Search This Blog

Monday, May 24, 2021

VIẾT CHO NGƯỜI ĐÃ CHẾT (BÀI SỐ II)

 

 SỐ PHẬN CỦA MỘT DÂN TỘC.

VIẾT CHO NGƯỜI ĐÃ CHẾT.

Bằng Phong Đặng văn Âu (Bài số 2)

“Nước non ngàn dặm hai hàng lệ.

Tâm sự năm canh một bóng đèn” (Chu Mạnh Trinh)

Chào sử gia Dương Trung Quốc,

Tôi từng nói chuyện với anh một đôi lần qua điện thoại. Thời gian qua khá lâu. Chẳng hay anh còn nhớ đến tên tôi không?

Lâu nay chán xem tin tức. tôi thường theo dõi trên Youtube do MC Trấn Thành dẫn những chương trình “Siêu Trí Tuệ” hoặc “Tài Năng Nhí”. Lòng tôi rưng rưng cảm động vì xót thương cho những tài năng xuất chúng của nước nhà chẳng may phải bị sống dưới “một chế độ mà người lãnh đạo không có khả năng biết xấu hổ (chữ của Dương Trung Quốc)

Trong một “show” diễn khảo sát lịch sử, tôi nhìn thấy anh được ban tổ chức mời tham gia chương trình. Tóc anh vẫn còn dày và bạc như xưa (không thể bạc hơn). Da dẻ hồng hào và tiếng nói còn khỏe. Tôi mừng cho anh.

Theo dõi nhiều “show”, tôi có cảm tưởng như anh linh các nhà thông thái từ khắp nơi trên thế giới tụ vào sông núi Việt Nam để cho ra đời những thần đồng siêu việt. Lớn lên trong chế độ vô thần, có lẽ anh cho rằng cảm tưởng của tôi nặng đầu óc mê tín, dị đoan của tiểu tư sản? Không phải đâu anh Dương Trung Quốc! Nếu bỏ đi phần linh hồn như cộng sản, thì người Việt Nam còn chút hy vọng nào vào “hồn thiêng sông núi” trong tình thế tuyệt vọng? Tôi mường tượng nước Việt sẽ vươn lên sánh vai cùng năm Châu, nếu chủ nghĩa cộng sản không còn.

Đây là đường link (https://www.youtube.com/watch?v=lLIyCwVxZ84&t=236s) về thần đồng môn sử với sự hiện diện của sử gia Dương Trung Quốc.

Tôi quá sức ngưỡng mộ kiến thức lịch sử của cậu bé – Lê Nguyễn Phúc Vinh – 14 tuổi, nhưng lấy làm tiếc vì cậu ấy nhắc tới lời dạy của Hồ Chí Minh: “Dân ta phải biết lịch sử nước ta” ở phần mở đầu. Một đứa trẻ thông thạo lịch sử, tại sao lại phải nhắc đến lời nói của một kẻ bịp bợm? Nếu Hồ Chí Minh hiểu rõ lịch sử Việt Nam, tại sao ông ta cưỡng bức toàn dân phải nhìn nhận kẻ thù truyền kiếp của dân tộc làm anh em “môi hở răng lạnh”? Tôi từng đọc câu than vãn của một người thầy dạy môn sử ở Việt Nam: “Một môn học mà người thầy không muốn dạy và  người học trò không muốn học”. Bởi vì lịch sử bị  bắt buộc viết theo quan điểm duy vật, thì còn gì là lịch sử? Tôi tin chắc rằng trong lòng anh có nỗi ấm ức vì bị chỉ đạo phải viết lịch sử có mục đích tuyên truyền? Sự thật làm gì có chuyện Lê văn Tám đốt kho xăng của Thực dân, phải không? Đảng luôn luôn đặt tuyên truyền lên trên hết, thì phải dối trá thôi! Tôi hy vọng rằng một ngày nào đó sử gia Dương Trung Quốc sẽ có một tác phẩm giống như “Đèn Cù” của Trần Đĩnh hoặc “Làm Người Là Khó” của Phó Thủ tướng Đoàn Duy Thành để lột trần hơn nữa sự gian dối của đảng cộng sản cho đời sau đọc.

Tôi là người “Tình Cờ Lạc Đường Vào Lịch Sử” như nhà văn Nguyễn Mạnh Côn, được sinh ra trong một gia đình có mối liên quan đến lịch sử, lại được sống ở xứ sở tự do, nên thường “thành thật khai báo” những sự kiện mà tôi biết. Vì thế, trong nước có một số người “kháng chiến cũ” đọc những bài viết của tôi và bày tỏ: “Nhờ ông mà tôi biết những sự kiện xảy ra dưới chính thể Việt Nam Cộng Hòa”. Lạ lắm anh Dương Trung Quốc ạ! Ở ngoài này được sống tự do, nhưng hiếm có sử gia dám viết sự thật, vì họ sợ ... mất lòng! Lại có nạn những tên bồi bút làm “ghost writer” viết lịch sử giùm cho nhân vật không có khả năng viết. Chẳng hạn cuốn “Việt Nam Máu Lửa Quê Hương Tôi” của phản Tướng Đỗ Mậu là một tác phẩm có mục đích bôi nhọ lãnh tụ chế độ mà ông ta từng hưởng đặc quyền, đặc lợi. Tại sao tôi dám bảo đó là sản phẩm do mấy tên tay sai cộng sản viết? Tại vì một anh gốc Lính Khố Xanh nhờ ngáp phải ruồi mà trở thành Quân Ủy trưởng đảng Cần Lao, làm Đại tá Giám đốc An Ninh Quân Đội, rồi phản phúc vì không được thăng cấp Tướng, nên sinh ra bất mãn, đi theo cái đám Việt Cộng giả nhà Sư làm loạn để mánh mung leo lên tới cái chức Phó Thủ tướng đặc trách Văn Hóa! Một phu xe kéo, chữ nghĩa ở đâu ra mà viết được cuốn sách dày ngót một ngàn trang?

Tôi từng xem những buổi anh chất vấn Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tại Diễn đàn Quốc Hội. Tôi nhận thấy anh có những ý kiến đóng góp xây dựng, chứng tỏ anh cũng khao khát sự lương thiện như bao nhiêu người, nhưng tình trạng “Vũ Như Cẩn” (vẫn như cũ) hoặc “Nguyễn Như Vân” (vẫn như nguyên) là tại vì ông Hồ Chí Minh đã lập lên một bộ máy cai trị dựa trên sự dối trá, điêu ngoa. Cái cơ chế đó không cách gì thay đổi, vì thay đổi là chế độ sập! Chính ông Nguyễn văn An khi thôi làm Chủ tịch Quốc Hội đã than: “Lỗi này là lỗi hệ thống!” Tôi đã viết cho ông ta một bức thư để nói rằng người cầm quyền đẻ ra hệ thống, nếu thấy sai lầm lúc đang cầm quyền thì lo sửa chữa, chứ sao đợi tới khi thôi cầm quyền, lại đổ lỗi cho hệ thống? Mới đây ông Lê Kiến Thành – con trai Tổng Bí thư Lê Duẩn – nói lên những tệ hại của chế độ mà nhà thơ Bùi Minh Quốc đã tởm lợm: “Quay mặt vào đâu, cũng phải ghìm cơn mửa”! Một chế độ xây dựng trên sự lừa bịp, dối trá, lưu manh, độc ác ... tất yếu đưa đến một xã hội khiến mọi người phải sống giả tạo! Buồn nôn là phải thôi!

Bây giờ quay lại vấn đề tâm linh. Tôi vốn là phi công thường thi hành những phi vụ ban đêm để bao vùng trên trời. Hễ nơi nào có Việt Cộng tấn công đồn bót hay pháo kích vào thành phố thì được phái đến ngay tại nơi để yểm trợ quân bạn hoặc để diệt ngay ổ pháo kích. Đôi khi tình hình yên tĩnh, cứ thế bay vòng vòng trên trời cho đến khi chiếc phi cơ khác lên thay thế. Những lúc nhàn rỗi như vậy, trí óc tôi miên man nghĩ đến phận nước, phận mình. “Tại sao một dân tộc thông minh lại có những khoa bảng học vị đầy mình đâm đầu đi theo một cái chủ nghĩa quái đản “Vô Gia đình – Vô Tổ quốc – Vô Tôn giáo”? Nếu thành công trong sự nghiệp đánh thắng giặc Pháp, thì còn Gia đình và Tổ quốc đâu nữa để phục vụ? Giả thử cái thời bác sĩ Nguyễn Khắc Viện (anh ruột bà chỉ dâu của tôi) mù quáng vì qúa sức khao khát độc lập mà trở thành bất hiếu đối với cha bị Việt Cộng mang ra đấu tố, thì tạm hiểu được. Nhưng sau năm 1954, gần một triệu người dân Bắc phải rời bỏ quê cha đất tổ vào Nam để lánh họa cộng sản mà những trí thức Miền Nam như bác sĩ Lê Khắc Quyến, như nhà sư Trí Quang sao lại ngấm ngầm hoạt động cho cộng sản? Chẳng lẽ họ không biết Phong trào “Cải cách ruộng đất” đấu tố địa chủ một cách man rợ ở Miền Bắc hay sao? Chẳng lẽ Trí Quang không biết những nhà Sư ở Chùa Quán Sứ đều bị bắt buộc hoàn tục hay tự lao động để mưu sinh vì chẳng còn ai cúng dường lễ vật? Chẳng lẽ họ không thấy mỗi khi có cuộc giao tranh giữa Quốc gia và Cộng sản thì người dân đều bồng bế nhau chạy về phía Quốc gia hay sao?

Vì những câu hỏi tự nêu ra mà không có câu trả lời, tôi đành nghĩ đến sự kiện tổ tiên mình gieo nghiệp ác, nên con cháu phải trả nợ thần linh. Lê Chiêu Thống bị Chúa Trịnh chuyên quyền, sang Tàu cầu cứu vua Nhà Thanh. Hoàng Đế Quang Trung đánh tan quân Thanh, Lê Chiêu Thống bị kết tội cõng rắn cắn gà nhà. Chúa Nguyễn Phúc Ánh cầu viện quân Xiêm La cũng bị Nguyễn Huệ đánh tan, quay sang nhờ Bá Đa Lộc cầu viện nước Pháp. Vì Hoàng Đế Quang Trung chết sớm, Quang Toản còn nhỏ, nên Chúa Nguyễn Phúc Ánh giành được ngôi báu, dựng lên cơ nghiệp Nhà Nguyễn. Có lẽ cái câu “Được làm vua, thua làm giặc” truyền tụng trong dân gian là để ví vua Lê Chiêu Thống với chúa Nguyễn Phúc Ánh chăng?

Cách trả thù tàn tệ của vua Gia Long đối với người anh hùng Nguyễn Huệ có công đánh tan quân xâm lăng Nhà Thanh, rõ ràng quá tiểu nhân, không xứng đáng phong cách của đấng quân vương. Dòng dõi Nhà Tây Sơn đều bị vua Gia Long tận diệt không còn một mống. Rồi dùng “voi giày ngựa xé” để hành hình nữ Tướng Bùi Thị Xuân đang mang thai quả là man rợ. Tại sao vua Gia Long không dùng bộ luật Hồng Đức thời vua Lê Thánh Tông để trị nước, mà lại dùng luật của Nhà Thanh (người Mãn Châu) dùng để cai trị nước Tàu? Tại sao vua Gia Long không học tấm gương bao dung của Đức Trần Hưng Đạo sau khi đại thắng quân Nguyên? Tiếp đến các đời vua sau, Nhà Nguyễn chủ trương tiêu diệt dân tộc Chàm một cách có hệ thống, khiến cho các Hoàng Đế kế tục lãnh tai họa theo quy luật vay trả?

Vua Tự Đức được tiếng là một người con chí hiếu với Mẹ, nhưng lại không đủ sáng suốt như Minh Trị Thiên Hoàng của nước Nhật, để cải tổ chính sách cai trị theo lời đề nghị của nhà ái quốc Nguyễn Trường Tộ. Ngài có 105 phi tần cung nữ nhưng bị tuyệt tự, không có con kế nghiệp, phải nuôi ba người cháu làm con nuôi. Mặc dầu biết Hoàng tử Ưng Chân là người dâm đãng, cá tính không tốt, vua Tự Đức vẫn cho nối ngôi, chỉ được làm vua một ngày thì bị nhốt vào ngục thất. Triều chính rối loạn, trong bốn tháng phế lập ba vua. Hoàng đế Bảo Đại cuối cùng chết trong nghèo khổ, thiếu thốn, mặc dầu Hoàng tộc đông đảo, hằng năm tổ chức họp mặt Hoàng tộc linh đình, thừa sức nuôi Ngài để tiếp tục cuộc sống vương giả. Có phải cái ác nghiệp gây ra từ đời vua Gia Long, vua Minh Mạng mà con cháu của Ngài lãnh hậu quả? Rồi khiến cho cả dân tộc Việt Nam bị lây nghiệp chướng theo? Đúng là “Quít làm Cam chiu”!

Là kẻ hậu bối, tất nhiên tôi ghi ơn công lao mở nước, dựng nước của Nhà Nguyễn, nhưng trong lòng vẫn luôn luôn tự hỏi phải chăng oan hồn dân tộc Chàm trả mối thù xưa bằng cách sử dụng Hồ Chí Minh mang về nước một cái Đạo của Quỷ Sứ Ma Vương để xóa sạch nòi giống Việt? Nhất là khi đọc Tập san của cựu Sinh viên Đại học Huế, tôi thấy có một bài văn của Giáo sư Lê Tuyên thuật lại mẩu chuyện đi thăm viếng một Nhà Thờ ở nước Tây Ban Nha trước khi trở về Việt Nam, càng làm cho tôi tin vào vấn đề tâm linh là có cơ sở. Chuyện kể rằng “phái đoàn thăm viếng vừa đến sân Nhà Thờ, một vị Linh mục dòng Tên chưa từng đặt chân đến Việt Nam, chưa từng tham khảo Văn hóa Việt Nam, bước ra chào hỏi và khuyên đừng về Việt Nam, vì một nửa đất nước của các ông đã bị mất, còn đâu nữa mà về!” Tuy Giáo sư Lê Tuyên không nói ra một nửa đất nước đã mất vào tay ai, nhưng mọi người đều hiểu là mất vào tay người Chàm, vì trong bài có nhắc đến câu thơ của thi sĩ Nguyễn Bính “Đường về Chiêm Quốc”. (Tôi gửi kèm theo Tập Kỷ Yếu Đại Học Huế để anh đọc bài viết của Giáo sư Lê Tuyên dạy Đại học Huế từ trang 109 trở đi).

Tổng thống Ngô Đình Diệm là người hết sức yêu nước. Ông trọng dụng nhân tài, nên mời những người đỗ đạt ở Ngoại quốc về nước để chấn hưng nền học thuật từ chương của thế hệ trước. Tiếc thay! Vì mối thù truyền kiếp do tổ tiên gieo rắc, khiến cho những người có văn bằng càng cao càng ngu si đần độn, không nhìn thấy hiểm họa của cái Đạo Cộng Sản, nên họ biến thành những kẻ phản quốc! Viện Đại Học Huế là cái hang ổ của Việt Cộng để cho những Giáo sư có tư tưởng Marxist gieo mầm. Thằng bạn học cùng lớp với tôi là Nguyễn Đắc Xuân hiền lành, ốm yếu bị bạn bè bắt nạt. Tôi thường bênh vực nó. Nhưng sau khi theo “Thầy Trí Quang” tuyên thệ vào đảng Cộng sản, nó trở nên hung thần, giết người không gớm tay. Chính các Giáo sư thân Cộng đã đẻ ra loại sinh viên như Trần Vàng Sao, tên thật là Nguyễn Đính, sinh năm 1942 theo Việt Cộng, nhưng khi va chạm sự thật đã làm bài thơ “Tau Chưởi” để nguyền rủa cái chế độ man rợ. Tôi biết nhiều người yêu nước đi theo cộng sản, sau khi chạm mặt với thực tế, đã vô cùng oán hận, nhưng không dám hé răng vì sợ sự khủng bố của đảng.

Như tôi đã giải thích nhiều lần với bạn đọc rằng Chủ nghĩa Cộng sản là một tôn giáo, vì nó đề ra vũ trụ quan, nhân sinh quan như tôn giáo, nên nó mới có giáo điều. Giáo chủ của nó là Karl Marx. Tư bản không phải là chủ nghĩa, vì nó chẳng có giáo điều.

Đức Phật Thích Ca dạy Từ Bi. Đức Chúa Jesus Christ dạy Bác Ái. Riêng Karl Marx dạy Hận Thù, dối trá và chủ trương tiêu diệt những tôn giáo khác. Đạo Phật hay Đạo Chúa đều xác nhận sinh ra làm người đều phạm tội ít nhiều. Nên Đạo Phật hay Đạo Chúa đều khuyên tín đồ ăn năn, sám hối. Còn Đạo Cộng không có khoản nào trong giáo điều của chúng đề cập đến ăn năn, sám hối. Bằng chứng là bà chủ hãng Cát Hanh Long Nguyễn thị Năm đã cống hiến tài sản cho Đạo Cộng, giấu cán bộ cao cấp dưới hầm bí mật khi có cuộc hành quân bố ráp của Thực Dân Pháp, có hai người con trai là chính tri viên Trung Đoàn, nhưng vẫn bị đấu tố cho tới chết. Bằng chứng rõ ràng hơn nữa là đảng Cộng Sản Việt Nam đã phạm nhiều tội ác đối với dân tộc Việt Nam, nhưng từ đó đến nay chưa một lần nào đảng Cộng sản lên tiếng xin lỗi. Đạo Cộng không bao giờ biết đền ơn ai cả. Chúng nhồi vào óc quần chúng phải nói “nhờ ơn Bác, ơn Đảng” trước khi mở lời nói một điều gì, để cả dân tộc phải mang ơn sự tàn ác!

Một ngày nào đó, người ta dùng DNA để xác minh Hồ Chí Minh mang dòng máu Việt Nam đi nữa, ông ta vẫn là “Hồn Trương Ba, Da Hàng Thịt”, là một người cai trị dân Việt Nam bằng những biện pháp thâm độc gấp vạn lần Thái Thú Tàu cai trị nước ta. Đó là áp dụng cuộc nghiên cựu của nhà khoa học Ivan Pavlov thí nghiệm trên chó để biến cả một dân tộc thông minh, khí phách trở nên ngoan ngoãn như con vật nuôi trong nhà. Khi một dân tộc bị triệt tiêu trí tuệ, nhân cách, phẩm chất thì cái dân tộc đó nếu còn hiện diện trên địa cầu, chỉ là những tên nô lệ mà thôi! Nhà sử học Dương Trung Quốc hãy vận dụng trí nhớ để xem trong lịch sử dân tộc, có một nhà lãnh đạo nào như Hồ Chí Minh gửi cán bộ sang Tàu để học cách thức đấu tố địa chủ để trở về nước mở màn một cuộc chửi Cha mắng Mẹ long trời lở đất chưa? Cứ xem bài thơ của nhà giáo kiêm nhà văn Nguyễn Công Hoan chửi Cụ Phan Khôi một cách thô tục, khả ố thì đủ hiểu cái chủ nghĩa cộng sản đã đẻ ra người làm văn hóa mất dạy đến mức nào!

Hoa Kỳ đã giúp ba quốc gia bị chia đôi giữa Tự Do và Độc Tài. Đông Đức – Tây Đức thống nhất trong hòa bình. Nam Hàn vẫn giữ được quốc gia. Nhưng Miền Nam bị mất, vì oan hồn những người Chàm dùng tà giáo cộng sản làm cho dân Việt Nam đều bị quỷ ám. Có lúc nào trong lịch sử mà người dân Việt bị lâm vào tình trạng thù ghét nhau, chia rẽ nhau, phản bội nhau, đố kỵ nhau ghê gớm như thế đâu? Có bao giờ người yêu nước bị quy vào tội phản quốc và tên tội đồ được phong Thánh, được mang vào Chùa để thờ? Rồi chính Hoa Kỳ cũng bị quỷ ám, vì ra tay ngăn chặn oan hồn dân tộc Chàm trả mối thù dân tộc Việt Nam? Vì Hoa Kỳ bị quỷ ám, giết nhà ái quốc Ngô Đình Diệm, dù mang nửa triệu quân vào Việt Nam, tốn hàng trăm tỷ đô-la, chết 58 ngàn lính và vô số thương binh, nhưng vẫn bị thua trong nhục nhã bởi một đạo quân ốm đói, thất học. Đó là cái tội đánh rắn, mà không chịu đánh dập đầu!

Vì thua trận giặc Việt Nam, Hoa Kỳ phải thò tay ra bắt tay Trung Cộng, tức là cõng rắn cắn gà nhà. Lãnh đạo Hoa Kỳ đã quên sự cảnh báo về mối Họa Da Vàng (Péril jaune). Trung Hoa có lịch sử buôn vua, nuôi giấc mơ bình thiên hạ, coi các dân tộc chung quanh là man di mọi rợ và có truyền thống gian thương (làm giàu bằng mọi giá) rất phù hợp với đạo lý lươn lẹo của Cộng Sản. Tổng thống Ronald Reagan đề ra chương trình “Star War” khiến cho Liên Xô chạy đua bị hụt hơi, kinh tế lụn bại, khiến cho hệ thống chủ nghĩa cộng sản ở Âu Châu sụp đổ. Trong khi đó, Tổng thống George H. Bush thay vì quất sụm nền kinh tế của Tàu, lại chủ trương “Toàn Cầu Hóa” (một thuật ngữ trá hình về Thế giới đại đồng của cộng sản) làm cho Trung Cộng giàu lên thì ngày nay nước Mỹ bị Tàu làm cho điêu đứng mọi mặt là đương nhiên!

Ở đây, tôi xin nói thêm về kiếp nạn dân tộc Việt Nam, dù đã liều mạng đi tìm cuộc sống tại nước tự do mà vẫn bị oan hồn của Chàm tiếp tục trả mối thù. Đó là việc viên Phó Đề đốc Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa, tên là Hoàng Cơ Minh, dựng lên cái gọi là Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam mà bắt chước từ cách ăn mặc, để râu giống Hồ Chí Minh. Giải phóng quái gì mà đường lối phường tuồng như gánh hát bội khua chiêng gióng trống ầm ĩ, trong nội lực chưa có gì, tài nói dối chưa đáng xách dép cho cộng sản? Thế mà vẫn có người say sưa chạy theo giống như một đám lên đồng tập thể. Anh Quốc định hỏi tại sao hiện tượng kỳ quái như thế có thể xảy tại một đất nước tự do, thông tin không bị ngăn cấm ư? Tại vì những người có tên, có tuổi, có hiểu biết đều bị quỷ ám, biết Hoàng Cơ Minh làm  sai nhưng không dám lên tiếng, vì sợ bị quy cho cái tội chống Mặt Trận! Nhà báo Đạm Phong, Lê Triết viết bài công kích Mặt Trận lừa bịp thì bị giết, mà chẳng ai dám hé răng.

Tên của Chủ tịch Hồ Chí Minh đánh lừa cả nước viết tắt “HCM”; tên của Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh lừa bịp cũng viết tắt “HCM”. Đúng là tiền định! Làm sao tôi không ngờ rằng oan hồn của Dân Chàm muốn nói rằng “tổ tiên của các người thảm sát dân tộc chúng tôi, thì ngày nay các người phải chịu cái nhục mất nước, cộng thêm cái hèn, cái vô tư cách”? Hồ Chí Minh hay Hoàng Cơ Minh đều là tay sai của quỷ để trả thù dân Việt Nam! Có đúng không?

Ai mà chẳng biết sống ở đời, sự lương thiện là quan trọng để mọi người kính yêu. Ai rồi cũng phải chết, chỉ có danh thơm tiếng tốt sống mãi ngàn năm. Dũng tướng Trần Bình Trọng quắt mắt mắng vào mặt kẻ thù “ta thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc”. Nhà Nho Chu văn An “dâng sớ lên vua xin chém đầu bảy nịnh thần”. Cả hai vị đã khuất, nhưng anh hồn vẫn sống mãi tới ngày nay đó thôi! Tôi tin rằng ông Hồ Chí Minh và ông Hoàng Cơ Minh cũng muốn sử sách ghi danh, nhưng lại đi vào đường bá đạo để bị đời đời nguyền rủa, dù bọn bồi bút ra sức tâng bốc, làm lễ tưởng niệm, vẫn ô danh! Năm 1963, đám Tướng lãnh phản loạn họp nhau tại Tổng Tham Mưu để lật đổ Tổng thống Ngô Đình Diệm. Thiếu tá Nguyễn Hữu Duệ, Chỉ huy phó Liên Minh Phòng Vệ Phủ Tổng thống, xin phép Tổng thống mang quân đi bắt toàn bộ lũ phản phúc. Tổng thống Diệm không cho, vì không muốn thấy cảnh anh em huynh đệ tương tàn, nồi da xáo thịt. Thiếu tá Duệ thưa: “Chẳng lẽ chúng ta đành bó tay chịu chết hay sao?” Tổng thống Ngô Đình Diệm đáp ngắn gọn: “Chết thì đã sao?” Đúng linh hồn Tổng thống Ngô Đình Diệm không chết! Tên tuổi Ngài vẫn sống mãi mãi.

Thưa sử gia Dương Trung Quốc,

Cái tội của đảng Cộng sản là làm hèn cả dân tộc bằng sự khủng bố, giết người. Không một người khí phách nào được quyền sống sót dưới chế độ. Người anh thúc bá của tôi – Đặng văn Việt – được Thực dân Pháp phong cho danh hiệu “Hùm Xám Đường Số 4”, nhưng bị sống dưới chế độ “Cụ Hồ”, con hùm xám bị bẻ hết răng và vặt hết móng vuốt, trở nên nhũn như con chi chi. Thấy anh Việt đã ở tuổi 101, vẫn còn tự hào với chiến công lẫy lừng, tôi nói: “Phải chi ngày ấy anh đừng đánh Pháp thì ngày nay nước mình đâu có mất thác Bản Giốc, đảo Hoàng Sa, Trường Sa?” Thật tội nghiệp cho ông anh phải “ăn mày dĩ vãng” để sống!

Năm 2011, tôi theo các cháu tôi đem tro cốt của ông anh ruột về chôn tại nghĩa trang Nhà Họ Đặng ở Nghệ An. Tôi bị “làm việc” với hai cán bộ Công An Văn Hóa tại phi trường Nội Bài trong 90 phút . Tôi nói với họ rằng “chẳng qua bên các anh hên, các anh thắng. Còn bên chúng tôi thua vì chúng tôi xui. Nếu bên tôi thắng, tôi dẫn các anh đi nhậu thịt chó, chứ không bắt các anh phải “làm việc” như thế này”. Hai anh Công An nói: “Không phải đâu bác Âu! Đây chi là vấn đề đả thông tư tưởng thôi, chứ chẳng phải làm việc”. Tôi định nói: “Các anh làm quái gì có tư tưởng mà đòi đả thông?” Nhưng tôi thôi, vì thật tình mà nói, họ chỉ là nạn nhân như mình, chẳng có bên nào thắng bên nào bại. Tại vì bị Quỷ Ám, khiến cho những tinh hoa của đất nước mình tôn thờ một thứ tôn giáo của Quỷ Sứ, thì thế hệ mình phải chịu tai ách là đáng rồi. Dân mình dũng cảm, thông minh đâu kém gì dân Nhật? Thế mà ngày nay dân ta bị cả thế giới khinh khi, vì bị lũ Cuội tại cái “Chỗ Lội Làng Ngang”! (Đọc bài thơ của Cụ Nguyễn Khuyến tại đường link:https://www.thica.net/2013/02/03/cho-loi-lang-ngang/), cầm đầu, nên đành phải khoanh tay! Lãnh đạo đất nước là phải lo vun bồi nguyên khí Quốc gia. Đằng này, đảng lấy sự dối trá, lừa bịp, khủng bố làm phương tiện để giành quyền lực, gieo rắc sự sợ hãi lên toàn bộ dân tộc, thì ngày nay người cầm quyền sợ hãi dân đứng lên giành lại quyền. Thực dân cai trị còn cho dân có báo chí tư nhân, đảng Cộng sản cầm quyền cả nước từ 46 năm nay mà không có lấy một tờ báo tư nhân thì đủ rõ nhà cầm quyền sợ dân đến mức nào!

Người bạn đồng môn trường Quốc Học với tôi – Nhà văn Tràm Cà Mâu Nguyễn Thiệp – vừa viết truyện ngắn “Vẫn Còn Hy Vọng”. Hy vọng về điều gì? Hy vọng mọi người hãy đem đốt cuốn bí kíp “Kỹ Thuật Nói Dối”, thì thế giới trở nên văn minh, có văn hóa ngay. Tôi là một tên vũ biền, gốc Nghệ An nổi tiếng “chặt to kho mặn”, chẳng có văn tài, cũng đã từng viết “Thời Của Bọn Làm Bạc Giả” để ghi chép lại cái thời “đốn mạt” mà mình đang sống. Viết để giải tỏa ẩn ức, chứ chẳng mong kiếm một chiếc chiếu rách nào trên văn đàn. Bởi vì nói đến bọn làm bạc giả chỉ tổ bị ném đá, chứ ích lợi gì? Nhớ năm 1988 đăng bức thư “Vàng Rơi Không Tiếc” của nhà văn Đào Vũ Anh Hùng trên Giai phẩm Lý Tưởng của KQ/VNCH do tôi phụ trách, để hỏi người bạn về sự thực hư của Mặt Trận HCM, tôi liền bị bọn ma quỷ đứng trong bóng tối suốt ngày đêm gọi điện thoại đe dọa, khủng bố tinh thần. Nhưng tôi quyết liệt chống lại, tự bỏ tiền túi phát hành một số báo để hài tội quân khủng bố. Có người bạn hỏi anh không sợ bị giết như ký giả Đạm Phong à? Tự nhiên, từ trong tiềm thức, tôi bật ra câu nói “Chết có gì mà sợ?” giống như cố Tổng thống Ngô Đình Diệm đã thốt lên vào năm 1963. Nhiều người chê cười tôi là đứa dại, lo chuyện bao đồng, nhưng tôi chấp nhận thà chết đứng hơn sống quỳ để không bị phường vô lại bắt nạt. Ở xứ tự do, sức mấy tôi sợ cái đám giặc cỏ?

Trong chiến tranh Việt Nam, Tổng thống Hoa Kỳ không dám xua quân ra Bắc để thanh toán bọn tay sai Liên Xô, Trung Cộng vì sợ Trung Cộng nhảy vào can thiệp. Đó là một tính toán sai lầm, bởi vì lực lượng quân sự của Trung Cộng lúc bấy giờ đâu có ra gì? Trung Cộng đâu có thương yêu gì bọn tôi tớ mà nhảy vào cứu chúng nó? Hoa Kỳ cũng bị quỷ ám nên điều hành cuộc chiến hết sức ngu để thua bọn lính đánh thuê cho Liên Xô, cho Trung Cộng!

Nhờ được hưởng quy chế tối huệ quốc, Trung Cộng đã dùng tiền của Mỹ để mua các quan chức Hoa Kỳ nắm các địa vị then chốt trong guồng máy lãnh đạo Quốc Gia. Ăn tiền hối lộ của Trung Cộng, chính khách Hoa Kỳ trở nên hèn hạ, phải tuân hành mệnh lệnh của ông chủ Trung Cộng sẽ đưa Hoa Kỳ đến nạn lạm phát phi mã sắp tới cho mà coi. Những phát minh khoa học, vũ khí của Hoa Kỳ đều được bọn con buôn bí mật chuồi cho Trung Cộng, ngay cả cách thức bào chế vũ khí sinh học. Tiến sĩ kinh tế Peter Navarro viết cuốn “Chết bởi Trung Cộng” (Death By China) để báo động nhưng chính trị gia Hoa Kỳ trót bị Trung Cộng “blackmail”, nên Hoa Kỳ sẽ sụp giống như Việt Nam Cộng Hòa trước năm 1975.

Tỷ phú Donald Trump không đành lòng để cho quốc gia mình bị Trung Cộng thống trị, từ bỏ cuộc sống vương giả, đứng ra tranh cử cứu nước. Mặc dầu bà Hillary Clinton được Barack Obama và truyền thông thổ tả hỗ trợ tối đa, nhưng ông Trump đắc cử vẻ vang. Mặc dù bị đảng Dân Chủ phá phách suốt 4 năm cầm quyền, Tổng thống Trump vẫn đạt được những thành quả vượt bậc, hơn tất cả các đời Tổng thống tiền nhiệm. Thế mà tới nhiệm kỳ 2, năm 2020 Tổng thống Trump bị thua một đối thủ vô tài bất tướng, lại mắc bệnh mất trí nhớ, nói năng lung tung. Tôi tin sự thất cử của ông Trump là do Thiên Chúa muốn cho nhân dân Hoa Kỳ thấy rõ bộ mặt phản bội tổ quốc của những tên tai to mặt lớn đang nắm vận mệnh quốc gia.

Ngoại trừ Thượng Đế trừng trị tội ác của con quỷ Trung Cộng đối với Pháp Luân Công, đối với người Tây Tạng, người Duy Ngô Nhĩ bằng động đất làm vỡ đập Tam Hiệp, thì may ra Hoa Kỳ được tồn tại. Còn nước Mỹ bị bọn phản quốc, phản Chúa thắng lợi, thì nền văn minh nhân loại sẽ bị Trung Cộng hủy diệt, như Việt Cộng hủy diệt nền văn hóa Việt Nam!

Với chính sách cai trị làm ngu dân tộc bằng nền giáo dục bám lấy tư tưởng Hồ Chí Minh, nên đảng chỉ đào tạo rất nhiều Tiến sĩ mà không thấy ai có bằng sáng chế. Ngày nay, nhờ có “Internet”, trẻ em tự học, nên Việt Nam có nhiều thần đồng siêu trí tuệ ra đời. Người cầm quyền phải thấy cái học ở nhà trường không mang lại kết quả, mà cứ khư khư ôm lấy thì đất nước chỉ đi giật lùi thôi. Khi Giáo sư Nguyễn Huệ Chi lập ra trang mạng “bauxitvn” để người trí thức có chỗ cất lên tiếng nói, nhưng lại dùng tấm ảnh Đại tướng Võ Nguyên Giáp làm biểu tượng, tôi bèn viết thư đề nghị nên thay bằng tấm hình nhà cách mạng Phan Chu Trinh, người đã yêu cầu trí thức làm nhiệm vụ khai dân trí. Giáo sư Nguyễn Huệ Chi đã nghe lời đề nghị của tôi và ngày nay trang mạng Bauxitvn đã treo tấm hình của Cụ Phan Chu Trinh. Nay tôi cũng có một số đề nghị chuyển đến Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng:

1/ Lê Đức Thọ lúc sống hãm hại nhiều “đồng chí”, lúc chết dù được chôn ở nghĩa trang Mai Dịch, nhưng sáng nào cũng bị kẻ lạ đặt một bãi phân lên mộ, khiến cho gia đình phải dời mộ đi chôn một nơi bí mật. Hãy noi cái gương đó mà trả lại quyền sống cho dân. Còn nếu khư khư bắt buộc cả nước tiến lên “Xã hội Chủ nghĩa” thì thế nào cũng lãnh đủ như Lê Đức Thọ.

2/ Hãy đốt xác ông Hồ nằm chình ình ở lăng Ba Đình để đem tro rải các nơi như di chúc của ông Hồ trăng trối. Ngôi mộ của ông Hồ là hòn đá tảng đè bẹp long mạch của đất nước, khiến cho tinh hoa của dân tộc không thể ngóc đầu lên được.

3/ Hãy noi gương Bắc Bình vương Nguyễn Huệ đến Đàn Nam Giao khấn Trời Đất trước khi xuất quân đánh quân Thanh, Tổng Bí thư cũng nên đến Đàn Nam Giao, thay mặt tổ tiên, tạ tội với dân tộc Chàm để cho vong linh các oan hồn Chàm siêu thoát, Việt Nam sẽ tai qua nạn khỏi.

Tôi bảo đảm rằng nếu Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng thực hiện ba đề nghị của tôi, dân tộc Việt Nam sẽ hết bị con quỷ cộng sản ám, tên tuổi của Nguyễn Phú Trọng sẽ trở thành bất tử. Nếu ông Nguyễn Phú Trọng muốn cưỡng lại, cũng không thể thoát được xu thế thời đại. Bà Nguyễn Phương Hằng đang vạch trần sự lừa bịp của bọn buôn thần bán thánh Võ Hoàng Yên với chủ đích làm sạch xã hội và thề hy sinh mạng sống để chống lại bọn ăn bám, lợi dụng danh nghĩa làm từ thiện. Nếu người tinh ý, nghe bà Nguyễn Phương Hằng tố giác bọn lừa đảo và được rất nhiều người ủng hộ thì thấy bà Hằng đang tố giác đảng cộng sản Việt Nam lừa dối dân tộc. Hình như có vị Bồ Tát nào đó xui khiến vợ chồng ông Dũng và bà Hằng đem tượng Hồ Chí Minh vào thờ tại Đại Nam Quốc Tử để làm cái lá chắn che thân, trước khi chuẩn bị chuẩn bị tấn công bọn giả hình?

Chúa tể bọn giả hình chính là đảng cộng sản Việt Nam, chứ còn ai vào đây? Trong việc lật tẩy bọn giả hình, treo đầu dê bán thịt chó, tôi ủng hộ việc làm của bà Nguyễn Phương Hằng vì câu nói bất khuất: “Không sợ sự đe dọa của bọn gian, sẵn sàng chết để mang lại công bằng cho Cộng Đồng!” Nếu ông Nguyễn Phú Trọng nghe ba đề nghị của tôi mà sợ mất quyền lãnh đạo đảng, cho người giết tôi để diệt khẩu. Tôi cũng đếch sợ! “Chết có gì mà phải sợ?”

Nếu ông Nguyễn Phú Trọng bắt chước Tổng thống Donald Trump lo làm việc ích quốc lợi dân thì dân yêu, dân quý. Ông Trump dù bị đảng Dân Chủ truất phế bằng gian lận, đã về vườn nhưng vẫn được người dân yêu nước hâm mộ. Tên tuổi Tổng thống Donald Trump sẽ sống mãi.

Bằng Phong Đặng văn Âu, Ngày 24 tháng 5 năm 2021.

Telephone: 714 – 276 – 5600

Email Address: bangphongdva033@gmail.com

 

 

No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.