nước Mỹ.

Như đã nói từ đầu, tôi chỉ là người nối kết những sự kiện mà người Mỹ gọi là “Connect the dots” để lý giải một hiện tượng không thể chứng minh bằng toán học.

Bài viết đã khá dài, hẹn độc giả bài viết tới về đề tài này.

Kính tưởng nhớ Cố Tổng thống Ngô Đình Diệm nhân ngày giỗ Ngài sắp tới.

Ngày 31 tháng 10 năm 2021.

Bằng Phong Đặng văn Âu

Telephone: 714 – 276 – 5600

Email Address: bangphongdva033@gmail.com 

 

No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.