Search This Blog

Saturday, November 1, 2025

CÁI GỌI LÀ ĐẤU TRANH QUỐC CỘNG - BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

 

CÁI GỌI LÀ ĐẤU TRANH QUỐC – CỘNG ?

BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU.

Quận Cam, Hoa Kỳ, ngày 1 tháng 11 năm 2025.

Kính thưa đồng bào còn yêu thương nòi giống Việt,

Hôm nay là ngày 1 tháng 11 năm 2025, đánh dấu 62 năm những phản Tướng đã ra tay giật sập nền Cộng Hòa do ông Ngô Đình Diệm thiết lập. Tôi tên là Đặng văn Âu, bút hiệu Bằng Phong, 85 tuổi, một cựu phi công của Không Lực Việt Nam Cộng Hòa, chọn ngày đặc biệt này để viết bài có tựa đề: "CÁI GỌI LÀ ĐẤU TRANH QUỐC CỘNG". Tôi viết bài này trước khi về bên kia thế giới để gặp Thầy Mẹ tôi.

Nguyên do nào đưa đến cuộc đấu tranh Quốc – Cộng? Sở dĩ có cuộc đấu tranh Quốc – Cộng là do sự ngu dốt của vua quan nhà Nguyễn triều Tự Đức. Ông Nguyễn Trường Tộ được một vị Linh mục đưa sang Pháp du học. Khi về nước, ông dâng lên vua Tự Đức tổng cộng 60 bản điều trần về quân sự, giáo dục, ngoại giao, kinh tế, kỹ nghệ… để canh tân xứ sở nhằm đưa dân tộc tiến đến trình độ văn minh thế giới. Nhưng vua quan Tự Đức cho rằng đó là những lời "yêu ngôn, hoặc chúng", tức là những lời ma mị nhằm mê hoặc lòng người. Tại sao vua không cử một phái đoàn sang Pháp để điều tra hư thực? Nếu nước Việt ta có vị vua sáng suốt như Minh Trị Thiên Hoàng của nước Nhật, thì làm sao nước ta có tên Nguyễn Sinh Cung mang bí danh Hồ Chí Minh, đi làm bồi tàu cho Tây để du nhập chủ nghĩa Cộng sản trên quê hương ta?

Tôi khẳng định: Hồ Chí Minh không phải là người Việt Nam. Nếu Hồ Chí Minh là người Việt Nam, hắn không đời nào chủ trương hận thù giai cấp để chia rẽ dân tộc.

·        Nếu là nhà lãnh đạo chân chính, hắn không đời nào coi trí thức không bằng cục phân, bởi vì trí thức là cái đầu của Tổ Quốc. Diệt trí thức tức là Quốc gia không còn cái đầu!

·      Nếu là nhà lãnh đạo chân chính, hắn không chủ trương chuyên chính vô sản để bần cùng hóa nhân dân, vì bần cùng sẽ sinh ra đạo tặc. (bằng cớ là phần lớn quan chức Việt Cộng đều ăn cắp).

·     Nếu là người Việt Nam chân chính, hắn không thể ngồi chứng kiến cảnh đấu tố bà Cát Hanh Long Nguyễn thị Năm, là ân nhân từng che chở, bảo bọc, nuôi ăn cách mạng.

Tóm lại, Hồ Chí Minh có chủ trương tiêu diệt nòi giống Việt cuối cùng trong tộc Bách Việt.

Bây giờ nói về Quốc. Năm 1954, các thế lực Quốc tế chia nước Việt Nam ra làm đôi. Từ vĩ tuyến 17 trở lên phía Bắc thuộc về Cộng sản dưới quyền lãnh đạo của Hồ Chí Minh. Từ vĩ tuyến 17 trở xuống phía Nam thuộc về Quốc gia. Ông Ngô Đình Diệm được Hoàng Đế Bảo Đại chọn làm Thủ tướng để lãnh đạo cuộc chiến chống lại chủ nghĩa Cộng sản man rợ, lưu manh, gian dối.

Ông Ngô Đình Diệm là ai? Ông là người được vua Bảo Đại chỉ định làm Thượng thư Bộ Lại vào năm 1933, (giống như Thủ tướng thời nay). Ông Diệm yêu cầu thực dân Pháp thay đổi chính sách cai trị, không thể coi dân Việt Nam như nô lệ. Người Pháp không chấp thuận. Ông Diệm từ chức. Điều đó chứng tỏ ông không tham quyền cố vị, cúi đầu làm tay sai Thực dân bằng mọi giá. Tháng 7 năm 1954, ông Diệm về nước đảm nhiệm chức Thủ tướng, nhưng quyền hành và viện trợ tài chánh của Mỹ vẫn còn trong tay người Pháp. Đến tháng 7 năm 1955, thực dân Pháp mới chính thức rời khỏi Việt Nam và Miền Nam thực sự có độc lập kể từ đó. Danh xưng Việt Nam Cộng Hòa chính thức được nêu lên từ tháng 7 năm 1955. Nhưng cán bộ Hành chánh và Quân sự đều do Thực dân Pháp đào tạo, nên khái niệm tinh thần Quốc gia của họ rất là mơ hồ.

Ai đã giết Tổng thống Ngô Đình Diệm năm 1963? Người giết Tổng thống Ngô Đình Diệm là văn hào Nhất Linh Nguyễn Tường Tam. Xin quý vị độc giả hãy bình tĩnh nghe tôi giải thích.

Nhất Linh là người du học ở Pháp, có tư tưởng cách mạng, muốn đổi thay đất nước bằng văn hóa. Ông làm báo và lập Tự Lực Văn Đoàn với chủ trương xóa bỏ tinh thần "lý toét, xã xệ" quê mùa và đấu tranh cho nữ quyền. Loan, nhân vật trong tiểu thuyết luận đề "Đoạn Tuyệt" và Nhu trong "Lạnh Lùng" là hai người phụ nữ chịu thiệt thòi theo khuôn mẫu đạo đức do các ông quan trong chế độ phong kiến đặt ra. Ông được hai đảng Đại Việt và Quốc Dân Đảng kết hợp (gọi là Đại Việt Quốc Dân Đảng) bầu làm Chủ tịch. Tại sao Đại Việt Quốc Dân Đảng bầu ông làm Chủ tịch? Tại vì ông là nhân vật có uy tín lớn trong giới trí thức và quần chúng, có quan hệ Quốc tế, từng làm Bộ trưởng Ngoại giao trong Chính phủ Liên hiệp của Hồ Chí Minh và từ chức vì nhìn ra Hồ Chí Minh xảo trá và làm tay sai trung thành với Quốc tế Cộng sản. Đáng lý ra ông Nhất Linh phải dạy cho Quan chức, Tướng lĩnh trong chế độ Cộng Hòa do Thực dân Pháp đào tạo tinh thần Quốc gia và hãy từ bỏ tinh thần "Đốc phủ sứ" và "quân phiệt" để chống lại bọn Hồ Chí Minh Cộng sản riêu rao chiêu bài chống Đế Quốc và giành độc lập. Tiếc thay, nhà văn Nhất Linh không thi hành sứ mệnh được hai đảng Chống Cộng giao phó và kỳ vọng của quần chúng ở một người có tinh thần cách mạng! Ông lại đi lên Đà Lạt, vào rừng kiếm hoa lan, trong khi Miền Nam đang phải đương đầu với một Hồ Chí Minh quỷ quyệt, làm tay sai cho Cộng sản Quốc tế một cách nhiệt tình. Đất nước đâu đã hòa bình mà văn hào Nhất Linh đã vội hưởng thú tiêu dao?

Năm 1960, hai sĩ quan ngành Tình báo là Trần Đình Lan và Vương văn Đông làm cuộc đảo chánh lật đổ Tổng thống Ngô Đình Diệm. Các đảng viên Quốc Dân Đảng bị bắt, vì tham gia cuộc đảo chánh, khai rằng Nhất Linh có dính líu đến cuộc đảo chánh. Nhưng Chính quyền Ngô Đình Diệm không ra lệnh bắt ông, vì tôn trọng người trí thức. Phòng Nghiên cứu Chính trị (sở mật vụ trá hình) của Trần Kim Tuyến gửi ông Lê Nguyên Phu đến tư gia nhà văn Nhất Linh để điều tra. Vốn là người ái mộ văn tài Nhất Linh, ông Lê Nguyên Phu phần lớn nói chuyện về văn học và thuyết phục Nhất Linh ra tòa để trả lời những cáo buộc của đàn em. Văn hào Nhất Linh hứa sẽ ra tòa, nhưng không trả lời những cáo buộc của đàn em. Ông Lê Nguyên Phu không thể bảo đảm được sự đòi hỏi của Nhất Linh, vì điều đó thuộc thẩm quyền của Tòa án. Sau đó, văn hào Nhất Linh quyết định tự tử và để lại bức thư tuyệt mệnh có nội dung như sau: “Đời tôi để lịch sử xử. Tôi không chịu để ai xử tôi cả. Việc tôi làm tôi biết. Tôi không làm điều gì hại đến thanh danh tôi cả. Tôi chết để cảnh cáo những người chà đạp mọi thứ tự do.Nếu bức thư tuyệt mệnh đó được viết bởi một người vô danh (như Bằng Phong chẳng hạn), thì chẳng ảnh hưởng gì hết ráo! Nhưng đó bức thư của một văn hào, một lãnh tụ của đảng danh tiếng Đại Việt Quốc Dân Đảng, thì đó là những cây đinh đóng vào nắp quan tài của anh em gia đình Ngô Đình Diệm.

Là một nhà chính trị, ông Nhất Linh phải ý thức rằng muốn xây dựng một chế độ Dân Chủ, ắt phải kinh qua giai đoạn độc tài để giáo hóa quần chúng, nhằm triệt tiêu những phần tử làm chính trị cơ hội, lợi dụng quyền Dân Chủ. Bằng cớ là nhờ sự độc tài của Thủ tướng Lý Quang Diệu đã đưa Tân Gia Ba đến nền dân chủ như ngày nay. Nhờ sự độc tài của Tổng thống Phác Chính Hi mà Đại Hàn mới có dân chủ như ngày nay. Cũng giống như đứa bé vừa ra đời, phải qua giai đoạn biết lật, biết bò, biết đứng lên, rồi mới biết đi, biết chạy. Sự độc tài của Hồ Chí Minh là hủy diệt nòi giống Việt, chứ không phải chuẩn bị đưa quốc dân tiến tới dân chủ! Ông Ngô Đình Diệm dù không hoàn toàn, nhưng xứng đáng hơn Hồ Chí Minh rất nhiều.

Bức thư tuyệt mạng của nhà văn Nhất Linh tự tố giác ông là người tự cao, ngạo mạn, chỉ có "tôi" mới có quyền xử "tôi", là người ngồi trên luật pháp Quốc gia. Ngoài ra bức thư của nhà văn Nhất Linh còn là một bản cáo trạng tố cáo với nhân dân Mỹ rằng Chính phủ Hoa Kỳ đã ủng hộ chính quyền độc tài, thay vì hứa hẹn giúp nhân dân Việt Nam xây dựng dân chủ. Sự tố giác của văn hào Nhất Linh đưa đến cái chết của Tổng thống Ngô Đình Diệm và nền Cộng Hòa non trẻ.

Tháng 5 năm 1957, Tổng thống Eisenhower mời Tổng thống Ngô Đình Diệm sang công du Hoa Kỳ. Đây là lần đầu tiên một nhà lãnh đạo Á Châu được đọc diễn văn trước Lưỡng viện Quốc hội và được cả hai đảng đứng lên vỗ tay hoan nghênh nhiều lần. Báo chí Hoa Kỳ ca tụng và so sánh Tổng thống Ngô Đình Diệm giống như Thủ tướng Nehru của Ấn Độ. Nhưng tại sao Hoa Kỳ thúc dục Tướng lãnh Việt Nam lật đổ Tổng thống Ngô Đình Diệm năm 1963? Tại vì Hoa Kỳ là quốc gia có nền văn hóa "thăm dò dư luận". Chắc chắn trong thời gian giúp Việt Nam, Hoa Kỳ đã từng làm cuộc thăm dò với các lãnh tụ chính trị, các lãnh tụ tôn giáo. Và nhất định chẳng có ông lãnh tụ đảng phái hay tôn giáo nào nói tốt cho Tổng thống Ngô Đình Diệm đã có công biến bãi rác Sài Gòn thành Hòn Ngọc Viễn Đông, đã có chính sách lập ra Ấp Chiến Lược để chống lại chủ trương lấy bao vây thành thị của Mao Trạch Đông. Ông lãnh tụ chính trị nào cũng muốn Hoa Kỳ thay Ngô Đình Diệm để mình được làm tay sai của Hoa Kỳ!

Bức thư tuyệt mạng của văn hào Nhất Linh là "nguồn cảm hứng" cho những Tướng lĩnh được Tổng thống Ngô Đình Diệm tín cẩn như Trần Thiện Khiêm, Tôn Thất Đính, Trần văn Đôn, Nguyễn văn Thiệu ... làm phản.

Tháng 11 năm 1975, tôi chở Thiếu tá Ca sĩ Sĩ Phú đến thành phố Vienna, thuộc Tiểu bang Virginia thăm Phó Tổng thống Nguyễn Cao Kỳ. Sau một hồi trò chuyện, tôi nói: "Chính Phó Tổng thống làm mất Miền Nam". Tướng Kỳ quắc mắt nhìn tôi và hỏi bằng giọng tức tối: "Tôi đã bị Nguyễn văn Thiệu đá đít ra khỏi chính trường từ năm 1971. Tôi đâu còn có trách nhiệm gì với đất nước, mà anh buộc tội tôi làm mất nước?". Tôi từ tốn đáp: "Xin ông đừng nổi nóng! Tôi sẽ tuần tự giải thích để ông thấy câu nói của tôi, ông làm mất Miền Nam là chính xác. Sau khi dẹp loạn ở Miền Trung năm 1966 một cách êm thấm xong, ông tổ chức bầu cử Quốc Hội Lập Hiến thành công, các Tướng lĩnh đồng thanh suy cử ông đại diện Quân Đội ra tranh cử Tổng thống năm 1967. Nhưng ông đã nhường cho Tướng Nguyễn văn Thiệu, mặc dù Giám đốc CIA ở Sài Gòn – William Colby – vào tận căn cứ Tân Sơn Nhất thuyết phục ông thay đổi ý định, bởi vì Tòa Bạch Ốc, Bộ Ngoại giao, Pentagon đã chỉ thị cho Colby phải ủng hộ Nguyễn Cao Kỳ bằng mọi giá. Nhưng ông đã ra cái điều mình là Quân tử Tàu, khăng khăng trả lời rằng không ai có thể thay đổi quyết định của ông, khiến cho Colby bực bội bỏ ra về. Ông có biết bản chất của ông Nguyễn văn Thiệu là thế nào không? Đại tá Nguyễn văn Thiệu được Tổng thống Ngô Đình Diệm tín cẩn, giao cho làm Tư lệnh Sư Đoàn 5 Bộ Binh đóng gần Sài Gòn để khi nào Thủ Đô có biến, thì đem quân về giải cứu. Ngày 1 tháng 11 năm 1963, Tư lệnh Nguyễn văn Thiệu có mang quân về Sài Gòn, nhưng áng binh bất động để chờ xem phe nào thắng thì đứng về phe đó. Tức là ông Nguyễn văn Thiệu là một người láu lỉnh, bắt cá hai tay, là người phản bội Tổng thống Ngô Đình Diệm. Ông Nguyễn văn Thiệu được bào huynh là ông Nguyễn văn Kiểu giới thiệu gia nhập đảng Đại Việt sau đảo chánh. Nhưng sau đó, ông Nguyễn văn Thiệu "âm thầm" lập đảng Dân Chủ. Tại sao tôi dùng hai chữ "âm thầm"? Bởi vì nếu ông Nguyễn văn Thiệu không hài lòng với lãnh tụ Đại Việt, ông công khai tuyên bố lý do chia tay đảng và đi lập đảng khác là việc làm chính đáng của bậc chính nhân quân tử. Nhưng ông Thiệu "âm thầm" ly khai đảng Đại Việt và đi lập đảng khác, tức là ông Thiệu có ý đồ phản đảng. Thiếu tướng nhường cho ông Thiệu – một kẻ phản bội – ra tranh cử Tổng thống là Thiếu tướng đã trao trọng trách lãnh đạo Quốc gia cho một người láu cá, có máu phản! Bằng cớ là năm 1971, Tổng thống Nguyễn văn Thiệu đã "âm thầm" đá Phó Tổng thống Nguyễn Cao Kỳ ra khỏi liên danh và "âm thầm" chọn cụ già lẩm cẩm Trần văn Hương đứng phó".

Sau khi nghe tôi giải thích, Tướng Kỳ chỉ còn biết than: "Có lẽ số phận dân Việt Nam bị quả báo, nên tôi mới trao chức Tổng thống cho Nguyễn văn Thiệu!"

Tôi xin nói thẳng với các chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa rằng nếu có ai bảo Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa là lính đánh thuê, các anh em sẽ đùng đùng nổi giận, vì không biết thân phận mình. Không! Các anh em không phải là lính đánh thuê! Nhưng các Tướng nhận tiền của Lucien Conein, Trung tá CIA, làm đảo chánh năm 1963 là lính đánh thuê. Tổng thống Nguyễn văn Thiệu tuyên bố: Nếu Mỹ viện trợ cho ta 700 triệu đô-la, ta đánh theo giá biểu 700 triệu đô-la, nếu Mỹ viện trợ cho ta 500 triệu đô-la, ta đánh theo giá biểu 500 triệu đô-la" cũng là lời thú nhận hùng hồn chứng tỏ những cấp chỉ huy của ta là lính đánh thuê chứ gì nữa! Là lính đánh thuê, các Tướng lĩnh trở nên thụ động, nhận thấy mình không có bổn phận ngăn chặn sự làm Kháng Chiến một cách bừa bãi của anh em nhà Hoàng Cơ M.inh đưa đến làm mất Niềm Tin của đồng bào. Đố ai ở Hải ngoại ngày nay có thể gầy dựng lại Niềm Tin để bảo tồn nòi giống Việt!

Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn làm bài nhạc "Gia Tài Của Mẹ" có câu: "Gia tài của Mẹ để lại cho con một bọn lai căng và một lũ bội tình" là quá đúng. Hồ Chí Minh và tập đoàn trung thành với chủ nghĩa Karl Marx là một bọn lai căng. Ngô Đình Diệm chết bởi lũ bội tình, bởi vì bức thư tuyệt mệnh của văn hào Nhất Linh đã dẫn đường cho bọn Tướng lĩnh phản bội. Tướng độc nhãn Moshe Dayan sang thăm Việt Nam năm 1966 trong tư cách là ký giả. Ông tuyên bố trước khi rời Việt Nam rằng Miền Nam phải mất vào tay Cộng sản đi đã, rồi sau này mới chiến thắng Cộng sản! Tại sao ông Moshe Dayan tuyên bố câu đó? Tại vì ông Tướng độc nhãn sau khi thị sát tình hình, nhận thấy Tướng lĩnh và chính trị gia Việt Nam không ý thức Cộng sản là hiểm họa diệt chủng, nên mới chia rẽ nhau. Cũng như Do Thái phải bị mất nước, rồi mới có ý chí phục quốc. Do Thái lang thang khắp địa cầu, nhưng phục quốc được là vị có ý chí. Còn Việt Nam lưu vong giống như những người đi trên chiếc thuyền không có người cầm lái, vì không có trí tuệ và mất dũng khí!

Tôi khẳng định: Việt Nam không phải là Do Thái. Người Việt Nam đã mất nước từ năm 1963 sau khi giết anh em nhà Tổng thống Ngô Đình Diệm, nhưng trí thức và Tướng lĩnh vẫn ngu và hèn. Mọi người đừng nổi giận khi đọc câu nói của tôi. Những gì tôi nói là có lý lẽ và bằng chứng.

Hoàng Cơ Minh – một Phó Đề đốc của Việt Nam Cộng Hòa – lập ra cái Mặt Trận Giải Phóng Việt Nam hoàn toàn sai quy luật, hoạt động giống như một băng đảng. Nhưng không một lãnh tụ chính trị, không một Tướng lĩnh nào lên tiếng để ngăn chặn mưu đồ của kẻ bất chính. Đấy là vì trí thức và Tướng lĩnh không nhìn ra hành động thảo khấu của Mặt Trận đưa đến tình cảnh quân hồi vô phèng ngày nay. Chẳng còn ai có trách nhiệm sự tồn tại của nòi giống!

Ông Nguyễn Hữu Chánh lập Chính phủ Việt Nam Tự Do cũng hết sức hề, nhưng Tướng lĩnh từng lãnh đạo Việt Nam Cộng Hòa – Quốc trưởng Nguyễn Khánh đại diện – chui vào để một lần nữa được phong làm Quốc trưởng, trong khi nước chẳng còn, mà Quốc trưởng rất hả hê.

Tập thể Chiến sĩ tôn ông Cựu Đại tá Tư Lệnh Không Quân – một sĩ quan đào ngũ –  lên làm Chủ tịch. Tất nhiên cái Tập thể Chiến sĩ chỉ còn biết "kéo cờ lên, hạ cờ xuống, phủ cờ và xếp cờ" như lời châm biếm của nhà viết phiếm luận Sức Mấy Đinh Từ Thức là đương nhiên.

Nói tóm lại, người Chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa rất tự hào về những chiến công của mình, nhưng đã bị chỉ huy bởi cấp lãnh đạo có hành động và lời nói xác nhận là họ là Lính Đánh Thuê. Ngày nay, đọc thấy những bài viết kể lại các trận đánh của những năm trước 1975, tôi cảm thấy xót xa, vì anh em chỉ còn biết hoài niệm quá khứ để giải sầu, chẳng có một đề án gì cho tương lai. Tôi không dám tự ví mình như Nguyễn Trường Tộ, nhưng tôi chỉ là người nối gót Nguyễn Trường Tộ, liên tục gửi lời thỉnh cầu đến những vị được Cộng Đồng phong là Niềm Tự Hào Dân Tộc, giống như khoa học gia Dương Nguyệt Ánh, Tướng Lương Xuân Việt, Luật sư Đinh Việt làm ơn, làm phước đứng ra lãnh đạo Cộng Đồng nát bét vì tay chân bộ hạ của Hoàng Cơ Minh. Ba  "Niềm Tự Hào Dân Tộc" đã kiêu ngạo đến nỗi không thèm trả lời nguyện vọng thiết tha của người phi công già ưu tư đến vận mệnh dân tộc.

Trong nước, Tổng Bí thư Tô Lâm thừa hưởng bộ máy cai trị do Hồ Chí Minh, có chủ trương hủy diệt nòi giống Việt, lập ra. Còn ở Hải ngoại, có phải người Việt tị nạn Cộng sản thừa hưởng  cái bá láp của Mặt Trận Quốc Gia Giải Phóng Việt Nam do Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh lập ra, mà trở nên vô cảm, vô trách nhiệm trước sự tồn vong của nòi giống? Sở dĩ tôi đặt câu hỏi ấy là vì tôi đã báo động các Chùa ở Hải ngoại, phần lớn những vị sư trụ trì được bộ Công An huấn luyện để gửi ra nước ngoài, nhưng Chùa càng ngày càng đông đạo hữu đến làm công quả. Có người hỏi tôi có bằng chứng gì để "vu cáo" các sư trụ trì là cán bộ Công An Cộng sản? Không! Tôi không có bằng chứng, nhưng bằng suy luận, tôi biết hành vi của Cộng sản. Con cái của người Quốc gia tị nạn ở Hải ngoại có chừng 5 đến 10 người đi tu để trở thành trụ trì. Vậy trừ ra con số 10 Chùa, trụ trì tại những Chùa còn lại ắt phải do trong nước sản xuất qua để làm kinh tài và tình báo. Không có cơ sở kinh doanh nào kiếm lời một cách dễ dàng bằng việc buôn thần, bán thánh, vì không bị đánh thuế lợi tức.

Dù không phải là nhà tiên tri, tôi cũng đoán biết nòi giống Việt Nam sẽ bị hủy diệt bởi chính người Việt Nam không còn thiết tha đến nguồn gốc của mình.

Tôi đã viết một bức thư gửi cho Tổng Bí thư Tô Lâm hãy noi gương Tổng Bí thư Mikhail Gorbachev đã dẹp bỏ chủ nghĩa Cộng sản. Tại sao Gorbachev xóa bỏ chủ nghĩa Cộng sản? Tại vì Gorbachev là người Nga yêu nước Nga. Ông ta nhận thấy vì chủ nghĩa Cộng sản do hai ông Do Thái đẻ ra, thì nước Nga mới bị Joseph Stalin là người Georgia, Nikita Khrushchev là người Ukraine cai trị nước Nga một cách tàn khốc. Nếu Tổng Bí thư Tô Lâm vẫn giữ nguyên bộ máy cai trị của Hồ Chí Minh, ông Tô Lâm đúng là dòng dõi Tô Định. Nếu Tổng Bí thư Tô Lâm noi gương Mikhail Gorbachev, ông Tô Lâm sẽ được coi như Tô Hiến Thành phò nhà Lý. Nếu ông Tô Lâm muốn biết ông Tô Hiến Thành là ai, hãy giở Đại Việt Sử Ký Toàn Thư tra cứu, thì sẽ biết ngay.

Không một ai có thể quay trở về quá khứ để sửa đổi những sai lầm của tiền nhân. Người hiện tại đang giữ trọng trách bảo vệ Quốc Gia, duy trì Nòi Giống phải có bổn phận và nghĩa vụ mà thôi. Ông Tô Lâm đang là Tổng Bí thư, có quyền hành trong tay, xuất thân từ ngành Công An, giống như Tổng Bí thư Mikhail Gorbachev cũng nguyên là người Chỉ huy KGB, đã giải  phóng dân Nga thoát khỏi con ma Cộng sản.

Tôi không phải là người đề nghị khơi khơi, không có giải pháp giúp Tổng Bí thư Tô Lâm lưu lại danh thơm tiếng tốt thiên cổ cho dòng họ Tô. Đây là thời cơ vàng, nghìn năm mới có một lần. Ông Tô Lâm hãy gửi người thân tín của ông sang đây gặp tôi. Tôi sẽ bày mưu tính kế cho ông giúp nòi giống Việt Nam không bị Hán hóa. Cuộc đấu tranh Quốc – Cộng mà có là do vua Tự Đức không sáng suốt như Minh Trị Thiên Hoàng. Chẳng qua Gia tài do Bà Mẹ Việt Nam để lại cho con là một bọn lai căng và một lũ bội tình, thì tương lại nòi giống Việt Nam ra nông nổi này. Tôi đã chứng minh Quốc hay Cộng gì đều bất xứng, đều có lỗi với nòi giống. Vậy thì chẳng có ai cứ mãi mãi tự hào về một quá khư ô nhục. Tôi viết bài này như một phát ngôn nhân của hương hồn của những chiến sĩ đã chết một cách vô ích trong cuộc chiến tranh Quốc – Cộng. Những vong hồn đã yêu cầu tôi nói với Tổng Bí thư Tô Lâm: Hãy thay da đổi thịt của Đất Nước để dòng giống Tiên Rồng tồn tại.

Bằng Phong Đặng văn Âu

Địa chỉ Email: bangphongdva033@gmail.com  Telephone: 714 – 276 – 5600

 

Thursday, October 30, 2025

THƯ NGỎ GỬI TỔNG BÍ THƯ TÔ LÂM - BẰNG PHONG

                  THƯ NGỎ GỬI TỔNG BÍ THƯ TÔ LÂM

BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU.

Thưa Ông Tô Lâm, Tổng Bí thư Đảng Cộng Sản Việt Nam,

Tôi có một đề nghị muốn đưa ra để ông lựa chọn: Lưu danh muôn thuở hay lưu xú vạn niên.

Tôi nghĩ rằng nước Việt Nam ta bị quả báo. Cho nên nhân dân Việt Nam mới bị lầm than, nhục nhã suốt 80 năm bởi chủ nghĩa Cộng sản do Karl Marx và Lenin đẻ ra. Hiện nay, trong nước đang có cuộc tranh cãi nhau về mối hận thù giữa Nhà Tây Sơn và Nhà Nguyễn. Phe bào chữa cho vua Gia Long lập luận rằng sở dĩ vua Gia Long đào mả Quang Trung và con cháu nhà Tây Sơn là để trả thù anh em nhà Tây Sơn đã tàn ác đối với dòng họ Nguyễn Phúc. Hãy tạm cho rằng sự bào chữa đó là hữu lý. Nhưng chúng ta là kẻ hậu bối phải sử dụng lý trí để có thái độ công minh với lịch sử.

Cụ Nguyễn văn Thành là người có công lớn giúp Chúa Nguyễn Phúc Ánh lên ngôi vua, được vua giao nhiệm vụ Tổng Trấn Bắc Thành và phong tước Quốc Công. Nguyễn văn Thuyên – con trai của cụ Nguyễn văn Thành – chỉ làm một bài thơ bị nghi ngờ phản loạn, mà vua không cần điều tra, ép buộc cụ Nguyễn văn Thành phải tự tử. Vậy câu hỏi đặt ra: Vua Gia Long là người nhân đức hay tàn ác đối với kẻ có công, đối với người không oán thù dòng họ mình?

Vua Minh Mệnh là một vị vua có chính sách hết sức tàn ác đối với dân Chiêm Thành và người Việt theo đạo Công giáo. Vua Minh Mệnh có 78 Hoàng tử, 64 Công chúa và vua Thiệu Trị có 39 Hoàng tử và 25 Công chúa. Nhưng đến đời vua Tự Đức thì tuyệt tự. Hai quan đại thần Tôn Thất Thuyết và Nguyễn văn Tường đưa ba người cháu của vua Tự Đức lên nối ngôi: Dục Đức (Nguyễn Phúc Ưng Ái) bị phế và bỏ đói đến chết trong tù, Hiệp Hoà (Nguyễn Phúc Hồng Dật) bị ép thắt cổ tự tử, Kiến Phúc (Nguyễn Phúc Ưng Đăng) bị đầu độc. Về sau trong dân gian có câu hát "Một tháng ba vua đổ cái ình" để nói về sự làm ác gặp ác. Sự bách hại người Công giáo một cách khủng khiếp của các vua nhà Nguyễn, tới khi vua Bảo Đại – vị vua cuối cùng của nhà Nguyễn – kết hôn với Nguyễn thị Hữu Loan, con gái ông Nguyễn Hữu Hào theo đạo Công giáo, được phong Nam Phương Hoàng Hậu. Tổ tiên diệt Công giáo, cuối đời vua con lấy vợ Công giáo!

Vua Bảo Đại sống vất vưởng ở Paris, nhờ vào đồng tiền trợ cấp xã hội của người Pháp, rất nghèo khổ. Trong khi đó, hàng năm Hội Hoàng Tộc họp nhau, ăn uống cao lương mỹ vị, nhảy nhót tưng bừng. Nếu mỗi người trong Hoàng tộc nhà Nguyễn còn có lòng nghĩ đến tiên đế, mỗi người chỉ bỏ ra 1 đồng đô-la mỗi tháng, thì vua Bảo Đại vẫn giữ được phong cách Đế vương, làm hãnh diện nhà Nguyễn biết bao nhiêu. Nhà vua đâu đến nỗi ngửa tay nhận tiền bố thí của Pháp?

Theo tôi những sự kiện vừa nêu trên là do luật quả của "đời cha ăn mặn, đời con khát nước". Luật nhân quả là luật vũ trụ, trồng cây gì thì ra trái nấy, chứ không phải là mê tín, dị đoan. Ông Tổng Bí thư có thể phản bác rằng các vua nhà Nguyễn gieo tội ác, con cháu nhà Nguyễn lãnh đủ. Mắc mới gì mà toàn dân Việt Nam phải chịu họa Cộng sản? Không! Trong vấn đề nghiệp, có hai loại. Đó là cộng nghiệp và biệt nghiệp. Chẳng hạn, khi chiếc máy bay rơi, những hành khách đều chết, không phải mọi người đều tới số chết ngày hôm đó, nhưng bị chết lây, là do cộng nghiệp.

Vua Tự Đức được kể là người con hiếu thảo với Mẹ, nhưng say mê thơ phú một cách thái quá, bỏ bê việc triều chính, mà không lưu tâm đến tương lai nòi giống, như Minh Trị Thiên Hoàng của nước Nhật. Nếu vua Tự Đức cho rằng bản điều trần của của Cụ Nguyễn Trường Tộ là "yêu ngôn hoặc chúng", tại sao vua không chỉ thị cử một phái đoàn sang Pháp điều tra thực tế để canh tân xứ sở như nước Nhật? Nếu vua Tự Đức sáng suốt, vua Thành Thái, vua Duy Tân đâu có bị Thực dân Pháp đày ra đảo? Và đâu có chuyện Nguyễn Sinh Cung – con ông Nguyễn Sinh Sắc – tìm đường đi cứu nước để đem về cái chủ nghĩa man rợ của hai ông Do Thái đẻ ra?

Vấy đất nước ta ngày nay tiêu điều là hậu quả của những gì tiền nhân gieo.

Chủ nghĩa Cộng Sản là một tai hoạ khủng khiếp cho nhân loại, mà Nghị Viện Âu châu đã ra Nghị quyết 1481 lên án. Những oan hồn đã dùng chủ nghĩa Marx để trả thù lên dân tộc Việt Nam. Nguyễn Sinh Cung mang nhiều bí danh, cuối cùng là Hồ Chí Minh (viết tắt HCM) đưa ra chiêu bài Độc lập – Tự do – Hạnh phúc là bịp. Mục đích của Hồ Chí Minh là triệt tiêu nòi giống Việt Nam. Bởi vì trong lịch sử nòi giống Việt, chưa có một lãnh tụ nào như Hồ Chí Minh gửi người sang Tàu để học cách đấu tố cha mẹ! Chưa có lãnh tụ nào như Hồ Chí Minh nhẫn tâm đến độ ngồi chứng kiến cuộc đấu tố bà Nguyễn thị Năm, một ân nhân của mình. Chưa có một lãnh tụ nào như Hồ Chí Minh thi hành chính sách bao tử trị để làm nhục người trí thức một cách có hệ thống. Hồ Chí Minh lập ra cái gọi là "Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam" là bịp, bởi vì Miền Nam có tự do hơn Miền Bắc, thì cần gì ai giải phóng? Trí thức Miền Nam đi theo cái Mặt Trận bịp là vì bị quỷ ám, chứ không phải vì ngu!

Tôi qu quyết rằng Hồ Chí Minh là người Tàu, theo lệnh của Mao Trạch Đông có ý đồ tiêu diệt nòi giống Việt, vì sợ có một vị anh hùng giống như Quang Trung Nguyễn Huệ nổi lên và đòi lại đất Lưỡng Quảng.

Tôi tin chắc ông Tổng Bí thư biết chuyện tại Phi trường ở Nhật bản, người ta treo cái băng-rôn lưu ý hành khách như sau: "Coi chừng người Việt Nam ăn cắp". Là người lãnh đạo đất nước, ông Tổng Bí thư có cảm thấy nhục hay không?

Sau khi Cộng sản Hồ Chí Minh hoàn thành cuộc xâm lăng Miền Nam, một số sĩ quan trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đi ra Hải ngoại tị nạn Cộng sản, thì có một ông Phó Đề đốc Hải Quân tên là Hoàng Cơ Minh (cũng viết tắt là HCM, giống như Hồ Chí Minh) lập ra cái gọi là "Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam" cũng là bịp, vì chỉ có mấy chục chiến binh và mua súng lậu ở Chợ Trời thì làm sao có thể giải phóng? Ông Phó Đề đốc là phe Quốc gia, có ý đồ giải phóng dân tộc, tại sao bắt chước kẻ thù Hồ Chí Minh từ cách ăn mặc đến cách để râu giống Hồ Chí Minh, mà trí thức hải ngoại đâu có ngu, nhưng bị quỷ ám, nên đi theo rần rần?

Sự kiện Hồ Chí Minh và Hoàng Cơ Minh (đều viết tắt là: HCM), cho chúng ta biết rằng luận điểm Luật Nhân Quả là có thật, ông Tổng Bí thư có nhận thấy như vậy không?

Năm 2014, được tin Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tuyên bố: "Không thể vì bốn tốt, mười sáu chữ vàng mà đánh mất chủ quyền Quốc Gia", tôi đã khấp khởi mừng vì tin tưởng máu anh hùng của dân Nam Bộ trỗi dậy, bèn viết cho ông ta một bức thư khuyến khích làm lịch sử. Nay được biết Tổng Bí thư xuất thân từ Công An, tôi đề nghị ông bắt chước Tổng Bí thư Mikhail Gorbachev – cũng xuất thân từ Công An – đứng ra sửa chữa sai lầm của các bậc tiền bối.

Theo tôi Tổng Bí thư Tô Lâm cũng là nạn nhân của sự tàn ác từ tiền bối. Tôi nghĩ rằng chỉ có người đang đứng đầu bộ máy cai trị – giống như Gorbachev – mới có khả năng thay đổi bộ mặt đất nước. Người Việt ở Hải ngoại lớn tiếng đòi giải thể chủ nghĩa Cộng Sản, chỉ là trò diễn tuồng cho vui vậy thôi, bởi vì chẳng có ma nào đáng mặt làm lãnh tụ để gây lại Niềm Tin. Người Việt ở Hải ngoại bị cuộc khủng hoảng lãnh đạo rất trầm trọng. Do đó, quần chúng giống như đi trên chiếc thuyền, mà không có người cầm lái!

Nếu Tổng Bí thư Tô Lâm thuộc dòng máu Tô Định, thì mới duy trì bộ máy cai trị do ông Tàu Hồ Chí Minh dựng lên. Còn nếu Tổng Bí thư Tô Lâm mang dòng máu Việt, giống như nhạc sĩ Tô Hải nhìn nhận mình sai lầm, ông Tổng Bí thư hãy dũng cảm đứng ra làm lịch sử, thì cứu lấy nòi giống Việt Nam đang trên đà bị diệt chủng. Người Việt Hải Ngoại chẳng bị ai đàn áp, cam chịu phận hèn, lại mang chứng bệnh giống như những con cua nằm trong một giỏ. Hễ con nào cố gắng vượt ra khỏi giỏ, đều bị con khác kéo xuống để chịu chung số phận diệt chủng.

Tổng Bí thư có quyền lựa chọn: Hoặc lưu danh thiên cổ  bằng cách phế bỏ bộ máy cai trị ác ôn; hoặc lưu xú vạn niên bằng cách duy trì bộ máy cai trị ác ôn. Đó là cuộc đấu tranh của lý trí và lương tâm, tùy ông Tổng Bí thư lựa chọn. Tôi xót xa khi nhìn thấy nòi giống Việt Nam trên đường hủy diệt, thì đem sức tàn của người phi công già 85 tuổi, đề nghị ông Tổng Bí thư suy xét.

Tổng Bí thư làm cuộc cách mạng để thay da đổi thịt đất nước thì tránh nạn can qua và con cháu dòng họ Tô thừa hưởng muôn đời danh thơm tiếng tốt. Còn nếu Tổng Bí thư không thay đổi, cứ tiếp tục tiến lên Xã Hội Chủ Nghĩa, thì nhất định nòi giống Việt Nam sẽ không còn! Bởi vì khi người dân có "Bốn Ngàn Tuổi Mà Không Chịu Lớn (thơ của nhà giáo Trần thị Lam) và người "Việt Nam Hèn Hạ" (đoản văn của cô Hân Phan), chắc chắn dòng giống Việt sẽ không còn.

Kính thưa ông Tổng Bí thư Tô Lâm,

Nếu ông nghe lời đề nghị của tôi, nhân dân Việt Nam đời đời nhớ ơn ông. Nếu ông không nghe lời đề nghị của tôi, mai sau có nhà nhân chủng học nào đi tìm hiểu nguyên do nào mà nòi giống Việt Nam không tồn tại trên mặt địa cầu, thì đỡ mất thời gian. Họ chỉ đọc bài này là rõ.

Kính chúc ông Tổng Bí thư dồi dào sức khỏe và dành thời gian để cứu xét đề nghị của tôi.

Bằng Phong Đặng văn Âu, ngày 29 tháng 10 năm 2025

Địa chỉ Email: bangphongdva033@gmail.com  Telephone: 714 – 276 – 5600 

Friday, October 24, 2025

ĐỜI PHI CÔNG CỦA BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU - TẬP II

 

ĐỜI PHI CÔNG CỦA BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

(TẬP SỐ 2)

 Yên Sơn Trương Nguyên Thuận thân mến,

Sáng nay thức dậy, mở computer, thấy có bài “Giấc Mơ Phi Công và Những Chặng Đường Nghiệt Ngã”, thấy tên tác giả là Yên Sơn – người anh em cùng Phi đoàn của mình – anh phải bày tỏ đôi lời về cái nghiệp bay của mình:

https://mail.google.com/mail/u/0/?ogbl#inbox/FMfcgzQcqRBbMJTGjmWZqNlSpXQrKQKk),

Thuận là người anh em mà anh rất quý, vì tính tình hòa nhã và tâm hồn trong sáng. Thuận có giấc mơ làm phi công. Còn anh chẳng mơ làm phi công, mà trở thành phi công là do một sự tình cờ. Mẹ anh đã chuẩn bị cho anh theo học Y khoa để tiếp nối sự nghiệp “cứu nhân độ thế” (!) của bố anh và ông anh Cả của anh. Thời bấy giờ trường Y Khoa, sinh viên còn học tiếng Pháp. Ở bậc Trung Học, ngoài việc chọn Pháp văn làm sinh ngữ chính, Mẹ anh còn cho tiền đi học thêm Pháp văn với thầy Trần văn Thông, gần nhà thờ Phủ Cam. Nếu ai từng học Pháp văn của thấy Trần văn Thông, sẽ biết anh ngay. Bởi vì anh học thêm Pháp văn với thầy Nguyễn văn Thông liên tục từ năm Đệ Tam đến năm Đệ Nhất. Ngoài ra, Mẹ anh còn dành thời giờ đàm thoại với anh bằng tiếng Pháp để có thể nói chuyện với người Pháp được.

Sau khi đỗ bằng Tú Tài II, rời trường Quốc Học Huế, vào Saigon để học Đại Học. Thú thật, anh không thích học Y Khoa chút nào, vì anh là đứa lười học, mà phải tụng bài là không hợp. Cho nên anh ghi danh vừa Lý Hóa Sinh (PCB), vừa Toán học Đại cương (Math G.). Nhờ học Toán học Đại cương, anh mới biết thầy Monavon. Một hôm viết Email kể chuyện thời học Math G. với người bạn cùng khóa – Trung tá Nguyễn Quan Vĩnh, hiện ở San Jose – kể lại kỷ niệm xưa, liền bị ông Đại tá Bác sĩ Hoàng Cơ Lân ở bên Pháp mắng trên diễn đàn: “Thằng Âu là thằng nói phét! Đại học Khoa học Saigon làm gì có môn học Math G.?” Anh im lặng, không giải thích! Hãy dành cho người nào từng học Math G. lên tiếng. Bởi vì đối với một người phát ngôn như thế này: “Donald Trump là một thằng điên! Người Việt Nam nào bầu cho thằng ấy là BỰA”, thì mình còn có gì để giải thích, hả Thuận? Một hôm đang làm thực tập trong phòng thí nghiệm, người bạn đến vỗ vai anh và nói: “Âu, mày có xe hơi, chở tao vào căn cứ Tân Sơn Nhất để xin cái đơn gia nhập Không Quân”. Thời bấy giờ, tuy là sinh viên chưa làm ra được đồng nào, nhưng có người anh cho mình chiếc xe hơi Citroën 2CV(2 mã lực), thì cứ thế mà lái đi học thôi. Đâu có gì là hách? Thấy bạn mình xin đơn, anh cũng xin đơn và điền đơn để xem mình có được chọn làm phi công hay không? Nếu được chọn, mình sẽ tính sau. Đọc cuốn Đời Phi Công, nhà văn Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh thuật về một buổi tiếp tân ở Sài Gòn, ai nấy đều giới thiệu với gia chủ: Tôi là Bác sĩ A, tôi là Dược sĩ B, tôi là Kỹ sư C, tôi là Kiến trúc sư D. Đến lượt mình, nhà văn Toàn Phong tự giới thiệu: “Tôi là người phi công của đất nước!”. Nếu nhà văn Toàn Phong tự giới thiệu tôi là phi công, thì chẳng có gì đáng nói. Đằng này, Người giới thiệu, “Tôi là người Phi công của Đất Nước”, tức là Người đã tự biểu tỏ về niềm tự hào của một chàng trai nuôi hoài bão rất lớn. Hơn nữa, ở trang nói về cuộc đời bay lượn của mình, nhà văn viết đại ý như sau: “Nghề phi công không phải chỉ là một kỹ thuật, mà là cả một nghệ thuật sống, một triết lý về đời người. Nó là một ngành học uyên bác, một cuộc sống hải hồ, và một kiếp sống ngang dọc giữa trời mây.” Theo quan niệm chung chung của người Việt Nam, họ thường cho rằng bọn lính tráng là loại vũ biền, là ít học, là loại lính tẩy, khố Xanh, khố Đỏ. Nhưng nhà văn Toàn Phong đã xóa cái mặc cảm lính tráng, nếu được Không Quân tuyển lựa, anh đợi gì mà không gia nhập?

Vào trường huấn luyện Quân Sự Nha Trang tháng Tư năm 1962, ba tháng sau, anh được chọn đi học Mỹ trước những người của khóa đàn anh, vì vượt qua kỳ thi trắc nghiệm Anh văn ngay. Sau khi vượt qua kỳ thi Anh ngữ tại trường Lackland AFB ở Texas, bọn anh được gửi đi học bay tại Moody AFB thuộc Tiểu bang Georgia. Thuận còn được huấn luyện trên phi cơ Cessna rồi mới học bay trên T-28; còn bọn anh học bay ngay trên T-28 ngay. Cho nên, có nhiều người trong khóa bị loại vì bắt đầu trên một chiếc tàu bay khá lớn.

Về nước, Bộ Tư Lệnh KQ quyết định người nào bay Khu Trục, người nào bay Vận Tải, chẳng dựa theo tiêu chuẩn nào cả. Anh và một số anh em được chỉ định đến phục vụ Liên Phi Đoàn Vận Tải dưới sự chỉ huy của Trung tá Nguyễn Cao Kỳ. Sở dĩ gọi là Liên Phi Đoàn là vì ngành Vận Tải có Phi Đoàn 413 và Phi Đoàn 415. Hầu hết những phi công của Vận Tải xuất thân từ trường Marrakech của Pháp, còn phi công ở Mỹ chỉ có những vị như: Nguyễn Quế Sơn, Đặng Xuân Hoàng, Đặng văn Đức, Cung Thăng An … Người nào được xuyên huấn bởi ông thầy từ Mỹ về, người đó coi như may mắn, vì cùng “văn hóa Mỹ”. Còn người nào bị xuyên huấn bởi ông thầy từ Pháp về, thì coi như không may, vì “văn hóa Pháp” và “văn hóa Mỹ” rất khác nhau, mặc dầu cả hai đều là phi công cả! “Văn hóa Pháp” có tính cách Thực dân, coi thường học trò của mình!

Anh xin kể Thuận nghe một chuyện: “Anh được ông Đại Úy T. chấm thi ra Trưởng Phi Cơ. Ông ấy là một người rất tốt, nhưng có bộ điệu hách, hách giống Tây. Sau khi hoàn tất cuộc thi, xuống đất ông nói: “Anh Âu bay cũng được, nhưng môn bay “formation” (bay hợp đoàn), tại sao anh không bay sát chiếc “lead”, mà cứ bay tục tục ra đằng sau?” Thú thật, anh không hiểu bay “tục, tục” là nghĩa ra sao, nên hỏi. Thì ra, ông bảo bay “tục, tục” là tụt ra đằng sau chiếc phi cơ “lead”. À té ra người Nam phát âm chữ tụt là “tục”! Đại  Úy nói tiếp: “Nếu ngày xưa bọn tôi bay với Tây, mà bay như anh, thì anh có biết ông thầy Tây làm gì không?”. Anh trả lời: “Thời Tây, bọn tôi đâu đã vào Không Quân mà biết?” Ông Thầy giải thích: “Nếu tôi mà bay như anh, ông thầy bắt chổng mông lên và đá vào đít!”. Nếu là người khôn ngoan, ông Thầy nói gì, thì cứ im lặng đi cho qua ải. Đằng này, anh là thằng ngu, nên đáp: “Hồi đó, Đại Úy là Hạ Sĩ quan, bọn Tây coi dân Việt Nam không ra gì! Còn chúng tôi là sĩ quan, nếu bị đá đít, thì chúng tôi đá lại, chứ sợ gì?” Mặc dầu gặp phải thằng thí sinh ngang ngạnh, nhưng Đại Úy T. vẫn chấm cho anh đậu bằng Trưởng Phi cơ. (tiếng Pháp gọi là Commandant de bord, và tiếng Anh gọi là Captain).

Những anh em phi công thời của Thuận về Phi đoàn, những ông thầy xuất thân ở Pháp đều về Bộ Tư Lệnh, cho nên Thuận không bị những ông xuất thân trường bay ở Pháp đối xử với bọn anh. Hình như huyền thoại “Mẹ Trăm Con” (50 đứa xuống biển, 50 đứa lên núi) đã ứng vào vận mệnh dân tộc ta hay sao ấy? Dù là cùng nghề phi công, cùng tan xác như nhau, nhưng rất coi thường nhau. Phi công tốt nghiệp trường Salon de Provence ở Pháp, coi thường phi công tốt nghiệp trường Marrakech ở Bắc Phi. Mặc dầu học ở Salon chỉ học địa huấn (ground school), nhưng đều phải sang Marrakech học bay như nhau. Nhưng vì học Salon thì phải có bằng Tú Tài II và học tại Marrakech vừa học địa huấn, vừa học phi huấn. (dành cho sinh viên có bằng Tú Tài I trở xuống).

Khi về nước, Trung Úy Huỳnh Hữu Hiền được chỉ định làm Chỉ Huy trưởng Phi Đoàn I Khu Trục; Trung Úy Nguyễn Ngọc Loan được chỉ định làm Chỉ Huy trưởng Phi Đoàn I Quan sát; Trung Úy Nguyễn Cao Kỳ làm Chỉ Huy trưởng Liên Phi Đoàn 43 Vận Tải, vì dưới  Liên Phi Đoàn có hai Phi Đoàn Vận Tải. Trong khi đó phi công Nguyễn Xuân Vinh được chỉ định ra Nha Trang làm huấn luyện viên phi cơ hạng nhẹ (gọi là Morane 500). Sở dĩ, phi công Nguyễn Xuân Vinh không được chỉ định làm Phi Đoàn trưởng, là vì khi ra trường Thủ Đức (Khóa I), ông chỉ được mang cấp bậc Chuẩn Úy, trong khi đó hầu hết sinh viên Thủ Đức ra trường đều mang cấp bậc Thiếu Úy.

Phi công Nguyễn Xuân Vinh huấn luyện học trò trên phi cơ Morane 500 (loại phi cơ nhẹ hơn cả phi cơ L-19), nhưng ông đã làm hư hại 2 chiếc, vì không đỡ được sự lầm lỗi của học trò. Bình thường phi công huấn luyện viên dạy học trò mà để cho học trò gây tai nạn, huấn luyện viên sẽ bị “cúp” bằng và còn bị kỷ luật. Chỉ Huy trưởng Căn Cứ Huấn Luyện Nha Trang lúc bấy giờ là Thiếu tá Nguyễn Ngọc Oánh đã chuyển phi công Nguyễn Xuân Vinh sang dạy địa huấn, tức là dạy kỹ thuật phi hành ở dưới đất, mà người Pháp gọi là Cours au sol = ground school). Phi công Nguyễn Xuân Vinh chưa bao giờ được “checked out” xác định Hành quân, tức là Người Phi công của Đất Nước chưa hề bay một phi vụ hành quân nào. Nhưng ông được lên làm Quyền Tư Lệnh Không Quân là bởi vì Thiếu tá Đỗ Mậu – Quân Ủy trưởng đảng Cần Lao, kiêm Quân Trấn trưởng thị xã Nha Trang – tiến cử ông lên Tổng thống Ngô Đình Diệm. Bình thường trong Không Quân, người được bổ nhiệm làm Chỉ Huy trưởng Phi Đoàn phải là người bay giỏi, thì nhân viên dưới quyền mới phục. Vì chưa từng được xác định Hành quân, mà đứng ở địa vị Tư Lệnh, nên phi công Nguyễn Xuân Vinh mang mặc cảm, ứng xử với cấp thuộc cấp không ra dáng một “Leader”.

Yên Sơn Trương Nguyên Thuận thân mến,

Anh không hề cố ý vạch áo cho người xem lưng. Nhưng chỉ muốn nói lên sự “nghiệt ngã” của người phi công mang tiếng hào hoa, phong nhã mà người đời gắn cho danh hiệu ấy. Chẳng phải tự phụ, anh mới đúng là “Người Phi Công Của Đất Nước”, vì sau năm 1975 chẳng anh nào còn tàu bay để bay, nhưng anh vẫn loay hoay tận lực với nghĩa vụ của người lính do câu nói câu nói bất hủ “I shall return” của Đại tướng Douglas MacArthur khi rời đảo Lữ Tống ở Phi Luật Tân. Trưa ngày 29 tháng Tư năm 1975, Việt Cộng đã tấn công vào vòng đai phòng thủ căn cứ. Mọi người đều mạnh ai nấy chạy, tìm đường thoát thân. Lúc bấy giờ anh chạy ra bãi đậu phi cơ để xem chiếc C-130 nào còn khả dụng thì bay. Nhờ có anh kỹ thuật giúp, gắn GTC (chữ tắt của Gas Turbine Compressor) thì mới quay máy được. Nếu không có GTC, chiếc C-130 trở thành đống sắt vụn. Hành khách ùa lên máy bay, phi công ngồi ở phòng lái đâu biết ai với ai. Đến khi máy bay chật ních, không còn ai có thể leo lên nữa, áp tải mới đóng cửa phi cơ và anh từ từ lăn bánh.

Trước đó chừng 4 giờ, có một chiếc AC-119 bị SA-7 bắn hạ ngay trên vòng đai phi trường, nên sau khi phi cơ rời phi đạo, anh lấy cao độ theo vòng xoắn trôn ốc trên thành phố Saigon để tránh SA-7 bắn hạ. Vừa cầm cần lái, nước mắt vừa ràn rụa, vì biết từ nay mình mất quê hương, mất vợ con, mất mẹ già. Tự nhiên từ tiềm thức, câu nói “I shall return” của Đại tướng Douglas MacArthur vọng vào trong tai. Cho nên, lúc mất nước, anh chỉ mới 35 tuổi, trí tuệ còn minh mẫn. Nếu anh vâng lời bà chị anh – em ruột Hùm Xám Đặng văn Việt – về nhà chị để chị nuôi cho ăn học, thì đâu khó gì để lấy cái bằng Tiến sĩ? Không! Mình phải tự túc nuôi thân, kiếm tiền gửi về cho vợ con, chứ không thể để cho bà chị nuôi, thì lấy đâu ra tiền để gửi cho vợ con và mẹ già? Lúc bấy giờ Mỹ và Việt Nam chưa giao thương, nhưng anh có thể gửi tiền về Việt Nam qua ngả Canada. Vả lại tâm trí như người mất hồn, anh đâu có thiết tha gì với bằng cấp?

Năm 1977, anh mời được một số nhân vật để thành lập một tổ chức đấu tranh Nhân Quyền cho Việt Nam, như: Thượng Tọa Giác Đức, Linh mục Trần Duy Nhất là hai vị lãnh đạo tinh thần. Về phía dân sự gồm có: Cụ Hà Thúc Ký, lãnh tụ Đại Việt Cách Mạng, Thượng Nghị sĩ Đoàn văn Cầu, Bộ trưởng Tài chánh Châu Kim Nhân, Cụ Đổng lý Văn Phòng Chử Ngọc Liễn – thân sinh của phi công Chử Quân Anh trong Phi đoàn mình – Cụ Bà Đức Thụ, đồng chí của bà Cả Tề thuộc Quốc Dân Đảng, bà Lê Thị Anh thuộc Phật giáo Hòa Hảo, Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích, Dân biểu Nguyễn văn Kim, Luật sư Lê Chí Thảo (hiện sống ở Virginia), Luật sư Đỗ Đức Hậu (hiện sống ở Orange County), sinh viên tranh đấu Ngô Vương Toại … Về phía Quân sự gồm có: Trung tướng Phạm Quốc Thuần, Trung tướng Nguyễn Bảo Trị, Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh, Đại tá Tỉnh trưởng Tuyên Đức Nguyễn Hợp Đoàn, Trung tá Thủy Quân Lục Chiến Nguyễn văn Phán và phi công Đặng văn Âu. Sở dĩ anh mời được những nhân vật tên tuổi, vì trước năm 1975, anh đã có sự quen biết với họ, ngoại trừ Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh.

Mở đầu buổi họp, anh giới thiệu danh tánh từng nhân vật. Tiếp theo, anh trình bày với tất cả quan khách về lý do tại sao chúng ta cần thành lập Tổ chức Đấu Tranh Nhân Quyền Cho Việt Nam. Bởi vì, dù sống lưu vong, nhưng chúng ta vẫn còn có nghĩa vụ đối với đồng bào khốn khổ tại quê nhà. Hơn nữa Tổng thống Jimmy Carter đang giương cao ngọn cờ Nhân Quyền là rất thích hợp cho phong trào của chúng ta. Anh đề nghi Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích làm Chủ tịch Phong trào, vì anh Bích có mối giao thiệp rộng rãi với báo chí Hoa Kỳ. Anh không giữ một chức vụ nào cả, để tránh tiếng mình mời người đến thành lập tổ chức là có ý đồ.

Anh đã tổ chức 3 cuộc biểu tình trước Tòa Bạch Cung, dâng thỉnh nguyện thư đến Tổng Thống và 3 cuộc biểu tình trước Liên Hiệp Quốc tại New York, dâng thỉnh nguyện thư cho Tổng Thư Ký. Hướng dẫn đoàn xe 25 chiếc từ Washington DC tới New York, nếu chưa từng là phi công, không phải là điều dễ dàng.

Trong một buổi họp anh em cựu Quân Nhân với ý định thành lập hội, anh phát biểu: “Chúng ta đã mất nước, đành mất cấp bậc, mất vợ con, mất tài sản của một đời tạo dựng. Nhưng có một thứ mà chúng ta không thể mất! Các anh có biết thứ gì không?” Chưa cần đợi ai đáp, anh trả lời: “Đó là danh dự của người Lính Việt Nam Cộng Hòa, giống như câu nói của Đại tướng Douglas MacArthur: 'Người Lính già không chết'. Chẳng có ai không chết, tại sao Người Lính Già không chết? Tại vì người lính trước gục ngã, thì người lính sau đứng lên! Muốn cho Người Lính sau đứng lên, thì người Lính trước phải tỏ ra xứng đáng với tinh thần “Tổ Quốc - Danh Dự - Trách Nhiệm”. Phó Đề đốc vỗ tay hoang nghênh lớn hơn ai hết!

Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh nhận thấy sự hăng say nhiệt thành và khả năng trình bày vấn đề trước mọi người một cách trôi chảy của anh, thì rất lấy làm tâm đắc. Ông Chuẩn tướng Hải Quân từng ôm vai anh, thân mật nói: “Ta tưởng cậu chỉ biết lái máy bay thôi. Không ngờ cậu có sự hiểu biết về Cộng sản thật sâu sắc!” Trong câu khen tặng đó, anh nhận thấy trong thâm tâm ông Tướng đã sẵn có định kiến: “Bọn phi công chỉ biết lái máy bay, đi cua đào và đêm đêm phòng trà, chứ chẳng biết gì hơn”. Anh chỉ cười, nhưng thầm nghĩ chưa chắc ông Tướng đã hiểu Cộng sản bằng tôi, vì tôi đã từng đọc sách Cộng sản như “Thời Dựng Đảng” của Trường Chinh Đặng Xuân Khu hay “Những Chặng Đường Lịch Sử” của Võ Nguyên Giáp. Anh tin rằng chưa chắc nhiều người Chống Cộng ở Hải Ngoại đã hiểu Cộng sản bằng anh!

Một hôm, ông Tướng Hải Quân nói: “Có lẽ mình phải làm một cái gì khác hơn, là biểu tình đòi Nhân Quyền, mà chẳng được ai chú ý”. Anh hỏi: “Anh định làm cái gì, hả anh Minh?” Tướng Minh đáp: “Mình tìm cách bí mật về trong nước, xây dựng hạ tầng cơ sở để chuẩn bị lật đổ bạo quyền”. Anh giải thích: “Ngày xưa ông Cố vấn Ngô Đình Nhu thả dù biệt kích xuống Miền Bắc là sai lầm. Thời Đệ nhị Thế chiến, Đồng Minh thả biệt kích sau lưng phòng tuyến địch được, là vì khi biệt kích xuống đất, thì có người chống Quân Đức nuôi ăn và che giấu. Còn Việt Cộng ở Miền Bắc tổ chức xã hội thành mạng lưới Công An Nhân Dân. Bất cứ người lạ mặt nào xuất hiện là phải báo cáo ngay. Nếu không báo cáo, mà bị phát giác, toàn thể gia đình đều bị trừng trị. Ngay như muốn làm thịt con gà để ăn, cũng phải đào lỗ chôn lông con gà và dặn con không được tiết lộ với ai. Vả lại, người dân không đủ ăn, thì lấy đâu ra thực phẩm để nuôi biệt kích? Thành thử Phi đoàn Thần Phong của ông Kỳ thả dù biệt kích đều bị Việt Cộng tóm gọn là vậy”.

Tướng Minh phản kháng: “Chẳng lẽ mình đành chết già trên xứ sở này hay sao? Chúng ta có khóc thì Mẹ mới cho bú” Anh đáp: “Cái câu con có khóc thì Mẹ mới cho bú, chỉ áp dụng khi nào có bà Mẹ thương con cơ! Còn bà Mẹ Hoa Kỳ đã ném thằng con vào thùng rác, đi với trai, thì thằng con có khóc lòi họng, Mẹ vẫn tỉnh bơ!” Tướng Minh vẫn chưa hài lòng: “Anh không thấy người xưa dạy: ‘Không bột mà gột nên hồ, tay không gây dựng cơ đồ mới ngoan’? Anh Âu không thấy Hồ Chí Minh từ hai bàn tay trắng mà đánh thắng Thực dân Pháp, Đế quốc Mỹ à?” Nghe ông Tướng nuôi ảo vọng, anh vô cùng chán nản, đáp: “Không phải lời dạy nào của cổ nhân đều đúng trong mọi hoàn cảnh. Hồ Chí Minh không phải từ tay trắng mà đánh thắng Pháp, thắng Mỹ. Sau lưng Hồ Chí Minh là khối Cộng sản Liên Xô và Trung Cộng, anh Minh à

Tướng Minh bực bội vì những gì ông nêu lên, đều bị anh bác bỏ, ông đứng lên nói: “Anh Âu chỉ giỏi lý thuyết, nhưng không dám hành động! Tôi là người hành động, nên giá nào tôi cũng sẽ chấp nhận trả!” Anh liền phản pháo: “Anh là lính tác chiến, tôi cũng là lính tác chiến. Anh phát biểu câu nói ấy, tức là anh khinh tôi hèn, chỉ biết đánh võ mồm thôi! Nếu anh Minh không nghe lời khuyên của tôi, cứ nhất định duy ý chí, anh sẽ trở thành thảo khấu”. Tướng Minh giận dỗi rời nhà anh giữa đêm trời tuyết phủ. Đứng nơi cửa sổ, nhìn anh Minh ra về, anh cảm thấy thương xót cho một người chiến sĩ nặng lòng với Quê Mẹ, nhưng không biết liệu sức mình.

Do sự đưa đường chỉ lối của “học giả” Đỗ Thông Minh – thủ lãnh đám Thanh Niên Người Việt Tự Do du học tại Nhật – chiến hữu Hoàng Cơ Minh trở thành Chủ tịch Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam, kết hợp với tổ chức Phục Hưng của Trung tá Hải Quân Trần văn Sơn và Thanh Niên Người Việt Tự Do. Trung tá Trần văn Sơn là người rất thân cận với Trí Quang. Khi thấy Chủ tịch Mặt Trận HCM mặc quần áo bà ba đen, quấn khăn rằn, đi dép râu và để râu giống Hồ Chí Minh, thì anh chợt nhớ lại ông đã từng khen Hồ Chí Minh đã đánh bại Thực dân Pháp và Đế quốc Mỹ. Anh không thể nào hiểu nổi tại sao đồng bào ta vẫn ủng hộ một người chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa coi Hồ Chí Minh là thần tượng. Yên Sơn Trương Nguyên Thuận có hiểu nổi không?

Vừa rồi có một anh Đại Úy tị nạn Cộng sản năm 1975, lấy được cái bằng kỹ sư nguyên tử lực (theo lời khai của ảnh) đã miệt thị anh Âu một câu như sau: “Bằng Phong Đặng văn Âu không đáng một xu!” Anh không trả lời, vì thấy câu miệt thị quá ngu. Bởi vì Bằng Phong có treo biển bán mình đâu, mà anh ta đánh giá một xu, với hai, ba xu? Vả lại, Bằng Phong đâu có sống bằng nghề viết lách để mưu sinh đâu mà sợ xuống giá? Về sau, nếu ai muốn chửi Bằng Phong, hãy đến nhà Bằng Phong dạy cho cách mà chửi cho đúng! Đừng tưởng có mảnh bằng Kỹ sư Nguyên tử lực, muốn chửi ai thì chửi.

Phi công Yên Sơn Trương Nguyên Thuận thương mến,

Thỉnh thoảng anh gửi cho em một bài thơ ngẫu hứng. Em đã khen anh: “Không ngờ anh Âu viết bài tham luận đã hay, mà làm thơ cũng rất có hồn”. Anh cũng gửi bài thơ anh làm cho thi sĩ Ngô Minh Hằng đọc chơi, thì chị Ngô Minh Hằng cũng nhìn nhận thơ của Bằng Phong rất có hồn. Anh chỉ làm thơ lúc cảm thấy hứng thú và chỉ gửi cho bạn bè đọc mà thôi! Bởi vì làm thơ giống như thơ của cái ông Đại Úy xỉ vả anh không đáng một xu, mà anh cho là loại thơ ba xu, nhất định sẽ không làm! Anh Âu sẽ tiếp tục làm Youtube về Đời Phi Công để nhắn với đồng bào điều này: “Nếu tình trạng xuống cấp về mọi mặt giữa Quốc – Cộng kiểu này kéo dài, nòi giống Việt Nam sẽ không còn trên hành tinh này, ngoại trừ có phép lạ từ Thượng Đế”. Một khi anh Âu nói điều gì, anh đều có lý lẽ để giải thích, chứ không nói bừa.

Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn làm bài nhạc “Gia Tài Của Mẹ” có câu “Gia tài của Mẹ để lại cho con một bọn lai căng và một lũ bội tình” là đúng lắm. Ngoài Bắc, bọn Cộng sản tôn thờ một chủ nghĩa ngoại lai phi nhân, ở Miền Nam thì bội bạc. Bọn Tướng lãnh được ông Ngô Đình Diệm nâng niu đã giết cả gia đình họ Ngô không một chút nương tay. Nếu anh em ông Ngô Đình Diệm thực sự có tội đàn áp Phật giáo như Trí Quang cáo buộc, tại sao mấy ông Tướng không đưa anh em ông Diệm ra tòa, xét xử như một Quốc gia có luật pháp văn minh? Tại sao xuống tay giết anh em ông Diệm một cách mờ ám để đến nay không biết ai thực sự là thủ phạm?

Như một con chim báo bão, anh sẽ tiếp tục thực hiện Đời Phi Công, nếu thế hệ mai sau còn thương tưởng và tự hào về nòi giống thì ra tay cứu vớt. Còn bản thân anh Âu tài hèn, đức mỏng lại đã già thì chẳng làm được gì, chẳng bao giờ nuôi ảo tưởng đội đá vá trời. Gửi Thuận cái Youtube Đời Phi Công tập II để xem chơi cho vui:

https://www.youtube.com/watch?v=8Jp06m8np48

Thân ái,

Bằng Phong Đặng văn Âu, Ngày 23 tháng 10 năm 2025

10200 Bolsa Avenue, Westminster, CA. 92683 Telephone: 714 – 276 – 5600

 

 

 

 

Tuesday, October 14, 2025

THƯ GỬI TIẾN SĨ NGUYỄN ANH TUẤN - BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

 

 THƯ GỬI TIẾN SĨ NGUYỄN ANH TUẤN.

BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU.

 

Thành phố Westminster, California, ngày 14 tháng 10 năm 2025

Tiến sĩ Nguyễn Anh Tuấn thân mến,

Tôi là kẻ “ít học”, nhưng thường công kích những người có học vị to mà ngu hoặc vô trách nhiệm với xã hội. Bởi vì người có học vị to là “cái đầu” của Tổ Quốc, thường được ăn trên ngồi trước, xã hội kính trọng mà ngu hoặc thờ ơ, vô cảm, thì kéo đất nước “Xuống Hàng Chó Ngựa”, tức là Xã Hội Chủ Nghĩa. Tôi công kích trí thức công khai, chứ không phải đánh lén như bọn hèn, để ông trí thức nào thấy tôi nói sai thì lên tiếng phản bác. Tôi chưa hề nhận được sự phản bác của ông trí thức nào cả, thì tôi tự nhủ rằng có lẽ họ coi thường mình chỉ là anh “tài xế lái máy bay”, nên không đáng để trả lời? Dưới mắt tôi, đa số người Việt Nam có bằng cấp to chỉ để kiếm cơm, vinh thân phì da và không biết nhục trước cảnh quốc phá gia vong.

Tôi không phải là người viết vu vơ. Khi tôi chê bọn trí thức Tây phương ngu, cho nên chủ nghĩa Karl Marx bành trướng dữ dội khắp hoàn cầu, tôi đều chứng minh. Tôi là người tân tòng, nhưng tôi nhận thấy ông Giáo hoàng Francis có những phát biểu dốt, là tôi lên tiếng, chứ không im lặng.

Mấy ngày nay, tôi nhận được nhiều Email của anh bày tỏ mối lo ngại ông Tân Giáo hoàng Leo XIV chống Tổng thống Donald Trump. Bị sống trong thời đại thông tin giả (fake news), tôi phải thận trọng tìm hiểu để không bị bọn xấu đánh lừa, gây sự ly gián giữa Đức Giáo hoàng và Tổng thống Donald Trump. Sau khi tìm hiểu, tôi nhận thấy mấy điểm như thế này:

1. “Chính sách di cư và nhập cư

  • Đức Giáo Hoàng Leo XIV đã mạnh mẽ chỉ trích cách chính quyền Trump đối xử “cứng rắn và vô nhân đạo” với người nhập cư, bao gồm các biện pháp trục xuất hàng loạt và sử dụng quân đội để kiểm soát biên giới. Ngài kêu gọi các Giám mục Mỹ lên tiếng chống lại những chính sách này, nhấn mạnh rằng chúng trái với tinh thần chào đón người tị nạn của Giáo hội Công giáo.
  • Ngài đã gửi thông điệp trực tiếp đến 1,4 tỷ tín hữu Công giáo toàn cầu, thúc giục họ hỗ trợ và chăm sóc người nhập cư, đồng thời mô tả các hành động của Trump là “lạm dụng” và không phù hợp với giáo lý “pro-life” (bảo vệ sự sống) của Công giáo!

2. Chính sách thù hận và phong trào MAGA

  • Đức Giáo Hoàng Leo XIV đã tuyên bố một “cuộc thánh chiến” (holy war) chống lại các chính sách “thù hận” của Trump, bao gồm việc sử dụng quân đội để can thiệp vào các thành phố lớn và các chiến dịch chống lại người thiểu số. Ngài chỉ trích phong trào MAGA (Make America Great Again) là “tin mừng giả tạo” (false gospel), trái ngược với lời dạy của Chúa Giêsu về lòng thương xót và công bằng.

3. Biến đổi khí hậu và môi trường

  • Trong bài phát biểu đầu tiên về biến đổi khí hậu, Đức Giáo Hoàng Leo XIV đã đặt mình vào vị thế đối nghịch hoàn toàn với Trump, chỉ trích các chính sách phủ nhận biến đổi khí hậu và ưu tiên lợi ích kinh tế ngắn hạn. Ngài nhấn mạnh rằng đây là vấn đề đạo đức toàn cầu, liên quan đến trách nhiệm bảo vệ Trái Đất như một “ngôi nhà chung”.

4. Vị thế cá nhân và ủng hộ chính trị

  • Đức Giáo Hoàng Leo XIV đã thừa nhận rõ ràng rằng ngài không ủng hộ Donald Trump, và các tuyên bố của ngài đã gây chia rẽ trong cộng đồng Công giáo Mỹ, với một số nhóm bảo thủ MAGA phản ứng gay gắt.

Những chỉ trích này đã gây chấn động chính trường Mỹ và được nhắc đến nhiều trong các bài giảng, thông điệp và phỏng vấn của ngài từ tháng 8 đến tháng 10/2025. Nhà Trắng dưới thời Trump thường bác bỏ các lời chỉ trích này, cho rằng chúng can thiệp vào nội bộ Mỹ”.

Khi Vatican loan báo Đức Giáo hoàng Benedict từ chức vì lý do sức khỏe, tôi tin ngay. Bởi vì chẳng lẽ Vatican nói dối? Nhưng sau 9 năm, Ngài Benedict mới qua đời, thì tôi chẳng thể nào tin Vatican được nữa! Theo sự tìm hiểu của tôi: “Vị Giáo hoàng Vatican từ chức cách đây khoảng 600 năm (năm 1415) là Gregory XII. Ông từ chức để chấm dứt giai đoạn Đại Ly giáo Phương Tây (Western Schism), khi có ba ứng cử viên tranh chấp ngai vàng Giáo hoàng. Đây là trường hợp từ chức hiếm hoi trong lịch sử Giáo hội Công giáo, trước khi Giáo hoàng Benedict XVI làm điều tương tự vào năm 2013.”

Khi chưa cải đạo, tôi đã theo dõi những lời tuyên bố Giáo hoàng Francis, thì tôi thấy Ngài có tư tưởng hơi hồng hồng, nhưng không dám nghĩ Ngài bị ảnh hưởng chủ nghĩa Karl Marx, vì tà giáo Cộng sản có mục đích đánh đổ tín điều Ki-tô giáo, thì làm sao một ông Giáo hoàng Công giáo lại có thể đi theo Cộng sản? Nhưng 9 năm sau Giáo hoàng Benedict mới từ trần, tôi liền nghĩ rằng Vatican đã bị các Hồng Y có tư tưởng Karl Marx chui vào nằm vùng, giống như Cộng sản chui vào nằm vùng trong Chính quyền Việt Nam Cộng Hòa trước kia và Chính quyền Hoa Kỳ hiện nay. Cộng sản là loài ký sinh có khả năng “chui sâu, trèo cao” hủy hoại cơ thể của một người khỏe mạnh!

Anh Tiến sĩ Nguyễn Anh Tuấn thân mến,

Tôn giáo là vấn đề tế nhị, ít ai dám đụng chạm đến, vì sợ mang tiếng chống tôn giáo. Vì tôi đã cải đạo theo Công giáo, tin tưởng Sự Thật giải phóng con người, tôi không sợ ai “chụp mũ” mình chống Công giáo. Hơn nữa, bản chất của người phi công là khi thấy điều gì tai hại cho xã hội, phải lên tiếng. Giống như người phi công sau khi hoàn tất một phi vụ, mà thấy một phi cơ có vấn đề kỹ thuật sai sót, là phải báo cáo vào cuốn sổ để cho phi công khác biết! Do đó, theo tôi người phi công nào im lặng trước sự sai trái là không đáng là người phi công. Bởi vì phi công trong ngôn ngữ Pháp gọi là “Pilote”, trong tiếng Anh là “Pilot” cơ mà!

Ngài Donald Trump đắc cử Tổng thống thứ 45 (9 nút), rồi đắc cử Tổng thống thứ 47 (11 nút), gộp hai con số ấy lại là 911 (con số để gọi điện thoại kêu cứu), thì tôi nghĩ rằng Thượng Đế báo hiệu điều gì đó có tính nguy cấp, giống biến cố những chiến binh Hồi giáo quá khích dùng phi cơ dân sự làm vũ khí đánh vào cơ sở quân sự Pentagon và cơ sở tài chánh Twin Towers nào Tháng 9 ngày 11, là Chúa báo hiệu cho biết nước Mỹ sẽ bị kẻ thù nước tấn công từ bên trong. Quả nhiên, ông Da Đen Barack Hussein Obama được ông tỷ phú Cộng sản George Soros đưa lên làm Tổng thống để đánh vào giá trị dân chủ của Mỹ! Ai cho rằng tôi có óc mê tín, dị đoan là quyền của họ. Nhưng tôi vẫn bảo lưu cái ý tưởng điềm Trời là có thật! Giống như thời chưa có khoa khí tượng học, người dân chài Việt Nam nhìn trời để đoán biết nên ra khơi đánh cá hay không nên ra.

Tổng thống Donald Trump là người yêu nước, yêu dân, yêu Quân đội, yêu hòa bình. Nhưng bọn truyền thông lề trái (Cộng sản trá hình) đã vẽ ông là Hitler, là Fascist thì đủ biết Cộng sản có biệt tài biến một vĩ nhân thành ác quỷ hoặc một ác quỷ thành vĩ nhân, giống như lời của Đại tướng Công An Việt Cộng Mai Chí Thọ đã tuyên bố trước những trí thức Miền Nam ngu đần đi theo Cộng sản. Xuyên qua những lời công kích Tổng thống Donald Trump của Ngài Leo XIV, tôi nhận thấy Ngài chẳng khác gì Barack Hussein Obama công kích Tổng thống Donald Trump. Giám đốc Tình Báo Quốc gia – bà Tulsi Gabbard – đã công bố hồ sơ phản quốc của Barack Hussein – công cụ của Deep State –  ra công chúng. Ai có thể (hoặc ai dám) chứng minh cho nhân loại thấy Giáo hoàng Leo XIV (có 1.4 tỷ tín đồ đứng sau lưng) cũng là công cụ của Deep State có sứ mạng chống Chúa Jesus Christ?

Liệu những người Công giáo có đủ cái dũng đứng lên để bảo vệ Đức Tin hay cúi đầu đi theo Giáo hoàng Leo XIV có luận điệu đạo đức giả giống như Cộng sản? Tổng thống Donald Trump khó lòng chống nổi chiến thuật muôn đời của Cộng sản, ba mũi giáp công (Tập Cập Bình, Giáo hoàng Leo XIV và Giáo chủ Hồi giáo quá khích), để mang lại cái gọi là Thời Đại Vàng Son. Nếu người Ki-tô giáo cứ bình chân như vại, không thấy nguy cơ Đức Tin của mình đang bị Deep State hủy diệt thì không xứng đáng là tín đồ của Chúa Jesus Christ.

Đức Tổng Giám mục Hồng Y Carlo Maria Viganò từng viết một bức thư dài hơn 7.000 chữ vào năm 2018, cáo buộc Giáo hoàng Francis che đậy các hành vi lạm dụng tình dục của Hồng Y Theodore McCarrick, và kêu gọi Ngài Francis từ chức. Bức thư của Hồng Y Viganò gây chấn động dư luận, làm nổi bật khủng hoảng lạm dụng tình dục trong Giáo hội Công giáo. Năm 2020 Ngài Viganò cảnh báo nước Mỹ đang có cuộc chiến tranh tôn giáo. Nhưng bọn truyền thông Cánh tả đã gạt sang một bên, vì chúng nó thờ Karl Marx vô thần. Một người Mỹ gốc Do Thái – David Horowitz – là đảng viên Cộng sản phản tỉnh, viết cuốn “The Last Battle” (Trận Chiến Cuối Cùng) để cảnh giác người Mỹ về nguy cơ nền văn minh của nước Mỹ sẽ không còn, nếu Tổng thống Donald Trump bị đánh bại. Là nạn nhân chủ nghĩa Cộng sản, tôi đã cải đạo sang Công giáo vì thấy sự mầu nhiệm của Chúa Jesus Christ đã đưa tỷ phú Donald Trump lên làm Tổng thống. Sở dĩ tôi chọn Giáo hoàng John Paul II làm Thánh bổn mạng, là vì câu tuyên bố “Nếu chiến xa của Hồng Quân Liên Xô  tiến vào Ba Lan, tôi sẽ cởi áo Giáo hoàng, về nước để bảo vệ Tổ quốc” của Ngài. Theo tôi, người nào không chống Chủ nghĩa Karl Marx, là người đó ngu si, đần độn.

Tôi chống Cộng sản không vì mối hận thù gia tộc họ Đặng của mình bị Hồ Chí Minh bách hại. Tôi chống Cộng sản, vì cái chủ nghĩa chó đẻ đó có mục đích súc vật hóa con người. Nếu ai bảo rằng tôi là loại chống Cộng cực đoan hay chống Cộng quá khích, tôi không thèm trả lời, vì tôi khinh cái sự ngu dốt của người đó, không đủ trí tuệ để thấy chủ trương súc vật hóa con người của Cộng sản.

Tôi cầu mong Ơn Trên cho tôi sống đủ lâu để thấy cuộc chiến giữa Tổng thống Donald Trump chống bọn Ma quỷ Cộng sản, ai thắng ai? Cuộc chiến đấu của Tổng thống Donald Trump vô cùng cam go, vì phần lớn bọn trí thức trong các Đại Học danh tiếng Mỹ đều ngu giống như bọn trí thức Miền Nam đi theo Cộng sản.

Từ lâu tôi đã viết hai ông Do Thái Karl Marx và Vladimir Lenin là hai thiên tài độc ác, đã sử dụng người Nga giết người Nga, người Tàu giết người Tàu, người Triều Tiên giết người Triều Tiên, người Việt giết người Việt v… v… Bây giờ chủ nghĩa Cộng sản đã đạt mục đích dùng người Mỹ giết người Mỹ, tức là ông Giáo hoàng Người Mỹ – Leo XIV – đang mưu toan kế hoạch của Karl Marx: Người Mỹ giết Người Mỹ!

Tôi khẳng định rằng luận điệu Giáo hoàng Leo XIV chống Tổng thống Donald Trump là đạo đức giả và ngu, giống như những Con Vẹt chống Tổng thống Donald Trump. 

Tôi quả quyết rằng nếu Tổng thống Donald Trump thua trận giặc này, kế hoạch Toàn Cầu Hóa (một hình thức Cộng sản trá hình) của cái gọi là bọn Elites thành công. Nhân loại sẽ chỉ còn có một Chính phủ duy nhất và một tà giáo duy nhất. Đa nguyên đa đảng coi như tiêu tùng!

Tôi quả quyết rằng nếu Tổng thống Donald Trump thua trận giặc này, Tòa Thánh Vatican sẽ không còn, giống như Việt Nam Cộng Hòa đã không còn, vì bị Việt Cộng xâm nhập làm kẻ nội thù!

Bằng Phong Đặng văn Âu, Telephone: 714 – 276 – 5600