Bài Thứ Mười
KHÔNG CÒN LÀ MỐI NGUY CƠ.
Bằng Phong Đặng văn Âu
Lời mở đầu : Nhận thấy Họa Diệt Chủng nòi giống Việt Nam không còn là nguy cơ, mà nó đang trên đà hiện thực, người viết xin dẫn chứng những sự kiện để giải thích tại sao mình quan niệm như thế. Người viết dành quyền phản biện cho quý vị thức giả. Tác giả sẽ viết làm nhiều kỳ, kính mong quý độc giả quan tâm vui lòng kiên nhẫn theo dõi.
Tôi đã là một Phật tử truyền thống, bởi vì ông bà tôi, cha mẹ tôi đều là Phật tử, thì tự nhiên tôi là Phật tử. Nếu ông bà tôi, cha mẹ tôi là Công giáo, tự nhiên tôi là người theo đạo Công giáo. Chẳng qua, tín ngưỡng của mỗi người là do môi trường sống, không ai tự lựa chọn khi mới chào đời. Khi tôi xin rửa tội theo đạo Chúa, thì lúc ấy mới thật sự là lựa chọn của tôi. Tôi không rõ nguyên do nào mà những nhân vật tên tuổi đã lựa chọn theo đạo Chúa. Ngay cả người anh ruột của tôi là Đặng văn Châu hoặc người anh thúc bá của tôi là Đặng văn Sung, tôi cũng không rõ nguyên nhân nào họ xin rửa tôi theo đạo Chúa.
Năm 2015, có ba sự kiện ảnh hưởng đến quyết định sự chọn lựa của tôi:
1/ Tôi bị giải phẫu tim banh ngực. Sau khi được tiêm thuốc mê, tôi ở trong trạng thái mơ mơ màng màng, thì chợt thấy Mẹ tôi hiện về, mà sao trông giống Đức Bà Maria quá sức. Tôi thầm cầu xin Mẹ tôi phù hộ cho tôi tai qua nạn khỏi, vì có một số công việc tôi chưa hoàn thành. Công việc đó là lý giải vì sao đất nước Việt Nam ra nông nỗi này, theo sự suy nghĩ của tôi.
2/ Doanh gia Donald Trump ra tranh cử Tổng thống. Ban đầu, tôi nghĩ rằng ông muốn nổi tiếng để nhiều người biết tới tên tuổi của một nhà tỷ phú. Không ngờ ông nghiêm chỉnh muốn cứu nguy đất nước Hoa Kỳ và ông đã đánh bại 16 đối thủ trong đảng Cộng Hòa, mà người nào người nấy đều có một quá khứ chính trị rất thâm hậu. Tiếp theo, ông đánh bại luôn ứng cử viên Hillary Clinton, một người đàn bà đầy tham vọng chính trị, nhiều mưu mô xảo quyệt, lại được Barack Hussein Obama yểm trợ hết minh. Không phải chỉ riêng tôi, nhiều người Mỹ cũng tin rằng ông Donald Trump đắc cử là nhờ bàn tay của Thiên Chúa nhiệm mầu. Tôi chẳng phải là người mê tín dị đoan, nhưng qua trải nghiệm bản thân, tôi nhận thấy điều gì đã xảy ra cho mình, dường như có sự an bài của Thượng Đế, giống như người Công Giáo thường tin “một sợi tóc rơi cũng là ý Chúa”.
Bốn năm cầm quyền, mặc dầu bị đối phương dùng tất cả trò bẩn thỉu nhất, đê tiện nhất để đánh phá, nhưng Tổng thống đã vượt qua và đạt được những thành tích ngoài sự mong đợi của người Mỹ. Ông Trump vượt cả thành tích của người tiền nhiệm nổi tiếng – Tổng thống Ronald Reagan – có 8 năm cầm quyền. Ai nấy đều tin tưởng Tổng thống Donald Trump sẽ tái đắc cử năm 2020 một cách dễ dàng, do thành tích sáng chói và do đối thủ là Joe Biden, một ông già ngớ ngẩn, có quá khứ là kẻ đạo văn, hối mại quyền thế trong vụ đòi Tổng thống Ukraine phải bãi chức công tố viên đang điều tra tham nhũng và vụ “scandal” của cậu con trai – Hunter Biden – mà ông Biden có dính líu. Thế nhưng Tổng thống Donald Trump đã thất cử. Lần này, tôi càng tin sự thất cử của Tổng thống Donald Trump cũng là ý Chúa. Tại sao? Tôi nghĩ rằng Chúa muốn Tổng thống Donald Trump thất cử là để cho quần chúng Mỹ thấy rõ bộ mặt thật của bọn làm chính trị Mỹ bất lương, đang dùng phương châm của cộng sản “cứu cánh biện minh phương tiện” để giành quyền thống trị đất nước về tay mình bằng mọi giá, bất kể vi luật, phi đạo đức. Càng suy nghĩ, tôi càng thấy sự mầu nhiệm của Thiên Chúa đầy quyền năng. “Phúc cho ai không thấy mà tin”. Tôi cảm thấy mình có diễm phúc đã thấy việc làm của Chúa mà bên Đạo Phật gọi là “huệ nhãn”.
3/ Từ những ngày đang chiến đấu chống lại quân thù, mỗi khi bay phi vụ bao vùng về đêm trên không phận Sài Gòn, Cần Thơ để bảo vệ sự an lành của đồng bào mình, mà nếu không có mục tiêu tác xạ, thì hoa tiêu trưởng và hoa tiêu phó thay phiên nhau lái phi cơ bay vòng chờ; còn điều hành viên, cơ phi, xạ thủ, áp tải có thể ngủ nghỉ để dưỡng sức. Trong cái tĩnh mịch giữa trời đêm bao la, tôi thường suy nghĩ về nỗi bất hạnh của nòi giống Việt do cộng sản gây nên. Dựa theo câu nói của tiền nhân “Đời cha ăn mặn, đời con khát nước”, tôi suy nghĩ mông lung để rồi tự hỏi: “Phải chăng các bậc vua chúa thời trước đã phạm vào một tội ác nào đó, khiến cho con dân phải hứng chịu hậu quả ngày hôm nay”? Từ đó, tôi suy đoán, phải chăng oan hồn của người Chàm hận thù vì vua quan Nhà Nguyễn đã có một chính sách quy mô để hủy diệt nòi giống họ, thì nay họ báo oán bằng một lời nguyền rủa: “Ta (dân Chàm) sẽ làm cho cả dân tộc Việt Nam chúng bay trở nên ngu si, đần độn, tàn bạo, điêu ngoa, gian ác, tôn thờ ĐẠO QUỶ SỨ, khiến cho anh em dòng họ chúng bay đấu tố nhau, chém giết nhau, phản bội nhau, chia rẽ nhau, đố kỵ nhau, người yêu nước bị chà đạp, đứa gian manh được tôn vinh cho đến khi nào nòi giống chúng bay bị tận diệt như chúng tao thì mới thôi!”
Tất cả những sự kiện đã xảy ra đều ứng với lời nguyền rủa của oan hồn dân Chàm. Tôi tự hỏi:
Đây là một vấn đề thuộc lãnh vực tâm linh huyền bí, nếu tôi viết ra thì khó có ai chia sẻ với mình. Và nếu truy nguyên tội ác của vua chúa Nhà Nguyễn, thì tôi không sao tránh khỏi bị các hoàng thân quốc thích của nhà Nguyễn vì tự ái dòng họ, sẽ lên án tôi nặng nề. Tôi cứ đắn đo, ngần ngại mãi cho đến khi một cơ duyên rất tình cờ giúp tôi vượt qua nỗi lo lắng.
Nhân dịp anh Lê Đào tổ chức buổi họp mặt các cựu học sinh Quốc Học cùng lớp với anh tại Quận Cam, tôi tình nguyện làm tài xế đón các anh chị ở xa về dự, mặc dầu tôi không cùng lớp với họ. Về tới địa điểm hẹn để ngày mai tham dự Đại Hội, các anh chị tíu tít mừng rỡ hỏi thăm nhau vì lâu ngày không gặp gỡ. Một người trong nhóm đặt cho tôi câu hỏi:
– Theo bạn Bằng Phong, đến bao giờ thì dân mình mới hết tai họa cộng sản?
Sở dĩ các anh đặt câu hỏi ấy với tôi là vì các anh thấy tôi luôn luôn trăn trở thân phận giống nòi qua các bài viết. Tôi đáp:
– Có lẽ dân mình bị oan hồn người Chàm trả thù, vì tổ tiên mình đã tiêu diệt dân tộc họ. Việt Cộng là công cụ được oan hồn người Chàm sử dụng để tiêu diệt nòi giống ta.
Khi nghe tôi trả lời câu ấy, anh Hương An Võ văn Dật liền nói:
– Thầy Lê Tuyên có viết một bài với tựa đề Đường Về Chiêm Quốc đăng trên đặc san Đại Học Huế, cũng đề cập vấn đề như anh Bằng Phong nghĩ. Khi trở về San Jose, tôi sẽ gửi cho Bằng Phong tờ đặc san Đại Học Huế để anh nghiên cứu.
Sau khi nhận cuốn đặc san từ anh Dật qua “Attach file”, tôi vội tìm ngay bài viết của Giáo sư Lê Tuyên, thì đọc thấy mẩu chuyện có nội dung được tóm tắt như sau: “Trước khi lên đường về nước, Giáo sư Lê Tuyên cùng với mấy người bạn đi thăm một Nhà thờ Công giáo tại Tây Ban Nha có tên Santander. Mấy vị khách Việt Nam vừa đặt chân đến sân Nhà thờ, một vị Linh Mục từ bên trong bước ra chào đón phái đoàn và nói:
– Tôi biết có vị trong các ông sẽ trở về Việt Nam. Tôi xin nói cho quý vị biết Việt Nam đã mất vào tay của người Chàm, nên nước Việt Nam đâu còn nữa để mà trở về. Nếu quý vị có về thì đến một ngày nào đó quý vị cũng phải ra đi.
Vị Linh Mục tiết lộ rằng Ngài tu theo dòng Thánh Mathews, có thể đoán biết chuyện quá khứ, vị lai. Mặc dầu tôi (Linh Mục) chưa bao giờ có vinh dự đặt chân đến Việt Nam, chưa bao giờ đọc lịch sử nước Việt Nam. Rồi Ngài đọc một câu thơ Kiều của Nguyễn Du: “Nghiệp duyên cân lại, nhắc đi còn nhiều”.
Câu chuyện vị Linh Mục nói với các du khách Việt Nam vào năm 1955. Tức là, theo vị Linh Mục, Việt Nam ta đã mất trước năm 1955, chứ không đợi đến ngày 30 tháng 4 năm 1975! Tôi tự hỏi tại sao Giáo sư Lê Tuyên không yêu cầu Linh mục Cao văn Luận trình với Thủ tướng Ngô Đình Diệm về lời tiên tri của Linh mục người Tây Ban Nha? Biết đâu ông Diệm, tuy là người Công giáo, nhưng vì yêu nước, yêu dân, Ngài sẽ tổ chức một buổi lễ tạ tội với Trời Đất tại Đàn Nam Giao nhằm giải oan cho dân tộc Chàm, thì nước Việt Nam sẽ thoát họa Cộng sản?
Nếu tôi không tình nguyện làm tài xế cho các anh chị Quốc Học về họp mặt tại Quận Cam, thì chẳng bao giờ tôi biết đến bài viết của Giáo sư Lê Tuyên để khẳng định về việc dân tộc Việt Nam mình bị oan hồn người Chàm trả thù. Cho nên, tôi nghĩ đến cái việc tôi tình nguyện làm tài xế cho các anh chị Quốc Học cũng do ý Chúa muốn cho tôi biết có vị Linh Mục Dòng Tên đã nói cho Giáo sư Lê Tuyên và bạn hữu của ông biết nước Việt Nam đã bị người Chàm lấy lại.
Bởi những nguyên do nêu trên, tôi đã xin rửa tội theo chân Chúa vào dịp lễ Phục Sinh vào năm 2021. Tôi nói với Thầy Tư Tế rằng tôi chỉ tin Chúa và những Linh mục giữ giáo điều của Chúa. Nhưng tôi không im lặng trước vị chủ chăn nào (dù là Giáo hoàng) mà có tư tưởng theo xu hướng xã hội chủ nghĩa kiểu Cộng sản. Với tôi, cộng sản là Quỷ sư Sa-tăng.
Trưa ngày 29 tháng 4 năm 1975, có tin đặc công Việt Cộng đang phá dây kẽm gai hàng rào phòng thủ căn cứ Tân Sơn Nhất, anh em phi công nhào ra phi cơ vội vàng quay máy, di chuyển, cất cánh bay sang Utapao, căn cứ Không Quân của Mỹ trên đất Thái Lan. Tự nhiên, trong đáy lòng tôi dâng lên một lời hứa “Mẹ ơi! Con sẽ trở về!” Giống như Đại tướng Douglas MacArthur hứa hẹn “I shall return” vào ngày 20 tháng 10 năm 1944, khi ông rời Phi Luật Tân. Kể từ ngày mất nước, suốt bao nhiêu năm cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn tơ tưởng đến ngày về để giải phóng dân tộc. Cứ lầm lũi hoạt động trong âm thầm, tôi khám phá ra rằng người Việt Tị Nạn ở Hải Ngoại cũng bị lời nguyền rủa của oan hồn Người Chàm mà trở nên xuống cấp thê thảm.
Như tôi đã nói từ đầu, tôi không phải là người mê tín dị đoan, cũng không phải là nhà nghiên cứu tâm linh hay thần học. Nhưng tôi tin, con người sinh ra gồm phần xác và phần hồn. Và luật Nhân Quả không phải chỉ có Phật giáo đề cập tới, mà trong Kinh Thánh của người Công giáo cũng nói tới. Người ta bảo rằng trong nhân loại, dân tộc này tiêu diệt dân tộc kia là chuyện thường, tại sao tôi cứ cho rằng dân tộc Việt Nam mình khốn khổ, khốn nạn là do sự quả báo của oan hồn người Chàm? Xin trả lời: “Tôi không rõ chuyện nhân quả của các dân tộc khác. Tôi chi chiêm nghiệm đến dân tộc mình mà thôi”. Đồng thời, xin nhường quyền giải đáp cho mọi người tại sao nòi giống Việt Nam vẫn bị một bọn người cùng là nòi giống Việt Nam, mà đày đọa dân mình còn hơn cả dưới thời Tàu, Tây đô hộ? Riêng tôi, tôi không thể căn cứ lên điều gì khác, ngoài vấn đề Nhân Quả để lý giải vì sao dân tộc Việt Nam – một dân tộc thông minh, có lòng tự trọng và nhân ái – trở nên ngu muội, chia rẽ, phản bội, điêu ngoa, đối xử với nhau tàn ác, thì có lẽ tại vì tôi nhận được sự mặc khải của Ơn Trên để thấy vấn đề khác hẳn với mọi người. Bên tai tôi luôn lươn réo rắc một lời dạy: “Con hãy viết chính xác những gì con đã trải nghiệm trong đời để mai sau những nhà nhân chủng học đỡ mất thời giờ tìm hiểu vì sao dân Việt bị diệt chủng". Vậy những gì tôi viết bấy lâu nay không phải vì tình cảm thương ghét, mà là vì sứ mệnh do Ơn Trên giao phó. Tôi vững tin như thế! Ai nghĩ về tôi thế nào là quyền của mỗi người.
Ông Ngô Đình Diệm dự định vào dòng tu, vì tự cảm thấy bất lực, không thể làm được gì cho đất nước. Năm 1954, các thế lực Quốc tế chia đôi nước Việt Nam. Vua Bảo Đại mời ông sang Paris để giao cho ông nhiệm vụ lãnh đạo Miền Nam. Ông Diệm nhất định từ chối, vì tự thấy không thể đảm đương nổi một phần đất tan hoang vì chiến tranh, lòng người ly tán vì không nhìn thấy hiểm họa cộng sản. Cuối cùng, vua Bảo Đại đặt vấn đề trung thành với triều đình Nhà Nguyễn, với dân tộc Việt Nam trên vai ông, thì ông Diệm đành miễn cưỡng nhận lời, sau khi xin phép Hoàng thượng cho ông sang phòng bên để cầu xin Đức Mẹ phò trợ và soi sáng.
Ông Ngô Đình Diệm là nhà lãnh đạo có khả năng xây dựng một vùng đất đổ nát vì chiến tranh, một Thủ đô do những anh hùng tứ chiến của Thực dân Pháp để lại gồm có Xóm Bình Khang đĩ điếm, hai sòng bạc Kim Chung, Đại Thế giới, trở thành Hòn Ngọc Viễn Đông.
Ông Ngô Đình Diệm là nhà lãnh đạo có lòng nhân ái và tôn trọng trí thức. Ông Hà Thúc Ký lãnh đạo đảng Đại Việt ở Miền Trung, kéo quân ra Ba Lòng lập chiến khu chống lại Chính phủ, lập đài phát thanh lên án chế độ độc tài và âm mưu sát ông Diệm. Nhưng khi bị bắt, ông Hà Thúc Ký không hề bị tra tấn, mà vợ ông còn được giúp đỡ tài chánh và con ông vẫn được đi đến trường như những học sinh bình thường. Năm 1960, hai sĩ quan Tình báo của Thực dân Pháp là Vương văn Đông, Trần Đình Lan làm cuộc đảo chánh. Nhà văn Nhất Linh Nguyễn Tường Tam có dính líu, nhưng không bị bắt bỏ tù. Bác sĩ Phan Quang Đán lên đài phát thanh đọc bản cáo trạng lên án chế độ. Cuộc đảo chánh thất bại, bác sĩ Phan Quang Đán bị bắt, viết lời thú tội và khóc lóc rất thảm thiết. Công An đề nghị đem cuốn băng tự thú tội của bác sĩ Phan Quang Đán lên đài phát thanh đọc cho dân chúng nghe. Nhưng Tổng thống Diệm không đồng ý, vì hành động như thế là làm nhục người trí thức không khác gì Việt Cộng. Thử hỏi trong lịch sử Việt Nam có vị vua nào có lòng nhân đức và lòng kính trọng trí thức hơn Tổng thống Ngô Đình Diệm?
Ông Ngô Đình Diệm là nhà lãnh đạo rất quan tâm đến tương lai Phật giáo. Ông đã cho phép tu sĩ Phật giáo xuất ngoại du học để nâng cao trình độ kiến thức của tăng sĩ. Ông ra lệnh trùng tu những ngôi chùa bị đổ nát vì chiến tranh. Ông cho phép xây thêm chùa mới, mở trường Tư thục Bồ Đề để dạy cho học sinh không thi đỗ vào trường công lập và tự do phát triển các Khuôn hội Phật giáo cũng như Gia đình Phật tử. Thế nhưng những tên Việt Cộng đội lốt nhà sư như Trí Quang và băng đảng chụp mũ cho Tổng thống Diệm đàn áp Phật giáo để phát động cuộc đấu tranh lật đổ chế độ!
Không có một ông Bộ trưởng nào có tín ngưỡng Phật giáo trong Nội Các và không có một ông Tướng nào có tín ngưỡng Phật giáo trong Quân Đội có cái dũng để tố giác cuộc đấu tranh của bọn Trí Quang là láo khoét. Chỉ có ông Bộ trưởng Ngoại giao Vũ văn Mẫu là một loại chính trị gia cơ hội, rất được Tổng thống Diệm quý trọng, lại bày đặt cạo trọc đầu để ủng hộ bọn Việt Cộng nằm vùng trong Phật giáo. Tôi cho rằng Phật giáo – một tôn giáo đặt sự Từ Bi trên hết, không dám giết một con kiến – lại bị tên thầy chùa Trí Quang mang Ngài Quảng Đức ra nướng (barbecue) vì mục đích chính trị, mà không một nhà trí thức nào của Phật giáo thấy được hành vi bất nhân của bọn Trí Quang là giết chết Đạo Phật, thì rõ ràng sự nguyền rủa của oan hồn người Chàm đã làm cho giới tăng lữ trở nên vô minh (ngu) và hèn hạ.
Tổng thống Ngô Đình Diệm là nhà lãnh đạo duy nhất trong lịch sử Việt Nam có cuộc sống khổ hạnh như một nhà tu, nằm ngủ trên tấm phản bằng gỗ kê ngay trong phòng làm việc và ăn uống cũng rất đạm bạc, nhưng lại bị bọn Việt Cộng nằm vùng bịa đặt nhiều chuyện tồi bại, như quan hệ tình dục với cô em dâu Trần Lệ Xuân. Trong khi ở Miền Bắc, Hồ Chí Minh là con quỷ râu xanh được bọn nịnh thần tung hô như vị thánh sống! Sự láo khoét của cộng sản thật đáng ghê tởm!
Ngày 1 tháng 11 năm 1963, bọn Tướng lãnh được xem là trung thành với chế độ như Tôn Thất Đính, Trần Thiện Khiêm, Trần văn Đôn, Mai Hữu Xuân … đã nhận tiền của Mỹ để làm cuộc đảo chánh. Tôi thật sự không hiểu tại sao những cơ quan Tình Báo, Phản Gián khác nhau gửi báo cáo cho Tổng thống biết Tướng Dương văn Minh đã bị người em là Dương văn Nhật, một Đại tá Việt Cộng, móc nối để làm phản, mà Tổng thống lại sai Đại tá Nguyễn văn Y – Tổng Giám đốc Cảnh sát Quốc Gia – mang tất cả hồ sơ đốt đi? Tại sao Tổng thống Diệm không đưa nội vụ qua Tòa Án để xử tội phản quốc của Dương văn Minh, hay ra lệnh Cơ quan An ninh bám sát hành vi của Dương văn Minh để phòng ngừa bạo loạn? Có phải oan hồn người Chàm khiến xui, đưa Tổng thống Diệm đến sự sai lầm nuôi ong tay áo, để rồi Dương văn Minh ra lệnh Mai Hữu Xuân giết anh em Tổng thống?
Sau đảo chánh, Dương văn Minh ra lệnh phá hủy 16 ngàn Ấp Chiến Lược chống lại chủ trương “lấy nông thôn bao vây thành thị” của Việt Cộng, giống như Kibbutz của Do Thái dùng để bảo vệ dân khỏi sự tấn công của quân khủng bố Hồi giáo Palestine. Ở Miền Bắc, bọn cầm quyền Việt Cộng rất vui mừng khi được tin 16 ngàn Ấp Chiến Lược đã bị phá hủy, nhưng trong Nam thì không có một ông Tướng nào phản đối hành động của Dương văn Minh là nối giáo cho giặc. Xin hỏi tất cả anh em quân nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa có cảm thấy nhục nhã vì phục vụ dưới quyền những ông Tướng ươn hèn và kém tầm nhìn chiến lược? Nhìn Tướng mạo của ông “Big Minh” cao lớn, mập mạp và nước da ngâm ngâm đen, tôi đã tự hỏi:
– Phải chăng tiền kiếp của Đại tướng Dương văn Minh là người Khmer đầu thai làm một ông Tướng Việt Nam, giết chết nhà ái quốc Ngô Đình Diệm để trả thù nhà Nguyễn đã chiếm lấy đất đai của Khmer?
Người Mỹ tự hào vì nghĩ rằng nước Mỹ đứng đầu nền kinh tế thế giới và có một lực lượng quân sự hùng mạnh nhất hoàn cầu, thì họ thừa sức ngăn chặn làn sóng đỏ cộng sản từ Miền Bắc tràn xuống. Nhưng người Mỹ đã thất bại ê chề, vì họ đến giúp một dân tộc bị quỷ ám bởi lời nguyền rủa của oan hồn người Chàm. Chính nhà lãnh đạo Mỹ cũng bị oan hồn người Chàm ám, nên đã bỏ tiền ra thuê bọn phản tướng làm đảo chánh, giết chết nhà ái quốc Ngô Đình Diệm, kéo theo sự thất trận năm 1975. Tại sao tôi dám nghĩ như thế? Tại vì Hoa Kỳ chỉ cần ra lệnh bọn cầm quyền Hà Nội phải rút quân về Miền Bắc, nếu bọn Việt Cộng bất tuân thì Hoa Kỳ sẽ đánh tan con đê sông Hồng Hà vào mùa nước lớn, ắt Việt Cộng sợ cả Thủ đô của chúng trôi ra biển, mà phải tuân hành. Bất chiến tự nhiên thành là ở chỗ đó! Nước Mỹ sẽ không bị mất 58 ngàn quân tinh nhuệ và không tốn hàng chục tỷ đô-la cho chiến tranh.
Có nhiều sự kiện đưa đến nền Đệ nhất Việt Nam Cộng Hòa bị cáo chung. Nhưng chủ yếu là thành phần lãnh đạo đảng phái, lãnh đạo tôn giáo, lãnh đạo Quân Đội và trí thức của Việt Nam bị quỷ ám, trở nên ngu dốt, phản bội nhau, nên đưa đến sự chiến thắng của con quỷ cộng sản.
Tôi có đọc cuốn sách nói về ông nói Edgar Cayce dùng thôi miên mà có thể biết tiền kiếp của một người. Trong Việt Nam, mặc dầu cộng sản vô thần, nhưng có khoa Cận Tâm Lý nghiên cứu về tâm linh.
Ông Trần Phương, Phó Thủ tướng Việt Cộng, cũng như Tướng Trần Độ, Phó Chính Ủy Trung Ương Cục Miền Nam, đều có bài tường thuật nhờ những nhà ngoại cảm mà tìm ra mộ của em gái bị chết dưới thời kháng chiến chống Pháp. Tôi đoán rằng có lẽ những nhà ngoại cảm trong nước đều biết rõ tiền thân của Hồ Chí Minh, nhưng không dám nói ra, vì sợ bị chế độ trù dập. Tôi rất mong muốn sau này có nhà ngoại cảm có thể biết được tiền kiếp của ông Tổng thống Nguyễn văn Thiệu, của Tổng thống (1 ngày) Dương văn Minh là ai để thỏa mãn mối tin tưởng của mình.
Bài viết tiếp theo, tôi sẽ đề cập đến nền Đệ Nhị Việt Nam Cộng Hòa. Xin độc giả kiên nhẫn đón xem.
Bằng Phong Đặng văn Âu. Ngày 15 tháng 9 năm 2022
10200 Bolsa Avenue, Thành phố Westminster, California 92686.
Telephone 714 – 276 – 5600. Email Address: bangphongdva033@gmail.com
Hình của Edgar Cayce.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.