Search This Blog

Tuesday, March 21, 2023

THƯ TRA LỜI HAI VỊ TIẾN SĨ

 

TRẢ LỜI TIẾN SĨ ĐỖ HÙNG

TIẾN SĨ MAI THANH TRUYẾT.

Bằng Phong Đặng văn Âu.

Hôm kia, tôi gửi lên Diễn Đàn bài viết “Lằn Ranh Quốc – Cộng” để bày tỏ quan điểm của tôi đối với ông Joe Đỗ Vinh. Sáng hôm qua, tôi nhận được hai email phản hồi của Tiến sĩ Mai Thanh Truyết và Tiến sĩ Đỗ Hùng. Là người viết có trách nhiệm với độc giả, tôi phải có bổn phận trả lời sự thắc mắc của bạn đọc, nếu bạn đọc đó tôi biết là người thật, chứ không phải một nick giả danh.

Dưới đây là Email của Tiến sĩ Mai Thanh Truyết:

 

Mai Thanh Truyet

12:07 PM (58 minutes ago)

Error! Filename not specified.Reply

Error! Filename not specified.

to me

Error! Filename not specified.

Anh Âu thân mến,

Anh viết:"Hôm nay đảng Đại Việt thống nhất, nhưng vẫn giữ lối hoạt động như cũ, không dẹp được băng đảng Kháng Chiến, thì hô hào chống Cộng, sẽ chẳng được ai tin tưởng". 

Tôi nghĩ statement nầy không đúng.

Xin chia xẻ cùng anh.

Mai Thanh Truyết

https://maithanhtruyet1.blogspot.com/

https://www.facebook.com/TruyetMaiUSA

Trả lời: Thưa anh Truyết thân mến,

Tôi thuật lại nguyên văn lời kết luận của tôi trong buổi họp Thống Nhất Đảng Đại Việt vào năm 1988 tại San Jose, sau khi tôi trình bày với các lãnh tụ Đại Việt gồm có bác sĩ Nguyễn Tôn Hoàn, bác sĩ Đặng văn Sung, Đại sứ Bùi Diễm, Kỹ sư Hà Thúc Ký, Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy, Giáo sư Nguyễn văn Canh (còn tại thế) rằng trước năm 1975 quý anh không có biện pháp đối với Trung tướng Nguyễn văn Thiệu tự ý ra khỏi đảng và lập ra đảng Dân Chủ, là các anh đã không thi hành kỷ luật đảng đã ấn định trong Nội Quy và Điều Lệ Đảng. Do đó, Đảng đã làm mất uy tín lãnh đạo đối với cán bộ và quần chúng. Nếu hôm nay (năm 1988) họp nhau để Thống Nhất mà Đảng vẫn không có biện pháp gì đối với Mặt Trận Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh để dẹp băng đảng đó, thì Đảng chẳng có uy tín gì với quần chúng Hải ngoại, vì quần chúng đã mất Niềm Tin vào các chính trị gia đòi giải phóng Việt Nam. Dẹp Việt Tân không xong, lại đòi dẹp Việt Cộng thì ai tin?

Các anh lớn sau khi nghe một đảng viên đàn em phát biểu thẳng thừng như thế, các anh không nói không rằng chi cả. Không khí buổi họp trở nên nặng nề. Chủ nhà – Trung tá KQ Nguyễn quan Vĩnh, bạn cùng khóa với tôi hiện ở San Jose – bước vào phòng yêu cầu ngưng cuộc họp, để ăn trưa theo kiểu self serve. Anh tôi – bác sĩ Đặng văn Sung – gọi tôi lại quở trách, vì đã làm cho các anh lớn khó chịu. Tôi đáp: “Thưa anh, đáng lý ra cuộc họp Thống Nhất Đảng phải diễn ra sau biến cố 1963 để lãnh đạo quần chúng. Bọn đảng viên trẻ chúng em rất không vui, vì sự chia rẽ của các anh lớn. Hôm nay, em đánh bạo nói ra Sự Thật, vì đây là lúc phải mổ xẻ vấn đề để tìm cho ra cách chữa căn bệnh. Mổ xẻ, ắt phải đau đớn, thì mới thấy sự chia rẽ là phản lại lý tưởng Dân tộc sinh tồn mà chúng ta đeo đuổi.” Anh tôi chỉ còn biết lắc đầu, vì thằng em cứng đầu.

Những lần họp sau, các anh lớn không muốn có sự hiện diện của tôi. Chỉ một thời ngắn sau cuộc Thống Nhất, đảng rạn nứt: “Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi…”! Tôi nghỉ sinh hoạt đảng từ buổi ấy, với nỗi buồn da diết. Thiếu tướng Lê quang Lưỡng là đảng viên Tân Đại Việt ở phía anh Huy – Cựu Tư Lệnh Nhảy Dù VNCH – rủ tôi làm đơn xin ra khỏi đảng. Tôi không làm đơn xin ra khỏi đảng, vì chẳng biết đưa đơn cho ai. Tôi tự động nghỉ sinh hoạt.

Hình như đảng Đại Việt và Quốc Dân Đảng bị lâm vào tình trạng khủng hoảng lãnh đạo. Cho nên cả hai đảng không thấy công tác nào thích đáng để hành động. Tối thiểu, theo tôi nghĩ, đảng phải làm công tác tư tưởng để hướng dẫn thế hệ trẻ. Nhưng cả hai đảng đều im lặng trước sự xâm nhập của Việt Cộng. Nơi nào có Việt Tân sinh hoạt là nơi đó có chia rẽ mà đảng không thấy Việt Cộng dùng Việt Tân để thi hành Nghị Quyết 36, thỉ đảng tồn tại để làm gì? Theo tôi nhận xét cả hai đảng chính trị Đại Việt và Quốc Dân Đảng hôm nay hoạt động giống như Hội Ái Hữu, phần lớn chỉ đăng báo Phân Ưu mà thôi. Nếu tôi nhận xét sai, xin quý vị của hai đảng cứ việc lên tiếng.

Chúc anh Truyết dồi dào sức khỏe.

Thân ái, Bằng Phong Đặng văn Âu.

Dưới đây là Email của Tiến sĩ Đỗ Hùng:

Hung Do

8:03 AM (5 hours ago)

Error! Filename not specified.Reply

Error! Filename not specified.

Error! Filename not specified.

Thử hỏi mới đây tại Orange County, cái tổ chức gọi là Liên Minh Dân Tộc ra đời, yêu cầu Việt Cộng cho phép được bầu cử tự do, mà nếu Việt Cộng cho phép, thì liệu Liên Minh có thắng được không, hay Việt Cộng sẽ cho vài tên làm cò mồi vào để trang hoàng cho vui?"

Anh Âu thừa biết những khuôn mặt nổi của Liên Minh Dân Tộc là ai, phát ngôn nhân là Võ Đức Văn, Cố Vấn Sáng Lập là Nguyễn Hữu Chánh và ngay cả Đỗ Hùng thì làm gì có chuyện "xin phép và cò mồi" với và cho VC?

Đỗ Hùng.

Bạn Đỗ Hùng thân mến,

Anh biết mặt nổi của Liên Minh là ai, Hùng ạ! Anh không biết mặt chìm của Liên Minh mà thôi! Ngay cả Đỗ Hùng cũng chưa chắc đã biết mặt chìm cùa Liên Minh. Anh có xem  cái Video buổi ra mắt Liên Minh Dân Tộc, nghe anh Võ Đức Văn dõng dạc tuyên bố đại khái: “Liên Minh cương quyết không “thỏa hiệp” với Cộng sản”. Anh Võ Đức Văn có bằng Tiến sĩ Luật, còn ông Nguyễn Hữu Chánh cũng có bằng Tiến Sĩ gì không biết (Anh thấy cái title Tiến sĩ trên business card của họ) mà tuyên bố như vậy là không đúng. Chủ trương của Liên Minh Dân Tộc là đấu tranh (chính trị) để đòi hỏi Chính quyền Việt Nam phải cho phép nhân dân bầu cử tự do.

Anh nghĩ rằng lời tuyên bố của anh Võ Đức Văn chỉ có dụng ý làm an tâm những người tham dự buổi ra mắt của Liên Minh. Bởi vì nguyên tắc đấu tranh chính trị là phải “thỏa hiệp” với đối thủ. Chỉ có đấu tranh bạo lực vũ trang thì mới “không thỏa hiệp”.

Chắc chắn Đỗ Hùng biết lập trường kiên định của Việt Cộng là: “Thà mất nước, hơn mất đảng” “còn đảng, còn mình” thì Việt Cộng không bao giờ chấp nhận một giải pháp chính trị để chia sẻ quyền hành với bất cứ ai. Vậy chỉ còn một giải pháp duy nhất là đấu tranh bạo lực vũ trang để lật đổ Việt Cộng mà thôi. Đúng không? Thử tự hỏi Liên Minh có thể đấu tranh bằng bạo lực với kẻ thù được không? Nội cái việc vận động toàn dân chấp nhận sự lãnh đạo của Liên Minh còn chưa chắc được thì mong gì đấu tranh bạo lực chống kẻ thù?

Nuôi một đứa con ăn học, đến 21 tuổi là nó trưởng thành. Người Việt Tị nạn Cộng sản gần 50 mà Cộng Đồng không chịu lớn thì mong gì triệt hạ nổi Việt Cộng? Hai đảng chính trị có bề dày Chống Cộng thì hoạt động giống như Hội Ái Hữu. Anh dám nói họ là những xác chết mà chưa chôn, nhưng chẳng có ông nào phản bác, thì rõ ràng anh nói điều đó đúng chứ gì nữa?

1/ Một ông Phó Đề đốc Hải Quân phát động Phong trào Kháng Chiến giống như chế nước sôi vào tô mì ăn liền, mà không có một ông Tướng Hải Quân nào khuyên bạn cùng Quân Chủng đừng làm thế để tổn thương vong hồn những chiến sĩ Hải Quân đã bỏ mình!

2/ Một ông Đại tá Cựu Tư Lệnh KQ được Chính phủ gửi sang Hoa Kỳ du học. Thành tài thì ở luôn tại Hoa Kỳ mà không về giúp nước, lại được mấy ông Tướng trên San Jose đẩy ra lập cái gọi là Tập Thể Chiến Sĩ, mà anh đề nghị Tập thể Chiến sĩ cần phải có một tờ báo để truyền bá tư tưởng cho giới trẻ tị nạn hiểu vì sao cha ông của họ đã chiến đấu bảo vệ Miền Nam. Ông Chủ tịch Tổng Hội TTCS phớt lờ. Cho nên, “thế hệ hậu duệ” bị Việt Cộng tuyên truyền là chuyện dĩ nhiên. Không Quân là Quân Chủng được Chính phủ gửi đi du học nước văn minh, chắc chắn kiến thức của họ phải khá hơn anh em thuộc các Quân Chủng khác. Thế mà không một anh Không Quân nào, ngoài Bằng Phong ra, nói cho ông Cựu Tư Lệnh biết ông đang làm tay sai cho băng đảng Việt Tân có âm mưu dùng Tập thể Chiến sĩ làm ngoại vi  Anh xin nói để Hùng biết rằng Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh là một Tiến sĩ Toán, nhưng nhận thức về chính trị thì rất xoàng, vì chỉ biết mấy con số, chứ không biết sự ma mảnh của bọn làm chính trị xôi thịt. Cho nên ông không thấy cái tội Mặt Trận Kháng Chiến Bịp là làm mất Niềm Tin của đồng bào.

3/ “Like father like son”, Trung tá KQ Nguyễn văn Ức kế thừa chức vụ Chủ tịch của giáo sư Nguyễn Xuân Vinh, nham nhở ôm lấy ông tỷ phú Hoàng Kiều coi khinh Quân Lực VNCH mà không cảm thấy ngượng, vậy mong gì cái Tập thể Chiến sĩ đó làm nên cơm cháo?

4/ Phần lớn các Sư trụ trì các Chùa đều là sư Quốc doanh của Việt Cộng, vì Chùa mọc ra như nấm, mà chỉ có một vài người con tị nạn ở hải ngoại đi tu, thì lấy đâu ra Sư để trụ trì? Do đó, bọn cầm quyền trong nước phải xuất cảng Công An làm sư để đáp ứng nhu cầu tâm linh cho đồng bào. Có lẽ chỉ có một mình anh lên tiếng cảnh báo về điều này, chứ chẳng ai thèm quan tâm về chuyện Phật tử vào Chùa lạy Sư Việt Cộng! Vào ngày cuối tuần hay vào ngày vía Phật, ngày Rằm, Mồng Một, tín đồ của Phật đi lễ Chùa rất đông. Họ lập luận bằng một triết lý rất lạ lùng: “Ai làm tội, người ấy chịu tội. Còn mình đến Chùa chỉ để lễ Phật và để thân tâm thường an lạc.” Thử hỏi liệu Phật tái sinh có thể thay đổi cái tư duy lạ lùng của quý Phật tử thời nay?

5/ Gần đây nhất là chuyện xào xáo nội bộ của Tổng Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị với Hội địa phương khá nặng nề, khó lòng giải quyết. Đó là những người đã bị tù đày, đã bị Việt Cộng làm nhục, mà còn như thế, anh em trong nhà không dạy bảo được nhau, thì mong gì vận động quần chúng để mưu đồ việc lớn cho quê hương, dân tộc?

6/ Văn Bút Quốc Tế là một định chế duy nhất của Việt Nam Cộng Hòa còn sót lại, mà bọn cầm quyền Việt Cộng đấu tranh mãi vẫn không giành lại được. Thế mà ông Chủ tịch làm văn hóa, đại diện cho nền văn minh của VNCH, không lo gìn giữ phẩm cách để “thế hệ hậu duệ” noi gương! Ông Chủ tịch phải lăng nhăng tình ái thế nào, thì một vị sư mới phải lên tiếng chứ!

7/ Anh không lấy làm ngạc nhiên khi những ông “hậu duệ” như các ông Tạ Đức Trí, Nam Quan. Charlie Nguyễn trở thành Dân biểu, Thị trưởng, Phó Thị trưởng để “cai trị” cư dân Việt. Chả nên trách mấy quan trẻ này. Chẳng qua, gặp thời buổi “nhân dân nào, chính quyền đó” thì mình đành cam chịu! Từ thế kỷ trước, nhà thơ Tản Đà làm bài thơ có hai câu: “Tại bởi thằng dân ngu quá lợn. Cho nên quân ấy mới làm quan”. Tưởng rằng tấn tuồng đầy kịch tính ấy chỉ xảy ra trong thời phong kiến. Không ngờ nó đang xảy ra tại một xứ sở văn minh, dân chủ như Hoa Kỳ!

Đỗ Hùng thân mến,

Những bậc trí thức trong Cộng Đồng cũng thấy hiện tượng bát nháo, nhưng họ không dám lên tiếng nói lời công chính để người dân bản xứ không khinh dân tộc mình. Có lẽ họ sợ cái đám du thủ du thực, hành nghề dư luận viên hoặc bọn Chống Cộng dỏm kiểu Việt Tân chửi bới không từ một ai? Ngay cả Chúa, cả Phật chúng cũng chửi! Anh vốn là một quân nhân trực tính, thấy cái gì sai thì nói sai; thấy cái gì đúng thì nói đúng một cách công khai bằng tên thật với địa chỉ nhà, địa chỉ Email và số điện thoại, từng xông pha chốn đầu tên mũi đạn, thân còn không tiếc, thì tiếc gì danh mà sợ đám dư luận viên với Việt Tân bôi nhọ, vấy bẩn?

Anh xin nói với Hùng sự thật này nhé! Mất nước, chúng ta không còn Chính quyền để trừng trị thành phần bất hảo, làm ô danh nòi giống. Cả một tập thể biến thành cá mè một lứa. Dù ai có thiện chí, nói lên điều xây dựng, liền bị cái bọn núp trong bóng tối chửi ngay. Dĩ nhiên đã bước vào trường tranh đấu, thì anh sá gì gió tanh mưa máu? Chỉ những ai tham gia vào cuộc tranh đấu mà sợ hãi, thì mới rụt rè lên tiếng kiểu huề vốn. Trong tình cảnh Cộng Đồng sống chết mặc bay như thế này, anh không tin Liên Minh Dân Tộc của ông Nguyễn Hữu Chánh sẽ đi đến kết quả. Liên minh với ai bây giờ? Khi mà Hội đoàn Quân Đội gồm những chiến sĩ can trường một thời, mà nay chỉ hoạt động có tính cách trình diễn, nặng phần hình thức và kém phần nội dung. Nội cái việc đoàn kết để làm gương cho giới trẻ còn không làm được, thì làm được cái gì?

Dân tộc Việt Nam đang mắc phải một chứng bệnh rất khó chữa. Đó là căn bệnh “Không Biết Nhục”. Cho nên không ai có thể đoàn kết được với ai! Anh không phải là loại người cầu an, tiêu cực. Anh luôn luôn ghi nhớ lời dạy của bà Eleanor Roosevelt – vợ Tổng thống Franklin Roosevelt – “Hãy thắp lên một ngọn đèn, hơn là ngồi đó mà nguyền rủa bóng tối.” Nhưng anh không thể dối lòng để không nhìn thấy viễn ảnh đen tối của nòi giống Việt Nam, mà cô giáo Trần thị Lam và cô Hân Phan – một doanh nhân trẻ tuổi – trong nước, đã vẽ lên bằng bài thơ “Đất Nước mình ngộ quá phải không anh” và bằng bài văn xuôi “Người Việt Nam hèn hạ”.

Có người chê anh không đi biểu tình, chỉ biết ngồi viết lý thuyết suông là một loại NATO (No Action, Talk Only). Chẳng nói khoe với Hùng. Anh là người đầu tiên từ năm 1976 đã thành lập Hội Đấu Tranh Nhân Quyền cho Việt Nam tại Hoa Thịnh Đốn với nhiều nhân vật quan trọng như Tướng lĩnh, lãnh tụ tôn giáo và chính trị tham gia. Anh đã tổ chức nhiều cuộc biểu tình trước Tòa Bạch Ốc, trao thỉnh nguyện thư đến Tổng thống Jimmy Carter. Biểu tình tại trụ sở Liên Hiệp Quốc ở New York, trao thỉnh nguyện thư cho Tổng Thư ký Liên Hiệp Quốc. Luật sư Đỗ Đức Hậu ở Orange County và luật sư Lê Chí Thảo ở Virginia, ngoại ô Hoa Thịnh Đốn và nhiều thành viên nổi danh khác tham gia lúc bấy giờ và cho đến nay vẫn còn sống để chứng thực lời anh nói.

Biểu tình để bày tỏ quan điểm, lập trường là tốt đối với công cuộc đấu tranh. Nhưng không có nghĩa đó là thành tích ghê gớm để vỗ ngực tự hào. Cần phải có lý thuyết hướng dẫn hành động, thì cuộc đấu tranh mới không làm trò hề cho thiên hạ. Chống Cộng không phải chỉ biết lớn tiếng, hò hét hoan hô với đả đảo, mà làm cho chế độ cộng sản sụp đổ. Phải có một thế lực tài chánh dồi dào và thông minh như dân Do Thái mới đáng kể. Bằng cớ là đồng bào đã làm nhiều cuộc biểu tình phản đối tờ báo Người Việt, mà có làm thay đổi được ý đồ của chủ nhân báo Người Việt đâu? Ông Đỗ Dũng vẫn ngang nhiên coi dư luận quần chúng không ra gì đấy thôi!

Anh viết ra sự thực này, không hề có mục đích làm nản lòng người bạn trẻ Đỗ Hùng đâu. Nghe câu nói của Tiến sĩ Võ Đức Văn quả quyết không “thỏa hiệp” với Việt cộng, thì anh thấy đó là một sự cường điệu, có vẻ duy ý chí, giống như mấy ông làm quảng cáo bán thuốc chữa bá bệnh. Bởi vì nguyên tắc đấu tranh chính trị là “Thỏa Hiệp”. Với bọn cầm quyền Việt Cộng, theo anh, chỉ còn có nước đấu tranh bạo lực vũ trang mà thôi. Nhưng vũ trang ở đâu ra để thực hiện điều đó? Nếu Liên Minh Dân Tộc đem tình tự dân tộc để cảm hóa Việt Cộng hành động theo yêu sách của Liên Minh đi nữa, Việt Cộng cũng không bao giờ dám xuống lưng cọp (tức là từ bỏ chủ nghĩa cộng sản). Bởi vì Trung Cộng sẽ không cho chúng xuống. Hùng phải thấy rõ vấn đề đó thì mới nuôi hy vọng Liên Minh Dân Chủ làm được điều gì.

Theo anh, hiện nay không có một tổ chức nào, một cá nhân nào làm cho những phần tử tay sai Việt Cộng chấm dứt làm tay sai cho Việt Cộng, cho Việt Tân, bởi vì sức mạnh của đồng tiền quá mạnh và lương tri thì quá mỏng. Việt Cộng để dân đói, nhưng thừa tiền để thực hiện Nghị Quyết 36. Cứ theo dõi hành động của ông David Dương, Vua Rác, sẽ rõ. Nếu ông David Dương ngang nhiên nói: “Tao cứ làm tay sai cho Việt Cộng, chúng bay làm được gì tao nào?”, liệu Liên Minh Dân Tộc dưới sự lãnh đạo của Tiến sĩ Nguyễn Hữu Chánh, Tiến sĩ Võ Đức Văn làm được gì anh ta không? Nếu không làm được gì thì đâu có uy tín để lãnh đạo quần chúng?

Không phải mnng tinh thần nô lệ ngoại bang, anh em chúng ta cần thấy một thực tế này: Nếu Hoa Kỳ bị bọn Dân Chủ phản quốc giật sập, Trung Cộng làm bá chủ hoàn cầu, thì nước Việt Nam sẽ lại bị một ngàn năm Bắc thuộc. Tin anh đi Hùng! Nước Mỹ đang có cuộc chiến tranh tôn giáo ở giai đoạn một mất một còn, mà nếu Hùng có theo dõi những bài viết của anh gần đây thì Hùng biết ngay!

Trong tình thân giữa người còn quan tâm đến vận nước, anh nói thẳng với Hùng những điều anh nghĩ một cách chín chắn để Hùng đừng mất thời giờ vào một cuộc phiêu lưu vô bổ. Hùng hãy gọi điện thoại cho anh để anh em mình dễ trao đổi rốt ráo hơn. Hết thuốc chữa rồi, Hùng ơi!

Vì Email của anh Mai Thanh Truyết và Hùng gửi cho anh có liên quan đến tình hình Cộng Đồng, nên anh xin phép đưa lên Diễn Đàn thư trả lời này để nhiều người chia sẻ. Nếu Hùng nhận thấy lập luận của anh không đúng, xin Hùng hãy chỉ cho anh biết anh không đúng ở điểm nào nhé!

Anh chúc Hùng dồi dào sức khỏe.

Bằng Phong Đặng văn Âu, Ngày 21 tháng 3 năm 2023.

Thành phố Westminster, Orange County. Telephone: 714 – 276 – 5600.

 

No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.