Ngồi buồn tự phỏng vấn chơi!
Hà Sĩ Phu
23-5-2022
“Tôi đứng về phe “nước mắt”, nhưng có nước mắt cá sấu đấy nhá!” (HSP)
***
HỎI: Anh nghĩ gì về cái khẩu hiệu “TRÍ-PHÚ-ĐỊA-HÀO – đào tận gốc trốc tận rễ” của Tổng Bí thư Trần Phú?
ĐÁP: Nhiều người cứ tưởng Trí Phú Địa Hào là 4 kẻ thù căn bản nhất của CS, thực ra đó là 4 giá trị mà người CS khao khát nhất, nhưng 4 quyền lợi ấy đang nằm trong tay kẻ khác nên CS phải diệt họ đi để chiếm đoạt lấy!
HỎI: Nhưng trong 4 điều mà CS khao khát ấy thì TRÍ là thứ khó chiếm đoạt nhất phải không?
ĐÁP: Đúng vậy, lá cờ CS nhân danh búa liềm Công Nông, nên thoạt đầu Công Nông tưởng mình sẽ thu hoạch được cả thế giới, nên đem hết công sức giúp CS nổi dậy, nhưng nổi dậy xong thì Đảng đứng ra đại diện và thâu tóm hết. QUYỀN thì sinh ra TIỀN! Giành được quyền rồi thì đảng Vô sản tự biến thành PHÚ-ĐỊA-HÀO hữu sản một cách dễ dàng, đảng viên có quyền bây giờ biến thành Phú Địa Hào thật sự. Nhưng biến thành TRÍ là điều không dễ, dù cố mua bán để làm những “lò ấp Tiến sĩ” thì vẫn lòi đuôi là những Tiến sĩ giả, chẳng ai tin. Còn Công và Nông thì vẫn là 2 tầng lớp chịu khó khăn nhất hiện nay.
HỎI: Anh có viết những suy nghĩ ấy ra giấy chưa?
ĐÁP: Viết hết ra rồi. Nhưng dễ nhớ nhất là bài thơ Trí Phú Địa Hào mà nhiều người đã thuộc.
HỎI: Anh đọc lại cho nghe bài thơ ấy đi!
ĐÁP: Xin đọc (Bài ca Trí Phú Địa Hào):
Bốn anh Trí Phú Địa Hào
Chỉ riêng anh Trí lao đao đến giờ
Đảng ta thương Trí ngu ngơ
Cho Công Nông Trí chung cờ liên minh
Trông lên Liềm Búa hai hình
Trí ta vẫn chẳng thấy mình ở đâu
Quay sang tìm Phú Địa Hào
Thấy ba bụng phệ…đã vào Đảng ta! (HSP)
Ba cái “bụng phệ” Phú Địa Hào chẳng những “đã vào đảng ta” mà còn thực sự điều hành xã hội, khiến cho những đảng viên tử tế phải bật ra ngoài hoặc bật vào nhà tù! (Những đảng viên bị bật khỏi đảng như Trần Độ, Hoàng Minh Chính, Nguyễn Hộ, Phùng Quán, Phùng Cung, Bùi Tín, Tô Hải, Lê Hiếu Đằng, Bùi Minh Quốc, Tiêu Dao Bảo Cự, Huỳnh Nhật Hải, Huỳnh Nhật Tấn, Phạm Chí Dũng, Nguyên Ngọc, Chu Hảo, Mạc Văn Trang, Nguyễn Kim Chi v.v… kể cả những người bỏ đảng không tuyên bố thì nhiều vô kể, và đến một lúc nào đó giác ngộ thì cuộc bỏ đảng có thể sẽ “vui như ngày hội” chưa biết chừng?).
HỎI: Bài thơ nói “Công Nông Trí chung cờ liên minh” là thế nào?
ĐÁP: Hòn đá tảng của chủ nghĩa CS coi “đấu tranh giai cấp không khoan nhượng” là động lực của sự Tiến hóa. Phải đem Công Nông làm những cuộc lật ngược, lật đổ giai cấp Tư sản, Địa chủ, Cường hào bên trên. Còn Trí thức là giai cấp Tiểu tư sản bấp bênh, cần phải giáo dục, đoàn kết và sử dụng. Vì thế trong lá cờ CS vẫn chỉ có 2 cái búa liềm.
Đây là cả một chuyện rất căn bản đấy.
Ngay từ bài viết đầu tiên “Dắt tay nhau đi dưới tấm biển chỉ đường của Trí tuệ” tôi đã thấy chỗ thiếu sót chí tử của CS chính ở cái “hòn đá tảng” này. Vì, thực ra đối với loài người, loài động vật cao cấp nhất có tiếng nói và chữ viết, thì sự Tiến hóa là SỰ TÍCH LŨY và GIA TĂNG của TRÍ TUỆ, trong đó tầng lớp Trí thức phải có vai trò cực kỳ quan trọng. Có tiếng nói và chữ viết nên những gì mà thế hệ trước thu hoạch được có thể ghi lại, truyền lại để thế hệ sau “ngồi lên vai” thế hệ trước mà tiếp tục đi lên cao hơn. Về bản chất, sự Tiến hóa là kế thừa chứ không phải lật đổ. Còn sự tranh chấp bằng bạo lực để lật đổ nhau thì vẫn xảy ra bất cứ khi nào mà sự giành giật QUYỀN và LỢI trở nên đối kháng, có khi lợi cho Tiến hóa, có khi hại cho Tiến hóa.
HỎI: Có phải ngay trong lý thuyết về “Giá trị của lao động, giá trị của hàng hóa” thì Mác cũng chưa thấy giá trị của Trí tuệ?
ĐÁP: Đúng vậy. Sự quá khích mù quáng, muốn quật đổ mọi thứ để giành quyền lợi ngay tức khắc mà không biết điều đó rất tai hại về sau. Tâm lý của tầng lớp “dân cày” này đã cộng hưởng với cái lý thuyết của ông tổ sư CS Karl Marx.
Bức xúc trước các bất công do sự bùng phát của nền văn minh công nghiệp và kinh tế hàng hóa, Mác đã “đứng về phe nước mắt” để lý giải mọi chuyện.
– Giá trị của hàng hóa không thể chỉ tính theo giờ lao động thô sơ, mà còn ở chất lượng trí tuệ, ở năng lực tổ chức và khả năng tập trung tư bản tức tập trung vốn. Chủ Tư bản có quyền hưởng lợi từ những giá trị ấy chứ không phải họ chỉ ngồi không mà bỗng dưng cướp được giá trị lao động của thợ thuyền. Mối quan hệ giữa chủ và thợ là quan hệ tương sinh tương hỗ chứ không phải chỉ đối kháng phải tiêu diệt nhau như Mác quan niệm. Đi vào thực tiễn, người CS cũng nhận ra cái thiếu sót đã coi nhẹ Trí thức nên phải bổ sung bằng “khối liên minh CÔNG-NÔNG-TRÍ”, nhưng đó chỉ là sự vá víu hình thức, chưa phải sự thay đổi bản chất tư duy trong “hòn đá tảng” của cái chủ nghĩa cứ lấy “đấu tranh giai cấp một mất một còn” làm động lực của Tiến hóa.
– Yêu cầu đặt ra là phải có sự phân phối công bằng giữa chủ và thợ, muốn vậy xã hội phải có nền Dân chủ pháp trị, chứ không phải là sự Công hữu hóa mọi tư liệu sản xuất và vứt bỏ cả quyền lực lãnh đạo xã hội (Mác còn nghĩ sẽ phải làm cho các Chính phủ cũng tự tiêu vong, để giới lao động tự quản lý). Tấm lòng thì đáng quý, nhưng một giải pháp vớ vẩn như vậy đã gây ra những hậu quả tai hại về sau, phản tác dụng, chống lại ý định tốt đẹp ban đầu. Cứu cánh究竟 (kết quả khách quan sau cùng) đã ngược với mục đích.
HỎI: Có phải vì lấy đấu tranh giai cấp không khoan nhượng làm động lực mà các đảng CS luôn tạo ra những kẻ thù?
ĐÁP: Lấy đấu tranh giai cấp làm cái cột sống của xã hội thì phải hận thù thôi. Lập trường giai cấp là thứ sắt đá, là không khoan nhượng! Sống trong xã hội CS mà bị quy là “mất lập trường” thì hãy coi chừng, bị coi là thù địch dễ như chơi.
– Ngay trong tuyên ngôn thì CS đã quyết “đoạn tuyệt một cách triệt để nhất với các giá trị truyền thống”, như thế là họ không kế thừa, không giống với ai cả, thì ai khác họ là chống họ, là thành thù địch.
– Đấu tranh giai cấp “một mất một còn” chính là gây những cuộc nội chiến tang thương mà người CS gọi là “nội chiến cách mạng”. Gây nội chiến trong nội bộ dân tộc thì làm sao thực hiện sự đoàn kết dân tộc? Thành lập khối “Công Nông Trí” dưới sự lãnh đạo CS chỉ là sự vá víu, thậm chí vô tích sự. Ngày nay những Trí thức phản biện luôn đứng về phía những dân oan trong giới Công Nông thì đó mới thực là “liên minh Công Nông Trí” tử tế, nhưng ngược với ý muốn của người CS nên dễ bị quy là các “thế lực thù địch”.
HỎI: “Thế lực thù địch” đúng là một chủ đề tối quan trọng trong giai đoạn mà người CS cầm quyền. Nay những người bị đưa vào lò của Tổng Bí thư lại toàn những tướng tá và quan chức cấp cao của ĐCS. Hiện tượng đó phản ánh điều gì vậy?
ĐÁP: Hề hề… (cười). Kẻ thù kinh điển của ĐCS thì nay biến hết rồi. Này nhé, những địa chủ, tư sản, cường hào ngày trước thì diệt hết từ lâu rồi. Bọn Tư bản giãy chết thế giới thì nay ta “hợp tác đa phương” đã thành bạn bè cả. Tên ‘đế quốc Mỹ’ đầu sỏ thì lại đang muốn thành “đồng minh chiến lược” với CSVN để chống Tàu!
Chơi đẹp với cả thế giới, nhưng trong nội bộ Dân tộc thì “Kẻ thù mới” mọc ra toàn là từ đám dân oan, từ các trí thức phản biện, từ những đảng viên còn giữ “tấm lòng CS” tốt đẹp thuở ban đầu, và một loại “kẻ thù” hoàn toàn khác nữa là các quan chức nội bộ – tham nhũng – thoái hóa biến chất của ĐCS.
HỎI: Anh phải phân tích rõ thêm về những “kẻ thù” phát sinh từ nội bộ ấy!
ĐÁP: Trước hết là do sự độc quyền lãnh đạo, không có đảng nào tồn tại để cạnh tranh, không có tự do bầu cử. Mà chân lý phổ quát là “quyền lực tuyệt đối thì sẽ tham nhũng tuyệt đối”. Có quyền trong tay, muốn làm gì cũng được thì chỉ có bậc chí thánh hay cục đất mới không biết vơ vét. Các khúc củi đưa vào lò toàn là quan chức cầm quyền của ĐCS, gọi là thù nhưng cũng chẳng phải là thù, họ là đồng đảng đánh lẫn nhau thôi!
(Người đốt lò nói chống tham nhũng là chống giặc nội xâm là sự ví von không đúng. Tham nhũng là tội kinh tế, xâm lược là tội chính trị. Đất nước là của dân, kẻ xâm lược mà ở bên trong tức là kẻ cầm quyền độc tài chiếm mất quyền làm chủ đất nước của dân, làm cho dân bị mất nước vào tay một nhóm cầm quyền. Vậy kẻ nội xâm đó là ai, thiết tưởng quá rõ. Đảng cầm quyền đã thành giặc nội xâm thì mỗi đảng viên đều là kẻ theo giặc mà không biết đấy thôi).
– Quan chức đã vơ hết đất đai và phúc lợi công cộng, lại vào hùa với các đại gia chủ xí nghiệp-công ty để bóc lột công nhân và cùng ăn chia, thì giới Công Nông tất nhiên chịu oan khuất đầy đọa, họ phải đứng lên phản ứng lại. Họ biểu tình chống tham quan ô lại, họ có phải kẻ thù không? Tòa hỏi tên của phạm nhân Cấn Thị Thêu thì được trả lời “Tôi tên là nạn nhân Cộng sản”, kẻ thù đấy!
– Nền tảng của chủ nghĩa đã có những điều phi lý, phi khoa học để kẻ cầm quyền lợi dụng, nên giới Trí thức tử tế đã phát hiện ra những phi lý ấy, không chịu làm văn nô, họ phải phản biện, phải dấn thân, phải “đứng về phía nước mắt” để đấu tranh, tức đứng về phía những người lao động cùng khổ. Những Trí thức dấn thân như Phạm Thành, như Phạm chí Dũng, như Phạm Đoan Trang… là kẻ thù của ai? Ba loại kẻ thù ấy thật sự là như vậy.
HỎI: Nhưng tại sao sự phân hóa nội bộ trong đảng và dân lại quá nhiều như vậy chứ?
ĐÁP: Vâng, xét các đối tượng “thù địch” cụ thể thì tôi vừa nói riêng như vậy. Nhưng đó không phải những hiện tượng riêng lẻ rời rạc. Nói một cách tổng quát thì ta sẽ thấy tất cả đã xuất phát từ hai điều lớn rất chung như sau:
– Một là vì ĐCS áp dụng cái mẹo “qua cầu thì rút ván”. Bọn phát xít ngày trước toàn giết kẻ thù của chúng, nhưng các ĐCS chủ yếu diệt các ân nhân của mình. Bởi họ mọc ra từ hai bàn tay trắng, sở dĩ chiếm lĩnh được hết thảy là do đã lừa dối được đám đông dân chúng tốt bụng, hăng hái nhưng nông cạn, và có sự ủng hộ rất hấp dẫn của những Trí thức Văn nghệ sĩ đầy lý tưởng nhưng duy cảm và nông nổi. Thì khi đã qua cầu để giành được mọi chiến thắng rồi họ phải phá ngay 2 ân nhân, 2 chiếc cầu đã giúp họ đi đến thắng lợi, để người khác không thể sử dụng để thành sức mạnh… dời non lấp biển như họ được nữa. Nghĩa là phải canh chừng và khống chế chính những dân chúng lương thiện và giới Trí thức tử tế.
– Hai là chính từ sự khôn ngoan láu cá để thoát hiểm của ĐCS. Mác-Lê gốc thì vốn ghét tư bản, ghét Thị trường, ghét tiền bạc, ghét nhân quyền tự do. Nhưng trước sự bế tắc và lụn bại, họ đã phải bỏ thứ kinh tế kế hoạch, bỏ bớt kinh tế tập thể và quốc doanh để theo “Kinh tế thị trường”. Nhưng nếu tự do thật thì CS sẽ thua, sẽ mất ngai vàng, nên muốn giữ chặt quyền bính thì phải thêm cái đuôi “định hướng XHCN”. Nhưng một nửa tự do lại nằm dưới một nửa độc tài thì hai nửa ấy tự chống nhau. Cũng là CS nhưng nửa làm Kinh tế thị trường thì ăn bẫm, nửa giữ XHCN kinh điển thì không ăn gì. Nên phải đốt lò thiêu nhau, để giành lấy sự độc quyền điều hành và hưởng thụ.
– Chính vì cái đuôi XHCN nên Hiến pháp mới chủ trương công hữu hóa hết đất đai do nhà nước thống nhất quản lý. Nhưng Nhà nước hoàn toàn trong tay Đảng nên đảng viên nắm quyền sẽ chiếm đất để làm giàu. Các vụ đốt lò hầu hết là hành hạ nhau vì cái tội cướp đất, nhưng càng cấm thì những đám sau càng ăn to hơn và khôn hơn! Thế là kẻ thù toàn từ trong nội bộ Đảng mà ra! (Xin xem bài “Luật đất đai và tài chơi chữ Siêu đểu” và bài “Đất đai và bản chất ăn cướp của một điều luật”). Cách đây mấy năm HSP cũng đã viết “Nội bộ Đảng ta tự phải đánh nhau thôi!” đã được lưu truyền trên mạng!
Tóm lại: Kẻ thù từ bên ngoài hầu như không còn. Kẻ thù của ĐCS hiện nay toàn phát sinh từ trong nội bộ nhân dân và nội bộ ĐCS mà ra thôi, và điều ấy xuất phát từ bản chất của ĐCS và các chính sách phát sinh cùng hệ quả của nó mà ra. Liệu kẻ thù của Đảng có hoàn toàn trùng khớp với kẻ thù của Dân?
HỎI: Sau khi hiểu rõ ngọn ngành, anh có muốn nói gì thêm về cái khẩu hiệu “đào tận gốc, trốc tận rễ” ấy?
ĐÁP: Phú-Địa-Hào thì tượng trưng cho 3 cái Quyền và Lợi, phải đấu tranh để có sự phân phối cho hợp lý, công bằng, chứ không không phải để vứt bỏ. Nhưng muốn thế phải có tự do dân chủ pháp trị. Kẻ nào hiện đang độc quyền nắm giữ 3 thứ ấy thì nó là “kẻ thù” của nhân dân, của công lý xã hội. Nhưng gộp cả TRÍ vào đám “kẻ thù” ấy thì thật lạ. Có thể thông cảm vì ngày xưa cái đám có chút học thức thì phần lớn phục vụ bọn có quyền có tiền. Những Trí thức chân chính như Chu Văn An, Nguyễn Trãi, Nguyễn Trường Tộ… là quá hiếm. Nhưng nếu hiểu TRÍ là TRÍ TUỆ thì vấn đề lại khác, quan trọng hơn nhiều.
HỎI: Ở trên anh đã nói TRÍ TUỆ là động lực cho sự Tiến hóa. Thế còn ‘Trái tim là sức mạnh’ thế nào?
ĐÁP: TRÍ TUỆ là một giá trị tinh thần, một tinh hoa của bộ não con người, là yếu tố quyết định sự Tiến hóa của xã hội, điều mà trước đây chưa mấy khi được làm sáng tỏ.
Giới có học thường hay nhắc đến TRÍ và TÂM, tượng trưng bởi khối óc và trái tim. Trái tim thì làm nên sức mạnh. Nhưng hướng đi cho sức mạnh ấy là ở cái đầu. Một trái tim lớn thì chẳng những cho người đó sức mạnh mà còn lôi cuốn cả số đông, nên sự thành hay bại sẽ được khuếch đại lên nhiều lần. Trường hợp Trái tim lớn, đầy sức thu hút, mà Cái đầu không đủ lớn thì nguy hiểm lắm, có thể dẫn cả đoàn người nối nhau lao xuống vực.
HỎI: Hay quá, nhưng xin ngắt lời: Còn trường hợp ngược lại thì sao?
ĐÁP: OK, tức là có kẻ Trái tim thì ngoắt ngoéo nhỏ mọn nhưng cái Đầu nó lại lớn lao chứ gì? Thế thì đáng sợ vô cùng. Đầu óc nó lớn, nó tinh ranh, nó làm được cả Trái tim giả, chảy nước mắt giả nhưng mắt vẫn ráo hoảnh, nhìn rõ địch ta, và có thể vẽ ra một con đường đầy hoa thơm cỏ lạ… nhưng tịt đường về với đất tổ quê cha!
Vâng, vì thế tôi vẫn tự nhủ mình: “Tôi đứng về phe ‘nước mắt’, nhưng có nước mắt cá sấu đấy nhá!”. Chính hay tà? Rẽ lối nào đây? Chưa bao giờ sự thử thách của Trí tuệ lại quan trọng và tinh tế như cái thời khắc @ gốc CS này phải không ạ?
|
3:09 PM (1 hour ago) |
Reply
|
||
|
Anh "Phi Long" ĐVÂ thân ! Tôi Ngọa Long đây. Đọc thư anh rồi, cảm ơn anh đã phát tán bài viết khá quan trọng ấy. Bạn bè hiểu đó thực là một bài lý luận, đã bóc trần toàn bộ CS, nhưng dưới hình thức vui vẻ bình dân thôi. Tuy do điều kiện và hoàn cảnh hai chúng ta ít liên lạc nhưng không lúc nào có thể quên nhau. Lúc nào cũng mong anh giữ gìn sức khỏe để minh mẫn ứng xử trong tình hình rất phức tạp hiện nay. Bạn anh -Ngọa long HSP-
HỒI ÂM THƯ CỦA ANH HÀ SĨ PHU:
NGỒI BUỒN VIẾT LÁO MÀ CHƠI !!!
BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU
Tôi – một kẻ vũ biền – nói thế này, e khí không phải. Nhưng tôi phải nói: “Trí thức Việt Nam ngu!” Trí thức Việt Nam ngu thấy rõ từ khi ông Nguyễn Trường Tộ dâng lên vua Tự Đức bản điều trần để canh tân Việt Nam về chính sách cai trị gồm Quốc Phòng, Ngoại Giao, Giáo Dục mà bị vua quan nhà Nguyễn lấy bút phê: “Điêu ngôn hoặc chúng”. Các quan đại thần đều có bằng Tiến sĩ, nếu không tin những gì ông Nguyễn Trường Tộ trình bày, tại sao các quan không xin vua Tự Đức thành lập một phái bộ để yêu cầu ông Nguyễn Trường Tộ hướng dẫn đi tìm hiểu thực tế?
Các quan lớn phê bốn chữ “Yêu ngôn hoặc chúng” là biểu lộ cái ngu của mình đối với hậu thế!
Nếu vua Tự Đức canh tân đất nước như Hoàng Đế Minh Trị của Nhật Bản, thì nước Việt Nam ta đâu có bị Thực dân Pháp đô hộ.
Bố tôi chỉ là một “Médecin Indochinois” (Y sĩ Đông Dương) mà còn biết đường từ chối tham gia đảng Cộng sản do sự dụ dỗ của bác sĩ Lê Đình Thám. Bố tôi nói: “Anh Thám thuyết phục tôi tham gia đảng cộng sản – cái đảng chủ trương “Vô Gia đình, Vô Tổ quốc, Vô Tôn giáo” – để đánh đuổi Thực dân Pháp, tại sao anh không tự hỏi đánh Pháp thành công xong rồi, thì đất nước còn cái gì để anh em ta phục vụ?
Khi tôi đọc trên báo, thấy bác sĩ Nguyễn Khắc Viện – anh ruột bà chị dâu tôi – than: “Vô sản không đáng sợ bằng vô học”, tôi từ Hoa Kỳ liền gọi điện thoại cho bác sĩ Viện để nói thẳng: “Tại vì anh ngu và các trí thức đồng thời với anh cũng ngu, nên mới bị Hồ Chí Minh lừa. Cộng sản chủ trương bần cùng hóa nhân dân, nếu cuộc cách mạng vô sản chuyên chính thành công, thì cả nước chỉ biết đi ăn trộm, ăn cắp mà sống. Bởi vì các Cụ nhà ta đã dạy: Bần Cùng Sinh Đạo Tặc.”
Tôi khẳng định với anh rằng đảng cộng sản là đảng cướp, tệ hại và đểu cáng hơn đảng cướp Mafia. Đảng cướp Mafia không rêu rao những lý tưởng cao đẹp của Thiên đường để đánh lừa thiên hạ. Đảng cộng sản là một đảng cướp có tổ chức (Organized Crime). Anh Hà Sĩ Phu bỏ ra rất nhiều tâm huyết để “Giắt tay bọn lãnh đạo cộng sản đi dưới tấm bảng chỉ đường của trí tuệ” là điều bất khả. Trường Chinh Đặng Xuân Khu đã dặn dò đảng viên: “Đảng ta cướp Chính quyền bằng bạo lực, thì đảng ta phải dùng bạo lực để giữ chính quyền”. Về sau này, bọn đầu nậu cộng sản còn quyết liệt hơn “Thà mất nước hơn mất đảng” hoặc “Còn đảng, còn mình”, thì ngay cả Phật, cả Chúa tái thế cũng không thể làm thay đổi tư duy của cộng sản được! Chỉ có bạo lực mới lật đổ bạo quyền cộng sản được mà thôi. Nhưng đảng cộng sản cướp chính quyền bằng chiến tranh khuynh đảo, nên chúng có cách tiêu diệt mọi ý đồ lật đổ bọn chúng từ trong trứng nước. Hễ ai có ý tưởng làm đẹp xã hội, liền bị cộng sản quy vào tội “phản động” để bỏ tù ngay. Thực dân Pháp đô hộ, các bậc tiền bối của ta còn có thể ra báo để kích động lòng yêu nước của dân. Việt Cộng nắm trọn truyền hình, truyền thanh, báo chí thì còn ai làm được gì? An ninh mạng cũng rất gắt gao. Bao nhiêu người có thể vượt được tường lửa để đọc bài viết của anh?
Có quá nhiều bằng chứng cho ta thấy đảng cộng sản do Hồ Chí Minh lập ra là để tiêu diệt nòi giống Việt Nam. Bởi vì một khi văn hóa dân tộc không còn, khí phách dân tộc không còn vì chính sách kiểm soát bao tử và tư tưởng, tức thị nòi giống không còn. Lại thêm, bọn mang danh nghĩa lãnh đạo mất khả năng biết xấu hổ, biết nhục thì tiến trình tiêu diệt nòi giống Việt sẽ xảy ra nhanh hơn. Anh Hà Sĩ Phu có biết tại phi trường Tokyo ở Nhật có treo cái băng rôn để cảnh báo hành khách “Coi chừng dân Việt Nam ăn cắp” mà ông Trọng có thể muối mặt nói một câu xanh rờn: “Chưa bao giờ đất nước Việt Nam ta đẹp đẽ đến thế!”
“Ngồi buồn, viết cho vui thì được”. Nhưng ai nuôi hy vọng cộng sản sẽ ăn năn, sám hối, chỉ tổ làm cho Nguyễn Phú Trọng cười nhạo mà thôi! Cách đây khoảng một thập niên, Nguyễn Phú Trọng đã nói: “Chẳng biết 100 năm nữa, đảng ta (cộng sản) có thực hiện được xã hội chủ nghĩa hay không, nhưng đảng ta (cộng sản) vẫn phải tiến bước lên con đường xã hội chủ nghĩa”. Câu nói của Nguyễn Phú Trọng cho Bằng Phong Đặng văn Âu – một kẻ vũ biền – hiểu ý của Nguyễn Phú Trọng rằng “đảng cộng sản Việt Nam đã bị Tình báo Hoa Nam tròng vào đầu cái niềng kim cô, dù có muốn tháo cái niềng ra, cũng không thể tháo được. Chỉ còn một hy vọng duy nhất là Trời đánh sặc máu toàn bộ đảng cộng sản ở Phương Bắc (Trung Cộng), thì họa chăng nòi giống Việt Nam mới không bị bọn Hán đồng hóa.
Cô giáo Trần thị Lam viết bài thơ 4 ngàn tuổi mà dân ta không chịu lớn là rất đúng.
Ở Miền Nam trước năm 1975, không ai đặt cái niềng kim cô lên đầu trí thức, nhưng trí thức Miền Nam ngu và hèn, nên mới bị cái chế độ man rợ đánh bại. Ví dụ Lê Hiếu Đằng theo phe tranh đấu (cộng sản trá hình) bị Chính quyền Việt Nam Cộng Hòa bắt bỏ tù vào lao Thừa Phủ. Cha của Lê Hiếu Đằng làm đơn xin Chính phủ cho về nhà để chuẩn bị bài vở thi Tú Tài. Lê Hiếu Đằng được tha, nhưng sau khi thi đậu, thì Đằng lẻn vào Saigon để tiếp tục hoạt động cho cộng sản. Anh Hà Sĩ Phu ở Miền Bắc không “đấu tranh” vào đảng để hưởng đặc quyền đặc lợi, mới xứng đáng được kể là trí thức. Còn những cái thứ ngu như Lê Hiếu Đằng thì trí thức quái gì? Sau năm 1975, Lê Hiếu Đằng không được đảng trọng dụng, chỉ cho một chức quèn thì bất mãn, viết bài kêu gọi bỏ đảng tập thể để phản đối, nhưng Lê Hiếu Đằng lại không làm đơn bỏ đảng, thì chỉ là loại đấu tranh cuội thôi! Tôi hận bọn trí thức Miền Nam phản bội, ngu xuẩn, khiến cho cả dân tộc bị nhục!
Ra hải ngoại, bọn trí thức Việt Nam vẫn tiếp tục ngu, vẫn bình chân như vại, vẫn có đứa cam tâm làm tay sai Việt Cộng, nên không thấy bọn làm kháng chiến bịp, lừa đảo làm mất niềm tin vào chính nghĩa dân tộc, là mở cửa cho bọn tình báo, phản gián Việt Cộng lợi dụng thao túng. Bốn mươi bảy năm trôi qua , người Việt Nam tị nạn cộng sản không bị ai đè nén, áp bức, khủng bố mà không xây dựng được một Cộng Đồng lành mạnh cũng vì trí thức Việt Nam ngu và hèn quá lâu, anh Hà Sĩ Phu ạ! Sự Thật đau lòng lắm, nhưng tôi không nói, không viết ra thì ai nói, ai viết?
Định mệnh dân tộc Việt Nam đã an bài. Biết làm sao hơn? Tôi đố ai có thể làm cho người Việt Nam đoàn kết được với nhau để chống lại CON MA CỘNG SẢN! Nòi giống Việt nam rồi sẽ diệt vong, vì “CHIA RẼ THÌ CHẾT” là cái chắc! Quỹ thời gian của anh em ta còn lại quá ít. Chẳng hy vọng gì gặp gỡ nhau một lần trước khi về cõi vĩnh hằng, cái nơi mà không còn có bóng dáng thằng Việt Cộng đểu cáng nào cả, anh nhỉ?
Bằng Phong Đặng văn Âu, bạn anh.
Telephone: 714 – 276 – 5600