NÓI CHUYỆN PHIẾM VỚI
THẦY NGUYỄN VĂN LÀNH,
NHÀ NGHIÊN CỨU KINH DỊCH.
Bằng Phong Đặng văn Âu.
Thầy Nguyễn văn Lành
quý mến,
Thầy xuất thân trường
Võ Bị Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa, tại vùng cao nguyên Đà Lạt. Tôi xuất thân
trường Không Quân Việt Nam Cộng Hòa, tại vùng biển mặn Nha Trang. Hai chúng ta
là lính chính quy, tình nguyện, hiện dịch. Chẳng hiểu tại sao anh em bên Hải
Quân cũng chính quy, tình nguyện nhưng trừ bị? Vì mất nước, Thầy và tôi lâm vào
cảnh lưu vong. Bây giờ Thầy với tôi đã ở ngoài tuổi tám mươi, quỹ thời gian còn
lại trên dương thế chẳng còn bao nhiêu, có thể ra đi bất cứ lúc nào. Tôi bèn có
ý nghĩ nói chuyện phiếm với Thầy cho vui. Đã nói là cho vui, tức là chẳng có
điều gì nghiêm trọng. Ai tin cũng được, ai không tin cũng được. Chẳng sao!
Trong làng báo ở Miền
Nam, có những nhà văn, nhà báo viết truyện phiếm rất nổi tiếng như: Kha Trấn Ác
Chu Tử giữ mục Ao Thả Vịt, Sức Mấy Đinh Từ Thức, VIP KK Nguyễn văn Chức … Nhà
báo Hiếu Chân Nguyễn Hoạt giữ mục “Nói Hay Đừng” trên tờ Tự Do
của Cụ Phạm Việt Tuyền. Có người cắc cớ hỏi ông Hiếu Chân liệu ông có ý đồ nói
lái không, khi đặt tên mục phiếm là “Nói Hay Đừng” giống như
Hồ Xuân Hương nữ sĩ làm bài thơ Đường:
“Đứng tréo trông ngang cảnh hắt heo,
Đường đi thiên thẹo quán cheo leo.
Lợp lều mái cỏ tranh xơ xác,
Xỏ kẽ kèo tre đốt khẳng kheo.
Ba chạc cây xanh hình uốn éo,
Một dòng nước biếc cỏ lèo tèo.
Thú vui quên cả niềm lo cũ,
Kìa cái diều ai gió lộn lèo.”
Không Quân VNCH có
Trung tá Trần Tam Tiệp, từng phục vụ trong ngành An Ninh, tôi thường gọi đùa
anh là Ông Chánh sở Liêm phóng. Tuy phục vụ trong ngành An Ninh, nhưng anh Tiệp
là một lão ngoan đồng có máu nghệ sĩ rất dễ thương. Dù bị anh em nhỏ tuổi, nhỏ
cấp bậc hơn bỡn cợt đến thế nào, anh cũng không giận. Một hôm, tôi cắc cớ
hỏi: “Anh có mắc chứng bệnh ‘sadique’ không hả, anh Tiệp?”. Nghe
thằng em xúc phạm "đời tư", anh không giận, mà chỉ cười: “Mày
lại định xỏ xiên hỏi đểu tao điều gì đấy?”. Tôi tiếp tục hỏi: “Nếu
anh không mắc chứng ‘sadique’, thì hà cớ gì anh đặt bút hiệu của anh là Đạo Cù?” Anh Tiệp phá lên
cười: “Thảo nào mày lấy bút hiệu Đồ Thâm để viết phiếm trong mục Cái …
Sự Đời là đúng lắm! Mày thâm lắm!” Nói xong, anh Tiệp nâng ly bia lạnh
lên cao, ra lệnh: “Dzô với tao một cái mày, thằng chúa đểu!”.
Nếu nhà văn, nhà thơ
nào đã và đang là hội viên của Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại thì phải nhớ đến công
lao của anh Đạo Cù Trần Tam Tiệp và chị Minh Đức Hoài Trinh, bởi vì hai vị này
đã khổ công, tận lực đấu tranh với Văn Bút Quốc Tế để giành được một định chế
(Institution) duy nhất của Việt Nam Cộng Hòa mà Việt Cộng không thể cướp lấy.
Được anh em Không Quân
yêu cầu giữ vai trò Chủ bút để tục bản Giai phẩm Lý Tưởng, tôi cũng nghĩ ra tờ
báo cần phải có mục phiếm để anh em xả “stress” sau những ngày lao động mà
không vinh quang. Tôi đặt tên mục truyện phiếm là “Cái … Sự Đời” và
bút hiệu là Đồ Thâm kèm theo bốn câu ca dao dân gian:
“Sáng trăng em ngỡ tối trời,
Em ngồi, em để (cái) Sự đời em ra.
Sự đời như cái lá đa,
Đen như mõm chó chém cha sự đời.”
Tuy chỉ là tay ngang,
tôi chưa bao giờ dám mon men vào cõi văn chương, nhưng khá được độc giả ái mộ,
vì sự dí dỏm, nhưng không thô tục. Một hôm anh Trung tá KQ Vũ Tất Văn phục vụ
trong ngành Chiến tranh Chính trị bỗng cắc cớ hỏi: “Bạn là một loại râu
hùm hàm én mày ngài, làm quái gì có đồ mà đặt bút hiệu là Đồ Thâm?” Tôi
chỉ đáp: “Vui thôi mà anh!”
Thầy Nguyễn văn Lành
quý mến,
Thầy là nhà nghiên cứu
Kinh Dịch, hiểu biết cơ trời (máy tạo hóa), tôi chỉ là một kẻ rong chơi, có tâm
hồn nghệ sĩ, nhưng chưa viết được một bài văn, bài thơ nào để được gọi là nhà
văn hay nhà thơ. Tôi nói thật lòng, chứ chẳng phải khiêm tốn đâu! Bởi vì muốn
được gọi là nhà văn, nhà thơ thì phải có tác phẩm in ấn để ra mắt sách như bao
người khác, phải không Thầy? Tự biết mình không có văn tài và không có khả năng
nhận lãnh sứ mệnh “văn dĩ tải đạo”, cho nên tôi không hề nuôi tham vọng làm nhà
văn. Phan Nhật Nam, bạn cùng khóa 18 của Thầy, cứ luôn luôn phủ nhận mình không
phải là nhà văn, nghe ra có vẻ giả vờ khiêm tốn, bởi vì không phải nhà văn thì
đưa tay ra nhận giải thưởng Văn Học để làm gì?
Vì giã từ vũ khí,
không còn thứ gì để bảo vệ chính nghĩa mà mình đã theo đuổi, tôi mới dám đánh
bạo dùng bàn phím computer để nói lên lập trường, quan điểm của người lính vẫn
tiếp tục chiến đấu dù không được ai trả lương, trả tiền nhuận bút. Ngày xưa,
mình đánh giặc trên chiến trường thật, Kẻ địch bắn mình, thì mình xả súng bắn
lại. Ngày nay, mình chiến đấu trong không gian ảo, kẻ địch tấn công mình bằng
sự vu khống, chụp mũ hay chửi bới thô tục, mình cũng đành bó tay. Cho nên,
những đồng đội của chúng ta từng nổi tiếng anh hùng, can đảm thì giờ nay đếu
lấy mũ len che tai, thây kệ ai làm gì cũng được. Do đó bọn đầu cơ chính trị,
bọn buôn thần bán thánh tha hồ múa gậy vườn hoang.
Niềm thích thú nhất
của tôi là họp bạn xưa để vừa uống rượu, vừa ngâm Hồ Trường của Nguyễn Bá Trạc
hay Tương Tiến Tửu của Lý Bạch do Tchya Đái Đức Tuấn dịch nôm. Nhưng nếu cứ
triền miên vui hoài trong chuyện thù tạc, chén chú chén anh, thì hóa ra mình
chẳng khác nào “Thương nữ bất tri vong quốc hận, cách giang do xướng
hậu đình hoa” của thi sĩ Đỗ Mục trong bài thơ Bạc Tần Hoài hay sao?!
Vì nghĩ như thế, tôi đành lăn lộn giữa chốn lao xao.
Lý tưởng chiến đấu của
quân dân cán chính Việt Nam Cộng Hòa là chống lại sự dối trá, lừa đảo và bất
nhân của cộng sản. Nếu tự hào là Người Lính VNCH thì trước hết mình phải sống
cho ra tác phong của Người Lính: dũng cảm, thật thà. ngay thẳng, lương thiện,
có giáo dục, có văn hóa, có trách nhiệm với giống nòi. Không giữ gìn tiêu chí
đó, kẻ nào xưng mình là chiến sĩ Chống Cộng, tôi không tin. Nhiều quan to trước
kia mình phải đứng nghiêm chào một cách lễ phép, thì ngày nay chẳng ra gì. Một
ông Tướng hô hào kháng chiến bịp mà vẫn có nhiều ông Tá ùn ùn đi theo, mình
ngăn không được. Một ông Đại Tướng, từng làm Quốc trưởng thật, được một anh
chàng bá vơ phong chức Quốc trưởng giả mà hí hửng nhận, mình không nhục sao
được hả Thầy?
Nước Việt Nam ta có
một nhà tiên tri ít được ai nhắc tới, nhưng biết việc tương lai chẳng kém gì cụ
Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm. Thầy biết người đó là ai không? Để Thầy đỡ mất
công suy nghĩ, tôi xin nói ngay. Đó là Hồ Quý Ly.
Từ khi Ngô Quyền giành được quyền tự chủ, theo chính sử, nước ta
có bảy triều đại: Ngô – Đinh – Tiền Lê – Lý – Trần – Hậu Lê và Nguyễn. Đến khi vua Bảo
Đại thoái vị năm 1945, nền Quân chủ trên nước ta cáo chung. Nhưng trên thực tế
thì có thêm ba triều đại nữa là nhà Hồ (1400 -1407) nhà Mạc (1527 -1592) và nhà
Tây Sơn (1788-1802). Ba triều sau này bị các Sử quan cho là Ngụy triều, vì mang
tiếng cướp ngôi vua. Có lẽ các Sử quan Việt Nam noi theo các Sử thần người Tàu,
vị vua nào có công dẹp loạn, mở mang bờ cõi, kiến thiết Quốc gia thì được xem
là chính thống. Còn vị vua nào cướp ngôi thì gọi là Ngụy. Theo tôi, Sử quan ta
hay Sử thần Tàu đều là viên chức Nhà Nước, phải viết sử theo quan điểm Quân
chủ, giống như những sử gia dưới chế độ Cộng sản phải viết Sử theo quan điểm
của đảng, vì mục đích tuyên truyền (nói láo). Cộng sản đã thẳng thừng ra lệnh
cho nhà viết sử phải viết theo quan điểm “duy vật sử quan”. Nghĩa là viết làm
sao có lợi cho đảng thì mới được viết. Nhà sử học Việt Cộng bị biến thành cán
bộ tuyên truyền, giống như Trần Huy Liệu viết về người hùng Lê văn Tám.
Thầy và tôi không bị ảnh hưởng hệ tư tưởng Nho giáo, thì phải thấy
rằng triều Nhà Trần đã suy đồi về đạo đức, ngôi báu tất nhiên phải mất. Chẳng
lẽ cứ thờ mãi hôn quân? Vua Trần Dụ Tông ăn chơi khét tiếng, bỏ bê việc triều
chính. Thầy Chu văn An thấy vua dùng toàn nịnh thần, dâng sớ xin vua chém đầu
bảy nịnh thần. Vua không nghe, Thầy Chu treo ấn từ quan. Tất nhiên, theo quy
luật, ngai vàng phải mất về tay người khác. Hồ Quý Ly bị mang tiếng là cướp
ngôi nhà Trần, nhưng ông là một nhà cải cách sửa đổi hệ thống quan lại, phẩm
phục và định mức giàu có của người dân mà ngày nay gọi là cách mạng. Đặc biệt,
Hồ Quý Ly là nhà phát minh tiền giấy.
Còn về Nhà Tây Sơn, những Sử quan cũng đánh giá là Ngụy Triều, tôi
cho rằng không đúng. Nếu Chúa Nguyễn được dân yêu, dân quý thì làm sao anh em
nhà Tây Sơn dấy binh nổi loạn mà được dân theo? Vua Quang Trung ngoài tài quân
sự đánh giặc không thua trận nào, còn là vị vua giành quyền độc lập thực sự cho
đất nước, vì dám ngang nhiên đòi vua Mãn Thanh chấm dứt tệ triều cống người
vàng từ thời Nhà Lê. Vua Quang Trung yêu cầu vua Mãn Thanh trả lại Lưỡng Quảng,
vì đó là đất của Bách Việt. Với chính sách Ngoại giao như thế, sao gọi là Ngụy
Triều? Chúa Nguyễn Phúc Ánh sang Xiêm La cầu viện mang quân sang đánh Nhà Tây
Sơn, nhờ cậy Bá Đa Lộc trở về Pháp xin vua cung cấp khí giới để giành ngôi báu.
Thử hỏi ai là chính, ai là ngụy? Có một sự lạ mà ít ai nói tới. Vua Quang Trung
và vua Gia Long là anh em cọc chèo (hay anh em đồng hao). Vì vua Quang Trung
lấy Công chúa Lê Ngọc Hân, còn vua Gia Long lấy Lê Ngọc Bình, em gái út của
Ngọc Hân Công Chúa. Lăng mộ Công chúa Lê Ngọc Bình hãy còn nằm ở Huế. Anh em
cọc chèo mà đối xử như vua Gia Long là quá tệ, phải không Thầy Lành!?
Trong thời đại chúng ta đang sống, dưới chế độ tự do của Việt Nam
Cộng Hòa còn có những sự việc mà người chép sử không viết ra hoặc viết không
đúng. Chẳng hạn, sự kiện bọn Phật giáo Ấn Quang có công rất lớn đối với cộng
sản là giật sập chế độ Việt Nam Cộng Hòa mà sử gia không ghi chép. Bây giờ tôi
xin nói để Thầy Lành rõ tại sao tôi nói Hồ Quý Ly là nhà tiên tri đại tài nhé.
Khi vừa lên ngôi, Hồ Quý Ly đổi tên nước từ Đại Việt sang Đại Ngu. Có người
uyên bác nói Ngu trong chữ Hán có nghĩa là vui, là thịnh vượng, chứ không phải
là ngu dốt. Tôi đang dùng chữ quốc ngữ, nếu bảo Ngu có nghĩa là vui, là thịnh
vượng, tại sao người ta nổi giận khi bị mắng là ngu? Hồ Quý Ly tiên đoán người
dân Việt cả nước sẽ trở nên ngu. Không những ngu vừa phải, mà ngu một cách vĩ đại.
Cho nên, cô giáo Trần thị Lam mới viết bài thơ “Đất nước mình ngộ quá phải
không anh, bốn ngàn tuổi mà sao không chịu lớn?”. Nhiều người Việt ở Hải
ngoại rất thích bài thơ đó, họ chuyền cho nhau đọc, chứng tỏ cô giáo Trần thị
Lam nói đúng. Thông thường, nuôi con đến 18 tuổi là trưởng thành. Đàng này, bốn
ngàn tuổi mà không chịu lớn là tại vì trí thức không có viễn kiến để dạy dân.
Tôi không đồng ý với câu thơ của thi sĩ Tản Đà viết: “Tại bởi thằng dân
ngu quá lợn, cho nên quân ấy mới làm quan”. Đổ tội cho dân ngu là bất công.
Trí thức là người có nhiệm vụ dạy dân, nhưng trí thức từ chối trách nhiệm, thì
hai chữ “thằng dân” trong câu thơ của thi sĩ Tản Đà phải thay bằng hai chữ “trí
thức” mới đúng!
Một người anh em Không Quân tên là Vũ Ngô Khánh Truật, cấp bậc
Thiếu tá, gửi Email hỏi tôi: “Này anh Âu, Không Quân mình có tới 60
ngàn nhân viên, tại sao giờ này chỉ còn có một mình anh tả xung hữu đột”.
Tôi trả lời: “Tại vì anh ngu!”. Tôi ngu thật Thầy Lành ạ! Ngu ở chỗ
viết ra cái thấy của mình, mà người khác cũng thấy, nhưng không dám viết ra.
Tôi thấy gì? Tôi thấy cái tồi của trí thức, của Tướng lĩnh không nhìn ra cuộc
tranh đấu bịp bợm của Trí Quang chụp mũ, vu khống chế độ Đệ Nhất Cộng Hòa đàn
áp Phật giáo. Tôi chê lãnh tụ đảng phái, lãnh tụ tôn giáo không nhìn thấy Việt
Cộng là kẻ thù hung hiểm hơn tất cả các loại quân xâm lược đô hộ nước ta, nên
mới chia rẽ nhau, chống phá nhau. Mặc dầu hiểu rằng “Sự Thật mất lòng”, nhưng
tôi cứ nói ra Sự Thật, ắt phải bị thiên hạ ghét là phải. Tôi nói trụ trì tại
các chùa Phật ở Hải ngoại phần lớn là Sư Quốc doanh (Công An Việt Cộng), nhưng
các bà vẫn tới chùa vái lạy. Họ không thể cãi sự thật đó, tất nhiên họ phải
buộc tội tôi báng bổ Phật giáo để trả đũa là chuyện thường.
Tôi có người bạn tâm giao ở trong nước. Tên anh là Nguyễn Xuân Tụ,
bút hiệu Hà Sĩ Phu. Cái bút hiệu Hà Sĩ Phu khiến tôi nghĩ hai nghĩa: Một là sĩ
phu Bắc Hà; hai là sĩ phu đâu hết rồi? Tôi cảm phục anh Hà Sĩ Phu vì sống dưới
chế độ cộng sản mà không gia nhập Đoàn Thanh Niên Cộng Sản để được đảng kết nạp,
để được hưởng đặc quyền đặc lợi của đảng. Trong khi đó, có những thanh niên ở
Miền Nam được hưởng đầy đủ tự do như Lê Hiếu Đằng lại xin vào đảng cộng sản, để
bị ô danh là kẻ phản phúc. Giống như cô giáo Trần thị Lam khôn khéo chê dân
Việt Nam ngu, anh Hà Sĩ Phu viết bài “Dắt Tay Nhau Đi Dưới Tấm Bảng
Đương Của Trí Tuệ” cũng có nghĩa ngầm nói đảng cộng sản và trí
thức đều ngu. Bởi vì ngu – giống như mù – thì mới cần có người dắt, phải không?
Mặc dầu Nguyễn văn Linh đã chấp nhận Cởi Trói Văn Nghệ Sĩ, nhưng nhà văn nào
dại dột tin để viết Sự Thật là bị tù ngay. Sống dưới chế độ cộng sản sắt máu,
nói trắng ra Sự Thật như tôi ở ngoài này để bị Công An mang vào đồn đánh cho
học máu mồm, không còn cái răng ăn cơm làm sao? Tôi thông cảm cho nhà văn, nhà
báo trong nước phải sống hèn. Nhưng tôi khinh bọn nhà văn, nhà báo ở nước
ngoài, mà không dám nói Sự Thật là một lũ hèn!
Có hai tác giả người Mỹ – Eugene Burdick and William Lederer – viết cuốn truyện
“The Ugly American” (Ngươi Mỹ xấu xí) và có tác giả người Tàu – Bá Dương – viết cuốn Người
Trung Quốc Xấu Xí để nói về khuyết tật của dòng giống mình. Nhưng đố có
tác giả người Việt nào dám viết cái xấu của người Việt Nam mà không bị chửi.
Nhà báo Phan Thanh Tâm chỉ dám viết nếu thay cái tựa đề Người Trung Quốc Xấu Xí
bằng Người Việt Nam Xấu Xí, thì cá tính của hai dân tộc y chang như nhau. Bởi
vì người Việt Nam không chấp nhận bị ai phê bình để trưởng thành. Cho nên, bốn
ngàn tuổi mà không lớn là vậy đó! Tôi không phải là nhà văn, chẳng sợ mất chiếc
chiếu nào trên Văn Đàn, nên tôi thấy sao viết vậy một cách công khai. Nếu ai
thấy tôi viết sai, cứ việc công khai phê phán một cách đứng đắn và xây dựng,
tôi sẽ nhìn nhận và sẽ sửa sai. Tôi rất khinh bọn đầu đường xó chợ, vô giáo
dục, viết ra những từ ngữ thô tục để chửi bới những phụ nữ như nhà thơ Ngô Minh
Hằng, nhà báo Hoàng Lan Chi. Một người Mỹ bạn tôi, nói và viết tiếng Việt rất
giỏi, khi đọc những lời chửi bới thô tục trên diễn đàn phải lắc đầu. Tôi cảm
thấy nhục vô cùng vì cái thứ sâu bô đó!
Tôi chống lại sự lừa đảo, bịp bợm của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh và
băng đảng Việt Tân vì bọn này làm mất Niềm Tin vào chính nghĩa giải phóng dân
tộc. Tôi dám nói kẻ nào tôn thờ Trí Quang, Nhất Hạnh là ngu, bởi vì hai tên sư
này phản bội giáo lý Nhà Phật, phản bội Việt Nam Cộng Hòa đã quá rõ ràng. Cho
nên, Tiến sĩ Cao Huy Thuần, Tiến sĩ Thái Kim Lan không dám hé môi bênh vực Trí
Quang, Nhất Hạnh.
Một hôm, tôi nhận được Email của Tiến sĩ Mai Thanh Truyết trách
tôi chê trí thức Việt Nam ngu là có tính cách vơ đũa cả nắm, chẳng thuyết phục
được ai. Tôi trả lời Tiến sĩ Truyết đại để như sau: “Tôi cố tình vơ đũa
cả nắm để có nhà trí thức nào chột dạ, thì lên tiếng để chứng minh cho tôi thấy
trí thức Việt Nam không ngu". Tuy nhìn nhận với Thiếu tá KQ Vũ Ngô
Khánh Truật là mình ngu, nhưng tôi không ngu đến mức độ tự nghĩ mình có thể
thuyết phục được một dân tộc thờ ơ, vô cảm, lạnh lùng như dân Việt Nam. Tôi nói
dân Việt Nam thờ ơ, vô cảm, lạnh lùng là có căn cứ. Không bao giờ tôi chụp mũ
ai hay không bao giờ tôi ăn nói hàm hồ. Năm 1954, gần một triệu dân Bắc vì quá
kinh hãi cái chủ nghĩa cộng sản, mà phải bỏ nhà cửa, mồ mả cha ông để di cư vào
Nam. Biến cố lớn lao như vậy vẫn không mở mắt nổi trí thức Miền Nam. Nhà báo
Đạm Phong can đảm vạch trần cái trò kháng chiến của anh em nhà Hoàng Cơ Minh là
bịp, lừa dối đồng bào. Người của Mặt Trận đến điều đình, hứa hẹn trả cho Đạm
Phong thật nhiều tiền, nhưng Đạm Phong từ chối. Sau đó, ký giả Đạm Phong bị
quân khủng bố ám sát chết, để lại một vợ và một bầy con, mà không tờ báo nào có
một lời chia buồn với bạn đồng nghiệp, thì không phải đó là thái độ “sống chết
mặc bay” sao? Tôi có tài cán gì mà có thể thuyết phục nổi những nhà trí thức
bước ra khỏi tháp ngà để đóng góp trí tuệ và uy tín của họ cho Cộng Đồng?
Dân Việt Nam thông minh, kiên cường, chăm chỉ, cần cù và đầy lòng
nhân ái, đâu có thua kém gì dân Nhật? Tại sao dân mình bị quá nhiều đau khổ,
tủi nhục vì cái chế độ cộng sản quái ác, mà ngày nay bị cả thế giới khinh khi?
Câu hỏi đó luôn luôn vương vấn trong đầu. Tôi nghĩ, có lẽ hiệu ứng lời dạy của
tổ tiên “Đời cha ăn mặn, đời con khát nước”, mà dân mình bị quả báo
bởi luật nhân quả? Vì vậy, tôi phải đi tìm nguyên nhân nào đã khiến cho dân
mình hứng chịu cái quả ghê gớm thế? Trong lịch sử, có bao giờ Đạo Phật bị quỷ
nhập để cho người dân mình ngu si quỳ lạy những tên ma tăng mà không biết nhục?
Có vị lãnh tụ (tức là vua) nào trong lịch sử Việt Nam nhân đức, lập được thành
tích lẫy lừng đã biến cái đống rác rưởi Sài Gòn do Thực dân để lại thành Hòn
Ngọc Viễn Đông như Tổng thống Ngô Đình Diệm, mà bị giết một cách tàn bạo, ô
nhục bởi những tay chân bộ hạ từng được hưởng ân huệ? Văn hào Nhất Linh, một
nhà cách mạng văn hóa được cả nước biết đến và kính trọng , từng là lãnh tụ Đại
Việt Quốc Dân Đảng, mà tại sao đi theo bọn Vương văn Đông, Trần Đình Lan – tay
sai Thực dân Pháp – để lật đổ một nền Cộng Hòa còn non trẻ? Trong lịch sử Việt
cận đại, có chàng trai trẻ nào chưa đầy 35 tuổi, được Quân Đội chỉ định ra làm
Thủ tướng trong thời buổi loạn lạc Sứ quân, bọn ma tăng quấy nhiễu thành công
và được tất cả Tướng lĩnh đề nghị lên ngôi vua, lại từ chối và nhường cho Tướng
Nguyễn văn Thiệu như Tướng Nguyễn Cao Kỳ không?
Tôi nghĩ cái việc Tổng thống Ngô Đình Diệm ra lệnh Đại tá Nguyễn
văn Y – Tổng Giám đốc Cảnh sát Quốc gia – đốt hồ sơ của các cơ quan phản gián
báo cáo cho biết Tướng Dương văn Minh là tay sai Việt Cộng, là vì bị ma đưa lối
quỷ đưa đường, nên mới nuôi ong tay áo để sát hại gia đình mình và đốt cháy nền
Cộng Hòa của Miền Nam. Tôi nghĩ cái việc Tướng Kỳ nhường cho Tướng Thiệu ra
tranh cử Tổng thống cũng do ma đưa lối quỷ đưa đường. Phải chăng Hồ Quý Ly là
nhà tiên tri đã thấy trước cái ngu của các nhà lãnh đạo Việt Nam, nên đổi Quốc
Hiệu (tên nước) Đại Việt thành nước Đại Ngu là vì vậy? Cứ nhìn vào bè lũ ngu
dốt Việt Cộng đang lãnh đạo nước “Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam do chúng
đặt sau năm 1975, thì Thầy có nhắm mắt cũng thấy ngay việc Hồ Quý Ly đặt tên
nước là Đại Ngu là đúng!
Tôi không đủ tài để nghiên cứu dịch lý như Thầy. Dường như được Ơn
Trên mách bảo, giống như nhà ngoại cảm giúp Tướng Trần Độ đi tìm mộ chị của
ông, tôi thấy tiền kiếp của Dương văn Minh là người Khmer và tiền kiếp của
Tướng Nguyễn văn Thiệu là người Châm. Cả hai đều có sứ mệnh của nòi giống Khmer
và nòi giống Châm trả thù dân tộc ta vì nòi giống của họ bị tổ tiên ta tru
diệt. Giống như Mao Trạch Đông, Tập Cận Bình là tiền kiếp của giống dân nào đó
bên Tàu từng bị tiêu diệt, đang trả thù nòi giống Hán của Lưu Bang. Môn Dịch Lý
của Thầy là một Khoa học. Luật Nhân Quả của Trời Đất cũng là Khoa học. Người ta
có thể lách luật của người đặt ra. Nhưng không một ai có thể lách luật của Trời
Đất. Có vay là có trả. Vấn đề chỉ là thời gian thôi.
Thầy Lành nghiên cứu dịch lý, trên thông thiên văn dưới thông địa
lý. Thầy thử bói cho tôi một quê để biết đến bao giờ kiếp nạn của dân tộc Việt
mới chấm dứt? Liệu nòi giống Việt có bị diệt chủng như tôi tiên đoán không nhé!
Bài viết đã khá dài. Hẹn Thầy kỳ tới tôi sẽ viết ra Cái Ngu của Tướng Nguyễn
Cao Kỳ nhường cho Tướng Thiệu làm Tổng thống là mệnh Trời.
Bằng Phong Đặng văn Âu, Ngày 2 tháng 12 năm
2022.
10200 Bolsa Avenue, Westminster, CA.92683.
Telephone: 714 – 276 – 5600
Email Address: bangphongdva033@gmail.com
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.