ĐẠM
PHONG,
MỘT
CHIẾN SĨ CAN TRƯỜNG
BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU
Nhà
cách mạng Phan Chu Trinh dạy: “Khai Dân Trí, Chấn Dân Khí, Hậu Dân Sinh” để nhắc
nhở trách nhiệm của người trí thức đối với Quốc gia, Dân tộc. Nếu người có học
vị lớn mà không thực hiện thiên chức của mình, thì không đáng được gọi là trí
thức.
Trí
thức, dù thông thái, có thể phạm sai lầm trong nhận thức. Nhưng người trí thức
hơn người bình thường ở chỗ khi biết mình sai lầm thì phải có cái dũng để phản
tỉnh. Và khi phản tỉnh thì phải hành động dù bị thiệt thòi kinh tế hoặc an toàn
bản thân.
Triết
gia Jean Paul Sartre mắng: “Đứa nào chống cộng sản
là con chó”, tại vì ông sống trong tháp ngà, chưa nếm mùi cộng sản
nên ông mới nặng lời như thế. Sau Tháng Tư năm 1975, chứng kiến hàng triệu người
Việt Nam nhào ra biển đi tìm tự do, ông phản tỉnh. Ông vận động những nhà trí
thức tả phái viết bản cáo trạng lên án tội ác cộng sản và cổ động phong trào cứu
người vượt biển.
Nữ
ca sĩ Joan Baez nổi tiếng chống chiến tranh Việt Nam, nhưng khi chứng kiến khổ
nạn thuyền nhân Việt Nam năm 1975, bà phản tỉnh và nói lời xin lỗi.
Sau
năm 1954, gần một triệu dân Bắc bỏ lại mồ mả tổ tiên, gia sản suốt đời tạo dựng
để vào Miền Nam tìm tự do. Những sự dã man của Việt Cộng như pháo kích vào trường
học giết trẻ em, tàn sát nạn nhân vô tội là bằng chứng quá rõ ràng, thế mà những
đứa mang danh trí thức sống ở Miền Nam, lại đi làm tay sai cho Việt Cộng thì
tôi xin phép bắt chước triết gia Jean Paul Satre để mắng: “Bọn trí
thức đó là quân chó má”!
Năm
1975, nước mất, sang Hoa Kỳ tị nạn, Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh phát động phong
trào Kháng Chiến Phục Quốc đánh đúng vào lòng căm hờn của nạn nhân cộng sản,
nên được quần chúng hưởng ứng nồng nhiệt. Nhưng tôi can ngăn ông Minh vội vàng về
Thái Lan lập chiến khu một cách ồn ào sẽ đưa đến thất bại, vì nó đi ra ngoài
quy luật đấu tranh cách mạng bạo lực. Nhưng Tướng Hoàng Cơ Minh bất chấp, không
thèm nghe lời. Ông còn chê tôi là loại mọt sách, chết nhát, không dám hành động!
Tôi đáp trả: “Nếu anh không nghe lời khuyên của tôi,
anh sẽ trở thành thảo khấu”.
Tôi
đã gặp khá nhiều nhân vật quân sự, chính trị ủng hộ phong trào để nói với họ đừng
tham gia, vì họ sẽ phạm tội đồng lõa với một tổ chức làm việc bất chính, một
khi nội vụ vỡ lỡ. Tôi cũng đã bị những nhân vật đó giận và tẩy chay tôi, vì họ
cho rằng tôi phá hoại nhiệt tình của phong trào đang dâng cao!
Mọi
người đã nghĩ như thế là oan cho tôi! Thực tâm tôi lo sợ sự thất bại của Tướng
Minh sẽ làm đổ vỡ niềm tin của những người yêu nước đối với tổ chức đứng đắn về
sau.
Khi
đọc bài phóng sự của ký giả Hoàng Xuyên tháp tùng phái đoàn kháng chiến, mô tả
sinh hoạt trong chiến khu, tôi nói với ông Nguyễn Thanh Hoàng – Chủ nhiệm tờ Văn Nghệ Tiền Phong – và ký giả Lê Triết – Tổng thư ký Tòa soạn – hãy thận trọng kẻo bị hố, vì bài
phóng sự của ký giả Hoàng Xuyên có tính cách tuyên truyền; chứ không phải là sự
thật. Và nếu là sự thật đi nữa, sự quảng bá một cách công khai về chiến khu của
mình thì chẳng khác nào “lạy ông tôi ở bụi
này” với kẻ thù. Chẳng cần phải là nhà chiến lược quân sự, chỉ cần một chút
tỉnh trí thì phải ý thức điều cơ bản ấy. Cuộc khởi nghĩa nóng vội của nhà cách
mạng Nguyễn Thái Học vào năm 1930 thất bại, chưa đủ dạy cho ta một bài học kiên
trì chờ cơ hội chín muồi hay sao? Đâu phải bị lòng yêu nước thôi thúc, mà bỏ
qua yếu tố bí mật, bất ngờ trong đấu tranh bạo lực?
Ông
Nguyễn Thanh Hoàng và anh Lê Triết –
một đồng chí Đại việt Cách mạng của tôi trước năm 1975 – không đồng tình với tôi. Tờ báo Văn Nghệ Tiền Phong đã đóng góp rất
tích cực vào sự lớn mạnh nhanh chóng của Mặt trận Kháng chiến Hoàng Cơ Minh và
cuối cùng là kẻ thù không đội trời chung với Mặt Trận Hoàng Cơ Minh !
Tôi
cũng nói với Đại tá Phạm văn Liễu, Luật sư Nghị sĩ Nguyễn văn Chức, nhà báo Cao
Thế Dung như những gì tôi đã nói với ông Nguyễn Thanh Hoàng và anh Lê Triết. Tất
cả đều có ác cảm với tôi, vì họ không đồng ý với lập luận của tôi. Sau này Mặt
Trận Hoàng Cơ Minh vỡ ra làm đôi, các anh ấy mới khen tôi sáng suốt.
Đại
tá Nguyễn Hữu Duệ, người lên đường cùng phái đoàn Kháng Chiến về Thái Lan, biết
tôi đã từng can ngăn Tướng Hoàng Cơ Minh, ông Chủ nhiệm Nguyễn Thanh Hoàng, nhà
báo Lê Triết, luật sư Nguyễn văn Chức, nhà báo Cao Thế Dung … đã khen tôi là thằng
lái tàu bay mà cũng hiểu biết khá tinh tường!
Trong
khi đó, nhà báo Đạm Phong ở Houston, viết báo công kích Mặt Trận Hoàng Cơ Minh
mà tôi không biết. Cho đến khi ông bị bắn chết thì tôi mới biết tin về nhà báo
bị giết chết vì can tội nói lên Sự Thật. May quá! Lúc bấy giờ nếu tôi viết báo
công kích Mặt Trận như ký giả Đạm Phong, thì có lẽ tôi cũng không thoát khỏi
bàn tay tử thần!
Trong
Quân lực Việt Nam Cộng Hòa, có nhiều người đồng đội của tôi chiến đấu rất anh
dũng. Chẳng hạn, Trung tá Nhảy Dzù Nguyễn Lô vết thương chưa lành hẳn, nhất định
đòi xuất viện, ra chiến trường tiếp tục chiến đấu. Còn có vô số trường hợp như
Trung tá Nguyễn Lô. Nhưng theo sự đánh giá của tôi, thì nhà báo Đạm Phong là
người chiến sĩ can trường hơn hết, bởi vì những chiến sĩ gan dạ của Việt Nam Cộng
Hòa có vũ khí để chống giặc, có những anh em ở hai bên mạn sườn bảo vệ, có phi
pháo yểm trợ và nếu bị hy sinh thì được “Tổ Quốc Ghi Ơn”.
Còn vũ khí của ký giả Đạm Phong chỉ có ngòi bút, không có anh em ở hai bên mạn
sườn và không được … “Tổ Quốc Ghi Ơn”.
Khi
tôi làm Chủ bút Giai phẩm Lý Tưởng Không Quân, tôi chấp nhận đăng bài “Vàng Rơi Không Tiếc” của nhà văn Đào
Vũ Anh Hùng, vì tôi nghĩ rằng Đạm Phong là người dân sự dám viết lên sự thật;
chẳng lẽ mình là chiến sĩ Không Quân từng thề ra đi không mong ai tìm xác rơi,
lại không đủ gan dạ bằng nhà báo Đạm Phong hay sao?
Xin
nói thêm, Anh Đào Bá Hùng, bút hiệu Đào Vũ Anh Hùng, từng làm báo trước khi gia
nhập Không Quân. Anh quen hầu hết các ông bà chủ báo ở Hải ngoại. Thế mà bài viết
của anh về Mặt Trận thì không một tờ báo nào dám đăng. Trước khi đăng bài viết
của anh Đào Vũ Anh Hùng, tôi đã triệu tập Ban Chấp hành của Hội, Ban Biêp tập để
trình bày lý do tại sao chúng ta phải đăng, vì chúng ta không thể từ chối tiếng
nói chính đáng của người anh em Không Quân (từng ở trong Mặt Trận) với người
Không Quân (tức là Nguyễn Kim Huờn, một lãnh đạo của Mặt Trận). Hơn nữa, chúng
ta là quân nhân, không thể hèn nhát im lặng trước sự lừa bịp của Mặt Trận làm mất
Chính Nghĩa Quốc Gia. Toàn thể anh em đồng ý trước lập luận của tôi. Sở dĩ tôi
phải triệu tập cuộc họp là vì tờ báo của tập thể Không Quân, tôi không thể tự ý
một mình quyết định.
Trên
đất nước tự do có luật pháp, Mặt Trận Hoàng Cơ Minh hành động như một bầy thảo
khấu. Họ đòi tịch thu số báo Lý Tưởng và khủng bố, uy hiếp tinh thần một cách
thô bạo Hội trưởng Trần văn Nghiêm, anh Phạm đăng Cường – một người đồng chí Đại Việt của tôi – và bản thân tôi. Kết quả, anh Phạm đăng Cường uất ức đến độ quẩn
trí, tự kết liễu đời mình vì bị Mặt Trận chụp cho cái mũ Việt Cộng.
Tuy
không phải là nhà báo như Đạm Phong, nhưng ít nhất tôi cũng phải hành xử như Đạm
Phong để không hổ thẹn với cái danh cựu chiến sĩ. Tôi đã bỏ tiền túi phát hành
một tờ báo mang tên THẦN PHONG để
giương cao tinh thần quyết tử giống như những phi công con cháu Thái Dương Thần
Nữ. Nên nhớ, không phải vì muốn nổi danh, tôi chỉ hành động theo lương tri để chứng
tỏ mình là Chủ bút tờ Lý Tưởng!
Trước
cái chết của nhà báo Đạm Phong, tất cả báo chí và đài phát thanh trong cái gọi
là Cộng Đồng tị nạn cộng sản đều im lặng như tờ. Không một tờ báo nào dám lên
án sự man rợ của kẻ sát nhân. Thậm chí không một ông, bà Chủ báo nào đăng một
vài dòng phân ưu đến gia đình anh Đạm Phong. Xin hỏi những người mang danh
nghĩa làm truyền thông Việt Nam Tị Nạn Cộng Sản có xứng đáng với thiên chức của
người đi tìm tự do hay không? Các ông bà Chủ báo có chút tình lân tuất đối với
đồng nghiệp không?
Trước
cái chết của Không Quân Phạm Đăng Cường, những anh em đồng đội trong Quân Chủng,
những anh em đồng chí trong Liên Minh Dân Chủ của Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy cũng
im lặng, không một ai dám công khai lên tiếng hài tội cái đám thảo khấu Hoàng
Cơ Minh! Tại sao vậy? Nói thật, tôi thất vọng cái tình anh em vô cùng!
Trong
các buổi sinh hoạt Cộng Đồng, sau phần hát Quốc Ca, chúng ta thường nghe xướng
ngôn viên nói: “Xin tất
cả quý vị dành một phút im lặng để tưởng nhớ anh linh tiền nhân đã có công mở
nước giữ nước, những chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh trong cuộc chiến bảo
vệ chính nghĩa tự do của VNCH, những đồng bào đã bỏ mình trên biển cả, trong rừng
sâu. Phút mặc niệm bắt đầu!”. Xin hỏi những cái đầu thành kính
cúi xuống vào phút linh thiêng đó, có ai thực sự tưởng nhớ những người đã nằm
xuống cho mình sống? Hay chỉ hành động chiếu lệ cho phải phép?
Nếu
câu trả lời là CÓ, tôi xin hỏi tại sao những con người đã một thời mang danh
chiến sĩ lại im lặng trước sự lừa đảo của bọn con buôn Kháng Chiến? Tại sao những
đoàn thể có truyền thống Chống Cộng như Đại Việt, Quốc Dân Đảng, Dân Xã Đảng lại
im tiếng trước hành vi vô tư cách, đồi bại của những tên sĩ quan xum xoe, nịnh
bợ một tên trọc phú miệt thị chính thể Việt Nam Cộng Hòa? Cái tổ chức mệnh danh
Tập thể Chiến sĩ có nên dẹp bỏ đi không?
Năm
2015, tôi về Houston, Texas để thăm Nguyễn Thanh Tú nhằm động viên tinh thần
người bạn trẻ. Tôi yêu cầu Tú đưa tôi ra mộ nhà báo Đạm Phong để thắp nén hương
tưởng niệm người chiến sĩ anh hùng. Tôi đã âm thầm khấn vái vong linh: “Thưa anh Đạm Phong,
tôi không được là nhà báo như anh, nhưng tôi vô cùng ngưỡng mộ hào khí của anh.
Xin anh sống khôn thác thiêng, hãy đưa đường dẫn lối cho con anh đi tìm công lý
cho anh và cho những oan hồn bị chết tức tưởi dưới tay bọn cướp”.
Sau
đó, tôi liên lạc với Trung tá Nguyễn Tiến Thành để cùng đi thăm mộ Trung tá Phạm
Đặng Cường, người cộng sự của tôi đã quyên sinh vì sự chụp mũ của Mặt Trận.
Qua
sự tiết lộ của Nguyễn Thanh Tú, chứng nhân những vụ Mặt Trận Hoàng Cơ Minh cho
người đến mua chuộc cha mình bằng tiền ra sao, dọa giết cha mình ra sao. Tôi nhớ
đến vụ Mặt Trận khủng bố tinh thần tôi, vợ con tôi ra sao, thì tôi xin nói thẳng
với mọi người rằng tổ chức Kháng chiến Hoàng Cơ Minh là một đảng cướp! Vậy
không lý do gì tôi bỏ nước ra đi tìm tự do vì không chấp nhận sống với Việt Cộng,
lại cúi đầu sợ hãi Mặt Trận Hoàng Cơ Minh cũng mang thân phận tị nạn như mình?
Việt
Tân (con đẻ của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh) đã bị Việt cộng sử dụng vì Việt Cộng nắm
giữ hồ sơ phạm tội của Việt Tân. Việt Cộng không thể đứng ra tổ chức Đại hội Giới
trẻ để thu hút con cái của người tị nạn “không Chống Cộng; chỉ Chống Cái Ác”,
Việt Cộng không thể đứng ra lập tổ chức giúp đảng viên Việt Cộng vào Canada một
cách hợp pháp như luật sư Trịnh Hội, Việt Cộng không thể đứng ra làm Đại Nhạc Hội
Cám Ơn Anh (thương phế binh) như ông nhạc sĩ Nam Lộc. Cho nên, ông Nguyễn Thanh
Tú đóng cọc được những cái vòi con bạch tuộc Việt Tân là một thành tích rất lớn
đối với người từng bị Mặt Trận đe dọa, uy hiếp như tôi.
Tôi
xin phép đặt câu hỏi với anh em cựu quân nhân Việt Nam Cộng Hòa: Phó Đề đốc
Hoàng Cơ Minh, một tướng lãnh, lợi dụng lòng căm thù của đồng bào đối với Việt
Cộng, phát động Phong trào Kháng Chiến Phục Quốc bịp bợm, giết chết Niềm Tin
vào chính nghĩa phục quốc, rút cục để cho Việt Cộng lợi dụng, biến Mặt Trận
thành công cụ hoạt động công khai ở Hải ngoại, mà Tập thể Chiến sĩ, các Hội
đoàn Quân đội vẫn thản nhiên, vô tư thì các chiến sĩ có còn vỗ ngực tự hào về
cuộc đời binh nghiệp của mình không? Có nên tiếp tục tổ chức Ngày Quân Lực để
hát những bản hùng ca vang dội nữa không?
Trong
nước, Việt Cộng có một bộ máy cai trị khủng khiếp chưa từng thấy trong lịch sử.
Toàn dân sống khép nép, run sợ, muốn sống cho ra Con Người cũng không dám. Ở Hải
ngoại, bọn làm truyền thông hèn hạ cúi đầu thì còn có thể hiểu được. Còn các
anh cựu quân nhân VNCH, từng coi cái chết nhẹ tựa lông Hồng, tại sao im lặng
trước bọn lửa đảo?
Phó
Đề đốc Hoàng Cơ Minh, hóa trang diện mạo, phục sức giống hệt tên tội đồ Hồ Chí
Minh để hô hào cuộc kháng chiến bịp bợm, giết chết NIỀM TIN của đồng bào là một
cái tội không thể tha thứ. Ký giả Đạm Phong tuy không khoác chiến y, nhưng anh
cũng là chiến sĩ chiến đấu cho SỰ THẬT đã bị ám sát mà không được đồng nghiệp gửi
một lời chia buồn nạn nhân và tang gia. Mặt Trận Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh là một
vết nhơ nhớp đáng xấu hổ của Người Việt Tị Nạn Cộng Sản, các anh có cảm thấy
không?
Tuy
Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh đã chết, nhưng Hoàng Cơ Định đã sử dụng đồng tiền
quyên góp phi pháp để lập ra đảng Việt Tân gây chỉa rẽ Cộng Đồng, đẻ ra những
cái vòi bạch tuộc để tiếp tục lừa đảo đồng bào. Nay Nguyễn Thanh Tú – con trai của ký giả Đạm Phong – vừa đi tìm công lý cho cha, vừa tìm
cách thanh toán dứt điểm những trò lừa bịp cũng là cách rửa nhục cho chúng ta,
các anh chị ạ!
Đáng
lý ra Cộng Đồng và các đoàn thể Chống Cộng phải yêu cầu cơ quan điều tra tìm thủ
phạm giết những ký giả tị nạn cộng sản dám chống lại trò buôn bán kháng chiến từ
khi án mạng xảy ra. Nay là lúc chúng ta hành động để lương tâm thanh thản.
Tôi
xin mạn phép kêu gọi quý anh chị em cựu Quân Nhân Quân Lực VNCH mở lòng yểm trợ
tài chánh để giúp Nguyễn Thanh Tú trang trải sở phí pháp lý:
Check gửi: Tú Nguyễn, 12025 Richmond #14307 Houston, Texas
77082 USA
Tôi
viết bài này bằng tinh thần trách nhiệm của người lính Việt Nam Cộng Hòa từng
chiến đấu cho LÝ TƯỞNG TỰ DO của Miền Nam ủng
hộ con của một người chiến sĩ truyền thông bất khuất đã nằm xuống để bảo vệ quyền
hành nghề chân chính.
Kính
mong quý vị phổ biến rộng rãi và bày tỏ chút tình tương thân tường ái đối với
gia đình bất hạnh.
Ghi
chú: Bài tới tôi sẽ có đôi điều nói với anh chị Việt Tân có tinh thần phục thiện.
Bằng
Phong Đặng văn Âu.
Địa
chỉ Email: bangphongdva033@gmail.com;
Số
điện thoại: 714 – 276 – 5600
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.