Search This Blog

Tuesday, June 18, 2024

CHUYỆN KỂ NĂM 2024 - BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

                                    CHUYỆN KỂ NĂM 2024

Bằng Phong Đặng văn Âu.

Hôm nay, ngày 18 tháng 6, vừa tròn 94 năm, nữ anh hùng Nguyễn Thị Giang (Cô Giang) dùng súng tự sát vào năm 1930 ở gốc cây đề làng Thổ Tang, tỉnh Vĩnh Yên nay là tỉnh Vĩnh Phúc. Lẽ ra, tôi nên bắt chước giáo sư Nguyễn Ngọc Huy (bút hiệu Đằng Phương) làm bài thơ ca ngợi hào khí của những nhà ái quốc hiên ngang chống Thực dân Pháp. Vốn biết mình chẳng có tài thơ văn để diễn đạt sự ái mộ của mình đối với các bậc vĩ nhân, tôi đành ngồi viết chuyện đang xảy ra quanh mình, để thế hệ mai sau hiểu rằng tôi đã và đang sống trong một thời đại như thế.

Trong nước, khi Mười Cúc Nguyễn văn Linh  Tổng bí thư Việt Cộng cởi trói văn nghệ sĩ, có một nhà văn tên là Bùi Ngọc Tấn viết cuốn tiểu thuyết nhan đề là “Chuyện Kể Năm 2000”. Nếu tác giả viết cuốn truyện đó tại xứ sở tự do, thì chẳng thể nào được người đọc chú ý. Đằng này, cuốn truyện được viết từ trong nước, nên nó đã gây nên chấn động. Hôm nay, bắt chước tác giả Bùi Ngọc Tấn, tôi xin tường thuật một chuyện nhỏ vừa xảy ra cho tôi.

Cách đây khoảng một tuần, tôi đọc thấy cái Email của một nhân vật nào đó đưa lên diễn đàn về việc Thượng tọa Quảng Đức bị người của Phật giáo Ấn Quang tẩm xăng đốt để kích động cuộc đấu tranh láo lếu của tên Việt Cộng đội lốt nhà sư Trí Quang. Tác giả Email phân vân đặt câu hỏi chẳng biết Nguyễn Công Hoan – người tưới xăng lên chiếc áo cà-sa của Thượng tọa Quảng Đức – bây giờ phiêu dạt nơi đâu. Tôi bèn viết Email trả lời nếu ai muốn biết Nguyễn Công Hoan ở đâu, thì hãy hỏi học giả Đỗ Thông Minh. Học giả Đỗ Thông Minh liền phản ứng, viết một Email xỉ vả, miệt thị tôi thậm tệ như dưới đây:

“Tokyo, 17/6/2024

Gửi ông Đặng Văn Âu,

Tôi không buổn đề cập tới ông thì ông lại kiếm chuyện, vì sau cả chục lần trao đổi tôi biết trình độ của ông có hạn, nhưng ông lại rất hay huênh hoang, ngoan cố, kiếm chuyện mà không biết học hỏi, dù tôi và nhiều người đã chỉ dạy ông rất nhiều lần.

Là ít học thì nên học thêm, viết ít thôi, tới khoảng 40-50% nhưng điều ông viết ra là sai hoặc tưởng tượng theo suy luận kém cỏi của ông. Tại sao ông lại viết cái tựa như vậy?

              CHỈ CÓ HỌC GIẢ ĐỖ THÔNG MINH BIẾT NGUYỄN CÔNG HOAN HIỆN Ở ĐÂU!

Tôi gặp ông Hoan lần chót khoảng đầu thập niên 80, sau đó 44 năm không gặp tôi cũng không rõ ông ở đâu, phải hỏi bạn bè mới tìm ra số điện thoại, tất nhiên rất nhiều người biết chứ không phải mình tôi. Ông Hoan rời Wa DC năm 80, về San Jose sống đến nay đã 44 năm viết như ông là vu khống hay có triệu chứng bệnh tâm thần? Nhờ vậy tôi xác định 100% là Ngô Chí Dũng và ông Hoan có đến nhà ông Âu nói chuyện 1 lần, nhưng Dũng không nói gì về Mặt Trận vì tôi biết rõ tính Dũng, vì lúc ấy MT chưa ra đời. Tôi là 1 trong 3 sáng lập viên MT nên tôi biết và biết rõ thông tin của ông chỉ là thứ nghe hơi nồi chõ rồi thêm râu ria để chứng tỏ sự hiểu biết của mình như người trong cuộc, nhưng phản ứng thì ngược lại, tôi biết cái dốt và thủ đoạn của ông, nên càng phải tránh xa. Chuyện ông Âu nghe Dũng nói chuyện về MT thi 100% là tự phịa, khi đó Dũng còn chưa biết nói gì Âu!  Vừa nghe hơi nồi chõ, vừa phịa 1 cách ngu dốt để khoe sự hiểu biết rộng.

Cũng như lần tình cờ gặp lại ông khoảng 6 năm trước trong 1 buổi văn nghệ của Phong Trào Hưng Ca tưởng niệm Việt Dũng ở Little Saigon, ông cho có người xếp bàn ghế là thành viên Việt Tân (yêu cầu ông chỉ tên người đó cho mọi người biết) vậy thì tôi là Việt Tân ngầm. Sao ông trẻ con thế. Tôi là cố vấn nên tôi đi dự, tôi và Phong Trào Hưng Ca không quan hề gì với Việt Tân hết, còn ông là thứ gì mà cũng đi dự, vậy ông là Việt Tân gì?

Có mỗi việc đặng bài của Đào Vũ Anh Hùng là cái DŨNG của ông, đem khoe hàng chục lần chưa chán. Gần 50 năm ở Mỹ làm được có mỗi chuyện đó mà khoe suốt 40 năm nay, hết chuyện rồi hả ông Âu, cứ đi cà khia những người có chút tiếng tăm, hết người này sang người khác, thành quấy rối, phá hoại.

Nguyễn Công Hoan không có đổ xăng đốt Hòa Thượng Thích Quảng Đức, chỉ có những kẻ ít học như ông Âu mới tin chuyện này. Tôi và Huỳnh Lương Thiện đã chỉ cho ông từ mấy năm trước người đó là Đại Đức Chân Ngữ mà ông không đi kiểm chứng vẫn ngoan cố. Ông Hoan có cạo đầu bao giờ đâu, ông ta còn sống mà người đổ xăng cũng còn sống và đều ở San Jose. Lời của ông Âu và bao bài viết của ông Âu bị chê, chửi thập tệ vì vốn ít học mà tự cao, lại cực đoan, thiên kiến, ngoan cố và hay chửi đổng rất nhiều người, hoặc cả 1 lớp người.

Vài dòng với ông vậy thôi, nói nhiều phí lời.

Đỗ-Thông Minh

Thưa quý độc giả trên diễn đàn,

Không phải đây là lần đầu tiên tôi bị bọn “Kháng Chiến Bịp” xỉ vả, chửi bới. Mỗi lần tôi lôi cái vụ anh em nhà Hoàng Cơ Minh làm Kháng Chiến Cuội lừa bịp NIỀM TIN của đồng bào là một lần bọn “dư lun viên” của Việt Tân nhào ra sủa. Tôi chấp nhận bị chó sủa, bởi vì mình động đến nồi cơm của chúng nó, chúng nó sợ mất ăn, nên chúng phải sủa là điều tự nhiên!

Tôi kể chuyện Nguyễn Công Hoan và Ngô Chí Dũng từ Nhật sang Hoa Kỳ, đến Washington DC gặp tôi nói về chuyện lật đổ nhà cầm quyền Hà Nội. Muốn biết tôi kể chuyện đó là thật hay phịa,  Đỗ Thông Minh đã gọi điện thoại cho Nguyễn Công Hoan để kiểm chứng. Vậy tôi viết cái Email “Muốn biết Nguyễn Công Hoan ở đâu, hãy hỏi học giả Đỗ Thông Minh”, thì đâu có gì là sai? Tôi đâu biết ngoài Đỗ Thông Minh ra, ai có điện thoại của Nguyễn Công Hoan để mà chỉ?

Bây giờ xin phép quý vị độc giả, tôi phải viết đôi lời để chú em Đỗ Thông Minh biết thân biết phận, chứ đừng có láo lếu, hỗn hào. Xin quý vị độc giả đừng nghĩ rằng đây là cuộc bút chiến. Bút chiến là tranh luận giữa những người trí thức, giống như Cụ Phan Khôi tranh luận với Hải Triều Nguyễn Khoa Văn (thân sinh của Nguyễn Khoa Điềm, Trưởng ban Tuyên giáo Việt Cộng) về vấn đề ý thức hệ Quốc – Cộng. Đỗ Thông Minh toa rập với Hoàng Cơ Minh làm Kháng Chiến Bịp để lấy tiền bỏ túi, là thằng ăn cắp, thì tôi – dù nó cho là ít học – cũng không ngu đến nỗi đi bút chiến với thằng ăn cắp.

Này chú em Đỗ Thông Minh,

Ta không ngờ chú em có đủ can đảm để viết cho ta một Email với lời lẽ xấc xược như thế. Nếu chú là người có một chút lòng tự trọng, thì kiếm một chỗ nào vắng vẻ lủi đi để sống lặng lẽ trong những ngày tàn . Cha mẹ chú gom góp, chắt chiu tiền bạc gửi chú sang Nhật du học để thu thập kiến thức, lễ độ của xứ người nhằm về nước mở mang xứ sở. Chú học hành chẳng ra gì, đến nỗi không có lấy một nghề chuyên môn để kiếm việc làm đàng hoàng, tử tế nuôi thân. Chú lợi dụng lòng căm thù Việt Cộng của đồng bào, lò mò sang Mỹ, tìm một anh Tướng thất cơ lỡ vận, nuôi mộng lắp biển vá trời bằng con đường bá đạo. Ta đã khuyên ông Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh nhiều lần. Đặc biệt, phải chọn con đường “Vương đạo”, bởi vì sử dụng “Bá đạo” thì ta không bằng kẻ thù. Hoàng Cơ Minh là người ăn xổi, nên mới vội vàng lập cái Mặt Trận giống như người ta nấu tô mì ăn liền. Hoàng Cơ Minh đâu biết gì về “back ground” của cái tổ chức mệnh danh là “Thanh Niên Người Việt Tự Do”? Hoàng Cơ Minh đâu biết Trung tá Hải Quân Trần văn Sơn là người của Trí Quang trong Phật giáo Ấn Quang từng lật đổ nền Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa?

Ta chẳng có gì xấu hổ vì sự ít học của mình. Biển học rộng mênh mông, dù đem hết cả cuộc đời để học, chưa chắc đã đi tới đâu. Thiếu gì những người có bằng cấp to, nhưng vẫn ngu, vẫn vô tư cách đấy thôi! Ngoại trưởng Vũ văn Mẫu có bằng Thạc sĩ Luật Quốc tế, được Tổng thống Ngô Đình Diệm trọng vọng, nhưng lại khuất thân đi làm đầy tớ cho tên Việt Cộng nằm vùng Trí Quang đó thì sao? Hành động của Thạc sĩ Vũ văn Mẫu mà không ngu, mà không vô tư cách à? Ta ít học, nhưng ta biết việc làm nào là đúng, việc làm nào là sai. Ta đồng ý với Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh về điểm “lật đổ bạo quyền Việt Cộng chỉ có con đường duy nhất là cách mạng vũ trang”, nhưng ta phản bác ý kiến của ông Hoàng Cơ Minh lập chiến khu trên đất Thái Lan để làm bàn đạp xâm nhập nội địa Việt Nam. Hồ Chí Minh dùng Trung Cộng làm hậu phương lớn thì được, vì Mao Trạch Đông muốn cộng sản hóa toàn cõi Đông Dương. Còn Thái Lan là Quốc gia có nền Ngoại giao uyển chuyển, một ngày nào đó Hà Nội và Bangkok ký Hiệp thương, thì Mặt Trận Kháng Chiến hết chỗ dựa. Ta đã tường thuật trên diễn đàn nhiều cuộc tranh luận giữa Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh với ta, để chứng minh cho độc giả thấy cái sai trái của Hoàng Cơ Minh. Cho đến khi Tướng Minh chê ta nhát như con thỏ đế, chỉ ưa nói chuyện lý thuyết, chứ không dám hành động, ta mới chia tay Hoàng Cơ Minh. Ta trả lời: “Này anh Minh, làm cách mạng bạo lực phải có lý thuyết chỉ đạo. Nếu anh không nghe lời tôi, cứ làm bừa, anh sẽ trở thành thảo khấu”. Quả nhiên Hoàng Cơ Minh trở thành thảo khấu, làm ô danh dòng họ Hoàng Cơ!

Ta muốn cuộc cách mạng lật đổ bạo quyền Hà Nội phải đi đến thắng lợi cho dân tộc, chứ ta không đồng ý với cái câu “Không thành công. thì thành nhân” của nhà cách mạng Nguyễn Thái Học. Ta không đồng ý cái kiểu lãng mạn cách mạng. Hồ Chí Minh chẳng phải là người có tài “khuấy nước lã nên hồ” như Tướng Hoàng Cơ Minh mơ tưởng. Hồ Chí Minh thành công là vì sau lưng Hồ Chí Minh là khối cộng sản quốc tế. Ta thuật lại thêm một lần cho chú em Đỗ Thông Minh biết tuy ta ít học, nhưng ta có viễn kiến để đã nói thẳng với những nhân vật lãnh đạo của Mặt Trận, như:

1/ Khi Đại tá Phạm văn Liễu – nguyên Tổng Giám đốc Cảnh sát Quốc, đương kim Chủ tịch Tổng vụ Hải ngoại Mặt Trận – thuyết phục ta gia nhập tổ chức, ta không ngần ngại nói thẳng: Anh Liễu! Anh là người hữu dõng, nhưng vô mưu. Anh là nhà hùng biện, có khả năng thu hút đồng bào. Anh giống như một salesman giỏi, nhưng chào một món hàng mà nhà sản xuất chưa chế ra. Bao nhiêu tiền thu được, anh đem về nộp cho Hoàng Cơ Định, thì Hoàng Cơ Định có thực quyền trong tổ chức, còn anh chỉ có hư danh. Em bảo đảm với anh (tức Phạm văn Liễu) rằng sớm muộn gì Mặt Trận Hoàng Cơ Minh cũng vỡ!”. Tại sao vỡ, chú em Đỗ Thông Minh biết không? Tại vì việc làm phi nghĩa, chưa nên cơm cháo gì mà đã có thái độ kiêu binh, cho đoàn viên đi khủng bố đồng bào.

2/ Ta từng khuyên ông chủ báo Văn Nghệ Tiền Phong Nguyễn Thanh Hoàng đừng đánh bóng Mặt Trận Hoàng Cơ Minh quá sá, rồi sẽ có ngày mang tiếng lừa độc giả. Bởi vì “giấy không thể gói lửa”. Quả nhiên, ký giả Tú Rua Lê Triết bị quân khủng bố bắn chết vì những bài báo lột chiếc mặt nạ lừa đảo của anh em nhà Hoàng Cơ Minh. Chính ông Nguyễn Thanh Hoàng đã bị mất rất nhiều tiền luật sư, vì Hoàng Cơ Định kiện ra tòa về tội phỉ báng Mặt Trận!

3/ Ta từng khuyên Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Xuân Vinh Cựu Tư lệnh Không Quân Việt Nam Cộng Hòa đừng nhận cái chức Chủ tịch Tập thể Chiến sĩ, vì đó là ý đồ của băng đảng Việt Tân muốn sử dụng Tập thể Chiến sĩ làm Ngoại Vi (một hình thức Mặt trận Tổ Quốc của Việt Cộng). Thử hỏi có mấy nhà trí thức tên tuổi, bằng cấp đầy mình đã nhìn ra Tập thể Chiến sĩ làm Ngoại vi cho băng đảng Việt Tân như ta?

4/ Ta đã tường thuật cuộc họp Thống nhất đảng Đại Việt vào năm 1988, trước mặt những lãnh tụ như Bác sĩ Nguyễn Tôn Hoàn, bác sĩ Đặng văn Sung, Kỹ sư Hà Thúc Ký, Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy, Đại sứ Bùi Diễm, Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn văn Canh (còn sống ở San Jose), ta thẳng thắn nói rằng nếu các đồng chí không lên án Mặt Trận Kháng Chiến của Hoàng Cơ Minh làm mất Niềm Tin của đồng bào, thì đảng Đại Việt không thể lấy lại tư thế lãnh đạo quần chúng mà đảng đã đánh mất từ trước 1975, vì không có biện pháp với Tướng Nguyễn văn Thiệu một đảng viên Đại Việt bỏ đảng, rồi đứng ra lập đảng Dân Chủ.

Này “học giả” Đỗ Thông Minh,

Thử hỏi chú em, đã có ai trong Cộng Đồng thấy trước Mặt Trận Hoàng Cơ Minh sẽ là tai họa trong Cộng Đồng như ta? Ngón nghề của Việt Cộng là lấy của người làm của mình, “dùng củi đậu để nấu đậu”. Sự thành lập Mặt Trận bằng cách vơ bèo vạt tép sẽ bị Việt Cộng xâm nhập, giống như chúng đã từng xâm nhập vào các cơ cấu của Chính quyền Miền Nam trước năm 1975. Rất nhiều người có quá trình tranh đấu Chống Cộng, nhưng họ im lặng trước hành vi của Mặt Trận vì họ muốn sống yên thân, mặc kệ Cộng Đồng ra sao thì ra. Các nhà văn cũng không dám cất lên tiếng nói thời đại, vì sợ Mặt Trận khủng bố hay bôi nhọ. Chỉ có nhà văn dám chơi dám chịu là ông Lão Móc Nguyễn văn Nghiêm. Ông Lão Móc là người can đảm, dám nói lên sự sai lầm của mình, khi thú nhận mình từng làm thơ ca ngợi Hồ Chí Minh. Nếu ông ta giấu nhẹm Sự Thật ấy, ai biết đó vào đâu để viết báo chửi bới, mạ lỵ ông ta? Giá như chú em Đỗ Thông Minh cũng có cái dũng nói lên Sự Thật như ông Lão Móc, thì ai đụng đến chú em làm gì?

Chú chê ta ít học là vì chú ngu. Đến như Albert Einstein cũng chưa bao giờ chê ai ít học. Bởi vì biển học mênh mông. Vì sinh ra trong thời buổi chiến tranh, rất nhiều thanh niên ở tuổi ta đã xếp bút nghiên lên đường tòng chinh. Chú miệt thị ta ít học, thì chẳng khác nào chú miệt thị lãnh tụ Hoàng Cơ Minh của chú cũng ít học. Trình độ học vấn của Tướng Hoàng Cơ Minh cũng như ta với mảnh bằng Tú Tài II, nhưng mót làm lãnh tụ, nên mới bị mấy đứa con nít từ bên Nhật sang, xúi ăn phân gà. Một nửa triệu lính Mỹ, một triệu lính Việt Nam Cộng Hòa còn không đi đến đâu! Huống chi 10 ngàn quân (phịa ra) và kết hợp 36 tổ chức (cũng phịa), thì làm sao không bị rơi mặt nạ có ngày?

Chú em được cha mẹ gửi ra du học nước ngoài để vừa trốn quân dịch, vừa kiếm mảnh bằng nuôi thân. Vì không học được một nghề chuyên môn để có việc làm đàng hoàng, chú em mở một tiệm “chạp phô” giống như Bà Tàu trong Chợ Lớn, chứ “học giả” cái quái gì? Nếu là “học giả” thật sự là phải có tư tưởng cứu nước đủ sức thuyết phục mọi người, chứ không đời nào bày trò Kháng Chiến Bịp, rồi xin một chân Chủ bút báo Kháng Chiến để phịa những trận đánh ảo? Đi cóp nhặt sách của thiên hạ chỗ này một ít, chỗ kia một ít để viết sách lòe thiên hạ, rồi tự xưng là “học giả” mà không biết nhục. Ta là người "học thiệt", nên nhanh chóng nhìn ra kẻ bất lương đội lốt.

Này chú em “học giả” Đỗ Thông Minh,

Có người đã châm biếm gọi chú là Đỗ Thong Manh. Nhưng ta không dùng cái lối xách mé để miệt thị chú. Ta nói thẳng (chứ không miệt thị) chú là thằng ăn cắp, đội lốt làm kẻ có học để đi lừa Niềm Tin của đồng bào. Dù ta ít học đấy, nhưng ta có tư cách. Sinh nhai bằng sức cần lao của chính mình, chứ không đi lừa đảo để mưu sinh. Ít nhất ta dám cất lên tiếng nói vì công chính, vì danh dự Cộng Đồng, chứ không “mũ ni che tai” giống như những kẻ chỉ muốn yên thân, vô cảm sống chết mặc bay. Ta không bao giờ dùng nặc danh để công kích người khác. Đó là thái độ của người có học. chú em có hiểu điều đó không?

Ít học như Hoàng Kiều, chỉ học nghề làm huyết tương, mà trở thành tỷ phú và được nhiều ông sĩ quan công kênh. Trong khi đó, một người có bằng Tiến sĩ Hóa Học như Hoàng Cơ Định không chịu dùng khả năng của mình để đi kiếm việc làm tử tế, lại đánh đu theo học giả Đỗ Thông Minh để làm Kháng Chiến Bịp, khiến cho danh giá dòng họ Hoàng Cơ xuống bùn đen.

Rất nhiều ông bà mang danh trí thức trách ta cứ đem Việt Tân ra xài xể, trong khi ông Hoàng Cơ Minh đã hy sinh! Những người mang danh nghĩa trí thức đó chỉ được cái “marque” trí thức, nhưng về nhận thức là rất tồi. Bởi vì họ không thấy được tình trạng bát nháo trong Cộng Đồng ngày nay là do cái đám thảo khấu Hoàng Cơ Minh mà ra. Đại tá Vũ văn Lộc dùng câu hát của nhạc sĩ Nguyễn văn Đông “trách chi người mang thân giúp nước” để bào chữa cho cái chết của ông Hoàng Cơ Minh, vì ông Lộc cho rằng Hoàng Cơ Minh chết vì Đất Nước. Không đúng! Hoàng Cơ Minh đi tìm đến cái chết là vì sợ đối diện với luật pháp Hoa Kỳ và vì xấu hổ về cái tội lừa đảo đồng bào đã bị rơi mặt nạ. Bởi vì không ai lên đường Đông Tiến cứu nước mà khua chiêng gióng trống ầm ĩ, giống đi dự dạ hội như ông Hoàng Cơ Minh cả. Bộ Tình báo Phản gián của Việt Cộng đều mù cả hay sao?

Luật sư Nguyễn Tường Tâm cũng không ý thức cái việc ông Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh làm Kháng chiến chống Việt Cộng, mà lại hóa trang, ăn mặc giống như Hồ Chí Minh là một sự phỉ báng trầm trọng đối với những chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh vì chiến đấu chống lại Hồ Chí Minh. Đọc thấy ta viết về cái tội của anh em nhà Hoàng Cơ Minh làm tiêu tan chính nghĩa giải phóng dân tộc, anh Tâm trách ta tại sao không viết về tội ác của Việt Cộng trong nước, mà cứ lặp đi lặp lại một vấn đề đã đi vào dĩ vãng trong Cộng Đồng. Ta biết anh Tâm giao du thân mật với Hoàng Cơ Định, từng làm “Emcee” cho đám cưới của con Hoàng Cơ Định, nên anh Tâm cảm thấy khó chịu vì bạn mình (Hoàng Cơ Định) bị đưa lên bàn mổ. Tiếc cho Luật sư Nguyễn Tường Tâm, con nhà dòng dõi cách mạng, nhưng không biết chọn bạn mà chơi! Hoàng Cơ Định là một Chúa Trùm của những thằng ăn cắp!

Ta vốn là kẻ học ở trường đời, nhiều hơn là qua học đường hay sách vở. Nhưng ta chỉ học ở người có nhân cách, lương thiện, chứ ta không ngu gì đi học từ một thằng ăn cắp như chú em Đỗ Thông Minh. Chỉ có hạng người “bất cố vô liêm sỉ” như chú em, mới muối mặt để tự nhận mình là học giả và chê người khác ít học mà thôi!

Thưa quý vị độc giả trên Diễn Đàn,

Thời đại của chúng ta đang sống là Thời của bọn Giết Người, Thời của bọn làm Bạc Giả, Thời của bọn xài Bạc giả. Khi du sinh Đỗ Thông Minh tại Nhật học hành không ra gì, chẳng có bằng cấp chuyên môn, không kiếm được việc làm tử tế, bèn sang Mỹ dựng lên một anh Tướng háo danh làm lãnh tụ Kháng Chiến để làm giàu bất chính. Cho nên, thời đại chúng ta đang sống có thêm một tên mới: “Thời của bọn làm Kháng Chiến Bịp”!

Hết cách làm giàu bằng Kháng Chiến Bịp, Đỗ Thông Minh đăng một bức thư “Giã Từ Vũ Khí” vì đang mang trọng bệnh, khó lòng qua khỏi trong nay mai. Nhưng đến nay, Đỗ Thông Minh vẫn lên các đài Radio Quốc tế để nhận định tình hình chính trị Việt Nam, chính trị Thế giới và viết Email mạt sát Bằng Phong Đặng văn Âu. Té ra bức thư “Giã Từ Vũ Khí” của Đỗ Thông Minh là một nghệ thuật quyên tiền từ thiện của các nhà hảo tâm. Bởi vì cho tới nay, Đỗ Thông Minh vẫn sống và vẫn đủ sức viết Email chửi người khác. Đầu óc của cái đứa chuyên nghề móc túi, không từ chối bất cứ một thủ đoạn nào để sinh nhai, là một vết dơ trong Cộng Đồng. Phương châm “Cứu cánh biện minh phương tiện” của Cộng sản đã được Đỗ Thông Minh triệt để áp dụng. Đỗ Thông Minh còn đủ sức ngồi viết Email để chửi bới tôi, thì nó lộ ra Đỗ Thông Minh đăng báo sức khỏe suy nhược, là để kiếm tiền từ thiện, chứ chưa chết!

Hồ Chí Minh gieo nỗi khổ, nhục nhã lên dân tộc từ năm 1930. Ngày nay Hồ Chí Minh đã chết. Nhưng nỗi khổ, nỗi nhục của dân tộc vẫn còn đó, nên những nhà tranh đấu vẫn còn tiếp tục hài tội Hồ Chí Minh. Hoàng Cơ Minh giương cao ngọn cờ “Vàng Ba Sọc Đỏ” thiêng liêng của Tổ Quốc, để lừa đảo NIỀM TIN của đồng bào, băng đảng Việt Tân vẫn còn hoạt động, mà những nhà trí thức khuyên tôi hãy xí xóa tội ác của băng đảng Việt Tân, thì chẳng khác nào yêu cầu tôi hãy đồng lõa với những thằng ăn cắp hay sao? Đòi xí xóa tội ác của băng đảng Việt Tân, chứng tỏ những nhà chống Cộng chưa thuộc bài “dùng củi đậu, nấu đậu” của Việt Cộng

Giữa thằng ăn cắp và người ít học, tôi xin chọn làm người ít học để mạnh dạn vạch trần những âm mưu gian ác của Việt Cộng chui sâu trèo cao trong băng đảng Việt Tân. Những nhà trí thức muốn yên thân, thây kệ Cộng Đồng ra sao thì ra, đó là quyền của quý vị.

Phải chi đảng Đại Việt, Quốc Dân Đảng và những nhà trí thức, những Tướng lĩnh sớm sủa lên tiếng vạch trần cái trò lừa đảo của anh em nhà Hoàng Cơ Minh với Đỗ Thông Minh, giống như ký giả Đạm Phong đã làm, thì ngày nay ông nhà văn Lão Móc Nguyễn Thiếu Nhẫn đâu phải nhọc lòng tấn công bọn Việt Tân? Một lần nữa, tôi khen sự lương thiện, dũng cảm của ông Lão Móc khi đăng lên báo bài thơ ông ca ngợi Hồ Chí Minh. Nếu ông Lão Móc Nguyễn Thiếu Nhẫn không tự tiết lộ ông làm bài thơ sùng bái Hồ Chí Minh, thì ai biết đấy vào đâu? Thiếu gì những thằng làm Kháng Chiến Bịp, thằng ăn cắp, thằng tống tiền đã bị rơi mặt nạ, bị người ta nêu danh, thì nhảy lên đong đỏng như đỉa phải vôi, chứ không có cái dũng để nói lời sám hối?

Tình hình chính trị của Mỹ đang hết sức rối ren. Nước Mỹ đang đối diện với cuộc chiến chống lại kẻ nội thù. Tôi dành nhiều thời giờ để thuyết phục đồng bào mình mang danh nghĩa “tị nạn Cộng Sản” hãy đồng tâm nhất trí hiệp lực gìn giữ sự an ninh, thịnh vượng của Quốc Gia đã và đang dung dưỡng chúng ta. Bất đắc dĩ lắm, tôi mới phải mất thời giờ với một tên ăn cắp, đội lốt học giả Đỗ Thông Minh. Xin quý vị độc giả trên Diễn Đàn thông cảm.

Người rất tự hào, vì ít học, nhưng không ăn cắp Bằng Phong Đặng văn Âu

Email Address: bangphongdva033@gmail.com – Telephone 714 – 276 – 5600

No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.