Dưới đây là tâm tình của một người Không Quân Việt Nam Cộng Hòa yêu nước:
Search This Blog
Wednesday, August 28, 2019
Tuesday, August 20, 2019
TỔ QUỐC TRÊN HẾT - DÂN TỘC TRÊN HẾT
TỔ QUỐC
TRÊN HẾT
DÂN TỘC
TRÊN HẾT
BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU
Thành phố Westminster, California, ngày 20 thág
8 năm 2019.
Chào Chú Em Nguyễn Phú Trọng,
Sáng nay thức dậy sớm, đọc tờ báo Thanh Niên,
tôi thấy có hàng chữ lớn chạy dưới tên tờ báo: “TỔ QUỐC TRÊN HẾT, DÂN TỘC TRÊN HẾT”, tôi liền viết vội bức thư này
cho chú để hỏi Đảng Cộng Sản hãy cho biết Tổ Quốc là Tổ Quốc nào. Tổ Quốc Việt
Nam hay Tổ Quốc Tàu lạ? Dân tộc là Dân Tộc nào? Dân Tộc Hùng Vương hay Dân Tộc Hán Cao Tổ?
Sở dĩ tôi đòi hỏi chú nói cho rạch ròi để nhân
dân không bị lừa như “đi học tập một tháng rồi cho về” mà bị giam vào “Trại Tập
Trung” mút chỉ cà tha. Hoặc cái câu “Độc
Lập – Tự Do – Hạnh Phúc” mà chủ quyền quốc gia không còn, ai đòi Tự Do thì
bị đánh vỡ mồm và đời sống nhân dân khốn khổ còn hơn súc vật. Đó là những sự kiện
có thật. Tôi không phịa ra để Chú Em buộc tội tôi là thành phần phản bội Đât Nước.
Trước đây, Tổng Bí thư Nguyễn văn Linh dùng ba
chữ tắt NVL của tên mình để đưa ra khẩu hiệu NÓI VÀ LÀM với mục đích đánh lừa thiên hạ. Nhưng Nói thì có Nói, mà
Làm thì “đéo” Làm! Xin lỗi Chú Em, đừng cho rằng tôi thô lỗ, bất lịch sự. Tôi
phải dùng ngôn ngữ của thời đại Xã Hội Chủ Nghĩa để Chú chóng hiểu hơn. Hiểu
chưa?
Vậy tôi đề nghị Chú Em ra lệnh đảng thi hành một
số việc:
1/ Không bắt bớ, đánh đập bất cứ ai nói “Hoàng
Sa – Trường Sa là của Việt Nam.
2/ Phải chính danh. Nếu thấy tàu của Trung Cộng
xâm phạm lãnh hải Việt Nam, đánh đập ngư dân Việt Nam thì phải gọi đích danh là
tàu Trung Cộng; chứ không được sợ phạm húy mà gọi là Tàu Lạ!
3/ Ngưng gửi Công An đội lốt Nhà Sư ra Hải Ngoại
để mở Chùa làm kinh tài và phá hoại giáo lý Nhà Phật. Chú Em nên nhớ Phật cũng
linh thiêng lắm; chứ không phải cứ chắp tay từ bi hỉ xả mãi đâu. Sự quả báo rất
là kinh khủng và có thật đấy! Chú Em không thể lường trước được đâu! Hãy nghe lời
tôi đi!
4/ Hãy dẹp bỏ câu khẩu hiệu “Thà Mất Nước Còn
Hơn Mất Đảng” và cái câu “Còn Đảng Còn Minh” để thay thế bằng cái câu “Thà Chết
Chứ Không Chịu Mất Nước” và câu “Dân Tộc Ta Còn Thì Tổ Quốc Ta Còn”.
Tôi tạm đề ra một số yêu cầu đó thôi, mà Chú Em
thi hành thì nhân dân có thể bắt đầu tin tưởng phần nào. Nếu Chú Em làm như lời
tôi khuyên, Chú Em sẽ được nhân dân tôn sùng thật sự; chứ không phải giả vờ sợ
hãi trước mặt, mà đấm Con C sau lưng đâu
Ngoài ra, Chú Em lập tức triệu hồi tỷ phú Hoàng
Kiều về nước để trị tội xỉ vả Dân Tộc, nếu Chú Em còn xem đồng bào tỵ nạn ở Hải
Ngoại cũng là Dân Tộc Việt Nam. Đồng thời Chú Em khuyên Hoàng Kiều ăn mặc cho
đàng hoàng; nói năng cho lễ phép lịch sự. Đừng bắt chước mấy thằng cà lơ thất
thiểu mà làm nhục Dân Tộc
Các nước khi chưa mở mang như Nhật Bản, Nam Hàn,
Đài Loan … phải gửi thanh niên ra các nước văn minh để học hỏi và về giúp nước
mau tiến bộ về mặt kỹ thuật. Việt Nam đang có một nguồn tài sản chất xám và tài
chánh rất lớn. Nếu Chú Em thi hành những điều tôi đề nghị, thì những chuyên gia
thượng thặng của con cái người ty nạn sẽ trở về giúp phát triển Đất Nước và nguồn
tài chánh sẽ đổ về dồi dào đủ để khỏi đi vay nợ nước ngoài.
Ngửa tay đi xin, nhục lắm Chú Em Nguyễn Phú Trọng
ạ!
Nhân tiện đây, tôi kèm theo bức thư tôi viết cho
Chú Em từ ngày 30 Tháng 8 năm 2018 để Chú Em đọc và để thấy tôi luôn luôn là một
người thiết tha yêu Dân Tộc và luôn luôn đặt Quyền Lợi Tổ Quốc trên hết.
Chủ Nghĩa Cộng Sản đã bị phá sản từ thế kỷ trước
rôi! Nhân loại đã ném nó vào thùng rác rồi! Chú Em ôm lấy nó làm gì mà than thở
“chẳng biết 100 năm nữa, nước Việt Nam ta có tiến lên được Xã Hội Chủ Nghĩa hay
không?
Những lời tôi viết cho Chú Em là những lời vàng
ngọc đấy chú ạ! Chủ Em nghe lời tôi, chắc tên tuổi của Chú Em và dòng họ của
Chú Em sẽ thơm lừng trong lịch sử!
Đừng đợi tới lúc cậu Hoàng Kiều lớn tiếng nạt nộ
“HIỂU CHƯA?” nghe Chú Trọng.
THƯ
KHÔNG NIÊM VIẾT CHO
NGUYỄN
PHÚ TRỌNG,
TỔNG
BÍ THƯ ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM
BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU
Thành
Phố Westminster, Quận Cam, Tiểu bang California, Hoa Kỳ.
Thứ
Năm, ngày 30 tháng 8 năm 2018.
Chào
chú em Nguyễn Phú Trọng,
Nhân
danh một người lớn tuổi hơn chú, từng đặt chân đến nhiều vòm trời thế giới, từng
đọc nhiều sách từ những luồng tư tưởng tiên tiến, từng nghiên cứu các chế độ
chính trị của nhiều quốc gia, chắc chắn sự trải nghiệm cuộc đời của tôi phải
già dặn hơn chú; tầm nhìn của tôi phải cao và xa hơn chú. Ngoài ra, với cái tâm
vô cầu không màng danh vọng, tiền bạc, địa vị, nên cái tuệ của tôi sáng sủa hơn
chú. Do đó, tôi có đôi điều rất thực tiễn để truyền đạt tới chú mà chú phải lắng
nghe, vì có lợi cho bản thân chú. Người cộng sản nào cũng thờ “chủ nghĩa duy lợi”.
Đúng không?
Biết
chú là người cộng sản đã thề nguyền “thà mất nước hơn mất đảng”, tôi sẽ
không nói đến sự tồn vong của Tổ Quốc. Tôi cũng sẽ không bàn đến đạo làm người
có văn hóa văn minh để cho chú cười nhạo tôi là kẻ mang đầu óc tiểu tư sản. Các
chú quen sùng bái Staline, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh đều là những tên tội đồ
giết người không gớm tay, mà tôi đề cập đến các bậc Thánh hiền thì hóa ra tôi
là kẻ tối dạ à? Tôi cũng sẽ không nói đến thanh danh, uy tín của nhà lãnh đạo,
vì dân nhậu trong nước đã kháo nhau rằng không một thằng lãnh đạo cộng sản nào
có sợi dây thần kinh biết xấu hổ.
Bởi
vậy, tôi chỉ nói đến mạng sống của riêng chú mà thôi, bởi vì tôi biết rất rõ bất
cứ anh chị chóp bu cộng sản nào cũng đều tham sống, sợ chết. Nếu không sợ chết,
thì mắc mớ gì phải tẩm bổ thai nhi, thiên niên hà thủ ô hay nấm linh chi nghìn
tuổi để trường thọ? Và nếu không sợ chết, thì các chú tội gì phải hèn với giặc
ác với dân, đúng không?!
Khi
hay tin chú Ba Nguyễn Tấn Dũng tuyên bố: “Chúng ta không thể vì mấy chữ Bốn Tốt và Mười Sáu Chữ
Vàng mà đánh mất chủ quyền Quốc gia”, tôi nghĩ bụng rằng anh Thủ
tướng cộng sản này ngon. Có lẽ anh ta còn mang một chút máu “Anh Chị” của dân
Nam Kỳ lục tỉnh giống như Năm Lửa, Bảy Viễn hay Ba Cụt trong người, nên tôi liền
viết đôi điều cố vấn cho anh ta để cứu mạng anh ta.
Bất
cứ một Việt Cộng nào ở địa vị bé tí hay lãnh tụ mà dám nghĩ đến thôi, chưa cần
phát ra thành lời, mà dám đề cập đến chủ quyền quốc gia là tiêu mạng trước đàn
anh Trung Cộng hay đám tay sai lập tức. Bằng cớ là bất cứ ai hô to “Trường Sa,
Hoàng Sa là của Việt Nam” thì liền bị Công An đánh cho vỡ mồm ngay. Vậy Ba Dũng
trong cơn đắc chí liều mình tuyên bố về chủ quyền, là cái mạng của anh ta đã nằm
trong tầm ngắm của tình báo Hoa Nam rồi. Tôi đề nghị Ba Dũng hãy cấp tốc làm mấy
việc sau đây:
Thứ
nhất, bí mật bắt tay với CIA để có sự hỗ trợ của Hoa Kỳ,
Thứ
hai, nhân lúc Đảng tổ chức Đại hội, hãy cho Công An vào tóm toàn bộ Ủy viên Bộ
Chính trị, Ủy viên Ban Chấp Hành Trung Ương nhốt vào một nơi, rồi làm cuộc
thanh lọc. Hễ anh chị cán bộ nào thân Trung Cộng thì thủ tiêu không thương tiếc.
(Thủ tiêu là ngón nghề của cộng sản, đâu có gì khó khăn mà lương tâm áy náy?).
Thứ
ba, trả tự do cho tất cả những tù nhân bất đồng chính kiến, tuyên bố giải tán đảng
cộng sản, chấp nhận đa nguyên đa đảng, tổ chức bầu cử tự do …
Tôi
còn bảo đảm với Ba Dũng xác xuất thành công rất cao, bởi vì toàn dân đang chán
ghét chế độ. Họ sẽ liều mạng nhào ra bảo vệ sinh mạng chú ấy. Nhưng nếu không
thành công đi nữa, thì chú Ba vẫn sẽ được lịch sử phong Thánh. Đó là cơ hội bằng
vàng ngàn năm một thuở: Để lại danh thơm
muôn đời. Nhưng tiếc thay! Chú Ba Dũng, mang tên Dũng nhưng chết nhát,
không dám hành động.
Tôi
thiết nghĩ chú Ba Dũng tự tin rằng chung quanh mình đều là bộ hạ do mình cắt cử
thì họ sẽ mãi mãi trung thành với mình; địa vị của mình vững như bàn thạch,
không ai dám động đến mình. Chú ấy dốt quá! Chẳng hiểu tí gì về cái tình đồng
chí cộng sản!
Khi
được tin Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng phê bình chú Ba Dũng, nhưng không gọi
đích danh, mà chỉ dám gọi Đồng chí Ba X, tôi nhận thấy số phận của Ba Dũng sắp
nguy tới nơi rồi. Tôi liền viết bức thư thứ hai để khuyến cáo chú ấy cấp tốc
hành động.
Tôi
lập luận rằng phàm là cộng sản thì anh nào cũng rất “hãnh tiến” về cái chức
danh của mình. Thế mà Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng hạ mình gọi viên Thủ tướng
do mình bổ nhiệm là “Đồng chí Ba X”, tức là chú Trọng học cái mưu mẹo của Lưu Bị
thời Tam Quốc khi nghe Tào Tháo ngợi khen mình là anh hùng, liền giả bộ làm rơi
chén rượu đang uống. Mục đích của Nguyễn Phú Trọng là làm cho Ba Dũng tưởng
Nguyễn Phú Trọng sợ mình thật, nên mất cảnh giác. Ba Dũng bình chân như vại,
không chịu ra tay!
Sau
khi chú Trọng sang Bắc Kinh triều kiến Hoàng đế Tập Cận Bình trở về, tôi biết
ngay sự nghiệp chính trị của chú Ba Dũng coi như chấm dứt. Bởi vì địa vị của bất
cứ anh lãnh đạo Việt Cộng nào cũng đều nằm trong tay Trung Cộng, dù cho những
tay chân bộ hạ đều do mình nặn ra. Quả nhiên, tôi đoán không sai!
Này
chú Nguyễn Phú Trọng,
Chú
thâm độc lắm! Chú đưa Nguyễn Bá Thanh – cựu Bí thư Thành Ủy Đà Nẵng – về bên
kia thế giới gọn gàng. Trong khi đó, chú dần dà chặt tay chân của Ba Dũng,
nhưng lại để yên Ba Dũng, khiến cho tinh thần Ba Dũng khủng hoảng, thắp thỏm chẳng
biết lúc nào mình bị Nguyễn Phú Trọng bắt nhốt vào tù.
Nhưng
khoan! Chú đừng tưởng địa vị Tổng Bí thư của chú được Tập Cận Bình bảo kê, là
cái mạng của chú an toàn.
Thời
thế đã đổi khác lắm rồi, chú Trọng ạ! Mấy đời Tổng thống trước của Mỹ thuộc loại
chính trị gia muốn yên thân, không thấy Trung Cộng là hiểm họa của đất nước
mình. Còn Donald J.Trump là nhà doanh nghiệp đã tỏ ra lo lắng cho tương lai nước
Mỹ vì mối họa của Trung Cộng từ hơn thập niên qua.
Là
một tỉ phú bay bướm, sống cuộc đời vương giả, Donald Trump có thiếu gì ông bà
làm chính trị đến luồn cúi, xin yểm trợ tài chánh để tranh cử. Ông Trump chấp
nhận dấn thân, dù bị những thứ đầu đường xó chợ nói hỗn, nói láo. Ông Trump là
người yêu nước, dám nói dám làm, khiến cho một số lãnh tụ trong đảng Cộng Hòa,
tuy đã về hưu cũng lên tiếng công kích vì đố kỵ, thấy mình không có cái dũng
như ông Trump.
Tổng
thống Donald J. Trump là người biết sức mạnh kinh tế, sức mạnh quân sự của đất
nước mình và biết sử dụng sức mạnh đó. Ông Donald Trump chọn ông Peter Navarro – tác giả cuốn sách “Death By China” – làm cố vấn kinh tế; chọn vị Tướng diều
hâu 4 sao – James “Mad Dog” Mattis – làm Bộ trưởng Quốc Phòng và chọn ông
Mike Pompeo – nguyên thủ khoa trường
quân sự West Point – làm Bộ trưởng
Ngoại giao thì đủ biết ông Donald Trump sẽ cứng rắn đối với Trung Cộng như thế
nào.
Tổng
thống Donald Trump có những hành động táo bạo mà chưa có Tổng thống Mỹ nào trước
đó thể hiện. Như dời tòa Đại sứ Mỹ đến thủ đô Jerusalem của Do Thái; buộc Kim
Jong Un ngồi vào bàn hội nghị, bỏ thỏa ước TPP, bỏ thỏa ước nguyên tử với IRAN,
yêu cầu các thành viên NATO phải đóng góp thêm tài chánh mà các thành viên đều
tuân thủ thì đủ biết uy tín của Tổng thống Donald Trump được thế giới trọng thị
như thế nào. Ngoài ra, ông Trump tăng ngân sách Quốc Phòng và có dự án thành lập
Lực lượng Không Gian (Space Force) khiến cho Trung Cộng phải chạy đua để tranh
ngôi bá chủ thế giới với Hoa Kỳ, thì số phận của Trung Cộng sẽ giống như Liên
Xô đã hụt hơi trong cuộc chạy đua vũ khí với Mỹ dưới thời Tổng thống Reagan, rồi
cuối cùng đưa đến Liên Xô và khối Warsaw tan rã. Trung Cộng rồi cũng tan rã
thôi!
Trong
con mắt của Tổng thống Donald Trump thì Tập Cận Bình chỉ là anh chủ tiệm chạp
phô bán hàng tạp hóa, sử dụng các mẹo gian thương kiểu Ba Tàu, đi ăn cắp trí tuệ
thế giới về làm hàng nhái, bán rẻ sản phẩm ra thị trường để dụ người tiêu dùng
mà thôi. Bằng cớ là Trump chỉ mới tăng thuế một số hàng xuất cảng của Trung Cộng
sang Hoa Kỳ, thì thị trường chứng khoán của Tàu đã mất 2 ngàn tỉ đô-la và có
chiều hướng mất thêm. Vì thế, nội bộ nước Tàu đang có cuộc đấu đá, vấn đề lãnh
đạo của Tập Cận Bình đang bị các Ủy viên Bộ Chính trị gay gắt đặt ra. Đó là chưa kể dư đảng của
Giang Trạch Dân cũng đang đợi thời cơ nổi lên rửa hận. Ngoài ra, nhân dân của
các quốc gia bị Trung Cộng xâm chiếm như Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông lâu nay
bị bọn cầm quyền Trung Cộng bóc lột, đàn áp man rợ chắc chắn đã nhìn ra sự yếu
kém của cộng sản Tàu rồi. Họ sẽ thừa cơ nổi dậy mà thôi!
Tôi
bảo đảm với chú Nguyễn Phú Trọng rằng Tổng thống Donald Trump sẽ đánh sụp Trung
Cộng, bởi vì Ấn Độ, Nhật Bản, Nam Hàn, Mã Lai, Singapore, Úc, các quốc gia kỷ
nghệ Âu châu như Anh, Pháp, Đức và ngay cả Nga cũng đã nhìn thấy Trung Cộng là
hiểm họa cho toàn thế giới rồi. Mới đây, ông Donald Trump ra lệnh cập nhật Ủy Ban Đầu Tư Của Nước Ngoài tại Hoa Kỳ để ngăn ngừa việc
Trung Cộng mua các công ty chuyên sản xuất Kỹ Thuật Cao (High Tech) và cả thế
giới cũng đang làm như vậy.
Trung
Cộng đang bị cả thế giới đồng lòng chống. bị nội công ngoại kích, thì làm sao tránh
được sụp đổ? Tại sao chú Trọng không nhân cơ hội này mà thoát Trung, giành lại
độc lập dân tộc?
Tại
Hội nghị APEC năm 2017 ở Hà Nội, Tổng thống Donald J. Trump đọc bài diễn văn đề
cao Hai Bà Trưng nổi dây đánh đuổi Thái thú Tô Định về Tàu. Chú Trọng có biết tại
sao Việt Nam ta có những vị anh hùng như Đức Trần Hưng Đạo đánh đuổi quân
Nguyên, có Hoàng Đế Quang Trung đánh đuổi quân Thanh mà ông Donald Trump không
nhắc tới, lại nói đến danh tánh hai vị Nữ Lưu?
Tôi
giải thích cho chú hiểu: Tại vì trong lịch sử nhân loại chưa có người phụ nữ
nào uy dũng như hai Bà, kể cả nữ anh hùng của nước Pháp là Jeanne D’Arc được
phong Thánh. Tổng thống Trump ra lệnh ông Đại sứ Dan Kritenbrink và ông Tướng Bộ
Binh đến cầu nguyện tại Đền thờ Hai Bà là thêm một tín hiệu để nhắn với nhân
dân Việt Nam phải vùng lên diệt thù đấy chú Nguyễn Phú Trọng à.
Khuyến
khích nhân dân Việt Nam nổi dậy, chẳng phải Tổng thống Trump thương yêu dân Việt
Nam lầm than dưới ách thống trị độc tài toàn trị của Việt Cộng đâu. Thực tế là
vì địa thế nước Việt Nam hữu dụng cho chiến lược bao vây Trung Cộng mà thôi!
Cái chuyện tình nghĩa quốc tế là do Liên Xô, Trung Cộng bày đặt ra là để lừa
các nước chậm tiến có lãnh tụ tối dạ đó. Nhưng chơi với Mỹ vẫn tốt hơn làm đàn
em Ba Tàu!
Tổng
thống Donald Trump còn xúi bà Thái Anh Văn –
Nữ Tổng thống Đài Loan – tuyên bố sẵn
sàng phá tan đập Tam Hiệp, nếu Trung Cộng xâm lăng Đại Loan. Một lần nữa, tại
sao ông Trump không xúi một vị nam lãnh tụ Á Châu nào khác lên tiếng đe dọa
Trung Cộng, mà lại là bà Thái Anh Văn? Tôi hỏi, nam nhi như chú mà Tổng thống
Donald Trump chỉ đề cập đến uy vũ của Hai Bà Trưng, đến bà Thái Anh Văn, thì thứ
đàn ông như chú có đáng là đàn ông hay không? Chú Trọng có để ý thời nay phần lớn
những nhà tranh đấu trong nước đòi quyền làm người đa số là phụ nữ không?
Ngoài
quyết tâm triệt hạ Trung Cộng để trừ hậu họa cho nước Mỹ và cho Thế giới, Tổng
thống Trump còn có một quyết tâm cao hơn. Đó là phải triệt hạ Trung Cộng bằng mọi
giá để cắt đứt nguồn cung cấp tài chánh của Trung Cộng cho đám truyền thông
thiên tả lâu nay chuyên phịa ra những tin tức láo khoét nhằm bôi nhọ cá nhân
ông.
Này
chú Nguyễn Phú Trọng,
Trung
Cộng không phải là chỗ dựa an toàn đời đời cho chú và gia đình đâu! Người dân
Việt Nam đã thấy rõ đảng cộng sản Việt Nam là một bè lũ bán nước rồi. Ngay cả
những bà già được phong Mẹ Liệt Sĩ Anh Hùng cũng thù Việt Cộng thấu xương tủy.
Nếu có thể chém chết bất cứ thằng Công An Việt Cộng nào thì các bà cũng không từ
chối, vì bị mất đất mất nhà. Đó là sự thực trong dân gian mà tôi phản ảnh cho
chú biết. Vậy khi bên Tàu có loạn là khi tính mạng của chú sẽ bị nhân dân vùng
lên để báo thù. Kẻ giết chú và thân nhân chú sẽ không ai khác, mà chính là những
Công An bảo vệ chú lâu nay. Họ phải giết chú để lập công với nhân dân, giống
như những Công An bảo vệ đã giết vợ chồng Nicolae Ceausescu (Tổng Bí thư đảng cộng
sản Rumania). Cái chết của vợ chồng Ceausescu rất thê thảm.
Có
một vị Tiến sĩ ở ngoài này, chẳng hiểu mắc chứng gì, đọc những bài viết chống Cộng
của tôi, đã gay gắt hỏi: “Anh viết bài chửi cộng sản ngon lành lắm! Tại sao anh
không về trong nước mà chửi họ đi?”. Tôi bèn hỏi lại anh ta: “Tại sao anh là Tiến
sĩ mà hỏi dốt như vậy? Tôi đâu phải hàng tôm, hàng cá mà chửi bới? Tôi nghĩ
phơi bày tội ác cộng sản và tố cáo trước đồng bào mình, trước nhân loại là nhiệm
vu và lương tâm của người trí thức, anh hiểu không? Sống ở nước ngoài, không bị
Việt Cộng bắt bỏ tù, tôi phải thay những Trần Huỳnh Duy Thức, những Mẹ Nấm … để
cất lên tiếng nói lương tâm chứ! Người như tôi mà ở trong nước thì bị Việt Cộng
bỏ tù mọt gông rồi, đâu còn lên tiếng được nữa? Tại Phố Bolsa, Việt Cộng và tay
sai thiếu gì. Họ có một triệu cách giết người mà không lưu lại dấu vết. Tôi biết
điều đó lắm, nhưng trách nhiệm và lương tâm của người trí thức là không thể im
tiếng trước sự bất công, sai trái”.
Ông
Tiến sĩ im lặng, không thể phản bác điều tôi nói, nhưng dường như anh ta cũng
không muốn nhìn nhận lời tôi nói là đúng!
Thuật
lại chuyện ông Tiến sĩ này, tôi lại nhớ đến ông Tiến sĩ Nguyễn Phú Trọng. Chú từng
nói: “Chẳng biết chủ nghĩa xã hội một trăm năm nữa có thực hiện được ở Việt Nam
hay không? Nhưng ta vẫn phải kiên trì tiến lên xã hội chủ nghĩa”. Thiệt là một
câu nói ngớ ngẩn hết biết! Thảo nào dân chúng đặt cho chú cái hỗn danh Trọng Lú
cũng phải! Tôi quên nói: “Người trí thức phải khai mở cái lú lẩn của người cầm
quyền thì đất nước mới đạt được văn minh, tiến bộ được, chú Trọng ạ! Giống như
ông Nguyễn Trường Tộ khai mở trí tuệ của triều đình vua Tự Đức đấy thôi!”
Chú
Nguyễn Phú Trọng thân mến,
Khác
với mấy ông trí thức, mấy nhà cách mạng lão thành trong nước, chuyên môn ngồi
viết kiến nghị trịnh trọng dâng lên đảng xin xỏ điều này điều kia, tôi viết thư
này là để báo động cho chú biết rằng Trung Cộng không phải là chỗ dựa được đâu.
Hãy quay đầu về với dân tộc, xin lỗi nhân dân thì may ra cái mạng của chú và
gia đình sẽ an toàn.
Với
tinh thần vô úy của con nhà Phật, luôn luôn từ bi hỉ xả, những gì tôi viết cho
chú là thể theo lời dạy của Đức Thế Tôn: “Dù xây chín bậc phù đồ, không bằng làm phước cứu cho một
người”. Tôi đã hơn một lần viết thư cứu Nguyễn Tấn Dũng, nhưng
chú ấy không nghe, nên bây giờ biến thành con cá nằm trên thớt dưới con dao của
chú. Có lẽ giờ này chú Ba Dũng đang hối tiếc lắm? Tôi là ân nhân của chú đấy,
chú Trọng à!
Nếu
chú bắt chước Hồ Chí Minh đã giết bà Cát Hanh Long Nguyễn thị Năm, ân nhân của
đảng, mà nay chú ra tay giết tôi thì cứ việc. Tôi từng viết bài “Chết Là Cùng! Việc gì
mà sợ?” để xúi dân trong nước nổi dậy tiêu diệt cộng sản, chẳng lẽ tôi lại
sợ chết à?
Ước
mong chú Nguyễn Phú Trọng vâng theo lời tôi. Đành rằng con người trước sau gì
cũng chết. Nhưng chết bị đồng bào phanh thây vì tội bán nước thì mộ phần của
chú sẽ giống Lê Đức Thọ chôn ở nghĩa trang Mai Dịch được canh gác kỷ lưỡng, mà
sáng nào cũng lãnh một gói cứt trên mộ, đến nỗi thân nhân phải âm thầm dời mộ
đi chôn ở một nơi bí mật, vì thối quá!
Tái
bút: Có một số người Việt ở hải ngoại viết bài Chống Cộng không dám ký tên thật
của mình, vì sợ khi về trong nước sẽ bị lôi thôi. Còn tôi, lúc nào cũng ghi rõ
danh tánh, bút hiệu, địa chỉ tư gia, số điện thoại, địa chỉ email để chịu trách
nhiệm của mình đối với độc giả. Chắc chú Trọng phải hiểu tôi là người có lòng tự
trọng?
Bằng
Phong Đặng văn Âu,
Nơi
ở: Vườn Thượng Uyển – Royal Garden.
10200
Bolsa Avenue, Westminster, CA.92683.
Telephone:
714 – 276 – 5600
Email:
bangphongdva033@gmail.com
Friday, August 16, 2019
THƯ
VIẾT CHO NHỮNG THẰNG NGU
BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU
Thành
Phố Westminster, Quận Cam, Tiểu bang California, Hoa Kỳ.
Ngày
15 tháng 8 năm 2019
Này
Nguyễn Đắc Xuân,
Hôm
nay ngày rằm tháng 7 Âm lịch, là ngày Vía Vu Lan, đồng thời là ngày 15 tháng 8 Dương
lịch, ngày sinh nhật của tao. Tao chọn ngày này viết thư cho mày để báo hiếu Mẹ
tao.
Như
mày đã từng gặp Mẹ tao. Đó là một người phụ nữ hiền lành, nhưng cương nghị. Góa
chồng từ lúc còn trẻ, bà vẫn thủ tiết thờ chồng, nuôi con, giống như Mẹ của nhà
thơ Phùng Quán và dạy tao phải sống như bà Mẹ của Phùng Quán dặn con bà: “Sự sống là quý giá, nhưng trên đời có sự quý giá hơn. Đó
là lòng tự trọng”.
Nếu
những gì tao sắp sửa viết cho mày hôm nay, khiến ai bất bình, mà dùng bạo lực để
thanh toán tao, tao sẽ không ân hận, mà còn tự
hào, vì tao đã sống theo lời Mẹ dạy.
Sáng
nay, tao lên phòng tập thể dục. Bạn tao hỏi: “Anh có biết hiện giờ ở Huế đang
có sự bàn cãi nhau về việc thành lập môn “Trịnh Công Sơn Học” để giảng dạy tại
các trường Đại Học?”. Tao trả lời không biết, nhưng tao không lấy làm lạ, vì Hồ
Chí Minh bị thế giới văn minh kết tội diệt chủng như Hitler, Staline, Mao Trạch
Đông mà Việt Cộng phong là Danh Nhân Văn Hóa Thế giới và được Đảng của mày đưa
vào Chùa ngồi ngang hàng với Đức Thích Ca để cho dân chúng sì sụp lạy đấy thôi!
Trước
đây mấy năm, tao viết cho mày vài bức thư để mở cái ngu cho mày, nhưng mày
không chịu học, lại còn huyênh hoang trả lời mày đi làm lịch sử. Tao giận quá,
mới nói với mày rằng Trường Chinh Đặng Xuân Khu, Võ Nguyên Giáp, Phạm văn Đồng chẳng
có đứa nào học lịch sử, nên mới chạy theo phục vụ Hồ Chí Minh, một kẻ đòi kết
nghĩa anh em môi hở răng lạnh với quân thù truyền kiếp của dân tộc. Cái thứ
tình nguyện đi làm tay sai cho kẻ thù không đội trời chung, mà cứ tưởng bở,
vênh váo cái mặt mo. Mày còn bày đặt thách thức để xem mày hay tao, ai đến đích
trước. Mày là thằng ngu, sống sung sướng ở Miền Nam, được hưởng mọi ân huệ của
Miền Nam, mày chạy theo Việt Cộng để đến cái đích địa ngục trần gian, mắc mớ gì
tao chạy đua với mày?
Phải
chi mày lớn lên thời 1945, khí thế toàn dân nổi lên chống Thực dân Pháp rần rần,
mà vì trình độ hiểu biết non nớt, mày đi theo cộng sản, tao còn hiểu được. Đằng
này, năm 1959, tao dúi cho mày cuốn sách “Trăm Hoa Đua Nở Trên Đất Bắc” do cụ
Hoàng văn Chí biên soạn, để mày thấy những người trí thức lên rừng đi theo Cách
Mạng, đến khi Đảng nắm chính quyền trong tay, thì cái đám trí thức đó đều bị bỏ
đói, tù đày chi vì cái tội xin Đảng cho phép tự do sáng tác. Cái thứ như thằng
Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan và mày… là loại tép riu, Đảng coi
chúng mày như xia là cái chắc! Tại vì chúng mày là một lũ ngu, đưa sách cho đọc
mà trí óc vẫn tăm tối.
Một
hôm, đọc thấy cái Kiến Nghị của ông Tướng Đồng Sĩ Nguyên cùng một lô Tướng lãnh
và Lão Thành Cách Mạng đồng kính gửi Quốc Hội để xin cải tổ Luật Nhà Đất, tao
viết cho Đồng Sĩ Nguyên một email để nói với ông ta vốn làm Dân biểu mấy khóa,
mà không hiểu Quốc Hội Việt Cộng là cái chậu kiểng của Đảng để trưng bày cho có
vẻ Dân Chủ hay sao mà rủ rê những thứ “Bình Vôi” đưa tên vào Kiến Nghị để xin xỏ.
Sau đó, tao gọi điện thoại cho ông Tướng Đồng Sĩ Nguyên – người được mệnh danh
là kiến trúc sư của Đường Mòn Hồ Chí Minh – tao tự xưng là người đồng hương Quảng
Bình để trách ông ta dâng Kiến Nghị là chuyện vớ vẩn. (Nên nhớ tao có thể nói
giọng Quảng Bình). Tướng Đồng Sĩ Nguyên thật thà đáp: “Mình phải phản ánh với Đảng,
để Đảng biết những lão thành còn quan tâm đến việc nước. Không lẽ im lặng thì bọn
đàn em sẽ chê cười!” Mấy anh cộng sản
sao mà hay xưng “Mình” đến thế?!
Tao
cũng viết bài phê phán Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh sống gần 100 tuổi mà còn nói điều
gian dối. Ông khen ngợi cộng sản thời đại Hồ Chí Minh được dân yêu, dân quý,
dân kính trọng; còn ngày nay (thời của Nguyễn Tấn Dũng) cộng sản bỗng trở nên
tha hóa, đạo lý suy đồi, là cường điệu. Ngoài bài viết tao gửi lên Diễn Đàn,
tao viết riêng cho Cụ Vĩnh một email và nhờ ông Nguyễn Huệ Chi chuyển giùm. Nội
dung email của tao như sau: “Cụ đã ở tuổi gần đất xa trời, nói cái gì thì phải
nói cho đúng, để hậu thế không chê cười. Cụ bảo rằng cộng sản thời đại Hồ Chí
Minh được dân yêu, dân quý, dân kính trọng là không đúng với sự thật. Nếu dân
yêu, dân quý thì không đời nào gần một triệu dân Miền Bắc bỏ chạy vào Miền Nam
sinh sống năm 1954! Hơn nữa, từ ngày Đảng lên nắm chính quyền, có bao giờ Đảng
đã mở cuộc tự do trưng cầu dân ý đâu, mà biết được lòng dân?” Giáo sư Nguyễn Huệ
Chỉ báo cho tao biết đã chuyển email của trao cho Cụ Vĩnh rồi! Cụ Vĩnh im lặng,
làm cho tao khinh những ông già lòe cái danh xưng Lão Thành Cách Mạng, mà hành xử
không quang minh.
Nhiều
vị trí thức, Tướng lãnh viết email cho tao nhìn nhận sự phê bình của tao là
đúng, nhưng họ nói tao ở nước ngoài, không hiểu hoàn cảnh của họ ở trong nước.
Giá như tao viết bằng giọng văn nhẹ nhàng hơn, thì sẽ thuyết phục họ hơn. Tao
trả lời thẳng thừng: “Các Cụ ở vào hàng cha chú, đàn anh; tôi thuộc hàng hậu bối.
Tôi đâu cần phải dùng lời ngon ngọt để dỗ dành các Cụ phải làm bổn phận công
dân khi quân giặc đến nhà!” Tao còn hỏi ngày xưa các Cụ lên đường đánh Pháp, đuổi
Mỹ, có bao giờ các Cụ ngồi ký Kiến Nghị gửi cho Pháp, cho Mỹ không?
Mày
biết tao không bao giờ nói hay viết lời thô lỗ, văng tục đối với bất cứ ai. Tao
chỉ nói thằng, nói thật. Hễ dốt thì tao nói dốt; hễ ngu thì tao nói ngu! Ví dụ,
cái câu “CÒN ĐẢNG CÒN MÌNH” là cực kỳ
ngu; cái câu “THÀ MẤT NƯỚC, CÒN HƠN MẤT ĐẢNG” là cực kỳ dốt. Bởi vì khi nước đã mất, thì đảng
còn thế quái nào được nữa?
Khi
Lê Hiếu Đằng tỏ ra bất mãn chế độ, viết lời kêu gọi các đảng viên hãy đứng lên
chia tay đảng tập thể (trong khi bản thân hắn còn ở trong Đảng), tao cũng viết
bài chê Lê Hiếu Đằng và những thằng sinh viên sống ở Miền Nam đi theo Việt Cộng
đều ngu và hèn, vì không có cái dũng để thú nhận sự sai lầm, ngu dốt của mình,
khi đã nhìn ra Đảng là phường bán nước buôn dân. Cái chiêu bài “Chống Mỹ Cứu Nước”
của Việt Cộng mà những thứ Thượng tọa, Linh mục, Trí thức chạy theo là một lũ
ngu. Bằng cớ ngày hôm nay Đảng của mày đang nhận vũ khí của Mỹ đấy thôi!
Ngày
trước, tụi bay ăn sung mặc sướng, đi lại tự do thì đòi chống Nhu Diệm, Thiệu Kỳ.
Ngày nay Việt Cộng bán nước rõ ràng, tao không thấy thằng nào tỏ ra một chút hối
hận vì trót ngu. Đào Hiếu là một học sinh ở Quy Nhơn mới lớn, đọc sách của mấy thằng
trí thức nửa mùa, làm dáng, giả vờ tả khuynh, nên mới lầm đường lạc lối đi theo
Việt Cộng. Nhưng ít ra Đào Hiếu còn biết viết cuốn “LẠC ĐƯỜNG” để chuộc tội với
đồng bào.
Bạn
tao, Tiến sĩ Hà Sĩ Phu Nguyễn Xuân Tụ, khi đọc bài của tao chê cái bọn Lê Hiếu
Đằng, Huỳnh Tấn Mẫn là hạng ngu dốt, phản bội Miền Nam, viết email khuyên tao:
“Nên vặn âm thanh vừa đủ nghe (tone down volume) để kéo người phản tỉnh về với
mình”. Tao trả lời: “Anh là người trí thức nói năng nhẹ nhàng, nhưng anh từng
nói Việt Cộng là loài ký sinh bám vào lòng yêu nước. Vậy ký sinh làm gì có tay để
cho anh dắt tay nhau đi dưới những tấm bảng chỉ
đường của trí tuệ? Do đó, anh có dắt
được thằng nào đâu? Còn tôi là dân vũ biền, thấy anh nói nhẹ không xong, thì
tôi phải nói nặng để may ra vỡ óc chúng nó, thì phúc cho Đất Nước”. Rút cục nói
nhẹ, nói nặng, nói hợp lý đến mấy, chúng vẫn không chịu nghe. Có lẽ phải dùng
roi đét vào đít chúng mới được?
Này
Nguyễn Đắc Xuân,
Có
lẽ cái dân Việt Nam bị quỷ ám hay sao đó mày ạ! Bởi vậy mới có cái bọn mang
danh trí thức mà ngu thậm tệ. Trong nước, dưới sự độc tài toàn trị của Việt Cộng,
tất cả mọi người giả vờ ngu để sống, thì tao còn hiểu được. Ở ngoài này tự do,
thế mà có những thằng trí thức lận lưng cái bằng Tiến Sĩ (thiệt hay giả, không
biết) mà vẫn viết sách bào chữa cho tên giặc Trí Quang. Nhất Hạnh là thằng điếm,
đặt điều nói dối Mỹ dội bom làm chết 300 ngàn dân Bến Tre, lập ra dòng tu Tiếp
Hiện để ngủ với gái, mà vẫn có đứa đi theo, chắp tay sùng bái rất kính cẩn lạy,
mới kỳ. Rồi có một anh Tướng Hải Quân làm Kháng Chiến dỏm, bịp bợm có chứng cớ rành
rành ra đó, mà vẫn còn có những thằng chạy theo xưng tụng, hàng năm làm lễ tưởng
niệm tuyên dương anh hùng thì mới khiếp!
Mày
có thấy thằng lãnh đạo Việt Cộng nào không ngu trong việc bảo vệ chủ quyền Quốc
gia, làm cho dân giàu nước mạnh để chỉ cho tao thấy không? Riêng tao, tao thấy
toàn một lũ Mán từ rừng về, chóa mắt trước sự giàu sang của Miền Nam, học lối sống
của Miền Nam, thế mà dám xưng “Đỉnh Cao Trí Tuệ Loài Người” để ngày hôm nay một
ông Tổng Bí thư Đảng kiêm Chủ tịch Nước bị dân xem là thằng Lú tư thông với
Trung Cộng để hãm hại dân mình!
Do
đó, mày được gọi là “Nhà Huế Học” và thằng Trịnh Công Sơn được chọn làm môn học
ở Đại Học thì chẳng có gì lấy làm lạ! Hai đứa bay đều là bạn tao. Mày là đứa
ngu, chạy theo bợ “Thầy Trí Quang” mà không biết khi “Cách Mạng” thành công thì
“Thầy Trí Quang” sẽ bị ném vào thùng rác. Còn thằng Trịnh Công Sơn là một tay
cơ hội để được “sáng say, chiều xỉn” thôi!
Trước
ngày 30 tháng 4 năm 1975, tao khuyên Trịnh Cộng Sơn tìm đường ra nước ngoài
lánh nạn đi. Bởi vì Việt Cộng không coi nó có công với Cách Mạng nhờ những bài
hát phản chiến, mà Việt Cộng sẽ hài tội nó sống dưới cái dù của Đại tá Lưu Kim
Cương, rồi sau đó sống dưới cái dù của Tổng trưởng Dân Vận Chiêu Hồi Hoàng Đức
Nhã. Quả nhiên, tao nói không sai. Sau năm 1975, nếu không có sự can thiệp của
Anh Sáu Dân (bí danh của Thủ tướng Võ văn Kiệt) thì thằng Sơn đã bị thằng Hoàng
Phủ Ngọc Phan đày đọa cho đến chết!
Nói
tóm lại, những thằng những con mang danh trí thức ở Miền Nam Tự Do phản bội Miền
Nam, Việt Cộng chỉ dùng trong giai đoạn xâm lược Miền Nam thôi. Sau đó, bọn đó
đều bị phế thải, bởi vì Việt Cộng coi Trí Thức Không Bằng Cục Phân.
Bên
này Cộng Đồng Người Việt Tị Nạn đang sôi nổi về ông Tỷ phú Hiểu Chưa cũng tị nạn,
nhưng trở cờ làm tay sai Việt Cộng, bày đặt hỗn láo, xấc xược, rồi cũng chỉ được
Việt Cộng xài một thời gian thôi. Bởi vì với Việt Cộng, tỷ phú không thuộc phe
chúng nó thì cũng bị chúng coi như cục phân! Vắt chanh bỏ vỏ là ngón nghề của
Việt Cộng mà!
Nguyễn
Đắc Xuân à!
Tao
khuyên mày nên nói một lời sám hối trước khi về cõi để vợ mày không nỡ đổ một rổ
lòng lợn thối lên đầu mày, khi mày hớn hở mang về khoe Đảng chia khẩu phần.
Bằng Phong Đặng văn Âu
Email Address: bangphongdva033@gmail.com
Telephone: 714 – 276 – 5600
Sunday, August 11, 2019
HIỆN
TƯỢNG TỶ PHÚ HOÀNG KIỀU
BẰNG
PHONG ĐẶNG VĂN ÂU
Việt
Cộng đã hoàn thành cuộc xâm lăng Miền Nam. Nhưng chúng không buông tha những
người Miền Nam đã thoát ra khỏi nanh vuốt của chúng. Vì là đảng cướp chính quyền
một cách phi nhân, phi nghĩa, nên chúng rất sợ chính quyền của chúng bị mất vào
tay người yêu nước. Do đó, Việt Cộng đã
dùng mọi thủ đoạn để bôi bẩn chính nghĩa của Miền Nam nhằm vô hiệu hóa nỗ lực
quang phục quê hương của Người Quốc Gia.
Trước
hết, Việt Cộng dùng tên phản Tướng Đỗ Mậu viết sách sỉ nhục cả gia đình Tổng thống
Ngô Đình Diệm. Đỗ Mậu là lính Khố Xanh, được Tổng đốc Ngô Đình Khôi phái sang
kéo xe cho ông Ngô Đình Diệm, sau khi ông Diệm từ chức Thượng thư Bộ Lại vì chống
chính sách cai trị của Thực dân Pháp. Khi được vua Bảo Đại bổ nhiệm làm Thủ tướng
năm 1954, ông Diệm cần có người trung thành phục vụ. Đỗ mậu cùng quê Quảng
Bình, thuộc cấp cũ, nên được ông Diệm tin dùng, thăng chức cho ông Mậu lên Đại
tá, Giám đốc An ninh Quân đội, kiêm Quân Ủy trưởng đảng Cần Lao. Năm 1963, Đỗ Mậu
thông đồng với các Tướng lãnh đảo chánh Tổng thống Ngô Đình Diệm.
Ra
hải ngoại, Đỗ Mậu được một nhóm đệ tử của Trí Quang tôn vinh là nhà nghiên cứu
Phật giáo. Chúng viết sách cho Đỗ Mậu đứng tên, miệt thị Tổng thống Ngô Đình Diệm,
Mưu toan này có hai mục đích: Thứ nhất là triệt hạ uy danh nhà lãnh đạo khai
sinh ra nền Cộng Hòa; thứ hai là kết tội Công Giáo làm tay sai Thực dân xâm
lăng Việt Nam.
Trong
nước, tên sát nhân Nguyễn Đắc Xuân cũng tuân theo lệnh Đảng, miệt thị gia đình
Tổng thống Ngô Đình Diệm và Công Giáo như nhóm Đỗ Mậu để bôi bẩn chính nghĩa đấu
tranh cho giá trị VNCH. Hễ ai có tư tưởng hay hành động chống lại bọn Việt Cộng,
thì bọn tay sai của chúng liền chụp cho cái mũ “Hoài Ngô”!
Tôi
là một Phật tử, có tư tưởng chống Tổng thống Ngô Đình Diệm trước năm 1963, chống
tập đoàn thống trị tàn ác với nhân dân, tiêu diệt nền văn hóa của Tổ tiên, mắc
mớ gì mà tôi Hoài Ngô? Tôi Chống Cộng vì không muốn ai coi mình là người không
còn lương tri thôi!
Vốn
biết dã tâm của Việt Cộng, tôi luôn luôn đề cao cảnh giác về những hoạt động
xâm nhập của Việt Cộng vào Cộng Đồng Quốc Gia nhằm làm ung thối mọi tổ chức, dù
là tổ chức ái hữu hay tôn giáo, văn hóa. Cách làm của Việt Cộng là dùng người
Việt Quốc gia chống Người Việt Quốc gia, là một chiêu ném đá giấu tay vô cùng
nguy hiểm. Để tránh sự hàm hồ, tôi không bao giờ vu khống, chụp mũ ai là Việt Cộng,
vì tìm cho ra bằng chứng cụ thể kẻ ném đá giấu tay cần phải có một cơ quan điều
tra phản gián. Tôi chỉ nêu lên nghi vấn để đương sự trả lời trước công luận cho
rõ trắng đen trong thời buổi vàng thau lẫn lộn và để đồng bào lưu tâm cảnh giác
đề phòng thôi.
1/
Chẳng hạn, tôi không vu ông Nguyễn Xuân Nghĩa – cháu Mười Cúc Nguyễn văn Linh,
Tổng Bí thư Cộng sản – là Việt Cộng. Tôi chỉ hỏi ông Nghĩa là ai, mà có những
hành vi rất đáng nghi ngờ. Ông Nghĩa ở Miền Nam, sang Pháp du học, đỗ bằng Cao
đẳng Thương Mại (Hautes Études Commerciales viết tắt HEC), về nước làm việc trong
Chính phủ VNCH với chức vụ ngang hàng Thứ trưởng. Khi Miền Nam mất vào tay Việt
Công, ông Nghĩa ở lại và được chế độ mới ưu đãi. Sau 5 năm, ông Nghĩa được đảng
cho sang Pháp bằng đường chính thức, nghĩa là công khai ra phi trường và được
tiễn đưa.
Tốt
nghiệp ở Pháp, ông Nghĩa nói tiếng Pháp giỏi như người Pháp, với mảnh bằng HEC,
chắc chắn ông Nghĩa kiếm việc dễ dàng. Nhưng ông bỏ nước Pháp, sang Hoa Kỳ
không phải để kiếm việc làm, mà để gia nhập Mặt Trận Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh
với chức vụ Tổng Tuyên Huấn (tức là nhà chỉ đạo tư tưởng của Mặt Trận).
Dù
vậy, tôi chưa đủ chứng cớ để đặt vấn đề. Tới khi đọc Hồi Ký của Cụ Phạm Ngọc
Lũy chê trách bộ phận Tình báo – Phản gián của Mặt Trận làm việc tắc trách,
không điều tra đối tượng một cách kỹ càng. Trong nội bộ Mặt Trận từ ngày có sự
hiện diện của Nguyễn Xuân Nghĩa mới xảy ra sự phân hóa. Qua sự tiết lộ của Cụ
Phạm Ngọc Lũy, người đọc ắt phải hiểu Cụ Lũy nghi ngờ hành tung Việt Cộng của
Nguyễn Xuân Nghĩa.
Tôi
đã có tờ báo ở Bangkok đăng hình Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh nằm chết bên vũng máu
từ năm 1987. Thế nhưng tờ báo Kháng Chiến dưới sự “chỉ đạo” của ông Tổng Tuyên
Huấn Nguyễn Xuân Nghĩa vẫn đăng thư của chiến hữu Chủ tịch từ chiến khu Quốc nội
gửi ra thăm đồng bào quốc ngoại vào dịp Tết Nguyên Đán và thăm các “cháu nhi đồng”
vào dịp Tết Trung Thu. Mấy chữ các “cháu nhi đồng” gợi cho tôi nhớ đến giọng điệu Hồ
Chí Minh vô cùng. Mãi 14 năm sau, Mặt Trận mới công bố Chiến hữu Chủ tịch đã
qua đời! Nhận thấy hành động buôn xác chết Hoàng Cơ Minh của ông Tổng Tuyên Huấn,
tôi càng nghi ngờ hành tung của ông Nghĩa hơn.
Cho
đến khi ký giả A. C. Thompson cho biết ông Nguyễn Xuân Nghĩa tiết lộ ông đã tha
mạng cho nhà báo Đỗ Ngọc Yến, Chủ tờ Người Việt, thì mối nghi ngờ của tôi đối với Mặt Trận có nhóm đặc nhiệm K-9 là thật. Nhà
báo Đạm Phong, vợ chồng Lê Triết rất có thể bị K-9 thanh toán. Nếu Mặt Trận
không nhúng tay vào tội ác, tại sao Mặt Trận không lên án bọn sát nhân hoặc
treo tiền thưởng cho bất cứ ai tìm ra thủ phạm để đồng bào không nghi ngờ mình
là thủ phạm? Lúc bấy giờ tôi rất muốn lên tiếng đặt vấn đề với Mặt Trận, nhưng
tôi tin không có tờ báo nào dám đăng. Chứng cớ là bài báo “Vàng Rơi Không Tiếc”
của anh Đào Vũ Anh Hùng, không tờ báo nào dám đăng, ngoại trừ Giai phẩm Lý Tưởng
của Không Quân do tôi làm Chủ bút. Tôi đã bị Mặt Trận khủng bố. May nhờ có
Internet, báo chí Việt Nam không còn độc quyền thông tin, cho nên tiếng nói của
những người có lương tâm như tôi mới có thể đến với độc giả.
Trước
khi cuốn phim “Terror In Little Saigon” của anh A.C. Thompson xuất hiện, tôi đã
viết cái chết của Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh và các chiến hữu tháp tùng, là do
các ông Hoàng Cơ Định, Nguyễn Xuân Nghĩa, Trần Xuân Ninh và Nguyễn Kim Huờn âm
mưu. Bởi vì theo quy tắc quân sự là phải hoàn toàn giữ bí mật khi vào đất địch.
Cái việc tờ báo Kháng Chiến đăng các cuộc hành quân Đông Tiến thì chẳng khác
nào báo tin cho kẻ thù để phục kích đoàn quân. Cho nên, theo tôi, ông Hoàng Cơ
Minh về khu chiến chẳng phải là anh hùng, mà là người không dám đối diện với
pháp luật. Cái chết của ông Hoàng Cơ Minh là có dự mưu, vì 14 năm sau Mặt Trận
mới công bố.
Tôi
còn viết ông Nguyễn Xuân Nghĩa không phải là nhà kinh tế lỗi lạc như các đài
RFI, RFA, VOA thường ca tụng. Bởi vì nếu thực sự tài giỏi, ông Nghĩa không cần
giấu cái chết của Phó Đề đốc để tiếp tục quyên tiền. Ông chỉ dùng số tiền 20
triệu đô-la của Mặt Trận như Đại tá Phạm văn Liễu cáo giác, để đầu tư, kinh
doanh thì ngày nay số tiền lớn gấp 20 lần. Mặt Trận sẽ vừa giàu to, vừa không
mang tiếng lừa đảo! Tôi nghi ngờ ông Nghĩa âm mưu dùng Mặt Trận Hoàng Cơ Minh để
giết chết NIỀM TIN của đồng bào! Độc giả có thấy sau vụ Hoàng Cơ Minh, còn có
ai gây được phong trào nữa không?
Điều
đáng tiếc là ông Nguyễn Xuân Nghĩa không trả lời trước công luận.
2/
Nhà báo Bùi Tín mượn dịp sang Paris công tác cho đảng, rồi không trở về. Ông viết
kiến nghị thỉnh cầu đảng đối mới. Ông viết những tác phẩm như Mặt Thật, Hoa
Xuyên Tuyết … tố cáo chế độ Việt Cộng để làm cho đồng bào tỵ nạn cộng sản tin
tưởng ông đã thực sự chia tay Việt Cộng. Nhưng khi ông Tín nói rằng 5 ngàn nạn
nhân bị thảm sát ở Huế trong dịp Tết Mậu Thân là do bom của Mỹ và của Việt Nam
Cộng Hòa, mà người Chống Cộng vẫn “bù khú” với ông Tín thì rõ ràng những người
Chống Cộng thật là tốt bụng! Rồi khi tôi viết bài chê các vị “Lão thành Cách mạng”
trong nước hèn nhát, ông Bùi Tin vội vàng lên tiếng bào chữa “Chúng tôi không hèn, cũng không nhát”. Ô hay!
Tôi chê mấy ông lão trong nước hèn nhát; chứ tôi nào có đả động gì đến ông Tín
đâu mà ông hùng hổ phản đối? Qua phản ứng của ông Bùi Tín, tôi cho rằng ông ra
nước ngoài để làm công tác văn hóa vận cho đảng; chứ không thực tâm từ bỏ đảng.
Có
người “đại lượng” ra cái điều trí thức đạo đức rởm bảo rằng ông Bùi Tín chết rồi,
nhắc đến làm chi nữa? Hạng người “đại lượng” đó kém trình độ hiểu biết. Lê
Chiêu Thống chết đã lâu mà người đời sau vẫn còn nói đến để hài tội kẻ phản quốc
đấy thôi!
3/ Nhạc sĩ trẻ tuổi Trúc Hồ, nói tiếng Việt còn ngọng
nghịu, mới ra nước ngoài, thì lấy tiền đâu ra để lập cơ sở Truyền thông có mặt
khắp thế giới và gửi phóng viên về nước làm phóng sự từ Bắc chí Nam một cách
thoải mái”? Truyền thông trong nước bị đối xử rất nghiêm ngặt, tại sao SBTN lại
được ưu đãi? Người Chống Cộng phải đặt dấu hỏi để cảnh giác chứ! Sao vô tư mãi
như thế để cho kẻ thù ngang nhiên diễn hành trước mặt?
Đến khi ông Trúc Hồ ghi ơn người lính Miền Bắc một
cách công khai trên đài Truyên hình của ông như sau: “Chúng ta tri ân những người lính, những người hy sinh tính mạng để bảo vệ
đất nước, những người lính của cả 2 miền, các anh là những người đáng quý
trọng…”. Rồi tiếp theo đó ông Trúc Hồ bày tỏ
lập trường: “tôi không chủ trương lật đổ chế độ
nào hết, nhà nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là một nhà nước được Liên
Hiệp Quốc công nhận, họ đã ký vào Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền của Liên
Hiệp Quốc, họ phải có trách nhiệm bảo đảm nhân quyền cho người dân, tôi chỉ yêu cầu họ cho người dân có nhân quyền…Đòi
lật đổ chế độ là sai!” thì cái đuôi của ông Trúc Hồ đã thò ra, nhưng người Chống
Cộng vẫn vô tư!
Tất nhiên ở nước tự do, ông Trúc Hồ phát ngôn thế nào là quyền
của ông ấy. Nhưng ông tri ơn người lính Miền Bắc xâm lược Miền Nam thì chỉ có
những người Chống Cộng để lấy tiếng mua danh mới không lưu tâm đến mánh khóe
tuyên truyền của Việt Cộng.. Các đoàn thể có quá khứ Chống Cộng như Đại Việt,
Quốc Dân Đảng mà còn im lặng trước luận điệu “Lật đổ chế độ Cộng Sản là sai”
thì mong gì có ngày quang phục quê hương? Các đảng chính trị tồi như thế nên
tuyên bố giải tán đảng đi là vừa!
Tập thể Chiên sĩ VNCH đều ngủ hết rồi sao? Người lính Miền Bắc
pháo kích vào trường học giết hại học sinh Cai Lậy. Người lính Miền Bắc giết
oan 5 ngàn người dân vô tội ở Huế vào Tết Mậu thân năm 1968, được ông Trúc Hồ
công khai tuyên dương mà Chủ tịch Tập thể Nguyễn Xuân Vinh không hề có phản
ứng, thì cái đám đàn em kế thừa ngôi vị ông, chạy theo bợ đỡ tỷ phú Hoàng Kiều
là đương nhiên! Xin hỏi cái Tập thể Chiến sĩ có nên dẹp đi để khỏi làm ô danh
Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa không?
Thảo nào nhà báo Sức Mấy có biệt tài viết phiếm, “khen” các
đoàn thể quân nhân hăng say trong việc “thượng cờ, hạ cờ, phủ cờ, xếp cờ” thì
công cuộc giải phóng đồng bào ra khỏi gót giày xâm lược của Việt Cộng sớm thành
tựu lắm! Thật là một lời khen ngợi quá sức … phũ phàng! Sự nhẫn nhục của các
anh Chiến Sĩ đúng là “Can Trường Trong Chiến Bại” (tác phẩm của Phó Đề đốc Hồ
văn Kỳ Thoại), vì bị người ta chế nhạo mà không cảm thấy đau, không cảm thấy
nhục! Các ông cựu Chiến Sĩ còn dám tổ chức những buổi trao đuốc cho thế hệ hậu
duệ, thì rõ ràng các “Bác Chiến Sĩ” không biết ngọn đuốc trên tay của mình đã tắt
ngúm từ khuya rồi!
4/ Bà Luật sư trẻ tuổi Trần Kiều Ngọc tuyên bố: “Em không
Chống Cộng. Em chỉ chống Cái Ác mà thôi!”. Là người có bằng Luật sư, bà
Trần Kiều Ngọc phải biết rằng cả thế giới đã lên án Cộng sản chống nhân loại
(tội diệt chủng). Việt Cộng ngoài cái tội bán nước; còn có tội tiếp tay với
quân thù đồng hóa dân ta thành người Hán, tại sao Luật sư Trần Kiều Ngọc không
chống?. Khi bị chất vấn, bà Trần Kiều Ngọc bào chữa: “Em nói Chống Cộng, em
sợ các em con ở trong nước sẽ không hiểu!”.
Nhận thấy lời tuyên bố của Luật sư Trần Kiều Ngọc có sự “chỉ
đạo” từ trong nước để tuổi trẻ coi việc chống Cộng ở hải ngoại là một trò lố
bịch, với tư cách ở vào hàng cha chú, tôi viết một bài giáo hóa bà Luật sư một
cách ân cần, mềm mỏng, liền bị một nhà tranh đấu trẻ tuổi – Nancy Nguyễn
– kết tội lớp người già nua chúng tôi là một bọn “Di Dân Tư Tưởng”.
Những ai bênh vực người tuyên bố “Không Chống Cộng”, ắt đồng bào phải biết chắc
chắn những hạng người ấy là ai, họ đứng về phía nào?!
Cô Nancy Nguyễn là tác giả bức thư viết từ “Mặt Đường Dậy Sóng”
cho bố mẹ, tôi đánh giá đó là một áng văn tuyệt vời. Chưa chắc một nhà văn tên
tuổi đã viết được. Tôi liền viết email cho cô, rồi đích thân tìm gặp cô để bày
tỏ lòng ngưỡng mộ. Tôi nhận thấy cô Nancy muốn né tránh sự chân thành của tôi.
Một người trẻ khác, cựu đoàn viên Việt Tân, cho tôi biết cô Nancy Nguyễn là Việt
Tân, mà tôi thường viết bài vạch mặt Việt Tân, nên cô Nancy không muốn tiếp xúc
với tôi. Tôi không tin, vì nguồn tin chắc gì đã chính xác. Cho đến khi cô Nancy
Nguyễn xếp hạng tôi vào loại “Di Dân Tư Tưởng” thì tôi tin cô Nancy Nguyễn là
đoàn viên Việt Tân, vì bênh vực Luật sư Trần Kiều Ngọc.
Tôi không hề nói Việt Tân là
em Việt Cộng như nhà báo Kiêm Ái. Tôi chỉ nói Việt Tân đã bị Việt Cộng
“blackmail” nên phải hành động theo sự “chỉ đạo” của Việt Cộng. Bằng cách nào
Việt Cộng có thể “blackmail” Việt Tân? Xin thưa: Việt Tân là hậu thân của Mặt
Trận Hoàng Cơ Minh. Người Việt Chống Cộng chỉ nêu lên nghi ngờ cái chết của các
nhà báo đả kích Mặt Trận; chứ không quả quyết kết án vì không có “hard
evidence”. Nhưng Việt Cộng thì có chứng cớ vì chúng đã xâm nhập vào nội bộ Mặt
Trận. Đọc những bài luận thuyết của ông Lý Thái Hùng, Tổng Bí thư Việt Tân,
khen ngợi “đồng chí” Đại tướng Võ Nguyên Giáp và cổ súy hòa giải hòa hợp với
Việt Cộng để cùng nhau Canh Tân, mà tin Việt Tân chống Cộng thì quả là quá ngây
thơ. Muốn chống Cộng hữu hiệu thì phải tìm hiểu âm mưu, mánh khóe của kẻ thù;
chứ không phải chỉ “hoan hô, đả đảo” là đủ. Phải quan sát kỹ Việt Tân. Nên nhớ
một trong những sách lược của Việt Cộng là “lố bịch hóa” công cuộc đấu tranh
cho chính nghĩa tự do của chúng ta.
Một người trẻ họ Cao nóng mặt vì tôi đả kích Việt Tân, gay gắt
hạch xách tôi: “Suốt mấy chục năm tỵ nạn Cộng sản, ông đã làm được gì cho việc
Chống Cộng?” Tôi từ tốn đáp: “Tuy không làm được những việc nổi đình, nổi đám
như người hùng Lý Tống, nhưng tôi đã làm những việc âm thầm mà tôi thiết nghĩ
lợi ích cho chính nghĩa đấu tranh chống Cộng không nhỏ”. Anh muốn biết tôi đã
làm gì ư?
1/ Thứ nhất, vào đầu
năm 1977, một số anh em cựu quân nhân ở quanh vùng Hoa Thịnh Đốn, có sự hiện
diện của Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh, họp tại nhà anh Lê Quyền để bàn tính nhau
thành lập Hội Cựu Quân nhân, tôi phát biểu đại ý như sau: Vừa rồi, tôi nghe có
anh nhắc đến câu “Người Lính già không chết”, rồi có anh nói “người ta có thể
lấy tôi ra khỏi Quân Đội, nhưng không ai có thể lấy Quân Đội ra khỏi tôi”, các
anh đã nói những câu đó, vui lòng giải thích rõ hơn được không?” Chờ một hồi
khá lâu, không ai lên tiếng, tôi mở lời: “Theo thiển ý của tôi, trong thế gian ai
nấy đều phải chết. Sở dĩ người lính già không chết, bởi vì khi người lính này gục
ngã, thì có người lính khác đứng lên. Nếu không có người lính khác đứng lên,
thì nước mất rồi, còn gì? Về câu thứ hai, theo tôi hiểu, nghĩa là người lính dù
thua trận, không còn ở trong Quân Đội nữa, nhưng tác phong chính trực, lương
thiện, dũng cảm của quân nhân phải gìn giữ suốt đời. Nếu không, người ta sẽ bảo
lính VNCH là lính đánh thuê”! Dù tôi không ồn ào hoan hô, đả đảo, nhưng tôi đã
làm công tác của người sĩ quan Chiến tranh Chính trị đấy chứ!
Về sau, tôi có làm một bài thơ ngắn, đọc cho anh em nghe trong
một lần họp khác:
“Ta đã mất từ tiếng cười kiêu hãnh
Đến thanh danh người lính trận oai hùng.
Mất quãng đời ngang dọc giữa không trung
Mất bờ cõi và Non Sông gấm vóc.
Dù mai này một mình ta đơn độc
Vẫn không sờn ý chí của người trai.
Muốn trao truyền cho thế hê tương lai.
Ta phải sống như một người Chiến Sĩ …”
Hội Quân nhân và Hội Chiến sĩ khác nhau ở điểm nào? Hội quân
nhân là nơi tập hợp của những người có gốc lính, cùng nhau ôn kỷ niệm xưa, chén
thù chén tạc, chén chú chén anh, đôi khi rơi nước mắt vì tiếc thương dĩ vãng.
Hội Chiến sĩ không chỉ có quân nhân thôi, mà còn có những người dân sự đang
chiến đấu cho lý tưởng tự do, dân chủ, nhân quyền. Họ không tiếc nuối thời dĩ
vãng, mà hướng tầm nhìn về tương lai để quang phục quê hương. Nếu đời này cứu
nước chưa thành, thì thế hệ tương lai tiếp nối.
Nếu đã tự xưng là Tập thể Chiến sĩ thì thành viên trong Tập
thể không được phép vô tư trước những âm mưu đen tối của kẻ thù và không thể vô
cảm trước nỗi khốn cùng của đồng bào mình. Đã tự nhận mình là Chiến Sĩ, phải
sống như người chiến sĩ, không thể tiếc thân đền nợ nước, không được làm điều ô
danh người chiến sĩ!
2/ Thứ hai, tôi khuyên Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh đừng làm kháng
chiến kiểu “mì ăn liền”. Nguyên tắc “quý hồ tinh, bất quý hồ đa” phải
luôn luôn nhớ nằm lòng, đừng kết nạp cán bộ bừa bãi để tránh nội tuyến, không
thể đương đầu với kẻ thù bằng sức mạnh quân sự, trường kỳ mai phục bằng cách bí
mật gửi cán bộ về nước xây dựng hạ tầng cơ sở, cho đến khi thời cơ chín muồi
thì mới phát động quần chúng. Nếu anh không theo những quy tắc đó, trước sau gì
anh cũng trở thành thảo khấu. Nếu ông Hoàng Cơ Minh nghe lời tôi, thì ngày nay
Niềm Tin của đồng bào không mất và dòng họ Hoàng Cơ không bị dư luận bêu riếu,
coi khinh!
3/ Thứ ba, tôi nói thẳng cho Đại tá Phạm văn Liễu biết Mặt
Trận trước sau gì rồi cũng bể. Bởi vì anh đi rao bán một món hàng mà nhà sản
xuất chưa làm ra sản phẩm. Hoàng Cơ Định giữ tiền thì Hoàng Cơ Định có quyền.
Một ngày nào đó, Mặt Trận đổ bể, anh sẽ trắng tay. Ông Đại tá từng học trường
Quân sự Trần Quốc Tuấn, từng chạy sang Tầu để thoát cuộc thanh trừng của Việt
Minh, từng làm Tư lệnh Thủy Quân Lục Chiến, chê thằng em cấp Thiếu tá, chỉ biết
lái máy bay, “éo biết gì”! (cách nói của Đại tá Liễu). Không ngờ thằng em đã nói
đúng! Có gì đâu! Đó chỉ là những thực tế chắc chắn sẽ phải xảy ra. Đấu tranh
chống Việt Cộng đầy mưu mẹo hiểm ác, chẳng thể nào đùa với chúng được. Không
những chết mất xác, mà còn ô danh nữa!
4/ Thứ tư, khi Đại tá Hoàng Đạo Thế Kiệt viết ra một bản “Kiên
Định Lập Trường”, rồi cho người đi xin chữ ký. Tôi đã gọi điện thoại cho Đại tá
đừng nên Chống Cộng kiểu hình thức, nặng phần trình diễn để lấy tiếng. Giả thử
ta xin được 2 trăm ngàn chữ ký, Việt Cộng sẽ cười vào mặt ta có 3 triệu người
không chấp nhận cộng sản, bỏ nước ra đi, mà nay chỉ có 2 trăm ngàn người còn
kiên định lập trường, thì chúng sẽ thâu tóm những thành phần không kiên định
lập trường về tay chúng là cái chắc!
Còn rất nhiều trường hợp tôi đã đóng góp với những cá nhân,
những đoàn thể đấu tranh Chống Cộng. Nếu họ nghe theo lời góp ý xây dựng của
tôi, thì tình trạng Chống Cộng không bát nháo như ngày hôm nay. Có lòng yêu
nước, có tinh thần Chống Cộng là tốt; nhưng chưa đủ, phải sáng suốt để tránh bị
mắc lừa, rồi đâm thối chí, bỏ cuộc.
0
0 0
Nay hãy bàn về Hiện tượng Tỷ phú Hoàng Kiều.
Ông Hoàng Kiều quê quán ở Quảng trị, sinh ra trong một gia
đình nghèo khổ. Thời tuổi trẻ khó khăn, không được học hành tới nơi, tới chốn.
Tình nguyện tham gia tổ chức Dân Sự Chiến Đấu (CIDG), một loại Biệt kích được
Mỹ trả lương trực tiép. Tức là Hoàng Kiều dân Miền Nam, ăn chén cơm Miền Nam,
uống chén nước Miền Nam. Là phe ta!
Sang Mỹ năm 1975, ông Kiều xin vào làm cho hãng bào chế Huyết
Tương. Nhờ chăm chỉ, siêng năng, được chủ nâng lên chức Cai (Supervisor). Một
thời gian sau, ông Kiều ra lập hãng riêng. Đó là những gì đăng trên thông tin
đại chúng.
Từ thế kỷ trước người Tây phương đã cảnh giác về Đạo Quân Thứ
Năm của người Tàu, từ khi nước Tàu chưa là cộng sản. Đạo quân Thứ Năm là những
người Tàu đến làm ăn, buôn bán tại các quốc gia tự do, rồi được lãnh đạo Tàu tuyên
truyền, huấn luyện họ thành ổ nội tuyến cho mục tiêu xâm lăng, khi có điều
kiện. Từ khi Mỹ – Trung Cộng bang giao, ngoài việc ăn cắp sản phẩm trí
tuệ, lũng đoạn kinh tế nước Mỹ, hối lộ quan chức Mỹ, Trung Cộng không giấu diếm
chiến lược đẩy mạnh Đạo Quân Thứ Năm. Lập đền thờ Khổng Tử là một trong những âm
mưu tiệm tiến của Trung Cộng
Giám đốc FBI, Chistopher Wray, báo cáo với Quốc Hội rằng gián
điệp đủ các loại của Trung Cộng đều có mặt trên khắp 50 Tiểu bang Hoa Kỳ.
Ông Kiều giàu lên nhanh vì sản phẩm được tung vào thị trường
Trung Cộng có gần một tỷ rưỡi dân. Câu hỏi đặt ra: Tại sao Trung Cộng tìm đến
điều đình với ông Kiều, một Hãng Con do ông Kiều mới lập; mà không điều đình
với Hãng Mẹ, nơi ông Kiều xuất thân? Chắc chắn điều đó không phải là tình cờ,
mà phải có dự mưu. Làm sao biết được?
Trung Cộng đã biến một người Tàu – Thiếu tá Hồ Quang –
thành lãnh tụ Hồ Chí Minh được, thì Trung Cộng biến Hoàng Kiều thành tỷ phú
cũng chẳng khó khăn gì. Trung Cộng cũng sai Việt Cộng biến Cộng đồng Việt Nam
thành Đạo Quân Thứ Năm, nên Bộ Chính trị Việt Cộng đẻ ra Nghị Quyết 36 để tiến
hành lệnh của Trung Cộng!
Việt Cộng chuẩn bị tấn công một đồn bót của ta, thường lập sa
bàn để thực tập cho nhuần nhuyễn, rồi mới đánh. Cho nên chúng đánh là phải
thắng. Trong đấu tranh xâm nhập, Việt Cộng cũng sử dụng chiến thuật như thế.
Việt Cộng “bố trí” cho hai ông thầy tu chống VNCH một cách quyết liệt, sang Hoa
Kỳ mở chùa, mà không thấy người Tỵ Nạn phản ứng; lại còn tới “lạy thầy” một
cách sốt sắng, thì chúng bắt đầu gửi Sư Quốc Doanh (Công An trá hình) ra Hải
ngoại lập chùa để làm kinh tài và giảng thuyết buông xả, xóa bỏ hận thù để quên
chuyện bán nước và diệt chủng của chúng.
Hai ông thầy tu đó là Hộ Giác và Mãn Giác. Hộ Giác suốt ngày
đêm đăng đàn mạt sát chế độ Việt Nam Cộng Hòa bất nhân, hiếu chiến, đòi dẹp chế
độ độc tài Quân phiệt Thiệu Kỳ thì mới có hòa bình. Hộ Giác là một trong những
nhà sư tranh đấu ký vào bản yêu sách Hoa Kỳ phải rút quân ra khỏi Việt Nam. Mãn
Giác cũng thế! Ngày 30 tháng 4 năm 1975, Mãn Giác mang cờ Phật giáo cùng các Phật
tử ra Ngã Tư Hàng Xanh đón Quân Giải Phóng vào Sài Gòn. Đồng bào tỵ nạn cộng
sản chóng quên quá đi thôi!
Rồi cho anh kép hát Trúc Hồ tuyên bố “đòi lật đổ chế độ
công sản là sai” và Luật sư Trần Kiều Ngọc tuyên bố “Không chống Cộng;
chỉ chống Cái Ác” là những bước thăm dò phản ứng của đồng bào Chống Cộng, để
tiến tới những bước kế tiếp.
Bước kế tiếp đó là chỉ đạo Hoàng Kiều làm từ thiện giúp đồng
bào ở San José gặp nạn lụt lội để tạo ấn tượng tốt. Hoàng Kiều đâu có giúp cuộc
sống túng thiếu, bệnh hoạn của người hùng Lý Tống khi còn sống? Phải đợi tới
khi Lý Tống qua đời, Hoàng Kiều mới bỏ tiền ra tổ chức đám tang linh đình là có
lẽ do sự chỉ đạo của Đảng. Ông Lê Xuân Nhuận – anh của Lý Tống –
và mấy ông Không Quân trong cái gọi là Tập thể Chiến sĩ hớn hở, vui mừng đón
nhận lòng từ tâm của Hoàng Kiều ngay, mà không biết đấy là âm mưu của Hoàng
Kiều!
Một mặt tuyên dương người hùng Chống Cộng Lý Tống lên tận mây
xanh; một mặt miệt thị, khinh bỉ người Việt Tỵ Nạn trước hàng ngàn người là thủ
đoạn của Việt Cộng đấy bà con ạ! Hoàng Kiều chỉ là công cụ của Việt Cộng mà
thôi!
Tôi đã chứng minh con cái người Việt Tỵ Nạn chẳng có người nào
đi tu, mà Sư Trụ Trì các chùa đều ở lứa tuổi con cái chúng ta, thì các thứ Sư
ấy ở đâu ra, ngoài Sư Công An từ trong nước xuất cảng. Thế mà “Phật tử” vẫn đến
Chùa đông như trẩy hội, cung kính vái lạy Công An Việt Cộng và xưng con ngọt
xớt với đứa đáng tuổi con mình!
Hoàng Kiều dành ra 45 phút quát tháo, xỉ vả, miệt thị, mắng mỏ
VNCH mà những thằng sĩ quan đứng chung quanh mặt mày cứ nhâng nhâng và hàng
ngàn người yêu chuộng nghệ thuật bình thản chờ hộp thức ăn có tôm hùm. Thử hỏi các
lãnh tụ đảng Đại Việt, Quốc Dân Đảng, Dân Xã Đảng ở đâu mà không lên tiếng? Cái
Tập thể Chiến sĩ do ông văn võ toàn tài Nguyễn Xuân Vinh lập ra đã chết tiệt hết
rồi sao? Các Hội đoàn Quân Nhân luôn luôn đội trên đầu trong buổi lễ đủ các
loại mũ xanh, đỏ, nâu, đen đều biến thành mũ ni (Mũ Thầy Chùa) che tai hết rồi
sao? Các nhà hoạt động Văn Hóa tại sao im lặng trước cái thằng tỷ phú hỗn láo,
chửi tuốt luốt không chừa một ai? Các nhà hoạt động Tôn Giáo có thấy đồng đạo
của mình bị yêu tinh hoành hành không?
Còn chút hy vọng nào cho nòi giống Việt Nam không? Có phải
Việt Cộng đã thành công trong việc biến người Việt Nam thành súc vật vì ở xứ tự
do, có mồm không dám nói lên tiếng nói của lương tâm? Hay Thượng Đế sinh ra Con
Người Việt Nam có mồm không để nói, màmàmà chỉ biết yên lặng ngồi chờ … Ăn Tôm
Hùm?
Tôi nhận thấy hiện tượng Hoàng Kiều đang nói lên thực chất
người Việt Nam ngày nay:
“KHÔNG BIẾT NHỤC!”
Bằng Phong Đặng văn Âu. Tel: 714 – 276 – 5600 bangphongdva033@gmail.com
Subscribe to:
Posts (Atom)