Search This Blog

Sunday, September 26, 2021

VĨNH BIẾT HÙM XÁM ĐẶNG VĂN VIỆT

 

Vĩnh biệt Hùm Xám đường số 4

 BM

Đêm qua, lúc 20 giờ địa phương Calfornia, ngày Thứ Sáu 24 tháng 9, người cháu con ông anh Cả của tôi ở Hà Nội gọi điện thoại báo tin: Bác Đặng văn Việt mới qua đời.

 

Đặng văn Việt có danh hiệu “Con Hùm Xám Đường số 4” do Thực dân Pháp đặt, vì  anh đã chỉ huy Trung Đoàn 174 (một trong ba Trung Đoàn chủ lực đầu tiên của Quân đội Việt Minh) đánh tan hai Binh Đoàn của Thực dân Pháp là Trung tá Marcel Lepage và Pierre Charton trên đường biên giới số 4. Năm 2000, những sĩ quan trong Binh đoàn Pháp mang quà sang Việt Nam mừng thọ 80 tuổi Con Hùm Xám vì sự đối xử văn minh theo quy ước Genève của Trung Đoàn trưởng Đặng văn Việt.


BM


Anh Đặng văn Việt là con trai bác ruột của tôi – Thượng thư Đặng văn Hướng – người từng được Hồ Chí Minh mời làm Bộ trưởng Không Bộ (Ministre sans Portefeuille, tức là Quốc Vụ Khanh thời VNCH) trong chính phủ Liên Hiệp năm 1945. Đặng văn Việt, sinh viên năm thứ 3 trường Y Khoa Hà Nội, rời trường sau khi Nhật đảo chánh Pháp, tham gia vào Trường Thanh Niên Tiền Tuyến (một loại trường Quân sự) do Luật sư Phan Anh, Bộ trưởng Thanh Niên trong chính phủ Trần Trọng Kim, thành lập. Hiệu trưởng của trường là Giáo sư Tạ Quang Bửu, người được mô tả là trí thức hàng đầu của Nghệ An, vì xuất sắc trong lĩnh vực khoa học, toán học, triết học, từng du học nhiều năm tại Pháp và tại Anh Quốc.

 

Dù hai anh em ở khác chiến tuyến, nhưng tôi rất yêu quý anh Việt, vì anh có bản chất hiền lành, thật thà đến độ ngây thơ, khiến đôi khi tôi phát cáu, lớn tiếng với anh mà anh không giận. Khi anh Việt sang thăm bà con ở Mỹ, tôi “dụ dỗ” anh ở lại, nhưng anh nhất định về, vì anh nói rằng đã là Cọp sinh ra ở đâu thì Cọp phải chết ở đó! Tiếc rằng dưới chế độ cộng sản, cọp đã bị đảng dũa hết móng vuốt!


BM


Năm 2011, các con của ông anh cuối của tôi (Đặng văn Châu) đem tro cốt của bố từ Pháp về chôn tại nghĩa trang dòng họ Đặng ở Nghệ An. Dù bị địch xem là “thành phần có nợ máu với nhân dân”, tôi vẫn quyết định trở về nước, vì tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn của tôi với ông anh đã thương yêu mình hết mực, thây kệ bản thân mình ra sao thì ra. Tôi đã bị hai Công An Văn Hóa giữ lại làm việc tại phi trường Nội Bài suốt 90 phút đồng hồ và vài ngày sau đó tại khách sạn hơn 4 giờ. Lúc bấy giờ anh Việt đã 91 tuổi, nhưng anh đến đón tôi đi chơi loanh quanh ở Hà Nội trên chiếc “scooter” cà tàng từ thời Bảo Đại còn trị vì, khiến cho tôi ngồi đàng sau cảm thấy bất an hơn cả khi lái máy bay vào đất địch.


BM


Anh Việt thu xếp cho tôi có cuộc gặp gỡ với những đồng chí thuộc cấp của anh trước để trò chuyện. Những người này vốn con nhà tư sản nên đường binh nghiệp cũng lận đận giống anh Việt, cứ mang lon Trung tá Trung Đoàn trưởng Trung đoàn 174 lúc mới 27 tuổi cho tới chết, mặc dầu nổi tiếng là một thiên tài quân sự, đánh trận nào thắng trận nấy, được Thực dân Pháp nể phục, phong cho anh danh hiệu “Hùm Xám”,. Trong khi đó, Chu Huy Mân, gốc bần cố nông, thuộc cấp của anh Việt được thăng chức Đại tướng, Ủy viên Bộ Chính trị!.


BM


Qua màn giới thiệu thằng em “giặc lái” của anh Việt, tôi nói lời mở đầu:

 

“Thưa quý anh,


Xin các anh cho phép tôi được nói lời thẳng thắn của một quân nhân Miền Nam quen thói bộc trực. Tôi rất thương xót cảnh ngộ của các anh, vì trót sinh ra trong gia đình tiểu tư sản, đã chiến đấu hết mình cho Tổ Quốc, nhưng bị cái “chủ nghĩa lý lịch” phân loại, nên không được trọng dụng. Tôi là phi công ở phía thua trận, chứ không phải thua cuộc. Tháng 4 năm 1975 đảng cộng sản đã chiến thắng, nhưng toàn dân Việt Nam đã thua. Thua một cách đau đớn vì năm 1979 bị quân Trung cộng tràn sang dạy cho một bài học mà đảng cắn răng chịu đựng. Vẫn tiếp tục cam phận làm đàn em!

 

Nếu năm 1945, tôi đủ tuổi lính, có lẽ cũng tham gia Mặt trận Việt Minh như các anh. Có thể tôi đã vùi thây trên chiến trường hoặc may mắn còn sống sót thì cũng chịu chung thân phận như các anh ngày hôm nay. Năm lên 10 tuổi, nghe tin anh Việt đánh tan hai Binh Đoàn Pháp, tôi tự hào vì anh minh lập chiến công, đã tung nắm tay lên trời và miệng hoan hô “Hồ Chí Minh muôn năm”, nhưng sau đó hai năm tôi chứng kiến mấy ông du kích chém bay đầu một người phu xe kéo vì tội kéo xe cho Tây. Không bao lâu sau, tôi lại chứng kiến một cậu học trò trạc tuổi tôi đi qua làng, bị du kích nghi làm việc cho Pháp vì trên túi áo sơ-mi trắng có giắt hai cây bút nguyên tử màu xanh đỏ. Ba màu xanh trắng đỏ là biểu tượng cờ tam tài của Thực dân. Tra khảo mãi, cậu bé vẫn nói cháu không phải làm việc cho Tây. Thế là cậu bé bị du kích đánh chết.


BM


Từ đó, tôi ghê tởm sự man rợ của Việt Minh. Dù chỉ là đứa con nít, tôi đã nghĩ nếu Việt Minh thắng Pháp thì đất nước mình sẽ tệ hại hơn bị Thực dân Pháp đô hộ. Quả nhiên, điều tôi nghĩ không sai! Thành phố Hà Nội hôm nay có nhiều nhà cao tầng hơn trước, nhưng người dân vẫn bị ức chế, trí thức không thể mở miệng thì giành độc lập để làm gì?

 

Lúc tị nạn cộng sản tại Hoa Kỳ, tôi có lần nói chuyện điện thoại với bác sĩ Nguyễn Khắc Viện – anh ruột của bà chị dâu tôi – ở Saigon. Tôi cảm thấy thương cho người dân Việt Nam vì hình như nước mình bị quỷ ám hay sao đó, mà người nào học càng cao, bằng cấp càng lớn thì càng ngu. Bác sĩ Nguyễn Khắc Viện bào chữa anh ngây thơ. Nhưng tôi quả quyết trí thức Việt Nam ngu, vì ở Miền Nam có tự do, đời sống vật chất đầy đủ, mà ủng hộ chiêu bài “Chống Mỹ Cứu Nước” là ngu, chứ không phải ngây thơ! Bằng cớ là khi cộng sản chiếm Miền Nam thì trí thức mới vỡ mặt, tìm đường vượt biển.


Hôm qua tôi nói chuyện với anh Đặng văn Việt. Anh không hề biết Trần Dân Tiên, CB là bút hiệu của ông Hồ Chí Minh. Anh không hề biết Hồ Chí Minh ngồi chứng kiến cảnh đấu tố bà Cát Hanh Long Nguyễn Thị Năm, ân nhân của ông Hồ. Đảng cộng sản thi hành chính sách bưng bít, ngu dân thì tôi xin bảo đảm với các anh rằng nước Việt Nam ta trước sau gì cũng sẽ một lần nữa trở thành Giao Chỉ Quận của Trung cộng…”


BM


Mấy đồng chí của anh Việt đều lắc đầu chán nản, khi nghe tôi nói một hơi dài. Họ thú nhận nhờ có sự “giao lưu” với tôi hôm nay mà họ mới biết một số chuyện chưa hề được nghe ai nói tới. Bây giờ họ sống bằng tiền hưu chết đói. Dù bất mãn chế độ, nhưng họ đều cam phận. Bởi vì lên tiếng phản kháng cũng chẳng đi đến đâu, mà còn bị mấy chú Công An tuổi đáng tuổi con mình làm khó dễ, bị mất sổ hưu như chơi.

 

Anh Việt khoe với tôi: “Anh làm được mấy chuyện hay lắm chú ạ! Anh đã gửi đơn lên Bộ Chính Trị, lên Ban Chấp Hành Trung Ương yêu cầu đảng thi hành ba việc:


BM


Thứ nhất, yêu cầu đảng trả lại danh dự cho Bác (tức là Thượng thư Đặng văn Hướng, Bố của anh Việt).

 

Thứ hai, yêu cầu đảng phục hoạt Phong trào Hướng Đạo Sinh để đào tạo thanh niên.

 

Thứ ba, yêu cầu đảng nhìn nhận Sinh viên Trường Thanh Niên Tiền Tuyến có công Chống Pháp Giành Độc Lập”.

 

Tôi trả lời: “Em một lần nữa xin lỗi anh Việt nhé! Dù anh là một nhà quân sự đại tài, ngồi viết mấy cuốn Hồi Ký về lịch sử chiến tranh của dân Việt, nhưng anh vẫn ngây thơ một cách lạ lùng. Anh đòi đảng phục hồi danh dự cho Bác là đảng không thể nào làm được. Bởi vì đảng cộng sản là đảng ăn cắp, ăn cướp, làm gì có danh dự để trả lại cho Bác? Đảng đã có Đoàn Thanh Niên Cộng Sản thì đời nào đảng cho phép phục hoạt Phong Trào Hướng Đạo? Anh không thấy tôn giáo còn bị đảng quốc doanh, thì Hướng Đạo cũng quốc doanh nữa làm sao được?  Còn về Sinh viên Trường Thanh Niên Tiền Tuyến đều được đào tạo thời Chính phủ Trần Trọng Kim thân Nhật, đều là con nhà tư sản mà đảng nhìn nhận có công lao đánh Pháp, thì hóa ra đó là việc làm bỉ mặt những Tướng lãnh xuất thân bần cố nông hay sao?


BM


Nghe tôi phản bác, anh Việt tỏ ra buồn rầu. Còn tôi thì cảm thấy thương ông anh mình sống với cộng sản gần hết đời, mà chẳng hiểu một chút gì về bản chất cộng sản. Sau mấy ngày ở Hà Nội, tôi theo mấy cháu về Nghệ An chôn tro cốt anh tôi tại nghĩa trang dòng họ Đặng và làm giỗ Đại Tôn ở Nhà Thờ Họ. Hai anh em ở chung phòng khách sạn ba ngày, tôi cãi anh Việt đủ cả ba ngày, vì anh vẫn ngây thơ như một chàng sinh viên mới bước chân vào đời, mặc dù anh hơn tôi 20 tuổi và có một quá khứ lẫy lừng.

 

Tôi hỏi Sinh nhật 80 tuổi của anh, đảng có tặng anh cái gì không? Anh lắc đầu bảo không! Tôi nói: “Anh thấy chưa? Dù bọn Thực dân bị anh đánh tả tơi, bây giờ có người mang lon Tướng, nhưng vẫn nhớ ngày sinh nhật của anh, họ mang quà từ Pháp sang Việt Nam mừng anh, trong khi đó đảng coi anh không ra gì. Vậy em nói thà trước kia anh đừng đánh Pháp giành độc lập thì Bác trai không bị đảng đấu tố cho tới chết, Bác gái không uống thuốc độc tự tử, vì quá kinh hãi cộng sản, có đúng không? Anh có biết thân sinh Giáo sư Trần Đức Thảo than thở với con ông điều gì không? “Giá như ngày xưa tôi cho anh học nghề thợ nề, thợ mộc thì ngày nay cái thân anh đỡ khổ, cái thân tôi đỡ khổ và cái dân tộc này đỡ khổ”. Đó là những lời ai oán của một cụ già tận tụy suốt đời nuôi con ăn học mà con lại góp phần vào sự khổ hạnh của dân tộc! Anh Việt thở dài: “Thôi! Anh hiểu rồi! Chú đừng nói nữa chỉ làm anh buồn thêm!”


BM


Bây giờ người anh hùng năm xưa được Thực dân ngưỡng mộ, phong cho danh hiệu “CON HÙM XÁM ĐƯỜNG SỐ BỐN” đã về Trời ở tuổi 101. Em viết bài này để tưởng niệm một người anh thật thà, lương thiện, một anh hùng mạt vận vì chẳng may bị sinh vào dòng dõi danh gia vọng tộc, không thuộc thành phần bần cố nông, cạo mủ cao su ở đồn điền của Tây như Lê Đức Anh để được thăng quan tiến chức trong chế độ.


BM


Em cầu chúc anh Việt mau siêu thoát. Em xin ghi lại vài dòng tiểu sử của anh để thế hệ sau hiểu cảnh ngộ trớ trêu của một người suốt đời mơ ước độc lập, tự do mà mộng không thành. Hy vọng đất nước thoát khỏi nô lệ Trung cộng rất mong manh.


BM


Sơ lược Tiểu sử: Đặng Văn Việt sinh năm 1920, người làng Nho Lâm, xã Diễn Thọ, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An. Gia đình ông có nhiều người nổi tiếng. Tổ tiên ông là danh tướng Đặng Tất, Đặng Dung thời Hậu Trần. Ông nội của ông là Đình nguyên Hoàng giáp Đặng Văn Thụy (khoa Giáp Thìn - 1904), từng làm Tế tửu Quốc tử Giám. Bà nội của ông là bà Cao Thị Bích, con gái của Đông các Đại học sĩ Cao Xuân Dục. Cha ông là Phó bảng Đặng Văn Hướng (khoa Kỷ Mùi 1919), Tham tri Bộ Hình triều đình nhà Nguyễn, Tổng đốc Nghệ An thuộc chính phủ Trần Trọng Kim. Từ năm 1947, ông Đặng văn Hướng là Quốc vụ khanh đặc trách công tác ở 3 tỉnh Thanh - Nghệ - Tĩnh trong Chính phủ Hồ Chí Minh. Mẹ của ông là bà Hoàng Thị Hiến, con gái đầu của cụ Hoàng Đạo Phương. Cụ Phương là anh ruột học giả Hoàng Đạo Thúy, người Anh Cả của Hướng Đạo Sinh Việt Nam.


BM


Hai người dì đều lấy những nhân vật nổi tiếng như bà Hoàng Thị Hảo lấy ông Trịnh Văn Bính (từng giữ chức Thứ trưởng Bộ Tài chính) hay bà Hoàng Thị Minh Hồ lấy thương gia Trịnh Văn Bô, chủ ngôi nhà 48 Hàng Ngang, Hà Nội, nơi Hồ Chí Minh ngồi viết Tuyên ngôn Độc lập. Tài sản của ông bà Trịnh văn Bô bị đảng cướp mất, đòi nhiều lần, nhưng đảng không chịu trả.

 

BM


Bằng Phong Đặng văn Âu

 

Bằng Phong Đặng văn Âu

Friday, September 17, 2021

ĐEM TÂM TÌNH VIẾT LỊCH SỬ - THÙ TRONG GIẶC NGOÀI

 

ĐEM TÂLỊCH SỬM TÌNH VIẾT 

THÙ TRONG GIẶC NGOÀI

BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

Thành phố Westminster, Quận Cam, Hoa Kỳ.

Ngày mồng một Tết năm Kỷ Hợi (ngày 5 tháng 2 năm 2019 dương lịch)

Anh David Nguyễn thân mến,

Đêm qua, tôi đã “co cẳng đạp thằng Bần Cố Nông ra cửa; sáng nay, tôi đã “mở cửa đón ông Phúc vào nhà (chắc chắn ông Phúc này không phải Nguyễn Xuân Phúc của nợ). Tuổi đời chúng ta càng ngày càng chồng chất, sức lực càng lụi tàn dần mà ước vọng cho quê hương Việt Nam và đất nước cưu mang chúng ta nhiều buồn hơn vui.

Chẳng cần phải là nhà tiên tri hay nhà tương lai học (futurist), tôi có thể nói một cách quả quyết rằng nước Mỹ nước cho chúng ta dung thân sẽ sụp đổ, nếu tầng lớp trí thức Mỹ mê muội chạy theo chủ nghĩa xã hội mà loài người đã ném vào thùng rác.

Với tôi, trí thức là bộ óc của nhân dân. Khi trí thức mê muội, u tối, vô trách nhiệm, thì Đất Nước bị suy vong là điều chắc chắn.

Câu chuyện Trọng Thủy Mỵ Nương tuy chỉ là huyền thoại, nhưng tổ tiên chúng ta có dụng ý truyền lại cho con cháu một bài học về họa mất nước. Tiếc rằng bài học do tổ tiên truyền lại mà hậu sinh chúng ta không chịu học, nên mất nước

Miền Nam bị rơi vào tay quân xâm lược Miền Bắc không phải vì Việt Cộng tài giỏi. Nhưng vì sự phản bội của những thành phần trí thức, lãnh đạo tôn giáo, chính trị sống ở Miền Nam mà chia rẽ nhau hoặc ngấm ngầm làm tay sai cho Việt Cộng. Dù quân đội VNCH thiện chiến đến đâu cũng không thể bảo vệ một đất nước bị chính người dân của mình phản bội.

Sau ngày 30 Tháng Tư nhiều kẻ gọi là “ăn cơm Quốc gia thờ ma Cộng sản” đã lộ diện, không cần kể ra thì anh David đã biết rõ.

Chính trị Mỹ hiện nay rất giống tình trạng chính trị của Miền Nam trước năm 1975. Tôi lặp lại với anh một lần nữa rằng nước Mỹ trước sau gì cũng sụp đổ, nếu những thành phần trí thức mà không thức tỉnh để cảnh báo toàn dân. Anh David sẽ hỏi tại sao tôi đổ tội cho thành phần trí thức, phải không? Xin đáp: Bởi vì trí thức là những người nhìn xa trông rộng, mà lại im lặng trước tình hình đất nước hoặc hùa theo bọn xấu chủ trương “Xã Hội Chủ Nghĩa” vì tiền tài, danh lợi, địa vị thì toàn dân sẽ “Xuống Hố Cả Nút” thôi!

Những người cha đẻ của nước Mỹ đã thiết kế một bộ máy lưỡng đảng, chính quyền pháp trị, tam quyền phân lập để giám sát lẫn nhau. Ngoài ra, quyền tự do báo chí được tôn trọng một cách triệt để. Chế độ lưỡng đảng hoạt động giống như cái quả lắc đồng hồ (pendulum) để cho không một đảng nào quá tả hoặc quá hữu. Chính nhờ đó mà nền dân chủ nước Mỹ tiến bộ và lâu bền hơn bất kỳ quốc gia nào trên thế giới.

Lại thêm, nước Mỹ được xây dựng lên bởi những người cha đẻ có đức tin Thiên Chúa, đạo đức dựa trên Thánh Kinh. Bởi thế phương châm “In God We Trust” là khuôn vàng thước ngọc trong đời sống chính trị lẫn đời sống văn hóa của nhân dân Mỹ.

Nhưng với thời gian, đạo đức nước Mỹ dần dần suy đồi. Với lối sống phóng túng, sa đọa, vật chất mà giới tài tử điện ảnh luôn luôn chống lại những ứng cử viên nào muốn bảo tồn giá trị nền tảng đạo đức truyền thống. Tôi dùng chữ “bảo tồn” chứ không dùng chữ “bảo thủ” dịch từ chữ “conservative”. Bởi vì chữ “bảo thủ”, theo tôi, có nghĩa là lạc hậu, không chấp nhận sự tiến bộ.

Tổng thống Richard Nixon bị kết tội vì cho đàn em mình đột nhập vào cơ sở tranh cử của đảng Dân chủ. Không những ông bị đảng Dân Chủ làm áp lực phải từ chức; đảng Cộng Hòa cũng mạnh mẽ đòi Nixon từ chức mà người cầm đầu là Thượng Nghị sĩ Barry Goldwater. Tức là đảng Cộng Hòa biết đặt luật pháp trên quyền lợi đảng.

Tổng thống Bill Clinton làm tình với cô sinh viên nội trú Monica Lewinsky trong lúc điện đàm thuyết phục Quốc Hội thông qua một đạo luật. Bill Clinton lên đài truyền hình thề sống thề chết không hề biết cô Monica Lewinsky là ai, khiến cho cô phải trình chiếc váy dính tinh dịch của Bill Clinton, thì ông ta mới “bẽn lẽn” nhìn nhận. Theo luật pháp, Bill Clinton phạm tội nói dối hữu thệ (lie under oath hay perjury) mà theo luật thì người phạm tội ấy phải bị tù ít nhất 5 năm. Nhưng không một vị dân cử nào của đảng Dân Chủ lên tiếng đòi Bill Clinton phải từ chức. Điều đó chứng tỏ bản chất của đảng Dân Chủ đồng lõa với kẻ phạm pháp!

Cặp vợ chồng Bill Clinton đam mê quyền lực không biết xấu hổ với công luận đã đành. Cả đảng Dân Chủ đều cùng một loại: Bảo vệ quyền lực đảng bằng mọi giá! Thời bấy giờ dư luận lên án vị lãnh đạo hàng đầu của nước Mỹ đã biến Tòa Bạch Óc (biểu tượng quyền uy Quốc gia) thành khách sạn cho khách làng chơi

Kể từ ngày đó, đảng Dân Chủ đưa nền chính trị Hoa Kỳ xuống cấp về mặt đạo đức, về mặt pháp lý.

Hơn 43 năm ở Mỹ, tôi chưa từng chứng kiến tình hình chính trị của Hoa Kỳ đáng xấu hổ như bây giờ. Ông Barack Hussein Obama là Hồi giáo, đồng đạo với bọn khủng bố đánh sập tòa Tháp Đôi vào Tháng 9 ngày 11 năm 2001. Thế mà qua năm 2008, Obama lại được bọn truyền thông vận động quần chúng bỏ phiếu ủng hộ để trở thành nhà lãnh đạo của một đất nước thờ Chúa Jesus! Lớn lên, Obama thụ giáo người thầy tên là Frank Davis Marshall, một thủ lãnh đảng Cộng Sản Hoa Kỳ. Để có thể hoạt động chính trị, Obama rửa tội để trở thành Christian, nhưng lại rửa tội tại nhà thờ Trinity Church có ông Mục sư Jeremiah Wright là người luôn luôn lớn tiếng gào: “God Damn America”. Khi khởi sự ra tranh chức Thượng Nghị sĩ, Obama chọn nhà của Bill Ayers, một giáo sư hoạt động khủng bố chống Mỹ. Cứ nhìn vào những người thân cận chung quanh Obama thì chúng ta có thể đoán trước Obama muốn đưa nước Mỹ thành nước cộng sản.

Barack Obama là người có lý lịch rất mơ hồ giống Hồ Chí Minh. Không ai biết chắc Obama sinh ở đâu, học trường Đại học nào, do ai cấp học bổng … Học bạ, giấy khai sinh thực thụ của Obama đều bị niêm phong và được bảo mật tối đa. Ngay cả người anh cùng cha khác mẹ của Obama là Malik Obama tố giác sự dối trá của Barack Obama cũng không khiến cho truyền thông muốn điều tra tìm Sự Thật. Tôi không hiểu nhóm quyền lực nào có thể bao che sự bí ẩn của một nguyên thủ quốc gia lạ lùng đến thế?

Vì các định chế dân chủ lâu đời của nước Mỹ quá vững vàng, Obama trong 8 năm cầm quyền, chưa thể nào giật sập nước Mỹ. Cho nên, Obama đã dùng mọi biện pháp để biến những đầu não cơ quan an ninh như FBI, CIA, NSA trở thành công cụ của ông nhằm giúp cho đảng Dân Chủ tiếp tục nắm giữ Tòa Bạch Ốc. Bà Hillary Clinton là người say mê quyền lực đến độ điên cuồng, không cần biết đến quyền lợi sống còn của Quốc gia, nên sẵn sàng làm theo lệnh của Obama, vì bà đã bị Obama cấy “sinh tử phù”.

Mặc dù Hillary Clinton được 10 trường Đại học danh tiếng nhất nước Mỹ ủng hộ (endorse), được 95% truyền thông mở hết công suất quảng cáo, được tỉ phú khuynh tả đổ tiền vào đầu tư, nhưng ông Donald J. Trump đã chiến thắng một cách vẻ vang. Dù là một Phật tử, tôi cũng phải tin Thiên Chúa đã độ trì cho một nhà lãnh đạo Hoa Kỳ hết lòng tin tưởng vào “In God We Trust”, chiến thắng bọn ma vương. 

Các ông, bà lãnh đạo cơ quan an ninh chắc mẫm sự thắng lợi của Hillary, nên họ không sợ ai có thể phanh phui việc làm mờ ám, ngụy tạo hồ sơ của họ. Những phần tử nằm vùng như Jeff Session, Comey, Brennan và băng đảng dần dần lộ diện. Chủ mưu hạ đối thủ bằng mọi giá của đảng Dân chủ ghê gớm đến nỗi người ta bảo rằng “scandal” của Richard Nixon trong vụ Watergate không nghĩa lý gì cả,

Phương châm hành động chính trị trước kia của Hoa Kỳ là “if you cannot beat them, you better join them” thì ngày nay đảng Dân chủ làm ngược lại “if you cannot beat them, you must destroy them at anny price”.

Từ ngày ông Donald J. Trump đắc cử Tổng thống, mặc dù đạt được nhiều thắng lợi tại nội địa cũng như trên chính trường quốc tế, nhưng đảng Dân chủ vẫn dùng những phương cách tồi bại của Việt Cộng để hạ thủ đối phương: dối trá, bịp bợm, chụp mũ, vu khống …

Nguyên tắc đạo đức của truyền thông là “fair, balance, accuracy” thì ngày nay bị gọi là “truyền thông thổ tả”. Sự xuống cấp nghề nghiệp của truyền thông, khiến chúng ta phải tin rằng họ đã bị Trung Cộng bỏ rất nhiều tiền ra mua chuộc. Bọn truyền thông “fake news” quả thực là một lũ lưu manh, hoạt động giống như bộ máy tuyên truyền của Việt Cộng. Chúng lặp đi lặp lại nhiều điều không đúng sự thật để “tẩy não” quần chúng.

Theo dõi cuộc chuẩn nhận ở Thượng Viện cho ông Brett Kavanaugh trở thành Chánh án Tối Cao Pháp Viện, tôi thấy rõ sự tồi bại của các nhà làm luật của đảng Dân chủ. Tất cả Nghị sĩ Dân chủ đều quả quyết hoàn toàn tin tưởng vào bà giáo sư Christine B. Ford tố cáo ông Kavanaugh về tội xâm phạm tình dục là thực. Mặc dầu ông Kavanaugh đem cuốn lịch hoạt động (agenda of activity) từ thuở ông còn là học sinh để chứng minh ông không có mặt vào thời gian và địa điểm bà giáo sư Ford tố cáo.

Về sau, giáo sư Ford thú nhận bà được phe Dân chủ mua thật nhiều tiền để tố điêu. Bà Ford còn nói rằng bà muốn nổi tiếng. Trước lời thú nhận của bà Ford mà tôi không thấy một ông, một bà Thượng Nghĩ sĩ nào của đảng Dân Chủ nói một lời xin lỗi. Như thế, làm sao tôi không khinh những nhà làm luật của đảng Dân Chủ?!

Rồi đến vụ Nancy Peloci, cùng với Chuck Schumer cương quyết chống lại việc xây bức tường tại biên giới phía Nam, mà trước đó dưới thời Obama thì họ ủng hộ một cách hăng hái. Tất nhiên Nancy Peloci và Chuck Schumer đều biết dân nhập cư lậu gồm có bọn ăn cướp, bọn buôn lậu ma túy, bọn buôn người. Nhưng họ đều nhất quyết không bỏ một dollars cho việc xây tường và Nancy Peloci nói rằng dựng bức tường là phi đạo đức. Trong khi đó cả Chuck Schumer và Nancy Peloci đều im lặng trước dự luật của Cathy Trần đề nghị quyền phá thai vào lúc sản phụ sắp sinh con!

Tổng thống Donald Trump gọi đảng Dân Chủ là đảng của TỘI ÁC là đúng, vì họ đòi hủy bỏ tổ chức ICE và bảo vệ “Sanctuary City” (thành phố chứa chấp tội phạm).

Nay Tổng thống Donald Trump gọi đảng Dân Chủ là đảng của SỰ CHẾT (Death Party) cũng đúng luôn, vi họ đòi thông qua dự luật phá thai tới ngày gần sinh.

Thú thực với anh David rằng Nancy Peloci không đáng được gọi là Bà và Chuck Schumer không đáng được gọi là Ông. Dù không có chứng cớ, tôi vẫn nghi ngờ các nhà dân cử của đảng Dân Chủ và bọn truyền thông thổ tả đều được Trung Cộng bỏ rất nhiều tiền mua chuộc để họ phá hoại nước Mỹ.

Không thể công kích những thành quả mà Tổng thống Donald Trump mang lại, đảng Dân Chủ chỉ còn biết chụp cho ông cái mũ “kỳ chủng tộc”, độc tài như Hitler hoặc “phát xít” như Mussolini hoặc liên tục đòi mở các cuộc điều tra Tổng thống. Từ khi ông Trump làm Tổng thống, đảng Dân chủ không hề có một dự án nào ích quốc lợi dân.

Tóm lại, Trung Cộng là tai họa của nhân loại; đảng Dân chủ quyết tâm triệt hạ Tổng thống Donald Trump một nhà lãnh đạo đạt nhiều thành tích cho quốc gia cho bằng được, thì đảng Dân Chủ tất nhiên trở thành kẻ thù của nhân dân Hoa Kỳ. Chắc chắn đảng Dân chủ biết không thể truất phế Tổng thống Trump. Nhưng họ dùng báo chí và các nhà lập pháp bôi bẩn Thổng thống Trump để đưa nước Mỹ “tiến nhanh, tiếng mạnh, tiến vững chắc lên Xã Hội Chủ Nghĩa.”!

Anh David Nguyễn thân mến,

Viết cho anh ngang đây, tôi phải tạm dừng bút để theo dõi thông điệp đầu năm của Tổng thống Donald Trump đọc tại diễn đàn lưỡng viện Quốc Hội. Phải nói rằng bài diễn văn của Tống thống Trump quá tuyệt vời. Trên cả tuyệt vời! Ông coi sự thắng lợi không thuộc về đảng nào, mà là sự thắng lợi của quốc gia, của toàn dân Hoa Kỳ

Ông muốn hai đảng đoàn kết để phụng sự quốc gia. Ông bày tỏ lòng biết ơn đối với những cựu chiến binh Hoa Kỳ trong công cuộc giải phóng Âu Châu. Ông nhắc đến phi hành gia Buzz Aldrin, người cắm lá cờ Hoa Kỳ lên mặt trăng. Rồi ông ca tụng tấm lòng hào hiệp của cô gái trẻ mắc bệnh ung thư. Ông phóng thích những người tù (da đen) bất bạo động bị án tù quá nặng. Sở dĩ tôi cho bài diễn văn của Tổng thống tuyệt vời, vì qua những lời lẽ chân tình của ông, thì tôi thấy rõ đó một người hết lòng yêu nước và tha thiết kêu gọi đảng đối lập lựa chọn sự Vĩ Đại (Greatness).

Tôi nhận thấy phản ứng trên những bộ mặt của Nancy Peloci, Chuck Schumer và các nhà dân cử đảng Dân chủ thật đáng ghét làm sao! Ông Trump được đánh giá là vị Tổng thống giữ đúng lời cam kết với cử tri nhất. Bọn Dân chủ đòi mở cửa biên giới phía Nam để cho người nhập cư bất hợp pháp vào tự do và dân lậu được quyền bỏ phiếu như công dân là có ý đồ giành quyền lực về tay mình, bất chấp đất nước ra sao thì ra.

Đảng Dân chủ ngày nay lấy phương châm “Cứu Cánh Biện Minh Phương Tiện” y hệt như Việt Cộng! Nên biết rằng một cá nhân mà có quan niệm sống với câu phương châm “Cứu Cánh Biện Minh Phương Tiện” thì cũng không ra gì. Huống chi đảng lãnh đạo Đất Nước mà chủ trương “Cứu Cánh Biện Minh Phương Tiện” thì chắc chắn quốc gia sẽ tiêu vong. Điều mà tôi lo ngại cho tương lai nước Mỹ là những nhà lãnh đạo đảng Dân chủ không có khả năng biết xấu hổ, giống như lãnh đạo Việt Cộng!

Truyền thống dân chủ Mỹ thường thay đổi Tổng thống đảng sau 2 nhiệm kỳ, trừ một số trường hợp ngoại lệ. Sau khi dứt nhiệm kỳ 8 năm của Tổng thống Donald Trump, rất có thể chức Tổng thống sẽ về tay đảng Dân chủ, thì đảng Dân chủ sẽ làm cho nước Mỹ sụp đổ vì chạy theo trò bịp bợm, đạo đức giả Xã Hội Chủ Nghĩa. Tôi đã thấy âm mưu trường kỳ mai phục của đảng Dân chủ.

Các trường Đại học danh tiếng Hoa Kỳ là lò đào tạo tầng lớp lãnh đạo tương lai của nước Mỹ. Tất cả các trường Đại học danh tiếng đều có nền giáo dục chính trị phóng túng (liberal) quyết liệt đến độ nếu một giáo sư nào tỏ ra ủng hộ “conservative”, liền bị cho thôi việc ngay. Nhất là ngành báo chí, truyền thông được dạy dỗ khoa nói dối giống như Việt Cộng!

Anh David Nguyễn thân mến,

Tôi đã viết nhiều bài trong tư cách của một người có kinh nghiệm mất nước về tay Việt Cộng để cảnh báo tai họa. Nghĩ phận mình chỉ là hạng tép riu, tiếng nói của mình chẳng có tí gram nào trong dư luận Hoa Kỳ, vì thế, tôi đã viết hai bức thư nhờ Tiến sĩ Stephen Young, Khoa trưởng ngành Luật của Đại học danh tiếng, chuyển mối quan tâm của tôi đến những thành phần trí thức của Mỹ. Nhưng Tiến sĩ Stephen Young vẫn im lặng, tôi đoán rằng ông Giáo sư Đại học cũng bị quỷ ám, nên không thấy những lãnh tụ đảng Dân Chủ đều là những thành phần đạo đức giả, mỵ dân để đoạt quyền cai trị.

Ông Ronaldd Reagan trước kia là đảng viên đảng Dân chủ, nhưng ông thấy đảng của ông đi về phía tả quá độ, hèn nhát đối với cộng sản. Do đó, ông đã đổi sang đảng Cộng hòa và trở thành một trong những Tổng thống được lịch sử ca tụng. Công lao lớn nhất của Tổng thống Reagan là triệt hạ Liên bang Xô Viết và các chư hầu.

Ngày nay, đảng Dân chủ không phải là đảng đối lập chính trị như trong quá khứ, mà là một đảng đang dùng sách lược đấu tranh của Việt Cộng (dối trá, bịp bợm. điêu ngoa, mỵ dân rẻ tiền) để chống người yêu nước Donald Trump thề làm cho nước Mỹ hùng cường, phồn thịnh mà không có một Nghị sĩ, Dân biểu nào bỏ đảng để đổi sang đảng Cộng hòa thì tôi càng thấy đảng Dân chủ rất giống Việt Cộng ở chỗ “Còn Đảng Còn Mình”.

Nếu đảng Dân chủ bắt chước đường lối đấu tranh của Việt Cộng với chủ trương “Vô Gia đình, vô Tổ quốc, vô Tôn giáo”, tôi quả quyết rằng Trung Cộng sẽ thống trị thế giới, không chạy vào đâu được!

Chiêu bài tranh cử của các ứng viên Dân chủ như mở cửa biên giới, dẹp bỏ cơ quan ICE, nâng thuế nhà giàu 70%, Đại Học miễn phí, y tế miễn phi (cho cả di dân bất hợp pháp), hủy bỏ ngành Hàng Không (Air Travel) để tránh ô nhiễm không khí. Thậm chí cấm nuôi bò thải phân làm ô nhiễm môi trường …  Cái cương lĩnh quái đản đó mà quyền cai trị vào tay đảng Dân chủ thì nước Mỹ tiêu vong là cái chắc!

O

Khởi sự viết thư này cho anh David từ ngày đầu năm, mà hôm nay mới xong, vì bận rộn nhiều việc linh tinh trong mấy ngày Tết.

Là người bị mất nước vào tay Việt Cộng, rồi chứng kiến Việt Cộng bán nước cho Trung Cộng một cách rõ ràng, tôi không thấy có chút hy vọng nào đồng bào mình có thể quang phục quê hương. Nay được nghe lời tuyên bố hùng hồn của lãnh tụ cường quốc số một thế giới quyết tâm tiêu diệt Xã Hội Chủ Nghĩa, mà mình hân hạnh được làm công dân, thì tôi thấp thoáng thấy tia sáng tự do cho QUÊ MẸ đang lần lần ló dạng ở cuối đường hầm. Cộng Đồng Việt Nam ở Hải ngoại đang có cuộc khủng hoảng lãnh tụ, vì không ai chịu ai. Vậy tại sao những công dân Hoa Kỳ gốc Việt không thành lập một tổ chức quần chúng ủng hộ Tổng thống Donald Trump, một nhà quán quân thề tiêu diệt Xã Hội Chủ nghĩa (cộng sản). Khi đó chúng ta, những người tị nạn cộng sản đích thực, có lý do yêu cầu các cơ quan thi hành pháp luật Mỹ trục xuất những phần tử làm tay sai Việt Cộng.   

Bằng Phong Đặng văn Âu

Bangphongdva033@gmail.com  Telephone: 714 276 5600