Search This Blog

Thursday, July 21, 2022

KHÔNG CÒN LÀ MỐI NGUY CƠ - BP - BÀI THỨ 7

 

Bài Thứ Bảy

KHÔNG CÒN LÀ MỐI NGUY CƠ.

Bằng Phong Đặng văn Âu

Lời mở đầu : Nhận thấy Họa Diệt Chủng nòi giống Việt Nam không còn là nguy cơ, mà nó đang trên đà hiện thực, người viết xin dẫn chứng những sự kiện để giải thích tại sao mình quan niệm như thế. Người viết dành quyền phản biện cho quý vị thức giả. Tác giả sẽ viết làm nhiều kỳ, kính mong quý độc giả quan tâm vui lòng kiên nhẫn theo dõi.

*******************************************************

Hôm nay, ngày 20 tháng 7 năm 2022, tưởng nhớ 68 năm chia đôi đất nước, tôi viết tiếp bài “Không Còn Là Mối Nguy Cơ” để mai sau những nhà nhân chủng học đỡ mất công đi tìm nguyên do nào mà nòi giống Việt Nam bị diệt chủng. Mỗi khi viết xong bài nào, tôi đều gửi đến những nhà trí thức mà tôi có địa chỉ Email và đến các Diễn Đàn để được nhận những phản biện của các bậc thức giả.

Nước Nhật về diện tích lớn hơn nước Việt ta không bao nhiêu và về dân số người Nhật không đông bằng dân ta. Trong nhật ký của một nhà hàng hải Phương Tây (quên tên) viết vào cuốn sổ hành trình: “Phải đến tận nước Nhật, mới tìm thấy một dân tộc thông minh như dân tộc Việt Nam”. Tại sao lại có người nhận xét: “Một người Việt Nam thông minh hơn một người Nhật. Nhưng ba người Việt Nam ngồi với nhau, thì không bằng một người Nhật”. Có ai đọc thấy người Nhật than vãn “Thân phận nhược tiểu” hay có ai nghe người Nhật rên rỉ “Ca khúc Da Vàng”? Điều gì đã khiến cho một dân tộc thông minh, can đảm, anh hùng trở thành một dân tộc ươn hèn, “bốn ngàn tuổi mà không chịu lớn” và bị thế giới khinh khi? Ai có thể trả lời chính xác câu hỏi đó, xin hãy lên tiếng. Liệu dân tộc Việt Nam có muốn đứng lên để thế giới không khinh bỉ?

Hoa Kỳ đã chiến thắng Đệ Nhất và Đệ Nhị Thế Chiến. Hoa Kỳ đã giúp nước Đức thống nhất trong hòa bình. Hoa Kỳ đã giúp Nam Triều Tiên chiến thắng cuộc xâm lăng của Mao Trạch Đông. Tại sao Hoa Kỳ không thể giúp một nền văn minh chiến thắng một chế độ man rợ, để cho cái bọn man rợ đó biến người dân Việt thành súc vật? Tôi tin rằng bất cứ ai quan tâm đến sự tồn vong của nòi giống đều thắc mắc, trăn trở bởi những câu hỏi nêu trên. Về phần tôi, sau khi chiêm nghiệm trong nhiều năm, thì dựa vào lời dạy “Đời cha ăn mặn, đời con khát nước” của tổ tiên để lý giải cho bài toán Việt Nam.

Một người bạn thân khuyên: “Bạn đang được nhiều độc giả ái mộ. Tôi khuyên bạn đừng đề cập đến Nguyễn cao Kỳ để cho bọn chúng nó có cớ bôi nhọ bạn”. Tôi cám ơn người bạn quý và trả lời: “Tôi không phải là nhà văn viết theo thị hiếu quần chúng hoặc viết theo đơn đặt hàng để câu độc giả. Tôi rất biết nếu viết về Nguyễn Cao Kỳ thì sẽ bị bọn chúng nó bôi bẩn. Nhưng tôi bất chấp, vì tôi cần đưa ra “hiện tượng Nguyễn Cao Kỳ” thì mới chứng minh được cái nhìn của tôi: “Nước Việt Nam đã mất vào tay bọn tay sai Trung Cộng và rồi đây nòi giống Việt Nam cũng sẽ không còn”. Ngày xưa, trước Công Nguyên, bên Tàu có nhà sử học Tư Mã Thiên chấp nhận bị thiến để viết trung thực lịch sử. Ngày nay, tuy không phải là người viết sử, nhưng tôi biết một số góc khuất của lịch sử mà đành im tiếng vì sợ bị bôi nhọ, thì làm sao dám tự hào mình là Người Lính Việt Nam Cộng Hòa? Bạn thấy tôi viết bài nào, tôi đều ghi rõ tên thật (do cha mẹ đặt), địa chỉ nhà, địa chỉ Email và số điện thoại hẳn hoi, thì đủ biết tôi là người có tinh thần tôn trọng độc giả và chẳng sợ cái đám dư luận viên bôi nhọ thanh danh của mình để không dám nói lên SỰ THẬT?

Dù đồng ý hay không đồng ý với quan điểm chính trị của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, nhưng ai đã trải qua thời đại chiến tranh  Quốc – Cộng, đều nhận thấy câu hát “Gia tài của Mẹ để lại cho con một bọn lai căng, một lũ bội tình” phản ảnh đúng với thực tế.

Năm 1930, Hồ Chí Minh lập Đảng Cộng Sản Đông Dương, dựa vào triết thuyết của Marx-Lenin với chủ trương “Vô Gia đình – Vô Tổ quốc – Vô Tôn giáo”. Được bác sĩ Lê Đình Thám thuyết phục tham gia vào đảng Cộng Sản, Bố tôi đặt câu hỏi: “Tại sao anh khuyên tôi tham gia vào đảng cộng sản một cái đảng đòi hủy diệt tình yêu Gia đình, tình yêu Tổ quốc và tình yêu Tôn giáo    để chống Pháp giành độc lập? Dù Pháp đô hộ chúng ta, nhưng ít nhất chúng ta hãy còn Gia đình và Tôn giáo. Nếu cộng sản thành công đuổi Thực dân Pháp về nước, mình chẳng còn thứ gì để làm nền tảng, thì cuộc sống sẽ ra sao?” Tôi nghĩ, nếu tất cả trí thức Việt Nam đều đặt câu hỏi như Bố tôi, thì làm sao Hồ Chí Minh phát triển được đảng Cộng sản ở Đông Dương?

Các lãnh tụ của Đại Việt, của Quốc Dân Đảng đều có suy nghĩ giống như Bố tôi, nên họ đã triệt để chống lại Chủ nghĩa Cộng sản. Và lãnh tụ của họ đã bị Hồ Chí Minh thủ tiêu.

Thực dân Pháp đặt đảng Cộng Sản Đông Dương ra ngoài vòng pháp luật. Các nhà trí thức Việt Nam bị Hồ Chí Minh đứng trong bóng tối “chỉ đạo”, lập ra cái gọi là Hội Nghiên Cứu Chủ Nghĩa Marx. Thử hỏi, cái chủ nghĩa chủ trương “Vô sản chuyên chính” để bần cùng hóa nhân dân thì có đáng gì để mất công nghiên cứu? Tại sao các nhà trí thức mê say triết thuyết này, triết thuyết nọ, mà không nhớ đến lời dạy của tiền nhân: “Bần cùng thì sinh đạo tặc”? Có phải vì cái căn bệnh vọng ngoại (lai căng) nên tầng lớp trí thức không chịu noi theo những lời dạy quý báu của tiền nhân? Cái ngu của trí thức Việt Nam chính là tinh thần vọng ngoại!

Càng suy nghĩ về Đất Nước, tôi càng thấy rõ ràng dân tộc mình vì bị quỷ ám thì Tổ Quốc mới lâm vào hoàn cảnh không lối thoát. Vì vậy, tôi vẫn tin những oan hồn đã nguyền rủa dân Việt Nam như sau: “Ta (dân Chàm) sẽ làm cho cả dân tộc Việt Nam chúng bay trở nên ngu si, đần độn, tàn bạo, điêu ngoa, gian ác, tôn thờ ĐẠO QUỶ SỨ, khiến cho anh em dòng họ chúng bay đấu tố nhau, chém giết nhau, phản bội nhau, chia rẽ nhau, đố kỵ nhau, người yêu nước bị chà đạp, đứa gian manh được tôn vinh cho đến khi nào nòi giống chúng bay bị tận diệt như chúng tao thì mới thôi!” là suy đoán của tôi cho bài toán Việt Nam hiện nay.

Sau khi Việt Nam bị các thế lực Quốc tế cắt làm đôi vào năm 1954, đảng Đại Việt cử bác sĩ Đặng văn Sung sang Pháp để mời Cựu Hoàng Bảo Đại về lãnh đạo Miền Nam, chống lại chủ nghĩa vô thần cộng sản. Dù bác sĩ Đặng văn Sung đã dùng đủ lý lẽ để thuyết phục Ngài, tại sao Cựu Hoàng nhất mực từ chối? Chẳng lẽ Ngài không quan tâm bảo vệ Kinh thành Huế, đang còn nằm trên phần đất tự do, mà các Tiên Đế đã dựng lên? Tại sao Ngài không tự đảm nhiệm công cuộc cứu nước, mà lại giao cho ông Ngô Đình Diệm, mặc dầu ông Diệm do dự không nhận lời? Trong khi đó có nhiều nhân vật chính trị khác rất muốn được làm Thủ tướng, thì Ngài không trao? Vua Bảo Đại phải nhắc ông Diệm nhớ lại xưa kia Thực dân Pháp không chấp thuận yêu cầu thay đổi chính sách cai trị, ông Diệm đã từ chức Thượng Thư Bộ Lại. Nay Hoa Kỳ đâu phải là Thực dân như Pháp đô hộ. Họ là cường quốc số 1 của thế giới bằng lòng giúp ta vô điều kiện là cơ hội vàng để ông thực hiện hoài bão cứu nước giúp dân. Đến lúc đó, ông Diệm mới miễn cưỡng nhận lời. Sở dĩ ông Diệm thất bại vì thừa hưởng một gia tài gồm một bọn lai căng và một lũ bội tình!

Ông Ngô Đình Diệm về nước với hai bàn tay trắng. Không có cán bộ để thi hành đường lối, chính sách của mình. Ông Diệm đành sử dụng cái “gia sản” do Thực Dân Pháp để lại. Dưới sự cai trị của Thực dân, Quân đội Quốc Gia do Thực dân Pháp đào tạo. Vị chỉ huy Quân đội đó là Tướng Nguyễn văn Hinh, con trai Thủ tướng Nguyễn văn Tâm. Tuy là Việt Nam, nhưng ông Hinh có quốc tịch Pháp. Ông Diệm yêu cầu Tướng Nguyễn văn Hinh vẫn giữ chức Tổng Tham Mưu trưởng Quân Đội Quốc Gia. Nhưng Tướng Nguyễn văn Hinh đã tạt vào mặt ông Diệm một thau nước lạnh: “Tôi không biết ông là ai”! Tướng Hinh quay về với mẫu quốc Pháp và chấp nhận mang lon Trung tá trong Quân Đội Pháp. Nếu Tướng Hinh có học lịch sử Việt Nam để biết Tướng Trần Bình Trọng sau khi bị bắt, được quân Nguyên dụ dỗ, đã khẳng khái mắng vào mặt quân thù: “Ta thà làm quỷ nước Nam, còn hơn làm vương đất Bắc”, thì Tướng Hinh sẽ không theo chân giặc Pháp để nhận cái chức Trung tá quèn.

Về phía Hành chánh, đứng đầu là các quan Đốc Phủ Sứ cũng do Thực dân Pháp đào tạo, quen lối sống “tối sâm-banh” (champagne), sáng sữa bò” thì không thể nào làm cuộc cách mạng chống lại bọn cầm quyền Hà Nội đầy mưu mô và đầy thủ đoạn … bán nước.

Ông Dương văn Minh không theo Tướng Hinh, chấp nhận phục vụ Chính phủ Ngô Đình Diệm. Đại tá Dương văn Minh thành công tiêu diệt Bình Xuyên trong chiến dịch Hoàng Diệu, được Thủ tướng Diệm phong Tướng, nhưng Dương văn Minh tịch thu tiền của địch mà không giao nộp cho Ngân khố Quốc gia, nên bị Thủ tướng Diệm mất sự tin cậy. Kể từ đó Tướng Dương văn Minh căm thù Thủ tướng Ngô Đình Diệm, mặc dầu ông Minh không hề bị kỷ luật, vẫn được ở trong ngôi biệt thự có tên là Dinh Hoa Lan, đi đánh Tennis ở Câu Lạc Bộ Lido của Quân đội thoải mái.

Chiến thuật của cộng sản gồm có: Trường kỳ mai phục, mười năm trồng cây trăm năm trồng người, dùng củi đậu để nấu đậu và vắt chanh bỏ vỏ.

·        Trường kỳ mai phục là kiên trì rình rập, chờ cho  đối phương sơ hở để thực hiện thủ đoạn diệt đối phương.

·        Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người tức là cấy sinh tử phù vào cơ thể đối phương để chờ ngày địch phát sinh bệnh. Nếu ai đã đọc cuốn “Từ Triều Đình Huế Đến Chiến Khu Việt Bắc” của Luật sư Phạm Khắc Hòe thì mới biết kỹ thuật cài người của Việt Cộng. Phạm Khắc Hòe là cán bộ cộng sản, làm Đổng Lý Ngự Tiền Văn Phòng cho vua Bảo Đại và cũng là người soạn bức thư thoái vị cho vua Bảo Đại vào ngày 22 tháng 8 năm 1945.

·        Củi đậu nấu đậu hay cướp súng địch để giết địch là sử dụng Người Việt Quốc gia giết Người Quốc gia, mà chúng ta thường gọi là “ăn cơm Quốc gia, thờ ma cộng sản”.

Việt Cộng thừa lúc Dương văn Minh bất mãn chế độ Ngô Đình Diệm, chúng liền sai người em ruột của ông Minh – Đại tá Việt Cộng Dương văn Nhựt – tiếp cận để dụ Dương văn Minh làm phản.

Sau khi Miền Nam mất, chúng ta mới biết nhiều nhân vật giữ chức vụ quan trọng trong Chính quyền Việt Nam Cộng Hòa là cán bộ Việt Cộng nằm vùng. Mời quý bạn đọc đường link dưới đây để thấy cách thức Việt Cộng cấy sinh tử phù vào Dương văn Minh nhằm làm cuộc đảo chánh vào năm 1963:

https://khongquanc130.blogspot.com/2022/07/phan-tuong-duong-van-minh_21.html

Trước kia, tôi đã trình cuộc phỏng vấn của Cựu Bộ trưởng Lâm Lễ Trinh với Đại tá Nguyễn văn Y – Tổng Giám đốc Cảnh sát dưới thời Tổng thống Ngô Đình Diệm – tiết lộ rằng Tổng thống Diệm ra lệnh Đại tá Y đốt hết hồ sơ của Cơ quan Phản gián báo cáo Dương văn Minh làm việc cho Việt Cộng. Chính Tổng thống Diệm còn đứng quan sát để biết chắc Đại tá Y đã đốt sạch tất cả các tài liệu, không chừa một tờ nào. Đại tá Y hỏi:

–  Thưa Tổng thống, tại sao Tổng thống không ra lệnh bắt nhốt Dương văn Minh, mà lại sai tôi đốt tất cả hồ sơ của Dương văn Minh làm tay sai cho Việt Cộng?

–  Tại vì tôi không muốn cho Người Mỹ biết Tướng lãnh của ta làm tay sai cho Việt Cộng, Tổng thống Ngô Đình Diệm trả lời.

Xin lỗi vong linh Tổng thống Ngô Đình Diệm. Con nghĩ rằng Tổng thống là một người Công Giáo tuyệt đối vâng theo lời Chúa dạy: “Các con hãy yêu thương kẻ thù”. Nhưng kẻ thù này là một loài quỷ cực kỳ hung ác, nên Ngài và anh em Ngài đã phải trả cái giá vì tuân theo lời dạy của Thiên Chúa. Con tự hỏi, phải chăng cái chết của anh em dòng họ Ngô Đình là để chịu tội thay cho nhân dân Việt Nam, vì tiền bối của chúng con đã phạm tội giết dân Chiêm Thành? Nếu quả đúng như thế, con tin rằng dù Ngài không được Vatican phong Thánh, nhưng Ngài đã hiển Thánh ở cõi trên. Đây là niềm hối hận của một thanh niên tuyên thệ vào đảng Đại Việt – một đảng có bề dày chống Cộng – mà không biết thủ lĩnh của mình lập Chiến khu Ba Lòng để chống Ngài!

Tôi tự hỏi tại sao Tổng thống Ngô Đình Diệm không kêu Dương văn Minh vào Dinh Độc lập để chỉ cho ông ta thấy Chính quyền có đầy đủ hồ sơ ông ta làm tay sai cộng sản? Để tỏ lượng khoan hồng, Ngài mới ra lệnh cho Đại tá Y đốt hồ sơ trước mặt ông Minh, liệu Dương văn Minh có dám cầm đầu cuộc đảo chánh, vì cơ mưu đã bị bại lộ?

Nếu Tổng thống Ngô Đình Diệm không phải là Công giáo, theo đạo Phật, Ngài vẫn bị bọn Việt Cộng nằm vùng trong Phật Giáo tìm cách giết Ngài. Bằng cớ là Hòa thượng Thích Tâm Châu – Chủ tịch Ủy Ban Liên Phái Bảo vệ Phật Giáo – vì không chấp nhận đường lối đấu tranh của Trí Quang chống nền Cộng Hòa, nên đã bị Trí Quang sai đệ tử đặt trên đầu nằm của Ngài một dĩa máu, một con dao và một tờ giấy với lời hăm dọa giết. Chủ tâm của bọn Ấn Quang muốn triệt hạ nền Cộng Hòa để mở đường cho Việt Cộng xâm lăng Miền Nam, chứ không phải chỉ diệt gia đình Họ Ngô mà thôi.

Nhân vật nổi tiếng thứ hai đã nhúng tay vào việc giết chết nền Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa mà chỉ có tôi mới dám bạo gan đề cập đến. Đó là “đại văn hào” Nhất Linh Nguyễn Tường Tam, một cây đa cây đề trong giới trí thức. Nhà văn Nguyễn Tường Tam nổi tiếng hơn ông Ngô Đình Diệm đối với người từng cắp sách đến trường. Ông Nguyễn Tường Tam là Bộ trưởng Ngoại giao trong Chính phủ Liên Hiệp của Hồ Chí Minh, đại diện nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, đi dự Hội nghị Ngày 6 tháng 3 năm 1945 với Pháp tại Đà Lạt. Thấy rõ chân tướng đểu cáng của Hồ Chí Minh, ông Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Tường Tam từ chức.

Nhất Linh Nguyễn Tường Tam là một nhà Cách mạng Văn hóa, chứ không đơn thuần là một nhà văn viết tiểu thuyết để độc giả tiêu khiển. Ông muốn thay đổi xã hội, bằng cách vận động xóa bỏ những hủ tục làm cho xã hội thoái hóa. Lập ra nhóm Tự Lực Văn Đoàn, Nhất Linh bài xích cái sự quê mùa Lý Toét – Xã Xệ. Nhất Linh còn muốn giải phóng phụ nữ bằng cách phủ nhận cái câu “Tiết Hạnh Khả Phong” của Nho giáo đã giam hãm người phụ nữ chịu thiệt thòi khi chồng chết. Bà Dân biểu Ngô Đình Nhu trình Đạo luật Cấm Bạo Hành Gia đình và Cấm Đa Thê để bảo vệ phẩm giá người phụ nữ. Tại sao Cụ Nhất Linh không thấy Đạo Luật Gia Đình phù hợp với sự tranh đấu nữ quyền mà Cụ đã cố gắng dùng ngòi bút để cải tạo phong hóa nước nhà?

Nhất Linh không chỉ đơn thuần là nhà văn. Ông còn được đảng Đại Việt và Quốc Dân Đảng kết hợp, bầu làm lãnh tụ. Năm 1954, theo Hiệp Định Paris, Thực dân Pháp phải rời Đông Dương, trao trả độc lập cho Việt Nam. Vì chủ thuyết “Domino”, người Mỹ nhảy vào giúp Việt Nam ngăn chặn làn sóng Đỏ của bọn Hà Nội làm tay sai Cộng sản Quốc tế. Đó là thời cơ vàng để cho nhà Văn Hóa kiêm nhà Cách Mạng Nhất Linh Nguyễn Tường Tam thực hiện giấc mơ của mình.

Năm 1959, cụ Hoàng văn Chí xuất bản cuốn “Trăm Hoa Đua Nở Trên Đất Bắc” mô tả trí thức, văn nghệ sĩ bị chế độ Hồ Chí Minh đàn áp một cách tàn nhẫn. Đó là một tài liệu vô cùng quý giá do CIA mang về cho Việt Nam Cộng Hòa. Tại sao ông Nhất Linh không đề nghị Bộ Quốc gia Giáo dục đưa tài liệu ấy vào chương trình giảng dạy cho học sinh, sinh viên để học sinh, sinh viên không bị cộng sản lôi cuốn vào địa ngục trần gian?

Tại sao lãnh tụ Nhất Linh không thành lập một đội ngũ cán bộ để giảng cho trí thức Miền Nam thấy Hà Nội đã triệt hạ những trí thức Miền Bắc từng lên chiến khu kháng chiến chống Pháp, để cho trí thức Miền Nam mở mắt đừng “ăn cơm Quốc gia thờ ma Cộng sản”?

Với uy tín và kiến thức của Cụ Tam thì các nhà trí thức, các thế hệ thanh niên tin tưởng những gì Cụ Tam giảng dạy về sự khát máu của chủ nghĩa cộng sản là Sự Thật, chứ không phải là tuyên truyền của Chính quyền. Tại sao Cụ Nhất Linh có thể bình thản vui thú tiêu giao phong nguyệt bằng cách lên rừng kiếm hoa lan, trong khi nước nhà đang đối đầu chống lại bọn Việt Cộng “mãi quốc cầu vinh”? Tại sao Cụ xuất bản tờ báo Văn Hóa mà không có một bài nào viết về hiểm họa cộng sản trước mắt để mở mắt các trí thức Việt Nam mê muội?

Năm 1960, tay sai Thực dân Pháp là Vương văn Đông, Trần Đình Lan cầm đầu cuộc đảo chánh lật đổ chế độ Cộng Hòa. Cuộc đảo chánh thất bại, các đàn em của Cụ Nhất Linh tham gia cuộc đảo chánh bị bắt, khai Cụ có dính líu đến âm mưu đảo chánh. Vì danh tiếng của Cụ, cơ quan An Ninh không đến bắt Cụ nhốt vào nhà tù để điều tra, mà chỉ gửi trác yêu cầu Cụ ra tòa để đối chất với nhân chứng, thì Cụ Nhất Linh phải hiểu Chính quyền đã đối xử với Cụ đúng thủ tục pháp lý Tây phương. Bởi vì ở ngoài Bắc, ông Nguyễn Hữu Đang – người dựng lễ đài cho Hồ Chí Minh đọc Tuyên Ngôn độc lập – chỉ xin phép Nhà Nước cho văn nghệ sĩ được quyền tự do sáng tác, liền bị đối xử như súc vật ngay. Tại sao Cụ Nhất Linh từ chối đối chất với các đàn em đã khai Cụ có dính líu đến âm mưu đảo chánh trước Tòa Án? Hàng hậu bối nhận thấy Cụ quyết định quyên sinh là thiếu cái dũng của kẻ sĩ và để lại lá thư tuyệt mệnh kết án chế độ đàn áp Phật giáo là giết anh em ông Diệm.

Ở Hà Nội, Việt Cộng bắt buộc nhà sư trong Chùa Quán Sứ phải lao động tự túc mưu sinh, chứ không được ăn bám vào lễ vật cúng dường của Phật tử, rồi còn có biện pháp khủng bố khiến nhà sư phải hoàn tục. Trong khi đó, ở Miền Nam, Chính quyền đã trích ngân sách Quốc Gia để trùng tu các ngôi chùa đổ nát vì chiến tranh và không ngăn cấm xây chùa mới để thờ Phật. Trường Bồ Đề của Phật giáo được tự do giảng dạy học trò mà giáo sư không phải trình “giáo án” cho Chính quyền như dưới chế độ Việt Cộng. Ngoài ra, Chính quyền còn cho nhà sư xuất ngoại đến các Quốc gia Phật giáo và Quốc gia văn minh Tây Phương (như Trần Quang Thuận học ở Anh Quốc) để thu thập kiến thức nhằm canh tân Phật giáo.  Tại sao văn hào Nhất Linh Nguyễn Tường Tam không thấy đó là điểm son của Chính quyền đối với Phật giáo để trân trọng?

Vì tên tuổi của Nhất Linh Nguyễn Tường Tam quá lớn, nên bức thư tuyệt mạng của Cụ càng thổi phồng phong trào dối trá, vu khống Chính quyền Ngô Đình Diệm đàn áp Phật giáo dưới chiêu bài “đấu tranh vì Đạo Pháp” do Trí Quang xách động. Cuộc chiến đấu của quân dân Miền Nam chống lại Cộng sản để được tự do là có chính nghĩa, nhưng bức thư tuyệt mệnh của Nhất Linh đã làm cho cuộc chiến đấu kia thành phi nghĩa. Nhà văn Nhật Tiến đọc điếu văn ca tụng cái chết của Nhất Linh dũng cảm, vì Nhật Tiến dốt, nên không nhìn thấy hậu quả tai hại của bức thư tuyệt mệnh!

Một nhà Văn hóa lớn đồng thời là lãnh tụ chính trị có uy tín, chẳng lẽ cụ Nhất Linh không thấy hành động của mình sẽ lưu lại cho con cháu một di sản tồi tệ? Có lẽ văn hào Nhất Linh cũng bị ma đưa lối quỷ đưa đường? Có lẽ vong hồn của Cụ Tam ngày nay ở cõi vĩnh hằng cảm thấy hối hận khi nhìn xuống hơn 90 triệu đồng bào Việt Nam đang bị con quỷ cộng sản đối xử như súc vật? Có lẽ lời nguyền rủa của các oan hồn đã “ứng” vào hành động của nhà ái quốc Nguyễn Tường Tam trở thành kẻ nhúng tay vào sự giết chết nền Cộng Hòa của Miền Nam chăng?

Vì sợ mất chính nghĩa trong cuộc đấu tranh chống lại xâm lăng của Việt Cộng, Tổng thống Diệm đã bất đồng việc Hoa Kỳ đòi đưa quân tham chiến ở Việt Nam. Bảo vệ chủ quyền Quốc gia là đúng. Nhưng trong trường hợp này, tôi nhận thấy quyết định của Tổng thống Diệm là sai. Sai ở chỗ Tổng thống không thấy Tướng lãnh Việt Nam Cộng Hòa bất tài, chưa có kinh nghiệm đánh giặc so với khả năng của quân Việt Cộng có kinh nghiệm trong 9 năm đánh Pháp. Sự tổn thất nặng nề của phía ta trong các trận Ấp Bắc, Đồng Xoài Bình Giã, Đỗ Xá đủ thấy sự yếu kém của cấp chỉ huy Quân sự của ta. Để cho đồng bào ta hiểu tại sao phải chấp nhận cho Quân đội Hoa Kỳ tham chiến, Cụ Diệm chỉ cần lên đài phát thanh giải thích cho đồng bào thấy Quân Đội Hoa Kỳ đổ bộ lên Nam Triều Tiên, đánh đuổi quân Bắc Hàn và chí nguyện quân Trung Cộng lui về phía Bắc Vĩ tuyến 38, nhưng Nam Hàn vẫn giữ được chủ quyền Quốc Gia, không phải là thuộc địa của Hoa Kỳ. Nếu Tổng thống Diệm không vì tự ái dân tộc, biết ngộ biến tòng quyền, chấp nhận yêu cầu của Hoa Kỳ, thì Hoa Kỳ không dùng bọn Việt Cộng nằm vùng trong Phật giáo và không dùng bọn Tướng lãnh phản phúc để lật đổ nền Đệ Nhất Cộng Hòa.

Ông Cố vấn chính trị Ngô Đình Nhu là nhà chiến lược tài ba, nhưng vì tinh thần Nho giáo với lời dạy “Quyền huynh thế phụ”, nên không dám chống lại quyết định của anh mình. Tôi nghĩ thế! Chẳng qua oan hồn của người Chàm đã khiến cho anh em ông Diệm lấy quyết định sai lầm?

Thưa quý vị độc giả, bài viết sắp tới tôi sẽ đề cập đến nền Đệ Nhị Cộng Hòa Việt Nam. Bài viết dài, nhưng cần thiết, vì phải dẫn chứng nhiều sự kiện để chứng minh dân tộc Việt Nam bị quả báo!

Bằng Phong Đặng văn Âu

10200 Bolsa Avenue, Thành phố Westminster, CA.92683.

Telephone: 714 – 276 – 5600

Email Address: bangphongdva033@gmail.com

https://khongquanc130.blogspot.com/2022/07/khong-con-la-moi-nguy-co-bp-bai-thu-7.html



 

 

No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.